Edit + Beta: soda chanh
"Nhị Cẩu, tại sao hắn lại chạy?" Phồn Tinh hỏi.
"Nhị Cẩu, vấn đề này, ngươi sẽ không trả lời sao?" Phồn Tinh chậm rì rì mà đi về nhà.
Thấy Sưu Thần Hào không nói lời nào, cô liền cách vài phút hỏi một lần.
Những người có đầu óc không tốt, thật sự là rất chấp nhất.
Cái loại chấp nhất này quả thực làm người khác muốn hộc máu, cô hoàn toàn không suy xét đến việc cái vấn đề này có phải người ta không muốn trả lời hay không?
Cô chỉ cần đáp án.
【.. Hắn có thể là quá cảm động. 】 Sưu Thần Hào mạnh mẽ mà cứu vớt lại một chút tôn nghiêm còn sót lại của Thích Hà.
Bằng không còn có thể như thế nào đây?
Chẳng lẽ, lại muốn nó nói cho Ngân Phồn Tinh, thật ra Thích Hà là bởi vì thẹn thùng hay sao?
Vậy có phải hay không ngay sau đó, cô liền sẽ hỏi, vì cái gì lại thẹn thùng đây?
Sau đó lại muốn nó bắt đầu giải thích quan hệ giữa nam nữ trong cái quá trình từ gặp nhau quen biết, đến hiểu nhau yêu nhau thì sẽ sinh ra phản ứng hóa học hay sao?
Ngân gia cố ý muốn phụng hiến tiểu thư Ngân Minh Châu cho Chiến Thần đại nhân, mà lại dính phải cái cô tiểu thư Phồn Tinh này thật sự là..
Mạch não quá kỳ dị!
Quá không thể lên được mặt bàn!
Cô vẫn nên duy trì cái loại trạng thái hiện tại - cái loại mà cái gì cũng đều không hiểu như thế này thì mới tốt, đỡ phải đến lúc, sau khi cô đã hiểu tất cả sẽ sinh ra ý tưởng không an phận đối với chiến thần đại nhân.
"Nga."
Cảm động, liền sẽ xoay người chạy trốn.
Phồn Tinh sau khi biết được cái đáp án này, cẩn thận nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Sau đó đưa ra một cái kết luận:
Tiểu Hoa Hoa Thích Hà, thật đáng yêu.
Đặc biệt là bộ dáng chạy trốn của hắn, rất đáng yêu.
*
Thích Mộc Võ cùng Thích Thịnh cũng không ở huyện thành lâu, có lẽ đối với những người đã quen sống trong cuộc sống giàu sang phú quý như bọn họ mà nói, cái loại huyện thành nhỏ này quả thực là nhà tù.
Sau khi Thích Hà biết được, trong lòng tựa hồ cũng không có nhiều thương cảm như trong tưởng tượng.
Hắn không có thân nhân.
Hắn biết.
Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ đối đãi với Thích Mộc Võ như phụ thân của mình nữa.
Vốn dĩ đây là một sự tình đặc biệt bi thương, nhưng thời điểm về nhà giặt quần áo liền phát hiện giống như cũng không có quá nhiều bi thương nữa.
Thậm chí, trong lòng bây giờ còn có vài sự khác biệt rất nhỏ, nhẹ nhàng sờ sờ quần áo của Phồn Tinh.
Ân, quần áo của con gái, thật mềm..
Tiểu bánh chưng của cô, hình như so với cái này còn mềm hơn.
Nguyên bản, Thích Hà vẫn tưởng sau khi chính mình bị Thích Mộc Võ hoàn toàn từ bỏ, hẳn là sẽ hận đời, sẽ tối tăm táo bạo. Sau đó tràn ngập cừu hận, đi từng bước một lên con đường quật khởi.
Nhưng mà hiện tại, Thích Hà cũng cảm thấy chính mình bây giờ hẳn là nên hảo hỏa quy hoạch tương lai một chút.
Nhưng cũng không phải bởi vì cừu hận.
Mà là vì..
Cảm thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh, thật sự là quá không khiến cho người khác bớt lo.
Ngươi nói một đứa ngốc như cô, chỉ số thông minh lại không hoàn hảo, người trong nhà lại không phải thực sự muốn tiếp nhận cô, vậy về sau cô có khả năng làm được cái gì không cơ chứ?
Dù sao.. Dù sao thì, hai người cũng đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, là bạn học từ nhỏ học còn làm luôn cả bạn học cấp 2, sau đó còn là bạn học cấp 3. Nếu hắn coi cô như một đứa em gái, cũng không có gì sai, đúng không?
Mà đã là một người anh trai, ngẫu nhiên giúp em gái mình tự hỏi một chút cho tương lai, cũng không có gì sai đâu, đúng không?
Coi như là một ngày làm người tốt đi!
Thích Hà lừa mình dối người mà nghĩ, lại còn thấy càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Ân, coi tiểu ngốc tử kia như đứa em gái!
Cẩn thận mà ngẫm lại, vô luận là vì chuyện sau này của chính mình, hay là vì chuyện sau này của tiểu ngốc tử, thi đậu đại học là cần thiết.
Sau khi gánh vác thêm tương lai của một người khác, gánh nặng trên vai của Thích Hà liền trầm trọng lên.
Vốn là nghĩ, một bên là mặt ngoài cà lơ phất phơ, một bên thì thành tích treo lên đánh người khác.
Nhưng mà từ sau khi vô ý nghe được mấy đứa học sinh trong lớp học nghị luận sau lưng Phồn Tinh, Thích Hà liền hoàn toàn cà lơ phất phơ không nổi nữa--
"Ai, các ngươi nói, đầu óc cái cô Vân Phồn Tinh kia có vấn đề như thế kia thì sau này cô ta biết làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa? Khẳng định là sau khi đủ 18 tuổi, liền tùy tiện tìm cái lão quang côn mà gả đi ra ngoài chứ sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện