Edit: socola sữa
Beta: soda chanh
Còn nói về Thích Hà, quả thực là khiến cho các giáo viên cảm thấy vừa yêu vừa hận.
Trong khi những người khác tương đối thông minh, luôn luôn ra vẻ ham học hỏi trước mặt giáo viên.
Còn Thích Hà có lẽ cũng bởi vì thông minh nên hắn biểu hiện đặc biệt không biết sợ là gì.
Đi học thì ngủ, cà lơ phất phơ.
Chui vào WC hút thuốc, không nghe khuyên bảo.
Không chơi với học sinh tốt, lại thích đi kề vai sát cánh với cái mấy đứa không ra gì.
May mắn, đi học còn chưa đánh nhau ẩu đả bao giờ.
Ngươi cho rằng Thích Hà không muốn đi sao?
Tạm thời là tại hắn không dám.
Bởi vì hắn phát hiện, mỗi lần hắn định ra khỏi trường xem đánh nhau thì lúc vừa đi ra đến cổng trường, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia cũng chậm rãi mà đi theo sau lưng hắn
Phảng phất như muốn nói với hắn rằng đừng sợ, ta chỉ đi theo thôi, sẽ không làm cái gì cả.
Nhưng chờ đến khi ngươi làm cái gì, ta sẽ đến và vẽ con rùa lên mặt của ngươi.
Thích Hà cảm thấy, tạm thời hắn tuyệt đối không thể để mất mặt trong thời gian này được!
Thích Hà về đến nhà, nhìn quần áo của Phồn Tinh bị vứt trong chậu, vuốt vuốt mi, thở dài thật sâu sau đó cam chịu số phận mà bỏ thêm chút bột giặt vào bắt đầu giặt quần áo.
Việc giặt quần áo cho con gái này, trước lạ sau quen, ba lần bốn lần cũng không có gì..
Giặt giặt sẽ phát hiện, mẹ kiếp, áo lót của con gái cũng thật mềm mại.
*
Thoáng một cái đã tới Tết thanh minh học kì một ở cao trung.
Có người quen tìm tới tận cửa.
Chuẩn xác hơn một chút mà nói là người của Thích gia.
Nghe nói là gần đây việc kinh doanh của Thích gia xảy ra chút chuyện, vì vậy tết Thanh Minh trở về đây để tảo mộ, thuận tiện sửa lại phần mộ tổ tiên, phù hộ cho mọi chuyện thuận thuận lợi lợi.
Sau đó lại nhớ tới còn có một người con trai là hắn, vì vậy cũng thuận tiện đến xem luôn.
Thích Mộc Vũ mang theo Thích Thịnh trở về quê nhà, sau khi nghe ngóng một chút đã biết rõ việc Thích Hà thuê phòng ở trong huyện thành này, vì vậy mới tìm tới đây.
"Mày ở chung với người khác sao?" Thích Mộc Vũ liếc mắt một cái liền thấy được quần áo treo ở trên ban công, nữ có nam có.
Thích Hà lạnh lùng nhìn cái người phụ thân trên danh nghĩa của mình, "Liên quan gì đến ông?"
"Tuổi còn trẻ mà đã biết chơi đàn bà, ngươi còn có cái tiền đồ gì?" May mắn hắn còn có một đứa con trai nữa, nếu không chỉ với cái loại con cái bất hiếu này chắc chắn sẽ làm hắn tức chết!
Thích Hà nghe lời này, nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu.
"Không phải ông đã sớm biết rằng tôi không có tiền đồ rồi sao?" Thích Hà cười lạnh một tiếng, "Nếu không thì ông đưa tôi đến ở nông thôn này làm cái gì?"
Có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, hài cốt mẹ hắn còn chưa lạnh, Thích Mộc Vũ liền không chờ được mà cưới người vợ thứ hai về. Hơn nữa còn mang thêm Thích Thịnh chỉ nhỏ hơn hắn nửa tuổi về theo.
Với cái người nam nhân như vậy, ngươi cảm thấy ông ta còn có cái gì gọi là ý thức trách nhiệm không
Thích Thịnh ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.
Trong nội tâm lại cười lạnh.
Kỳ thật hôm nay hắn ta hoàn toàn có thể không trở về nhưng đều là do mẹ hắn quá cẩn thận, lo lắng trong lòng Thích Hà biết quyết chí tự cường, đến lúc trưởng thành lại muốn trở về tranh giành gia sản với hắn ta. Nên mới kêu hắn ta về đây nhìn xem.
Rất rõ ràng, tên này chỉ là phế vật mà thôi.
Hắn thậm chí còn lười coi Thích Hà là đối thủ, việc đó đối với hắn là một loại vũ nhục!
Thích Mộc Vũ nói một câu, Thích Hà cãi lại một câu.
Cuối cùng nói đến mức ông ta không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp tát Thích Hà một cái!
"Lão tử ta tạo điều kiện cho mày ăn, tạo điều kiện cho mày uống, tạo điều kiện cho mày đọc sách chứ không phải để mày đối nghịch với tao!" Thích Mộc Vũ nhìn đứa con trai này, trong lòng lại càng cảm thấy phiền chán.
Thích Hà không để ý liếm liếm môi, nửa bên mặt đau đến chết lặng, "Lời này của ông nói sai mất rồi, số tiền mà ông cung cấp cho tôi ăn cho tôi uống, cho tôi đi học đó đều là do mẹ của tôi để lại. Cái loại dựa vào hơi đàn bà, ăn cơm mềm, ăn xong còn không chịu nhận sao?"
Thích Mộc Vũ tức giận đến mức thiếu chút nữa là đánh chết Thích Hà.
Lúc rời đi, Thích Thịnh đi theo đằng sau Thích Mộc Vũ còn cười cười khiêu khích mà nhìn Thích Hà.
Rác rưởi!
Thích Hà cong người lại nép mình trên mặt đất, dựa vào chân ghế, ngẩn người hồi lâu, rồi bỗng nhiên bắt đầu cười, cười cười xong rồi lại khóc..
* * *
Thích Hà: Quần áo của con gái trông cũng thật là đẹp mắt, ta cũng muốn mặc thử.
Đại lão: Hửm?
(tấu chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện