Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thẩm Mộc Việt bị tiểu gấu con lừa dối đến sửng sốt, có chút không thể tin tưởng: "Chuyện này không có khả năng! Sao anh tôi lại chỉ vì cô nhắc nhở mà tức giận?"
"Không biết đâu... nha." Phồn Tinh gặm một ngụm cá viên, quyết định chờ sau khi Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa tham gia xong tiết mục, liền dẫn hắn đi bắt rắn.
Hy vọng, hắn có thể đem rắn, vò thành viên thế này.
Cô cảm thấy viên ăn ngon hơn.
Tạ Trản hồn nhiên không biết, một bát lẩu cay vô cùng đơn giản, lại mang đến cho hắn một bao lớn tai nạn.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
"Còn có, hắn béo. Tôi nhắc nhở hắn, hắn cũng tức giận. Sau đó, không còn thêm gì nữa."
Bộ dáng nghiêm trang kia, Sưu Thần Hào thật sự...
Thật sự muốn hỏi, lương tâm cô chẳng lẽ không đau sao?
"Cô nói thật?" Dù sao Thẩm Mộc Việt cũng còn nhỏ tuổi, Phồn Tinh lại nghiêm trang như vậy, nhìn qua... hình như không phải bộ dáng gạt người.
"Thật." Phồn Tinh gật gật đầu: "Tôi luôn rất thành thật."
"Vậy tại sao anh tôi lại vì lời nói của cô mà thương tâm?"
Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ.
"Tôi cảm thấy, bởi vì hắn không thành thật."
Thẩm Mộc Việt: "! ! !"
Cô thế mà dám đứng trước mặt mình nói xấu anh trai mình??? "Người không thành thật, nghe lời nói thật, đều sẽ thương tâm." Phồn Tinh chém đinh chặt sắt.
"Cô xem hắn, gương mặt lớn thế kia, có phải béo không?" Tuy rằng lúc Thẩm Mộc Việt đến rất hùng hổ, nhưng Phồn Tinh cảm thấy cô ngốc ngốc, cho nên cũng không bài xích cô.
Thẩm Mộc Việt còn thật sự suy nghĩ một chút.
Anh trai mình xác thật là... Béo.
Lại còn không ngừng béo lên.
"Béo, còn xấu, hắn biết, nhưng không chịu thừa nhận." Phồn Tinh nói, có chút ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, con ngươi thủy nhuận nhìn Thẩm Mộc Việt: "Anh trai cô, một chút cũng không tốt."
Thẩm Mộc Việt vốn đang cảm thấy, đôi mắt người này thật đẹp.
Kết quả, cô liền nói anh trai mình không tốt???
Tức khắc liền bùng nổ: "Không được nói bậy, anh trai tôi siêu tốt! Nếu cô còn tiếp tục mắng mỏ anh ấy, cô có tin tôi đánh cô không?"
"Nếu hắn tốt, tại sao không chịu thừa nhận, hắn béo?" Chỉ số thông minh không cao cũng có ưu điểm của chỉ số thông minh không cao, khi nói chuyện luôn chậm rì rì, làm người ta không đoán được tiếp theo cô sẽ nói cái gì, thật đáng giận!
Phồn Tinh nói xong lời cuối cùng, nghiêng đầu một cái.
Sau đó chống cằm, tràn đầy đáng yêu mà nói với Thẩm Mộc Việt.
Trên đời này làm người ta tức giận nhất, chính là loại đã chọc tức bạn, lại còn khoe khoang đắc ý với bạn. Phồn Tinh tiểu gấu con này tuy không biết cái gì gọi là khoe khoang, nhưng cô thích bán manh nha, làm Thẩm Mộc Việt tức đến nổ mạnh tại chỗ.
Thanh âm nháy mắt nâng lên tám độ!!!
"Anh tôi béo thì sao?" Gầm lên giận dữ, tựa như sấm sét vang trời.
Phồn Tinh muốn nhìn tiểu ca ca nhảy múa ca hát, nên ngồi cách sân khấu không xa.
Thẩm Mộc Việt rống một tiếng như vậy, cả kinh đến mức làm Thẩm Anh Bác trên sân khấu khuỵu chân một cái.
Khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng hoảng hốt.
Giọng nói này, sao cứ cảm thấy quen tai?
"Anh ấy béo đấy! Xấu đấy! Nhưng cũng không ăn cơm nhà khác! Thẩm gia chúng tôi lại không phải không nuôi nổi anh ấy! Coi như anh ấy ăn thành heo, thì cũng là anh tôi!!!"
*
Thẩm Mộc Việt: Cho dù anh tôi là heo, thì cũng không liên quan đến các người!
Thẩm Anh Bác: ? ? ?