Thỉ Độc nguyên là thuật pháp dành riêng cho Yêu Vương, chỉ có mượn huyết mạch Yêu Vương mới có thể thành công phát động, vì để cho nó có thể được những thiên nhân khác sử dụng, nơi đây đầu tiên là che kín bằng Hóa Yêu Chi Trận đem tất cả ma khí trút vào chuyển hóa thành yêu lực, lại lấy Di Tình Chi Trận đem chúng nó bao phủ tầng tầng, mà phía trên  mới là Đấu Chuyển Tinh Di Trận cội nguồn của thuật triệu hoán. Đường nét cùng phù chú văn rậm rạp chằng chịt như vậy, nếu đối với trận pháp không có hiểu sâu, liếc nhìn lại chỉ cảm thấy choáng váng đầu, mỗi một nét bút mỗi một nét vẽ đều càng khó hiểu.

Coi như tăng thêm những trận pháp phụ trợ này, lúc này thuật pháp triệu hoán  tiêu hao cũng là nhiều hơn gấp mười lần so với thuật pháp ban đầu, cho dù lấy tu vi trước mặt của Diệp Quân Hầu cũng là cố hết sức, vạn hạnh chính là, ngay tại lúc ma khí trong cơ thể hắn trống rỗng hơn phân nửa, trận pháp cuối cùng cũng được uy no, trên mặt đất những nét vẽ được kim sắc lưu quang bổ túc, chậm rãi bắt đầu vận chuyển.

Thường Huy là người đầu tiên lấy được trận pháp này, tự nhiên đối với mức tiêu hao có nhận biết rõ ràng, hắn tự nhận mình  đem tất cả tu vi hóa thân tụ tập lại cũng không đủ bổ khuyết  một …hai…. Hôm nay Diệp Quân Hầu thành công phát động trận pháp lại không có sắc thái kiệt lực chút nào, rõ ràng nhận thực được đôi bên có sự chênh lệch tu vi, cũng không khỏi yên lặng cảm thán, thiên nhân được thần sủng ái quả nhiên chính là không giống nhau.

Đúng vậy, bất luận là hắn hay là Yêu Vương, đều cho rằng Diệp Quân Hầu mới là thiên nhân được Thần sủng ái nhất. Giữa thiên nhân mà bọn họ biết, chỉ có vị Ma Chủ này là thuận  đường xuôi gió, coi như là bị cả nước truy nã, cũng nhận được lực lượng đủ để chinh phục tất cả  phàm nhân. Vị thần linh kia, thậm chí ngay cả loại tâm tình thương tâm này cũng không  giao cho hắn, tựa như Diệp Quân Hầu ra đời liền chỉ để hưởng lạc vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ.

Nhân sinh Diệp Quân Hầu trước khi thức tỉnh thế nhân bây giờ đã không còn ai biết đến, trong mắt thế nhân, hắn chính là người đại thắng tọa ủng thiên hạ luôn hưởng thụ cuộc sống. Trong lòng thoáng qua ý nghĩ  lớn như vậy khiến đám tác giả hộc máu, Thường Huy cuối cùng không nhịn được hỏi ra sự nghi ngờ của mình, “Ma Chủ, ta thật tò mò, tại sao ngươi có thể đối với thần tồn tại lại thờ ơ như vậy?”

Di Tình Chi Trận không cách nào làm giả, xem như hai người hợp lực  thi triển thuật pháp, Thường Huy vô cùng rõ ràng cảm xúc của Diệp Quân Hầu có bao nhiều bình ổn, hắn đối với vị thần linh kia trừ nghi hoặc cùng tò mò ra, lại còn mơ hồ tồn tại vẻ hảo cảm. Đây là chuyện đối với Thường Huy mà nói thì không cách nào hiểu, Ma Chủ xưa nay cuồng vọng như vậy trong mắt không coi ai ra gì, lại sẽ cam tâm bị người khác thao túng vận mạng mình? “Bởi vì ta vẫn luôn có thể nhận rõ thực tế.”

Có chút giễu cợt nói ra câu trả lời hàm xúc không rõ, Diệp Quân Hầu nhìn trận pháp trên đất chậm rãi vận hành, trong lòng biết không tới nửa giờ nơi này liền sẽ xuất hiện một vị thần linh mới, hơn nữa vô cùng có thể là người đã lấy đi  ái nhân chi tâm của hắn. Bất quá hắn nguyên chính là một ma đầu không tim không phổi, cũng không cảm giác mình bây giờ có cái gì không tốt, liền chỉ hứng thú trả lời,

“Vị này nếu có thể sáng tạo ra ta một người tam quan bất chính như vậy, chắc hẳn cũng không phải thần linh có tiêu chuẩn đạo đức, chỉ cần ta đem hắn hảo sinh dưỡng, rượu ngon mỹ nhân không gián đoạn cung ứng, hai tên hỗn trướng cùng nhau đoạt lấy thiên hạ cũng khá khoái hoạt.”

Cho dù nói ra lời này, thần sắc Diệp Quân Hầu cũng không thấy bất kỳ áp lực gì, chỉ cần không có Thành Song ở trước mặt, hắn vẫn luôn lười biếng tự tại, đúng như Kỷ Mạch đối với hắn hình dung, đối với Ma Chủ mà nói, đời người chỉ cần có một chữ “Sảng” đã đủ.

Nhìn hắn như vậy, Thường Huy nghĩ mình đại khái vĩnh viễn cũng không có khả năng dễ dàng như thế đàm luận về thần linh. Hắn sống đến bây giờ chỉ có ở thời niên thiếu sung sướng ít ngày, thế giới lúc trước cả nhà bị diệt một thân một mình trà trộn quan trường tìm kiếm thời cơ báo thù. Sau đó đi tới Phỉ Quốc, thật vất vả thành hôn làm thành chủ Húc Nhật Thành, còn chưa có vài ngày có cuộc sống an ổn, Phỉ Quốc liền tiến vào chiến loạn, thê tử mới cưới trong lúc  Diệp Quân Hầu xâm lấn bị tên lạc bắn trúng không kịp trị mà chết. Hắn tự hỏi tuy không tính là người tốt lành gì, bàn về trình độ vô liêm sỉ lại xa xa không kịp Diệp Quân Hầu  dựa vào yêu ghét là có thể tàn sát hết toàn bộ thành trì, nhưng, tại sao thần thủy chung không chịu chiếu cố hắn?

Biết được điều kiện triệu hoán, Thường Huy liền không đối với việc triệu hoán thành linh đáp lại đặt bất kỳ kỳ vọng nào. Hắn chưa từng nghe có ai yêu một người sẽ hy vọng hắn cửa nát nhà tan đối với nhân tình thế sự hoàn toàn tuyệt vọng, coi như là Diệp Quân Hầu lãnh khốc vô tình, ít nhất cũng sẽ bảo vệ con trai mình. Thường Huy nghĩ, vị thần linh kia nhất định là căm ghét hắn, vì vậy mới thích nhìn hắn giãy giụa trong đau khổ, giống như một người đang quán sát chọi gà đấu cẩu vậy, chỉ là trò chơi thú vị mà thôi.

Bất quá, đúng như theo lời Tô Cách, bất luận thần an bài như thế nào, Diệp Quân Hầu là người trực tiếp làm cho thê tử hắn chết, cái thù này, cuối cùng phải báo.

Chỉ là thời gian một cái chớp mắt, Thường Huy đã ổn định tâm thần, ngẩng đầu nhìn không trung có một con chim bồ câu lặng lẽ bay qua, chỉ nhàn nhạt nói: “Ma Chủ, có biết những năm này ta vì sao phải cùng ngươi đối nghịch không?”

“Cùng ngươi bất đồng, thần của ta chỉ dạy ta là người nên như thế nào nhớ kỹ thù hận, còn nữa, ở nơi này lại như thế nào để báo thù.”

Lúc Thường Huy hờ hững nói ra lời này Diệp Quân Hầu đã phát giác không đúng, cho đến khi Phương Chu to lớn tự tầng mây xuất hiện, Đại Tế Ti một thân áo bào trắng  đạp ánh trăng thản nhiên rơi xuống, hắn rốt cuộc minh bạch, đây là một cái bẫy.

Diệp Quân Hầu thật ra thì cũng không biết Thường Huy cùng mình thì có thù oán gì, ở trong ký ức của hắn kia chẳng qua là một lần hành động công thành thông thường thôi, hơn nữa cuối cùng còn bởi vì Tô Cách xuất hiện không công mà về, lấy địa vị của Thường Huy quả thực không nên xem trọng chuyện đã xảy ra.

Đối vối nữ nhân người phàm đã chết trong lúc công thành, Ma Chủ thậm chí ngay cả tên nàng cũng không biết, dẫu sao, bởi vì hắn giết người phàm thực ra quá nhiều, nếu muốn từng cái viết xuống, chỉ sợ danh sách cũng đủ để phủ kín toàn bộ Ám Kinh.

Cho nên, cuối cùng hắn chẳng qua là cắn răng cho ra kết luận hai người này giả bộ bất hòa liên thủ tính toán mình, cho dù không hiểu vì sao từ trước đến giờ Nhậm Thanh Nhai cùng Thần Châu không hợp nhau cũng sẽ tham dự chuyện này, cũng chỉ lãnh ngạo đáp lại, “A, các ngươi hai cái lão già này am hiểu nhất quả nhiên vẫn là cấu kết với nhau làm việc xấu.”

“Ta chẳng qua là được cái mình muốn mà thôi, đối với Thần Châu như vậy, đối với Yêu Châu cũng là như vậy.”

Dùng nụ cười lễ độ trong quan trường đưa ra đáp lại, Thường Huy đã lặng lẽ ẩn vào trận pháp phòng ngự. Hắn cũng không cần cừu nhân áy náy, thần phải chết, Diệp Quân Hầu cũng phải chết, mà bây giờ chính là một cái cơ hội, hắn bắt được, chỉ là như vậy mà thôi.

“Diệp tiểu tử, chúng ta có ba mươi năm chưa từng đánh rồi a?”

Thường Huy cùng Tô Cách bực nào ăn ý, sau khi vừa lui ra, Đại Tế Ti đã ngăn ở trước mặt Diệp Quân Hầu, hắn biết cái này chính là một lần cuối cùng mình cùng Thường Huy hợp tác, sau này mỗi người đều vì con đường riêng của mình mà đối trận sa trường. Coi như như vậy, hắn cũng phải để đoạn hợp tác quan hệ này có một kết thúc hoàn mỹ, đúng như hắn lần đầu tới đến cái thế giới này lúc đối với Húc Nhật thành thành chủ đang thống khổ mà đưa ra lời hứa hẹn vậy —— ta sẽ thay ngươi báo thù, cho nên, có thể giúp ta ngăn lại chiến tranh không có ý nghĩa này sao?

“Thú vị, đã tự tin như vậy, vậy thì chiến đi!”

Tô Cách cùng Thường Huy, đây là địch nhân Diệp Quân Hầu quen thuộc nhất, cho dù hôm nay chính là trạng thái suy yếu hao phí hơn nửa tu vi, hắn vẫn không sợ hãi chút nào, chẳng qua là gọi ra mấy con yêu thú đem Diệp Phá bảo vệ, một tay giơ lên thiên ma huyết hóa thành lưỡi hái to lớn, hướng về phía Tô Cách liền đập xuống,

“Lão Cáp, ngươi chính là bảo thủ như vậy, nếu thật muốn thắng, ngay lúc ta không phát hiện phải xuất thủ trước.”

Chính như Diệp Quân Hầu lý giải chiêu thức  của Tô Cách, đối với kỹ năng của hắn Tô Cách cũng đã sớm nhiều lần lãnh giáo, huyết liêm mới vừa rơi xuống liền bị màn hào quang sáng chói ngăn trở, một quyển thần thánh thư tịch toàn thân do hoàng kim tạo thành đã xuất hiện ở trong tay Tô Cách, chính là thần khí《 Vạn Pháp Thánh Điển 》trong khoảng một giờ có thể tạo ra tất cả thần chú ngay lập tức.

Thần thị trong thần điện cũng chuẩn bị cận chiến, tế ti lại phân thành hai nhóm là công kích và chữa trị, bất luận chi nhánh nào, nếu không có thần thị bảo vệ bị người khác tiếp cận sẽ rơi vào khổ chiến. Nhưng mà, coi như là người sáng lập thần điện, Tô Cách tự nhiên không dễ dàng đối phó như thế, 《 Vạn Pháp Thánh Điển 》 chỉ lật qua một trang, bầu trời Phương Chu liền đưa ra chú pháp thuật pháo, một giây kế tiếp, đủ loại thần chú như mưa bùng nổ, trong chớp mắt liền đem hành cung lớn như vậy san thành bình địa.

Định thần nhìn bụi mù chưa tiêu tán, Tô Cách biết loại trình độ công kích này còn không cách nào trọng thương Ma Chủ, chỉ bình thản đáp: “So với ám sát, ta càng muốn dùng một trận chiến đấu sảng khoái vì ngươi tiễn biệt.”

Như Tô Cách đoán, mặc dù uy lực thần chú đã san bằng một tòa thành trì, kèm theo bóng đêm lần nữa hạ xuống, Ma Chủ như cũ không phát hiện chút tổn hao nào vẫn đứng tại chỗ, chẳng qua là vẻ mặt bởi vì ngôn ngữ của hắn có một tia thổn thức, “Quả nhiên, trong tất cả thiên nhân, ta cùng ngươi không thể nói chuyện với nhau.”

Nghe lời này Tô Cách ngược lại là lần đầu đối với ngôn ngữ của Ma Chủ có mấy phần đồng ý, “Lần này, ta cũng có đồng cảm.”

Trong một nhóm tác giả, Thâm Hắc cùng Đường Tống Nguyên Minh Thanh là người cùng thành phố lại cùng trường vì vậy cũng quen thuộc nhất, coi như sau khi tốt nghiệp cũng thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm du lịch, trước đây trong một nhóm người, bọn họ còn được gọi là có tính cơ hữu. Không nghĩ tới nhân vật bọn họ sáng tạo ra nhưng lại lửa nước bất dung như vậy, nhìn hai người kia đánh lên trời cao, Kỷ Mạch xúc động hơn, cũng bằng vào Vô Yếm tìm được chỗ Thường Huy, liếc nhìn thiên nhân bởi vì mình đến có chút kinh ngạc, liền mở miệng nói: “Ta nghĩ, mọi người cũng không muốn dùng võ lực giải quyết vấn đề.”

Thần Điện tam đại bạch y tế ti trừ Huy Nguyệt không một cá có thể đánh, Thường Huy tuy so với Kỷ Mạch cường hãn chút, cân nhắc đến thân phận Thần của đối phương cũng lo lắng hắn sẽ có hậu chiêu, liền chỉ cười đáp lại, “Dĩ nhiên, ta vẫn cho rằng đàm phán mới là phương án ứng đối hữu hiệu nhất.”

Sau đó, Kỷ Mạch mở ra quyển trục hỏa diễm đã sớm nắm trong tay, liếc nhìn mảng lớn cây mây và giây leo bị ngọn lửa cắn nuốt, “Cái bụi gai trận này cũng không nên nói như vậy.”

Đối với lần này, Thường Huy cũng cước bộ khẽ dời đi trong  nháy mắt xuất hiện bên trong trận pháp khác trên bầu trời, nhìn mặt đất bị hồng thủy tàn phá bừa bãi giễu cợt nói: “Ngươi ném sau lưng ta hồng thủy quyển trục cũng không phải là nói như vậy.”

Nếu như nói Tô Cách cùng Diệp Quân Hầu là không nói hai lời rút đao là lối đánh ngay thẳng, hai người này chính là so đấu xem ai có thể  âm tử đối phương trước. Chẳng qua là, liếc nhìn trận pháp cho dù bị công kích nặng bao nhiêu vẫn không bị cắt đứt, thần sắc Kỷ Mạch tuy bình thản nhưng cũng có một chút ý muốn quẫy nhiễu, “Ta ngược lại là không nghĩ tới trận pháp này sẽ bền chắc như vậy.”

Thường Huy vừa biết Tô Cách tối nay xuất thủ lại như thế nào không có cách đối phó, hắn là quan văn am hiểu học tập nhất, coi như không có tư chất tu hành, những năm này đối với trận pháp chi đạo nhưng lại rất tinh thông. Trong Trận này sớm bị hắn gia nhập trận pháp phòng ngự, vừa có thể tiêu hao lực lượng Diệp Quân Hầu nhiều hơn, lại có thể phòng ngừa người Thần Điện cắt đứt triệu hoán, có thể nói là lưỡng toàn kỳ mỹ. Còn như Yêu Châu muốn kết minh, liên quan gì tới hắn, hắn cùng Nhậm Thanh Nhai lại không quen.

“Nhờ có Thần mới khiến cho Ma Chủ trở nên mạnh mẽ như vậy, chẳng qua là không biết khi hắn hạ xuống sẽ vì thế mà hối hận hay không?”

“Phải không? Vậy ta cũng giúp ngươi một tay.”

Kỷ Mạch sớm đoán được cậu không thể nào bỏ qua thời cơ tốt một hòn đá hạ hai con chim, từ khi mới bắt đầu liền không trông cậy vào chỉ dựa vào chính mình là có thể dừng lại trận pháp. Khi sự chú ý của Thường Huy thành công bị những lời này hấp dẫn, nhìn Dạ Minh Quân  một thân bạch y xuất hiện ở sau lưng trong nháy mắt đem người chế trụ, Kỷ Mạch chỉ lấy ra được Sơn Hà Xã Tắc Đồ được cho sử dụng tạm thời.

Tu vi hiện nay của Dạ Minh Quân vẫn không vượt qua Diệp Quân Hầu, sợ rằng không cách nào hủy đi trận pháp, nhưng mà trên đời này không người nào hiểu rõ kỹ năng của Nhậm Thanh Nhai hơn so với Kỷ Mạch, cậu đã sớm nghĩ ra khác phương pháp phá giải. Lúc này  Giang Sơn Xã Tắc Đồ chỉ mở ra một góc, các loại lực lượng hoàn toàn bất đồng  đã tràn vào tâm trận, nhìn Thường Huy rốt cuộc lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngữ khí của cậu  vẫn bình tĩnh,

“Thỉ Độc tuy lấy tình cảm của người thi thuật làm đầu mối truy tìm người, coi như căn cứ vào tình cảm nhưng lại bị lực lượng quán thâu, trong bức họa này giữ tất cả căn nguyên lực của thiên nhân trong Thần Điện, tiền tiền hậu hậu cũng không dưới hai mươi người, ngươi nói, bằng vào tình báo phức tạp như vậy, nó còn có thể tìm được mục tiêu sao?”

Thuật pháp triệu hoán vượt qua thời không không cho phép một chút sai số, chia ra hai người thi triển đã là mạo hiểm, hôm nay nhiều thiên nhân lực lẫn vào trong đó như vậy, cho dù lực lượng Diệp Quân Hầu mạnh mẽ đi nữa cũng không cách nào làm tìm được mục tiêu chân chính, thậm chí, nó ngay cả mình muốn tìm ai cũng không có biện pháp xác định rõ ràng. Chỉ cần không cách nào bắt được vị trí tác giả, lần kêu gọi này tự nhiên chỉ có thất bại một sự lựa chọn.

Mặc dù biết được thời gian có chút chậm trễ, nhưng cũng không có cách nào trước lúc trận pháp hình thành kịp thời ngăn cản, Kỷ Mạch cuối cùng vẫn là không muốn thêm một  đồng loại nào đi tới cái thế giới này. Hắn đã không nhớ tác giả Thường Huy là ai, lại chỉ có Thâm Hắc một tiền bối quen thuộc, cho dù chẳng qua là  quan hệ trò chuyện trời đất trên mạng, Kỷ Mạch cũng không muốn để cho hắn tận mắt nhìn Diệp Quân Hầu mình sáng tạo ra chết đi, đối với bất kỳ tác giả mà nói, đây không phải là một chuyện tốt.

Có lẽ, ngay cả gặp nhau, cũng không phải chuyện gì tốt?

Im lặng cười một tiếng, Kỷ Mạch ngẩng đầu lên, trong lời nói chỉ duy trì hết thảy bình tĩnh tựa như đã sớm đoán được, “Không có ai hiểu rõ hơn con trai mình so với cha. Nói cho Nhậm Thanh Nhai, đừng tưởng rằng ta thật sẽ không dạy dỗ hắn.”

Hắn không biết Thường Huy có thể hay không đem ngữ khí khiêu khích truyền đạt cho Yêu Vương, dẫu sao, thân thể kia ngay tại lúc bị Dạ Minh Quân chế trụ đã nhanh chóng khô quắt. Cầm bộ da người khô héo trên tay, tiên nhân chắc chắn Thường Huy trước đứng ở chỗ này bất luận khí tức hay là tu vi cũng cùng trước kia nhìn thấy không có khác biệt, tuyệt đối là một người sống sờ sờ, nhưng mà chẳng qua là trong nháy mắt lại không có linh hồn, hắn cũng là lần đầu thấy năng lực kỳ quái như vậy, chỉ hiếu kỳ nói: “Ngươi nói không sai, quả nhiên là một cái xác vô ích.”

“Thường Huy lão hồ ly này chưa bao giờ đặt mình vào nguy hiểm, chân thậ tự nhiên từ sớm khi kế hoạch bắt đầu đã chạy trốn xa.”

Đối với năng lực hóa thân của Thường Huy khó giải quyết, Kỷ Mạch ngược lại không bất ngờ, dù sao cũng không trông cậy vào có thể ở chỗ này bắt hắn, đang muốn mang theo Dạ Minh Quân đi tiếp viện Tô Cách, nhưng đột nhiên nghe tiên nhân nhắc nhở một câu, “Kỷ Mạch, trận pháp giống như thành công.”

“Cái gì? Làm sao có thể?”

Hiện nay cảm xúc chi phối của Thường Huy đã biến mất, bên trong trận pháp lại là hỗn tạp một đám lực lượng thiên nhân, xác suất bắt được mục tiêu có thể nói một số 0, Kỷ Mạch hoàn toàn không cách nào tưởng tượng như vậy nó lại còn có thể thành công, nhưng mà, sự thật là những nét vẽ trên đất  đều bị yêu lực lấp đầy, ánh sáng yên lặng từ từ  chậm rãi lan truyền, một màu trắng tinh khiết như tuyết, liền giống nhau như đúc khi cậu xuất hiện ở thế giới này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện