Edit+ Beta: Soda chanh
Lão đại bỗng cảm thấy có người đang dùng loại ánh mắt cực kỳ chán ghét mà nhìn chằm chằm mình.
Vì thế có chút không cao hứng hơi hơi ngước mắt lên ngoái đầu nhìn lại.
Đối mặt với tầm mắt của Ngụy Tử Trác, nhíu nhíu mày.
Có điểm chán ghét, nơi này có một đứa đại ngu ngốc đang nhìn cô.
Sưu Thần Hào: ?
Nghiêm túc đấy hả bạn trẻ?
Ngẫm lại chỉ số thông minh ngươi đi, lại nghĩ đến chỉ số thông minh của người ta, ngươi đang nghiêm túc sao?
Ngụy Tử Trác sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười.
Có ý tứ.
Thật sự có ý tứ.
Rõ ràng phản ứng rất trì độn, nhưng lại giống như.. Còn rất nhạy bén.
Hiệu trưởng tự mình tiếp đãi Vân Tiếu Hòe, tuy rằng liếc mắt một cái liền nhìn ra con gái của vị Vân tiên sinh này đại não hình như có chút vấn đề, nhưng cũng không quan hệ, chỉ là một cái danh ngạch nhập học mà thôi.
"Vân tiên sinh xin yên tâm, cục trưởng Lý đã thông báo qua, đến lúc đó Vân tiểu thư sẽ trực tiếp nhập học vào ban thực nghiệm mà ta đang giảng dạy."
Vân Tiếu Hòe hiển nhiên đối với loại đãi ngộ đặc thù này từ lâu đã tập mãi thành thói quen.
Sau khi hàn huyên thêm một phen, đoàn người liền rời khỏi trường học.
Kết quả là thời tiết ngày vào mùa hè này phải nói là thay đổi y như một đứa con nít.
Đi đến trước cổng trường, không có một chút dấu hiệu liền nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn, bắt đầu rơi xuống một trận mưa to. Rõ ràng mặt trời vẫn còn treo lơ lửng cuối chân trời, nhưng mưa vậy mà lại không thấy nhỏ đi một chút nào.
"Bá phụ bá mẫu, ta đã kêu xe." Ngụy Tử Trác nói.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Tạ Tuệ Tú đối với Ngụy Tử Trác đều tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng, Tử Trác đứa nhỏ này tuổi cũng không lớn, nhưng suy xét tổng thể sự tình phá lệ chu đáo. Còn không phải sao, bọn họ vẫn đang ở trước cổng trường che đậy kiếm chỗ trú mưa, đứa nhỏ này lại lặng yên không một tiếng động mà kêu xe.
Không bao lâu, xe Ngụy Tử Trác gọi đã tới.
Bốn ghế, sáu người, đây cũng thực xấu hổ.
Này nếu như để Phồn Tinh cùng bà ngoại Di ở lại chờ chuyến tiếp theo mà đi, thì hai người này đối với bốn chữ "Lão nhược bệnh tàn" đều có thể đối thượng hào (), không nhất định có thể thuận lợi lên xe.
Mà vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Vân Gia Duyệt cũng là xưa nay đều không chịu để chính mình ủy khuất, tuy nói mưa to mùa hè tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng mà ai biết mưa to bất thình lình như thế này còn phải đợi bao lâu?
Vân Gia Duyệt bẹp bẹp miệng, "Cơn mưa này đều đã bốc lên mùi bùn đất, con không muốn chờ chuyến tiếp theo đâu."
Mà vợ chồng Vân Tiếu Hòe cũng cảm thấy như vậy.
Lúc này, Ngụy Tử Trác lại thấu hiểu lòng người mà nói: "Hay là như vậy đi, bá phụ bá mẫu, Gia Duyệt muội muội cùng bà ngoại Di về khách sạn trước, ta ở chỗ này cùng Phồn Tinh muội muội chờ chuyến tiếp theo." (ch này tui đ Phn Tinh mui mui vi Gia Duyt mui mui cho nó hp ng cnh ch đ em Gia Duyt hay em Phn Tinh nghe c kì kì sao ak )
Vân Gia Duyệt nhíu mày: "Như vậy sao mà được?"
"Không có việc gì, chỉ là đợi thêm một lát mà thôi. Ngươi cùng bá phụ bá mẫu tàu xe mệt nhọc, Di bà ngoại tuổi tác lại lớn, ta lưu lại nơi này, cũng là thuận theo lẽ thường mà thôi."
Nói có sách mách có chứng, còn ra vẻ chính mình phá lệ khiêm tốn, kính già yêu trẻ*.
(*gốc là tôn lão ái ấu)
Bốn người Vân Tiếu Hòe rời đi trước.
Trước khi đi, Vân Gia Duyệt còn ngạo kiều mà nhìn thoáng qua Phồn Tinh, tựa hồ là đang đắc ý.
Lão đại, không có cảm giác
Ánh mắt đang nhìn về phía trước, Ngụy Tử Trác bỗng nhiên hơi hơi nghiêng sườn mắt qua nhìn cô.
Bởi vì trận mưa to này rơi xuống vừa cuồng vừa dữ dội cho nên mặc dù là đứng ở nơi đã được che đậy nhưng cũng không ít nước mưa lọt vào bên trong. Tiểu cô nương hôm nay lại mặc một chiếc áo trên trắng tinh, sau khi bị dính phải một ít nước mưa, áo ngực bên trong liền như ẩn như hiện.
Cô bé ngước khuôn mặt mộc lên nhìn trời, khuôn mặt mềm mềm trắng trắng, đôi mắt đen mênh mông.
Chính cô cũng hồn nhiên không biết.
Cổ họng Ngụy Tử Trác hơi lăn lộn.
Hắn so với Vân Gia Duyệt còn lớn hơn hai tuổi, hơn nữa trong nhà còn là con một, từ nhỏ đã phải trải qua rất nhiều dụ hoặc. Với mấy cái chuyện nam nữ mà nói, hắn đều đã thành niên thì còn có cái gì mà không hiểu?
Về sâu sa mà nói, chuyện hắn hiểu được so người bình thường lại càng nhiều!
Cái gì có thể khiến cho con người ta cảm thấy dư vị vô cùng?
Chính là trong lúc đơn thuần, dưới sự vô ý thức, vô tình để lộ ra tính cảm.
Hoàn toàn không biết chính mình trong lúc vô tình đã bị người khinh nhờn - Phồn Tinh........

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện