Động tĩnh tường sập lớn như vậy tự nhiên không thể nào không có người phát hiện, trên thực tế ngay tại lúc Thanh Đế cùng Thường Huy đánh cờ, Diệp Phá nghe tiếng vang liền ra cửa, mà Thính Tuyết lo lắng cho con trai cũng đã chạy tới hiện trường trước tiên.

Quan hệ giữa Diệp Phá cùng Thanh Diệp rất  lúng túng, hai thiếu niên cùng ngày ra đời khi đối mặt nhau chính là đồng thời yên lặng, cũng không người nào biết nên nói cái gì, ngược lại là Thính Tuyết thấy tình cảnh này, thở dài một hơi liền mở miệng giải vây, “Nhi vị, thật ra thì các ngươi tới thăm có thể đi cửa chính.”

Thường Huy là nhân vật bực nào, lập tức lĩnh ngộ Thính Tuyết chính là cho Thanh Đế tìm lối thoát, liền nhận lời, “Bệ hạ là người tuổi trẻ cho nên tương đối thích phương thức ra sân khiến cho người khác ngạc nhiên như vậy.”

Dĩ nhiên, đối với cái cớ này Thanh Diệp cũng không có thái độ để ý chút nào, hắn chẳng qua là lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, sau đó dùng sự thật chứng minh mình cũng không có nhàm chán như vậy, “Cô hôm nay sáng sớm cảm nhận được khí tức của thiên ma khác, một đường truy tìm  liền bị mất dấu ở chỗ này, mới vừa dừng lại chốc lát.”

Thường Huy ngược lại là hoàn toàn không nghĩ tới hắn rời đi Thần Điện là bởi vì lý do này, khẽ cau mày cảm giác chuyện này rất không tầm thường, chỉ hỏi: “Ngươi chắc chắn là có thiên ma khác?”

Thiên ma chi mạch không nói đến thân tình, mỗi một đời thiên ma chỉ sẽ lưu lại hậu duệ  trước khi chết, nếu như là trong độ tuổi tráng niên, nhất định phải chém giết một phen chỉ lưu lại cường giả trở thành Vạn Ma Chi Chủ. Hôm nay Diệp Quân Hầu đã chết, Thanh Diệp vừa không có con cháu, Thần Điện lại đột nhiên xuất hiện khí tức thiên ma, chuyện này thật là quái dị.

Giữa thiên ma có thể cảm ứng lẫn nhau, sau khi thức tỉnh cho dù có cách nhau chân trời góc biển cũng có thể tìm được đồng loại tiến hành quyết đấu, ban đầu vì lừa gạt Diệp Quân Hầu, Ma hậu đặc biệt tìm được Thính Tuyết có dị năng bắt chước khí tức người khác mới có thể thi hành kế hoạch. Mà đây cũng là lý do khiến cho Diệp Phá tuy không phải thiên ma, nhưng khí tức cùng tiểu thiên ma không có gì khác nhau,thế cho nên  Thanh Đế truy tìm tới nơi này liền bị quẫy nhiễu mà mất dấu, không cách nào phân rõ mục tiêu.

Ngay tại lúc Thanh Đế hướng mọi người nói ra dị thường tự mình phát hiện, bỗng nhiên thiên ma huyết trong cơ thể mơ hồ hưng phấn lên, hắn biết đây là phản ứng khát vọng cùng đồng loại chém giết, quả quyết liền quát lên: “Người nào? Đi ra!”

Một giọt thiên ma huyết, ngàn dặm tới cấu xé. Đây chính là Thâm Hắc nhìn quan hệ của thiên mà mà tổng kết ra, trong《 Dạ Sắc Truyền Thuyết 》, Diệp Quân Hầu chính là giết chết lão thiên ma mới trở thành thâm uyên chi chủ. Lúc này Thanh Đế đã rõ ràng cảm nhận được sát ý người tới, huyết dịch đỏ tươi từ đầu ngón tay nhanh chóng tuôn ra hóa thành trường kiếm thường dùng, ngay lúc hắn muốn suất công kích trước  ép đối phương hiện thân, một người không tưởng được liền tự chỗ tối tăm đi ra.

Người tới một thân đen kịt, cho dù đứng ở dưới ánh mặt trời, tròng mắt vẫn không thấy được phân nửa ấm áp, tuy hành tung bị vạch trần, thần sắc trên mặt vẫn  chỉ có vẻ cuồng ngạo, tựa hồ căn bản không đem bất kỳ người nào để vào mắt. Người có khuôn mặt, khí chất như vậy đứng ở đây cũng không phải là ai xa lạ, rõ ràng chính là Ma Chủ Diệp Quân Hầu đã được hạ táng.

“Ngươi…”

Thanh Đế mặc dù khi nhận ra được khí tức thiên ma đã có suy đoán, thế nhưng khi  thấy sự thật người chết sống lại vẫn là vạn phần kinh ngạc, nhất thời cũng không biết nên xưng hô với vị sinh phụ chưa từng thấy qua này như thế nào, chỉ có thể do dự cầm kiếm chắn ở trước mặt Thường Huy.

“Phụ…”

Cùng hắn bất đồng, Diệp Phá thấy Diệp Quân Hầu đầu tiên liền kích động, nhưng mà mới vừa mở miệng liền nhớ tới hắn bây giờ thật giống như không có lập trường gì để gọi người này là phụ hoàng nữa, liền đem lời nói sắp thốt ra nuốt trở vào.

“Ta còn nói là cái lão bất tử phụ thân tiện nghi kia đang truy lão tử, nguyên lai là ngươi, thằng nhãi con này.”

Hai thiếu niên đều là muốn nói lại thôi, Diệp Quân Hầu đột nhiên xuất hiện ngược lại là thản nhiên như thường, nhìn lướt qua Thanh Diệp nắm trường kiếm đang rỉ máu, khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, “Các ngươi là ai sinh? Mị ma? Giáo đình thánh nữ? Hay là đám lão bà ở Tiên cung kia?”

Lời này vừa nói ra, Thanh Đế lại sững sốt một chút, những thứ này là người nào? nhân tình Ma Chủ mới thông đồng? Cái vị thân phụ này để  lại cho hắn ba ngàn người mẹ kế còn chưa đủ, cư nhiên vẫn đang kéo dài người mới gia nhập sao? Làm thế nào đây, tiếp tục như vậy chỉ là an trí cho mẹ kế  thì quốc khố phải chi tiêu nhiều hơn một số lớn a, hắn có thể đem phụ thân này chém xong rồi chôn lại được hay không? Giải quyết hậu quả cho hậu cung  Diệp Quân Hầu tuyệt đối là ác mộng cả đời của Thanh Đế, lúc này cũng liền không nhịn được mà ma huyết sục sôi, ngược lại là Thường Huy phát hiện Diệp Quân Hầu không bình thường, nghi ngờ cùng Thính Tuyết nhìn nhau một cái, liền thử dò xét nói: “Ma Chủ làm sao mau quên như vậy, bệ hạ dĩ nhiên là hài tử giữa ngươi cùng Ma hậu.”

Nhưng mà, ngoài ý liệu là, sự thật mà mọi người đều biết nhưng Diệp Quân Hầu chỉ giễu cợt cười một tiếng, “Nói bậy nói bạ, ta ngay cả hôn còn chưa kết, ở đâu ra Ma hậu?”

Vẻ mặt của hắn không giống giả bộ, thấy mọi người bị ngữ khí của mình nói đến khiếp sợ cũng không để ý, liêm đao to lớn dần hình thành trong tay, tròng mắt Ma Chủ đỏ tươi chỉ lạnh lùng nhìn về phía hai người trong sân tản ra hơi thở thiên ma,

” Được rồi, ai sinh cũng không có vấn đề. Trên đời chỉ có thể có một thiên ma, mấy đứa nhóc, bất luận là ai muốn dùng các ngươi đối phó ta, hôm nay phụ thân đều phải đưa các ngươi trở về bụng mẹ.”

“Húc Nhật tế ti, lui ra.”

Nơi đây chỉ có Thanh Đế là tu vi cao nhất, Thanh Đế trong lòng biết tu vi của mình không địch lại Ma Chủ, vừa thấy hắn xuất ra vũ khí liền lập tức dùng một chưởng đem Thường Huy đẩy ra.

Quả nhiên một khắc sau, liên đao kia chỉ trong nháy mắt rơi xuống đỉnh đầu thiếu niên, cũng may thiên ma sau khi thức tỉnh thì thể xác cũng sẽ được cường hóa theo, tay trái trống không của Thanh Đế giơ lên,  huyết dịch bên trên liền hóa thành cái khiên chặn lại công kích, đôi tròng mắt máu đỏ không có bất kỳ cảm tình nào cùng Ma Chủ không chênh lệch liền ngửa lên, cũng không bởi vì đối phương là sinh phụ của mình mà có chút nhượng bộ.

Không  ai biết Ma Chủ tại sao lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện thì phải hạ thủ đối với con trai mình, Thanh Đế chỉ biết mình tu vi hôm nay muốn cùng Diệp Quân Hầu đối kháng quá mức miễn cưỡng, song phương mới vừa giao phong ba lần, thì đã có tình trạng kiệt lực. Tuy là như vậy, hắn cũng cũng không lui lại nửa bước, chỉ yên lặng nói cho mình, phải giữ vững đến khi Đại Tế Ti chạy tới mới được ngưng, nếu không toàn bộ Húc Nhật thành chỉ sợ sẽ không lưu lại mấy người còn sống.

“Ngươi tiểu quỷ này thân thủ ngược lại không tệ, đáng tiếc, kinh nghiệm thực chiến yếu một chút.”

Diệp Quân Hầu điên cuồng cũng không ngu, vì để lẩn tránh vị tiên nhân kỳ quái kia hắn nguyên là che giấu khí tức ẩn thân chỗ tối, sở dĩ hiện thân chính là chắc chắn hai thiếu niên mang theo khí tức thiên ma này hắn có thể tùy tiện giải quyết. Nhưng mà, theo ý tưởng của hắn, vốn nên là một chiêu giết chết những  hậu duệ định trước sẽ uy hiếp tánh mạng mình,  nhưng đợi đến khi chân chính chiến đấu thì tất cả sát chiêu mình đã chuẩn bị xong lại từ đầu đến cuối không cách nào xuất thủ.

Kỳ quái, chỉ là hai nhãi con còn chưa trưởng thành mà thôi, bóp một cái liền chết, hắn đã sớm hiến tế cảm tình tại sao phải do dự như vậy?

Cau mày nhìn chiêu thức của mình một lần nữa bị thiếu niên tiếp lấy, Diệp Quân Hầu rất rõ ràng tiểu quỷ có khả năng là con trai của hắn còn chưa đủ để cùng mình chính diện giao phong, là hắn không tự chủ được thả nhẹ lực đạo để không đả thương người này.

Hắn, Diệp Quân Hầu vạn ma chi chủ lại thủ hạ lưu tình đối với người khác? Chuyện như vậy nói ra chỉ sợ mọi người Giáo Đình phải cười đến rụng răng.

Nhưng mà, cũng không có thời gian cho hắn suy tính những vấn đề này, ngay tại lúc hai người đang giao chiến, Dạ Minh Quân vẫn luôn truy tìm Ma Chủ rốt cuộc chạy tới.

Bạch y tiên nhân mới xuất hiện trong phạm vi cảm giác, Diệp Quân Hầu liền thầm nghĩ không tốt. Ở trong trí nhớ của hắn, mình mới vừa diệt Giáo Đình đang cùng tiên nhân tại Quốc Gia Đông Phương  giao chiến, kết quả tỉnh dậy liền đột nhiên xuất hiện ở cái địa phương kỳ quái này. Diệp Quân Hầu vừa mở mắt đã nhìn thấy một nam nhân tóc trắng đang tỉ mỉ ôm hôn một thanh niên đang ngủ say, cả căn phòng đều tràn ngập khí tức đoạn tụ khiến hắn giật mình lập tức tông cửa xông ra, rất sợ hình ảnh xuất hiện tiếp theo sẽ làm mình bị cay ánh mắt.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện nơi này lại còn có hai đạo khí tức thiên ma, ngủ một giấc tỉnh lại không chỉ nhìn thấy  cơ lão, còn vô căn cứ  xuất hiện hai đứa con trai, Diệp Quân Hầu chỉ cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ. Vừa văn lúc này Dạ Minh Quân đã theo đuổi tới, liền mơ mơ màng màng theo khí tức thiên ma yếu nhất đến nơi đây, cho nên, hắn nhìn qua tuy là vô cùng trấn định, thật ra thì cho tới bây giờ nội tâm cũng là mơ màng.

Lão bà còn không cưới, con trai liền nhô ra? Nhưng là tuổi tác cũng không đúng a, mười mấy năm trước hắn rõ ràng vẫn là trai tơ!

Tuy không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, thấy tiên nhân rơi vào trước mặt mình, tân sinh Ma Chủ nhớ tới hình ảnh hôn nhau trùng kích kia, vẫn  không nhịn được cả giận nói: “Ngươi một cái đoạn tụ, thế nào lại đuổi theo lão tử?”

“Bởi vì ngươi chạy a.”

Thần tình Dạ Minh Quân rất hữu hảo, lô- gích trả lời cũng là mãn phần, nhưng mà cái này cũng không có thể cản chở Diệp Quân Hầu tức giận mắng ra tất cả tiếng lòng nhân sĩ tại chỗ, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Thừa dịp Kỷ Mạch còn không có phát hiện, ta phải đem ngươi bắt trở về.”

Thành khẩn nói ra mục đích của mình, Dạ Minh Quân vẫn là tiên nhân có lực hành động rất mạnh, đang khi nói chuyện thì Tịnh Thế Ngọc Đàn đã xuất hiện ở trong tay, căn bản không cho Ma Chủ cơ hội phản ứng, không trung đột nhiên phá ra một vết rách vậy, cột nước bao hàm tinh lọc lực của tiên nhân trực tiếp hạ xuống. Ngay tại trong nháy mắt  khi Diệp Quân Hầu cùng cột nước này tiếp xúc, chính là cảnh tượng làm người ta khiếp sợ xuất hiện, vốn là Ma Chủ sống sờ sờ đứng ở trước mặt mọi người đang khi dễ con trai một hồi lâu, cuối cùng lập tức hóa thành vết mực tan vào trong nước.

Tuy là cảnh tượng kinh người như vậy, nhưng Dạ Minh Quân lại không có nửa phần kinh ngạc, chỉ lấy Tịnh Thế Ngọc Đàn đem nước chảy trên mặt đất thu hồi lại lần nữa, chắc chắn dấu vết màu mực cũng không lộ chút sơ hở, rồi mới hướng về phía  bốn tên quần chúng vây xem vô tội đã bị vạ lây ướt như chuột lột mà cười nói: “Các ngươi sẽ không nói cho Kỷ Mạch, đúng không?”

Thường Huy thấy tình hình này sao lại không biết hết thảy cùng với vị tiên nhân mặt đầy vô hại trước mắt này không thoát khỏi liên quan, chỉ tiếc hắn đến nay cũng không thăm dò được lai lịch người này, đối với Dạ Minh Quân tuyệt đối sẽ không nghe theo bất kỳ mệnh lệnh của người nào cũng biết rõ. Cho nên, đối với thỉnh cầu thân thiết của tiên nhân, Thường Tướng chẳng qua là bình tĩnh mở ra trận pháp truyền tin, “Thần Tinh Tế Ti, mời lập tức chạy tới Thính Tuyết tướng quân phủ, tiên quân ngươi ở nơi này.”

“Dạ Minh Quân!”

Như hắn đoán, khi thanh âm lãnh đạm của Kỷ Mạch tự trận pháp truyền tới, Dạ Minh Quân vốn dĩ cũng không thèm để ý tầm mắt mọi người lập tức bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, liền mở miệng giải thích: “Ngươi ngủ nên ta có chút nhàm chán, cho nên nghiên cứu sơ qua quy tắc hình thành thiên nhân một phen.”

Coi như  trong quá trình  thực hành không cẩn thận đem Ma Chủ gọi ra ngoài cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn nho nhỏ thường xuyên xuất hiện khi hắn đang trong quá trình thăm dò sự vật, hơn nữa, bây giờ hắn cũng thu hồi lại rồi.

Tình huống như vậy, Kỷ Mạch cũng xem thành thói quen a!.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Diệp Quân Hầu: Mở mắt liền bị đút một miệng cẩu lương, còn phát hiện mình có thêm con trai mười sáu tuổi, hoài nghi ma sinh (hoài nghi nhân sinh)

Dạ Minh Quân: Bạn trai ngủ thật nhàm chán, chơi cái gì thì tốt a?

Thường Huy: Mời trở về chơi với đối tượng của ngươi.

Kỷ Mạch: Ta đã sớm cảnh cáo các ngươi, nếu như không để cho Dạ Minh Quân phát tiết tinh lực dư thừa, hắn liền nhất định sẽ đi làm ra mấy tin tức lớn.

Tống Kiều: Đừng đứng đắn a! ai nói đang ngủ lại không thể chơi đối tượng, ca có một kế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện