Hắn chính là thiên nhân lần này được phụ thân chọn trúng? Sự ngạc nhiên nghi ngờ của lần đầu gặp gỡ rất nhanh tiêu tán, nhớ tới tin tức của Thường Huy ở Ma Châu lấy được, Nhậm Thanh Nhai lập tức liền đem người tới có cử chỉ dị thường cùng vị tiên nhân kia liên hệ lại với nhau. Hắn nghiêm túc đánh giá Dạ Minh Quân đang mỉm cười, tiên nhân bạch y sạch sẻ vô trần, tóc trắng như sương tùy ý buông lỏng tới thắt lưng, cho dù nơi đây có khí lạnh quanh quẩn, nhẹ nhàng cười một tiếng liền làm bốn phía cũng trở nên trong sáng, dường như chỉ cần ở bên cạnh người này, bất luận khói mù nào đều khó đến gần.

Phụ thận, đây có phải là người mà ngươi đều phải ôn nhu nhường nhịn mọi nơi?

Kỷ Mạch trong phong thư của Thường Huy chính là người mà Nhậm Thanh Nhai chưa từng thấy qua, hắn không cách nào tưởng tượng hình dáng nhượng bộ của vị Thần kia đối với người nào, cũng không thể nào tin nổi đó là vị phụ thân luôn nỗ lực dẫn dắt mình gia nhập vào thiên nhân chi chiến, sẽ đối với tất cả tranh đấu mà làm như không thấy chỉ trầm mê ở cùng một người khác đối diện lẫn nhau.

Nhìn tiên nhân vẫn có thái độ thân thiện, thanh âm bạch lộc rất  phức tạp, “Là hắn phái ngươi tới?”

Đối với lần này, Dạ Minh Quân lại trừng mắt nhìn, dùng phương thức của mình mà nói ra lời thật: “Kỷ Mạch muốn lộc, cho nên ta tới.”

“Không thể nào!”

Trong nháy mắt lấy được câu trả lời này,  bạch lộc trong hồ trợn to hai mắt, nhưng vào lúc này, giây câu vốn an tĩnh đột nhiên liền quấn lấy sừng hươu.

Nhấc cần câu trong tay một cái, trong con ngươi của Dạ Minh Quân toát ra một tia sáng tỏ, ” Cần câu của Khương Thái Công, chỉ có người nguyện mắc câu. Kỷ Mạch muốn gặp lộc nhưng có phải là ngươi hay không còn không thể khẳng định, thế nhưng  ngươi, quả thật hy vọng Kỷ Mạch thấy ngươi.”

Hắn muốn gặp người kia? Làm sao có thể? Từ ba năm trước bắt đầu bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cuộc đời này gặp lại chỉ vì cừu địch, hắn… Chẳng qua là so với việc đi để ý tới một thần minh không có lực lượng thì mục tiêu của hắn chính là càng muốn loại bỏ người đó hơn mà thôi.

“Nói bậy nói bạ!”

Tức giận ngẩng đầu, bạch lộc quả quyết kéo đứt giây câu, khí lạnh quanh thân lan tràn, cả cánh rừng trong chớp mắt liền bị sương tuyết bao trùm.

“Xin đừng thô bạo như vậy được không? Khương Thái Công cũng không biết còn có thể sống bao nhiêu năm, đối với vật phẩm mà lão nhân gia đưa cũng nên cẩn thận một chút.”

Hàn khí như vậy cũng đủ để đem huyết dịch trong cơ thể nhân loại đông thành băng, nhưng đối với Dạ Minh Quân lại không có ích gì, mặc cho băng sương mù đem vạt áo nâng lên, thần sắc tiên nhân bất mãn đem lưỡi câu thẳng tắp thu hồi vào lòng bàn tay. Ngay sau đó dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, nương theo tia sáng  chiết xạ đã xuất hiện ở trong hồ, liếc mắt tới vị trí mình mới vừa đứng liền rơi xuống mấy cái gai băng, liền bất đắc dĩ thở dài,

“Các ngươi những thiên nhân này, trừ đem thuật pháp dùng cho chiến đấu thì cái gì cũng không biết, cũng không biết  vì sao mà tu hành…”

Người này thân pháp quỷ dị, tựa như không có thật thể vậy, ý niệm động một cái liền có thể xuất hiện ở trong bất kỳ ánh sáng nào, Nhậm Thanh Nhai trong lòng biết nguyên nhân chính là do mình dùng trận pháp triệu hoán nên yêu lực khô kiệt, chỉ sợ không địch lại hắn, nhưng mà vẫn không nhịn được lần nữa phát thế khởi công, “Ta tu hành chỉ bởi vì không trở nên mạnh mẽ sẽ chết.”

“Vì để cho loài người thoát ly khỏi thời kỳ dã thú nhược nhục cường thực, nhân loại một đời lại một đời không biết đã cố gắng bao nhiêu, thật vất vả trải qua  cuộc sống thái bình mấy năm, nhưng nhân loại bây giờ lại muốn quay về thời kỳ đó.”

Có chút thương hại rủ xuống đôi mắt, tiên nhân tránh được phong tuyết đầy trời xông tới, hắn biết tư tưởng của thiên nhân cũng đến từ người sáng tạo, Nhậm Thanh Nhai hiện tại chính là bị thương tổn liền không chịu đựng nổi nửa điểm ủy khuất, ít nhiều cũng có bóng dáng thời niên thiếu của Kỷ Mạch.

Bọn họ phần lớn vẫn là người tuổi trẻ, ngay cả nhân sinh đời mình cũng chưa đi qua một nửa, chưa từng là người mang trên vai vạn dân chi mệnh, cũng không tự mình thử nghiệm sinh lão bệnh tử thương hải tang điền, tự bản thân cũng chính là một chuyện sai lầm khi những tiểu hài tử mà mình bịa đặt ra vì thỏa mãn nguyện vọng của mình lại trở thành thiên nhân.

Đây chẳng qua là bọn tiểu tử ảo tưởng đối với thần linh anh hùng mà thôi, thế nhưng lại thường xuyên để cho bọn họ những tiên nhân chân chính này dở khóc dở cười, có đôi khi cũng bởi vì quá mức ngây thơ mà không nhìn nổi, suy cho cùng cũng không tính là chuyện gì xấu. Oa Hoàng (Nữ Oa) cho nhân loại có đầu óc chính là hy vọng bọn họ có thể cùng tiên nhân đi nhận biết thế giới, ảo tưởng vốn là quyền lợi loài người khi sinh ra đã có.

Đem con dao đồ chơi trong tay thiếu niên đổi thành một lưỡi dao sắc bén có thể tổn thương người khác, tùy ý để cho lưỡi dao sắc bén đem chính mình cùng người khác cắt đến thương tích đầy mình, cuối cùng ngay cả món đồ chơi mình đã từng thích nhất cũng không dám đụng vào lần nữa, chỉ có thể một mình tránh  trong bóng tối không đến gần bất kỳ người nào, hành động như vậy, quá ác liệt.

“Không có tu vi tiên nhân, lại không có tâm tính được ma luyện ra khi trải qua trăm năm tuế nguyệt, tan vỡ chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.”

Nhìn lấy trùng trùng lớp băng đem mình ngăn cách ngoại giới cùng bạch lộc, thần sắc Dạ Minh Quân có chút không biết làm sao, quả nhiên là Kỷ Mạch sáng tạo ra thiên nhân, lúc chọn lựa phương pháp khi mờ mịt vô phương ứng đối cũng cùng người nọ giống nhau.

Bắt đầu từ Diệp Quân Hầu thì Dạ Minh Quân đã phát hiện thiếu sót trí mạng của thiên nhân, tu vi cường đại cần tâm cảnh đầy đủ mới có thể khống chế, nhưng mà phần lớn thiên nhân là mượn dùng thủ đoạn mưu lợi cưỡng ép tích lũy tu vi, thậm chí ngay cả ý thức khống chế mình không đi tổn thương người khác hắn cũng không có, đây không phải là tiên nhân, chỉ là lưỡi đao sắc bén không có vỏ đao mà thôi.

Tiếp tục như vậy, Kỷ Mạch sẽ lại bị tổn thương a!. Hắn thật vất vả mới chữa xong tiểu tử kia, cũng không thể để cậu bị thương nữa.

Nương theo ánh trăng rơi xuống xuyên qua trùng trùng lớp băng, tiên nhân không có tiếng động hạ xuống trước mắt  bạch lộc, khi mở mắt đồng thời trong con ngươi liền hội tụ ánh sáng rực rỡ vô tận, nụ cười hiền hòa đã tiêu tán, hắn lúc này chẳng qua là thượng cổ thần khí tượng trưng uy nghiêm của Hi Hoàng, dùng đôi mắt nhìn thế gian đã trải qua nhiều lần thương hải tang điền, an tĩnh nghênh tiếp thiên nhân cần phải được mình dẫn đạo đi khảo nghiệm.

“Xin lỗi, ta phải nghiêm túc động thủ đối với ngươi rồi.”

Nương theo giọng nói tiên nhân bình thản dứt lời, cả thế giới đột nhiên liền tối sầm lại, giờ khắc này, ngọn đèn minh châu mất đi quang huy,  trăng sao trên trời cũng không có ánh sáng rực rỡ chút nào, khi Hi Hoàng Khải Minh Châu hiện thế, hàng vạn hàng nghìn ánh sáng đều vì thế mà nhượng bộ.

Đó là viên minh châu đệ nhất thế gian, là vật tượng trưng cho sự kết thúc của cuộc chiến Thần Ma dài đăng đẵng, từ khi sinh ra liền hội tụ tất cả ước nguyện tốt đẹp nhất của sinh mệnh. Lúc này, bất luận là trẻ sơ sinh mới vừa phát ra khóc tiếng, trong giấc mộng của nam nữ phàm nhân, hay là những kỳ nhân dị sĩ đang lo lắng, tất cả linh hồn đối với sinh mạng khao khát trên thế gian cũng hội tụ vào trong tâm của tiên nhân, kèm theo lời cầu nguyện hạnh phúc  phát ra từ nội tâm, chỉ như vậy tản mát ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Hi Hoàng Khải Minh Châu cũng không phải là pháp bảo công kích, tác dụng lớn nhất của hắn chính là dẫn dắt tiên nhân truy tìm thiên đạo, mà phương pháp thi hành  chính là đem thế gian chân thực biểu diễn trước mặt người cầu nguyện.

Chân thực là cái gì, nếu ngươi kiên định không thể nghi ngờ từ đầu đến cuối chưa từng làm trái bản tâm, thì đó chính là phần thưởng ôn nhu nhất trên thế giới; nếu ngươi mê mang hối hận, một khi mất đi tình cảm che giấu của bản thân, nhìn thẳng thực tế trong tay không có vật gì, đây chính là trừng phạt làm người ta điên cuồng.

Một khi nhìn thẳng quang huy của Hi Hoàng Khải Minh Châu, bất luận là người nào cũng phải trải qua khảo nghiệm tâm kiếp, một lần nữa nhớ đến các loại chuyện cũ đã trải qua trong trí nhớ, chỉ có người tâm cảnh vô hạ đỉnh thiên lập địa, mới có tư cách đụng chạm vào viên minh châu cùng tỏa sáng với nhật nguyệt này.

Bất quá ngàn năm qua tiên nhân thông qua khảo nghiệm giống như cũng không có mấy người, mặc dù mọi người đều rất quý trọng hắn, một khi hắn nghiêm túc sáng lên ngược lại là lập tức chạy mất.

Nhẹ nhàng thổi tán lưu quang còn sót lại trên đầu ngón tay, Dạ Minh Quân đã  thu lại quang mang tự thân, bây giờ tu vi của hắn giải phong  còn chưa đủ để xây dựng khảo nghiệm khiến tiên nhân thể nghiệm tâm tình của mình khi trải qua những chuyện cũ, bất quá để cho Nhậm Thanh Nhai trải qua một lần tâm cảnh mà Kỷ Mạch đã qua lại ngược lại cũng đủ rồi.

Con người là sinh vật rất khó hiểu nhau, luôn  rơi vào trong tâm tình mình mà đi  thô bạo đối đãi với người khác cùng thế giới, bất quá, đích thân người cảm thụ qua sự sung sướng cùng thống khổ của một người khác, khi người bị tàn nhẫn đối đãi chính là mình, như vậy còn có thể kiên trì cái gọi là cừu hận hay không?

Sai không phải ngươi, sáng tạo tiên thần cũng không phải trách nhiệm thuộc về phàm nhân, nhìn Kỷ Mạch thường xuyên bởi vì chiến tranh thương vong mà lộ ra thần sắc nặng nề, Dạ Minh Quân vẫn rất muốn để cho cậu biết một điểm này. Chỉ tiếc, tuy biết vượt qua tâm kiếp là được thoát ly khỏi thất tình lục dục, nhưng hắn thủy chung lại luyến tiếc khi để cho tiểu gia hỏa  đa sầu đa cảm kia lại phải nhớ lại những ký ức thống khổ đã  trải qua.

Đột nhiên nghĩ tới dù cho là tiên nhân đến tìm mình chỉ dẫn, cũng thường xuyên có tình huống khi tiên nhân trải qua tâm kiếp sẽ  đột nhiên nổi điên hoặc là mất hết ý chí, Dạ Minh Quân lúc này mới chột dạ dùng cần câu khều khều bạch lộc đã ngã xuống đất không dậy nổi,

Đối mặt không thẹn với lương tâm chính là điều kiện trở thành tiên nhân nên đạt thành, đều tu vi này rồi, hẳn không phải dễ dàng bị chơi hư như vậy a?

Ngay tại lúc này, tựa hồ bị hành động này của Dạ Minh Quân chọc giận vậy, từ trong ánh trăng đang dần dần khôi phục ánh sáng,  trên bầu trời rốt cuộc truyền tới một tiếng quát to, “Khải Minh Châu, nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”

Ân? Giống như còn câu ra một vật rất ghê gớm a?

Ngay từ khi tiến vào rừng rậm Dạ Minh Quân liền phát hiện nơi đây còn có những thần niệm khác, hôm nay bỗng nhiên nghe được xưng hô đã lâu này, suy đoán trước đây liên quan tới việc thiên đạo bị ngăn cách cuối cùng lấy được nghiệm chứng, yên lặng nắm chặt Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lúc này mới bình thản mở miệng,

“Sẽ gọi ta như vậy chỉ có thượng cổ thần khí, ngươi là ai? Long Quy Hà Lạc Thư? Oái Tụy Xanh Thệ Thảo? Bách Dược Thần Nông Đỉnh? Cửu U Thiên Địa Qua? Hay là… Sơn Hà Xã Tắc Đồ?”

Thượng cổ thần khí gần trăm năm không có tin tức đều bị hắn từng cái nói ra, nhưng mà thanh âm kia tựa hồ ân hận sự vọng động của mình, không đáp lại với hắn bất kỳ lời nào, nương theo trật tự thiên địa đột nhiên biến ảo, trong chớp mắt bốn phía đã đổi phong cảnh, cuối cùng lấy thiên đạo quy tắc cưỡng ép đem Dạ Minh Quân dời ra Toái Băng Hồ.

Là bởi vì cùng hắn chiến đấu nhất định sẽ đánh vỡ trận pháp ngăn cách thiên đạo đưa tới sự chú ý của thiên đình chú, hay là bởi vì, không muốn cùng hắn tác chiến?

Không cách nào cảm giác được thần niệm trên không trung, Dạ Minh Quân biết đối phương đã rời đi. Thật ra thì từ  khi bắt đầu hắn liền phát giác rồi, Sơn Hà Xã Tắc Đồ tiên nhân tầm thường căn bản không cách nào sử dụng, chỉ có đều là thượng cổ thần khí mới có thể kích động hệ thống phong ấn,  cưỡng ép ngăn cản hắn điều tra cái thế giới này. Hắn còn không cách nào suy đoán đồng loại này đem thiên nhân tụ tập ở cái thế giới này là muốn làm cái gì, bất luận có mục đích gì, đây đều là hành động không tuân theo thiên đạo.

Nhìn bầu trời đêm bởi vì mình làm phép mà rất ảm đạm, tiên nhân nhìn lướt qua đất đai hoang vu, đột nhiên nhớ tới, Hi Hoàng lúc ở chiến trường Thần Ma tựa hồ cũng là như vậy, chẳng qua là không biết, lần này hắn còn có thể chiếu sáng bầu trời hay không, tuyên cáo thế giới nghênh đón thời đại an bình mới.

Nhớ đến quá khứ, tuy là Dạ Minh Quân, cuối cùng cũng chán nản thở dài một câu, “Ta ngược lại thà rằng là ngươi, ai cũng đều không phải.”

Trở về thôi, đi ra ngoài quá lâu, Kỷ Mạch sẽ lo lắng.

Hít sâu một hơi, tiên nhân vỗ gò má mình một cái đem tất cả tịch mịch  đều xua tan, thử mỉm cười một phen, chắc chắn tâm tình không nhìn ra phân nửa sơ hở, vậy thì  như thường lệ đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ đeo ở bên hông, đạp trên cánh đồng bát ngát đom đóm đi về phía trước.

Hắn là Hi Hoàng Khải Minh Châu chỉ dẫn thế nhân, bất luận thân ở chỗ nào đều phải tản mát ra quang huy làm người ta an tâm, chỉ có một điểm này, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân: Không nên ép ta xuất thủ, ta sẽ chiếu mù các ngươi.

Nhậm Thanh Nhai: Trong quang huy thuật khắc kim rơi vào đờ đẫn. jpg

BOSS(tức giận): Ngươi lại nghịch ngợm một lần thử xem?

Dạ Minh Quân: Ở sát biên giới nghịch ngợm tự do bay lượn.

BOSS: Ha ha, cũng biết ngươi không dám, cút đi!

Hệ thống: Ngươi đã bị đá ra phó bản.

Dạ Minh Quân: Ta một mình đi xoát  BOSS bị đá ra, còn đem lộc chơi đến hôn mê, làm sao bây giờ?

Kỷ Mạch: Ngươi trở lại cho ta! Ngay lập tức a! Ngay lập tức a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện