Từ khi năm châu phân chia tới nay, thiên nhân cũng đang nghỉ ngơi lấy sức rất ít khi phát sinh mâu thuẫn trên quy mô lớn, mặc dù các phe thuộc hạ đều biết bọn họ còn đang chờ cơ hội hành động, ít nhiều cũng cảm thấy mấy phần may mắn bọn họ sẽ không đánh nhau lúc mình còn sống. Chỉ tiếc, mọi người đều đánh giá thấp tốc độ tu luyện của nhân vật chính.
Cao tầng năm châu hôm nay hơn phân nửa là thiên nhân, Hạo Thiên Thần Điện cũng là như vậy. Ba vị bạch y tế ty trong thần điện đều là người mang dị năng, trong đó Kỷ Mạch là người đặc thù nhất, từ khi cậu xuất hiện liền có thể chính xác nhìn thấu lá bài tẩy mà thiên nhân ẩn dấu, thậm chí chỉ cần nói chuyện vài câu ngắn gọn liền có thể suy luận ra quá khứ mà thiên nhân đã từng trải qua. Các thiên nhân đều cho rằng dị năng của cậu chính là binh khí mạnh nhất trên thế giới này, cậu tuy không có bất kỳ năng lực công kích nào, nhưng vẫn bị thượng tầng mỗi châu xem là nhân vật nguy hiểm. Cũng bởi vì như vậy, Ma Châu mới chọn thời điểm Kỷ Mạch ra ngoài thi hành nhiệm vụ để phát động tập kích, cũng không luyến tiếc mà do hoàng tử duy nhất tự mình xuất thủ, chỉ cầu trừ bỏ đại địch.
Nhiệm vụ lần này là bắt được thiên nhân, thần thị Kỷ Mạch mang tới dĩ nhiên là thần điện tinh nhuệ, thế nhưng Hoàng Tử Ma Châu Diệp Phá lại là con trai của nhân vật chính. Nghe tên đàn ông kia nói, Kỷ Mạch liền biết, Diệp Phá đây là đang dùng nhóm thần thị dẫn mình hiện thân, cậu tuyệt không thể chạy đi chịu chết.
” Đồng bạn của ngươi hình như gặp phải nguy hiểm?”
Người nọ kêu gọi, Dạ Minh Quân dĩ nhiên nghe được, thấy hắn hỏi thăm, ánh mắt Kỷ Mạch nhưng lại trầm mặc, hồi lâu mới thở dài một tiếng, “Diệp Quân Hầu khó đối phó.”
Kỷ Mạch coi như là một tay viết tốt mới phát triển, nơi này có không ít tác giả của thiên nhân cậu cũng đã từng quen biết thậm chí còn thảo luận qua về thiết lập của nhân vật chính, Thâm Hắc người sáng tạo Ma Chủ Diệp Quân Hầu chính là một vị trong đó. Thâm Hắc văn phong nếu như là bút danh, là lấy trạng thái hắc hóa tàn khốc làm tay viết kiếm tiền, Diệp Quân Hầu dưới ngòi bút của hắn tựa như nhân vật chính phản diện được lưu truyền.
Trong trữ vật thủ trạc của Kỷ Mạch vẫn có quyển trục phong ấn mà Đại Tế Ti vì thiên nhân mới hàng phục mà chuẩn bị, dùng để đối phó Diệp Phá cũng không phải là không thể nào. Nhưng cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ muốn đối đầu với Diệp Phá, bởi vì, hôm nay nếu cậu làm Diệp Phá bị mất một sợi tóc, ngày mai Diệp Quân Hầu sẽ đích thân xuất thủ để cho cậu muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Cái này chính là ngươi động con trai ta, ta liền giết cả nhà ngươi. Nhân vật chính bao che đặt ở trong tiểu thuyết dĩ nhiên là thấy rất thoải mái, thế nhưng thật sự đối nghịch lập trường vậy thì không phải là chuyện tốt gì.
Người thường cùng nhân vật chính đối nghịch không mấy ai có thể có kết quả tốt, trong ba năm qua, thần thị trong thần điện không biết đổi bao nhiêu người, Kỷ Mạch đã sớm không cùng với bất kỳ người nào thâm giao, một nhóm thuộc hạ cũng chỉ đối với Thanh Diệp hơi có chút ấn tượng.
Đó là thiếu niên được thần điện thu nuôi, nghe nói cha mẹ đều chết trong chiến loạn, chỉ có hắn may mắn được Húc Nhật tế ti phát hiện lượm về.
Thần điện hàng năm thu nuôi cô nhi không có một ngàn cũng có tám trăm, Húc Nhật tế ti đã sớm quên sự tồn tại của Thanh Diệp, nhưng hắn ngược lại một mực chưa từng quên ân cứu mạng, trong thời gian ở Giang Âm Thành mai phục lại thường xuyên hướng Kỷ Mạch hỏi thăm tin tức ân nhân, đã rất chờ mong mà nói với cậu rằng ước mơ của hắn chính là cố gắng tu luyện sau đó cùng theo chư vị tế ti che chở Thần Châu bình an.
Tuy là thiếu niên tính tình tốt, rốt cuộc chẳng qua là cùng tán gẫu qua mấy câu giao tình mà thôi, không đáng giá đi mạo hiểm, càng không đáng vì hắn mà chống lại Ma Chủ có thù tất báo.
Rất đơn giản liền đoán được thế cục trước mặt, Kỷ Mạch biết lựa chọn tốt nhất của mình chính là làm như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp theo sau đó lợi dụng Dạ Minh Quân trở về thần điện, sau đó Đại Tế Ti tự nhiên sẽ tới báo thù thay nhóm thần thị, chiến tranh giữa nhân vật chính, cậu chỉ là một người phàm làm gì có cái thực lực gì mà đòi nhúng tay? Nhưng mà, cho dù biết rõ như vậy, cậu lại do dự hướng Dạ Minh Quân hỏi: “Tiên quân không muốn nói gì sao?”
“Hệ thống không cho ta nhiệm vụ.”
Tiên nhân trả lời vẫn dửng dưng như thường lệ, Kỷ Mạch lại lặng lẽ nắm chặt vạt áo mình, đúng vậy, cậu đang mong đợi cái gì, 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 cũng là tiểu thuyết huyền ảo vô số người chết, trị giá chính nghĩa của nhân vật chính Dạ Minh Quân tự nhiên sẽ không cao tới đâu. Giống như Đại Tế Ti là nhân vật chính một mặt truy cầu chính nghĩa, số liệu ban đầu cũng khiến tác giả lâm vào tình trạng trực tiếp bỏ hố. Bọn họ đã sớm đào thải những nhân vật được gọi là thánh mẫu, lại có mặt mũi nào kỳ vọng anh hùng vô tư hạ xuống cứu thế giới?
Thôi, vì một đám người xa lạ mà bị Diệp Quân Hầu để mắt tới xác thật không đáng giá, nhưng mà, nếu như vì tương lai vẫn nên nhẫn khí (nén giận) một ít, đối với thói quen đeo mặt nạ tiếp tục sống tiếp cũng không có gì khác nhau.
Cảm thấy người ngoài xuất sinh nhập tử, mình cũng không nguyện hy sinh chỉ núp trong bóng tối ngụy trang thiện lương, ngược lại cũng phù hợp với thiết lập mục nát của cậu.
Im lặng thở dài, cậu cuối cùng đưa ra quyết định, giả bộ bình tĩnh đối với vị thiên nhân này mở miệng: “Thủ hạ của Hoàng Tử Ma Châu không thiếu yêu thú trong nước, đợi đến khi chiếm lĩnh Lâm Quang Thành sẽ ở phía trước chặn lại thuyền bè, chúng ta nếu muốn chạy trốn có thể thừa dịp hắn chưa chuẩn bị phát động đánh lén càng thích hợp hơn, không biết tiên quân hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể nắm chắc đem việc này đẩy lui?”
Lời này nửa thật nửa giả, thủ hạ của Diệp Phá thật sự có yêu thú trong nước, nhưng chỉ cần Diệp Phá tự mình ở lại Lâm Quang Thành xem tử hình lăng trì, Kỷ Mạch liền nắm chắc thời gian an toàn trở lại thần điện. Nhưng mà còn không đợi cậu suy tính như thế nào dẫn dắt Dạ Minh Quân tin tưởng đánh lui Diệp Phá là lựa chọn tốt nhất, người này nhưng lại một lời vạch trần tâm tư của cậu, “Ngươi muốn cứu bọn họ?”
“Giống như tiên quân là hiệp nghĩa chi sĩ, nhất định không thích hoàng tử Ma tộc làm việc ác hành hạ người đến chết.”
Dùng lời lẽ ngọt ngào thử thăm dò để cho người này bằng lòng lại không có bất kỳ tác dụng gì, Kỷ Mạch biết không trả giá lớn là không thể nào, chỉ có thể tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, bọn họ dù sao cũng là người ta mang tới, nếu như tiên quân nguyện ý xuất thủ, ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngài.”
Lời này vừa nói ra ánh mắt của Dạ Minh Quân trong nháy mắt sáng mấy phần, hắn đưa tay vén lên một lọn tóc đen rơi xuống trên vai Kỷ Mạch, ngón tay tỉ mỉ chơi với sợi tóc giống như phát hiện chuyện gì thú vị, khẽ cười, “Lão Vương nói không sai, chẳng qua chỉ nhìn mặt ngoài thì không cách nào chân chính hiểu thấu loài người, ta liền không nhìn ra, nguyên lai ngươi là một người tốt.”
“Tiên quân nói đùa, trên đời này phàm là người tốt một khi gặp nguy hiểm đều là người chết đầu tiên.”
Đây tuyệt đối là đánh giá buồn cười nhất mà Kỷ Mạch nghe được trong cuộc đời, nhưng bây giờ cậu cũng không có tâm tình đi uốn nắn thuyết pháp này. Vô Yếm thay thế tầm mắt của cậu, cũng làm cậu đối với thanh âm hòa khí phá lệ nhạy cảm, rõ ràng cảm giác được Dạ Minh Quân cách mình càng ngày càng gần, sợi tóc trắng như tuyết của đối phương cơ hồ phất lên gò má, cậu tuy ở trong lòng an ủi mình hệ thống sẽ không cho phép Dạ Minh Quân làm quá mức, nhưng cũng kìm lòng không được mà khẩn trương lên.
Kỷ Mạch bởi vì không có thói quen tiếp xúc thân cận với người khác cho nên sắc mặt có chút trắng bệch, bộ dạng này của cậu Dạ Minh Quân cũng nhìn ở trong mắt, thế nhưng hắn cũng không làm cái gì, chẳng qua là cúi đầu ngửi sợi tóc trên đầu ngón tay một cái, trong lòng rất hăng hái suy nghĩ,
Rõ ràng trước lúc gặp nạn dù làm sao cũng không chịu đối với hắn cúi đầu, bây giờ vì một đám người không trọng yếu nhưng nguyện ý cầu hắn, mặc dù làm chuyện tốt nhưng lại chán ghét bản thân mình lại là người hiền lành bởi vì tiêu chuẩn đạo đức trong lòng, có lúc nhát gan hận đến mức không thể đem mình bao quanh lại, có khi lại có thể cắn răng đi làm hành vi nguy hiểm, thật là người mâu thuẫn lại phức tạp.
Bất quá, đây chính là người hắn muốn tìm, dây dưa giữa yêu cùng hận, hương vị thần bí chỉ tồn tại ở trên loài người.
Cuộc sống xưa nay của bạch y tế ti không tệ, trên tóc của Kỷ Mạch vẫn còn sót lại khí tức xông hương tại thần điện, mùi hương rất an thần. Tựa hồ rất hài lòng hương vị này, Dạ Minh Quân ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt là tự tin chỉ thuộc về thần tiên, “Như ngươi mong muốn, chúng ta đi cứu người.”
Chỉ như vậy? Sờ sờ tóc liền thỏa mãn? Không cần cậu phối hợp đi hoàn thành những nhiệm vụ kỳ quái kia? Chẳng lẽ là cậu tính toán sai lầm, suy nghĩ của Dạ Minh Quân thật ra cũng giống như hệ thống vậy chỉ dừng lại ở mức độ thuần khiết như học sinh tiểu học?
Không nghĩ tới Dạ Minh Quân đơn giản đáp ứng thỉnh cầu của mình như vậy, Kỷ Mạch nhất thời cũng không cách nào xác định là người này không biết đối thủ có bao nhiêu khó ứng phó, hay là tiên nhân đứng lên thật ra cái gì cũng không sợ, ngay tại lúc cậu do dự có nên cảnh báo cho người kia hay không, thì người đó cũng đã đạp lên lan can đối với cậu đưa tay ra.
Lâm Quang Thành là một tòa thành thị có ánh mặt trời tốt nhất tại Thần Châu, lúc trước Kỷ Mạch chưa bao giờ nhận ra ánh mặt trời chiếu xuống có cái gì đặc biệt, cho đến khi bạch y tiên nhân đứng giữa dương quang, một đầu tóc trắng bạc bị gió thổi lên, đôi mắt kia vốn dĩ có một tròng mắt sáng ngời hàm chứa ý cười nhàn nhạt hướng về phương này nhìn cậu, lúc này Kỷ Mạch mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai hôm nay trời trong xanh ánh nắng ấm áp, là thời tiết đặc biệt thoải mái.
Ánh mắt người này ngược lại rất đẹp.
Lúc được Dạ Minh Quân mang xuống thuyền, Kỷ Mạch sờ Vô Yếm trên mắt mình một cái, đại khái cả đời đều không thể tháo xuống, trong lòng lóe lên cái ý niệm có chút hâm mộ này.
Dường như phát giác vẻ thất lạc trong chớp nhoáng này của Kỷ Mạch, tiên nhân ở dưới ánh mặt trời đột nhiên quay đầu, ánh mắt như cũ mang bảy phân hiền hòa ba phần húng thú, chẳng qua là giọng nói lại nghiêm chỉnh rất nhiều so với dĩ vãng, “Kỷ Mạch, ta thích loài người, ở trong mắt ta con người là một loại sinh vật rất đáng yêu. Ta là bởi vì thích mới muốn hiểu rõ các ngươi, một điểm này hy vọng ngươi đừng quên.”
Con người? Đáng yêu? Cho nên, người này sờ sờ mình, thật ra thì tương đương với việc vuốt lông mèo?
Bằng vào trí tưởng tượng của một tác giả trong nháy mắt lĩnh ngộ được thâm ý trong ngôn ngữ của người kia, tâm tình của Kỷ Mạch nhất thời quỷ dị,
Vừa nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nhân vật chính bán mạng cho mình mới là dự tính của cậu a, tại sao cuối cùng người bị lừa gạt lại có biểu tình hài lòng vui sướng đầy mặt a, mà cậu ngược lại khổ đại cừu thâm mà suy tư về nhân sinh, đây là tình huống gì? Muốn dùng đồ ăn vặt dẫn dụ mèo kết quả bị mèo trấn lột?
Bị cái ý nghĩ này dọa sợ, Kỷ Mạch cúi đầu nhìn bàn tay mình một chút, nội tâm chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu, là sinh vật dối trá lại nhỏ yếu thật đáng buồn như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để thích?
Dạ Minh Quân quả nhiên là một tiên nhân kỳ quái.
“Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng lên 250, tiên quân, chúc mừng độ hảo cảm của ngài trở về số không!”
Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch phân tích tâm tính của Dạ Minh Quân, hệ thống cũng kịp thời đổi mới tình huống công lược, đây cũng khiến cho Dạ Minh Quân có chút bối rối,
Hắn cái gì cũng chưa cho Kỷ Mạch, độ hảo cảm làm sao bỗng nhiên liền tăng lên? Cái này không phù hợp với quy luật trước kia quan sát loài người tổng kết ra a… Chẳng lẽ, loài người thích bị sờ?
Đúng rồi, hắn đã tham khảo trong sách đúng là có thật nhiều ví dụ loài người sau khi tiếp xúc thân mật liền ở chung một chỗ, cho nên, hệ thống cấm hắn cùng đối tượng công lược làm tiếp xúc tay chân là bởi vì người bị đụng chạm sẽ sinh ra cảm giác thư thích, thứ tình cảm này là đường tắt để yêu?
Bằng vào suy nghĩ hoàn toàn lệch chính quy, nghiêm túc đưa ra kết luận, lòng hiếu kỳ của Dạ Minh Quân lại bành trướng chưa từng có, lúc này lại nhao nhao muốn thử suy nghĩ của mình.
Thú vị, vì nghiệm chứng cái suy đoán này là chính xác hay không, phải nghĩ biện pháp tiêu trừ tính cảnh giác của tiểu tử này để có thể sờ thêm mấy lần làm thí nghiệm.
Ý tưởng thần kỳ như vậy Kỷ Mạch dĩ nhiên là không đoán được, nhưng cái này cũng không trở ngại cậu phát hiện ra khí tức sắp sửa gây chuyện càng nồng nặc trên người một vị nhân vật chính, đáng tiếc hôm nay tình thế bất lợi, cũng chỉ cố hết sức an ủi mình.
Người này… chắc là đang suy nghĩ làm sao đối phó Hoàng Tử Ma Châu đúng không a?
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Người thật đáng yêu, ta cũng muốn nuôi một con giống ngươi để mỗi ngày vuốt lông a.
Kỷ Mạch: Đây là cái sở thích đặc thù gì?
Tác giả: Đem ngươi xem như mèo SSR (*), chân ái không lầm a.
Kỷ Mạch: Ngươi đi ra ngoài!
Đây là một hình thức phân loại nhân vật, hero, quái vật,… theo mức độ hiếm (tiếng Anh: rare).
Cao tầng năm châu hôm nay hơn phân nửa là thiên nhân, Hạo Thiên Thần Điện cũng là như vậy. Ba vị bạch y tế ty trong thần điện đều là người mang dị năng, trong đó Kỷ Mạch là người đặc thù nhất, từ khi cậu xuất hiện liền có thể chính xác nhìn thấu lá bài tẩy mà thiên nhân ẩn dấu, thậm chí chỉ cần nói chuyện vài câu ngắn gọn liền có thể suy luận ra quá khứ mà thiên nhân đã từng trải qua. Các thiên nhân đều cho rằng dị năng của cậu chính là binh khí mạnh nhất trên thế giới này, cậu tuy không có bất kỳ năng lực công kích nào, nhưng vẫn bị thượng tầng mỗi châu xem là nhân vật nguy hiểm. Cũng bởi vì như vậy, Ma Châu mới chọn thời điểm Kỷ Mạch ra ngoài thi hành nhiệm vụ để phát động tập kích, cũng không luyến tiếc mà do hoàng tử duy nhất tự mình xuất thủ, chỉ cầu trừ bỏ đại địch.
Nhiệm vụ lần này là bắt được thiên nhân, thần thị Kỷ Mạch mang tới dĩ nhiên là thần điện tinh nhuệ, thế nhưng Hoàng Tử Ma Châu Diệp Phá lại là con trai của nhân vật chính. Nghe tên đàn ông kia nói, Kỷ Mạch liền biết, Diệp Phá đây là đang dùng nhóm thần thị dẫn mình hiện thân, cậu tuyệt không thể chạy đi chịu chết.
” Đồng bạn của ngươi hình như gặp phải nguy hiểm?”
Người nọ kêu gọi, Dạ Minh Quân dĩ nhiên nghe được, thấy hắn hỏi thăm, ánh mắt Kỷ Mạch nhưng lại trầm mặc, hồi lâu mới thở dài một tiếng, “Diệp Quân Hầu khó đối phó.”
Kỷ Mạch coi như là một tay viết tốt mới phát triển, nơi này có không ít tác giả của thiên nhân cậu cũng đã từng quen biết thậm chí còn thảo luận qua về thiết lập của nhân vật chính, Thâm Hắc người sáng tạo Ma Chủ Diệp Quân Hầu chính là một vị trong đó. Thâm Hắc văn phong nếu như là bút danh, là lấy trạng thái hắc hóa tàn khốc làm tay viết kiếm tiền, Diệp Quân Hầu dưới ngòi bút của hắn tựa như nhân vật chính phản diện được lưu truyền.
Trong trữ vật thủ trạc của Kỷ Mạch vẫn có quyển trục phong ấn mà Đại Tế Ti vì thiên nhân mới hàng phục mà chuẩn bị, dùng để đối phó Diệp Phá cũng không phải là không thể nào. Nhưng cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ muốn đối đầu với Diệp Phá, bởi vì, hôm nay nếu cậu làm Diệp Phá bị mất một sợi tóc, ngày mai Diệp Quân Hầu sẽ đích thân xuất thủ để cho cậu muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Cái này chính là ngươi động con trai ta, ta liền giết cả nhà ngươi. Nhân vật chính bao che đặt ở trong tiểu thuyết dĩ nhiên là thấy rất thoải mái, thế nhưng thật sự đối nghịch lập trường vậy thì không phải là chuyện tốt gì.
Người thường cùng nhân vật chính đối nghịch không mấy ai có thể có kết quả tốt, trong ba năm qua, thần thị trong thần điện không biết đổi bao nhiêu người, Kỷ Mạch đã sớm không cùng với bất kỳ người nào thâm giao, một nhóm thuộc hạ cũng chỉ đối với Thanh Diệp hơi có chút ấn tượng.
Đó là thiếu niên được thần điện thu nuôi, nghe nói cha mẹ đều chết trong chiến loạn, chỉ có hắn may mắn được Húc Nhật tế ti phát hiện lượm về.
Thần điện hàng năm thu nuôi cô nhi không có một ngàn cũng có tám trăm, Húc Nhật tế ti đã sớm quên sự tồn tại của Thanh Diệp, nhưng hắn ngược lại một mực chưa từng quên ân cứu mạng, trong thời gian ở Giang Âm Thành mai phục lại thường xuyên hướng Kỷ Mạch hỏi thăm tin tức ân nhân, đã rất chờ mong mà nói với cậu rằng ước mơ của hắn chính là cố gắng tu luyện sau đó cùng theo chư vị tế ti che chở Thần Châu bình an.
Tuy là thiếu niên tính tình tốt, rốt cuộc chẳng qua là cùng tán gẫu qua mấy câu giao tình mà thôi, không đáng giá đi mạo hiểm, càng không đáng vì hắn mà chống lại Ma Chủ có thù tất báo.
Rất đơn giản liền đoán được thế cục trước mặt, Kỷ Mạch biết lựa chọn tốt nhất của mình chính là làm như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp theo sau đó lợi dụng Dạ Minh Quân trở về thần điện, sau đó Đại Tế Ti tự nhiên sẽ tới báo thù thay nhóm thần thị, chiến tranh giữa nhân vật chính, cậu chỉ là một người phàm làm gì có cái thực lực gì mà đòi nhúng tay? Nhưng mà, cho dù biết rõ như vậy, cậu lại do dự hướng Dạ Minh Quân hỏi: “Tiên quân không muốn nói gì sao?”
“Hệ thống không cho ta nhiệm vụ.”
Tiên nhân trả lời vẫn dửng dưng như thường lệ, Kỷ Mạch lại lặng lẽ nắm chặt vạt áo mình, đúng vậy, cậu đang mong đợi cái gì, 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 cũng là tiểu thuyết huyền ảo vô số người chết, trị giá chính nghĩa của nhân vật chính Dạ Minh Quân tự nhiên sẽ không cao tới đâu. Giống như Đại Tế Ti là nhân vật chính một mặt truy cầu chính nghĩa, số liệu ban đầu cũng khiến tác giả lâm vào tình trạng trực tiếp bỏ hố. Bọn họ đã sớm đào thải những nhân vật được gọi là thánh mẫu, lại có mặt mũi nào kỳ vọng anh hùng vô tư hạ xuống cứu thế giới?
Thôi, vì một đám người xa lạ mà bị Diệp Quân Hầu để mắt tới xác thật không đáng giá, nhưng mà, nếu như vì tương lai vẫn nên nhẫn khí (nén giận) một ít, đối với thói quen đeo mặt nạ tiếp tục sống tiếp cũng không có gì khác nhau.
Cảm thấy người ngoài xuất sinh nhập tử, mình cũng không nguyện hy sinh chỉ núp trong bóng tối ngụy trang thiện lương, ngược lại cũng phù hợp với thiết lập mục nát của cậu.
Im lặng thở dài, cậu cuối cùng đưa ra quyết định, giả bộ bình tĩnh đối với vị thiên nhân này mở miệng: “Thủ hạ của Hoàng Tử Ma Châu không thiếu yêu thú trong nước, đợi đến khi chiếm lĩnh Lâm Quang Thành sẽ ở phía trước chặn lại thuyền bè, chúng ta nếu muốn chạy trốn có thể thừa dịp hắn chưa chuẩn bị phát động đánh lén càng thích hợp hơn, không biết tiên quân hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể nắm chắc đem việc này đẩy lui?”
Lời này nửa thật nửa giả, thủ hạ của Diệp Phá thật sự có yêu thú trong nước, nhưng chỉ cần Diệp Phá tự mình ở lại Lâm Quang Thành xem tử hình lăng trì, Kỷ Mạch liền nắm chắc thời gian an toàn trở lại thần điện. Nhưng mà còn không đợi cậu suy tính như thế nào dẫn dắt Dạ Minh Quân tin tưởng đánh lui Diệp Phá là lựa chọn tốt nhất, người này nhưng lại một lời vạch trần tâm tư của cậu, “Ngươi muốn cứu bọn họ?”
“Giống như tiên quân là hiệp nghĩa chi sĩ, nhất định không thích hoàng tử Ma tộc làm việc ác hành hạ người đến chết.”
Dùng lời lẽ ngọt ngào thử thăm dò để cho người này bằng lòng lại không có bất kỳ tác dụng gì, Kỷ Mạch biết không trả giá lớn là không thể nào, chỉ có thể tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, bọn họ dù sao cũng là người ta mang tới, nếu như tiên quân nguyện ý xuất thủ, ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngài.”
Lời này vừa nói ra ánh mắt của Dạ Minh Quân trong nháy mắt sáng mấy phần, hắn đưa tay vén lên một lọn tóc đen rơi xuống trên vai Kỷ Mạch, ngón tay tỉ mỉ chơi với sợi tóc giống như phát hiện chuyện gì thú vị, khẽ cười, “Lão Vương nói không sai, chẳng qua chỉ nhìn mặt ngoài thì không cách nào chân chính hiểu thấu loài người, ta liền không nhìn ra, nguyên lai ngươi là một người tốt.”
“Tiên quân nói đùa, trên đời này phàm là người tốt một khi gặp nguy hiểm đều là người chết đầu tiên.”
Đây tuyệt đối là đánh giá buồn cười nhất mà Kỷ Mạch nghe được trong cuộc đời, nhưng bây giờ cậu cũng không có tâm tình đi uốn nắn thuyết pháp này. Vô Yếm thay thế tầm mắt của cậu, cũng làm cậu đối với thanh âm hòa khí phá lệ nhạy cảm, rõ ràng cảm giác được Dạ Minh Quân cách mình càng ngày càng gần, sợi tóc trắng như tuyết của đối phương cơ hồ phất lên gò má, cậu tuy ở trong lòng an ủi mình hệ thống sẽ không cho phép Dạ Minh Quân làm quá mức, nhưng cũng kìm lòng không được mà khẩn trương lên.
Kỷ Mạch bởi vì không có thói quen tiếp xúc thân cận với người khác cho nên sắc mặt có chút trắng bệch, bộ dạng này của cậu Dạ Minh Quân cũng nhìn ở trong mắt, thế nhưng hắn cũng không làm cái gì, chẳng qua là cúi đầu ngửi sợi tóc trên đầu ngón tay một cái, trong lòng rất hăng hái suy nghĩ,
Rõ ràng trước lúc gặp nạn dù làm sao cũng không chịu đối với hắn cúi đầu, bây giờ vì một đám người không trọng yếu nhưng nguyện ý cầu hắn, mặc dù làm chuyện tốt nhưng lại chán ghét bản thân mình lại là người hiền lành bởi vì tiêu chuẩn đạo đức trong lòng, có lúc nhát gan hận đến mức không thể đem mình bao quanh lại, có khi lại có thể cắn răng đi làm hành vi nguy hiểm, thật là người mâu thuẫn lại phức tạp.
Bất quá, đây chính là người hắn muốn tìm, dây dưa giữa yêu cùng hận, hương vị thần bí chỉ tồn tại ở trên loài người.
Cuộc sống xưa nay của bạch y tế ti không tệ, trên tóc của Kỷ Mạch vẫn còn sót lại khí tức xông hương tại thần điện, mùi hương rất an thần. Tựa hồ rất hài lòng hương vị này, Dạ Minh Quân ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt là tự tin chỉ thuộc về thần tiên, “Như ngươi mong muốn, chúng ta đi cứu người.”
Chỉ như vậy? Sờ sờ tóc liền thỏa mãn? Không cần cậu phối hợp đi hoàn thành những nhiệm vụ kỳ quái kia? Chẳng lẽ là cậu tính toán sai lầm, suy nghĩ của Dạ Minh Quân thật ra cũng giống như hệ thống vậy chỉ dừng lại ở mức độ thuần khiết như học sinh tiểu học?
Không nghĩ tới Dạ Minh Quân đơn giản đáp ứng thỉnh cầu của mình như vậy, Kỷ Mạch nhất thời cũng không cách nào xác định là người này không biết đối thủ có bao nhiêu khó ứng phó, hay là tiên nhân đứng lên thật ra cái gì cũng không sợ, ngay tại lúc cậu do dự có nên cảnh báo cho người kia hay không, thì người đó cũng đã đạp lên lan can đối với cậu đưa tay ra.
Lâm Quang Thành là một tòa thành thị có ánh mặt trời tốt nhất tại Thần Châu, lúc trước Kỷ Mạch chưa bao giờ nhận ra ánh mặt trời chiếu xuống có cái gì đặc biệt, cho đến khi bạch y tiên nhân đứng giữa dương quang, một đầu tóc trắng bạc bị gió thổi lên, đôi mắt kia vốn dĩ có một tròng mắt sáng ngời hàm chứa ý cười nhàn nhạt hướng về phương này nhìn cậu, lúc này Kỷ Mạch mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai hôm nay trời trong xanh ánh nắng ấm áp, là thời tiết đặc biệt thoải mái.
Ánh mắt người này ngược lại rất đẹp.
Lúc được Dạ Minh Quân mang xuống thuyền, Kỷ Mạch sờ Vô Yếm trên mắt mình một cái, đại khái cả đời đều không thể tháo xuống, trong lòng lóe lên cái ý niệm có chút hâm mộ này.
Dường như phát giác vẻ thất lạc trong chớp nhoáng này của Kỷ Mạch, tiên nhân ở dưới ánh mặt trời đột nhiên quay đầu, ánh mắt như cũ mang bảy phân hiền hòa ba phần húng thú, chẳng qua là giọng nói lại nghiêm chỉnh rất nhiều so với dĩ vãng, “Kỷ Mạch, ta thích loài người, ở trong mắt ta con người là một loại sinh vật rất đáng yêu. Ta là bởi vì thích mới muốn hiểu rõ các ngươi, một điểm này hy vọng ngươi đừng quên.”
Con người? Đáng yêu? Cho nên, người này sờ sờ mình, thật ra thì tương đương với việc vuốt lông mèo?
Bằng vào trí tưởng tượng của một tác giả trong nháy mắt lĩnh ngộ được thâm ý trong ngôn ngữ của người kia, tâm tình của Kỷ Mạch nhất thời quỷ dị,
Vừa nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nhân vật chính bán mạng cho mình mới là dự tính của cậu a, tại sao cuối cùng người bị lừa gạt lại có biểu tình hài lòng vui sướng đầy mặt a, mà cậu ngược lại khổ đại cừu thâm mà suy tư về nhân sinh, đây là tình huống gì? Muốn dùng đồ ăn vặt dẫn dụ mèo kết quả bị mèo trấn lột?
Bị cái ý nghĩ này dọa sợ, Kỷ Mạch cúi đầu nhìn bàn tay mình một chút, nội tâm chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu, là sinh vật dối trá lại nhỏ yếu thật đáng buồn như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để thích?
Dạ Minh Quân quả nhiên là một tiên nhân kỳ quái.
“Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng lên 250, tiên quân, chúc mừng độ hảo cảm của ngài trở về số không!”
Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch phân tích tâm tính của Dạ Minh Quân, hệ thống cũng kịp thời đổi mới tình huống công lược, đây cũng khiến cho Dạ Minh Quân có chút bối rối,
Hắn cái gì cũng chưa cho Kỷ Mạch, độ hảo cảm làm sao bỗng nhiên liền tăng lên? Cái này không phù hợp với quy luật trước kia quan sát loài người tổng kết ra a… Chẳng lẽ, loài người thích bị sờ?
Đúng rồi, hắn đã tham khảo trong sách đúng là có thật nhiều ví dụ loài người sau khi tiếp xúc thân mật liền ở chung một chỗ, cho nên, hệ thống cấm hắn cùng đối tượng công lược làm tiếp xúc tay chân là bởi vì người bị đụng chạm sẽ sinh ra cảm giác thư thích, thứ tình cảm này là đường tắt để yêu?
Bằng vào suy nghĩ hoàn toàn lệch chính quy, nghiêm túc đưa ra kết luận, lòng hiếu kỳ của Dạ Minh Quân lại bành trướng chưa từng có, lúc này lại nhao nhao muốn thử suy nghĩ của mình.
Thú vị, vì nghiệm chứng cái suy đoán này là chính xác hay không, phải nghĩ biện pháp tiêu trừ tính cảnh giác của tiểu tử này để có thể sờ thêm mấy lần làm thí nghiệm.
Ý tưởng thần kỳ như vậy Kỷ Mạch dĩ nhiên là không đoán được, nhưng cái này cũng không trở ngại cậu phát hiện ra khí tức sắp sửa gây chuyện càng nồng nặc trên người một vị nhân vật chính, đáng tiếc hôm nay tình thế bất lợi, cũng chỉ cố hết sức an ủi mình.
Người này… chắc là đang suy nghĩ làm sao đối phó Hoàng Tử Ma Châu đúng không a?
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Người thật đáng yêu, ta cũng muốn nuôi một con giống ngươi để mỗi ngày vuốt lông a.
Kỷ Mạch: Đây là cái sở thích đặc thù gì?
Tác giả: Đem ngươi xem như mèo SSR (*), chân ái không lầm a.
Kỷ Mạch: Ngươi đi ra ngoài!
Đây là một hình thức phân loại nhân vật, hero, quái vật,… theo mức độ hiếm (tiếng Anh: rare).
- R: rare
- SR: super rare
- SSR: super rare
Danh sách chương