Trên không Lạc Đình Hồ, Tôn Kỳ phóng xuất thần ý kiểm tra.
Nơi đây nghe nói xuất hiện vảy của Thiên Lý Hồng Ngư, một loài cá quý hiếm sống trong các con sông phương bắc.
Tôn Kỳ sau một hồi kiểm tra không phát hiện bất cứ cái gì.
Thở dài, đành thôi.
Hắn trước đó suy đoán Lạc Đình Hồ có thể có động nước ngầm liên thông với các con sông phương bắc.
Nhưng xem ra giả thuyết này đã sai.
Tôn Kỳ đạp không bỏ đi.
Mặc dù nói trong sách có bảo tàng, nhưng phần lớn vẫn là hư ảo, không cần quá trông mong để rồi thất vọng.
Hắn tiếp tục kiểm tra vài nơi khác, đều không có kết quả.
Kiếm được ba trái Đầu Gà, một bộ xương và mấy cây lông vũ Phù Hề đã là rất tốt.
Tôn Kỳ lần này trở về, hắn học luyện đan.
Hắn trước đó đã là luyện đan tông sư, nhưng vẫn bắt đầu học lại từ đầu, sau đó đối chiếu với những kiến thức bản thân.
Tại Hỏa Dược Sơn.
Oanh! có một tiếng nổ lớn phát ra từ lưng chừng sườn núi khiến cho cả ngọn núi rung nhẹ.
A! có tên đang luyện đan trong hỏa động, tại giây phút mấu chốt, ngọn núi rung chuyển, khiến cho hỏa lực chập chờn.
Bụp! một tiếng nhỏ.
Tên luyện đan tái mặt, run run mở ra đan lô, một làn khói nhạt bay lên đậm mùi dược thảo, đưa mắt nhìn vào, điều hắn lo lắng đã thành sự thật, đan bị hủy.
Mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, tức giận hét lên một tiếng.
“Khốn kiếp!”
Không chỉ tên này mà tại các hỏa động khác, mọi người đang luyện đan cũng vì vụ nổ mà luyện hỏng.
Tại hỏa động số 124.
Khục, khục, khục… từ trong khói đen mù mịt, Tôn Kỳ che miệng vừa ho vừa chạy ra.
Hắn vừa luyện đan thất bại.
Hiển nhiên.
Đây cũng không phải lần đầu, đã là lần thứ hai mươi.
Những lần trước chỉ là bình thường thất bại, lần này hắn sửa đổi một chút đan phương, lại trở thành bạo tạc.
Cũng may hắn thấy không ổn liền chạy sớm, nếu không hắn cũng bị thương.
Không phải trình độ luyện đan hắn không được, tại hắn đang muốn dung luyện hệ thống đan đạo Thần tộc vào hệ thống đan đạo bản thân.
Cái này giống như lòng tong thôn kình.
Hệ thống của hắn xây dựng bất quá trăm năm.
Hệ thống của Thần tộc có thể dùng tỷ năm để tính.
Ai tốt ai dở, liếc mắt là nhận ra.
Nhưng vì sao hắn lại vẫn làm như vậy, dùng luôn hệ thống của Thần tộc có phải tốt hơn không?
Vì hệ thống của Thần tộc hay Ma tộc trước đây đều không phù hợp Nhân tộc, bọn họ đều dựa trên ưu điểm chủng tộc để xây dựng hệ thống, Tôn Kỳ nếu bắt chước theo vậy thì sẽ chẳng ra thứ gì.
Bởi vậy hắn đang từng bước bóc tách tri thức luyện đan trong hệ thống của Thần tộc dung nhập vào của mình.
Trong quá trình này hắn cần liên tục thử nghiệm, nếu dẫn đến xung đột bạo tạc cũng là điều tất yếu.
Hắn mấy hôm nay đang luyện Hỏa Long Thiên Hình Đan, nhưng không hoàn toàn theo đan phương mà dùng hệ thống của hắn, lấy một con đường khác đi đến kết quả.
Và kết quả là bạo nổ.
Tôn Kỳ lấy tay áo, lau vội mặt, mở mắt.
Hắn thấy một đám người mặt hằm hằm, có tên còn cầm chày gỗ đập đập vào lòng bàn tay.
Chuyện gì đây? mọi người nhìn không tốt lắm.
Cảm giác bọn chúng muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Chắc là không đâu, chắc là không đâu… Thần tộc xưa nay đều rất văn minh, không ăn thịt sinh vật hình người.
Tôn Kỳ chỉnh lại một thoáng y phục, bày ra tư thái thư sinh trung thực chính trực, chắp tay hữu lễ:
“Không biết mấy vị học huynh học đệ có chuyện gì?”
“Vụ nổ vừa rồi là ngươi làm?” một tên hỏi.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ, chính xác là nổ lô, nhưng cách nói này cũng không sai.
Hắn gật đầu.
“Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi...” đám người nghiến răng từ từ áp sát.
Tôn Kỳ cảm nhận có điều không ổn, chậm chậm lui lại.
Rốt cuộc là chuyện gì a! ta vô tội, cái gì cũng không làm, nếu là vì vụ nổ, ta tại trong động còn không bị sao, các ngươi càng là không có chuyện.
Sao lại muốn đánh ta rồi?!
“Có chuyện gì?!” đúng lúc này có giọng nói âm vang hữu lực, một bóng người hạ xuống.
“Hạ trưởng lão!” mọi người chắp tay chào.
Tôn Kỳ biết vị này, Hạ Trường Thanh, một vị ngũ dực, quản lý Hỏa Dược Sơn.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng nhích đến gần Hạ Trường Thanh, cần một chỗ dựa a.
Bọn người sau đó sơ lược câu chuyện.
Tôn Kỳ lúc này mới biết vì vụ nổ đã hỏng biết bao lò đan dược.
Luyện đan ở Thần tộc là một cái quá trình mười phần tỉ mỉ, không chỉ đơn giản ở vật liệu và dụng cụ.
Bản thân người luyện đan cũng cần tĩnh tâm, đẩy tinh khí thần lên đỉnh phong, sau đó mới bắt đầu luyện đan.
Càng là đan dược cao giai, quá trình chuẩn bị càng cầu kỳ.
Thậm chí có vị đan sư tắm rửa sạch sẽ, ngồi tĩnh tọa suốt mười năm, mới bắt đầu nhóm lửa luyện đan.
Luyện một lò đan cũng kéo dài năm mươi năm.
Kỷ lục về thời gian luyện đan thuộc về Di Lý Đan Thần, luyện một viên Cực Mạch Đạo Đan mất tới một ngàn năm.
Mấy người ở đây luyện đan cũng không phải tuyệt thế đan dược nhưng mà thời gian chuẩn bị cũng không ít, bị vụ nổ làm hỏng tất cả công sức, bọn họ không giận sao được.
Hạ Trường Thanh nghe xong đều hiểu rõ toàn bộ, hắn cũng là nghe được tiếng động tới đây.
Đúng lúc này Tôn Kỳ lên tiếng:
“Ta bị oan.
Luyện đan, ai lại muốn nổ lô.
Ta cũng là bị thiệt hại.”
Lời này không phản bác được, nhưng mà ngươi ảnh hưởng tới người khác, cần phạt.
“Trong quy định cũng không nói không được nổ lô, càng không nói nổ lô sẽ bị phạt.” Tôn Kỳ đoán được ý Hạ Trường Thanh nên dùng lời rào trước.
Hạ Trường Thanh đau đầu, về lý là như vậy nhưng về tình không được.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói:
“Được rồi, phạt ngươi 50 điểm phá hư, lần sau chú ý một chút.”
Hạ Trường Thanh phất phất tay.
“Mọi người giải tán đi.”
Mọi người có hơi thất vọng khi không được bồi thường, nhưng… thôi được rồi.
Tôn Kỳ cũng đã bị trừng phạt.
Tôn Kỳ đau lòng giao ra 50 điểm, ta không có phạm luật a!
Trở lại trong phòng luyện đan, mọi thứ đều bị hư hỏng, vách tường cũng bị cháy đen.
Hắn lúc này lại thấy phạt 50 điểm không oan, thậm chí là còn nhẹ.
Tôn Kỳ thanh tẩy trong phòng một phen, lại bắt tay vào luyện đan.
Dược Hỏa Sơn vốn dĩ là một ngọn núi lửa, sau đó được sở kiến thành nơi luyện đan.
Những hỏa động càng gần lòng đất thì hỏa nhiệt càng mạnh, ngược lại càng xa thì càng hỏa nhiệt càng nhẹ.
Tùy loại đan dược mà chọn động phù hợp, không cứ nhất thiết càng mạnh càng tốt.
Thật ra loại lửa tốt nhất là hỏa đạo bản thân hoặc Hỏa Chủng.
Nhưng nếu không phải cực kỳ quan trọng đan dược, ai dám lấy hai loại lửa này ra luyện đan.
Có khi chưa luyện thành đan đã bị ép khô.
Bởi vậy tốt nhất vẫn là địa hỏa.
Thanh tẩy xong, Tôn Kỳ kiểm tra một chút vật liệu, không còn đủ một lò Hỏa Long Thiên Hình Đan.
Không vấn đề, hắn đổi sang luyện Thành Cơ Tử Đan.
Hắn luyện đan mục đích không ở thành đan, tất nếu thành đan lại càng tốt, có thể dùng, mục đích của hắn là dung hợp tri thức.
Vậy nên đan dược nào cũng được, không quan trọng cao thấp, chỉ cầu tri thức nhận được.
Ngày hôm sau.
Oanh! lại một tiếng nổ lớn.
Khốn kiếp lại là ai nữa đây?
Đây là câu hỏi chung của tất cả mọi người tại Hỏa Dược Sơn.
Bọn hắn không nghĩ là Tôn Kỳ, bởi vì muốn luyện đan, trước tiên cần tĩnh tâm, nâng cao tinh khí thần, ngay cả đan dược cấp thấp cũng cần một hai ngày, mà bình thường trải qua nổ lô cần càng nhiều thời gian đi tĩnh tâm, suy nghĩ.
Hôm qua Tôn Kỳ vừa bạo nổ nên lần này không thể nào là hắn.
Kết quả thì… đúng là hắn!
Mười mấy tên vây quanh động Tôn Kỳ.
Hắn bước ra ngoài, khuôn mặt đen xì, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng hếu.
“Mọi người khỏe?”
Khỏe cái đầu ngươi!
Mọi người muốn mở miệng mắng.
Đúng lúc này, Hạ Trường Thanh xuất hiện, nhìn Tôn Kỳ rồi lại nhìn mọi người.
Không cần hỏi cái gì, chuyện hôm qua vẫn còn mới mẻ.
“Phạt ngươi 100 điểm, nếu có lần sau cấm ngươi một tháng không được đến Hỏa Dược Sơn.”
Tôn Kỳ đôi mắt to tròn, ướt lệ, muốn kêu oan nhưng mọi người ánh mắt đầy giận dữ, cảm giác hắn dám lên tiếng, mọi người sẽ nhào vào đánh hắn.
Phạt không oan!
Nhưng mà ba ngày sau lại có tiếng nổ.
Một tên đang tĩnh tọa, khi tinh khí thần đang ở mức cao nhất chuẩn bị luyện đan thì bị tiếng nổ làm cho chấn động, mặt lúc xanh lúc đỏ, cực không tốt.
“Khốn kiếp!” hắn ngửa mặt hét lên, lại là tên kia.
Mọi người lại kéo đến trước động Tôn Kỳ, lần này không thể tha cho dễ dàng nhất định phải đánh một trận, đây là suy nghĩ của mọi người.
Nhưng khi đến nơi đã thấy Hạ Trường Thanh túm cổ Tôn Kỳ, một cước đá văng xuống núi.
“Cấm ngươi một tháng!” Hạ Trường Thanh giọng sắc lạnh, hắn hiển nhiên cũng không vui, nơi này thế nhưng là hắn quản lý, Tôn Kỳ liên tục gây chuyện là không nể mặt hắn.
Mọi người thấy vậy cũng bớt giận.
Bộp! Tôn Kỳ đập mông xuống đất, la oai oái, vị quản lý này cũng thật ác, đá hắn xuống núi, còn phong bế tu vi khiến hắn không thể nhẹ nhàng tiếp đất.
Tất nhiên đây chỉ là tiểu phong cấm, bây giờ liền không còn.
“Không cho thì thôi, ta mới không thèm đây này!” Tôn Kỳ lẩm bẩm.
Mặc dù lời là như vậy nhưng mà không thể phủ nhận Hỏa Dược Sơn thật tốt.
Được rồi, một tháng thì một tháng, đúng lúc hắn vừa hết nguyên liệu.
Một tháng sau, lại tới.
Tôn Kỳ trở về nơi ở.
Trần Dung, Trần Kỷ tới thăm hắn, báo cáo tình hình hoạt động của Tiếp Thiên Đài.
Trần Kỷ báo cáo đến hớn hở, Tiếp Thiên Đài trong tay nàng quản lý thu được đại lượng tài nguyên, nàng cắt xén râu ria cũng đủ nàng dùng trong một thời gian.
Lúc trước cứ nghĩ đám tu luyện nguyện lực thiên phú kém cỏi, khố rách áo ôm.
Nhưng thực tế đối với Tiếp Thiên Đài trợ giúp tăng tu vi, bọn chúng vô cùng hào sảng.
Nghĩ cũng đúng thôi, còn cái gì quan trọng hơn tăng tu vi, thu thập tài nguyên, điểm không phải cũng vì tăng tu vi hay sao?
Chỉ cần lại tiến cảnh, hết thảy tài nguyên đều sẽ lại tới tay.
Đối với điểm này, ai cũng có thể nhìn rõ.
Đồng thời thấy Tôn Kỳ mạnh mẽ cũng làm cho rất nhiều người dấy lên hy vọng.
Một lượng lớn người thiên phú kém nhưng e ngại nguyện lực hạn chế, cũng bắt đầu nghĩ đến tu luyện nguyện lực.
Tu luyện nguyện lực trở thành một phong trào mới, tất nhiên chỉ trong giới thiên phú kém.
Thiên phú cao vẫn là không nghĩ đến.
Thực lực của Tôn Kỳ đủ khiến bọn họ thán phục, nhưng Tôn Kỳ chưa phá vỡ được bình chướng nhị dực, bọn hắn cũng không dám theo, sợ tự phá hủy tiền đồ của mình.
Số lượng người tu luyện nguyện lực tăng nhanh chóng, mang cho Tôn Kỳ một lượng lớn điểm và tài nguyên.
Tất nhiên rồi, Tiếp Thiên Đài là do hắn dựng, hắn chẳng cần làm bất kỳ cái gì nhiệm vụ mà vẫn lấy đi một nửa nguyện lực và tất cả tài nguyên, thực hiện lời nguyện của con người càng là không làm.
Tôn Kỳ gật đầu, không có nhiều cảm xúc, nói:
“Ta thay đổi một chút nhiệm vụ.”
Sau đó hắn viết xuống một loạt nhiệm vụ, chủ yếu là thu thập dược liệu, hắn đang học luyện đan không thể thiếu những thứ này.
Nếu dùng điểm để tính, chỉ sợ sẽ mất của hắn vài vạn điểm.
Nhưng bây giờ tất cả đều lấy không!
Báo cáo đã xong nhưng Trần Dung vẫn ngập ngừng như có điều muốn nói.
“Có chuyện?” Tôn Kỳ nhìn sắc mặt liền biết tâm tình.
“Học muội thấy chuyện này hay là không tốt lắm!” Trần Dung lựa từng chữ, sau đó nói ra.
“Có gì không tốt?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Bọn họ vất vả làm nhiệm vụ để đổi lấy thời gian tu luyện trong Tiếp Thiên Đài, chúng ta lại lấy không… chỉ sợ… chỉ sợ bọn họ lòng sinh oán niệm.” Trần Dung ngập ngừng.
Tôn Kỳ nghe đến đây đều đã hiểu, cũng không có cái gì phức tạp, hắn đã từng nghĩ qua những chuyện này, cảm thấy mình có thể ép được.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.” Tôn Kỳ không để ý.
“Nhưng...” Trần Dung còn muốn nói tiếp đã bị Trần Kỷ bịp miệng kéo đi.
Nàng sợ muội muội nói tiếp sẽ lộ ra chuyện nàng tham ô.
“Học huynh đã nói không sao, vậy thì là không sao.
Ngươi thắc mắc nhiều làm gì.”
Trần Kỷ mắng nhẹ muội muội, sau đó vẫy tay chào Tôn Kỳ.
“Tiếp Thiên Đài còn có chuyện, bọn muội đi trước.
Lần sau lại gặp.”
Tôn Kỳ ngửa người ra sau ghế, chờ thôi, chờ một tháng sau lại đi luyện đan.
Chuyện Tiếp Thiên Đài, vẫn trong tầm kiểm soát, một lũ kém cỏi có thể lật lên cái gì bọt nước..
Nơi đây nghe nói xuất hiện vảy của Thiên Lý Hồng Ngư, một loài cá quý hiếm sống trong các con sông phương bắc.
Tôn Kỳ sau một hồi kiểm tra không phát hiện bất cứ cái gì.
Thở dài, đành thôi.
Hắn trước đó suy đoán Lạc Đình Hồ có thể có động nước ngầm liên thông với các con sông phương bắc.
Nhưng xem ra giả thuyết này đã sai.
Tôn Kỳ đạp không bỏ đi.
Mặc dù nói trong sách có bảo tàng, nhưng phần lớn vẫn là hư ảo, không cần quá trông mong để rồi thất vọng.
Hắn tiếp tục kiểm tra vài nơi khác, đều không có kết quả.
Kiếm được ba trái Đầu Gà, một bộ xương và mấy cây lông vũ Phù Hề đã là rất tốt.
Tôn Kỳ lần này trở về, hắn học luyện đan.
Hắn trước đó đã là luyện đan tông sư, nhưng vẫn bắt đầu học lại từ đầu, sau đó đối chiếu với những kiến thức bản thân.
Tại Hỏa Dược Sơn.
Oanh! có một tiếng nổ lớn phát ra từ lưng chừng sườn núi khiến cho cả ngọn núi rung nhẹ.
A! có tên đang luyện đan trong hỏa động, tại giây phút mấu chốt, ngọn núi rung chuyển, khiến cho hỏa lực chập chờn.
Bụp! một tiếng nhỏ.
Tên luyện đan tái mặt, run run mở ra đan lô, một làn khói nhạt bay lên đậm mùi dược thảo, đưa mắt nhìn vào, điều hắn lo lắng đã thành sự thật, đan bị hủy.
Mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, tức giận hét lên một tiếng.
“Khốn kiếp!”
Không chỉ tên này mà tại các hỏa động khác, mọi người đang luyện đan cũng vì vụ nổ mà luyện hỏng.
Tại hỏa động số 124.
Khục, khục, khục… từ trong khói đen mù mịt, Tôn Kỳ che miệng vừa ho vừa chạy ra.
Hắn vừa luyện đan thất bại.
Hiển nhiên.
Đây cũng không phải lần đầu, đã là lần thứ hai mươi.
Những lần trước chỉ là bình thường thất bại, lần này hắn sửa đổi một chút đan phương, lại trở thành bạo tạc.
Cũng may hắn thấy không ổn liền chạy sớm, nếu không hắn cũng bị thương.
Không phải trình độ luyện đan hắn không được, tại hắn đang muốn dung luyện hệ thống đan đạo Thần tộc vào hệ thống đan đạo bản thân.
Cái này giống như lòng tong thôn kình.
Hệ thống của hắn xây dựng bất quá trăm năm.
Hệ thống của Thần tộc có thể dùng tỷ năm để tính.
Ai tốt ai dở, liếc mắt là nhận ra.
Nhưng vì sao hắn lại vẫn làm như vậy, dùng luôn hệ thống của Thần tộc có phải tốt hơn không?
Vì hệ thống của Thần tộc hay Ma tộc trước đây đều không phù hợp Nhân tộc, bọn họ đều dựa trên ưu điểm chủng tộc để xây dựng hệ thống, Tôn Kỳ nếu bắt chước theo vậy thì sẽ chẳng ra thứ gì.
Bởi vậy hắn đang từng bước bóc tách tri thức luyện đan trong hệ thống của Thần tộc dung nhập vào của mình.
Trong quá trình này hắn cần liên tục thử nghiệm, nếu dẫn đến xung đột bạo tạc cũng là điều tất yếu.
Hắn mấy hôm nay đang luyện Hỏa Long Thiên Hình Đan, nhưng không hoàn toàn theo đan phương mà dùng hệ thống của hắn, lấy một con đường khác đi đến kết quả.
Và kết quả là bạo nổ.
Tôn Kỳ lấy tay áo, lau vội mặt, mở mắt.
Hắn thấy một đám người mặt hằm hằm, có tên còn cầm chày gỗ đập đập vào lòng bàn tay.
Chuyện gì đây? mọi người nhìn không tốt lắm.
Cảm giác bọn chúng muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Chắc là không đâu, chắc là không đâu… Thần tộc xưa nay đều rất văn minh, không ăn thịt sinh vật hình người.
Tôn Kỳ chỉnh lại một thoáng y phục, bày ra tư thái thư sinh trung thực chính trực, chắp tay hữu lễ:
“Không biết mấy vị học huynh học đệ có chuyện gì?”
“Vụ nổ vừa rồi là ngươi làm?” một tên hỏi.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ, chính xác là nổ lô, nhưng cách nói này cũng không sai.
Hắn gật đầu.
“Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi...” đám người nghiến răng từ từ áp sát.
Tôn Kỳ cảm nhận có điều không ổn, chậm chậm lui lại.
Rốt cuộc là chuyện gì a! ta vô tội, cái gì cũng không làm, nếu là vì vụ nổ, ta tại trong động còn không bị sao, các ngươi càng là không có chuyện.
Sao lại muốn đánh ta rồi?!
“Có chuyện gì?!” đúng lúc này có giọng nói âm vang hữu lực, một bóng người hạ xuống.
“Hạ trưởng lão!” mọi người chắp tay chào.
Tôn Kỳ biết vị này, Hạ Trường Thanh, một vị ngũ dực, quản lý Hỏa Dược Sơn.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng nhích đến gần Hạ Trường Thanh, cần một chỗ dựa a.
Bọn người sau đó sơ lược câu chuyện.
Tôn Kỳ lúc này mới biết vì vụ nổ đã hỏng biết bao lò đan dược.
Luyện đan ở Thần tộc là một cái quá trình mười phần tỉ mỉ, không chỉ đơn giản ở vật liệu và dụng cụ.
Bản thân người luyện đan cũng cần tĩnh tâm, đẩy tinh khí thần lên đỉnh phong, sau đó mới bắt đầu luyện đan.
Càng là đan dược cao giai, quá trình chuẩn bị càng cầu kỳ.
Thậm chí có vị đan sư tắm rửa sạch sẽ, ngồi tĩnh tọa suốt mười năm, mới bắt đầu nhóm lửa luyện đan.
Luyện một lò đan cũng kéo dài năm mươi năm.
Kỷ lục về thời gian luyện đan thuộc về Di Lý Đan Thần, luyện một viên Cực Mạch Đạo Đan mất tới một ngàn năm.
Mấy người ở đây luyện đan cũng không phải tuyệt thế đan dược nhưng mà thời gian chuẩn bị cũng không ít, bị vụ nổ làm hỏng tất cả công sức, bọn họ không giận sao được.
Hạ Trường Thanh nghe xong đều hiểu rõ toàn bộ, hắn cũng là nghe được tiếng động tới đây.
Đúng lúc này Tôn Kỳ lên tiếng:
“Ta bị oan.
Luyện đan, ai lại muốn nổ lô.
Ta cũng là bị thiệt hại.”
Lời này không phản bác được, nhưng mà ngươi ảnh hưởng tới người khác, cần phạt.
“Trong quy định cũng không nói không được nổ lô, càng không nói nổ lô sẽ bị phạt.” Tôn Kỳ đoán được ý Hạ Trường Thanh nên dùng lời rào trước.
Hạ Trường Thanh đau đầu, về lý là như vậy nhưng về tình không được.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói:
“Được rồi, phạt ngươi 50 điểm phá hư, lần sau chú ý một chút.”
Hạ Trường Thanh phất phất tay.
“Mọi người giải tán đi.”
Mọi người có hơi thất vọng khi không được bồi thường, nhưng… thôi được rồi.
Tôn Kỳ cũng đã bị trừng phạt.
Tôn Kỳ đau lòng giao ra 50 điểm, ta không có phạm luật a!
Trở lại trong phòng luyện đan, mọi thứ đều bị hư hỏng, vách tường cũng bị cháy đen.
Hắn lúc này lại thấy phạt 50 điểm không oan, thậm chí là còn nhẹ.
Tôn Kỳ thanh tẩy trong phòng một phen, lại bắt tay vào luyện đan.
Dược Hỏa Sơn vốn dĩ là một ngọn núi lửa, sau đó được sở kiến thành nơi luyện đan.
Những hỏa động càng gần lòng đất thì hỏa nhiệt càng mạnh, ngược lại càng xa thì càng hỏa nhiệt càng nhẹ.
Tùy loại đan dược mà chọn động phù hợp, không cứ nhất thiết càng mạnh càng tốt.
Thật ra loại lửa tốt nhất là hỏa đạo bản thân hoặc Hỏa Chủng.
Nhưng nếu không phải cực kỳ quan trọng đan dược, ai dám lấy hai loại lửa này ra luyện đan.
Có khi chưa luyện thành đan đã bị ép khô.
Bởi vậy tốt nhất vẫn là địa hỏa.
Thanh tẩy xong, Tôn Kỳ kiểm tra một chút vật liệu, không còn đủ một lò Hỏa Long Thiên Hình Đan.
Không vấn đề, hắn đổi sang luyện Thành Cơ Tử Đan.
Hắn luyện đan mục đích không ở thành đan, tất nếu thành đan lại càng tốt, có thể dùng, mục đích của hắn là dung hợp tri thức.
Vậy nên đan dược nào cũng được, không quan trọng cao thấp, chỉ cầu tri thức nhận được.
Ngày hôm sau.
Oanh! lại một tiếng nổ lớn.
Khốn kiếp lại là ai nữa đây?
Đây là câu hỏi chung của tất cả mọi người tại Hỏa Dược Sơn.
Bọn hắn không nghĩ là Tôn Kỳ, bởi vì muốn luyện đan, trước tiên cần tĩnh tâm, nâng cao tinh khí thần, ngay cả đan dược cấp thấp cũng cần một hai ngày, mà bình thường trải qua nổ lô cần càng nhiều thời gian đi tĩnh tâm, suy nghĩ.
Hôm qua Tôn Kỳ vừa bạo nổ nên lần này không thể nào là hắn.
Kết quả thì… đúng là hắn!
Mười mấy tên vây quanh động Tôn Kỳ.
Hắn bước ra ngoài, khuôn mặt đen xì, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng hếu.
“Mọi người khỏe?”
Khỏe cái đầu ngươi!
Mọi người muốn mở miệng mắng.
Đúng lúc này, Hạ Trường Thanh xuất hiện, nhìn Tôn Kỳ rồi lại nhìn mọi người.
Không cần hỏi cái gì, chuyện hôm qua vẫn còn mới mẻ.
“Phạt ngươi 100 điểm, nếu có lần sau cấm ngươi một tháng không được đến Hỏa Dược Sơn.”
Tôn Kỳ đôi mắt to tròn, ướt lệ, muốn kêu oan nhưng mọi người ánh mắt đầy giận dữ, cảm giác hắn dám lên tiếng, mọi người sẽ nhào vào đánh hắn.
Phạt không oan!
Nhưng mà ba ngày sau lại có tiếng nổ.
Một tên đang tĩnh tọa, khi tinh khí thần đang ở mức cao nhất chuẩn bị luyện đan thì bị tiếng nổ làm cho chấn động, mặt lúc xanh lúc đỏ, cực không tốt.
“Khốn kiếp!” hắn ngửa mặt hét lên, lại là tên kia.
Mọi người lại kéo đến trước động Tôn Kỳ, lần này không thể tha cho dễ dàng nhất định phải đánh một trận, đây là suy nghĩ của mọi người.
Nhưng khi đến nơi đã thấy Hạ Trường Thanh túm cổ Tôn Kỳ, một cước đá văng xuống núi.
“Cấm ngươi một tháng!” Hạ Trường Thanh giọng sắc lạnh, hắn hiển nhiên cũng không vui, nơi này thế nhưng là hắn quản lý, Tôn Kỳ liên tục gây chuyện là không nể mặt hắn.
Mọi người thấy vậy cũng bớt giận.
Bộp! Tôn Kỳ đập mông xuống đất, la oai oái, vị quản lý này cũng thật ác, đá hắn xuống núi, còn phong bế tu vi khiến hắn không thể nhẹ nhàng tiếp đất.
Tất nhiên đây chỉ là tiểu phong cấm, bây giờ liền không còn.
“Không cho thì thôi, ta mới không thèm đây này!” Tôn Kỳ lẩm bẩm.
Mặc dù lời là như vậy nhưng mà không thể phủ nhận Hỏa Dược Sơn thật tốt.
Được rồi, một tháng thì một tháng, đúng lúc hắn vừa hết nguyên liệu.
Một tháng sau, lại tới.
Tôn Kỳ trở về nơi ở.
Trần Dung, Trần Kỷ tới thăm hắn, báo cáo tình hình hoạt động của Tiếp Thiên Đài.
Trần Kỷ báo cáo đến hớn hở, Tiếp Thiên Đài trong tay nàng quản lý thu được đại lượng tài nguyên, nàng cắt xén râu ria cũng đủ nàng dùng trong một thời gian.
Lúc trước cứ nghĩ đám tu luyện nguyện lực thiên phú kém cỏi, khố rách áo ôm.
Nhưng thực tế đối với Tiếp Thiên Đài trợ giúp tăng tu vi, bọn chúng vô cùng hào sảng.
Nghĩ cũng đúng thôi, còn cái gì quan trọng hơn tăng tu vi, thu thập tài nguyên, điểm không phải cũng vì tăng tu vi hay sao?
Chỉ cần lại tiến cảnh, hết thảy tài nguyên đều sẽ lại tới tay.
Đối với điểm này, ai cũng có thể nhìn rõ.
Đồng thời thấy Tôn Kỳ mạnh mẽ cũng làm cho rất nhiều người dấy lên hy vọng.
Một lượng lớn người thiên phú kém nhưng e ngại nguyện lực hạn chế, cũng bắt đầu nghĩ đến tu luyện nguyện lực.
Tu luyện nguyện lực trở thành một phong trào mới, tất nhiên chỉ trong giới thiên phú kém.
Thiên phú cao vẫn là không nghĩ đến.
Thực lực của Tôn Kỳ đủ khiến bọn họ thán phục, nhưng Tôn Kỳ chưa phá vỡ được bình chướng nhị dực, bọn hắn cũng không dám theo, sợ tự phá hủy tiền đồ của mình.
Số lượng người tu luyện nguyện lực tăng nhanh chóng, mang cho Tôn Kỳ một lượng lớn điểm và tài nguyên.
Tất nhiên rồi, Tiếp Thiên Đài là do hắn dựng, hắn chẳng cần làm bất kỳ cái gì nhiệm vụ mà vẫn lấy đi một nửa nguyện lực và tất cả tài nguyên, thực hiện lời nguyện của con người càng là không làm.
Tôn Kỳ gật đầu, không có nhiều cảm xúc, nói:
“Ta thay đổi một chút nhiệm vụ.”
Sau đó hắn viết xuống một loạt nhiệm vụ, chủ yếu là thu thập dược liệu, hắn đang học luyện đan không thể thiếu những thứ này.
Nếu dùng điểm để tính, chỉ sợ sẽ mất của hắn vài vạn điểm.
Nhưng bây giờ tất cả đều lấy không!
Báo cáo đã xong nhưng Trần Dung vẫn ngập ngừng như có điều muốn nói.
“Có chuyện?” Tôn Kỳ nhìn sắc mặt liền biết tâm tình.
“Học muội thấy chuyện này hay là không tốt lắm!” Trần Dung lựa từng chữ, sau đó nói ra.
“Có gì không tốt?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Bọn họ vất vả làm nhiệm vụ để đổi lấy thời gian tu luyện trong Tiếp Thiên Đài, chúng ta lại lấy không… chỉ sợ… chỉ sợ bọn họ lòng sinh oán niệm.” Trần Dung ngập ngừng.
Tôn Kỳ nghe đến đây đều đã hiểu, cũng không có cái gì phức tạp, hắn đã từng nghĩ qua những chuyện này, cảm thấy mình có thể ép được.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.” Tôn Kỳ không để ý.
“Nhưng...” Trần Dung còn muốn nói tiếp đã bị Trần Kỷ bịp miệng kéo đi.
Nàng sợ muội muội nói tiếp sẽ lộ ra chuyện nàng tham ô.
“Học huynh đã nói không sao, vậy thì là không sao.
Ngươi thắc mắc nhiều làm gì.”
Trần Kỷ mắng nhẹ muội muội, sau đó vẫy tay chào Tôn Kỳ.
“Tiếp Thiên Đài còn có chuyện, bọn muội đi trước.
Lần sau lại gặp.”
Tôn Kỳ ngửa người ra sau ghế, chờ thôi, chờ một tháng sau lại đi luyện đan.
Chuyện Tiếp Thiên Đài, vẫn trong tầm kiểm soát, một lũ kém cỏi có thể lật lên cái gì bọt nước..
Danh sách chương