Mặc dù Dạ Minh Quân chợt thấy Kỷ Mạch mới nổi lên hứng thú trêu chọc, nhưng lúc dừng lại phía trên tường thành cũng không phải là đang chơi. Thời điểm Dạ Minh Quân cùng tiên đế đi ngang qua thành thì đã thấy những thi hài này bị treo ở cửa thành, phía dưới đang có chó hoang gặm nhấm, thảm trạng trầm trọng hơn so với bấy giờ rất nhiều.

Bây giờ cùng Kỷ Mạch trêu chọc mấy câu, Dạ Minh Quân nghiêm sắc mặt lại, chỉ vào thây khô trên đất mà nói lên kết quả mình đã kiểm nghiệm,

” Trong cơ thể bọn họ có thai nhi, bị âm thai hút hết tinh khí mà chết, vết nứt  trên bụng chính là tiểu quỷ xuất thế lưu lại dấu vết.”

Dạ Minh Quân vì kiểm tra nhiệm vụ tịnh thế nên tại địa phủ đã dừng lại một thời gian rất lâu, đối với quỷ hồn cũng rất am hiểu, hôm nay nhìn một cái liền phân biệt ra nguyên nhân cái chết của thây khô.

Kỷ Mạch tuy biết nơi đây dị thường cùng vong hồn không thoát khỏi liên quan, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại là  kiểu chết quái dị như vậy. Tỉ mỉ quan sát mấy cỗ thi thể một phen, phát hiện quả thật như lời của Dạ Minh Quân, trên bụng mỗi người đều có vết thương từ bên trong xé ra, thần sắc của cậu cũng có chút nghi hoặc,

“Nơi này chỉ có hai ni cô, những người khác đều là tăng nhân nam giới, còn có ba người đều là người già ngay cả hàm răng cũng đã lung lay, vậy thì mang thai như thế nào?”

Phật Châu bởi vì Hư Không luôn tận sức độ hóa vong linh, xưa nay là người xuất gia chỉ lấy thanh tịnh tùy theo tư nhiên, rất hiếm có nữ tử đi xuất gia, cảnh nội chỉ có ba nơi mới có nữ giới làm chủ miếu, các môn đồ đều thống nhất gọi là tì kheo ni.

Kỷ Mạch tóm lại cũng hiểu thế giới này hơn so với tiên nhân, lật nhìn thây khô mang theo tràng hạt cùng áo tăng, rất nhanh liền nhận ra những thi hài này phải là pháp sư chủ sự trong thành, nếu thi thể bọn họ đều bị treo ngoài cửa thành, chỉ sợ Phật Châu toàn quân đã bị diệt.

Dạ Minh Quân nguyên tưởng rằng loài người đều rất sợ thi thể đồng loại, Kỷ Mạch bị những thứ thây khô này hù dọa một cái nhất định sẽ ôm hắn thật chặc nửa bước không rời, như vậy cũng đỡ cho một vài tiên nhân không thể tìm tới tiểu gia hỏa nhà mình mà gây phiền toái.

Kết quả Thần Tinh Tế Ti không những không bị hù dọa, thậm chí còn nghiêm túc điều tra lên, Dạ Minh Quân hồi tưởng lại dáng dấp của người này trước kia đối với mình chỉ là nhất kinh nhất sạ (ngạc nhiên – giật mình), đột nhiên phát hiện lá gan Kỷ Mạch không hề nhỏ, cả đời này có lẽ chỉ đối với hắn nhượng bộ cũng chỉ là lúc ở trên giường mà nhuyễn khí xin tha, phát hiện như vậy khiến tiên nhân không khỏi rơi vào trầm tư, cho nên, ở trong mắt Kỷ Mạch, hắn còn đáng sợ hơn so với thây khô? Yên lặng ở trong lòng cho ra một kết luận một khi bị đối tượng của mình biết được nhất định sẽ đã xuống tường thành, Dạ Minh Quân chung quy cũng không đem cái nghi vấn này nói ra khỏi miệng, chỉ đợi thời điểm hai người âm thầm giao lưu lại hướng Kỷ Mạch tỉ mỉ tra hỏi, lúc này chính là giả bộ đứng đắn nói tiếp, “Có lẽ là một loại tử anh (thai nhi chết) ác linh  quấy phá?”

Dạ Minh Quân trong nháy mắt mà đi lệch suy nghĩ, Kỷ Mạch còn chưa có cách nào nắm bắt được, hôm nay chỉ xem như hắn đang nghiêm túc điều tra sự kiện, nghe vậy liền nói  lên mấy tin tình bào mà bản thân đã biết,

“Ta nghe Thường Tướng nói qua, Hư Không hòa thượng mười năm trước từng cố gắng siêu độ cho một phụ nhân vì khó sinh mà chết, sau khi thất bại liền vô cùng phản đối chuyện sinh tử, thậm chí còn  thành lập đội chấp pháp tại Phật Châu, một khi phát hiện có người châu thai ám kết (*) thì nhất định phải bỏ hài từ, cũng đối với nam nữ phạm giới thi hành hình phạt.”

(*)珠胎暗结 – Châu thai ám kết – ý chỉ những người chưa lập gia đình hoặc vì ngoại tình mà mang thai.

Phật Châu tuy cấm nữ sắc, nhưng đối với việc sát sinh lại càng kiêng kỵ, chuyện như vậy thật là không bình thường, chỉ là là xưa nay thi hành rất bí mật, Thường Huy cũng là lấy hóa thân tiến vào cao tầng  mới biết được còn có chuyện này.

Hôm nay vừa thấy tử trạng thây khô, Kỷ Mạch liền nhớ tới đội chấp pháp bí ẩn nhất tại Phật Châu, bất quá dựa vào sự hiểu biết về Hư Không hòa thượng mà tác giả đã thiết định, cậu suy đoán  chuyện này nhất định là cùng việc siêu độ phụ nhân thất bại có liên quan.

Chẳng qua là, lấy tu vi chúa tể một châu, như thế nào chỉ vì siêu độ cho một oán linh phụ nhân phổ thông mà thất bại? Chẳng lẽ là khi đó liền xảy ra biến số gì?

Kỷ Mạch tuy suy đoán ra nguyên nhân cái chết của thây khô, nhưng chung quy còn chưa hiểu rõ trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đối với Dạ Minh Quân nêu lên câu hỏi: “Có thể biết Hư Không hòa thượng hiện nay thân ở chỗ nào không?”

Từ khi Kỷ Mạch xuất hiện thì tiên đế liền quan sát người phàm trẻ tuổi này, chính là vì người này, Khải Minh Châu xưa nay chưa từng cùng Thiên Đình phát sinh tranh chấp cuối cùng lại cùng tiên nhân khác mà giằng co nhiều ngày, thậm chí ngay cả hắn khuyên giải cũng một chữ không nghe.

Tiên đế nguyên tưởng rằng người này ít nhất là yêu nghiệt họa quốc ương dân, hôm nay vừa thấy, tuy sinh không tệ, ngược lại là thần sắc trên khuôn mặt lại đứng đắn hơn so với Dạ Minh Quân mấy phần, làm việc cũng rất chu toàn, dường như cũng không có thái độ mê hoặc gì.

Lúc này tiên đế từ bề ngoài Kỷ Mạch tìm không ra sơ hở gì, ánh mắt cũng thâm thúy hơn, liền bình thản trả lời nghi vấn của cậu,

“Nếu ngươi nói đến người triệu hoán oán linh thì hắn đã bị Thiên Địa Qua mang đi. Trên thực tế không chỉ mỗi phiên thế giới này mà vòng hồn tại ba ngàn hồng trần chưa đi vào địa phủ đều tụ tập ở nơi đây, trẫm tuy phái tiên nhân trấn giữ tứ phương bày kết giới ngăn cản, nhưng đến cùng vẫn chưa tìm ta ngọn nguồn từ đâu.”

Dạ Minh Quân cùng lịch đại tiên đế quan hệ cũng không tệ, Kỷ Mạch không muốn cùng thân bằng hảo hữu của Dạ Minh Quan xích mích, lúc này Dạ Minh Quân không chủ động giới thiệu, mà cậu không biết lễ phép Thiên Đình cũng không tiện tùy  tiện cùng tiên đế trò chuyện, đột nhiên được đáp lời còn không biết nên đáp như thế nào.

Cũng may Dạ Minh Quân phát hiện cậu luống cuống, liền chủ động tiếp lời, “Ta mấy ngày qua đi một chuyến đến địa phủ, phát hiện những vong hồn này đều là người chết vì nhiệm vụ tịnh thế bị kích phát lại trí nhớ kiếp trước, bọn họ vốn dĩ nên luân hồi chuyển thế bắt đầu nhân sinh mới nhưng lại bị lực lượng nào đó gợi lại oán hận kiếp trước mà hóa thành hung linh, khiến vong linh tụ tập lại phiến thiên địa này.”

Nói xong Dạ Minh Quân lại thấy thần sắc Kỷ Mạch có chút khẩn trương, có lẽ là còn chưa quen với hoàn cảnh bên cạnh mình đều là tiên thần, liền khẽ mỉm cười ôm lấy tiểu gia hỏa mà mình thương yêu, chỉ trấn an nói: “Đúng rồi, lão Vương nghe nói ta dựa vào bản thân để truy được ngươi, còn giật mình đến nỗi đem bút cũng bóp nát. Nào! quay đầu lại cùng ta chụp chung một tấm hình, ta muốn gởi cho hắn cùng Hắc Bạch Vô Thường làm lễ vật thất tịch.”

Lời này vừa nói ra quả nhiên chỉ trong nháy mắt Kỷ Mạch liền trấn định lại, cậu liếc mắt nhìn người đang ôm lấy mình, chỉ yên lặng ở trong lòng oán thầm: Nói giống như ngươi đi làm chuyện đứng đắn mới không trả lời tin nhắn của ta, thật ra thì ngươi chính là đi đến địa khu không tín hiệu phát cẩu lương đi!

Khải Minh Châu vừa nói đến đề tài đứng đắn đột nhiên liền lệch tư duy là chuyện thường xảy ra, lúc này tiên đế thấy hành động của Dạ Minh Quân  tuy cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nghiêm túc tiếp tục đề tài của mình,

“Bản thân Cửu U Thiên Địa Qua sinh từ U Minh, chuyện này cùng nó có liên quan không thể nghi ngờ. Chỉ là hiện nay duy nhất chỉ có  Sơn Hà Xã Tắc Đồ ghi lại uy năng của Thiên Địa Qua đã biến thành trống không, Trẫm nhất thời cũng không cách nào đoán ra nó rốt cuộc dùng loại thủ đoạn nào, lại càng không biết nên làm thế nào để đem những linh hồn này khôi phục lại bình thường?”

Tiên đế suy tính vĩnh viễn là chúng sinh, oán linh tụ tập ở Phật Châu đã có mười vạn, trong đó không thiếu thân thể còn chưa chết liền bị cưỡng ép chuyển hóa thành  hồn linh, điều khiến tiên đế lo lắng nhất chính là nên như thế nào lấy hy sinh nhỏ nhất để dập tắt sự hỗn loạn này.

Kỷ Mạch đã sớm từ trong miệng Dạ Minh Quân hiểu qua tính cách tiên đế, hôm nay tận mắt thấy một lần  cũng rất là kính nể,

Làm việc nghiêm túc không nói, chỉ bằng hắn lại có thể  xem như  chuyện đương nhiên mà coi thường sự bướng bỉnh của Dạ Minh Quân đã đủ để nhìn ra tiên đế quả thực danh bất hư truyền!

Dạ Minh Quân đối với tình huống tiên đế xem nhẹ lời mình nói cũng đã thành thói quen, lại cùng so sánh với Kỷ Mạch thì bất luận hắn nói cái gì cũng biết nghiêm túc đáp lại chính là rất khả ái. Thời điểm Dạ Minh Quân nghiêm chỉnh Kỷ Mạch cũng sẽ nghiêm túc tham dự đàm luận, lúc hắn phát ra suy nghĩ nói lên các loại ý tưởng to gan tuy thần sắc Kỷ Mạch khó hiểu cũng là chỉ nhìn hắn cũng chưa bao giờ lạnh nhạt nửa phần.

Mấy ngày không thấy, Dạ Minh Quân chỉ cảm thấy người này chính là mình  càng nhìn càng thích, liền cười giải thích: “Tóm lại, sau chuyện này, vốn dĩ tiên nhân  đối với nhiệm vụ tịnh thế chỉ là  kín đáo phê bình nhưng lần này lại tận lực khiển trách tiên đế, vì phòng ngừa bọn họ tiếp tục thảo luận và gây thêm nội loạn, ta liền đem tiên đế bắt cóc ra ngoài, mang hắn đi giải sầu một chút.”

Dạ Minh Quân dù chưa nói rõ, nhưng Kỷ Mạch nghe được thâm ý trong đó, xem ra Thiên Địa Qua chưa giải quyết, nội bộ Thiên Đình mâu thuẫn đã có khuynh hướng trở nên gay gắt.

Chẳng qua là, đối với loại phương thức giải quyết vì không muốn thêm nhiễu loạn liền trực tiếp  đem tiên đế bắt cóc xuất môn, Kỷ Mạch chỉ có thể bày tỏ, được lắm, cái này chỉ có thể là Dạ Minh Quân.

Hắn không nói tiên đế cũng quên, vừa nhớ tới vẻ mặt thành thật của hạt châu này khi lừa gạt mình xuất môn, tiên đế xưa nay hiền lành thân thiết cũng không khỏi trầm sắc mặt, “Khải Minh Châu, Trẫm còn không hỏi ngươi, đây chính là đại sự mà ngươi gọi là liên quan đến tồn vong của Thiên Đình?”

Dạ Minh Quân nguyên bản là bị tiên nhân lải nhải đến phiền cho nên tùy tiện tìm cái lý do để xuất môn đi lang thang, hôm nay tuy bị chọc thủng  nhưng vẫn chí khí hùng hồn mà trả lời: “Không phải sao? Nếu như các ngươi không để cho ta cùng hắn chung một chỗ, ta nhất định sẽ bơ vơ khó nhịn mỗi ngày đều sáng lên, để cho chúng tiên đi vào tâm kiếp cùng ta trầm luân.”

Tiên đế tuy biết Khải Minh Châu nhìn như tùy ý, nhưng thật ra thì mỗi một câu nói đều là phát ra từ nội tâm, bất luận không hợp với lẽ thường cỡ nào nhưng hắn đã nói thì nhất định sẽ làm. Tiên đế vốn dĩ cũng không ngờ tới Dạ Minh Quân đối với đoạn tình duyên này lại nghiêm túc đến trình độ này, hôm nay chỉ nghiêm túc nhìn chăm chú vị lão tổ tông này, “Cho nên, bây giờ kiếp số Thiên Địa Qua này chưa giải quyết, ngươi đã chuẩn bị xếp hàng làm kiếp nạn thứ hai?”

Ý tứ trong lời nói của Tiên đế cũng không phải là đùa giỡn, nhưng Dạ Minh Quân chưa từng sợ chút nào, chỉ mỉm cười đáp lại, “Phòng ngừa rắc rối chưa xảy ra, ngươi có thể a.”

Kỷ Mạch xưa nay am hiểu giải độc bầu không khí, hôm nay thấy thần sắc tiên đế cùng Dạ Minh Quân liền biết Thiên Đình đối với chuyện bọn họ cũng không phải là vui tai vui mắt, chỉ sợ Dạ Minh Quân mấy ngày nay không đến tìm mình cũng cùng tiên nhân không thoát khỏi liên quan, tuy là âm thầm lưu tâm, nhưng nét mặt vẫn chủ động lấy lòng đối với tiên đế,

“Chư vị tiên nhân tuy đều là đại năng, nhưng tóm lại đối với phiến thế giới này cũng không hiểu nhiều, có lẽ ta có thể vì các ngươi cung cấp một chút giúp ích.”

“Nơi đây âm khí quá nặng nhân loại không thích hợp ở lâu, Khải Minh Châu ngươi tạm thời đem vị bằng hữu này mang đi thiên binh doanh trại nghỉ ngơi, chuyện khác đợi giải quyết Thiên Địa Qua xong trẫm sẽ cùng ngươi thương nghị.”

Tiên đế tuy đang uy hiếp Dạ Minh Quân, nhưng đối với Kỷ Mạch  lại không làm khó, hôm nay cũng là lựa chọn trước đem cậu an trí rồi mới quyết định. Ở tiên đế xem ra, Kỷ Mạch chỉ là một phàm nhân, Dạ Minh Quân muốn như thế nào thì cậu cũng không có quyền lựa chọn, chỉ sợ hai người tiến tới với nhau cũng là Khải Minh Châu  ép buộc.

Bề ngoài Khải Minh Châu rất hiền hòa, khi chưa quen thuộc sẽ để cho người khác lưu lại một ảo giác sống chung sẽ cực kỳ tốt, nhưng tiên đế tin chắc, chỉ cần người này chân chính hiểu được tác phong thất thường của Dạ Minh Quân,  chắc chắc sẽ kính nhi viễn chi đối với Khải Minh Châu.

Dạ Minh Quân thật ra cũng không muốn Kỷ Mạch tiếp xúc tiên thần quá sớm, bây giờ chư tiên còn chưa tiếp nhận hiện thực hắn có bạn lữ, thái độ tình cảm của bọn họ cũng không lạc quan,  Kỷ Mạch vốn dĩ đã là tâm tư cẩn thận lại ở trong hoàn cảnh như vậy chỉ sợ không tránh được suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà, bây giờ Kỷ Mạch người đã tới, Dạ Minh Quân cũng không dám để mặc cho cậu một mình ở nơi oán linh tụ hội này mà du tẩu, chỉ có thể từ tường thành nhảy xuống, vỗ vỗ lưng bạch lộc mà nghiêm túc dặn dò: “Những lão đầu tử kia rất lắm mồm, ngươi phải luôn luôn đi theo Kỷ Mạch, nếu như có người khuyên hắn cùng ta chia tay, liền hung hãn húc người xấu này a.”

Quan hệ giữa Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân  toàn bộ Phụng Triều mọi người đều biết, Nhậm Thanh Nhai mấy ngày qua cũng nghe đồn không ít, chẳng qua là hoàn toàn không cách nào tưởng tượng bộ dạng Kỷ Mạch cùng nam nhân đoạn tụ, thấy bọn họ ở trên tường thành ôm nhau một thời gian dài. Bây giờ, cái vị tiên nhân đoạn tụ kia lại hướng đối tượng lên người nó,  bạch lộc quả quyết dùng sừng hướng lên, chỉ cả giận nói: “Đi ra!”

Có câu nói núi cao còn có núi cao hơn, Dạ Minh Quân trời sinh chính là khắc tinh của Kỷ Mạch cùng Nhậm Thanh Nhai loại nhân sĩ nghiêm túc này, giơ tay lên liền đè xuống trán của bạch lộc để cho nó gấp đến độ chỉ có thể dùng móng đào đào đất, mà cái vị này còn chưa phát hiện mình đang bị oán hận, thậm chí còn hài lòng gật đầu một cái, chỉ tán dương: “Không sai, chính là như vậy, tin tưởng bản thân, ngươi tuyệt đối đủ hung! Bảo vệ tốt Kỷ Mạch, lần sau ta đem tấu chương của tiên đế xé đút ngươi.”

Đối với lần này, tiên đế đã đoán được tấu chương của mình sắp gặp nguy cơ chỉ nghiêm túc nhìn về phía Kỷ Mạch, “Ngươi nhất định phải cùng hắn chung một chỗ?”

Mặc dù Dạ Minh Quân thường xuyên bị đối tượng ném vào thùng rác sát biên giới đại bàng giương cánh, nhưng Thần Tinh Tế Ti xem như  đã quen với việc này, Kỷ Mạch đối với vấn đề này chỉ có thể thành khẩn đáp lại, “Thật ra thì nhân loại  là một sinh vật có lực thích ứng rất mạnh.”

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Bạch lộc sinh khí đối với Dạ Minh Quân phát động công kích xông tới, lượng máu của Dạ Minh Quân vẫn không nhúc nhích cũng đút cho bạch lộc một phần cẩu lương.

Nhậm Thanh Nhai (khiếp sợ):!!!

Dạ Minh Quân hoàn toàn miễn dịch văn nghệ công kích: Ta uy lộc siêu thuần thục, ngươi xem nó cao hứng biết bao!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Có thể, nó do ngươi nuôi.

Tiên đế: Cái này… Đây chính là nam nhân dám cùng Khải Minh Châu nói chuyện yêu đương?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện