Edit+Beta:Sodachanh
Sau khi bám theo vài ngày, Phồn Tinh rốt cuộc cũng bị phát hiện.
Một tên hồ cẩu bằng hữu bên người Thích Hà nghi hoặc hỏi, "Ây, Thích Hà, kia có phải là cái con ngốc ngồi cuối lớp chúng ta hay không vậy?"
Những người khác cũng phụ họa theo: "Hình như đúng thế thật."
"Cô ta đi theo chúng ta như vậy làm gì?"
"Hai ngày trước liền bắt đầu bám theo, ban đầu ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm nữa cơ. Cô ta thường thường còn nhìn lén Thích Hà một chút, có lẽ là đi theo Thích Hà đi? Có khi nào lại giống như mấy nữ sinh kia, yêu thầm Thích Hà không?"
Thích Hà trong tay cầm điếu thuốc, sau khi hút một ngụm, phun ra một vòng khói, không kiên nhẫn mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Những người khác vẫn còn tiếp tục ồn ào, "Bị ngốc mà cũng biết yêu thầm sao? Thích Hà, mị lực của ngươi rất lớn nha!"
"Nói vô nghĩa cái gì đó! Đi thôi, về nhà."
Thích Hà liếc mắt một cái cũng chỉ nhìn thấy cái đầu đang kẹp đầy các loại kẹp đủ mọi màu sắc kia mà thôi, cay đến mức đau hết cả mắt!
Cái quỷ gì đây trời, tập hợp đủ bảy màu để triệu hoán cầu vồng sao? Nhà của Thích Hà cách nhà bà ngoại Di của Phồn Tinh không xa, hai người kỳ thật cũng coi như tiện đường, cho nên chờ đến lúc sau, khi những người khác đều đường ai người nấy rồi thì đi trên cái con đường nhỏ nông thôn kia, cũng chỉ còn dư lại mỗi Thích Hà cùng với Phồn Tinh đang chậm rì rì đi đằng sau.
Vốn dĩ Thích Hà cũng không tính toán quan tâm đến cái đứa ngốc này.
Nhưng mà bạn có biết cái gì gọi là âm hồn không tan hay không?
Cô ta mẹ nó giống như cái việc cùng nhau đội sổ vậy, cứ chậm rì rì mà treo ở đằng sau, không rên một tiếng. Nhưng mà chỉ cần Thích Hà hơi quay đầu lại một chút, liền có thể thấy cái đầu đủ mọi màu sắc như ra đang tản ánh sáng Mary Sue của cô ta.
Thích Hà nghĩ đến lời mấy tên kia vừa rồi ồn ào nói, đứa ngốc này có khả năng yêu thầm hắn.
Tức khắc trong lòng dường như bị đâm phải tường vậy, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, lại bị một con ngốc thích, đây mẹ nó quả thực là sỉ nhục!
Vì thế Thích Hà liền dừng lại bước chân, chờ đến khi Phồn Tinh chậm rì rì đi tới, thì ngăn lại đường đi của cô.
Phồn Tinh ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn đang ăn đường.
Bị Thích Hà hung tợn trừng mắt một cái khiến vẻ mặt cô đầy mộng bức, con ngươi đen sì nhìn đối phương, trong lòng suy tư: Là người đi che chở thì phải che chở như thế nào đây?
"Nếu còn tiếp tục đi theo ta, lão tử liền đốt trụi cái nhà cỏ của nhà ngươi!" Thích Hà hạ giọng, hung hăng uy hiếp mà nói.
Nói xong liền đi thẳng, mang theo một trận gió sượt qua bên người Phồn Tinh.
Tuy rằng hắn hiện tại hắn vẫn chỉ là một tên gà chíp nhãi nhép chưa tiến hóa xong, nhưng trên người vẫn tự động mà mang theo cơn gió của bá tổng.
Phồn Tinh đứng tại chỗ phản ứng trong chốc lát, nói với Sưu Thần Hào: "Tính tình của hắn hình như không tốt lắm."
Sưu Thần Hào trong lòng nói 'còn không phải sao'!
Chiến Thần đại nhân tuy hung, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều muốn ở trước mặt hắn mà cúi đầu xưng thần, hắn còn có thể có tính tình tốt được hay sao?
Không thể nào!
"Hài tử không nghe lời.." Phồn Tinh nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giống như còn đang cố suy nghĩ xem câu tiếp theo nên là cái gì.
Thật lâu lúc sau, rốt cuộc mới nghĩ ra câu tiếp theo, "Hơn phân nửa là quá tự cao.."
".. Đánh.. Đánh một trận là tốt rồi."
【.... 】 từ từ, ngươi muốn đánh ai? Cái ý tưởng này của ngươi là bị quỷ nhập rồi à! Ngươi mẹ nó không phải là chỉ số thông minh thấp sao? Đây là học được từ nơi nào vậy hả?
"Tinh Tinh, vừa rồi cái thằng hỗn tiểu tử Thích Hà kia nói gì với con vậy hả? Hắn có phải là muốn đòi tiền con hay không?" Lão nhân gia chống quải trượng, bước đi như bay mà đi tới bên cạnh Phồn Tinh.
Khuôn mặt già giống như vỏ cây khô, nhưng ánh mắt lại rất từ ái.
"Bà ngoại Di, ăn đường." Phồn Tinh lấy đường mình mua còn thừa ra, đưa cho lão nhân gia một viên, dỗ đến mức bà ngoại Di cười đến thấy răng không thấy mắt, nắm tay cô kéo vào trong nhà.
"Ta nói cho con nghe, cái thằng nhóc Thích Hà kia chính là một thằng tiểu hỗn tử, nếu như hắn có đi đến bắt nạt con, con nhớ phải nói lại với bà ngoại Di liền nghe chưa, đến lúc đó xem ta có cần quải trượng gõ gãy chân hắn không!"
Bà ngoại Di tuyệt đối không chỉ nói ngoài miệng thôi, bà ấy còn cố ý lôi kéo Phồn Tinh đi đến nhà Thích Hà.
Thích Hà sống một mình, đây là quê quán của hắn, ông bà nội đều đã qua đời. Phụ thân cũng chỉ đưa một chút tiền cho một người thân thích của hắn ở Thích gia để cho ông ta hỗ trợ chăm sóc Thích Hà một chút, không bị đói chết là được.
Lão nhân gia tỏ vẻ bưu hãn, đứng ở cửa nhà Thích Hà dùng quải trượng gõ cửa.
Sau khi Thích Hà ra tới, việc đầu tiên bà ngoại Di làm là phỉ nhổ, sau đó mắng, "Ta nói cho ngươi biết, ngươi không cha mẹ dạy thì thôi đi, chính mình tự học cái xấu thì đã đành, nhưng cũng đừng hòng mà bắt nạt được Phồn Tinh nhà ta ! Ngươi nếu mà dám Đi bắt nạt Phồn Tinh nhà ta, ta liền có cách khiến cho thôn trưởng đuổi ngươi ra khỏi thôn này luôn!"
Tất cả mọi người trong thôn đều biết Thích Hà học hành không ra gì, là người nơi nơi đều không có lý tưởng.
Cho nên trong nhà nào có hài tử, cơ hồ đều có chút căm ghét hắn.
Thích Hà cà lơ phất phơ: "Lão bất tử, con mắt nào của ngươi thấy ta khi dễ cô ta vậy hả? À, con người của ta trước nay ghét nhất là phải cõng nồi. Ta trước kia cũng không có bắt nạt gì cô ta, vậy sau này ta liền chính thức có cớ để bắt nạt cô ta đến chết được rồi ! Thấy cô ta một lần, liền đánh cô ta một lần!"
Bà ngoại Di tức khắc giơ lên quải trượng đánh thẳng xuống người Thích Hà.
"Ngươi cái thằng bại hoại có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Học đã không ra gì rồi còn học đòi cái xấu, đã thế còn tới thôn này mà gieo họa cho người khác nữa chứ!"
Đều nói cái vùng khỉ ho cò gáy sẽ có nhiều điêu dân, lời này cũng không phải không đạo lý.
Bà ngoại Di của Vân Phồn Tinh thật sự là đối với cô rất tốt, lão nhân gia thực từ ái. Nhưng lại mắc cái tội là cực độ bênh người mình, bênh đến mức suy nghĩa cũng có chút ngang ngược vô lý, cậy già lên mặt.
Thích Hà nắm chặt tay, kỳ thật hắn có thể một chân mà đá bay cái lão bất tử này.
Nhưng cũng không biết là vì cái nguyên nhân gì mà chỉ cướp lấy cái quải trượng, sau đó ném mạnh xuống đất mà thôi.
"Ngốc tử, ngươi chờ đó cho ta!"
Thích Hà trước kia là đại thiếu gia chín năm qua đều sống trong nhung lụa, trong xương cốt đều cất giấu ngạo khí, nếu bảo hắn đi cãi lộn với một lão thái thái nông thôn mà nói, hắn thật sự là làm không được.
Sau khi hung tợn uy hiếp Phồn Tinh xong liền trực tiếp xoay người vào nhà, đóng cửa.
Lão thái thái ở ngoài cửa mắng một lúc lâu sau, mắng đến người trong thôn tất cả đều tới xem náo nhiệt mà vẫn còn chưa đã thèm.
Kỳ thật nếu nói là sau này Thích Hà sẽ đi lên cái con đường xấu kia, thì lúc này cũng chỉ mới là dấu hiệu mà thôi.
Chính vì không có người nào chịu phóng thích một chút thiện ý với hắn, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ác ý lớn nhất mà tới kiêng kị hắn, phỏng đoán hắn. Vô luận là cha mẹ hắn, hay là mẹ kế của hắn, hoặc là mấy cái thôn dân này... ..
Không có chỗ nào là không dùng thành kiến mà nhìn hắn.