Tôn Kỳ tiếp tục giảng dạy tơ nguyện kỳ diệu công năng, thậm chí hắn còn muốn để người không tu luyện lực cũng có thể dùng tơ nguyện, tất nhiên vẫn đang ở dạng ý tưởng, chưa có bất kỳ cái gì manh mối nhưng đủ sức hấp dẫn mọi người tâm thần.
Ở đây phần lớn là thanh niên tài tuấn, nghe Tôn Kỳ nói, bọn họ cũng có những suy nghĩ riêng, cùng đưa ra ý kiến.
“Đã có thể chế tạo thành giáp vậy thì cũng có thể chế tạo thành vũ khí.”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Tơ nguyện có thể duy trì bao lâu?” một người hỏi.
Không đợi Tôn Kỳ trả lời, một tên tu luyện nguyện lực lâu năm lên tiếng, hiển nhiên đối với cái này hắn kinh nghiệm nhiều, dù sao Tôn Kỳ tu luyện nguyện lực cũng không được bao lâu thua hắn xa lắm:
“Duy trì cho đến khi chúng ta thực hiện lời nguyện hoặc chủ lời nguyện chết.”
Tên này nghe trả lời, sắc mặt liền ảm đạm, hắn gọi Cố Thành, là thiên tài kiến trúc đạo, hắn cũng không phải nhóm người đầu tiên kéo đến, hắn là được đồng bạn truyền tin.
Khi Tôn Kỳ biểu diễn cái kia tơ nguyện cường đại, có rất nhiều người đã bắt đầu truyền tin gọi đồng bạn.
Hắn nghe tin mà tới, cảm thấy vô cùng hứng thú với tơ nguyện, nếu tơ nguyện này bền chắc đến phong thần cũng không phá được, dùng làm vật liệu xây dựng chính là tuyệt hảo.
Nhưng mà nghe câu trả lời, hắn thất vọng, một đời người có bao nhiêu chứ? 60 năm, thậm chí càng thấp.

Xây dựng 60 năm rồi sụp đổ thì có ích gì.
“Thế nhưng...” tên này tiếp tục nói.

“Nếu đơn giản như vậy thì bọn ta cũng không khốn khổ bị vây tại nhị dực.”
Cố Thành nghe vậy ánh mắt sáng rỡ, nghiêng đầu lắng nghe.
“Lời nguyện là có tính liên kết, kế thừa.

Ví dụ lời nguyện cho mưa thuận gió hòa tạo thành một sợi tơ nguyện, đây không phải một người muốn mà tất cả con người đều muốn như vậy.

Khi một trong số người này chết đi sợi tơ sẽ yếu đi một điểm.


Nhưng mà sẽ ngay lập tức có người bù vào.
Qua thời gian sợi tơ này sẽ càng lúc càng bền chắc theo dân số.
Bọn ta từng dùng hồng thủy tiêu diệt bọn họ nhưng những người còn sống sẽ càng thêm cường liệt cầu nguyện mưa thuận gió hòa.
Ngoài ra còn rất nhiều lời nguyện tương tự như: cầu sức khỏe, khỏi bệnh, may mắn, có con, bội thu… tạo thành những sợi tơ vô cùng bền chắc, gần như bất diệt.”
Cố Thành nghe vậy ánh mắt tỏa sáng.
“Nói như vậy chỉ cần chọn đúng tơ nguyện, có thể tạo thành vật liệu bất diệt.”
“Có thể nói như vậy.” tên này gật đầu.
“Tơ nguyện nặng sao?” có một người hỏi.
“Không trọng lượng.” Tôn Kỳ trả lời.
“Có thể kéo dài bao nhiêu?”
“Ngắn có thể vài mét, dài có thể vài dặm, tùy theo.”
“Có thể truyền thông tin?”
“Không thể.”
“Có thể mang ra ngoài vũ trụ?”
“Có Nhân Chủng, ta có thể.”
“Có thể cất giữ?”
“Không biết.”
Lúc này trong bàn tiệc đã xuất hiện rất nhiều người, toàn là thanh niên tài tuấn, bọn họ đối với lĩnh vực của mình đều có thể xưng thiên tài.
Bọn họ từng cái vấn đề đưa ra, sau đó lại cùng nhau thảo luận lên, đều có độc đáo kiến giải cùng ý tưởng.
Tôn Kỳ chủ yếu lắng nghe, ai thắc mắc về đặc tính tơ nguyện hắn mới trả lời.
Tôn Kỳ nhìn mọi người cười híp mắt, tiếp tục đi, tiếp tục đi… càng lún sâu càng tốt, tương lai các ngươi sẽ là của ta thẻ đánh bạc.
Lần này trò chuyện kéo dài ba ngày ba đêm mới kết thúc, không phải không đủ sức tiếp tục, mà do trí tuệ đã cạn kiệt.

Tất cả vẫn chỉ là lý thuyết, bọn hắn cần thực nghiệm một phen, sau đó đúc kết thành quả mới có thể tiếp tục thảo luận.
Kết thúc, có mấy người rục rịch suy nghĩ, phải chăng nên kiêm tu thêm nguyện lực.
Lúc trước sở dĩ không ai muốn tu luyện nguyện lực vì tơ nguyện phiền phức, nhưng hiện tại xem ra phiền phức cũng không phải phiền phức, ngược lại còn là ưu điểm.
Tất nhiên còn phải suy nghĩ thêm, tốt nhất là chờ Tôn Kỳ nghiên cứu hoàn thiện.
Mọi người lúc này đã ẩn ẩn thấy được Thần tộc một cơ hội nở rộ phát triển.
Thời Hàn Thuyên một lần, thời Thảo một lần, hiện tại có thể là một lần nữa.
Hàn Thuyên tuổi thọ dài, có nhiều thành tựu nên kéo dài Thần tộc phát triển đến mấy chục kỷ.
Thảo mặc dù trí tuyệt thiên hạ, nhưng mất sớm, nhiều công trình còn chưa hoàn thiện, chỉ có thể cung cấp cho Thần tộc phát triển 7 kỷ, đến bây giờ đã hao tận.
Bởi vậy bọn họ rất mong chờ vào Tôn Kỳ.
Thử nghĩ một chút nếu có thể vận dụng tơ nguyện, đây chính là nguồn tài nguyên gần như vô tận, chỉ cần Nhân tộc số lượng lớn tín ngưỡng Thần tộc sẽ có vô cùng nguyện lực.

So với tài nguyên khai thác sẽ có một ngày cạn kiệt như sắt, đồng, nhôm… ngu ngốc cũng sẽ nhận ra cái nào tốt cái nào xấu.
Một bàn tiệc tùy tiện, đột nhiên cho người ta cảm giác biến thiên, một cơn sóng ngầm đang hình thành đẩy con thuyền Thần tộc lại tiến lên hoặc… lật đổ con thuyền này.
...
Tôn Kỳ đối với mọi người kiến giải cũng cảm thấy rất hứng thú, dự định nghiên cứu sâu hơn nguyện lực nhưng mà đúng lúc này từ thiên ngoại truyền đến tin tức phát hiện tiểu thế giới.
Nghe nói trong tiểu thế giới xuất hiện rất nhiều Đạo Chủng, bởi vậy thu hút mọi người tiến tới.
Đạo Chủng bình thường vô cùng khó có được, một cái Đạo Chủng có khi phải tích lũy mấy chục ngàn năm mới mua được, mà Đạo Chủng tự nhiên càng là khó được.
Bởi vậy xuất hiện một cái tiểu thế giới đầy ắp Đạo Chủng không khiến mọi người sốt sắng sao được.
Tôn Kỳ nhận được tin tức, suy nghĩ một hồi cũng quyết định lên đường.
Sau khi trở lại chiến trường, Tôn Kỳ liên hệ với mấy người quen tìm hiểu tin tức.
Tại trên một bàn tiệc, Tôn Kỳ thiết đãi ba vị huynh đệ đồng đội cũ.

Bọn họ hỏi thăm tình hình đối phương, sau vài lời khách sáo, Tôn Kỳ vào chủ đề chính.

“Hắn thế nào?”
“Vẫn ngoan ngoãn diện bích.” một vị gọi Tô Thanh Vân trả lời.

“Lý Bôn tướng quân từng tới thăm một lần, hai bên trò chuyện vài câu thì Lý Bôn tướng quân nổi giận, sau đó phất tay đùng đùng bỏ đi.

Mấy năm sau, có một vị binh sĩ giao cho hắn một lá thư, hắn đọc xong thì cười lạnh, bóp nát lá thư.

Ngoài hai người đó thì không còn ai nữa, hắn cũng không có cái gì đặc biệt cử động.”
Tôn Kỳ gật đầu.

Lý Bôn tướng quân hẳn là đến khuyên Nguyên Sa, Lý Bôn là cái người cứng nhắc, khắc nghiệt nhưng thật ra ngoài lạnh trong nóng.

Hắn vẫn là không muốn Nguyên Sa sa đọa, đáng tiếc hắn sai, Nguyên Sa không cần Lý Bôn, Nguyên Sa đã có cường đại hơn chỗ dựa.
Còn lá thư kia khả năng là của Quyền Phong Thần.

Quyển Phong Thần là cái chuộc mặt mũi, chắc chắn trong thư sẽ trách mắng Nguyên Sa, thậm chí còn có ý cắt đứt quan hệ.
“Vất vả ngươi.” Tôn Kỳ quẹt thẻ điểm.
Tô Thanh Vân nhìn điểm, ánh mắt vui vẻ.
“Chuyện nhỏ, trưởng quan phân phối, thuộc hạ nghĩa bất dung từ.”
Tô Thanh Vân cất đi thẻ điểm, hỏi:
“Tiếp tục quan sát sao?”
“Không cần!” Tôn Kỳ trả lời.
Tô Thanh Vân mặt hơi ảm đạm, mối làm ăn lớn a! không còn nữa rồi.
“Đợi khi hắn hết án phạt lại tiếp tục quan sát.” Tôn Kỳ bổ sung.

Thời gian tiếp theo hẳn là không có còn cái gì phát sinh, không cần lãng phí vào hắn nữa.
Tô Thanh Vân ánh mắt sáng ngời.
Tôn Kỳ lại hỏi sang chuyện khác.
“Trong quân có việc gì sao?”
Ba bọn họ thay nhau kể chuyện, chủ yếu là những chuyện linh tinh, không có cái gì đại biến.

Thấy Tôn Kỳ không hứng thú, Thanh Ngư cười nói:
“Trưởng quan lần này đến có phải vì tiểu thế giới?”
Tôn Kỳ ngừng tay sau đó tiếp tục đưa chén lên miệng nhấm một ngụm.
“Nói tiếp.”
Thanh Ngư giỏi quan sát sắc mặt, biết nói trúng trọng tâm, cười nói:
“Đây cũng là sự kiện lớn nhất gần đây.

Nghe nói là do một vị binh sĩ lạc đội phát hiện ở chòm sao Bạch Dương.
Hắn nói bị lạc, vô tình phát hiện một vùng không gian kỳ diệu, có vạn sắc tinh vân bao quanh, bên trong chiếu ảnh một thế giới sống.
Hắn sau khi trở về báo cáo lên cấp trên.

Có mấy vị phong thần tiếp tới kiểm tra, xác định trong thế giới kia toàn là Đạo Chủng, giống như là thế giới riêng của bọn chúng.
Sau đó lại tiếp tục tra cứu trong cổ thư, bọn họ suy đoán nơi này có thể là đạo tràng thử nghiệm chế tạo sự sống.”
Tôn Kỳ nghe đến đây khóe mắt nhảy lên, chén nước hơi rung nước sóng sánh.
“Thử nghiệm chế tạo sự sống?”
“Phải!” vị còn lại lên tiếng, hắn sợ không lên tiếng sẽ không được trả công.


“Chúng ta đều biết điểm hóa sự sống là nhiệm vụ của Tổng Lãnh Thiên Thần Thánh Hóa.

Nơi đây có thể là nơi Thánh Hóa thử nghiệm trước khi rải sự sống ra toàn vũ trụ.”
“Không phải nói sự sống đầu tiên là trên Đại Thế Giới do Đấng Tạo Hóa làm ra sao?” Tôn Kỳ âm thầm truyền tin cho Hỏa Hỏa.
“Có gì mâu thuẫn đâu, sự sống trên Đại Thế Giới là Đấng Tạo Hóa làm, còn mấy nơi khác là do Thánh Hóa làm.” Hỏa Hỏa lạnh nhạt trả lời.

“Bởi vậy các ngươi rất có phúc, tiên thiên đã cao trọng hơn sinh vật những nơi khác.

Các ngươi mới là chuẩn tắc sinh vật sống, những nơi khác chỉ là bắt chước.”
Tôn Kỳ thầm gật đầu.
Thấy Tôn Kỳ suy tư, vị này tiếp tục nói:
“Mấy vị phong thần nói tiến vào nơi đó sẽ phát sinh chuyện kỳ dị, giống như trải qua giấc mơ.

Bên trong có lẽ qua rất lâu, bên ngoài lại qua không bao lâu.”
Tôn Kỳ nhíu mày.

Phong thần là cỡ nào cường đại, các loại huyễn ảnh, chướng nhãn pháp, mê hoặc… gần như vô dụng, vậy mà bọn họ còn không nói rõ.
“Vì sao lại nói là mơ?”
“Vì khi trở ra bọn họ cũng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mơ hồ trí nhớ, thật giống như ngủ mơ.”
“Có nguy hiểm sao?”
“Không có! mọi người trở ra không hề có bất kỳ cái gì tổn thương, dù là nhất dực hay phong thần, đều không có vấn đề.”
Tôn Kỳ nhíu mày, cái này thật khó hiểu.
“Có cái gì bảo vật sao?”
“Có! một vị tứ dực, sau khi đi ra liền phát hiện trong tinh thần có thêm một cái Đạo Chủng, còn vì sao có hắn cũng hồ đồ.

Hắn chỉ nói trong đó hình như rất nhiều Đạo Chủng.

Những người khác cũng xác nhận điểm này.”
“Đạo Chủng?”
“Phải!”
Tôn Kỳ từng ngón tay gõ trên bàn, suy tư.
“Trưởng quan, bọn ta dự định ba ngày sau khởi hành tiến về Bạch Dương, trưởng quan có đi cùng.” một tên mong chờ hỏi, vị trưởng quan này thế nhưng rất hào phóng, đi cùng có thể tiết kiệm cho bọn hắn rất nhiều điểm.
Tôn Kỳ suy nghĩ một chút liền lắc đầu.
“Không vội, ta còn có chuyện cần xử lý.”
Nghe vậy bọn họ tỏ ra tiếc nuối.
Bọn họ sau đó tiếp tục nói chuyện một lúc rồi chia tay..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện