Toàn bộ Tiên Châu chìm trong biển khơi, thiên hạ ngày nay đều được Phụng Triều nắm trong tay, tu tiên môn phái còn sót lại  cũng chỉ có mấy môn phái có người phi thăng được sự che chở của tổ tông mà tìm kiếm Tiên Sơn khác, còn dư lại môn phái nhỏ cuối cùng là lựa chọn hướng Phụng Triều thần phục.

Vì an bài những tu tiên môn phái này, Thường Huy cùng Thanh Đế gần đây rất bận rộn, Tô Cách cũng bị bọn họ kéo ra ngoài để chấn nhiếp tu sĩ, Huy Nguyệt cùng Thủy Vô Ngân lại đang tại hải vực Tiên Châu giải quyết tốt hậu quả, hôm nay Thần Điện liền chỉ còn lại Kỷ Mạch cùng Tống Kiều hai người rảnh rỗi nhất.

Tiên nhân mặc dù không thể nhúng tay vào chuyện phàm trần, nhưng nếu là hậu thế  gặp nạn mà xuất thủ tương trợ thì Thiên Đình cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Bây giờ lấy sự chênh lệch thế lực của đôi bên, chỉ cần bọn họ không tự mình xuất thủ đối với Phụng Triều, chỉ dựa vào mấy tu tiên môn phái còn sót lại cũng không tạo nổi sóng gió gì, Kỷ Mạch vì vậy cũng đối với chuyện này không có dị nghị nào.

Nói cho cùng, dựa vào quy luật của lịch sử, một Vương Triều nếu như không có địch nhân cũng không phải là chuyện tốt, bọn họ vẫn  là  lưu lại cho Phụng Triều chút đối thủ cho thỏa đáng.

Suy nghĩ như vậy nhưng Kỷ Mạch chưa bao giờ nói cho người ngoài biết, cũng chỉ có lúc cùng Tống Kiều tán gẫu mới có thể thảo luận một hai. Bọn họ đều là người dị thế, đối với chuyện triều đại thay đổi cũng chỉ có thể thờ ơ hơn so với người trên thế giới này, rất nhiều đề tài không thể trò chuyện với những người khác cũng có thể nói thoải mái, cũng bởi vì như vậy, mỗi khi Kỷ Mạch cần buông lỏng sẽ tìm gặp Tống Kiều để nói chuyện phiếm.

Trái phải vô sự, hai người tìm chỗ thanh tịnh vừa cắn hạt dưa vừa uống trà đem kiến thức những ngày qua của mỗi người trao đổi một phen, Tống Kiều nguyên bản còn không lo lắng gì mà ăn điểm tâm, nhưng nghe đến tin tức về Thiên Địa Qua lại nhướng mày một cái, chỉ nói: “Ngươi phải cẩn thận, ta cảm thấy chuyện này không giải quyết sễ dàng như vậy.”

Thu phục Thiên Địa Qua là đại công, Kỷ Mạch không có ý cùng tiên nhân tranh đoạt để tạo thêm hiềm khích, vì vậy mấy ngày nay liền không hỏi Dạ Minh Quân tình huống gì. Nguyên tưởng rằng toàn bộ Thiên Đình đối phó một kiện thần khí cũng không thành vấn đề, hôm nay tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Dạ Minh Quân đã  hai ngày không về, Kỷ Mạch cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, lập tức liền hỏi: “Tống tiên sinh lại phát hiện cái gì?”

“Ngươi nhìn, Thiên Địa Qua kia ban đầu cũng là tự hủy khiến cho tiên nhân cũng tin chắc nó đã không sửa được nữa có đúng không, nhưng  sau đó nó vẫn đánh bại Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Bây giờ các ngươi tạo thành tổn thương lớn như vậy cho nó, chẳng lẽ có thể so sánh với khi đó? Chỉ sợ đại BOSS này lại đang tự mặc giáp hồi sinh lại a!”

Tống Kiều đời này chỉ ngã ở trên tay nhân vật chính của mình, chỉ nghe tự thuật liền phát hiện tin tức ẩn chứa, cảm khái nói ra phân tích của mình, thấy dáng dấp Kỷ Mạch cũng là có điều suy nghĩ, lại bổ sung,

“Nó nếu thà rằng tự tổn hại cũng phải thi hành kế hoạch này, đó chính là có lòng tin tuyệt đối muốn diệt trừ tiên thần, lực lượng như vậy xem như bởi vì chủ nhân không hợp cách mà bị tiêu trừ cũng không phải dễ đối phó. Ngươi nên nói tiên quân cẩn thận một chút, thật vất vả mới đi tới đại kết cục rồi, vạn nhất đánh BOSS lại bị đoàn diệt ở đây,  như vậy cũng quá kích thích rồi.”

Người này lập FLAG tại sao lão luyện như vậy? Quả nhiên ưu điểm của võng văn chính là rập khuôn theo một khổ, phương thức kết thúc lại có thể căn cứ vào  tác giả suy nghĩ bất đồng mà mỗi người mỗi vẻ sao? Tuy yên lặng mà oán thầm cái kết cục đáng sợ này, nhưng thần sắc Kỷ Mạch cũng nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc phân tích hướng đi Thiên Địa Qua hôm nay có thể đi một phen, cuối cùng chỉ đưa mắt về phía tây,

“Bây giờ thiên nhân liền còn dư lại mấy người như vậy, nếu bên cạnh Đại Tế Ti chưa từng xuất hiện bóng dáng của nó, như vậy chính là Phật Châu… Bất quá, nếu Thiên Đình tới tiên thần cường lực, cũng không loại bỏ khả năng nó đổi mục tiêu.”

Trước khi Dạ Minh Quân tới, tiên nhân vẫn không phát hiện hành tung của Thiên Địa Qua, Kỷ Mạch cũng không biết hai ngày này bọn họ đã có thu hoạch gì, chỉ đem suy đoán của mình  thông qua Sơn Hà Xã Tắc Đồ gởi qua, dặn dò không thể để cho tiên nhân lạc đàn, để tránh bị Thiên Địa Qua đoạt đi sử dụng.

Ngược lại là Tống Kiều nhìn thần sắc cậu có chút lo âu, liền  an ủi: “Thật ra thì ngươi cũng không cần quá lo lắng, nó nếu là hướng về phía tiên thần, ít nhất nhân gian là an toàn, thần tiên đánh nhau chúng ta cũng không can thiệp được.”

“Dạ Minh Quân rất để ý Thiên Đình, ta có thể giúp thì giúp đi.”

Kỷ Mạch tuy ngoài miệng  nói chỉ cần thế giới mình vô sự liền tốt, nhưng đối với hiện tại, nơi nào có Dạ Minh Quân, nơi đó chính là thế giới của cậu. Trước kia vẫn là Dạ Minh Quân đang bảo vệ cậu, hôm nay tiên nhân gặp phiền toái, cậu tuy chỉ có sức lực mỏng manh nhưng vẫn muốn dốc toàn lực tương trợ.

Vũng nước tiên thần chi tranh này rất  sâu, Tống Kiều thấy thần sắc cậu kiên định, đại khái sẽ không tự lo cho thân mình, là một hảo bằng hữu chỉ có thở dài nói: “Ca khuyên ngươi một câu, nếu bây giờ phi thăng càng ngày càng khó, tiên quân nhà ngươi lại có ý cho ngươi đi cửa sau,  tiên nhân không ưa ngươi chỉ sợ không phải ít. Ngươi nếu quả thật muốn cùng hắn chung một chỗ, liền thừa dịp thiên nhân vẫn còn tồn tại nên nhanh chóng đem bàn tay vàng của bọn họ mà dùng đi.”

Kỷ Mạch nguyên bản cũng có ý tưởng như vậy, nhưng nghe xong ba kiện thần khí tranh luận lại bỏ đi cái ý niệm này. Vì duy trì linh khí, bây giờ bất kỳ tiên nhân đều không thể gọi thêm thân bằng hảo hữu phi thăng, nếu Dạ Minh Quân phá vỡ cái thông lệ này, sau này các tiên nhân nhất định bất mãn, hơi lơ là liền dẫn  tới Thiên Đình rối loạn.

Dạ Minh Quân làm việc rất có chừng mực, nhưng hắn bây giờ chính là trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, trong ngày thường lại quen với chuyện tùy hứng, chỉ sợ rất khó đạt được đại cuộc. Kỷ Mạch thậm chí mơ hồ có chút phỏng đoán, là cậu để cho Dạ Minh Quân thức tỉnh nhân tâm, nhưng  đối với Khải Minh Châu mà nói, cậu chính là đạo tình kiếp đầu tiên trong đời.

Hắn cùng Dạ Minh Quân chung một chỗ là vì muốn cùng nhau đi về phía cuộc sống hạnh phúc, mà không phải là trở thành kiếp số của người yêu, cho nên, cho dù biết rõ con đường phía trước hung hiểm, vẫn nhàn nhạt nói: “Ta muốn tự mình tu luyện.”

“Đây cũng không phải là thời điểm phải sĩ diện, tiên nhân không có khả năng đều là chính nhân quân tử, tiên quân nhà ngươi cũng không thể lúc nào cũng đều che chở ngươi, nếu là có người đối với ngươi ném đá giấu tay, cẩn thận khó lòng phòng bị a.”

Tống Kiều làm  xã hội nhân sĩ, đối với nội tâm của nhật vật thượng tầng rất là rõ ràng, lúc này liền lập tức cảnh báo,

“Không nói nếu như, thượng cổ thần khí thì tương đương với vũ khí nguyên tử, bây giờ ngươi một người bình thường mỗi ngày đều ôm hắn ngủ, ta nếu là cao tầng Thiên Đình khẳng định giết chết ngươi.”

“Đây không phải là hành động theo cảm tính, Dạ Minh Quân thủ Thiên Đình mấy ngàn năm, đó chính là nhà của hắn, ta không muốn hắn vì vậy mà bị tiên nhân chỉ trích. Chuyện tu hành như vậy, trước tiên vẫn là tự mình thử một chút cho thỏa đáng.

Lại nói, ta ngay cả tâm kiếp Nhậm Thanh Nhai cũng trải qua, hôm nay hồi tưởng cũng cảm thấy đời người cũng không qua được chấp niệm, chưa chắc không thể dựa vào chính mình mà phi thăng.”

Kỷ Mạch biết Tống Kiều cũng không phải đang nói chuyện giật gân, nếu không phải trên Thiên Đình có người không dung cậu thì lấy tính tình của Dạ Minh Quân không thể nào lại vội vàng  khiến cậu phi thăng như vậy. Cậu tuy nguyện ý tuân thủ quy củ tự mình tu luyện, nhưng tuyệt sẽ không từ bỏ thế lực trong tay  đặt mình vào tình huống mặc người làm thịt.

Sau khi tạo ra bạch lộc, Kỷ Mạch rõ ràng cảm thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng mình liên hệ lại sâu thêm mấy phần, có lẽ khí linh của nó tuy không muốn tỉnh lại, nhưng cũng nguyện ý vì mình thương yêu Khải Minh Châu mà để cho mình sử dụng…

Cúi đầu nhìn bức họa, Kỷ Mạch thấy thần sắc Tống Kiều rất lo lắng nhưng chỉ bình tĩnh nói: “Thiên Đình nơi đó ta cũng sẽ đề phòng, bây giờ thiên nhân thu về Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng cùng ta ký hiệp nghị, lúc cần thiết đủ để bảo hộ ta chu toàn. Tống tiên sinh, ngươi phải tin tưởng sự cảnh giác của ta đối với người ngoài.”

“Loại người như ngươi, một là không nói chuyện, nói chuyện một cái quả nhiên chính  là chân ái.”

Tính cảnh giác của Kỷ Mạch phải sánh ngang với một con nhím, Tống Kiều tự nhiên đã sớm phát hiện, thấy cậu còn chưa bị cảm tình làm mờ đầu óc cũng yên lòng.

Bất quá, nghe xong lời này hắn lại có một cái ý tưởng, lập tức nói ngay, “Đại huynh đệ, cầu ngươi chuyện này. Lúc chúng ta trở về có thể đem Tô Cách cùng mang theo hay không?”

Trước khi Kỷ Mạch xuất phát đến Tiên Châu, Tống Kiều còn kính nhi viễn chi (*) đối với Tô Cách, không nghĩ tới  lúc trở lại thì người này phải đem chim bồ câu bỏ túi mang đi, cái việc này triển khai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu cũng chỉ hoài nghi nói: “Ngươi chắc chắn?”

(*)敬而远之  [jìng ér yuǎn zhī]  KÍNH NHI VIỄN CHI – Tôn kính mà không thể gần gũi.

“Hắn muốn đi đến thế giới của chúng ta nhìn một chút, ngươi bây giờ lại cần nhà mẹ đẻ ủng hộ, đây không phải là vừa vặn sao?”

Mấy ngày nay dù Tô Cách chưa nói rõ, nhưng Tống Kiều từ ánh mắt và ngữ khí của Tô Cách cũng biết hắn  đối với một cái thế giới khác rất là tò mò, lúc trước vẫn luôn do dự có nên dẫn theo một thiên nhân cường đại đi hiện thế hay không, hôm nay cùng Kỷ Mạch trò chuyện ngược lại là hạ quyết tâm, lúc này chỉ phóng khoáng nói,

“Ngươi yên tâm, nhà ca mua  đều là một người ở, tiền lương mặc dù không tính là nhà giàu nhưng nuôi thêm một người cũng không thành vấn đề. Trở về ta liền nhờ bạn bè làm cho hắn một thân phận lưu học sinh, chọn một đại học tốt để nghiên cứu sâu hơn về triết học,  đi học cao học hoặc tiến sĩ cũng không thành vấn đề. Tóm lại, cuộc sống sau này của Tô Cách cùng công việc do ta bao hết, tuyệt đối không cần ngươi phí một điểm tâm tư.”

Hai người trước kia  khi nói chuyện phiếm rất ít nói đến chuyện liên quan đến cuộc sống thực tế, Kỷ Mạch chỉ biết Tống Kiều gia cảnh không tệ, cùng Thâm Hắc một đại thần trên web là hảo cơ hữu, hôm nay nghe ngữ khí của hắn mới phát hiện mạng giao thiệp của vị này tựa hồ không bình thường.

Tuy là kinh ngạc người không thể xem bề ngoài một phen, Kỷ Mạch vừa quyết định tu tiên ngược lại cũng không quá để ý vấn đề thế tục, chỉ liếc hắn một cái, “Ngươi đây là chuẩn bị bao nuôi Đại Tế Ti?”

Tô Cách công lược cha già không thể nghi ngờ là vô cùng thành công, hôm nay không chỉ đem ổ chim bồ câu trực tiếp dọn vào trong nhà Tống Kiều,  lại còn có cách để  cho người này chủ động mang đi, thủ đoạn cao minh hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Dạ Minh Quân.

Vì vậy, Tống Kiều hoàn toàn không phát hiện mình đã bị mất phương hướng trong ánh mắt của chim bồ câu, bây giờ cũng  chỉ là nói lời thấm thía tự  dẫn thân vào trong hố,

“Nói bậy gì, ta cái này gọi là cha già ngậm đắng nuốt cay tạo điều kiện chi con trai đi học. Ngươi nhìn, nhờ có Tô Cách, ta mấy ngày nay mới có thể ở Thần Điện được ăn ngon còn có chim bồ câu để vuốt, mà  hắn lại chỉ có một cái nguyện vọng như vậy, thân làm cha  lại có thể không thỏa mãn sao? Cái gọi là có qua có lại, phụ từ tử hiếu, truyền thống mỹ đức  a!”

So với Kỷ Mạch bị nhân vật chính hố mà  trở nên hoài nghi với cuộc sống, Tống Kiều được triệu hoán tới tuyệt đối là mở ra  kiểu mẫu thiên đường. Hắn cũng biết nếu không phải gặp được Tô Cách đầu tiên, thì chỉ sợ bản thân sớm đã bị Thường Huy lột sống, Trước đây, Tô Cách là bạch nguyệt quang trong lòng cha già, hôm nay lại trở thành tiểu thái dương nóng bỏng, nếu như từ bây giờ về sau không còn nhìn thấy nữa, trong lòng hắn cũng có chút luyến tiếc.

Dĩ nhiên, đối với thần sắc cảm khái của  hắn, Kỷ Mạch chỉ bắt được một điểm chính, “Cha con các ngươi nhận nhau?”

Tống Kiều cũng không có ý định lừa gạt cậu, nghe lời này, chỉ nghĩ lại mà sợ: “Là như vầy, sau khi ngươi đi thì Thường Huy luôn muốn ta làm theo những lời hắn nói, ca không cẩn thận liền mắc bẫy của hắn, ở trong tiệc rượu trúng chân ngôn thuật, cũng may Tô Cách kịp thời chạy tới mới không rơi com lê, chỉ tiếc thân phận vẫn bại lộ.”

Thật ra thì thời điểm không bị khống chế thẳng thắn thú nhận thân phận, nội tâm Tống Kiều rất sợ, hắn mặc dù tin tưởng Tô Cách không biết dùng thủ đoạn hung tàn đối xử với người ngoài, nhưng bản thân lại bị nhân vật do mình sáng tạo chán ghét chính là một chuyện rất thương tâm.

Nhưng mà, ngay tại lúc hắn đang âm thầm củng cố nội tâm, dự định thời điểm  bị Tô Cách chất vấn liền ôm bắp đùi con trai nhận sai, nhưng Đại Tế Ti chỉ dùng ánh mắt hòa nhã trước sau như một nhìn hắn chăm chú, sau đó đối với nam nhân đang hốt hoảng mà nở một nụ cười vui mừng,

“Tống tiên sinh, từ khi biết được Thần tồn tại, ta đang suy nghĩ, ngươi sẽ sinh hoạt ở địa phương nào? Mỗi ngày  làm những gì? Là lấy dạng tâm tình gì  sáng tạo ta? Bây giờ có thể cùng ngươi chân chính gặp nhau, ta rất vui.”

Tống Kiều biết tính cách Đại Tế Ti rất tốt, nhưng vạn vạn không nghĩ tới lại có thể tốt đến loại trình độ này, đối với chuyện quá khứ chỉ cười một tiếng mà qua, cuối cùng cũng lại đem vẻ mặt hoảng hốt của  hắn đưa về tinh điện, ngược lại là trước khi rời đi chỉ do dự chốc lát, nhẹ nhàng đối với hắn nói một tiếng,

“Tống tiên sinh, ngươi… Có thể hay không cùng ta thân cận một ít giống như khi ngươi đối đãi  với Thần Tinh Tế Ti?”

Nói ra những lời này, ánh mắt Tô Cách lại sinh ra một chút tịch mịch, Tống Kiều đã sớm ở trên thực tế luyện ra một lòng dạ sắt thép, mặc cho bao nhiêu sự thật trên thế giới cũng có thể xem như một trò đùa, nhưng mà, chẳng qua là đối với người đối diện này, hắn liền cảm nhận được như thế nào là đau lòng mà bản thân đã lâu rồi chưa biết đến.

Tống Kiều biết mình nhìn như nhiệt tình, nhưng thật ra lại là người làm theo ý mình, hắn cả đời này cũng chỉ bị tổn thương một lần khi bị ép phải đổi nghề, nhưng sau đó liền không tim không phổi bước vào cuộc sống mới. Không nghĩ tới là, giờ này lại được cảm thụ bị ngược tâm lần thứ hai, lại càng không ngờ sự thương tâm của mình lại hiến tặng cho nhân vật chính lúc ban đầu, xem ra thật là cả đời cũng không thoát được ma chướng.

Tống Kiều ngay cả khi cùng mối tình đầu chia tay  đều không ngốc lăng đến mức ngay cả lời cũng không biết nên nói như thế nào, hôm nay nghĩ lại cũng cảm thấy biểu  hiện của mình ngày hôm đó thật ngu, đổi thành bất kỳ nhân vật chính nào thì đại khái thi thể của hắn cũng đã bị chìm trong dòng sông, chỉ so sánh như vậy, càng cảm thấy chim bồ câu nhà mình thuần bạch không tì vết có thể so với thánh nhân, liền hướng về phía Kỷ Mạch thở dài nói:

“Khá tốt lúc ấy mang ta đi chính là Tô Cách, cái tội cắt ngang kết cục như vậy cư nhiên còn có thể hiểu được, cái từ thuần lương này nhất định chính là vì hắn mà phát minh, ca trở về nhất định mặc một lớp com lê mới viết cho hắn một bộ tiểu thuyết trăm vạn chữ ca ngợi Đại Tế Ti!”

Kỷ Mạch nguyên bản còn cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút không đúng, vừa thấy thần sắc Tống Kiều ngược lại là yên tâm, chỉ nói là mình sau khi đoạn tụ liền nhìn ai cũng giống như cơ lão, lại đi hoài nghi hướng giới tính của Tô Cách, Đại Tế Ti đã được thiết định là người như vậy thì đại khái cả đời ngoại trừ tín ngưỡng thì sẽ không có cảm tình gì khác a!.

Tuy nghĩ như vậy, làm một người phi Châu vĩnh viễn đều  bị con trai phản nghịch chống đối, cậu vẫn là đối với người đồng hành đang đắc ý này mà đưa ra lời nghiêm túc cảnh cáo,

“Ta sẽ để Dạ Minh Quân mang theo Đại Tế Ti, nhưng, mời lập tức dừng lại hành động khoe khoang con trai của ngươi!”

____________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Tống Kiều: Thẻ  SSR tốt như vậy, vừa có ích lại vừa biết phụng dưỡng cha già, tại sao lại bị ca  rút được chứ?

Kỷ Mạch: Người Phi Châu cảm nhận được sự khó chịu nghiêm trọng, tố cáo!

Thường Huy: Ha Ha,  bồ câu trắng tinh thuần khiết?

Tô Cách: Thành công cùng cha già ở chung, tiếp theo…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện