Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

【Người bị đánh kia, là tam công tử phủ Tần Quốc Công, là ca ca cô đó!】

"Ừ, ta biết nha." Đại lão đúng lý hợp tình.

Sưu Thần Hào ngây ngốc: 【Cô làm sao mà biết được?】

"Lần trước, hắn, tự giới thiệu." Phồn Tinh bày ra bộ dáng lần trước Tần Tư Bách nói với Từ Thụy Khanh: "Tại hạ, tam công tử, phủ Tần Quốc Công."

【Cô biết, cô lại còn đánh hắn!!!】 Lại còn tự vả mặt! 【Cô còn muốn trở về phủ Tần Quốc Công hay không? Đó là ca ca cô, cô thật sự đánh hắn?!】

Tên ngốc này có phải đã quên, ngoài che chở tốt Chiến Thần đại nhân, còn phải hoàn thành tâm nguyện nguyên chủ không! Tâm nguyện của nguyên chủ là muốn Tần Phồn Nhi giả mạo cùng Giản Hân Hân trả giá đắt!

Tuy rằng không nói phải về phủ Quốc Công, khôi phục thân phận đại tiểu thư của mình.


Nhưng cô muốn cho hàng giả cùng đích nữ phủ tướng quân trả giá, trước tiên phải lấy lòng người ở phủ Quốc Công, sau đó tìm cơ hội hồi phủ, vạch trần chân tướng, đây không phải là cách dễ áp dụng nhất sao? Kết quả mẹ nó...

Cô hướng về phía Tần Tư Bách chính là một quyền...

Nháy mắt từ hình thức đơn giản, thăng cấp thành hình thức địa ngục?

"Hắn hư, vì sao, không thể đánh?" Muốn đoạt điểm tâm của cô, còn truy đuổi cô.

Loại người muốn bắt nạt cô, cô một quyền có thể đấm chết một nhóm!

Bởi vì biết hắn là người phủ Tần Quốc Công, cho nên cô mới không chơi hắn chết.

"Hơn nữa, chưa từng ở chung, không phải ca ca."

Sưu Thần Hào: 【Nhưng hắn là người thân huyết mạch tương liên với cô! Hắn phải biết cô là muội muội hắn, thì mới đối tốt với cô!】 Ai dám nói cô ngốc, nó liền liều mạng với kẻ đó! Cô còn biết phải ở chung trước rồi mới nhận thân, bão táp!


"Người thân, cũng sẽ bắt nạt mi. Nhị Cẩu, sao mi lại, quá ngu ngốc?"

【. . .】 Mẹ kiếp! Nó bị đứa ngốc dạy cách làm người!

"Phải nhớ kỹ, nha!"

【. . .】 Xin đừng nói nữa, Sưu Thần Hào đều đã muốn khóc, nó cảm thấy mình đang chịu đả kích lớn lao.

"Ta, lợi hại, có thể đấm chết hai người họ, không cần phủ Tần Quốc Công giúp." Phồn Tinh tự tin ngẩng đầu, toàn thân đều lộ ra hơi thở thích làm chuyện xấu.

Sưu Thần Hào đối với tên ngốc Ngân Phồn Tinh này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Rõ ràng rồi, nó mới là tiểu ngốc tử đáng thương.

Cô nào có bị ép lựa chọn hình thức địa ngục, mà chính là hình thức địa ngục không thể chạy thoát khỏi cô!

Nó thậm chí cảm thấy hoài nghi, nếu phủ Tần Quốc Công đứng về phía hàng giả kia, cô sẽ dùng quyền bạo chết một nhóm luôn.


Hoành hành bá đạo, nắm đấm cô lớn, cô là ba ba.



[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Trong phủ Tần Quốc Công.

Đại công tử mắt lạnh nhìn Tần Tư Bách mặt mũi bầm dập, biểu cảm thập phần ghét bỏ.

"Sao ngươi lại vô dụng như vậy?" Đại công tử rất bất mãn với tam đệ nhà mình, hắn vốn đem tất cả hy vọng ký thác lên Tần Tư Bách, chắc chắn rằng đệ đệ có thể đem người dẫn về, kết quả hắn không chỉ không đuổi kịp, còn đem bản thân mình biến thành bộ dạng chật vật này.

Tần Tư Bách: ". . ." Nhưng đại ca, ngươi cũng không tốt hơn ta chút nào đâu.

Đương nhiên, lời này chỉ nên giữ trong lòng, nói ra sẽ bị phạt!

"Đó chính là một tiểu ma nữ không hơn không kém, đại ca, hiện tại ta cảm thấy, nàng cùng Phồn Nhi lúc nhỏ hoàn toàn không có điểm nào giống nhau. Tiểu Phồn Nhi đáng yêu hơn nhiều!"
"Câm miệng! Mất mặt xấu hổ!" Đại công tử quở trách.

Tần Tư Bách là bị đánh đến sợ.

Ngày hôm qua nhìn tiểu cô nương kiều kiều mềm mại, hôm nay lại có thể một quyền đem hắn đánh ngã.

Hắn không bao giờ muốn tìm đường chết nữa!

"Đại ca, hôm nay ngươi cũng gặp được người rồi. Về sau ta không muốn nhìn thấy tiểu ma nữ đó nữa, ta bị thương ở trên mặt, mấy ngày tới sẽ không ra cửa."

Ngươi muốn gặp lại, thì tự mình chờ đi!

Ây da, đau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện