Bạch Nghị đông đông lùi lại, nhìn vết thương, sau hoảng sợ là vui mừng.
Vết thương quá nhỏ, điều này nói rõ cái gì? hoặc là hắn quá mạnh, Tôn Kỳ không thể tổn thương hắn, hoặc là Tôn Kỳ quá yếu.
Suy nghĩ, hắn càng nghiêng về phương án thứ nhất.
Tôn Kỳ trở thành Bách Gia Cự Tử, nói rõ không yếu, ít nhất cùng cảnh giới chưa ai thắng được Tôn Kỳ.
Bạch Nghị niềm tin lập tức bành trướng, dù cho hắn lấy cao hơn cảnh giới chiến thắng nhưng mà có thể chiến thắng Cự Tử, vẫn là một loại vinh quang.
Ở dưới, rất nhiều người nhận ra điểm này.
Trước đó đám người đứng trung lập, hơi nhích gần về phe Bạch Nghị, lúc này chọn đội chưa phải quá trễ.
Bạch Nghị khí thế bừng bừng, kiếm pháp hoa mỹ, từng bước lấn tới, hắn muốn áp chế Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hừ nhẹ, thương kỹ ảo diệu, dễ dàng phá thế công của Bạch Nghị.
Cục diện vẫn là như trước, Tôn Kỳ đè ép Bạch Nghị, uy thế chiều dài của thương được hắn phát huy triệt để, Bạch Nghị chưa kịp tới gần đã bị hắn đánh cho lùi lại.
Bạch Nghị suy nghĩ có nên hay không đổi binh khí.
Hắn không phải là thiên phú vô song nhưng kẹt tại nhị dực quá lâu, thời gian rảnh rỗi nhiều, mỗi thứ đều có nghiên cứu một chút, binh khí hắn cũng thông thuộc mấy loại, chỉ là kiếm mới là hắn cường đại nhất.
Qua vài lần suy nghĩ, hắn hay là thôi, cường đại nhất kiếm thuật còn không làm gì được Tôn Kỳ, dùng binh khí khác, chỉ sợ kết quả cũng như vậy, càng sẽ thêm mất mặt.
Át chủ bài lớn nhất của hắn là trên cảnh giới, cần gì phải so đo võ kỹ.
Đánh đến bây giờ là đủ, không cần chơi nữa, đánh tiếp chỉ sợ lòng người tan vỡ, cần gì như vậy.
Minh bạch mọi chuyện, Bạch Nghị cùng Tôn Kỳ đối chiến một chiêu, lợi dụng chấn lực kéo ra khoảng cách.
“Thẩm Văn, không thể không thừa nhận ngươi thiên phú rất tốt nhưng mà trận chiến này không phải luận thiên phú.” Bạch Nghị lạnh nhạt.
“Ta chuẩn bị dùng đến toàn lực ngươi sẵn sàng chưa?” Bạch Nghị lúc này lại lộ ra phong thái quân tử, hắn tự tin nắm chắc chiến thắng trong tay, sao không thêu hoa trên gấm, càng tôn thêm chính mình thực lực cùng tâm tính.
“Tới đi!” Tôn Kỳ từ đầu đến cuối vẫn một thái độ lạnh nhạt.
Bạch Nghị trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, toàn thân khí tức bạo thăng, sau lưng ba đôi cánh lần lượt xuất hiện, khí thế tràn lan, ép cho những người dưới sàn đấu cảm thấy ngột ngạt.
Bọn họ không khỏi biến sắc, thầm kinh hãi: tam dực quá mạnh!
Có một câu nói rất đúng: mỗi dực một thế giới.
Mạnh đến không thể nào vượt cấp.
Đám trung lập lại nhích lại gần hơn phe Bạch Nghị.
Bạch Nghị thấy biểu cảm mọi người, vô cùng đắc ý.
Tôn Kỳ lại tỏ ra khinh thường, đây là khí lực tràn lan, tu vi bất ổn.
Xem ra tên này đột phá, quá đỗi vui mừng quên mất phải củng cố tu vi.
Căn cơ kém người mỗi lần đột phá, đều phải dùng thời gian để củng cố tu vi.
Căn cơ vững chắc, cần ít hơn thời gian thậm chí không cần củng cố tu vi.
Tôn Kỳ đang nghĩ có muốn hay không ra tay hung ác.
Chỉ cần hắn đánh phá một vài điểm, tên này căn cơ vốn kém, một chút phá hư, có thể khiến căn cơ Bạch Nghị sụp đổ.
Nặng thì tàn phế, nhẹ thì vĩnh viễn không thể tiến thêm, trở thành tam dực yếu nhất lịch sử.
Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng, hay là thôi đi.
Ở nơi khác hắn không cần nhiều như vậy suy tính, ngươi khiêu chiến ta vậy thì ngươi phải chết.
Nhưng đây là Thần giới, quá hung ác không tốt, cũng đừng có nghĩ sẽ qua mặt được mọi người, nhất là phong thần.
Bạch Nghị đưa tay nắm lấy không khí, thổ thuộc tính ngưng tụ hóa thành một cây trường kiếm.
Hắn đã dùng đến chân thực lực.
Hắn từng bước tiến lên, rất chậm rất nặng nề, uy áp đè ép không gian.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ quần áo phần phật, tóc rối tung bay, sống lưng thẳng thắp, trường thương trong bay chỉ xéo mặt đất.
“Ngươi sao chưa mở cánh?” Bạch Nghị lạnh lùng.
“Không cần!” Tôn Kỳ vẫn như thế không để hắn vào trong mắt.
Bạch Nghị nhếch mép cười.
“Qua chiêu này, để người nằm giường vài năm suy nghĩ, tự hỏi đã sai ở đâu?”
Bạch Nghị sau đó không nói nữa.
Hắn gồng lên thần khí, sau lưng mờ ảo xuất hiện hư ảnh cự sơn.
Hắn từ từ nâng kiếm, cảm giác vô cùng nặng nề.
Kiếm qua đỉnh đầu, phóng lớn, đâm vào mây trời.
Bổ xuống!
Ầm vang tiếng trầm thấp giống như cự sơn đè xuống.
Lần này hắn cũng không cần áp sát Tôn Kỳ, đây là pháp không phải kỹ.
Kiếm này hạ xuống không chỗ trốn tránh, trừ phi Tôn Kỳ nhảy xuống đài, bức tốc chạy đi.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, tụ thế, rút thương về phía sau tụ lực.
Hắn không cần phóng thích ra bất kỳ cái gì Chuyển Luân hay cánh.
Phóng thích Chuyển Luân và cánh là để câu thông nhiều hơn thiên địa đại đạo.
Nhưng Tôn Kỳ không cần, đối phó với Bạch Nghị không cần.
Tất cả lực lượng đều nội liễm, ẩn trong thân thương.
Vút! mũi thương phóng ra, không có bất kỳ cái gì dị tượng, chỉ bình thường một thương.
Lưỡi kiếm khổng lồ cùng mũi thương nhỏ bé chạm vào nhau, cho người ta cảm giác châu chấu đá xe.
Nhưng trong khoảnh khắc va chạm này, tại mũi thương bộc phá ra cường đại lực lượng.
Hư cảnh cự kiếm phát ra răng rắc âm thanh, trải dài vết nứt.
Mọi người chấn kinh.
Thật không thể nào tưởng nổi!
Choang! một tiếng lớn, hư ảnh cự kiếm vỡ nát.
Bạch Nghị đông đông lùi lại, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu.
Đúng lúc này một thương vô thanh vô tức đã đến trước người hắn.
Phốc! mũi thương từ giữa ngực xuyên qua, tất nhiên tránh đi chỗ yếu hại, mặc dù vậy vẫn đủ để Bạch Nghị nằm giường vài tháng.
Bạch Nghị trợn mắt, cúi đầu nhìn vết thương.
Không đợi hắn làm ra phản ứng, một bàn chân đạp vào bụng hắn rút ra mũi thương.
Bạch Nghị bay thẳng xuống đài, máu vẩy một đường dài.
Tất cả im lặng, trên mặt không hết hoảng hốt.
Ầm! Tôn Kỳ dậm chân thương mạnh xuống đất, rung một cái, máu tươi bị chấn bay, mũi thương lại hoàn hảo sáng bóng.
Tôn Kỳ cúi đầu nhìn mọi người, lạnh nhạt:
“Từ nay các ngươi không được vào Tiếp Thiên Đài.”
Sau đó lại nhìn đám trung lập, thật ra đám này đã đến gần vô hạn sắp sát nhập với bọn Bạch Nghị.
Tôn Kỳ chiến thắng quá nhanh, bọn chúng còn chưa kịp tách ra.— QUẢNG CÁO —
“Cấm các ngươi ba năm không được vào Tiếp Thiên Đài.
Các ngươi có ý kiến gì không?”
Đám trung lập tất nhiên không dám có ý kiến, gật đầu như gà mổ thóc, ba năm mà thôi chỉ như cái chớp mắt.
Đám ủng hộ Bạch Nghị thì cực kỳ không phục, đây gần như cắt đứt tương lai của bọn hắn.
Bọn hắn thiên phú kém ngoài con đường nguyện lực thì không có nhiều lựa chọn.
“Thẩm Văn, ngươi đừng có quá đáng!!!” lúc này Nam Từ lên tiếng, hắn là một trong những lão đại hết lòng ủng hộ Bạch Nghị hạ bệ Tôn Kỳ.
“Tiếp Thiên Đài có thể là ngươi xây dựng, ngươi không muốn bọn ta vào không sao.
Nhưng ngươi chiếm hết nguyện lực Phàm giới là không được.” Mã Đại tiếp lời.
“Phải! ngươi phải trả lại Phàm giới khu vực cho bọn ta.”
“Phàm giới khu vực vốn mỗi người quản một khu, ngươi ngang ngược chiếm lấy tất cả, bọn ta không phục.”
Bọn họ mỗi tên một lời, nhất định phải phản kháng, bây giờ không phản kháng, tương lai muốn phản kháng cũng không có lý do.
Tôn Kỳ nhếch mép cười:
“Các ngươi ai không phục có thể lên đây thử.”
Bọn họ tất nhiên là không dám, nhưng mà cũng không thể buông tha.
“Thẩm Văn chuyện này chưa kết thúc đâu, bọn ta sẽ đưa chuyện này lên Pháp Gia.”
“Tùy các ngươi!” Tôn Kỳ không quan trọng.
Bọn họ hừ lạnh một tiếng, bê Bạch Nghị rút lui, chuyện này chưa xong đâu!
Tôn Kỳ bước xuống đài.
Trần Dung, Trần Kỷ ríu rít nói chuyện, hiển nhiên Tôn Kỳ chiến thắng làm cho các nàng vô cùng vui mừng.
“Thẩm ca, ngươi tu vi đã đến mức nào rồi?” Trần Dung tò mò hỏi.
Trong trí nhớ của nàng Tôn Kỳ vẫn đang là nhất dực, vượt hai cấp đánh bại tam dực thật không thể tin nổi.
Chuyện Tôn Kỳ nhị dực chỉ một lần tiết lộ trong lúc vượt Vô Lượng Tháp, là Vạn Pháp Chí Tôn phát hiện nói với mấy vị phong thần tại đó, ngoài ra còn có Dạ Tuyết và một ít người khác.
Bọn họ đều không phải kẻ nhiều chuyện nên người biết thực lực Tôn Kỳ rất ít.
“Nhị dực!” Tôn Kỳ bình thản.
Nhưng trong đầu của Trần Dung, Trần Kỷ lại bùng nổ.
Nhị dực! nhị dực rồi! tốc độ tu luyện này thật sự quá khủng bố.
Hắn biết Trần Kỷ là cái miệng rộng, sẽ đi rêu rao, hắn chính là muốn như vậy, tiết lộ bản thân để chấn nhiếp một số người, có đôi khi khiêm nhường sẽ bị người ta đạp lên mặt giống như tình huống hôm nay, nếu bọn chúng biết Tôn Kỳ nhị dực chắc chắn sẽ không manh động như vậy.
Hai tỷ muội run lên vì vui mừng, Trần Kỷ định vỗ mông ngựa.
Tôn Kỳ xua tay:
“Không cần tâng bốc, có mấy người cũng tương tự thời gian bước vào nhị dực giống ta.”
Hai tỷ không tin nổi, đang định khen Tôn Kỳ tuyệt thế thiên tài, không ngờ có người cũng là.
“Là ai nha?” Trần Kỷ tò mò hỏi.
Tôn Kỳ bước đi không nói gì.
— QUẢNG CÁO —
Trần Kỷ lại theo đuôi ríu rít hỏi.
Trong lòng hắn có sẵn ba cái tên Lôi Động, Nguyên Sa, Dạ Tuyết.
Nguyên Sa, Dạ Tuyết không cần nói.
Lôi Động là phong thần chuyển sinh, lúc này thành tựu nhị dực cũng là bình thường.
Bọn hắn trở về.
Ngày hôm sau, có người Pháp Gia đến, bọn hắn cũng không có cái gì bắt tội.
Bọn chúng chỉ yêu cầu Tôn Kỳ nhanh chóng đưa Tiếp Thiên Đài vào trong hệ thống pháp luật.
Tôn Kỳ không thể từ chối cái này yêu cầu.
Vì cái này yêu cầu có trong hiến pháp.
Người Pháp Gia bắt đầu cùng hắn thảo luận các loại tình huống, các loại xử lý.
Tôn Kỳ đối với các loại tình huống đều cùng một cái xử lý: cấm vĩnh viễn.
Thảo luận một giờ, mọi chuyện kết thúc, người Pháp Gia đứng lên chắp tay:
“Ta sẽ đưa hồ sơ này lên Hội Đồng Đạo Đức Pháp Luật.
Khoảng một tháng sau sẽ có kết quả.”
Tôn Kỳ gật đầu, hắn mặc dù là chủ nhân của Tiếp Thiên Đài nhưng muốn làm luật không phải hắn nói là được, cần phải thông qua các loại tranh luận, bỏ phiếu.
Một tháng sau, người Pháp Gia lại tới, đưa cho hắn xem một bản pháp luật mới.
Luật mới cắt xén của hắn một phần tài nguyên, hai phần điểm, hai phần nguyện lực, coi như đóng thuế.
Đối với trừng phạt, chỉ giữ lại một vài ý của hắn, phần lớn là hạ thấp mức phạt.
Tôn Kỳ hở tý là cấm vĩnh viễn đúng là không được.
Đối với Tôn Kỳ cấm bọn Bạch Nghị vĩnh viễn, Pháp Gia không có sửa đổi, đó dù sao cũng là tội phản loạn.
Pháp Gia chỉ khuyên hắn nên có hạn định, 1000 năm là được, đây chỉ là khuyên cũng không bắt buộc.
Tôn Kỳ đối với những việc này đều tất cả đáp ứng.
Hắn không cần thiết cùng Pháp Gia chi li từng điểm, quá mất thời gian, mất một ít tài nguyên mà thôi, bọn Bạch Nghị hắn càng không để ý.
Pháp Gia thấy hắn dứt khoát đồng ý, với hắn thêm một điểm hảo cảm.
Mọi chuyện đến đây kết thúc.
Tôn Kỳ giải quyết xong chuyện này liền ra ngoài ngao du.
Trong sách có nói khi bế tắc không thông có thể ra ngoài ngắm xem tự nhiên vạn vật.
Thảo năm xưa cũng chính là đếm cánh hoa mà ngộ ra dãy số phi bô.
Thảo từng nói: “Ta không sáng tạo, ta chỉ là tìm hiểu.
Mọi thứ vẫn luôn ở đó, trong mỗi bông hoa, mỗi ngọn cỏ… chứa đựng tất cả công thức, định lý.”
Tôn Kỳ đứng tại trên đỉnh núi nhìn mây trôi nước chảy.
Ngồi trên lá sen phiêu phù giữa hồ.
Tại dưới thác nước ầm ầm đổ xuống.
Tại bên bờ biển nghe tiếng sóng vỗ.
Giữa cánh đồng cỏ xanh, gió thổi ào ào, quần áo phần phật, Tôn Kỳ tâm tính lúc này bình lặng giống như mặt hồ không gợn sóng.
Chợt! hắn mở mắt, lấy tay làm đao, vung lên chém xuống.
Phốc! tiếng không khí bị cắt đứt, đao này cực nhanh..
Vết thương quá nhỏ, điều này nói rõ cái gì? hoặc là hắn quá mạnh, Tôn Kỳ không thể tổn thương hắn, hoặc là Tôn Kỳ quá yếu.
Suy nghĩ, hắn càng nghiêng về phương án thứ nhất.
Tôn Kỳ trở thành Bách Gia Cự Tử, nói rõ không yếu, ít nhất cùng cảnh giới chưa ai thắng được Tôn Kỳ.
Bạch Nghị niềm tin lập tức bành trướng, dù cho hắn lấy cao hơn cảnh giới chiến thắng nhưng mà có thể chiến thắng Cự Tử, vẫn là một loại vinh quang.
Ở dưới, rất nhiều người nhận ra điểm này.
Trước đó đám người đứng trung lập, hơi nhích gần về phe Bạch Nghị, lúc này chọn đội chưa phải quá trễ.
Bạch Nghị khí thế bừng bừng, kiếm pháp hoa mỹ, từng bước lấn tới, hắn muốn áp chế Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hừ nhẹ, thương kỹ ảo diệu, dễ dàng phá thế công của Bạch Nghị.
Cục diện vẫn là như trước, Tôn Kỳ đè ép Bạch Nghị, uy thế chiều dài của thương được hắn phát huy triệt để, Bạch Nghị chưa kịp tới gần đã bị hắn đánh cho lùi lại.
Bạch Nghị suy nghĩ có nên hay không đổi binh khí.
Hắn không phải là thiên phú vô song nhưng kẹt tại nhị dực quá lâu, thời gian rảnh rỗi nhiều, mỗi thứ đều có nghiên cứu một chút, binh khí hắn cũng thông thuộc mấy loại, chỉ là kiếm mới là hắn cường đại nhất.
Qua vài lần suy nghĩ, hắn hay là thôi, cường đại nhất kiếm thuật còn không làm gì được Tôn Kỳ, dùng binh khí khác, chỉ sợ kết quả cũng như vậy, càng sẽ thêm mất mặt.
Át chủ bài lớn nhất của hắn là trên cảnh giới, cần gì phải so đo võ kỹ.
Đánh đến bây giờ là đủ, không cần chơi nữa, đánh tiếp chỉ sợ lòng người tan vỡ, cần gì như vậy.
Minh bạch mọi chuyện, Bạch Nghị cùng Tôn Kỳ đối chiến một chiêu, lợi dụng chấn lực kéo ra khoảng cách.
“Thẩm Văn, không thể không thừa nhận ngươi thiên phú rất tốt nhưng mà trận chiến này không phải luận thiên phú.” Bạch Nghị lạnh nhạt.
“Ta chuẩn bị dùng đến toàn lực ngươi sẵn sàng chưa?” Bạch Nghị lúc này lại lộ ra phong thái quân tử, hắn tự tin nắm chắc chiến thắng trong tay, sao không thêu hoa trên gấm, càng tôn thêm chính mình thực lực cùng tâm tính.
“Tới đi!” Tôn Kỳ từ đầu đến cuối vẫn một thái độ lạnh nhạt.
Bạch Nghị trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, toàn thân khí tức bạo thăng, sau lưng ba đôi cánh lần lượt xuất hiện, khí thế tràn lan, ép cho những người dưới sàn đấu cảm thấy ngột ngạt.
Bọn họ không khỏi biến sắc, thầm kinh hãi: tam dực quá mạnh!
Có một câu nói rất đúng: mỗi dực một thế giới.
Mạnh đến không thể nào vượt cấp.
Đám trung lập lại nhích lại gần hơn phe Bạch Nghị.
Bạch Nghị thấy biểu cảm mọi người, vô cùng đắc ý.
Tôn Kỳ lại tỏ ra khinh thường, đây là khí lực tràn lan, tu vi bất ổn.
Xem ra tên này đột phá, quá đỗi vui mừng quên mất phải củng cố tu vi.
Căn cơ kém người mỗi lần đột phá, đều phải dùng thời gian để củng cố tu vi.
Căn cơ vững chắc, cần ít hơn thời gian thậm chí không cần củng cố tu vi.
Tôn Kỳ đang nghĩ có muốn hay không ra tay hung ác.
Chỉ cần hắn đánh phá một vài điểm, tên này căn cơ vốn kém, một chút phá hư, có thể khiến căn cơ Bạch Nghị sụp đổ.
Nặng thì tàn phế, nhẹ thì vĩnh viễn không thể tiến thêm, trở thành tam dực yếu nhất lịch sử.
Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng, hay là thôi đi.
Ở nơi khác hắn không cần nhiều như vậy suy tính, ngươi khiêu chiến ta vậy thì ngươi phải chết.
Nhưng đây là Thần giới, quá hung ác không tốt, cũng đừng có nghĩ sẽ qua mặt được mọi người, nhất là phong thần.
Bạch Nghị đưa tay nắm lấy không khí, thổ thuộc tính ngưng tụ hóa thành một cây trường kiếm.
Hắn đã dùng đến chân thực lực.
Hắn từng bước tiến lên, rất chậm rất nặng nề, uy áp đè ép không gian.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ quần áo phần phật, tóc rối tung bay, sống lưng thẳng thắp, trường thương trong bay chỉ xéo mặt đất.
“Ngươi sao chưa mở cánh?” Bạch Nghị lạnh lùng.
“Không cần!” Tôn Kỳ vẫn như thế không để hắn vào trong mắt.
Bạch Nghị nhếch mép cười.
“Qua chiêu này, để người nằm giường vài năm suy nghĩ, tự hỏi đã sai ở đâu?”
Bạch Nghị sau đó không nói nữa.
Hắn gồng lên thần khí, sau lưng mờ ảo xuất hiện hư ảnh cự sơn.
Hắn từ từ nâng kiếm, cảm giác vô cùng nặng nề.
Kiếm qua đỉnh đầu, phóng lớn, đâm vào mây trời.
Bổ xuống!
Ầm vang tiếng trầm thấp giống như cự sơn đè xuống.
Lần này hắn cũng không cần áp sát Tôn Kỳ, đây là pháp không phải kỹ.
Kiếm này hạ xuống không chỗ trốn tránh, trừ phi Tôn Kỳ nhảy xuống đài, bức tốc chạy đi.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, tụ thế, rút thương về phía sau tụ lực.
Hắn không cần phóng thích ra bất kỳ cái gì Chuyển Luân hay cánh.
Phóng thích Chuyển Luân và cánh là để câu thông nhiều hơn thiên địa đại đạo.
Nhưng Tôn Kỳ không cần, đối phó với Bạch Nghị không cần.
Tất cả lực lượng đều nội liễm, ẩn trong thân thương.
Vút! mũi thương phóng ra, không có bất kỳ cái gì dị tượng, chỉ bình thường một thương.
Lưỡi kiếm khổng lồ cùng mũi thương nhỏ bé chạm vào nhau, cho người ta cảm giác châu chấu đá xe.
Nhưng trong khoảnh khắc va chạm này, tại mũi thương bộc phá ra cường đại lực lượng.
Hư cảnh cự kiếm phát ra răng rắc âm thanh, trải dài vết nứt.
Mọi người chấn kinh.
Thật không thể nào tưởng nổi!
Choang! một tiếng lớn, hư ảnh cự kiếm vỡ nát.
Bạch Nghị đông đông lùi lại, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu.
Đúng lúc này một thương vô thanh vô tức đã đến trước người hắn.
Phốc! mũi thương từ giữa ngực xuyên qua, tất nhiên tránh đi chỗ yếu hại, mặc dù vậy vẫn đủ để Bạch Nghị nằm giường vài tháng.
Bạch Nghị trợn mắt, cúi đầu nhìn vết thương.
Không đợi hắn làm ra phản ứng, một bàn chân đạp vào bụng hắn rút ra mũi thương.
Bạch Nghị bay thẳng xuống đài, máu vẩy một đường dài.
Tất cả im lặng, trên mặt không hết hoảng hốt.
Ầm! Tôn Kỳ dậm chân thương mạnh xuống đất, rung một cái, máu tươi bị chấn bay, mũi thương lại hoàn hảo sáng bóng.
Tôn Kỳ cúi đầu nhìn mọi người, lạnh nhạt:
“Từ nay các ngươi không được vào Tiếp Thiên Đài.”
Sau đó lại nhìn đám trung lập, thật ra đám này đã đến gần vô hạn sắp sát nhập với bọn Bạch Nghị.
Tôn Kỳ chiến thắng quá nhanh, bọn chúng còn chưa kịp tách ra.— QUẢNG CÁO —
“Cấm các ngươi ba năm không được vào Tiếp Thiên Đài.
Các ngươi có ý kiến gì không?”
Đám trung lập tất nhiên không dám có ý kiến, gật đầu như gà mổ thóc, ba năm mà thôi chỉ như cái chớp mắt.
Đám ủng hộ Bạch Nghị thì cực kỳ không phục, đây gần như cắt đứt tương lai của bọn hắn.
Bọn hắn thiên phú kém ngoài con đường nguyện lực thì không có nhiều lựa chọn.
“Thẩm Văn, ngươi đừng có quá đáng!!!” lúc này Nam Từ lên tiếng, hắn là một trong những lão đại hết lòng ủng hộ Bạch Nghị hạ bệ Tôn Kỳ.
“Tiếp Thiên Đài có thể là ngươi xây dựng, ngươi không muốn bọn ta vào không sao.
Nhưng ngươi chiếm hết nguyện lực Phàm giới là không được.” Mã Đại tiếp lời.
“Phải! ngươi phải trả lại Phàm giới khu vực cho bọn ta.”
“Phàm giới khu vực vốn mỗi người quản một khu, ngươi ngang ngược chiếm lấy tất cả, bọn ta không phục.”
Bọn họ mỗi tên một lời, nhất định phải phản kháng, bây giờ không phản kháng, tương lai muốn phản kháng cũng không có lý do.
Tôn Kỳ nhếch mép cười:
“Các ngươi ai không phục có thể lên đây thử.”
Bọn họ tất nhiên là không dám, nhưng mà cũng không thể buông tha.
“Thẩm Văn chuyện này chưa kết thúc đâu, bọn ta sẽ đưa chuyện này lên Pháp Gia.”
“Tùy các ngươi!” Tôn Kỳ không quan trọng.
Bọn họ hừ lạnh một tiếng, bê Bạch Nghị rút lui, chuyện này chưa xong đâu!
Tôn Kỳ bước xuống đài.
Trần Dung, Trần Kỷ ríu rít nói chuyện, hiển nhiên Tôn Kỳ chiến thắng làm cho các nàng vô cùng vui mừng.
“Thẩm ca, ngươi tu vi đã đến mức nào rồi?” Trần Dung tò mò hỏi.
Trong trí nhớ của nàng Tôn Kỳ vẫn đang là nhất dực, vượt hai cấp đánh bại tam dực thật không thể tin nổi.
Chuyện Tôn Kỳ nhị dực chỉ một lần tiết lộ trong lúc vượt Vô Lượng Tháp, là Vạn Pháp Chí Tôn phát hiện nói với mấy vị phong thần tại đó, ngoài ra còn có Dạ Tuyết và một ít người khác.
Bọn họ đều không phải kẻ nhiều chuyện nên người biết thực lực Tôn Kỳ rất ít.
“Nhị dực!” Tôn Kỳ bình thản.
Nhưng trong đầu của Trần Dung, Trần Kỷ lại bùng nổ.
Nhị dực! nhị dực rồi! tốc độ tu luyện này thật sự quá khủng bố.
Hắn biết Trần Kỷ là cái miệng rộng, sẽ đi rêu rao, hắn chính là muốn như vậy, tiết lộ bản thân để chấn nhiếp một số người, có đôi khi khiêm nhường sẽ bị người ta đạp lên mặt giống như tình huống hôm nay, nếu bọn chúng biết Tôn Kỳ nhị dực chắc chắn sẽ không manh động như vậy.
Hai tỷ muội run lên vì vui mừng, Trần Kỷ định vỗ mông ngựa.
Tôn Kỳ xua tay:
“Không cần tâng bốc, có mấy người cũng tương tự thời gian bước vào nhị dực giống ta.”
Hai tỷ không tin nổi, đang định khen Tôn Kỳ tuyệt thế thiên tài, không ngờ có người cũng là.
“Là ai nha?” Trần Kỷ tò mò hỏi.
Tôn Kỳ bước đi không nói gì.
— QUẢNG CÁO —
Trần Kỷ lại theo đuôi ríu rít hỏi.
Trong lòng hắn có sẵn ba cái tên Lôi Động, Nguyên Sa, Dạ Tuyết.
Nguyên Sa, Dạ Tuyết không cần nói.
Lôi Động là phong thần chuyển sinh, lúc này thành tựu nhị dực cũng là bình thường.
Bọn hắn trở về.
Ngày hôm sau, có người Pháp Gia đến, bọn hắn cũng không có cái gì bắt tội.
Bọn chúng chỉ yêu cầu Tôn Kỳ nhanh chóng đưa Tiếp Thiên Đài vào trong hệ thống pháp luật.
Tôn Kỳ không thể từ chối cái này yêu cầu.
Vì cái này yêu cầu có trong hiến pháp.
Người Pháp Gia bắt đầu cùng hắn thảo luận các loại tình huống, các loại xử lý.
Tôn Kỳ đối với các loại tình huống đều cùng một cái xử lý: cấm vĩnh viễn.
Thảo luận một giờ, mọi chuyện kết thúc, người Pháp Gia đứng lên chắp tay:
“Ta sẽ đưa hồ sơ này lên Hội Đồng Đạo Đức Pháp Luật.
Khoảng một tháng sau sẽ có kết quả.”
Tôn Kỳ gật đầu, hắn mặc dù là chủ nhân của Tiếp Thiên Đài nhưng muốn làm luật không phải hắn nói là được, cần phải thông qua các loại tranh luận, bỏ phiếu.
Một tháng sau, người Pháp Gia lại tới, đưa cho hắn xem một bản pháp luật mới.
Luật mới cắt xén của hắn một phần tài nguyên, hai phần điểm, hai phần nguyện lực, coi như đóng thuế.
Đối với trừng phạt, chỉ giữ lại một vài ý của hắn, phần lớn là hạ thấp mức phạt.
Tôn Kỳ hở tý là cấm vĩnh viễn đúng là không được.
Đối với Tôn Kỳ cấm bọn Bạch Nghị vĩnh viễn, Pháp Gia không có sửa đổi, đó dù sao cũng là tội phản loạn.
Pháp Gia chỉ khuyên hắn nên có hạn định, 1000 năm là được, đây chỉ là khuyên cũng không bắt buộc.
Tôn Kỳ đối với những việc này đều tất cả đáp ứng.
Hắn không cần thiết cùng Pháp Gia chi li từng điểm, quá mất thời gian, mất một ít tài nguyên mà thôi, bọn Bạch Nghị hắn càng không để ý.
Pháp Gia thấy hắn dứt khoát đồng ý, với hắn thêm một điểm hảo cảm.
Mọi chuyện đến đây kết thúc.
Tôn Kỳ giải quyết xong chuyện này liền ra ngoài ngao du.
Trong sách có nói khi bế tắc không thông có thể ra ngoài ngắm xem tự nhiên vạn vật.
Thảo năm xưa cũng chính là đếm cánh hoa mà ngộ ra dãy số phi bô.
Thảo từng nói: “Ta không sáng tạo, ta chỉ là tìm hiểu.
Mọi thứ vẫn luôn ở đó, trong mỗi bông hoa, mỗi ngọn cỏ… chứa đựng tất cả công thức, định lý.”
Tôn Kỳ đứng tại trên đỉnh núi nhìn mây trôi nước chảy.
Ngồi trên lá sen phiêu phù giữa hồ.
Tại dưới thác nước ầm ầm đổ xuống.
Tại bên bờ biển nghe tiếng sóng vỗ.
Giữa cánh đồng cỏ xanh, gió thổi ào ào, quần áo phần phật, Tôn Kỳ tâm tính lúc này bình lặng giống như mặt hồ không gợn sóng.
Chợt! hắn mở mắt, lấy tay làm đao, vung lên chém xuống.
Phốc! tiếng không khí bị cắt đứt, đao này cực nhanh..
Danh sách chương