《 Quân Lâm Đại Hoang 》 ở Nam Tần  là một quyển tiểu thuyết thần kỳ, tác giả dùng văn phong thoải mái, kịch tích, để tạo ra nhân vật chính rất trang bức, giống như căn bản không cần ngủ, tác giả có thể dùng tốc độ tay một ngày đăng ba vạn chữ, vinh quang đứng đầu trên bảng xếp hạng bán chạy nhất. Nhưng mà, giữa lúc mọi người cho rằng lại có một vị đại thần sắp sinh ra, chỉ dùng thời gian một tuần thì quyển tiểu thuyết thần kỳ được bình luận nhiều nhất chính là một cái hố văn, thậm chí khiến độc giả tự phát tụ họp các loại lục soát tin tức của tác giả, thề rằng nhất định phải họp thành tổ đội gửi lưỡi đao cho hắn.

          Từ đây, phàm là có xuất hiện lạn vĩ văn (văn nát) các độc giả nhất định phải đem 《 Quân Lâm Đại Hoang 》ra so sánh một phen, sau đó vui mừng phát hiện mặc kệ là thái giám hay là cốt truyện trứng nát còn tốt hơn so với bánh ngọt ăn được một nửa mới thảm thiết phát hiện như ăn phân, liền run rẩy bỏ qua cho tác giả viết lạn vĩ văn này, sau đó trở lại khu bình luận truyện này để chào đón người thân thuộc giống mình

          Loại này thường ngày gặp ở 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 sau khi kết thúc kéo dài suốt một năm, nữ chủ không thu cũng không quan hệ, nhân vật chính trí chướng (trí khôn châm phát triển) không quan hệ, thậm chí tác giả đột nhiên vào cung làm thái giám, bàn phím buông xuống mọi người vẫn có thể chuyện trò vui vẻ. Nhưng, ai khen 《 Quân Lâm Đại Hoang》một câu, vậy thì xin lỗi, mời từ bạn tốt trong danh sách lập tức bị đá ra ngoài.

          Kỷ Mạch trước khi trở thành tác giả cũng là mười năm làm độc giả, tự nhiên cũng xem qua bộ giang hồ truyền thuyết lạn vĩ văn này. Theo cậu phân tích,《 Quân Lâm Đại Hoang》điểm thoải mái chính là ở chỗ thái độ của Dạ Minh Quân đối với cái gì cũng dửng dưng không để ý. Các thế lực lớn mưu tính bể đầu để cướp thiên tài địa bảo thì hắn tiện tay móc ra liền một cái tốt hơn, nữ chủ muốn thiên hạ, muốn chinh phục tiên giới, hắn cũng trả lời một câu “Nga, vậy thì cho ngươi đi.”, sau đó thì thật sự đi chinh phục thiên hạ giống như đi mua đồ chơi vậy để đưa cho hậu cung mình.

          Các nước vương hầu, thần tiên đầy trời, ở trong mắt hắn bất quá giống như là hài đồng hướng mình muốn ăn đường, ai dụ được hắn cao hứng liền khen thưởng, ai nghịch ngợm càn quấy liền xuất thủ dạy dỗ, phương pháp sử dụng tương đối cao tay.

          Nhưng mà, đây chẳng qua là nửa trước của quyển truyện này, khi tiến vào thần giới, cốt truyện của quyển truyện này bỗng nhiên liền nghênh đón sự nghịch chuyển kinh thiên. Hậu cung của nhân vật chính cuối cùng chính là hao tổn tâm cơ lợi dụng hắn, mọi chuyện hắn trải qua hết thảy đều là người khác âm mưu, các nữ nhân này đổi trắng thay đen, hư cấu tạo ra các lời nói dối, lợi dụng hắn lấy được quyền thế địa vị giết hại chính đạo, thậm chí còn bức tử thân sinh mẫu thân của hắn. Mà lúc phát hiện tất cả chân tướng, người duy nhất đối với hắn thật lòng chính là thê tử kết tóc đã sớm thất bại trong cung đấu chịu sự lạnh nhạt.

          Ngay sau đó, kết cục như thần liền xuất hiện, hậu cung nam chính bắt đầu giết hại lẫn nhau, Dạ Minh Quân xuất thủ giải quyết hậu cung rồi muốn cùng thê tử kết tóc về lại với nhau kết quả lại bị thê tử lạnh nhạt thấu tim, sau đó thì toàn văn hoàn.

          Kết thúc câu chuyện, bạch y tiên nhân nhìn thoáng qua thế giới thần phục với mình, không có bất kỳ lưu luyến nào lựa chọn binh giải (kiểu như tự biến mình thành binh khí á), vẻ mặt lãnh đạm như lúc hắn đến, chỉ để lại một tiếng thở dài, “Nhân gian yêu hận, bất quá chỉ như vậy.”

          Đúng vậy, sảng văn ngược chủ, hậu cung tranh đấu, nhân vật phản diện chết thảm sau đột nhiên tẩy trắng, cuối cùng nhân vật nam chính chết, phàm là nữ chủ cho dù là nhân vật có danh tiếng cũng không có một ai là nghênh đón một kết cục tốt, chỉ dùng thời gian một tuần, thiên văn này liền bay thẳng xuống ba ngàn thước như thác nước Lư Sơn.

          Đáng sợ hơn là, Kỷ Mạch từng nghiêm túc trở về lật xem, lại ở trong giai đoạn đầu phát hiện các loại phục bút (báo trước), nói cách khác kết cục này dĩ nhiên không phải do tác giả viết ẩu, mà là ngay từ lúc ban đầu liền định xong. Trong nháy mắt đó, cho dù lấy định lực của cậu cũng không nhịn được mà tức giận gọi tên tác giả mà chủi thề.

          Bất luận bộ tiểu thuyết này theo đuổi là võ thuật hay là văn học, Kỷ Mạch cũng không nghĩ ra tại sao lại xuất hiện loại cốt truyện có ác ý này đối với nhân vật chính, cuối cùng chỉ cho ra một cái kết luận,  Cách Bích Lão Vương là tác giả quyển tiểu thuyết này chính là bị một người tên là Dạ Minh Quân cho đội nón xanh, hoặc chính là bị bạn gái trả thù xã hội, dù sao trạng thái tinh thần tuyệt đối không bình thường.

          Dĩ nhiên, cậu hiện đang quan tâm vấn đề không phải là quyển lạn vĩ thần này làm sao ra đời, mà là, tại sao cuối cùng Dạ Minh Quân đã nhìn thấu hồng trần sẽ xuất hiện ở thế giới này, hơn nữa còn mang theo cái hệ thống luyến ái công lược không bình thường này?           Trong ấn tượng của Kỷ Mạch, mặc dù chuyện thiên nhân hạ xuống tạm thời không có định số, nhưng chỉ cần là nhân vật chính sau khi hoàn chính văn xuất hiện ở thế giới này cơ bản cũng là trạng thái đại kết cục, hơn nữa còn được tăng phúc thêm, so với nhân vật chính trong văn chưa hoàn  còn mạnh mẽ hơn.

          Cậu chắc chắn trong 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 tuyệt đối không có hệ thống tồn tại, lấy cốt truyện Dạ Minh Quân đối với dàn hậu cung của mình đến xem thì người này cũng không có khả năng đối với đàn ông có hứng thú, nếu đối phương không có bịa một cái tên lừa gạt cậu, thì chính là người này cùng thiên nhân khác có chỗ không giống nhau.

          Có lẽ từ trên người vị Dạ Minh Quân này, bọn họ có thể tìm ra nguyên nhân thiên nhân hạ xuống.

          “Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành, phong ấn cởi ra 1%, xin hỏi có lập tức làm tiếp nhiệm vụ công lược sơ cấp nữa hay không?”

          Ngay tại lúc Kỷ Mạch theo bản năng phân tích thân phận đối phương, thanh âm hệ thống tựa như người phục vụ cao cấp truyền tới.

          Vốn dĩ Câu Xà đang làm ra tư thái công kích tựa như đột nhiên mất đi mục tiêu, từ bên cạnh bọn họ mà bò ra ngoài, âm thanh nam tử giải thích cũng đúng lúc từ bên tai cậu truyền tới,

          “Tu vi ta bây giờ chỉ có thể dùng một loại tiểu pháp thuật là ẩn thân thuật, nó không nhìn thấy chúng ta sẽ tự đi nơi khác.”

          Cái vị này ngày cả Câu Xà cũng không đánh lại còn tỏ ra vẻ phóng khoáng lạc quan thật sự Dạ Minh Quân đó sao?

          Rất hoài nghi nhìn người này một cái, Kỷ Mạch phát hiện vị tiên quân này tựa hồ không cho rằng mình dùng ẩn thân để tránh một con yêu thú có gì không đúng, thật là  cùng nhân vật chính khác so khí phách thẳng tới trời cao rất khác xa. Bất quá, tuy không chắc chắn thực lực của đối phương, thì cậu bây giờ cũng không có lựa chọn khác, rất nhanh liền ném tất cả sầu lo ra khỏi đầu, làm ra vẻ mặt thích hợp nhất để ứng đối,

          “Ma Chủ chỉ có một vị hoàng tử, nếu là hắn tự mình xuất thủ, không thể chỉ đơn giản chiếm lĩnh một cái thành nhỏ liền thu tay, ta phỏng đoán bọn họ sẽ lập tức công hạ các thành chung quanh, phong tỏa địa khu thần châu nam bộ. Các hạ hôm nay nếu không có năng lực tự vệ nào, không bằng cùng ta hành động, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.”

          Trải qua Kỷ Mạch phân tích, Dạ Minh Quân đối với thế giới này không biết gì cũng đang cần từ trên người cậu để lấy được thông tin, mà cậu không giỏi đánh nhau cũng cần một thiên nhân hợp tác, theo nhu cầu hợp tác đôi bên như vậy thì đối phương sẽ không cự tuyệt.

        Trên thực tế Dạ Minh Quân cũng đích xác không cự tuyệt, bất quá làm ra phản ứng cùng cậu tưởng tượng rất không giống nhau, chỉ thấy người này liếc mắt một cái vào  Câu Xà đã đi xa, tựa hồ căn bản không thấy đường phía trước có gì nguy hiểm, chỉ khẽ cười nói: ” Được, ta bảo hộ ngươi.”

          Người này đến cùng là lấy tự tin ở đâu đến vậy chứ? Chẳng lẽ phong ấn vừa nói chỉ là để gạt mình? Nhưng mà, làm loại chuyện buồn chán này lại có ích lợi gì?

          Cốt truyện《 Quân Lâm Đại Hoang 》 không thể phân biệt được, kiểu hành động của nhân vật chính Dạ Minh Quân này lại hoàn toàn không theo lẽ thường, Kỷ Mạch tạm thời thăm dò không ra hư thật của đối phương, chỉ lấy nguyên tắc cẩn thận để lo liệu, lấy thái độ hữu hảo đối với hắn gật đầu một cái, “Hợp tác vui vẻ.”

          Mặt nạ này của Kỷ Mạch gọi là Vô Yếm, chính là Đại Tế Ti Tô Cách người thống trị Thần Châu tự tay vì cậu mà luyện chế thần khí, chỉ cần mang trên mặt từng ngọn cây cọng cỏ trong chu vi trăm dặm  cũng không chạy khỏi cảm giác của cậu, mà cái giá để lấy được thần khí này, cậu cũng trở thành bạch y tế ty nghe theo hiệu lệnh của thần điện.

          Kỷ Mạch không thấy điều này có gì không tốt, lúc trước qua sự dò xét của Vô Yếm cậu mới có thể toàn thần trở lui trong các cuộc phân tranh, lần này nếu không phải bị Dạ Minh Quân gây cản trở tinh thần, cũng không đến nỗi bỏ sót động tĩnh của Hoàng Tử Ma Châu khiến cậu không cách nào kịp thời rút lui.

          Là cậu quá khinh thường, ở nơi loạn thế này hơi lơ là đem tính mạng trôn vùi, sau này tuyệt đối không thể lại để bất kỳ tâm tình không liên quan quấy nhiễu.

          Đi trong bóng tối, yên lặng tự cảnh tỉnh mình, Kỷ Mạch hôm nay không dám buông lỏng nữa, thời khắc vẫn luôn chú ý động tĩnh người sau lưng.

          Cảm giác qua Vô Yếm không chịu ảnh hưởng bởi ánh sáng, cho nên khi cậu cho người xây mật đạo đã không đặt vào bất kỳ vật chiếu sáng nào, vì chính là vạn nhất cần khẩn cấp rút lui có thể bằng vào ưu thế này mà ngăn cản địch nhân. Theo cậu dọc theo đường đi này quan sát, Dạ Minh Quân tuy phong ấn tu vi, lúc đi lại ở trong bóng tối lại không có bất kỳ đình trệ nào, thậm chí không cần cậu nhắc nhở liền tránh được tất cả cạm bẫy, xem ra nhân vật chính quả nhiên đều không phải là đèn cạn dầu, không thể vì người này làm việc quỷ dị mà xem thường.

          Không, nguyên nhân chính vì người quỷ dị này mới càng phải cẩn thận, nếu rơi vào trong tay người khác bất quá là khó giữ được cái mạng nhỏ này, nếu gặp cái tên Dạ Minh Quân này chính là hướng giới tính khó giữ được, kết quả này mà nói không thể nghi ngờ là càng thảm bại hơn.

          Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch quả quyết đem tiên quân nào đó nâng lên đến cấp bậc trình độ nguy hiểm cao nhất, vốn dĩ Dạ Minh Quân một mực yên lặng đi theo cậu rốt cuộc có động tĩnh, mặc dù nguồn âm thanh phát ra chính là bức họa ngang hông hắn, “Đưa ra nhiệm vụ sơ cấp công lược: Tiên quân, các ngươi đã tẻ nhạt trong thời gian quá lâu, không thích hợp tạo cảm tình, xin chủ động giữ tư thái chính nhân quân tử cùng đối phương nói chuyện phiếm vượt qua thời gian năm phút.”

          Dạ Minh Quân tính tình lãnh đạm không thích xen vào chuyện của người khác một điểm này cùng tiểu thuyết miêu tả rất nhất trí, thế nhưng làm sao hắn còn mang một hệ thống phụ trách việc phát ngôn, khi nghe được nhiệm vụ kia trong nháy mắt Kỷ Mạch chính là giật mình, chính nhân quân tử? Đây là cái thể loại làm việc gì? Cậu chỉ nghe nói có người theo đuổi muội tử không chừa thủ đoạn đùa giỡn lưu manh nào, thế nhưng còn chưa thấy qua có người muốn yêu đương còn tăng lên tư tưởng phẩm đức tư chất…

          Nhưng mà mặc dù cậu đối với loại suy luận thần kỳ này bày tỏ hoàn toàn không có cách nào hiểu được, Dạ Minh Quân nhưng lại  rất tín nhiệm cái hệ thống này,  thật sự đánh vỡ bầu không khí yên lặng này mà đối với cậu nhàn nhạt hỏi: “Ngươi sợ rắn?”

          “Ta sợ hết thảy sự vật đối với sinh mạng có uy hiếp.”

          Ôm lấy ý tưởng để cho hắn nhanh chóng cởi ra điểm phong ấn cuối cùng, cũng chính là một đường sinh lộ, Kỷ Mạch rất phối hợp bắt đầu đối thoại, chẳng qua là trong lòng vừa âm thầm bồi thêm một câu, còn có ngươi a cái tên cơ lão đối với trinh tiết của ta có uy hiếp chết tiệt này.

          “Vậy ngươi sợ tối sao?”

          Cái hay không nói lại nói cái dỡ, cái bộ dạng này của cậu giống như là người sợ bóng tối hay sao?

          Kỷ Mạch nguyên bản còn đang suy nghĩ hệ thống này bố trí nhiệm vụ cũng quá đơn giản, cho đến khi người này lên tiếng lần nữa mới hiểu được, đối với loại người tùy thời có thể làm người khác bị tức chết khi trò chuyện mà nói, năm phút đã rất có tính khiêu chiến.

          Bất quá cậu vẫn là người ưu tiên lý trí, mặc dù nội tâm không muốn trò chuyện cái đề tài này, vẫn là bình thản đáp: “Khá tốt, thói quen.”

          Chẳng qua là thói quen, cũng không phải là không sợ.

          Trong nháy mắt bắt được thâm ý ẩn hàm trong giọng nói này, Dạ Minh Quân nhìn bàn tay mình một chút lúc trước được Kỷ Mạch kéo qua, hắn cũng không ghét loại cảm giác này, cũng nghe đồn đối với loài người mà nói tay chân tiếp xúc liền tượng trưng cho quan hệ thân mật, mặc dù không quá rõ vẫn đưa ra lời đề nghị: “Nếu như sợ, ngươi có thể ôm chặt ta.”

          Ta cự tuyệt, so với bóng tối ngươi còn đáng sợ hơn được không a!

          Tuy đã tự nhủ mình phải giữ được tỉnh táo, Kỷ Mạch khi nghe thấy lời này cũng không nhịn được mà nghiến răng, nhưng mà còn không đợi cậu suy tính nên như thế nào uyển chuyển cự tuyệt, trọng tài đã bắt đầu hô ngừng,

          “Tiên quân ngài phạm quy rồi, ôm là giai đoạn  trung cấp công lược mới có thể tiến hành hỗ động, xem như bị trừng phạt mời ngài dùng ánh mắt áy náy nhìn chăm chú vào đối tượng công lược cho đến khi được tha thứ mới có thể ngưng.”

          Đây thật sự là  hệ thống luyến ái công lược hay sao? Cậu làm sao lại có cảm giác giống như là hệ thống giáo dục tư tưởng phẩm đức cho học sinh tiểu học như vậy? Thế đạo bây giờ đã thanh khiết như vậy rồi sao? Để cho nam chủ trong vòng ba chương liền cùng vai chính ôm nhau có phải  quá cỡi mở rồi hay không?

          Mặc dù mình chính là đối tượng bị đùa giỡn, Kỷ Mạch vẫn là kìm lòng không đặng vì Dạ Minh Quân kêu oan. Nhưng mà vị tiên quân này tựa hồ thật sự là không hiểu cái gọi là nhân tình, cư nhiên lại cảm thấy phán quyết này không có gì là không đúng, chỉ khó xử nói: “Thế nhưng ta thành tiên đã năm ngàn năm nay vẫn không biết cái gì gọi là áy náy.”

          Người này thế nhưng lại nghiêm trang mà nói ra một câu tệ hại như vậy sao?

          “Vậy mời đổi thành chân thành.”

          Ở cái địa phương không quan trọng này làm ra nhượng bộ có ý nghĩa gì sao? Đổi cho ta một loại trừng phạt! Cầm hệ thống ra uy nghiêm đánh nó một trận a!

          Dụng hết toàn lực nhẫn nại đối với sự chà đạp suy luận bình thường giữa một người và một hệ thống, Kỷ Mạch còn chưa mở miệng liền phát hiện người này thật sự bắt đầu thi hành. Ở nơi mật đạo an tĩnh đến tiếng kim rơi còn có thể nghe thấy tiếng này, một bạch y nam tử im hơi lặng tiếng theo ở phía sau thời khắc ngưng mắt nhìn mình, cảnh tượng sợ hãi này  rõ ràng là đang trừng phạt cậu đi!

          Không cách nào nhịn được, rùng mình một cái, cậu chỉ có thể làm bộ như căn bản không nghe thấy âm thanh của hệ thống, quay đầu rất là khéo léo cười nói: “Ta biết tiên quân chẳng qua là nói đùa, sẽ không lưu tâm.”

          “Tiên quân, trừng phạt kết thúc, năm phút tính giờ bắt đầu đếm lại, xin tỉnh táo tự hoàn thành nhiệm vụ.”

          “Tiên quân mới tới Thần Châu, không biết có điều gì muốn hỏi?”

          Trong lòng biết cứ để mặc người này hành động chỉ sợ dày vò một ngày đều không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, vì không muốn đụng phải kỳ quái trừng phạt nữa, Kỷ Mạch quả quyết mở miệng cho hắn một đề tài tuyệt đối có thể trò chuyện xong năm phút, cũng ở trong lòng an ủi mình.

          Năm phút mà thôi, chịu đựng, cậu phải đi ra ngoài thông báo thần điện chuyện đại sự kịp thời nghênh địch, không thể phụng bồi một người bị bệnh thần kinh lãng phí thời gian nữa.

          Ai, trời mới biết cậu phải duy trì loại  lúng túng này lại không để mất nụ cười lễ phép cần lực tự kiềm chế bao lớn, kỹ năng nói chuyện phiếm của vị tiên quân này hoàn toàn là số âm a!

          Từ khi Dạ Minh Quân xuất hiện Kỷ Mạch liền không có một lần  dự đoán chính xác phản ứng của hắn, lúc này cũng không ngoại lệ, người tới dị thế hoàn toàn không thèm để ý đến tình cảnh của bản thân, đối mặt với đề tài thích hợp như vậy để lấy tin tức nhưng chỉ chú ý tới Kỷ Mạch đang tăng nhanh bước chân, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ngươi tựa hồ lo âu tình huống ngoại giới?”

          “Bởi vì thần điện chúng ta vẫn một mực dốc sức để bảo vệ hòa bình thế giới.”

          Mặt không thay đổi đưa ra câu trả lời, Kỷ Mạch rốt cuộc buông tha giãy giụa, đại khái đây chính là cái gọi  thần tiên nói chuyện phiếm đi, nghe không hiểu a, nghe không hiểu a.

          “Ta nhìn thấy trong một quyển sách viết qua, thế nhân vì lợi mà tranh, vì tranh mà chiến, bởi vì chiến mà chết, duy nhất chỉ có tình yêu mới có thể ngừng chiến, thiên hạ liền khôi phục thái bình.”

          “Nga, nếu như có thể dùng tình yêu cảm hóa Ma Châu, thiên hạ trăm họ nhất định coi ngươi như  phụ mẫu tái sanh.”

          Thật là cuộc đối thoại chính trực cảm động tâm can, Đại Tế Ti nghe thật là muốn khóc.

          “Chỉ cần ngươi cho ta biết yêu là cái gì, ta sẽ khôi phục toàn bộ tu vi, đến lúc đó ngay cả thế giới cũng có thể đưa cho ngươi.”

          Nói cách khác cậu còn phải chịu đựng chín mươi chín lần loại đối thoại làm người ta hít thở không thông này sao? Cái này cùng với việc xem lại chín mươi chín lần 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 có cái gì khác nhau? Rất tốt, cậu lựa chọn cái chết.

          Chỉ cần tưởng tượng đến tương lai đáng sợ kia một phen  Kỷ Mạch liền lạnh cả người, lập tức liền quyết định để cho người này bỏ đi ý niệm  đáng sợ như vậy, “Tiên quân nói đùa, ta chỉ cầu cuộc sống an ổn  liền tốt, đối với thế giới cũng không có dục niệm gì, cũng không có yêu cầu xa xỉ như vậy.”

          Chỉ tiếc Dạ Minh Quân đối với lời của cậu luôn là có thể đưa ra nhận xét lạ thường, lúc này cuối cùng có chút kinh ngạc nói: “Cho nên, ngươi không cần ta vì ngươi mà làm điều gì, chẳng qua là đối với ta có hứng thú?”

          Cậu lúc nào nói qua lời ngu xuẩn đối với đàn ông có hứng thú?

          Không đúng, hình như thất sự có thừa nhận qua…

          Bất đắc dĩ phát hiện cậu đã thật sự tự đào hố cho mình, Kỷ Mạch trong nháy mắt rất ê răng, cuối cùng là không có cách nào duy trì vẻ mặt khách sáo, liền xoay người đối với hắn thành khẩn nói: “Con người ta chỉ sống vì lợi ích, mười câu đã có tám câu là nói dối, còn dư lại nửa thật nửa giả, làm ơn hãy xem ta là tên lừa gạt hèn hạ vô sỉ, cám ơn.”

          Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch liền hối hận, cậu rõ ràng biết đến tình hình này cũng không thể làm ra mối quan hệ tốt nữa, rõ ràng lấy lòng Dạ Minh Quân rất đơn giản, thế nhưng chẳng biết tại sao, cậu trước đây có bản lãnh khéo léo xử sự  bây giờ liền không dùng được, đang suy nghĩ như thế nào để sửa sai, bạch y nam tử  kia thế nhưng lại cao hứng cười nói: “Ta lần đầu thấy có người tự nói mình như vậy, cũng chưa từng thấy qua người nào miệng nói một đường trong lòng lại nghĩ một nẻo, ngươi thật thú vị.”

          Yên lặng nhìn người này giống như không có cảm giác bị mạo phạm mặt mũi, Kỷ Mạch đột nhiên liền hiểu vấn đề ở chỗ nào. Thái độ Dạ Minh Quân đối với cậu quá mức hiền hòa, loại lòng tốt này lại để cho cậu có một loại ảo giác khó giải thích được giống như đã quay về thế giới trước kia, giống như lúc cậu chỉ là một thiếu niên bình thường đang đi học, không cần đi cân nhắc thiệt hơn, cũng không cần thời khắc cân nhắc ngôn hành cử chỉ, có thể tùy tính phát biểu bất kỳ lời gì, cũng tin tưởng trên đời không có bất kỳ người nào sẽ đến thương tổn tới mình.

          Đây là một loại ảo giác đáng sợ, một khi thành thói quen, ở cái thế giới này chắc chắn sẽ chết.

          “Nhiệm vụ hoàn thành, trước mắt phong ấn cởi ra 2%, chúc mừng tiên quân, không tới một ngày ngài đã có một mở đầu hoàn mỹ!”

          Thanh âm hệ thống cắt đứt sự trầm tư của cậu, phía trước mơ hồ có thể thấy ánh sáng, Kỷ Mạch lúc này mới phát hiện bất tri bất giác không ngờ đã đi qua mật đạo, điều này cũng làm cho cậu hơi an tâm một chút. Người không trở về quá khứ được, chỉ cần từ nơi này đi ra ngoài là có thể rõ ràng ý thức được thực tế  như thế nào, cậu sẽ lại không đi tin tưởng bất kỳ thiên nhân nào.

          Hít sâu một hơi, lúc đi tới cửa ra vẻ mặt Kỷ Mạch đã khôi phục bình tĩnh, giống như thường ngày mở miệng: “Tiên quân, người Ma Châu đại khái sẽ không từ bỏ việc đuổi bắt chúng ta, sau khi rời khỏi đây xin một mực duy trì thuật ẩn thân.”

          Thần sắc Dạ Minh Quân cũng không vì vậy mà có chút biến hóa nào, chẳng qua là vừa tiếp xúc với ánh sáng, đôi mắt kia liền giống như lại sáng mấy phần, hơi liếc một cái, Kỷ Mạch từ trong bóng tối đi ra cũng cảm thấy có chút chói mắt.

          Chỉ cần hệ thống không công bố nhiệm vụ vị tiên quân này liền không làm ra cử động thất thường gì, lúc này cũng là nhón chân một chút nhảy lên cửa ra, chắc chắn bốn phía cũng không có nguy hiểm, lúc này mới nhìn Kỷ Mạch ở phía dưới đưa tay ra, suy nghĩ một chút, cũng nhàn nhạt dặn dò một câu, “Nếu như sợ thì hãy ở bên cạnh ta,  ta có thể bảo hộ ngươi bình an.”

          Lấy đoàn thể nhân vật chính tự do phóng khoáng làm bậy mà nói, Dạ Minh Quân tính khí coi như rất tốt.

          Tựa như trước đó có hơi buồn rầu đều đã quên mất, được hắn kéo lên trong nháy mắt, Kỷ Mạch trong lòng theo bản năng liền xẹt qua  ý niệm như vậy. Cậu tuy không hiểu rõ vì sao người này sẽ dị thường như vậy, cũng không cách nào lường được cái gọi là 2% tu vi là thực lực bao nhiêu, nhưng đối với Dạ Minh Quân rốt cuộc có  một cái kết luận ——

          Cũng không phải là người xấu, nhưng thật sự là một quái nhân.

_________________          Tác giả có lời muốn nói:

          Kỷ Mạch: Người này hẳn là Phật hệ nhân vật chính, cái này ổn a.

          Dạ Minh Quân: Nga, chúng ta là người tu tiên tính khí cũng không tệ.

          Hệ thống: Tiên quân nói đúng.

          Tác giả Vương tiên sinh yêu cầu đánh số: Không, chớ bị bề ngoài của hắn lừa, đây là vị đại lão siêu cấp khó hầu hạ a!

          Bắt trùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện