Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Đau đớn đến không thể chịu được, Phồn Tinh vươn tay đem Từ Thụy Khanh đẩy ra thật xa.
Thiếu niên còn đang đắm chìm, đột nhiên bị đẩy té ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Làm sao vậy? Nàng không thích sao?" Từ Thụy Khanh vội vàng hỏi.
Trong lòng ảo não, sớm biết vậy, hắn không nên quá nóng vội đường đột! "Ta." Phồn Tinh rũ mắt, con ngươi thanh nhuận hiện lên một chút ánh nước: "Ta, có thể, không gả cho ngươi, không cùng ngươi, ở bên nhau, được không?"
Phồn Tinh hỏi, là có thể không cần hay không.
Chứ không phải là ta không muốn gả cho ngươi, không muốn cùng ngươi ở bên nhau.
Trường An công chúa ở một bên, bùng nổ!!
"A, vì sao!" Trạng thái hiện tại của Trường An công chúa, cực kỳ giống fan couple bị người ta đánh vỡ mộng tưởng. Vừa rồi còn hôn một cái, ngọt đến nàng hận không thể tìm một người cùng mình trải qua mối tình người và quỷ, kết quả nháy mắt cắt ngang cẩu lương của nàng, sao nàng có thể nhịn được?
Hắn nói một chút, liền bắt đầu gấp gáp.
Thanh âm dần phát run, nghe qua đều có thể nhận ra hắn đang sợ hãi.
Từ Thụy Khanh vốn rất thông minh, vào lúc còn chưa diễn ra khoa khảo, hắn đã sớm phát hiện, Phồn Tinh cố ý tránh mặt hắn. Không biết nguyên nhân, chỉ là trực giác cảm thấy.
Hắn vẫn luôn ôm một tia may mắn, cố nói rằng đó là ảo giác của mình mà thôi.
Nhưng hiện tại, liền máu tươi đầm đìa mà bị xé mở.
"Không có, vì sao." Phồn Tinh chậm rì rì giải thích: "Ta chỉ là, muốn chúng ta, cách xa một chút." Bằng không, sẽ thích.
Nhưng mà thích, sẽ khó chịu, sẽ đau, máu sẽ sặc trong cổ họng.
"Có phải nàng sợ thành thân hay không? Muốn ở lại phủ Tần Quốc Công lâu thêm mấy năm?" Từ Thụy Khanh vô cùng đau lòng, nhưng vẫn cố nén cảm xúc: "Nếu nàng sợ thành thân, chúng ta có thể chậm rãi. Chờ chừng nào nàng không sợ nữa, lúc đó mới thành thân cũng không muộn."
"... Nếu, vĩnh viễn thì sao?"
Hiện tại Tiểu Hoa Hoa, hình như rất sợ hãi.
Hắn đang sợ hãi, mất đi cô.
Phồn Tinh nhìn thấy Từ Thụy Khanh như vậy, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Ta nguyện ý vĩnh viễn chờ nàng." Từ Thụy Khanh rũ mi, nhẹ nhàng cười, cố hòa hoãn không khí một chút: "Không sao, ta có thể chậm rãi chờ."
"Có thể không chờ." Phồn Tinh buông đầu xuống, giống như tiểu hài tử vừa phạm lỗi, Từ Thụy Khanh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, chỉ nghe tiểu cô nương nhỏ giọng nói: "... Tìm những người khác."
Nếu cô không thể thích, có thể cho nguời khác, một người rất tốt rất tốt, tới thích hắn.
"Nàng ngốc nha." Từ Thụy Khanh duỗi tay đem người kéo vào trong ngực, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: "Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, cả người ta đều là của nàng, sao có thể đi tìm những người khác? Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, ta có thể chờ, chờ tới chừng nào nàng nguyện ý thành thân, bao lâu cũng có thể chờ."
"Ồ." Phồn Tinh nhéo nhéo góc áo Từ Thụy Khanh, âm thanh có chút nghẹn ngào.
"Ta còn có công văn phải xử lý, nàng ở lại ngoan ngoãn, ta đi trước." Hắn thật sự phải đi trước một bước, chỉ là cố bình tĩnh. Nếu như còn ở lại, khả năng sẽ trở nên thất thố.
"Được."
Từ Thụy Khanh bước nhanh rời đi, chuyển qua góc hành lang, biểu cảm liền suy sụp gục xuống.
Phồn Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, nhìn một lúc, nước mắt liền bắt đầu rơi.
Cô không muốn làm hắn không vui, chỉ là cô cũng không muốn đau.
Nhưng mà không có người giúp cô, để lúc cô thích Tiểu Hoa Hoa, có thể ít đau đi một chút. Thật sự chỉ cần ít đau đi một chút, cô đều có thể nhịn được, chỉ cần ít đau đi một chút, cô đều có thể tự mình chịu đựng mà ở bên hắn!
*
Thúy Hoa: Ngọt, thế giới này ngọt hơn thế giới trước!