Tạ Tuệ Tú và Vân Gia Duyệt đều muốn giữ dình vóc dáng, Vân Tiếu Hòe và Ngụy Tử Trác cũng chú ý ẩm thực dưỡng sinh, bình thường trong nhà đều có người hầu tỉ mỉ phối hợp, hôm nay đi thị trấn nhỏ không có biện pháp chú ý nhiều như vậy, vì thế đơn giản gọi mấy thức ăn chay cùng hai món ăn mặn.



Thịt cá, không tốt cho dạ dày.



Mà lão đại từ trước đến nay đều là...



Không thịt không vui!



Bữa cơm này, Phồn Tinh yên lặng từ trong lòng yên lặng lấy ra vở nhỏ, trừ Di bà ngoại ra, tất cả đều bị ghi tên lên.



Mời khách ăn cơm, còn không có thịt, keo kiệt.



Vân Tiếu Hòe mà biết, bởi vì một bữa cơm không có thịt mà bị ghi tên, sợ là muốn thổ huyết.



Ngụy Tử Trác càng là...



Mmp! Hắn nếu biết này tên ngốc sau này vốn dĩ khó lừa gạt, là vì lần đầu tiên ăn cơm liền cho hắn ngồi sổ đen, hắn nghẹn một ngụm máu đến chết! Biết cái gì gọi là tai bay vạ gió sao?



*



" Này là nơi nào mới khai phá? Loại phòng này người làm sao ngủ?



Bôn ba đường dài, người Vân gia tính toán nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai lại đi giải quyết chuyện đi học cho Phồn Tinh. Khách sạn tốt nhất thị trấn trong mắt Vân Gia Duyệt vốn từ nhỏ trải qua ngày lành tháng tốt, ăn sung mặc sướng chẳng khác gì ổ chó.



Không! So ra còn không bằng ổ chó nhà cô ta!



Ổ chó ít nhất còn dùng gỗ lim thượng hạng tỉ mỉ dựng thành phòng nhỏ, bên trong thảm; chăn; đồ chơi; đều là loại tốt nhất.



Vân Gia Duyệt khó hiểu đối với Phồn Tinh sinh ra cảm giác chán ghét oán hận.



Nếu không phải vì cô ta, đang tốt đẹp vì sao lại phải tới cái thị trấn nhỏ này?



Nếu là người đầu óc có vấn đề, sẽ không đọc sách, vậy cũng đừng đi học nha. Làm gì còn phải đi nhờ vả như vậy?



Phồn Tinh lần đầu ở khách sạn, tò mò ở trong phòng đổi tới đổi lui, sờ đông sờ tây. Sau đó đứng ở trong phòng tắm dưới vòi hoa sen, tò mò nhìn thứ này.



Sờ soạng giữa, chốt mở ra.



" Rầm_ _" Một âm thanh vang lên, nước cháy mắt từ trong vòi phun ra.



Bị dính một thân nước-lão đại:...



Trừng mắt nhìn.



Lại trừng mắt nhìn.



Nước chảy dài xuống lông mi đen dài, lão đại mới phản ứng được.



Sau đó liền cảm thấy, rất kích thích!



Yên lặng đem chốt vòi sen mở ra lại đóng lại rồi mở ra..



*



Sáng hôm sau.



Vân Tiếu Hòe mang người đi trường học trong thị trấn.



Ông ta nhiều năm lăn lộn trên thương trường, tích lũy xuống quan hệ không cho người xem thường. Bộ giáo dục có người quen cũ của ông ta, tùy tiện chào hỏi mà thôi, danh ngạch trường huyện liền cho xuống.



Hôm nay mang Phồn Tinh đi lộ mặt một cái, hai ngày nữa chính thức khai giảng, trực tiếp nhập học.



Vợ chồng Vân Tiếu Hòe và Vân Gia Duyệt một nhà ba người đi phía trước, Vân Gia Duyệt gắt gao ôm chặt tay cha mẹ mình, làm đứa trẻ nũng nịu.



Thiếu nữ tâm tư rất rõ ràng, thể hiện ra địa vị bản thân ở cái nhà này, đem những tâm tư của người khác vốn chưa sinh ra chặn lại.



Phồn Tinh chậm rì đi phía sau cùng, hoàn toàn không chú ý đến tâm tư nhỏ đó.



Vân Gia Duyệt tất cả tâm tư đều ở trên người  vợ chồng Vân Tiếu Hòe, thế cho nên không có cảm thấy được, tầm mắt Ngụy Tử Trác, ngẫu nhiên sẽ dừng trên người Phồn Tinh.



Ngụy Tử Trác cảm giác bản thân không có ý gì khác.



Chính là mới mẻ mà thôi.



Rõ ràng cùng với Gia Duyệt chung một dung mạo, nhưng kia là tính tình ngốc ngốc khờ khờ, lại là hoàn toàn tương phản.



Gia Duyệt là tiểu công chúa, lúc nên làm nũng thì làm nũng, nhưng trong thân vốn cất giấu ngạo khí.



Mà cô, tuy nói trời sinh đầu óc trí tuệ thấp, nhưng là cũng khó hiểu có loại cảm giác ngây thơ.



Hắn trước kia vẫn cho rằng, cái gọi là đồ ngốc, hẳn là miệng chảy nước dãi, mắt lệch mắt tà, thường thường ngây ngô cười, nhìn khiến người ta phiền chán.



Nhưng mà Vân Phồn Tinh, trừ phản ứng chậm chạp bên ngoài, còn rất...



Đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện