Yêu không có nội đan liền không có bất kỳ lực lượng  gì chỉ có thể mặc người ức hiếp, Thiên Địa Qua căn bản không nghĩ tới nội đan của Nhậm Thanh Nhai lại nằm  bên ngoài cơ thể, mặc nó chiến lực mạnh mẽ bao nhiêu nhưng cuối cùng vẫn bị rơi vào tròng, còn Yêu Vương trong khi giao chiến liền bởi vì mất hết yêu lực mà bị đánh trở về nguyên hình.

Thân thể bạch lộc không cách nào sử dụng vũ khí, Thiên Địa Qua cũng bởi vì cùng Nhậm Thanh Nhai  tương liên  cả thể xác và tinh thần cho nên cũng bị trọng thương. Nhưng, nó đã sớm thích ứng cuộc chiến sinh tử, khi rơi xuống hạ phong, cũng không chút do dự mà lựa chọn rút lui.

Dạ Minh Quân tuy muốn ngăn trở, thế nhưng tự thân vẫn có ba thành tu vi bị phong ấn bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tuy là dùng mấy đạo thuật pháp cưỡng ép bẻ gảy Thiên Địa Qua nhưng cuối cùng không thể  cản nó lại.

Tuy là hai kiện thần khí liên thủ, nhưng muốn ngăn chặn Thiên Địa Qua cũng không phải là chuyện dễ, Thần Nông Đỉnh chiến đấu đến nửa đường đã kiệt lực, thấy trận pháp ngăn cách thế giới này cùng ngoại giới đã bị phá vỡ, cuối cùng yên lòng tiến vào trạng thái ngủ đông, lần sau tỉnh lại  cũng không biết là năm nào tháng nào.

Đỉnh đồng xanh bị Thiên Địa Qua đánh nát khí thân cũng chưa tu bổ, trải qua trận chiến này càng gia tăng thêm mấy đạo vết thương tàn phá không chịu nổi, Dạ Minh Quân chỉ có thể tạm thời đem đỉnh để vào không gian trữ vật của mình, lấy linh quang tự thân ân cần bảo dưỡng, đợi đến lúc trở lại Thiên Đình sẽ cùng tiên thần tìm kiếm phương pháp tu sửa.

Trận pháp vừa vỡ Phong Tiên liền lập tức hướng đến Thiên Đình phân điện nơi này phát ra tin tức cầu cứu, Dạ Minh Quân đoán chừng rất nhanh sẽ gặp rất nhiều tiên nhân đến đây kiểm tra tình huống, thừa dịp những lão già đáng ghét này còn chưa tới chiến trường, vội vàng hạ xuống bên cạch Kỷ Mạch trước.

Thân thể bạch lộc không có nội đan căn bản không gánh nổi dư âm cuộc chiến giữa tiên thần, rất nhanh liền ở giữa thuật pháp hồi phi yên diệt,, có lẽ là vì khi bạch lộc ở thế giới này cũng không có nửa phần vui vẻ gì cho nên cũng không lưu lại bất kỳ tâm tình nào.

Hôm nay, Vô Đông Kiếm cùng Vô Yếm trong lò luyện đan đều đã hóa thành tro bụi, Huy Nguyệt cùng Thủy Vô Ngân đã  chuẩn bị rút lui, chỉ có Kỷ Mạch còn đứng tại chỗ, chẳng qua là, Thần Tinh Tế Ti trong ba năm không rời mặt nạ cuối cùng lại hoàn toàn tháo xuống.

Từ khi hàn ý trong mắt dần dần tiêu tán, Kỷ Mạch liền biết Nhậm Thanh Nhai đại khái đã bỏ mạng.

Trớ chú còn sót lại vì không có Vô Đông Kiếm cho nên tiên lực mà Dạ Minh Quân lưu lại rất nhanh đã đem vết thương trị hết, nhãn cầu nguyên bản không thể cảm nhận được bất kỳ phản ứng nào cũng dần dần có thể cảm nhận được ánh sáng ngoại giới, nhưng Kỷ Mạch chỉ đứng  tại chỗ, từ đầu đến cuối chưa từng mở mắt ra.

Kỳ thực, cũng sớm đã cáo biệt qua, từ lúc mới bắt đầu đã biết con bạch lộc kia muốn làm cái gì, cho đến lúc cuối cùng cũng chưa từng giữ lại. Hắn tuy sáng tạo ra Nhậm Thanh Nhai. Cuối cùng, lại không thể nói với nhân vật chính do một tay mình thiết định, còn sống sẽ còn có rất nhiều điều thú vị.

Có lẽ, như đã nói, để những ký ức biến mất hoàn toàn theo cách này mới là phương pháp giải thoát duy nhất.

Cho đến khi nghe thấy thanh âm của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch mới bắt đầu mở mắt ra, ba năm chưa từng tiếp xúc ánh mặt trời cũng khiến cho ánh mắt cậu có chút đau, vừa mở mắt, tầm nhìn cũng không quá mức rõ ràng, sau khi thích ứng cũng là lần đầu tiên cùng tiên nhân chân chính nhìn nhau, chìm đắm trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, nội tâm cuối cùng dần dần bình tĩnh lại.

Đột nhiên phát hiện trên tay Dạ Minh Quân còn có một đoàn ánh sáng trắng như tuyết, Kỷ Mạch tuy đã có suy đoán mơ hồ, nhưng vẫn có chút khẩn trương hỏi: “Đây là?”

Như cậu đoán, Dạ Minh Quân đem phiến ánh sáng kia bỏ vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đối với cậu mỉm cười nói: “Ta đã đáp ứng bắt cho ngươi một con lộc.”

Kế hoạch nhiều năm của Thiên Địa Qua bị hủy trong tay Nhậm Thanh Nhai, Kỷ Mạch còn tưởng rằng cho dù nó đã bị trọng thương nhưng Nhậm Thanh Nhai cũng khó tránh khỏi kết quả hồn phi phách tán, không nghĩ tới cuối cùng hồn phách lại được Dạ Minh Quân từ dưới tay  Thiên Địa Qua đang nổi điện mà đoạt trở lại.

Trên chiến trường mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt, bất luận lưỡng lự cái gì  đều có thể đưa tới kết quả hoàn toàn khác nhau, Kỷ Mạch dùng đầu ngón tay chạm vào tầg sương mù đang bao phủ bạch lộc trên bức họa, ánh mắt rũ xuống tràn đầy cảm xúc phức tạp, “Ngươi không thể đuổi kịp Thiên Địa Qua, là bởi vì phải bảo vệ lình hồn của nó?”

Khải Minh Châu là thần khí có tốc độ ánh sáng phi hành, nếu toàn lực truy tìm chưa chắc không thể ngăn trở Thiên Địa Qua, sở dĩ chậm trễ chốc lát, đích xác là vì bảo hộ hồn phách bạch lộc đang tiêu tán. Tuy như vậy, Dạ Minh Quân cũng chỉ khẽ cười nói: “Là có một phần nguyên nhân này, bất quá, Cửu U Thiên Địa Qua là thần khí am hiểu tác chiến nhất, nếu ta có thể đánh bại nó, sau này nếu muốn tự do hành động có thể rất khó khăn a.”

Thiên Đình trước để mặc cho Khải Minh Châu du lịch khắp nơi, ngoại trừ phần lớn tiên thần cũng không đuổi kịp nó ra, cũng có một phần nguyên nhân là chúng tiên đều biết bản thân nó không có bao nhiêu lực tàn phá, chỉ nếu như không có ai hứa nguyện, cũng nháo không ra đại loạn gì.

Nhưng, các tiên nhân quen thuộc với thiết định của Khải Minh Châu đều quên Dạ Minh Quân bây giờ cũng là một tiên nhân tu luyện năm ngàn năm, nói riêng về cách vận dụng thuật pháp cũng không thua gì với thượng cổ thần linh, nếu thật phải toàn lực đánh một trận, chưa chắc không bằng tư chiến thần khí.

Dạ Minh Quân cũng không muốn giống như Xã Tắc Đồ cùng Thiên Địa Qua bị một đám tiên nhân ngày đêm canh chừng, hôm nay tự nhiên cũng vui vẻ giấu dốt, cũng không đi nhắc nhở hiện thực này cho chúng tiên. Hơn nữa có Thiên Địa Qua bị thương hấp dẫn sự chú ý của tiên nhân, đám lão già kia liền không còn rảnh rỗi chú ý Kỷ Mạch của hắn, hắn có thể thừa dịp bây giờ để tiên hạ thủ vi cường, đem theo tiểu gia hỏa mà mình muốn vĩnh viễn ở chung với nhau len lén bỏ túi trở về, chờ gạo nấu thành cơm,  chúng tiên phản đối nữa cũng chỉ là lời càm ràm như gió thổi bên tai.

Kỷ Mạch lấy sự hiểu biết của mình đối với Dạ Minh Quân cũng suy đoán ra ý tưởng của người này, nhìn tiên nhân tóc trắng ôn nhu cười thật giống như ngoại trừ vui đùa thì cái gì cũng không để ý, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở: “Người nào thật sự cho rằng ngươi không hiểu thế sự, thì người đó sẽ phải bị thua thiệt.”

Dạ Minh Quân không quanh co lòng vòng, cũng không hiểu loài người vì sao lại đấu tranh, nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn không biết, Khải Minh Châu thấy tận mắt tiên đế qua các thời kỳ như thế nào thống trị Thiên Đình thật ra thì xa so với các tiên nhân còn hiểu rõ thế sự hơn, chỉ bất quá, nếu không cần thiết, hắn quả thực lười cùng người ngoài dày vò chuyện nhàm chán đó.

So với bây giờ, Dạ Minh Quân cũng nhanh chóng ôm lấy Kỷ Mạch đang có tâm tình không được tốt lắm, cúi đầu xuống ở trên gò má cậu mà nhẹ nhàng hôn một cái, chỉ nói: “Đây coi như là kinh nghiệm giáo huấn của người đã bị ăn kiền mạt tịnh a?”

Khí tức tiên nhân khiến Kỷ Mạch rất an tâm, liền buông lỏng người tựa vào trong ngực hắn cái gì cũng không muốn động, chỉ ở trong lòng nói thầm,

Đại gia này cũng có một số thời khắc được việc, thế nhưng cậu cho đến bây giờ cũng không biết khi nào thì hạt châu này lại bắt đầu không thông nhân sự, có những thời điểm lại cố ý lém lỉnh, quả nhiên đã nghịch đến một cách hồn nhiên không có chút sơ hở nào.

Tiên Châu chi loạn cuối cùng hạ màn, chỉ cần Thiên Đình có thể phái người tới, công việc kết thúc còn dư lại cũng không có khó khăn gì, Dạ Minh Quân cũng vui vẻ thanh nhàn cùng Kỷ Mạch trò chuyện một chút về tương lai của hai người, chỉ tiếc, trên đời này luôn có người muốn thò một chân vào khi bọn họ nói chuyện yêu đương.

Hai người còn chưa nghỉ ngơi được một phút nào, trên trời chính là có mấy đạo lưu quang xẹt qua, ngay sau đó một đám tiên nhân bản thổ theo gió hạ xuống. Chúng tiên thấy cảnh tượng bọn họ ôm nhau tuy là bất ngờ trong chốc lát, nhưng chung quy  đều là nhân vật từng thấy gió to sóng lớn, rất nhanh liền bình tĩnh nhìn chăm chú vào Dạ Minh Quân, tựa như người hắn đang ôm trong ngực chẳng qua là tiểu miêu tiểu cẩu căn bản không cần để ý.

Tiên nhân đến tự nhiên không gạt được cảm giác của Dạ Minh Quân, nhưng Khải Minh Châu xưa nay không thèm để ý ánh mắt người ngoài, lúc này cũng chỉ ôm Kỷ Mạch lười phản ứng bọn họ. Cuối cùng vẫn là Ngũ Phương đạo nhân  là người có địa vị tối cao tại phân Thiên Đình này dẫn đầu đối với hắn cung kính mở miệng: “Quân thượng, xin theo chúng ta trở lại Thiên Đình để điều tra.”

Dạ Minh Quân bàn về bối phận hoàn toàn là nhân vật cấp tổ tông, mỗi một đời tiền đế dù nhiều hay ít cũng đều cấp cho hắn tăng thêm một phong hào tôn quý, trừ tiên đế cùng mấy vị lão tiên, tất cả mọi người trên Thiên Đình đối với hắn đều phải mang theo tôn xưng. Bất quá hắn ngược lại không  để ý vấn đề này, đến nay ngoại trừ danh tự được Hi Hoàng ban, còn lại những phong hào kia đều chưa từng nhớ, lúc này chỉ nắm lấy sợi tóc của Kỷ Mạch mà trả lời: “Phong Tiên không phải đã nói cho các ngươi?”

Tình huống thế giới này Phong Tiên đã báo cho chúng tiên hạ xuống được biết, bọn họ chẳng ai nghĩ tới thần khí chỉ tồn tại  trong truyền thuyết lại sẽ có ba món xuất hiện ở thế giới mà bọn họ đã phi thăng, còn chưa kinh ngạc xong, liền phát hiện môn phái trước kia của mình đã bị tổn thất thảm trọng. Vừa nghe Khải Minh Châu lại cùng người phàm có dính dấp, muốn giúp những thiên nhân này chinh phục môn phái tu tiên, những tiên nhân này đâu thể ngồi yên, ngay lập tức liền tìm tới.

Mà Ngũ Phương đạo nhân vừa mở miệng này chính là một trong những tổ sư của Cưu Tiên Thiên Thành, nhớ tới toàn bộ sơn môn của mình đều rơi vào biển sâu cùng thảm trạng trọng thương của toàn bộ đệ tử trong môn, cuối cùng cương quyết nói: “Thiên Địa Qua đã là tình huống như vầy, hôm nay xin quân thượng cùng phàm nhân giữ một khoảng cách, để tránh đi theo bước chân của Thiên Địa Qua gây thêm tai họa cho nhân gian.”

Ở bọn họ xem ra, Thiên Địa Qua gây ra tai họa như vậy, theo lý thì Khải Minh Châu lúc này nên tránh bị hiềm nghi, cùng lắm thì để cho hắn dẫn theo tên phàm nhân này cùng mang về, chỉ cần không can thiệp vào chuyện nhân gian thì dễ nói.

Nhưng mà, tiên nhân ngoại giới chưa từng cùng Khải Minh Châu quen biết căn bản không biết, đây là một nhân vật từ xưa cho tới nay đều không đi theo con đường bình thường.

Lúc này, ánh mắt của Dạ Minh Quân cũng chuyển một cái, liền đối với bọn họ nghiêm túc nói: “Các ngươi có biết ở trong tiểu thuyết thì người nói lên lời này chính là  nhân vật phản diện hay không?”

Một đám lão tiên nhân sau khi phi thăng liền bế quan thanh tu thì làm sao có thể đoán được Dạ Minh Quân có thể nói một câu như vậy, nhất thời chỉ có thể mờ mịt đáp lại: “Quân thượng, chúng ta chưa xem qua loại văn tự thế tục này.”

Đối với vẻ mặt như vậy Dạ Minh Quân cũng đã quen, liền thân thiết vỗ một cái vào bả vai của tiên nhân dẫn đầu, “Vậy ta lần sau đem mấy quyển mệch cách mà Lão Vương đã viết gởi qua bưu điện cho các người, vừa vặn các ngươi có thể thay ta đi bình luận khu phát mấy lời khen ngợi.”

Nghe lời này vốn dĩ Kỷ Mạch còn có chút lo lắng đột nhiên an tâm lại, cậu hiện tại ở trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— cư nhiên an lợi (*) cho《 Quân Lâm Đại Hoang 》  loại lạn vĩ thần tác này, ngươi cùng bọn họ rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì? (*)安利: An Lợi – một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là: thương hiệu bán hàng trực tiếp Amway, nhãn hiệu đã đăng ký của Công ty Amway. Và bây giờ ngôn ngữ mạng có nghĩa là chân thành chia sẻ, có ý đề cử, giới thiệu một thứ gì đó.

Người khác nghiêm trang tới bổng đả uyên ương, kết quả uyên ương lại bán an lợi để cho bọn họ làm thủy quân, loại thao tác làm việc này ngay cả Kỷ Mạch đều là lần đầu tiên thấy, chứ đừng nhắc tới một đám tiên nhân chưa bao giờ gặp qua suy nghĩ của Dạ Minh Quân vừa bị đả kích, một đám lão đầu râu bạc lập tức liền đứng chết trân tại chỗ không thể nói lên một câu nào nữa.

Dạ Minh Quân xưa nay ỷ vào chúng tiên không thể nào bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này liền đối với lão tổ tông là hắn mà bất kính, cũng may Kỷ Mạch còn biết nặng nhẹ, thoáng suy nghĩ một phen liền bán  cho tiên nhân một chỗ tốt,

“Tiên quân, chuyện về Thiên Địa Qua chung quy cũng  cần có một người giao phó, ngươi theo bọn họ đi đi, ta còn cần ở Thần Điện xử lý một vài sự vụ.”

Có đôi khi chênh lệch giữa người và người chính là lớn như vậy, Dạ Minh Quân mặc dù đối mặt các tiên nhân là một bộ dạng  bại hoại “Ta là tổ tông ngươi, hết thảy ta định đoạt “, nhưng Kỷ Mạch vừa mở miệng ngược lại là thuận thế buông lỏng tay, chỉ cười nói: “Vậy ta thuận tiện đem Thần Nông Đỉnh đang ngủ đông đưa trở về.”

Khải Minh Châu khó đối phó, một điểm này chúng tiên ngược lại đã sớm nghe qua, chẳng qua là chưa từng nghĩ đến hạt châu này lại là thật sự nửa phần lễ phép cũng không lo, đối thoại với Kỷ Mạch liền rơi xuống hạ phong. Nhưng mà, nguyên nhân chính là như vậy, thấy Dạ Minh Quân đối với Kỷ Mạch lại là tình huống nói gì nghe nấy, trong mắt tiên nhân đều là khó nén vẻ buồn rầu, cuối cùng vẫn là Ngũ Phương đạo nhân thấy Kỷ Mạch xoay người muốn rời đi, vội vàng ngăn lại nói: “Xin các hạ dừng bước, Sơn Hà Xã Tắc Đồ là chí bảo của Thiên Đình, không thể lại vào phàm trần.”

Kỷ Mạch biết bọn họ đây là không nguyện Phụng Triều lại tăng cường thực lực, những tiên nhân này tóm lại là muốn nâng đỡ thế lực tu tiên trọng chưởng nhân gian, coi như Tiên Châu tổn thất thảm trọng, vẫn muốn tiêu diệt Phụng Triều.

Kỷ Mạch khuyên Dạ Minh Quân trở lại Thiên Đình đã là nhượng bộ, nhưng Sơn Hà Xã Tắc Đồ  là tuyệt không thể nào giao ra, nói cho cùng, nếu hai món thần khí tự nguyện cho cậu sử dụng, tiên thần lại có tư cách gì cướp đi?

Cho nên, đối mặt tiên nhân ngăn trở, Kỷ Mạch chẳng qua là tùy ý mở ra bức họa, sau đó nhàn nhạt nói: “Ma chủ bệ hạ, Tiên nhi cô nương, bọn họ dường như muốn đem các ngươi lưu lại.”

Lý Tiên Nhi tuy thiết định còn chưa được trọn vẹn, nhưng lại cực kỳ nghe lời, lúc này nghe lời này chỉ vô tội chớp mắt, “Gia gia kêu ta đi theo Kỷ Mạch ca ca, không thể đi cùng người xa lạ.”

Cùng nàng bất đồng, Diệp Quân Hầu liền không có tính khí tốt như vậy, vốn là vì con trai mà cùng Kỷ Mạch ký hiệp nghị trong lòng đã là vô cùng không thoải mái, hôm nay đám người này lại còn đánh chủ ý đến hắn, hắn đường đường là Ma Chủ chẳng lẽ lại là cải trắng bán ở chợ nói mua liền mua sao?

Vừa nghĩ như thế, liền dùng ánh mắt tràn đầy sát ý quét tới, chỉ lạnh lùng nói: “Lão tạp mao, bức tranh này đã là địa bàn của lão tử, muốn cướp cũng phải nhìn bản lãnh của mình một chút!”

Lý Tiên Nhi được Thần Nông Đỉnh chế tạo vốn dĩ đã có tu vi cấp tiên nhân, Diệp Quân Hầu đổi mới thiết định lại là cường giả có thể cùng Dạ Minh Quân giao chiến, bị bọn họ nhìn một cái, Ngũ Phương đạo nhân cũng là kinh hãi, thầm nói,

Sơn Hà Xã Tắc Đồ quả nhiên là thiên hạ chí bảo, một phàm nhân không có cơ sở tu vi lại có thể điều khiển tiên nhân cường đại như vậy, nếu tiếp tục lưu lạc phàm trần cũng không biết sẽ nhấc lên tại họa bậc nào, nhất định phải đem thu hồi Thiên Đình.

Nhưng mà, ngay tại lúc hắn kiên định muốn lưu lại thần khí, Dạ Minh Quân liền nhẹ nhàng bay tới một câu nói, “Nếu các ngươi cùng Kỷ Mạch đánh nhau, ta khẳng định giúp cậu ấy.”

Hành vi rõ ràng đứng chung đội như vậy khiến cho chúng tiên kinh ngạc, Phong Tiên vốn dĩ  trầm mặc nhưng lại không nhịn được mà khuyên nhủ: “Quân thượng chẳng lẽ quên thân phận của mình?”

Chỉ tiếc tất cả thường thức ở trong suy nghĩ của Dạ Minh Quân đều không tồn tại, lúc này rất chí khí hùng hồn mà đáp lại: “Nhớ a, ta cùng hắn chính là quan hệ mỗi buổi tối đều ở chung với nhau, nhưng cùng các vị vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.”

Lời này có lý có chứng cớ, chúng tiên vạn không nghĩ tới thân phận còn có cách tính như vậy, trong nháy mắt lại là không còn lời gì chống đỡ, ngược lại là Kỷ Mạch thấy bầu không khí đã hòa hoãn một chút, chỉ hướng Dạ Minh Quân nhẹ nhàng liếc một cái, “Chúng ta liền quan hệ này?”

Ánh mắt của cậu mới vừa khôi phục, Dạ Minh Quân cũng là lần đầu tiếp thu được ánh mắt đến từ Thần Tinh Tế Ti, chỉ cảm thấy rất là thú vị, lập tức liền thuận thế trêu đùa, “Vậy ngươi chịu gọi ta phu quân hay là tướng công không?”

“Xin cho phép ta cự tuyệt những cách xưng hô kỳ quái này.”

Cách xưng hô này Kỷ Mạch dĩ nhiên là không nói ra khỏi miệng, thấy Dạ Minh Quân bắt đầu nghịch lên mà đám tiên nhân này căn bản không bắt hắn lại được liền yên tâm, chỉ là diện vô biểu tình thu bức họa lại và tiếp tục đi về phía trước.

“Các vị, ta cùng tiên quân chính là quan hệ đang nói chuyện hôn nhân, bây giờ ta phải đi tạo con trai vì hắn, xin các vị lão tiền bối tự ước thúc chính mình, đừng làm trở ngại đến người trẻ tuổi giải quyết đại sự nhân sinh.”

Con trai? Đừng nói các ngươi chủng tộc đều bất động, mà các ngươi hai tên nam nhân cũng có thể có con trai hay sao? Bọn họ mới bế quan mấy trăm năm mà thôi, thế giới liền xảy ra biến hóa long trời lỡ đất như vậy sao?

Lời này vừa ra, thần sắc chúng tiên lại mờ mịt tựa như bị sét đánh vậy, bọn họ phát hiện mình hình như đã không thích ứng với cái thế giới này nữa rồi, làm sao hai người này nói một câu mà mình đều nghe không hiểu?

Dạ Minh Quân lại là hoàn toàn không cố kỵ quần chúng vây xem, hướng về phía Kỷ Mạch rời đi liền cười nói: “Ta thích đàm luận cái này, buổi tối thừa dịp bọn họ không chú ý ta liền trốn ra tìm ngươi.”

“…”

Giờ khắc này, tiên nhân đứng ở đây rốt cuộc minh bạch, tiên nhân bảo hộ Khải Minh Châu chính là chức vị khiến người ta tránh lui chín mươi dặm ở chủ Thiên Đình không phải không có lý do, khó trách theo như lời đồn, tân sinh tiên nhân thà làm Bật Mã Ôn (*) cũng không nguyện trông nom Khải Minh Châu, đổi lại bọn họ mỗi ngày cùng vị tổ tông này giao tiếp nhất định cũng hận không thể đi chăn ngựa!

(*)弼马温 – Bật Mã Ôn – Chức quan chăm sóc ngựa trên thiên đình.

Thần Nông Đỉnh là lão nông ở nông thôn có cách sống cũng không thể xem như bình thường, Phong Tiên theo nó chăn trâu mấy trăm năm, sức chịu đựng cũng khá hơn, thấy bầu không khí ngột ngạt liền dẫn đầu đứng ra giảng hòa,

“Chư vị, hôm nay mấu chốt nhất là điều tra tung tích Thiên Địa Qua, chuyện còn lại, đợi đến khi dẹp loạn được chuyện này rồi lại bàn cũng không muộn.”

“Có đạo lý, các ngươi nên làm chính sự, đừng đợi ở chỗ này cản trở ta tìm tòi bí ẩn của nhân loại.”

Đối với lời này Dạ Minh Quân ngược lại là vui vẻ đồng ý, nhưng mà, lúc này vẻ mặt chúng tiên chỉ có thể dùng một câu nói khái quát —— ngươi hoàn toàn không làm chính sự  thì có tư cách nói những lời này sao?

Tiên nhân bản thổ phía kia đang tiếp thụ lễ rửa tội đến từ Khải Minh Châu, ngược lại là Kỷ Mạch không bị cản trở cùng Huy Nguyệt hội họp, chắc chắn bên người đã mất thần thức của tiên nhân, rồi mới hướng Diệp Quân Hầu bình tĩnh hỏi: “Ma chủ bệ hạ, tình trạng Tiên Châu bên kia như thế nào?”

Diệp Quân Hầu xuất thủ tự nhiên ổn thỏa, chỉ là nhớ tới yêu cầu của Kỷ Mạch, Ma Chủ vẫn không hiểu, nói: “Như ngươi mong muốn, những nhân vật lợi hại một chút đều đã trọng thương, chưa tới 80 hay trăm năm là không thể  khôi phục được tu vi, bất quá, ngươi tại sao không để cho ta giết bọn họ vĩnh tuyệt hậu hoạn?”

“Chuyện không thể làm quá tuyệt, nếu đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt chính là đại thù không thể giải quyết. Mà chúng ta thả cho người Tiên Châu một con đường sống, như vậy nhóm tổ tông bọn họ không có lý do nhúng tay vào tranh đấu tại phàm trần, sau này còn phải nhớ đến chúng ta đã thủ hạ lưu tình, khi cùng ta tranh luận cũng sẽ thiếu mấy phần tự tin.”

Nhàn nhạt nói ra suy nghĩ, Kỷ Mạch làm việc rất có chừng mực, tổn thất như vậy tuy sẽ làm tiên nhân bất mãn, tóm lại cũng không đến nổi vì vậy mà tự mình đối với Phụng Triều xuất thủ.

Trong lòng yên lặng phân tích thần sắc nhóm tiên nhân mới vừa lộ diện, Kỷ Mạch đối với bọn họ chỉ là có chút giễu cợt cười một tiếng,

“Lại nói, chúng ta tự đi khống chế số lượng tu sĩ cũng tốt, đỡ cho Thiên Đình tới nơi này thi hành nhiệm vụ tịnh thế mù quáng.”

Tiên nhân can thiệp phàm trần đều là lý do như vậy. Hiện nay, một là thiên hạ không có chiến loạn, hai là nguy cơ thế giới không có, chúng tiên muốn nhúng tay vào chuyện nhân gian liền chỉ có quản chế danh tiếng của thiên nhân, chỉ cần trước khi Thiên Địa Qua bị bắt giải quyết vấn đề này, Phụng Triều sau này chính là hoàn toàn không còn gì để lo lắng. Mà Kỷ Mạch, cũng có thể yên tâm theo Dạ Minh Quân rời đi.

Cho nên, Kỷ Mạch lúc này lại tình nguyện Thiên Địa Qua có thể giữ chân tiên nhân mấy ngày, để bọn họ có thể đem sự vụ thế gian an bài thỏa đáng.

Huy Nguyệt đã quen với dáng vẻ Kỷ Mạch luôn đeo mặt nạ, hôm nay đột nhiên thấy hình dáng hắn, chỉ cảm thấy rất đẹp, nhưng tâm tư người này luôn tự tiếu phi tiếu ai cũng không nhìn thấu nội tâm người này có thể làm người ta phát rét bao nhiêu, không khỏi đối với Thủy Vô Ngân thở dài nói: “Xem kìa, ta liền nói Kỷ Mạch người này một bụng ý nghĩ xấu, Thần Điện bây giờ còn dư lại ta còn có chút lương tâm a.”

“Như vậy, chúng ta chính là tiểu bạch hoa duy nhất, việc tiếp đón môn phái tu chân gia nhập Phụng Triều liền giao cho ngươi, nhớ kỹ nên ném nhiều mấy cái mị nhãn, dùng khuôn mặt ngươi chinh phục toàn bộ Tiên Châu.”

Tinh linh tộc là sinh vật phi thường nhớ thù, Kỷ Mạch phỏng đoán Huy Nguyệt đến chết cũng sẽ nhớ đến quá khứ đã bị cậu hố qua, cho nên cũng không ngại đào thêm một cái hố nữa. Ngược lại là Huy Nguyệt nghe lời này lập tức liền kháng nghị,

“Việc gì cũng ném cho ta làm, vậy ngươi thì sao?”

Chỉ cần thu phục Thiên Địa Qua, thiên nhân chi loạn sẽ hoàn toàn chấm dứt, liền tình huống tiếp xúc trước mắt xem ra, tiên nhân đã độ kiếp ít nhiều cũng nói đạo lý hơn thiên nhân, ít nhất sẽ không một lời không hợp liền gây chiến, vì vậy tâm tình Kỷ Mạch cũng buông lỏng không ít, lúc này giơ giơ bức họa trong tay lên, liền đối với Huy Nguyệt trêu ghẹo nói: “Người nhà mẹ đẻ của Dạ Minh Quân chuẩn bị đả bổng uyên ương, cho nên dựa theo kịch bản gả vào nhà giàu có, ta muốn sinh ra con trai ép hắn lập gia đình.”

Nhưng mà, Kỷ Mạch vẫn là  đánh giá cao sức hiểu biết của đội hữu, lời đùa giỡn cao đoan này Huy Nguyệt là nghe không hiểu.

Chỉ thấy Tinh Linh trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt, liền mặt đầy kinh hãi nhìn Kỷ Mạch mà nói: “Nguyên lai Nhậm Thanh Nhai thật sự là do ngươi sinh ra, ngươi tại sao lợi hại như vậy? Cần Đại Tế Ti cho ngươi nghỉ cữ không?”

Lời như vậy ngươi đều tin sao? Quả nhiên toàn bộ thiên phú đều ở trên giá trị nhan sắc, nửa phần  cũng không lưu lại cho trí lực a!

Giờ khắc này, Kỷ Mạch chỉ có thể cùng Thủy Vô Ngân trầm thống trao đổi ánh mắt, sau đó, tâm bình khí hòa nhìn về mặt biển ——

Ừ, hắn thật nên đem chỉ số thông minh của Nhậm Thanh Nhai điều chỉnh thành một đường thẳng nằm ngang như  Huy Nguyệt, loại hài tử ngốc nghếch này xem như là có người nói nó là mọc lên từ trong lòng đất đại khái cũng lập tức rất tin tưởng không nghi ngờ mà đi làm một đóa tiểu hạch hoa, dẫn theo cũng yên tâm.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân: Nói bắt lộc là bắt lộc, nói kết hôn liền kết hôn, ta cho tới bây giờ không lừa gạt lão bà a!

Kỷ Mạch (Phiền toái): Người Châu Phi mới lui hố ba năm lại rút thẻ lần nữa, vị đại lão kia cho ta mượn  Âu khí một chút?

Huy Nguyệt (khiếp sợ): Nguyên lai nam nhân thật sự có thể sinh ra lộc, Thủy Vô Ngân có thể sinh ra thủy mẫu (con sứa) không?

Thủy Vô Ngân (Một giây kinh sợ): Không, cái đó, nói như vậy, người bình thường làm không được loại thao tác làm việc này a.

Huy Nguyệt (khinh bỉ): Ngươi so với Kỷ Mạch còn không bằng..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện