Lục ca Trường Mi khổ nghĩ, khoảng cách hai bên quá xa, hắn phải tiếp tục đặt cược nếu không muốn thua.

Sau nhiều lần đặt cược, thắng có thua có. Trường Mi có khoảng ba trăm ma thạch, gần với số ma thạch của Tôn Kỳ.

Chưa kịp thở dốc thì hắn thấy Tôn Kỳ lại đi đặt cược.

Trường Mi lại gần hỏi:

“Lần này Thất đệ đặt cược thế nào?”

Tôn Kỳ:

“Dùng ba trăm ma thạch đặt cho tên kia.”

Vừa nói, Tôn Kỳ vừa chỉ tay về phía trường đấu đan.

Trường Mi dõi mắt nhìn theo, sửng sốt:

“Thất đệ thật dám đặt! tên nhóc đấy có tỷ lệ đặt một ăn ba. Nhưng mà nhìn thủ pháp luyện đan lại khá non nớt, khả năng cao ra phế đan.”

Tôn Kỳ cười nói:

“Đệ cũng chỉ muốn thử vận may một chút.”

Trường Mi tập trung quan sát, trong lòng thầm cầu: thất bại, thất bại đi!

Thế nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng rồi. Tôn Kỳ lại thắng, từ ba trăm ma thạch biến thành chín trăm ma thạch.

Trường Mi có chút tuyệt vọng, khoảng cách xa thế này thì làm sao san bằng được.

Trường Mi cố giữ bình tĩnh tìm cách.

Sau đó hắn đến bên Tôn Kỳ cười hắc hắc nói:

“Thất đệ này, sao đệ chỉ mãi đặt bên yếu thế? Sao không thử đặt bên mạnh xem thế nào?”

Tôn Kỳ nghĩ nghĩ gật đầu:

“Lục ca nói có lý! Đã đến đây chơi thì nên thử các trường hợp. Vậy đệ chọn đặt cược cho tên kia vậy.”

Tôn Kỳ tiện tay chỉ về một phía.

Trường Mi nhìn theo hướng Tôn Kỳ chỉ tay. Đó là một tên thanh niên trẻ, phong thái ung dung, khí chất nổi bật. Tên này đúng là được đánh giá cao hơn đối thủ của hắn.

Trường Mi đầu óc luân chuyển suy nghĩ: Thất đệ mấy lần trước chọn phe yếu thì đều thắng, có khi nào hắn chọn phe mạnh nhưng phe yếu vẫn thắng hay không? Rất có thể.

Vậy là Trường Mi đuổi theo bước chân của Tôn Kỳ đến phòng đặt cược.

Những suy luận của Trường Mi hoàn toàn là suy luận kiểu con bạc, không hề dựa trên thực tế phán đoán.

Sau đó cả hai trở đại trường đấu đan xem diễn biến.

Kết quả là tên được đánh giá cao luyện thành phế đan, tên bị đánh giá yếu lại luyện thành đan.

Trường Mi gặp kết quả này thì không thể kìm được vui sướng, miệng cười toe toét, vỗ vai Tôn Kỳ:

“Không sao đâu Thất đệ. Ngươi chỉ mới thua lần đầu thôi, còn nhiều cơ hội.”

“Mà ngươi cược bao nhiêu thế?”

Tôn Kỳ đạm mạc trả lời:

“Tất cả.”

Trường Mi sửng sốt, sau đó vỗ đùi cười ha hả nhưng sau đó lại cố kìm chế, tỏ ra chững chạc:

“Không sao đâu Thất đệ. Trong đời ai mà không thất bại. Cũng may là Lục ca cũng thắng được một ít, để Lục ca cho đệ mượn một ít chơi tiếp.”

“Được rồi để Lục ca đi lấy tiền thắng cược.”

Tôn Kỳ bước chân theo hắn, Trường Mi ngạc nhiên:

“Đệ theo ta làm gì?”

“Đi lấy tiền thưởng.”

“Nhưng không phải tên kia thua rồi sao?”

“Ai nói với huynh là đệ cược thắng thua.”

“Vậy đệ cược cái gì?”

“Đệ cược với nhà cái tên kia luyện thành phế đan.”

“Cái này… cái này… không thể nào. Vậy đệ cược thế nào?”

“Cược một ăn bảy.”

Trường Mi cảm giác sụp đổ, hắn hoàn toàn thất bại rồi.

Vị Thất đệ này quả thật quá… quá… quá…. Hắn cũng không biết giải thích thế nào.

Nếu nói về may mắn thì lúc trước còn có thể giải thích được nhưng cược với nhà cái mà cũng chính xác thì không thể dùng may mắn để giải thích được.

Nên biết các nhà cái thường cược thắng thua nhưng nếu như có kẻ muốn kiểu cược khác như: cược luyện thành phế đan, cược nổ lô, cược bỏ cuộc, cược không hoàn thành đan phường… thì nhà cái cũng đều chấp nhận.

Lúc đó nhà cái tính toán tỷ lệ cược. Và chuyện càng khó xảy ra, tỷ lệ cược càng cao.

Vị Thất đệ này nếu như không phải do may mắn thì hẳn là đã dở trò nhưng có thể sao? Phòng đấu đan có trận pháp cách âm, ngăn hồn lực, có trọng tài quan sát nên rất khó bị bên ngoài tác động vào. Nhưng để đề phòng vạn nhất, Trường Mi từng dựng lên lồng hồn lực bao quanh cả hai, hắn có thể rõ ràng là Tôn Kỳ không hề phóng thích hồn lực.

Vậy thì làm sao mà Tôn Kỳ vẫn thắng? Thật không thể giải thích nổi.

Trường Mi dù sao cũng là con bạc kinh nghiệm, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh theo chân Tôn Kỳ cười nói:

“Lục ca đã hoàn toàn phục đệ rồi. Ván này đệ thắng.”

“Lục ca khiêm tốn, không phải huynh cũng thắng sao? Vẫn còn chưa hết ngày mà, Lục ca vẫn còn cơ hội lật bàn.”

“Thất đệ không cần nói nữa, Lục ca tự biết hôm này mình thua hoàn toàn xứng đáng.”

Sau đó Trường Mi lại nói linh tinh mấy chuyện, chủ yếu là thăm dò vì sao Tôn Kỳ có thể thắng được. Tôn Kỳ thì hoàn toàn đổ cho may mắn.

Nhưng mà hắn biết đây hoàn toàn là nhờ thần thức. Thần thức của hắn càng ngày càng lợi hại. Mấy trận pháp, đồ vật đã hoàn toàn vô dụng trước thần thức.

Thần thức của hắn có thể tác động vào trong đan lô, điều khiển kết quả như ý muốn.

Với hắn mà nói thắng cược như vầy không hề khó.

Trường Mi quàng vai Tôn Kỳ cười hắc hắc:

“Nếu hôm nay là ngày siêu may mắn của đệ, vậy đệ có muốn cùng Lục ca làm một vố lớn không?”

“Ồ! Vố lớn thế nào?” Tôn Kỳ có chút hứng thú.

“Hắc… hắc… đi theo Lục ca thì biết.” Trường Mi cười nham hiểm.

Trường Mi dẫn Tôn Kỳ ra khỏi luyện linh sư hội, đến khu vực sầm uất nhất thành Hắc Liên.

Cả hai dừng trước một lâu đình bảy tầng, trên tấm biển có ghi: Vĩnh Kim sòng bạc.

Hai bên là hai tấm biển hiệu khác: Bước vào là ăn xin - Bước ra là minh tinh.

Trường Mi liếm mép, máu cờ bạc sục sôi nói:

“Đây là sòng bạc lớn nhất trong thành Hắc Liên, có tất cả bảy tầng.”

Sau đó Trường Mi giới thiệu cho Tôn Kỳ về nơi này.

Tầng thứ nhất: tuỳ ý đặt cược.

Tầng thứ hai: mức đặt thấp nhất là một trăm ma thạch.

Tầng thứ ba: mức đặt thấp nhất là một ngàn ma thạch.

Tầng thứ tư: mức đặt thấp nhất là trăm ngàn ma thạch.

Tầng thứ năm: mức đặt thấp nhất là trăm triệu ma thạch.

Tầng thứ sáu: dùng bảo vật đặc biệt đặt cược.

Tầng thứ bảy: không biết vì chưa ai lên được phòng này. Chỉ nghe nói thứ có thể đặt lên bàn đều không tầm thường.

Trường Mi càng nói càng hưng phấn, máu nóng sục sôi, hận không thể lên tầng thứ bảy xem trên đó có gì. Nhưng mà không thể được, tầng cao nhất mà hắn từng được lên chỉ là tầng thứ tư.

Muốn lên được tầng trên thì phải thắng liên tiếp mười trận ở tầng dưới, số tiền trong tay phải gấp trăm lần hạn mức thấp nhất tầng trên.

Vậy nên muốn bước lên mỗi tầng càng lúc càng khó, cực hạn chỉ là tầng thứ sáu, chưa ai lên được tầng thứ bảy.

Trường Mi cười nói:

“Thất đệ, hôm nay khí vận của đệ xông thẳng lên trời, nhân dịp này chúng ta kiếm ít tiền tiêu xài. Hé… hé… hé…”

Nghĩ đến tiền tràn vào trong túi mà hắn không ngăn nổi niềm vui sướng.

Tôn Kỳ nhìn hắn, hỏi:

“Lục ca định ở đây cười tới bao giờ. Đệ vào trước đây.”

Trường Mi lúc này mới vội thu lại giọng cười khó nghe của hắn, bước vào trong sòng bạc.

Trường Mi đối với nơi này khá quen thuộc, hướng dẫn Tôn Kỳ các nơi, các kiểu đánh cược.

Sau đó hắn hỏi Tôn Kỳ:

“Thất đệ thích loại đánh cược nào?”

Tôn Kỳ đạm mạc:

“Đệ không biết đánh cược lắm. Hay là chọn loại đơn giản nhất đi. Cược điểm số.”

Bọn họ tới một bàn xúc xắc.

Tên chủ bàn đang rung lắc xúc xắc, sau đó đặt cái ầm xuống bàn, nói:

“Nhanh chóng đặt cược. Đặt tài, xỉu đặt một ăn hai. Đặt điểm số đặt một ăn sáu.”

Trường Mi nghiêm túc, cẩn thận suy xét, móc ra một trăm ma thạch đặt xỉu rồi nói:

“Xúc xắc cùng bình đều được làm từ xương cốt ma thú có tác dụng ngăn hồn lực thăm dò và tác động. Nếu ngươi tu vi là Hợp Nhất cảnh thì hồn lực vẫn có thể xuyên thấu nhưng như vậy sẽ kích hoạt bình này tự vỡ.”

Tôn Kỳ nghe vậy thì gật đầu. Hắn cũng đặt một trăm ma thạch vào xỉu.

“Tất cả đặt xong thì bỏ tay ra. Mở bình. Một, ba, bốn. Xỉu thắng.”

Trường Mi cười híp mắt:

“Thất đệ thấy chưa. Đặt theo huynh đảm bảo thắng lợi.”

Sau đo bọn họ tiếp tục đặt cược. Mười ván tiếp theo Trường Mi chỉ thắng được ba ván, bị lỗ vốn.

Nhưng mà tâm lý con bạc là thắng thì phải đặt tiếp, thua thì phải gỡ.

Vậy là tiếp theo năm ván, Trường Mi đã cháy túi.

Máu cờ bạc sôi sục, hắn đã quên mất lý do đến sòng bạc, hắn móc ra tất cả đồ giá trị đổi thành ma thạch để đánh bạc.

Nhưng rồi hắn lại thua sạch, hắn quay sang nhìn Tôn Kỳ cười nịnh nọt:

“Thất đệ có thể cho ta mượn một ít ma thạch. Khi trở về ta sẽ trả lại.”

Tôn Kỳ lắc đầu cười:

“Lục ca sao lại như vậy? chỉ là vui chơi một chút thôi mà thắng thì tốt, thua thì thôi.”

Trường Mi lúc này chợt bừng tỉnh, cười gượng:

“Là Lục ca mất bình tĩnh.”

Trường Mi có thể nhanh lấy lại bình tĩnh nhưng những con bạc khác sẽ không, một tên bên cạnh nghe Tôn Kỳ nói thì chế giễu:

“Đấy là ngươi chưa từng đánh bạc. Nếu ngươi đánh bạc nhiều ngươi sẽ cảm thấy mỹ diệu không thể tả. Hương vị chiến thắng khiến ta say mê.”

Tôn Kỳ cười lắc đầu không chấp: cái gì mà say mê, say nghiện thì có.

Tôn Kỳ cầm một túi ma thạch vất vào cửa tài. Ta cũng muốn thử xem chiến thắng có say mê như ngươi nói.

“Năm, ba, sáu. Tài thắng.”

Tôn Kỳ phút chốc từ bảy ngàn ma thạch thành mười bốn ngàn ma thạch.

Trường Mi trố mắt, vậy mà phút chốc lại có mấy ngàn ma thạch. Trường Mi định nói vài lời thì Tôn Kỳ lại đặt tất cả vào cửa tài.

Trường Mi vội khuyên:

“Thất đệ, đánh như vậy không được. Phải để lại một chút làm vốn chứ.”

“Sáu, sáu, hai. Tài thắng.”

“Thất đệ! Đệ mặc dù thắng lớn nhưng cũng phải để lại đường lui… Ấy! sao đệ lại vất hết vào cửa xỉu rồi.”

“Hai, ba, ba. Xỉu thắng.”

“Thất đệ thật may mắn nhưng mà… Ấy! từ từ nghe huynh nói hết đã, sao lại đặt hết vào cửa tài vậy.”

“Năm, sáu, bốn. Tài thắng.”

Tôn Kỳ lại vất hết vào cửa tài.

Lần này Trường Mi bịt miệng không nói nữa, tránh cho bị quê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện