Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Ngọc tiểu thư, lòng dạ tôi hẹp hòi như vậy, tham tiền như vậy, vì tiền mới bằng lòng đến bên cô, có phải cô thấy tôi có nhiều khuyết điểm, sẽ ít thích tôi một chút không?"
Thời điểm Tạ Trản nói lời này, vẫn luôn gắt gao chăm chú nhìn Phồn Tinh.
Ngọc tiểu thư, cô ngàn vạn lần... đừng ghét bỏ tôi!
Tạ Trản chính là tiểu yêu tinh làm trời làm đất, ngoài miệng đem chính mình bỡn cợt không đáng một đồng, nhưng tâm lý vẫn hy vọng đại lão nói với hắn, hắn rất tốt, cô rất thích hắn.
Hắn một lần lại một lần thử, tâm đều theo đó biến đổi, chậm rãi đem chính mình lún sâu vào.
Phồn-siêu-thẳng-nữ-Tinh vỗ vỗ vai Tạ Trản, nói lời thấm thía an ủi: "Khuyết điểm nhiều, từ từ sửa lại là được."
Tạ Trản: ". . ." Không, đây không phải hoa ngôn xảo ngữ hắn muốn nghe.
Cái này. . .
Đồ đầu gỗ!
Tạ Trản tức đến tự bế, co người ngồi một bên, không thèm nói câu nào.
Càng nghĩ càng giận, cô còn không tới dỗ hắn!
Phồn Tinh làm gì có thời gian dỗ, súp nghêu phải ăn khi còn nóng, chứ để nguội rồi ăn không ngon.
Đại lão chỉ lo ăn súp nóng hầm hập, Sưu Thần Hào vì quá đau lòng Chiến Thần ba ba nó, không kìm nén được nhắc nhở: 【Cô đến dỗ dỗ hắn! Chẳng lẽ cô không phát hiện, mỗi lần hắn tự hạ thấp chính mình, đều là muốn cô đến dỗ hắn sao?】
Tuy rằng Chiến Thần đại nhân của nó làm nó rất thất vọng, nhưng hắn vẫn là chủ nhân nó.
Nó không thể để ba ba bị người ta bắt nạt, ảm đạm đáng thương!
". . . Ừm, không phát hiện." Phồn Tinh gãi gãi đầu, không hiểu loại mạch não loanh quanh lòng vòng này lắm.
【Dỗ hắn! Nhanh dỗ hắn đi!】
【Nhanh nha! Hắn đang thương tâm!】
Dưới sự thúc giục không ngừng của Sưu Thần Hào, Phồn Tinh chỉ có thể đem súp nghêu đặt qua một bên...
Hướng đến Tạ Trản nói: "Anh có thể, ngồi xoay mặt về phía tôi, không nha?"
Tạ Trản đem đầu xoay qua một bên khác, tỏ vẻ cự tuyệt: "Tôi không."
Phồn Tinh vươn móng vuốt tới, một tay đem người bẻ lại.
Lực đạo kia, làm người ta vô pháp phản kháng.
Tạ Trản: ". . ." Cô lại còn sử dụng bạo lực với hắn??? "Đừng nóng giận nha." Thanh âm cô mềm mại, khi nguyện ý dỗ người, gần như đều chạm đến tâm can người ta.
"Tuy rằng anh có khuyết điểm, nhưng mà, anh cũng có rất nhiều ưu điểm nha." Phồn Tinh chưa từng tiếp xúc với Tiểu Hoa Hoa nào thiếu cảm giác an toàn như vậy, chỉ có thể dựa theo lời nhắc nhở của Sưu Thần Hào mà dỗ.
"Đẹp." Phồn Tinh đếm trên đầu ngón tay, sau khi nặn ra ưu điểm thứ nhất, thở không ra hơi suy nghĩ ưu điểm thứ hai.
"Còn gì nữa?" Tạ Trản thúc giục hỏi.
". . . Giọng nói dễ nghe." Nghẹn mãi mới ra được cái thứ hai.
"Còn có gì khác không?" Tạ Trản dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phồn Tinh.
Phồn Tinh có chút chột dạ, chỉ có thể vắt hết óc nghĩ...
"Anh rất ngoan."
"Anh còn rất nỗ lực. So với người khác, anh đều nỗ lực hơn."
Nói rồi lại nói, Phồn Tinh càng nói càng thông thuận.
"Tôi cảm thấy, Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, thật chân thành, thật thiện lương."
Chân thành? Thiện lương?
Tạ Trản không nghĩ mình và hai cụm từ đó có thể gắn cùng một chỗ: "Ngọc tiểu thư, cô càng khen càng thái quá, tôi không phải người chân thành thiện lương."
"Anh phải." Phồn Tinh nghiêm túc nói.
Cho đến rất lâu sau này, Tạ Trản đều nhớ rõ, có người vô cùng nghiêm túc mà nói với hắn, hắn là người chân thành thiện lương. Biểu tình kia rất chuyên chú, làm hắn cảm thấy, có lẽ hắn... thật sự là người tốt như vậy.
*
Một lời âu yếm...
Tạ Trản: Ngọc tiểu thư, tôi một chút đều không tốt.
Phồn Tinh: Nhưng tôi vẫn chỉ thích một mình anh thôi nha.
Thúy Hoa: Ngọt là thật, Thúy Hoa muốn BE cũng là thật.