Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Lão hoàng đế cũng là đã lâu không nhìn thấy tuồng kịch thú vị như vậy, đứng không chớp mắt nhìn chằm chằm gốc cây, xem tiểu tử cẩm y hoa phục từ trên cây tụt xuống...
Lúc đầu nhìn còn không nhận ra.
Càng bò xuống thấp, càng cảm thấy quen mắt.
Này, không phải tam tiểu tử phủ Tần Quốc Công sao? Tần Tư Bách che mặt.
Hắn muốn khóc, nước mắt sắp rơi, nhưng hiện tại lại không thể khóc. Bởi vì hắn đã không phải tiểu đáng thương nhỏ tuổi nhất trong nhà nữa, hắn đã là ca ca, hắn phải giúp muội muội giải quyết phiền phức.
Còn có...
Vừa rồi là cẩu đồ vật nào, dám mở miệng nói muội muội hắn là đứa ngốc?!
Tần Tư Bách hùng hổ, hắn tốt xấu gì cũng là công tử thế gia đại tộc, tuy rằng ngày thường bị đại ca nhà mình dạy dỗ khắc nghiệt, nhưng trước mặt những người khác, vẫn là thập phần khí thế khiến người ta sợ hãi.
Lão hoàng đế không nghĩ tới, đang ăn dưa vui vẻ, ăn đến cuối cùng, liền phát triển thành sự tình kinh người.
Liên lụy đến Bình Nam tướng quân, xác thật là đại sự.
Mà làm ông càng thêm không nghĩ tới chính là, lời tiếp theo của Tần Tư Bách, càng thêm khiến người ta trợn mắt há hốc mồm...
"Bệ hạ, đích nữ thiên kiều bách sủng của phủ Tần Quốc Công thần năm đó mất tích, sau này lại bị người khác đổi một kẻ giả mạo tiến vào phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý, làm hại muội muội thân sinh của thần lưu lạc bên ngoài, nhận hết khổ sở. Sau khi điều tra, việc này cũng liên quan đến đích nữ phủ Bình Nam tướng quân, nếu việc hôm nay cũng cùng nàng ta có quan hệ, không bằng xin bệ hạ triệu phủ Tần Quốc Công và phủ Bình Nam tướng quân cùng nhau yết kiến, cho phủ Tần Quốc Công một công đạo."
Này...
Sao xem náo nhiệt một chút lại liên lụy luôn chính mình?
Chuyện này, tựa hồ cắt không đứt, gỡ càng rối. Ông phải suy xét cẩn thận, mới có thể làm rõ ngọn nguồn...
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phủ Tần Quốc Công là quý tộc nhiều đời, dồn toàn bộ sức lực muốn đòi một công đạo.
Lại thêm lần này phủ tướng quân quả thật đuối lý.
Hoàng đế vốn mang tâm tư muốn làm suy yếu quân quyền của phủ Bình Nam tướng quân, bắt được một nhược điểm lớn như vậy, đương nhiên sẽ không thiên vị bỏ qua.
Giản Hân Hân thậm chí còn chưa kịp trù tính xong, đã bị thị vệ trong cung tróc nã bắt vào ngục.
Mà để cho ả ta cảm thấy khó có thể chịu đựng chính là, ở thời điểm mấu chốt này, phủ tướng quân không chỉ không tận lực tìm cách giải vây cho ả ta, ngược lại còn tự mình tìm đường sống!
"Các ngươi còn có lương tâm không? Bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ trù tính, chính là vì các ngươi! Vậy mà các ngươi lại từ bỏ ta? Để ta nhận tội bảo toàn gia tộc, sao các ngươi không đi chết đi?"
Ả ta sống lại đời này, tính kế phủ Tần Quốc Công, tiếp cận Thiệu Huyền Viễn, lấy lòng Thái Hậu, liều mạng muốn về sau bước lên vị trí Hoàng Hậu, là vì cái gì?
Còn không phải là vì để phủ tướng quân không giẫm lên vết xe đổ kiếp trước sao?
Còn không phải là vì bảo toàn cả gia tộc sao?
Kết quả ả ta nhận được cái gì?
Giản Hân Hân phẫn nộ đến cực điểm mắng chửi, khiến cho lúc Bình Nam tướng quân tiến đến hỏi thăm, áy náy trong lòng toàn bộ đều biến mất, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Ở trong mắt Bình Nam tướng quân, đương nhiên không nhìn đến những thứ ân đức mà Giản Hân Hân tự cho là đúng.
Ông không biết Giản Hân Hân sống lại một đời, ông chỉ biết nữ nhi này ngu xuẩn hồ đồ, lại ở sau lưng làm chuyện phát rồ!
Phủ Tần Quốc Công có thù oán với ả ta sao?
Trạng Nguyên trẻ tuổi kia có thù oán với ả ta sao?
Ả ta vì cớ gì phải đi tính kế người ta?
Nếu là có bản lĩnh tính kế thì ông cũng không nói.
Nhưng rõ ràng ả ta phế vật, không chỉ để thuộc hạ xử lý không sạch sẽ, còn liên lụy đến toàn bộ phủ tướng quân!