Edit+Beta: soda chanh

Lúc Từ Thụy Khanh vẫn còn đang mưu tính trong lòng, ánh mắt của Phồn Tinh cũng thẳng băng mà nhìn hắn.
"Đóa Tiểu Hoa Hoa này, lớn lên, cũng rất đẹp nha."
Sưu Thần Hào tỏ vẻ, đối với cái loại khích lệ Chiến Thần đại nhân nông cạn như vậy mà nói, nó cũng chẳng cảm thấy vinh dự tí nào.
Còn có, Chiến Thần đại nhân thật sự không thích hợp với loại xưng hô ' Tiểu Hoa Hoa ' yếu nhớt này đâu.
Mộc lão tam phát hiện ánh mắt của nữ nhi đang đặt trên người thiếu niên lang Từ gia, nháy mắt liền như mình bạch cái gì đó.
Nữ nhi rất nhanh thôi cũng sẽ đến tuổi thành gia lập thất, coi trọng thiếu niên lang anh tuấn, cũng thực bình thường.
Khuê nữ ngốc thì sao chứ?
Ngốc cũng không phải đui, thích lớn lên đẹp mắt, rất bình thường!
Ngay sau đó lại cảm thấy đau đầu, tiểu tử Từ gia kia cũng không phải cái loại chơi bời lêu lổng không tiền đồ, tầm mắt khẳng định là rất cao, muốn hắn coi trọng Phồn Tinh, cũng không dễ dàng a.
Mộc lão tam không biết, trong lúc hai cha con bọn họ đang nhắm vào Từ Thụy Khanh.
Từ Thụy Khanh đồng thời cũng đang nhắm vào hai cha con họ.
Phồn Tinh tuy đang cõng sọt hái nấm, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Từ Thụy Khanh, tể tướng đại nhân tương lai vốn dĩ là mặt không đổi sắc, bình tĩnh như thường.
Nhưng rồi cũng không chịu nổi cái loại ánh mắt như bị người chết nhìn chằm chằm như vậy nữa!
Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, Từ Thụy Khanh bắt đầu đỏ mặt, trong lòng ảo não.
Khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc này quả nhiên là ngốc không chịu nổi mà, không thèm giữ lại một chút cái gọi là rụt rè của nữ nhi gì cả, cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy. Tuy hắn vẫn biết chính mình dung mạo tuấn lãng, anh tuấn bất phàm, nhưng cô..
Thật là thất lễ!
Từ Thụy Khanh vậy mà còn có thể trong lúc đang tự mình ảo não vẫn không quên nhân tiện khích lệ chính mình vài câu?
Chiến Thần đại nhân, quả nhiên là tên muộn tao.
Phồn Tinh hái hái nấm, cảm thấy mình giống như nắm trúng một cây nấn khó nhổ nào đó, lúc này mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn nhìn.
Ah, không phải nấm.
Đại lão tràn đầy hiếu kỳ, thuận tay mà bắt đầu đào đất, sau khi kiên nhẫn mà đem tất cả đất chung quanh đều đào hết lên, trong tay nắm lấy hai cây ' đại củ cải ' mọc thành một chùm, đứng dậy, hướng về phía Mộc lão tam hô lên một tiếng.
"Cha, cha xem con.. Đào củ cải, cùng mấy loại trong nhà, không giống nha."
Mộc lão tam nhìn thấy thứ ngoạn ý nhi mà Phồn Tinh đang xách trong, hít hà một hơi.
Nói chuyện đều trở nên có chút gian nan: "Khuê nữ, con.. con kiềm chế một chút.. Đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng buông tay, chờ cha đến đó!"
Gân xanh trên thái dương của Từ Thụy Khanh cũng bắt đầu nổi lên hai cái.
Đương nhiên là không giống với mấy loại củ cải trong nhà cô rồi, đây là nhân sâm dại a!
Hơn nữa còn là một cây nhân sâm dại sinh đôi, khả ngộ bất khả cầu*.
(*) Chỉ có thể vô tình gặp, còn bình thường có cầu cũng không thể gặp được.
Nhìn phẩm tướng cùng niên đại của cây này, nếu cầm đi phủ thành bán, khả năng phải được tầm năm trăm lượng trở lên.
Từ Thụy Khanh cảm thấy một trận đau răng.
Hắn ở chỗ này sờ soạng cả một buổi sáng, chính là cả nửa điểm cũng không phát hiện ra có một gốc nhân sâm dại trăm năm ở đây a!
Mộc lão tam thật cẩn thận mà nâng niu gốc cây nhân sâm dại kia lên, nguyên vẹn, đại khái là dài tầm một cánh tay, hơn nữa còn là hai cây lớn lên trong một.
Đây là đạp phải cái vận gì vậy chứ?
"Khuê nữ, chúng ta có khả năng phát tài rồi." Mộc lão tam kìm nén không được mà nói.
Tuy rằng bên cạnh vẫn còn Từ Thụy Khanh, nhưng mà cái cây nhân sâm dại này cũng chẳng có liên quan gì đến Từ Thụy Khanh cả, cái này còn không phải là dựa vào khuê nữ ngốc nhà hắn có vận khí tốt hay sao?
Bán cái cây nhân sâm dại này cũng phải được một đống lớn bạc, như thế là có thể làm một ít mua bán nhỏ rồi.
Còn có thể mua được một thằng con rể, chờ đến những phút cuối cùng của ông, khuê nữ ngốc nhà ông vẫn còn có một người đàn ông chiếu cố.
Không sai, ý tưởng của Mộc lão tam cũng là thực dã.
Mấy cái bà tám ba hoa trong thôn đều nói, sẽ không có ai nguyện ý cưới khuê nữ ngốc nhà ông, vậy ông liền mua thẳng một người luôn!
Phồn Tinh có chút tiếc nuối: ".. Không thể ăn sao?"
Mộc lão tam thịt đau a, tuy rằng đau lòng khuê nữ, nhưng một cây nhân sâm dại hoàn chỉnh lại có phẩm tướng tốt như vậy, vẫn là nên đi bán lấy tiền thì hớn, "Chờ lần sau có lại ăn."
Từ Thụy Khanh nhịn không được mà ghé mắt.
Lần sau?
Ông còn muốn có lần sau nữa sap?
Ông cho rằng khuê nữ ngốc kia của ông trời sinh trí tuệ không đủ, vì thế nên trời xanh mới thương tình đưa vận khí đến để đền bù à?
Vậy mà cố tình cô nương ngốc kia còn có thể nghiêm trang mà gật gật đầu: "Tốt, cha, com lần sau sẽ nỗ lực tìm."
Từ Thụy Khanh trầm mặc: "..."
* * *
Chiến Thần đại nhân: Vân khí của cô ấy dựa vào cái gì mà lại tốt ơn ta chứ?
Sau khi trở thành tức phụ* của mình.
(*) 媳妇 (tức phụ) dùng để chỉ những người con gái đã kết hôn, hoặc gọi con dâu
Chiến Thần đại nhân: Ân, vui vẻ, tức phụ của ta có vận khí thật tốt!
(tấu chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện