Từng điểm tinh dược va chạm, tách rời, kết hợp biến đổi.
Các điểm tinh dược giống như những mảnh ghép.
Hai mảnh ghép khớp với nhau thì có thể trở thành đan dược nhất hoàn, ba mảnh ghép khớp với nhau thì có thể trở thành đan dược nhị hoàn, bốn mảnh ghép khớp thì có thể trở thành đan dược tam hoàn…
Nếu không ghép khớp với nhau thì không thể thành đan.
Đấy là luyện đan chân lý mà Tôn Kỳ đã ngộ ra.
Nhưng nay Tôn Kỳ lại được mở rộng tầm mắt:
Hai mảnh ghép không khớp với nhau cũng có thể thành đan nếu như dùng một mảnh ghép trung gian ghép hai mảnh chính lại với nhau.
Mảnh ghép trung gian thường được gọi là phụ dược.
Các luyện linh sư chỉ biết một số loại đan phải có phụ dược mới luyện thành được, nhưng dược lực vẫn được quyết định bởi những dược liệu chính, phụ dược không có ảnh hưởng đến dược lực trong viên đan.
Vì sao lại như vậy? Bọn họ không biết. Chỉ một số ít luyện linh sư chuyên tâm nghiên cứu đan dược mới, mới lờ mờ thấy được một chút quy tắc gì đó.
Nhưng Tôn Kỳ lại thấy rõ tất cả.
Hắn thấy tinh dược chính như thế nào kết hợp với phụ dược, rồi sau đó mới kết hợp được với tinh dược chính khác.
Tinh dược-phụ dược-tinh dược-phụ dược….tinh dược-phụ dược: Liên kết như những chuỗi thẳng. Các chuỗi này có thể nối đầu đuôi với nhau tạo thành vòng tròn.
Tinh dược 1- phụ dược- tinh dược 2.
Tinh dược- phụ dược 1- phụ dược 2- tinh dược.
Tinh dược 1- phụ dược 1- tinh dược 2- phụ dược 2.
…
Quá nhiều kiểu liên kết với nhau, các liên kết cũng có quy luật không thể tuỳ tiện thay đổi phụ dược hay tinh dược.
Chúng liên kết thành các hình dạng khác nhau. Có hình vòng tròn, chuỗi dài, hình lập phương, hình trụ, hình như tinh thể, hình cầu tròn…
Thậm chí vị lão sư cuối cùng còn luyện một loại đan dược bát hoàn với chín loại tinh dược chính cùng hai mươi bảy loại phụ dược.
Những tinh dược cùng phụ dược kết hợp thành hình cầu tám mặt mà mỗi mặt là một hình tam giác. Cực kỳ phức tạp.
Tôn Kỳ nhìn tinh thể hình khối bát diện đều mà không ngăn được sự sững sờ: đan dược còn có thể luyện phức tạp đến mức này!
Nếu như hắn không có thần thức nhìn rõ bản chất thì hắn hẳn cũng giống như các học đồ kia chỉ có thái độ ngưỡng mộ vị lão sư này.
Những học đồ như Đinh Liễu thì càng không phải nói, thái độ hoàn toàn thản nhiên, bọn hắn đã nhìn nhiều loại đan dược cao cấp hơn thế này, cũng không thiếu lần tận mắt chứng kiến ma dược sư luyện đan.
Vậy nên bọn họ cả ý ngưỡng mộ cũng không có, bọn họ tin chắc sớm hay muộn bọn họ cũng đạt tới trình độ này.
Tôn Kỳ thì kinh sợ không kìm được mà lẩm bẩm: đan dược còn có thể phức tạp như vậy sao.
Giọng nói của Tôn Kỳ tuy nhỏ nhưng lại gây sự chú ý cho tất cả ở đây.
Các học đồ nhìn hắn với ánh mắt khinh thường như muốn nói: đồ nhà quê!
Vị lão sư giảng dạy lại không có chút biểu lộ cảm xúc, nói sang chuyện khác kéo lại sự chú ý:
“Ta là lão sư cuối cùng giảng dạy. Mười ngày sau sẽ có một bài kiểm tra luyện đan. Các ngươi hãy cố gắng biểu hiện thật tốt.”
Sau đó lão đi mất.
Chỉ còn lại đám học đồ đang bàn tán xôn xao. Mười ngày sau luyện đan chính là quyết định xem sư tôn của bọn họ sẽ là ai.
Tôn Kỳ trở lại biệt viện của mình, tĩnh tọa bế quan.
Hắn cần đem kiến thức thu hoạch ba tháng nay tiêu hoá biến thành kiến thức của mình, đắp dựng lại đan đạo của hắn.
Thời gian mười ngày thoáng cái là hết, Tôn Kỳ mới chỉ đem kiến thức sắp xếp lại còn chưa kịp làm gì.
Hắn đã phải xuất quan, tham gia kiểm tra luyện đan.
Tại trong phòng luyện đan, có hai mươi bảy bàn luyện đan cho hai mươi bảy học đồ.
Phía trên là mười tám ghế ngồi dành cho mười tám vị lão sư đã giảng dạy trong ba tháng vừa qua.
Một lão giả đứng lên phát biểu:
“Hôm nay là ngày kiểm tra xem ba tháng học tập các ngươi đã học được gì. Các ngươi hãy dùng hết khả năng mà luyện đan.”
“Được rồi! bắt đầu đi.”
Các học đồ đều cố gắng luyện đan.
Thời gian một ngày luyện đan kết thúc, các học đồ vẫn là luyện loại đan dược bình thường, ba tháng học tập còn chưa đủ để bọn hắn luyện ra loại đan dược đặc biệt.
Những học đồ nổi bật nhất vẫn là Công Tôn Uyển Nhi và Đinh Liễu. Hai bọn họ luyện thành đan dược lục hoàn trung giai, tiến bộ cực lớn.
Số còn lại thì đan dược vẫn tương đương với trình độ luyện đan trước đó, chỉ có thủ pháp là thêm tinh chuẩn một chút, tiến bộ không lớn.
Tôn Kỳ luyện thành đan dược ngũ hoàn cao giai, vượt xa trình độ luyện đan nhưng lại không gây ấn tượng được với các lão sư.
Bọn hắn đều có suy nghĩ như Lý Mân trước đó.
Các vị lão sư nhìn qua quá trình luyện đan là có thể nhìn ra trình độ luyện đan của các học đồ cũng không cần thử đan.
Một vị lão giả đứng lên nói vài câu nhận xét rồi sau đó hỏi Đinh Liễu có muốn theo lão học luyện đan hay không?
Đinh Liễu đương nhiên là đồng ý, vị lão giả này chính là vây cánh của ông nội hắn, đã được ông nội định sẵn là sư tôn của hắn.
Vị lão giả tiếp theo đứng lên có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng mở miệng hỏi:
“Uyển Nhi có muốn theo ta học luyện đan?”
Công Tôn Uyển Nhi nhìn hắn vui vẻ cười, ánh mắt chờ mong hỏi:
“Nhận Lệ bá bá làm sư tôn thì có thể ra ngoài chơi sao?”
Vị lão giả họ Lệ này cười khổ trong lòng, hắn sao dám để Công Tôn Uyển Nhi ra ngoài vui chơi, hội trưởng không lột da hắn mới là lạ. Hắn cũng cảm thấy mình gan quá lớn cả viên ngọc quý trên tay của hội trưởng, hắn cũng dám nhận làm đồ đệ.
Hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nói:
“Ra ngoài thì không được….”
Hắn còn chưa kịp nói hết đã bị Công Tôn Uyển Nhi xua tay.
“Không nhận. Không nhận. Không được ra ngoài chơi thì không nhận.”
Lão giả họ Lệ nghe vậy không buồn mà trong lòng còn thở phào, cũng may là có thang để xuống.
Vậy là lão quay sang chọn học đồ khác.
Các lão giả khác liên tiếp chọn học đồ nhưng Công Tôn Uyển Nhi cùng Tôn Kỳ đều không được hỏi đến.
Cuối cùng đến Lý Mân thì chỉ còn lại Lục Thống, Tôn Kỳ, Công Tôn Uyển Nhi.
Một bên là quá xuất sắc, hắn không dám nhận.
Một bên thì quá kém, hắn cũng không muốn nhận.
Đắn đo suy nghĩ một lúc, Lý Mân quyết định chọn Lục Thống, đang định mở lời hỏi Tôn Kỳ thì Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng.
“Không cần mở miệng! ta sẽ không theo Lý bá bá. Ta quyết định đến Vĩnh Lục Sơn Cư nghiên cứu đan đạo, ta sẽ trở thành luyện linh sư còn giỏi hơn ông nội lúc đó thì ông nội không thể ngăn ta đi chơi được.”
Lý Mân lúc này ngẩn ra, hắn làm gì có ý định nhận Công Tôn Uyển Nhi, kẻ hắn định nhận là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đột nhiên ánh mắt loé sáng vội nói:
“Lý tưởng của Công Tôn tiểu thư thật to lớn, không biết có thể cho ta đi theo tiểu thư, chứng kiến tiểu thư từng bước viết lên lịch sử mới cho luyện linh sư hội.”
Công Tôn Uyển Nhi nghe lời tâng bốc thì lòng vui sướng, vỗ vai Tôn Kỳ liên tục.
“Được. Được. Từ nay ngươi đi theo ta.”
Công Tôn Uyển Nhi đang cố ra dáng chị đại.
Các lão sư còn đang ngẩn ngơ không biết làm gì thì có một con chim nhỏ bay tới ngậm một mẩu giấy.
Một vị lão sư mở ra mẩu giấy xem, sau đó đưa mắt nhìn các vị khác. Tất cả đều thầm nhẹ gật đầu.
Vị lão sư này tuyên bố:
“Công Tôn Uyển Nhi và Tinh Niệm sẽ gia nhập Vĩnh Lục Sơn Cư. Buổi nhận sư đồ đến đây kết thúc.”
Sau đó vị lão giả này tay vê nhẹ, mẩu giấy hoá thành tro.
Lý Mân thì thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn nhận Tôn Kỳ nhưng mà trong tình huống này hắn không nhận không được.
Không ngờ là Tôn Kỳ chủ động theo đuôi Công Tôn Uyển Nhi đi Vĩnh Lục Sơn Cư, bớt đi phiền phức cho hắn.
Đinh Liễu nhoẻn cười khinh bỉ: tưởng là cao sang không muốn theo ta thì ra là muốn leo lên vây cánh của hội trưởng.
Tôn Kỳ trong lòng cũng thở ra nhẹ nhõm, hắn thực sự không muốn nhận ai làm sư cả, như vậy quá ràng buộc, hắn muốn sống tự do hơn.
Con đường mà hắn đã mở ra không ai có thể giúp được hắn chỉ có hắn một mình tự tiến lên.
Hôm sau Tôn Kỳ dọn đồ tiến về Vĩnh Lục Sơn Cư. Tất nhiên là đi theo chân của Công Tôn Uyển Nhi.
Vĩnh Lục Sơn Cư là một ngọn núi nhỏ nằm phía đông luyện linh sư hội.
Nơi này dành cho những ai cuồng nghiên cứu luyện linh, bọn hắn không có hứng thú với quyền lực trong luyện linh sư hội.
Bọn họ chỉ một lòng với luyện linh.
Bọn họ thường có những ý tưởng mới lạ đến điên rồ, đôi khi sẽ gây náo loạn cả linh sư hội.
Bọn họ thường bị cho là một lũ lập dị, bị tất cả xa lánh.
Nhưng đôi khi cũng có vài đan phương mới từ nơi đây xuất ra, gây chấn động cả linh sư hội.
Vậy nên Vĩnh Lục Sơn Cư vừa bị trách vừa được thương, trở thành cấm địa trong lời đồn.
Công Tôn Uyển Nhi cùng Tôn Kỳ dọn đến đây cũng gây nên một chút xôn xao nhưng mà bọn họ đoán Công Tôn Uyển Nhi chỉ là ham chơi, chơi chán rồi sẽ dọn đi chỗ khác còn Tôn Kỳ chỉ là kẻ theo đuôi, Công Tôn Uyển Nhi đi đâu Tôn Kỳ theo đó.
Tại trong một ngôi điện trung tâm của luyện linh sư hội, có một lão giả khí chất uy nghiêm dõi mắt về hướng Vĩnh Lục Sơn Cư.
Một tên trung niên đứng bên cạnh, hỏi:
“Sư tôn! Để Uyển Nhi tự ý như vậy có nên không?”
Vị lão giả này đáp lời:
“Không sao. Ta xưa nay nhốt nó trong nhà, bắt nó học luyện đan. Bây giờ cũng nên cho nó vui chơi thư giãn một chút.”
“Chỉ cần thêm để mắt đến Vĩnh Lục Sơn Cư là được.”
Tên trung niên ngập ngừng hỏi:
“Còn tên theo đuôi thì thế nào?”
Vị lão giả vẫn ung dung:
“Ta đã điều tra qua. Không có vấn đề gì.”
p/s: Nói về đan đạo mình lấy ý tưởng từ hoá học.
Các bạn cứ tưởng tượng: đan luyện theo cách bình thường là hoá vô cơ.
Đan luyện theo cách đặc biệt là hoá hữu cơ: tinh dược chính là cacbon còn phụ dược là mấy nguyên tố khác dính xung quanh.
Các điểm tinh dược giống như những mảnh ghép.
Hai mảnh ghép khớp với nhau thì có thể trở thành đan dược nhất hoàn, ba mảnh ghép khớp với nhau thì có thể trở thành đan dược nhị hoàn, bốn mảnh ghép khớp thì có thể trở thành đan dược tam hoàn…
Nếu không ghép khớp với nhau thì không thể thành đan.
Đấy là luyện đan chân lý mà Tôn Kỳ đã ngộ ra.
Nhưng nay Tôn Kỳ lại được mở rộng tầm mắt:
Hai mảnh ghép không khớp với nhau cũng có thể thành đan nếu như dùng một mảnh ghép trung gian ghép hai mảnh chính lại với nhau.
Mảnh ghép trung gian thường được gọi là phụ dược.
Các luyện linh sư chỉ biết một số loại đan phải có phụ dược mới luyện thành được, nhưng dược lực vẫn được quyết định bởi những dược liệu chính, phụ dược không có ảnh hưởng đến dược lực trong viên đan.
Vì sao lại như vậy? Bọn họ không biết. Chỉ một số ít luyện linh sư chuyên tâm nghiên cứu đan dược mới, mới lờ mờ thấy được một chút quy tắc gì đó.
Nhưng Tôn Kỳ lại thấy rõ tất cả.
Hắn thấy tinh dược chính như thế nào kết hợp với phụ dược, rồi sau đó mới kết hợp được với tinh dược chính khác.
Tinh dược-phụ dược-tinh dược-phụ dược….tinh dược-phụ dược: Liên kết như những chuỗi thẳng. Các chuỗi này có thể nối đầu đuôi với nhau tạo thành vòng tròn.
Tinh dược 1- phụ dược- tinh dược 2.
Tinh dược- phụ dược 1- phụ dược 2- tinh dược.
Tinh dược 1- phụ dược 1- tinh dược 2- phụ dược 2.
…
Quá nhiều kiểu liên kết với nhau, các liên kết cũng có quy luật không thể tuỳ tiện thay đổi phụ dược hay tinh dược.
Chúng liên kết thành các hình dạng khác nhau. Có hình vòng tròn, chuỗi dài, hình lập phương, hình trụ, hình như tinh thể, hình cầu tròn…
Thậm chí vị lão sư cuối cùng còn luyện một loại đan dược bát hoàn với chín loại tinh dược chính cùng hai mươi bảy loại phụ dược.
Những tinh dược cùng phụ dược kết hợp thành hình cầu tám mặt mà mỗi mặt là một hình tam giác. Cực kỳ phức tạp.
Tôn Kỳ nhìn tinh thể hình khối bát diện đều mà không ngăn được sự sững sờ: đan dược còn có thể luyện phức tạp đến mức này!
Nếu như hắn không có thần thức nhìn rõ bản chất thì hắn hẳn cũng giống như các học đồ kia chỉ có thái độ ngưỡng mộ vị lão sư này.
Những học đồ như Đinh Liễu thì càng không phải nói, thái độ hoàn toàn thản nhiên, bọn hắn đã nhìn nhiều loại đan dược cao cấp hơn thế này, cũng không thiếu lần tận mắt chứng kiến ma dược sư luyện đan.
Vậy nên bọn họ cả ý ngưỡng mộ cũng không có, bọn họ tin chắc sớm hay muộn bọn họ cũng đạt tới trình độ này.
Tôn Kỳ thì kinh sợ không kìm được mà lẩm bẩm: đan dược còn có thể phức tạp như vậy sao.
Giọng nói của Tôn Kỳ tuy nhỏ nhưng lại gây sự chú ý cho tất cả ở đây.
Các học đồ nhìn hắn với ánh mắt khinh thường như muốn nói: đồ nhà quê!
Vị lão sư giảng dạy lại không có chút biểu lộ cảm xúc, nói sang chuyện khác kéo lại sự chú ý:
“Ta là lão sư cuối cùng giảng dạy. Mười ngày sau sẽ có một bài kiểm tra luyện đan. Các ngươi hãy cố gắng biểu hiện thật tốt.”
Sau đó lão đi mất.
Chỉ còn lại đám học đồ đang bàn tán xôn xao. Mười ngày sau luyện đan chính là quyết định xem sư tôn của bọn họ sẽ là ai.
Tôn Kỳ trở lại biệt viện của mình, tĩnh tọa bế quan.
Hắn cần đem kiến thức thu hoạch ba tháng nay tiêu hoá biến thành kiến thức của mình, đắp dựng lại đan đạo của hắn.
Thời gian mười ngày thoáng cái là hết, Tôn Kỳ mới chỉ đem kiến thức sắp xếp lại còn chưa kịp làm gì.
Hắn đã phải xuất quan, tham gia kiểm tra luyện đan.
Tại trong phòng luyện đan, có hai mươi bảy bàn luyện đan cho hai mươi bảy học đồ.
Phía trên là mười tám ghế ngồi dành cho mười tám vị lão sư đã giảng dạy trong ba tháng vừa qua.
Một lão giả đứng lên phát biểu:
“Hôm nay là ngày kiểm tra xem ba tháng học tập các ngươi đã học được gì. Các ngươi hãy dùng hết khả năng mà luyện đan.”
“Được rồi! bắt đầu đi.”
Các học đồ đều cố gắng luyện đan.
Thời gian một ngày luyện đan kết thúc, các học đồ vẫn là luyện loại đan dược bình thường, ba tháng học tập còn chưa đủ để bọn hắn luyện ra loại đan dược đặc biệt.
Những học đồ nổi bật nhất vẫn là Công Tôn Uyển Nhi và Đinh Liễu. Hai bọn họ luyện thành đan dược lục hoàn trung giai, tiến bộ cực lớn.
Số còn lại thì đan dược vẫn tương đương với trình độ luyện đan trước đó, chỉ có thủ pháp là thêm tinh chuẩn một chút, tiến bộ không lớn.
Tôn Kỳ luyện thành đan dược ngũ hoàn cao giai, vượt xa trình độ luyện đan nhưng lại không gây ấn tượng được với các lão sư.
Bọn hắn đều có suy nghĩ như Lý Mân trước đó.
Các vị lão sư nhìn qua quá trình luyện đan là có thể nhìn ra trình độ luyện đan của các học đồ cũng không cần thử đan.
Một vị lão giả đứng lên nói vài câu nhận xét rồi sau đó hỏi Đinh Liễu có muốn theo lão học luyện đan hay không?
Đinh Liễu đương nhiên là đồng ý, vị lão giả này chính là vây cánh của ông nội hắn, đã được ông nội định sẵn là sư tôn của hắn.
Vị lão giả tiếp theo đứng lên có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng mở miệng hỏi:
“Uyển Nhi có muốn theo ta học luyện đan?”
Công Tôn Uyển Nhi nhìn hắn vui vẻ cười, ánh mắt chờ mong hỏi:
“Nhận Lệ bá bá làm sư tôn thì có thể ra ngoài chơi sao?”
Vị lão giả họ Lệ này cười khổ trong lòng, hắn sao dám để Công Tôn Uyển Nhi ra ngoài vui chơi, hội trưởng không lột da hắn mới là lạ. Hắn cũng cảm thấy mình gan quá lớn cả viên ngọc quý trên tay của hội trưởng, hắn cũng dám nhận làm đồ đệ.
Hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nói:
“Ra ngoài thì không được….”
Hắn còn chưa kịp nói hết đã bị Công Tôn Uyển Nhi xua tay.
“Không nhận. Không nhận. Không được ra ngoài chơi thì không nhận.”
Lão giả họ Lệ nghe vậy không buồn mà trong lòng còn thở phào, cũng may là có thang để xuống.
Vậy là lão quay sang chọn học đồ khác.
Các lão giả khác liên tiếp chọn học đồ nhưng Công Tôn Uyển Nhi cùng Tôn Kỳ đều không được hỏi đến.
Cuối cùng đến Lý Mân thì chỉ còn lại Lục Thống, Tôn Kỳ, Công Tôn Uyển Nhi.
Một bên là quá xuất sắc, hắn không dám nhận.
Một bên thì quá kém, hắn cũng không muốn nhận.
Đắn đo suy nghĩ một lúc, Lý Mân quyết định chọn Lục Thống, đang định mở lời hỏi Tôn Kỳ thì Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng.
“Không cần mở miệng! ta sẽ không theo Lý bá bá. Ta quyết định đến Vĩnh Lục Sơn Cư nghiên cứu đan đạo, ta sẽ trở thành luyện linh sư còn giỏi hơn ông nội lúc đó thì ông nội không thể ngăn ta đi chơi được.”
Lý Mân lúc này ngẩn ra, hắn làm gì có ý định nhận Công Tôn Uyển Nhi, kẻ hắn định nhận là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đột nhiên ánh mắt loé sáng vội nói:
“Lý tưởng của Công Tôn tiểu thư thật to lớn, không biết có thể cho ta đi theo tiểu thư, chứng kiến tiểu thư từng bước viết lên lịch sử mới cho luyện linh sư hội.”
Công Tôn Uyển Nhi nghe lời tâng bốc thì lòng vui sướng, vỗ vai Tôn Kỳ liên tục.
“Được. Được. Từ nay ngươi đi theo ta.”
Công Tôn Uyển Nhi đang cố ra dáng chị đại.
Các lão sư còn đang ngẩn ngơ không biết làm gì thì có một con chim nhỏ bay tới ngậm một mẩu giấy.
Một vị lão sư mở ra mẩu giấy xem, sau đó đưa mắt nhìn các vị khác. Tất cả đều thầm nhẹ gật đầu.
Vị lão sư này tuyên bố:
“Công Tôn Uyển Nhi và Tinh Niệm sẽ gia nhập Vĩnh Lục Sơn Cư. Buổi nhận sư đồ đến đây kết thúc.”
Sau đó vị lão giả này tay vê nhẹ, mẩu giấy hoá thành tro.
Lý Mân thì thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn nhận Tôn Kỳ nhưng mà trong tình huống này hắn không nhận không được.
Không ngờ là Tôn Kỳ chủ động theo đuôi Công Tôn Uyển Nhi đi Vĩnh Lục Sơn Cư, bớt đi phiền phức cho hắn.
Đinh Liễu nhoẻn cười khinh bỉ: tưởng là cao sang không muốn theo ta thì ra là muốn leo lên vây cánh của hội trưởng.
Tôn Kỳ trong lòng cũng thở ra nhẹ nhõm, hắn thực sự không muốn nhận ai làm sư cả, như vậy quá ràng buộc, hắn muốn sống tự do hơn.
Con đường mà hắn đã mở ra không ai có thể giúp được hắn chỉ có hắn một mình tự tiến lên.
Hôm sau Tôn Kỳ dọn đồ tiến về Vĩnh Lục Sơn Cư. Tất nhiên là đi theo chân của Công Tôn Uyển Nhi.
Vĩnh Lục Sơn Cư là một ngọn núi nhỏ nằm phía đông luyện linh sư hội.
Nơi này dành cho những ai cuồng nghiên cứu luyện linh, bọn hắn không có hứng thú với quyền lực trong luyện linh sư hội.
Bọn họ chỉ một lòng với luyện linh.
Bọn họ thường có những ý tưởng mới lạ đến điên rồ, đôi khi sẽ gây náo loạn cả linh sư hội.
Bọn họ thường bị cho là một lũ lập dị, bị tất cả xa lánh.
Nhưng đôi khi cũng có vài đan phương mới từ nơi đây xuất ra, gây chấn động cả linh sư hội.
Vậy nên Vĩnh Lục Sơn Cư vừa bị trách vừa được thương, trở thành cấm địa trong lời đồn.
Công Tôn Uyển Nhi cùng Tôn Kỳ dọn đến đây cũng gây nên một chút xôn xao nhưng mà bọn họ đoán Công Tôn Uyển Nhi chỉ là ham chơi, chơi chán rồi sẽ dọn đi chỗ khác còn Tôn Kỳ chỉ là kẻ theo đuôi, Công Tôn Uyển Nhi đi đâu Tôn Kỳ theo đó.
Tại trong một ngôi điện trung tâm của luyện linh sư hội, có một lão giả khí chất uy nghiêm dõi mắt về hướng Vĩnh Lục Sơn Cư.
Một tên trung niên đứng bên cạnh, hỏi:
“Sư tôn! Để Uyển Nhi tự ý như vậy có nên không?”
Vị lão giả này đáp lời:
“Không sao. Ta xưa nay nhốt nó trong nhà, bắt nó học luyện đan. Bây giờ cũng nên cho nó vui chơi thư giãn một chút.”
“Chỉ cần thêm để mắt đến Vĩnh Lục Sơn Cư là được.”
Tên trung niên ngập ngừng hỏi:
“Còn tên theo đuôi thì thế nào?”
Vị lão giả vẫn ung dung:
“Ta đã điều tra qua. Không có vấn đề gì.”
p/s: Nói về đan đạo mình lấy ý tưởng từ hoá học.
Các bạn cứ tưởng tượng: đan luyện theo cách bình thường là hoá vô cơ.
Đan luyện theo cách đặc biệt là hoá hữu cơ: tinh dược chính là cacbon còn phụ dược là mấy nguyên tố khác dính xung quanh.
Danh sách chương