Với tính tình Tô Cách tự nhiên sẽ không có hứng thú tham dự hoạt động ngoại giao, Kỷ Mạch cũng không có ý tứ đổi nghề làm chiến sĩ thi đua, vì vậy đối với việc đi Ma Châu cũng phải nghiêm túc lựa chọn nhân viên đi theo, xác định chắc chắn các phương diện đều chuẩn bị thỏa đáng, cuối cùng đến ngày lên đường.
Bọn họ vừa đi, Thần Điện cũng chỉ có thể dựa vào Huy Nguyệt quản lý, Kỷ Mạch ngược lại không lo lắng thực lực vị Tinh Linh vương này, chẳng qua là cân nhắc đến người này mới tới với trình độ thiếu thông minh này rất có thể bị bán, vẫn ngừng bước chân muốn dặn dò mấy câu. Ngờ đâu cậu còn chưa mở miệng, Huy Nguyệt ngược lại là bay tới trước mặt dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Kỷ Mạch, “Ta nghe nói ngươi ngày hôm qua cùng một nam tử bạch y đi dạo đến tình nhân hồ, ngươi đây thật sự phải dùng mỹ nhân kế sao? Hy sinh có phải quá lớn rồi hay không?”
Không nghĩ tới đám người Thần Điện này làm việc có nề nếp, ngược lại truyền bá bát quái cực kỳ nhanh nhẹn, Kỷ Mạch đoán việc âm thầm chọn làm nhiệm vụ cảo cơ khiêm tốn này tuyệt đối không tồn tại trong đầu của Dạ Minh Quân, dùng mọi cách che giấu cuối cùng bị nhân vật chính đánh mặt, không bằng thản nhiên duy trì tình cơ hữu giả tạo của bọn họ, dù sao cậu cũng thích một mình cũng chưa từng nghĩ muốn ở lại cái thế giới này tìm bạn gái.
Cái gọi là làm vua cũng thua thằng liều, Kỷ Mạch nghỉ ngơi một đêm cũng đã nghĩ thông suốt, cậu không có vướng bận lại không thân không thích, đối với danh tiếng cũng không có phân nửa để ý, chỉ cần khống chế tốt tâm tình của mình, bồi Dạ Minh Quân vui đùa một chút cũng sẽ không có tổn thất cái gì. Cho nên, Kỷ Mạch quyết định tin tưởng bản thân dù có trải qua dụ hoặc cấp độ thịnh thế mỹ nhan như Huy Nguyệt mở auto PS (Photoshop) cũng không bị bẻ cong.
“Nhân sinh một đời dù sao cũng phải mấy lần đi đường vòng, hơn nữa so sánh tướng mạo mà nói, rõ ràng thua thiệt chính là Dạ Minh Quân.”
Nghe giọng nói bình thản của người này cứ như là ra cửa mua một trái quýt, Huy Nguyệt lập tức trợn tròn cặp mắt, sống… Sống đoạn tụ! Nguyên lai những thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại ngay tại bên cạnh hắn sao? Cái thế giới này quá điên cuồng rồi!
Tinh Linh vương trong sáng bị thái độ thản nhiên chấn nhiếp đến nói không ra lời, ngược lại là Tô Cách đúng lúc đi ngang qua nghe lời này có chút nghi hoặc nhìn Kỷ Mạch một cái, “Thần Tinh Tế Ti, ngươi những năm này không soi gương sao?”
“Đại Tế Ti nói đùa, ta cần thiết dùng gương?”
Người mù soi gương, loại chuyện này nói ra cũng thấy khôi hài, chẳng qua là xem thần sắc Tô Cách, Kỷ Mạch lại có chút thấp thỏm, cậu không ở trước mặt bất cứ người nào tháo Vô Yếm xuống, ba năm này cũng chỉ có thời điểm định kỳ bảo dưỡng Vô Yếm cậu mới ra mắt Tô Cách. Cảm thấy giọng điệu này có chút không đúng, Kỷ Mạch do dự hỏi: “Ta bây giờ là có hình dáng ra sao?”
Nhưng mà, Đại Tế Ti chỉ trả lời bằng một nụ cười cao thâm khó lường, “Rất tốt, giống như dáng vẻ mà Thần nên có.”
Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch liền cảm thấy lo lắng, dáng vẻ Thần nên có là bộ dáng gì, trong ký ức của cậu, bất luận từ cổ chí kim, từ trong nước và ngoài nước, khuôn mặt tượng thần cũng đều rất trừu tượng…
Bất quá rất nhanh cậu chỉ mượn ý chí ngoan cường trì hoãn suy nghĩ của mình lại, dù sao dáng dấp đẹp mắt hắn cũng không khả năng cùng mình kết hôn, dáng dấp xấu xí chính cậu cũng không nhìn thấy, bị cay mắt cũng không phải là cậu. Vừa nghĩ như thế trong nháy mắt cả người Kỷ Mạch liền ung dung, cuối cùng là nhớ tới chính sự, lấy ra một quyển trục liền đưa cho Huy Nguyệt, “Đại Tế Ti để cho Thủy Vô Ngân ký xuống khế ước thời hạn, trước khi chúng ta trở về hắn sẽ núp trong bóng tối bảo vệ ngươi.”
Kỷ Mạch lợi dụng thiên nhân cũng chưa bao giờ nương tay, Thủy đại sát thủ nếu đưa tới cửa vậy càng phải dùng triệt để, vừa vặn đền bù thiếu sót việc Huy Nguyệt quá dễ dàng tin tưởng người khác. Đối với lần này, Huy Nguyệt không có chút cảm giác nào chính mình dễ bị gạt mà có chút bất mãn, “Ta còn cần một sát thủ bảo vệ?”
“Vậy coi như hắn núp trong bóng tối âm thầm rình coi ngươi.”
Kỷ Mạch xưa nay giỏi xoay chuyển. Theo những lời này suy nghĩ cảnh tượng một người nam nhân đứng ở góc tường, xà nhà các loại xó xỉnh đối với mình âm thầm nhìn trộm, Huy Nguyệt lập tức run lên một cái, “Ngươi vừa nói như vậy ta đột nhiên cảm giác rất biến thái a! Hắn có thể nhìn lén lúc ta tắm hay không!”
Ngươi một cái nam chính có hậu cung trong tiểu bạch văn tại sao phải lo lắng một nhân vật chính khác nhìn lén mình tắm? Trước đây độc giả liền phun tào cốt truyện 《 Trọng sinh Tinh Linh vương 》đưa nhóm nữ chủ vào chỉ có tác dụng chứng minh nam chính không phải cơ lão, bây giờ là ngay cả tác dụng duy nhất đều không thấy sao? Bị hắn hỏi đến khóe miệng giật một cái, vì trên đường có thể an tâm một chút, Kỷ Mạch cuối cùng vẫn trấn định an ủi, “Đừng sợ, Đại Tế Ti nói, Thủy Vô Ngân mặc dù dựa trên cái lý thuyết cơ hồ không tồn tại nhược điểm, nhưng lực lượng linh hồn không hề mạnh, đặc biệt không cách nào chống cự sắc đẹp dụ hoặc. Mà ngươi, am hiểu nhất chính là lấy mặt thuyết phục người.”
Thần sắc Kỷ Mạch hết sức đứng đắn, nhưng Huy Nguyệt vẫn bày tỏ hoài nghi, “Ngươi chắc chắn đây là Đại Tế Ti nói?”
“Được rồi, vì để cho ngươi có thể nghe hiểu, đợi ta suy nghĩ một chút.”
Yên lặng suy tư nên dùng ngôn ngữ như thế nào để nói rõ, nhưng Huy Nguyệt trong nháy mắt đem tất cả cảm xúc lúc biệt ly cùng lo âu đối với tương lai đồng loạt đóng gói vứt bỏ, chỉ chân thành trả lời một câu, “Ngươi hay là cút nhanh lên đi, chớ trở lại!”
Tô Cách xuất hành tự nhiên không dùng xe ngựa thứ đồ gây chậm trễ thời gian, tựa hồ là cân nhắc đến nhân viên đi theo quá nhiều, hắn liền trực tiếp đem bổn mạng thần khí của mình Cứu Thế Phương Chu (Con thuyền cứu thế) lấy ra.
Bước lên con thuyền thần thoại này có thể so với một đội thuyền của thành phố, kèm theo Phương Chu dương buồm khởi hành, Kỷ Mạch quay đầu nhìn Thần Điện trên mặt đất dần dần nhỏ lại, đã là nơi cư ngụ lâu rồi, dĩ nhiên sẽ có một chút lưu luyến.
So với Kỷ Mạch, Tô Cách người sáng lập Thần Điện này ngược lại rất ổn định, mang theo bình trà nhỏ, lấy ra bàn cờ liền cùng Dạ Minh Quân ngồi ở trên boong thuyền đánh cờ, cả người cũng tản ra vẻ thư thái vui sướng khi một lần nữa được tự do.
Hại vị đại thần này từ sau khi bạch tháp sụp liền phát hiện tính tình rất hợp nhau, lúc Dạ Minh Quân bị Kỷ Mạch cự tuyệt vì bị quấy rầy liền đi tìm Tô Cách đánh cờ uống trà, bất quá hắn tựa hồ đối với việc nuôi chim bồ câu không có hứng thú gì, cho tới bây giờ cũng không có ý thay đổi đối tượng công lược, ngược lại để cho Kỷ Mạch khát vọng hơi thở tự do tươi mát than thầm đáng tiếc.
Nhưng mà, Kỷ Mạch vẫn đang suy tư khả năng để cho tiên nhân dời mục tiêu, bên kia bàn tay Tô Cách đang cầm quân cờ lại đột nhiên dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kỷ Mạch một chút, đối với Dạ Minh Quân có chút hiếu kỳ hỏi: “Được thần ôm có cảm giác gì?”
Lời này vừa nói ra, biểu tình trên mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt cứng ngắc, cậu chẳng qua là đang đứng sát biên giới làm gay bước thử một bước mà thôi, tại sao toàn bộ Thần Điện đều biết!
Hôm qua Dạ Minh Quân liền chú ý tới Tô Cách hóa thân thành chim bồ câu ở trên nóc nhà nhìn chăm chú hai người bọn họ, cũng chính là nhìn thấy chim bồ câu này, Dạ Minh Quân nhớ tới Kỷ Mạch tựa hồ tín nhiệm Đại Tế Ti hơn so với hắn, lúc này mới yêu cầu hy vọng đối phương chủ động ôm mình. Hôm nay nhớ lại tâm tình cũng cực tốt, chỉ nói: “Rất tốt, ta không ngại mỗi ngày tới một lần.”
Ta để ý! Tốt nhất đừng có lần sau nữa!
Kỷ Mạch tuy không thèm để ý ánh mắt người ngoài, nhưng bị Tô Cách nhìn như vậy một cái vẫn là có loại cảm giác quỷ dị giống như tính đoạn tụ của mình bị cha già phát hiện, cũng không biết hai người này sẽ còn thảo luận bao lâu, dứt khoát liền tìm một lý do muốn trốn ra, “Đại Tế Ti, ta đi kiểm tra thần thị chuẩn bị công việc.”
“Ta cùng ngươi đi!”
Thấy Kỷ Mạch đã xoay người, Dạ Minh Quân quả quyết buông xuống quân cờ trên tay liền đuổi kịp, thấy hắn đứng dậy, Tô Cách giương mắt, “Dạ Minh Quân, nếu là nửa đường rời chỗ, ván cờ này ngươi coi như thua.”
Hắn nói một câu để Dạ Minh Quân nhớ tới trước lúc hai người chơi cờ đã đánh cuộc, chẳng qua là nhìn thân ảnh màu trắng một mình đi xuống boong thuyền, rốt cuộc là tùy tính cười một tiếng, “Vậy tính ta thua đi.”
Tiên nhân mấy bước liền đến bên cạnh Kỷ Mạch, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau, khí tức lạnh lùng xung quanh Thần Tinh Tế Ti liền bị xua tan. Giống như một vị Thần vốn dĩ ở trong đám mây bình tĩnh nhìn nhân thế vui buồn chìm nổi đột nhiên bị kéo vào phàm trần, khí tức lạnh như băng bên ngoài của vị thần đó liền phong hóa. Chỉ như vậy, Kỷ Mạch đột nhiên có một tia vui mừng mà ngay cả cậu cũng không biết, hướng về phía Dạ Minh Quân bên cạnh nhẹ nhàng cười để kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.
An tĩnh mà nhìn chăm chú hết thảy, Tô Cách có chút hâm mộ lấy đầu ngón tay búng quân cờ màu trắng trên bàn cờ, nhìn con cờ lặng lẽ rơi xuống đất, mới thấp giọng thở dài nói: “Nguyên lai, thần cũng sẽ cười như vậy.”
Hắn quan sát Kỷ Mạch ba năm, vẫn cho là Thần sinh ra chính là như vậy, đối với mọi chuyện cũng không thèm để ý chút nào, cho nên mới có thể lạnh lùng sáng tạo ra con người nhưng lại để cho bọn họ dưới sự điều khiển của mình mà hạ lệnh chém giết tranh đoạt, vô tình thưởng thức tất cả vui buồn hợp tan trên thế gian này.
Mặc dù biết được mình đã từng truy tìm quang minh đều là ảo ảnh giả dối, Tô Cách vẫn dựa theo con đường mà thần an bài đi lên cứu thế, bởi vì hắn tin tưởng quyền thế dục vọng có thể giả tạo, nhưng người có tâm hướng tới quang minh từ đầu đến cuối rất chân thực.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng cũng sẽ hy vọng, lúc Thần sáng tạo ra hắn, cũng không phải lạnh nhạt mà làm ra một thứ để tiêu khiển, tốt nhất cũng có thể mang nụ cười như vậy, sau đó tràn đầy kỳ vọng mà cho hắn cái danh tự Tô Cách này.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Cách: Ta cho là tác giả nên cho ta một thê tử.
Kỷ Mạch: Ta cho là tác giả nên có tốc độ tay một ngày một vạn chữ.
Dạ Minh Quân: Ta cho là tác giả nên đi thi bằng lái đừng cả ngày cho ta hít khói xe.
Tác giả (lạnh lùng): Thê tử sẽ có, bằng lái là thi không tới, thứ hai vào V (Vip) đến lúc đó sẽ có càng nhiều thay đổi rơi xuống.
Kỷ Mạch (hoài nghi): Tốc độ tay của ngươi có thể viết hoàn sao?
Tác giả (trong nháy mắt khóc tỉ tê): Con a, ta cần tốc độ tay của ngươi!
Ăn tết, thời gian ra chương mới đại khái sẽ là buổi chiều hoặc là buổi tối.
Bọn họ vừa đi, Thần Điện cũng chỉ có thể dựa vào Huy Nguyệt quản lý, Kỷ Mạch ngược lại không lo lắng thực lực vị Tinh Linh vương này, chẳng qua là cân nhắc đến người này mới tới với trình độ thiếu thông minh này rất có thể bị bán, vẫn ngừng bước chân muốn dặn dò mấy câu. Ngờ đâu cậu còn chưa mở miệng, Huy Nguyệt ngược lại là bay tới trước mặt dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Kỷ Mạch, “Ta nghe nói ngươi ngày hôm qua cùng một nam tử bạch y đi dạo đến tình nhân hồ, ngươi đây thật sự phải dùng mỹ nhân kế sao? Hy sinh có phải quá lớn rồi hay không?”
Không nghĩ tới đám người Thần Điện này làm việc có nề nếp, ngược lại truyền bá bát quái cực kỳ nhanh nhẹn, Kỷ Mạch đoán việc âm thầm chọn làm nhiệm vụ cảo cơ khiêm tốn này tuyệt đối không tồn tại trong đầu của Dạ Minh Quân, dùng mọi cách che giấu cuối cùng bị nhân vật chính đánh mặt, không bằng thản nhiên duy trì tình cơ hữu giả tạo của bọn họ, dù sao cậu cũng thích một mình cũng chưa từng nghĩ muốn ở lại cái thế giới này tìm bạn gái.
Cái gọi là làm vua cũng thua thằng liều, Kỷ Mạch nghỉ ngơi một đêm cũng đã nghĩ thông suốt, cậu không có vướng bận lại không thân không thích, đối với danh tiếng cũng không có phân nửa để ý, chỉ cần khống chế tốt tâm tình của mình, bồi Dạ Minh Quân vui đùa một chút cũng sẽ không có tổn thất cái gì. Cho nên, Kỷ Mạch quyết định tin tưởng bản thân dù có trải qua dụ hoặc cấp độ thịnh thế mỹ nhan như Huy Nguyệt mở auto PS (Photoshop) cũng không bị bẻ cong.
“Nhân sinh một đời dù sao cũng phải mấy lần đi đường vòng, hơn nữa so sánh tướng mạo mà nói, rõ ràng thua thiệt chính là Dạ Minh Quân.”
Nghe giọng nói bình thản của người này cứ như là ra cửa mua một trái quýt, Huy Nguyệt lập tức trợn tròn cặp mắt, sống… Sống đoạn tụ! Nguyên lai những thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại ngay tại bên cạnh hắn sao? Cái thế giới này quá điên cuồng rồi!
Tinh Linh vương trong sáng bị thái độ thản nhiên chấn nhiếp đến nói không ra lời, ngược lại là Tô Cách đúng lúc đi ngang qua nghe lời này có chút nghi hoặc nhìn Kỷ Mạch một cái, “Thần Tinh Tế Ti, ngươi những năm này không soi gương sao?”
“Đại Tế Ti nói đùa, ta cần thiết dùng gương?”
Người mù soi gương, loại chuyện này nói ra cũng thấy khôi hài, chẳng qua là xem thần sắc Tô Cách, Kỷ Mạch lại có chút thấp thỏm, cậu không ở trước mặt bất cứ người nào tháo Vô Yếm xuống, ba năm này cũng chỉ có thời điểm định kỳ bảo dưỡng Vô Yếm cậu mới ra mắt Tô Cách. Cảm thấy giọng điệu này có chút không đúng, Kỷ Mạch do dự hỏi: “Ta bây giờ là có hình dáng ra sao?”
Nhưng mà, Đại Tế Ti chỉ trả lời bằng một nụ cười cao thâm khó lường, “Rất tốt, giống như dáng vẻ mà Thần nên có.”
Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch liền cảm thấy lo lắng, dáng vẻ Thần nên có là bộ dáng gì, trong ký ức của cậu, bất luận từ cổ chí kim, từ trong nước và ngoài nước, khuôn mặt tượng thần cũng đều rất trừu tượng…
Bất quá rất nhanh cậu chỉ mượn ý chí ngoan cường trì hoãn suy nghĩ của mình lại, dù sao dáng dấp đẹp mắt hắn cũng không khả năng cùng mình kết hôn, dáng dấp xấu xí chính cậu cũng không nhìn thấy, bị cay mắt cũng không phải là cậu. Vừa nghĩ như thế trong nháy mắt cả người Kỷ Mạch liền ung dung, cuối cùng là nhớ tới chính sự, lấy ra một quyển trục liền đưa cho Huy Nguyệt, “Đại Tế Ti để cho Thủy Vô Ngân ký xuống khế ước thời hạn, trước khi chúng ta trở về hắn sẽ núp trong bóng tối bảo vệ ngươi.”
Kỷ Mạch lợi dụng thiên nhân cũng chưa bao giờ nương tay, Thủy đại sát thủ nếu đưa tới cửa vậy càng phải dùng triệt để, vừa vặn đền bù thiếu sót việc Huy Nguyệt quá dễ dàng tin tưởng người khác. Đối với lần này, Huy Nguyệt không có chút cảm giác nào chính mình dễ bị gạt mà có chút bất mãn, “Ta còn cần một sát thủ bảo vệ?”
“Vậy coi như hắn núp trong bóng tối âm thầm rình coi ngươi.”
Kỷ Mạch xưa nay giỏi xoay chuyển. Theo những lời này suy nghĩ cảnh tượng một người nam nhân đứng ở góc tường, xà nhà các loại xó xỉnh đối với mình âm thầm nhìn trộm, Huy Nguyệt lập tức run lên một cái, “Ngươi vừa nói như vậy ta đột nhiên cảm giác rất biến thái a! Hắn có thể nhìn lén lúc ta tắm hay không!”
Ngươi một cái nam chính có hậu cung trong tiểu bạch văn tại sao phải lo lắng một nhân vật chính khác nhìn lén mình tắm? Trước đây độc giả liền phun tào cốt truyện 《 Trọng sinh Tinh Linh vương 》đưa nhóm nữ chủ vào chỉ có tác dụng chứng minh nam chính không phải cơ lão, bây giờ là ngay cả tác dụng duy nhất đều không thấy sao? Bị hắn hỏi đến khóe miệng giật một cái, vì trên đường có thể an tâm một chút, Kỷ Mạch cuối cùng vẫn trấn định an ủi, “Đừng sợ, Đại Tế Ti nói, Thủy Vô Ngân mặc dù dựa trên cái lý thuyết cơ hồ không tồn tại nhược điểm, nhưng lực lượng linh hồn không hề mạnh, đặc biệt không cách nào chống cự sắc đẹp dụ hoặc. Mà ngươi, am hiểu nhất chính là lấy mặt thuyết phục người.”
Thần sắc Kỷ Mạch hết sức đứng đắn, nhưng Huy Nguyệt vẫn bày tỏ hoài nghi, “Ngươi chắc chắn đây là Đại Tế Ti nói?”
“Được rồi, vì để cho ngươi có thể nghe hiểu, đợi ta suy nghĩ một chút.”
Yên lặng suy tư nên dùng ngôn ngữ như thế nào để nói rõ, nhưng Huy Nguyệt trong nháy mắt đem tất cả cảm xúc lúc biệt ly cùng lo âu đối với tương lai đồng loạt đóng gói vứt bỏ, chỉ chân thành trả lời một câu, “Ngươi hay là cút nhanh lên đi, chớ trở lại!”
Tô Cách xuất hành tự nhiên không dùng xe ngựa thứ đồ gây chậm trễ thời gian, tựa hồ là cân nhắc đến nhân viên đi theo quá nhiều, hắn liền trực tiếp đem bổn mạng thần khí của mình Cứu Thế Phương Chu (Con thuyền cứu thế) lấy ra.
Bước lên con thuyền thần thoại này có thể so với một đội thuyền của thành phố, kèm theo Phương Chu dương buồm khởi hành, Kỷ Mạch quay đầu nhìn Thần Điện trên mặt đất dần dần nhỏ lại, đã là nơi cư ngụ lâu rồi, dĩ nhiên sẽ có một chút lưu luyến.
So với Kỷ Mạch, Tô Cách người sáng lập Thần Điện này ngược lại rất ổn định, mang theo bình trà nhỏ, lấy ra bàn cờ liền cùng Dạ Minh Quân ngồi ở trên boong thuyền đánh cờ, cả người cũng tản ra vẻ thư thái vui sướng khi một lần nữa được tự do.
Hại vị đại thần này từ sau khi bạch tháp sụp liền phát hiện tính tình rất hợp nhau, lúc Dạ Minh Quân bị Kỷ Mạch cự tuyệt vì bị quấy rầy liền đi tìm Tô Cách đánh cờ uống trà, bất quá hắn tựa hồ đối với việc nuôi chim bồ câu không có hứng thú gì, cho tới bây giờ cũng không có ý thay đổi đối tượng công lược, ngược lại để cho Kỷ Mạch khát vọng hơi thở tự do tươi mát than thầm đáng tiếc.
Nhưng mà, Kỷ Mạch vẫn đang suy tư khả năng để cho tiên nhân dời mục tiêu, bên kia bàn tay Tô Cách đang cầm quân cờ lại đột nhiên dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kỷ Mạch một chút, đối với Dạ Minh Quân có chút hiếu kỳ hỏi: “Được thần ôm có cảm giác gì?”
Lời này vừa nói ra, biểu tình trên mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt cứng ngắc, cậu chẳng qua là đang đứng sát biên giới làm gay bước thử một bước mà thôi, tại sao toàn bộ Thần Điện đều biết!
Hôm qua Dạ Minh Quân liền chú ý tới Tô Cách hóa thân thành chim bồ câu ở trên nóc nhà nhìn chăm chú hai người bọn họ, cũng chính là nhìn thấy chim bồ câu này, Dạ Minh Quân nhớ tới Kỷ Mạch tựa hồ tín nhiệm Đại Tế Ti hơn so với hắn, lúc này mới yêu cầu hy vọng đối phương chủ động ôm mình. Hôm nay nhớ lại tâm tình cũng cực tốt, chỉ nói: “Rất tốt, ta không ngại mỗi ngày tới một lần.”
Ta để ý! Tốt nhất đừng có lần sau nữa!
Kỷ Mạch tuy không thèm để ý ánh mắt người ngoài, nhưng bị Tô Cách nhìn như vậy một cái vẫn là có loại cảm giác quỷ dị giống như tính đoạn tụ của mình bị cha già phát hiện, cũng không biết hai người này sẽ còn thảo luận bao lâu, dứt khoát liền tìm một lý do muốn trốn ra, “Đại Tế Ti, ta đi kiểm tra thần thị chuẩn bị công việc.”
“Ta cùng ngươi đi!”
Thấy Kỷ Mạch đã xoay người, Dạ Minh Quân quả quyết buông xuống quân cờ trên tay liền đuổi kịp, thấy hắn đứng dậy, Tô Cách giương mắt, “Dạ Minh Quân, nếu là nửa đường rời chỗ, ván cờ này ngươi coi như thua.”
Hắn nói một câu để Dạ Minh Quân nhớ tới trước lúc hai người chơi cờ đã đánh cuộc, chẳng qua là nhìn thân ảnh màu trắng một mình đi xuống boong thuyền, rốt cuộc là tùy tính cười một tiếng, “Vậy tính ta thua đi.”
Tiên nhân mấy bước liền đến bên cạnh Kỷ Mạch, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau, khí tức lạnh lùng xung quanh Thần Tinh Tế Ti liền bị xua tan. Giống như một vị Thần vốn dĩ ở trong đám mây bình tĩnh nhìn nhân thế vui buồn chìm nổi đột nhiên bị kéo vào phàm trần, khí tức lạnh như băng bên ngoài của vị thần đó liền phong hóa. Chỉ như vậy, Kỷ Mạch đột nhiên có một tia vui mừng mà ngay cả cậu cũng không biết, hướng về phía Dạ Minh Quân bên cạnh nhẹ nhàng cười để kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.
An tĩnh mà nhìn chăm chú hết thảy, Tô Cách có chút hâm mộ lấy đầu ngón tay búng quân cờ màu trắng trên bàn cờ, nhìn con cờ lặng lẽ rơi xuống đất, mới thấp giọng thở dài nói: “Nguyên lai, thần cũng sẽ cười như vậy.”
Hắn quan sát Kỷ Mạch ba năm, vẫn cho là Thần sinh ra chính là như vậy, đối với mọi chuyện cũng không thèm để ý chút nào, cho nên mới có thể lạnh lùng sáng tạo ra con người nhưng lại để cho bọn họ dưới sự điều khiển của mình mà hạ lệnh chém giết tranh đoạt, vô tình thưởng thức tất cả vui buồn hợp tan trên thế gian này.
Mặc dù biết được mình đã từng truy tìm quang minh đều là ảo ảnh giả dối, Tô Cách vẫn dựa theo con đường mà thần an bài đi lên cứu thế, bởi vì hắn tin tưởng quyền thế dục vọng có thể giả tạo, nhưng người có tâm hướng tới quang minh từ đầu đến cuối rất chân thực.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng cũng sẽ hy vọng, lúc Thần sáng tạo ra hắn, cũng không phải lạnh nhạt mà làm ra một thứ để tiêu khiển, tốt nhất cũng có thể mang nụ cười như vậy, sau đó tràn đầy kỳ vọng mà cho hắn cái danh tự Tô Cách này.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Cách: Ta cho là tác giả nên cho ta một thê tử.
Kỷ Mạch: Ta cho là tác giả nên có tốc độ tay một ngày một vạn chữ.
Dạ Minh Quân: Ta cho là tác giả nên đi thi bằng lái đừng cả ngày cho ta hít khói xe.
Tác giả (lạnh lùng): Thê tử sẽ có, bằng lái là thi không tới, thứ hai vào V (Vip) đến lúc đó sẽ có càng nhiều thay đổi rơi xuống.
Kỷ Mạch (hoài nghi): Tốc độ tay của ngươi có thể viết hoàn sao?
Tác giả (trong nháy mắt khóc tỉ tê): Con a, ta cần tốc độ tay của ngươi!
Ăn tết, thời gian ra chương mới đại khái sẽ là buổi chiều hoặc là buổi tối.
Danh sách chương