Mười phút sau, tại phương xa vang lên tiếng nổ, đám Ám Man tộc tuần tra lập tức ào tới.
Năm người Tôn Kỳ thấp thỏm, vẫn chưa phải lúc ra tay, 200 con bảo vệ ngọn núi vẫn còn, bạo động phải lớn thêm chút nữa.
Ba phút sau, có tiếng rít gào của đám Ám Man tộc, Tôn Kỳ gật đầu, bọn kia làm không tệ.
Mặc dù nói bị Ám Vô Giới áp chế nhưng cũng không đại biểu Thần tộc chỉ có thể dùng thân thể, bọn họ thủ đoạn vẫn là có rất nhiều.
Tiếng kêu đã thu hút được sự chú ý của đám hộ vệ, một nhóm hai mươi con tách ra.
Tôn Kỳ vẫn lặng yên chờ.
Năm phút sau, lại là tiếng kêu gào của đám Ám Man tộc, nhóm bên kia vẫn rất biết cách làm việc.
Bên kia đều kinh nghiệm phong phú, thậm chí có mấy cái trưởng quan uy tín, không có Tôn Kỳ bọn họ càng tốt thể hiện phẩm chất.
Tiếp theo là một nhóm năm mươi con Ám Man tộc.
Vẫn là một đi không trở lại.
Đám hộ vệ Ám Man tộc bắt đầu thấy lo lắng, bọn chúng phải làm sao đây? không có vương chỉ huy bọn chúng rất lóng ngóng.
Đây là hậu quả của con vương độc tài, không có nó, không con nào dám tự quyết ứng biến.
Nhưng bọn chúng buộc phải đưa ra quyết định, không có cơ hội cho bọn chúng hỏi ý vương.
Cuối cùng bọn chúng theo tính cách vương để làm việc, đó là: dùng dao mổ trâu giết gà.
Bọn chúng phái ra 100 con, chỉ để lại 30 con giữ núi.
Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng, thời cơ tốt.
Bên kia 26 người chống lại 100 con Ám Man tộc cũng là quá sức, sẽ không thể thu hút thêm.
30 con giữ núi, bọn hắn phải tự giải quyết.
Tôn Kỳ phất tay ra lệnh tiến lên.
Sở Trung Nhân dẫn đầu, trên trán mở ra con mắt thứ ba.
Con mắt thứ ba này rất thần kỳ có thể phá chướng hư vọng, nếu như kết hợp với công pháp hiệu quả càng tăng gấp bội, nhưng hiện tại bị Ám Vô Giới áp chế, không thể vận chuyển công pháp nên hiệu quả chỉ trong phạm vi mười mét, tính năng cũng bớt đi rất nhiều.
Con mắt thứ ba sẽ cho hắn nhìn thấy những thứ hoàn toàn khác biệt với mắt thường.
Để dùng con mắt này, hắn phải phong lại hai con mắt kia.
Đây là trả giá.
Ba mắt không thể dùng cùng lúc.
Khi còn cách đám hộ vệ hai trăm mét, Tôn Kỳ giơ tay cho dừng lại, tách ra, Dạ Tuyết cánh trái, Nguyên Sa cánh phải, Tôn Kỳ, Sở Trung Nhân, Tinh Nguyệt trung tâm.
Mỗi người bọn họ sẽ đối phó với sáu tên gần nhất.
Sáu con này cách đồng bọn 160 mét, cách bọn Tôn Kỳ 40 mét.
Dự đoán tối đa 30 giây, bọn kia sẽ tới kịp.
Bởi vậy phải trong 30 giây này đánh chết sáu con này, chuẩn bị nghênh tiếp đám còn lại.
Bọn họ cần nhanh, mạnh, bất ngờ, một kích lôi đình diệt sát.
Mỗi người một tên, Nguyên Sa hai tên.
Nguyên Sa tròn mắt, hơi bất mãn, nhưng cũng không cãi lại.
Bọn họ đồng loạt lấy ra vũ khí.
Trùng hợp là cả năm bọn họ đều dùng kiếm.
Tôn Kỳ giơ ba ngón tay, bắt đầu gập xuống từng ngón.
Ba… hai… một.
Xông lên!
Tôn Kỳ đạp bước phóng lên như con báo.
Con Ám Man tộc nghe động liền quay đầu.
Phốc! mũi kiếm đã xuyên thủng cổ họng nó.
Khi nó cảm giác thấy đau thì một bàn chân đã đạp nó ngã xuống, rút ra mũi kiếm.
Tôn Kỳ đầu tiên giải quyết đối thủ, bốn tên kia sửng sốt, không ngờ tên vô lại này chiến lực cũng mạnh như vậy.
Bọn họ cũng nhanh chóng giải quyết bọn còn lại, mất tổng cộng 20 giây, đây chỉ là sáu con yếu, nguy hiểm chính là bọn còn lại, trong số đó có cả mấy con lực lượng tương đương tứ dực, ngũ dực.
Tất nhiên đây chỉ là riêng lực lượng, xét toàn diện một Thần tộc tam dực cũng đủ giết sạch đám này, vì bọn họ còn có kỹ xảo, công pháp, minh văn...
Nhưng hiện tại bị áp chế, bị bọn chúng đánh trúng một cái chỉ sợ toái xương phá cốt.
Năm người Tôn Kỳ, Nguyên Sa, Dạ Tuyết, Sở Trung Nhân, Tinh Nguyệt điên cuồng tấn công.
Đám sinh vật này tứ chi phát triển, đầu óc lại có chút ngốc.
Bọn họ dựa vào thân pháp chiếm lợi thế.
Một con Ám Man tộc gầm lên giận dữ, hai tay như núi lớn đổ xuống.
Tôn Kỳ đạp bước tránh đi.
Oanh! nắm đấm phá ra một lỗ lớn.
Tôn Kỳ vòng ra sau lưng, dùng toàn lực chém xuống.— QUẢNG CÁO —
Con Ám Man tộc chậm nhưng vẫn kịp nghiêng đầu.
Phốc! Tôn Kỳ chém lệch, lưỡi kiếm chém vào bả vai, đụng phải xương bả vai, rắc rắc kiếm gãy.
Tôn Kỳ cấp tộc lùi lại.
Con Ám Man tộc gầm lên, cơn đau đã kích thích hung tính của nó.
Nó quay người điên cuồng đuổi đánh.
Tôn Kỳ liên tục lùi lại, nhưng không gian của hắn nhanh chóng bị co hẹp.
Rất nhiều con Ám Man tộc khác đã tới vây quanh.
Hắn liền ném kiếm gãy.
Con Ám Man tộc phất tay gạt, hoàn toàn vô sự, chỉ càng chọc tức nó.
Nó nhảy chồm lên.
Tôn Kỳ bình tĩnh không sợ, lấy ra Khai Sơn Việt Phủ.
Phủ hắn luyện vẫn chưa một lần dùng qua, không phải hắn không dùng mà hắn cần một thời cơ dùng máu để khai quang phủ.
Hắn chính đang chờ một cuộc chiến như thế này.
Bại lộ? hắn cố ý bại lộ, đây sẽ là đòn sát thủ ngoài sáng của hắn.
Con thú như thái sơn áp đỉnh, từ trên cao đổ xuống.
Tôn Kỳ cười nhạt, ngu ngốc, trên không không có chỗ mượn lực tránh né, chính là một cái bao cát.
Tôn Kỳ cầm phủ chém.
Phốc! không ngoài dự đoán, con Ám Man tộc tách ra làm hai, hai mảnh đổ sang hai bên, Tôn Kỳ ở giữa, ngửa mặt tắm máu.
Mùi huyết tính kích thích sát tính, dã tính của hắn.
Tôn Kỳ lúc này cần nâng sát ý đến cực hạn, sau đó cảm nhiễm chiến phủ.
Kiếm là vương, đao là bá, thương là chính, tiên là uyển… phủ chính là cuồng.
Cuồng bạo, điên cuồng.
Càng cuồng càng điên, phủ càng mạnh.
Bất chấp tất cả điên cuồng chém giết, đây mới là con đường người dùng phủ nên đi.
Chém, chém, chém… chém phá hết thảy.
Chém sông, chém núi, chém thiên, chém địa, chém thiên hạ, chém hư vô.
Người mở đường, người tiên phong nên có tinh thần của phủ, một viên đạo tâm trảm phá mọi vật cản.
Dù đó có là núi lớn, sông dài, vũ trụ vô minh… Ta một phủ mở ra thiên địa vũ trụ.
Mọi người đều đề cao đao, thương, kiếm, kích… coi kẻ dùng phủ quá mãn phu, chỉ có kẻ ngốc tứ chi phát triển mới dùng.
Đó là vì chưa ai hiểu được phủ, dùng phủ đến cực hạn, đó là đại trí, đại tuệ, đại bao dung, là khai mở.
Tôn Kỳ hung mãnh, gầm lên giống như một con ác thú được tự do, tóc tung bay, hai mắt huyết hồng, hắn đang đẩy bản thân đến trạng thái cuồng bạo, muốn dùng máu của bọn Ám Man tộc rửa chiến phủ.
Gào! đám Ám Man tộc gầm lên.
Tôn Kỳ vung phủ, máu tưới không trung.
Khai Sơn Việt Phủ trầm trọng vô cùng, chỉ cần bị chém trúng chắc chắn đứt lìa, xương cốt của đám sinh vật này rất cứng nhưng đối với Khai Sơn Việt Phủ lại như là đậu hũ.
Không thể ngăn được.
Hắn lúc này vô cùng cuồng điên.
Đám Nguyên Sa khóe mắt nhảy lên, cảm thấy đáng sợ, tên này là hung thú chuyển sinh sao? không cần mạng nữa rồi! dám trực tiếp xông tới.
Mặc dù không ưa phong cách chiến đấu này nhưng không thể phủ nhận, nhờ Tôn Kỳ, bọn hắn được giảm tải rất nhiều.
Dạ Tuyết thân pháp như bông tuyết rơi, luôn luôn xảo diệu tránh đi được sát chiêu, dù cho có tấn công vào góc chết, không biết vì sao nàng vẫn có thể tránh được.
Trong lúc này nàng bị ba con vây giết, một con tương đương tứ dực, hai con tương đương tam dực.
Mặc dù có thể dễ dàng tránh đi nhưng nàng không có sát chiêu đủ mạnh.
Chính xác hơn, không dùng thần khí, nàng chỉ bằng lực lượng thân thể, rất khó giết được đám này.
Nhưng ít nhất cũng không chết nhanh được.
Sở Trung Nhân con mắt thứ ba giúp hắn thấy được rất nhiều thứ ẩn giấu.
Tạm thời cũng không cần lo cho hắn.
Nguyên Sa, tên này… không cần lo! mọi người chết hết, hắn cũng không chết được.
Có tồn tại kia trong người, ai có thể giết được hắn.
Còn lại Tinh Nguyệt, thật khiến Tôn Kỳ bất ngờ, ngoài hắn ra, nàng là người diệt địch nhiều nhất.
Tinh Nguyệt dùng máu Ám Man tộc vẽ minh văn, nơi đây bị áp chế, minh văn cũng khó sử dụng, nhất là những minh văn phức tạp cần điều động nhiều thiên địa đại đạo.
Máu Ám Man tộc lại chính là mực tốt nhất, không chịu ảnh hưởng của áp chế.
Tinh Nguyệt trong lúc tránh né, lấy ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, tại không điểm bút, giống như Trác từng làm.
Tôn Kỳ liếc thấy cũng không thể không thán phục, nàng thật sự thiên phú minh văn tuyệt hảo.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ bằng một nét vẽ, Tinh Nguyệt đã hoàn thành một cái minh văn, nàng tung chưởng đẩy đi.
Oanh! minh văn đập lên người Ám Man tộc nổ bể phá ra một cái huyết động, con Ám Man tộc vẫn chưa chết được, minh văn còn chưa mạnh đến mức một chiêu giết địch, nhưng được thế này cũng là rất khá.
Tinh Nguyệt dùng chiêu lấy mỡ nó rán nó, hiệu quả vô cùng.
Trận chiến này diễn ra nhanh, cuồng loạn vô cùng, kết thúc càng nhanh.
10 phút giải quyết 30 tên, tám phần là Tôn Kỳ giết, một phần là Tinh Nguyệt giết, một phần là tổng ba người còn lại giết.
Thuận lợi! năm người bọn họ mỉm cười, hơi chút thả lỏng.
Từng bước tiến lại gần, bọn họ vẫn vô cùng cẩn thận, đặc biệt là Sở Trung Nhân, hắn đảo mắt láo liên tìm điểm bất thường, có thể là bẫy rập, có thể là cường giả ẩn nấp, có thể là Ám Vô Giới...
Khi cách ngọn núi năm mươi mét, vẫn không thấy gì, Sở Trung Nhân mạnh dạn tiến bước.
Chợt! Dạ Tuyết lạnh sống lưng, đây là thuật tiên tri tự hành khởi động báo hiệu.
Trong đầu nàng lướt qua hình ảnh Sở Trung Nhân bị đập thành huyết nhục, Tinh Nguyệt bị thủng một lỗ trước bụng, nàng bị dập nát nửa người dưới đang bò cầu sinh, nét mặt cực độ sợ hãi.
Tôn Kỳ và Nguyên Sa không thấy.
Thuật tiên tri, cái này rất kỳ diệu, có khi đúng có khi sai, có khi lại đột nhiên có cảm ứng.
“Nguy hiểm!” đây là tất cả lời Dạ Tuyết có thể thốt lên được.
Mọi người quay đầu nhìn nàng nghi ngờ, đặc biệt là Sở Trung Nhân, con mắt thứ ba của hắn không phát hiện ra được thứ gì, nguy hiểm ở đâu?
Đột nhiên mặt đất dưới chân vỡ ra, mọi người loạng choạng lui bước, dù chỉ mới trồi lên một chút, nhưng có thể nhận ra đây là đầu mãng xà hay ít nhất trong mắt bọn họ thấy giống mãng xà.
Không quan trọng nó là thứ gì, hiển nhiên đây là thủ vệ Ám Vô Giới.
Sở Trung Nhân không phát hiện vì con mãng xà giống như hòa vào một với mặt đất.
Mọi người cảm giác nguy hiểm, lập tức lui bước muốn chạy.
Tôn Kỳ ngay lúc này khiến mọi người bất ngờ khi hắn lại xông lên.
Nếu đây là mãng xà, vậy thì có hay không đặc tính giống loài rắn ở Đại Thế Giới.
Rắn là loài máu lạnh, bọn chúng khi tỉnh giấc cần một chút thời gian làm nóng, lúc đó mới có thể linh hoạt di chuyển, nhân lúc nó còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cho nó một đòn chí mạng.
Tôn Kỳ phải đánh cược.
Hắn nhảy lên cầm phủ bổ xuống.
Bịch! lưỡi phủ vậy mà không thể bổ đôi đầu con mãng xà, chỉ cắm vào được nửa mét thì dừng lại, quá cứng!
Con mãng xà này thực lực chỉ sợ rất mạnh, tất nhiên rồi, nếu không mạnh sao có thể làm thủ vệ cuối cùng.
Một phủ này đã hoàn toàn thức tỉnh và chọc giận con mãng xà.
Nó há miệng rít lên, toàn thân vùng vẫy, đất đá rơi khỏi người.
Lúc này mọi người có thể thấy rõ một chút chân diện mục của nó.
Quả thật là một con đại mãng xà, đầu nó to như quả đồi, thân nó quấn mười vòng quanh ngọn núi.
Trên đầu nó không có mắt, nhưng có chín cái lỗ khí giống như lỗ mũi.
Hàm răng dài nhọn, không có răng nanh, khá giống hàm răng trăn, lưỡi lại giống lưỡi bò.
Tôn Kỳ lúc này vẫn đang cầm chiến phủ, cắm trên đầu mãng xà, hắn hiện tại đang rất nguy hiểm.
Hắn tất nhiên ý thức được điểm này, hắn liên tục cởi bỏ bảy vòng phong ấn.
Ầm! đầu con mãng xà đập xuống đất, quá nặng, không thể gượng dậy nổi, lưỡi phủ cắm sâu thêm một gang tay.
Con mãng xà vẫy vùng, toàn thân xoắn như giun.
Cái đuôi quét tới, Tôn Kỳ không thể không rời tay chiến phủ, nhảy lên một cái tránh né.
Để lại chiến phủ, hắn còn có thể áp chế mãng xà.
Tôn Kỳ lùi xa, mọi người tụ lại, sắc mặt ngưng trọng.
Bọn họ có rất nhiều câu hỏi tỷ như con mãng xà kia là gì? cấp độ thế nào? Dạ Tuyết làm sao phát hiện? cái phủ kia là cái gì, có thể áp chế được mãng xà, liệu có giết được nó? Nhưng lúc này không phải lúc để hỏi những câu đó, có một câu hỏi thiết thực hơn: bây giờ phải làm sao?
Tôn Kỳ là đội trưởng, mọi người đều chờ hắn.
Tôn Kỳ lúc này cũng đang cấp tốc nghĩ cách.
Nếu như cởi bỏ toàn bộ phong ấn liệu có thể đè chết con mãng xà?
Hắn chưa kịp làm ra quyết định thì ngọn núi ong ong phát ra sóng không gian, con mãng xà như được cung cấp thêm vô cùng lực lượng, nó rít lên một tiếng lớn, hất đầu.— QUẢNG CÁO —
Phốc! Khai Sơn Việt Phủ bay ngược ra sau, bổ vào một tảng đá, tảng đá bể làm hai.
Bọn Tôn Kỳ tái mặt quên mất nơi đây có Ám Vô Giới chi phối.
Làm sao bây giờ? sinh vật này cho bọn hắn cảm giác cực độ nguy hiểm.
Tôn Kỳ quyết định nhanh chóng.
“Chạy! tản ra chạy.”
Thoát được người nào hay người đó, không thể đánh lại.
Mọi người quay đầu, trong lòng bọn họ có lẽ phục duy nhất quyết định này của Tôn Kỳ.
Vút! đại mãng xà quét đuôi.
Tôn Kỳ nhảy lên né tránh.
Bộp! huyết nhục tung tóe, Sở Trung Nhân bị đập thành thịt vụn, né không kịp.
Quá cường đại! không biết hắn có kịp thoát hồn vào thạch ấn.
Tôn Kỳ phất tay thu lại chiến phủ, siết chặt tay, chiến phủ lúc này là bảo mệnh.
“Hai ngươi đi trước, bọn ta đoạn hậu.” Tôn Kỳ nhìn chằm chằm con mãng xà, không quay đầu nói.
Trong lời hắn hai người đi trước rất rõ ràng chỉ Dạ Tuyết và Tinh Nguyện.
Bọn ta là hắn và Nguyên Sa.
Bọn họ hơi chút chần chừ.
“Nhanh!” Tôn Kỳ hét lên một tiếng.
Lúc này đầu con mãng xà húc tới, Tôn Kỳ giơ cao chiến phủ chém xuống ngăn cản.
Ầm! hắn liên tục lùi lại, cày ra một rãnh sâu.
Dạ Tuyết và Tinh Nguyệt liếc nhau một cái lập tức biến mất tại chỗ.
“Kiên trì! bọn ta tìm cứu viện.”
Tôn Kỳ nhăn mặt, huyết khí cuộn trào, hắn vẫn chưa thể dừng lại con mãng xà.
Nguyên Sa lúc này lao tới hỗ trợ, hắn lần đầu tiên đồng tình với quyết định của Tôn Kỳ.
Nam nhi nên là như vậy.
Tôn Kỳ thấy vậy hét lớn:
“Không cần ngươi!”
Cùng lúc, hắn phất tay ném một vật cho Nguyên Sa.
Nguyên Sa cảnh giác, muốn né tránh.
Hắn thế nhưng bị Tôn Kỳ chơi rất nhiều lần, phải cảnh giác.
Lần trước trong tâm của Vu, Tôn Kỳ cũng ném như vậy, sau đó hắn thê thảm.
“Minh văn áp chế Ám Vô Giới.
Ngươi đi tìm Ám Vô Giới.” Tôn Kỳ gồng hết sức nói mấy lời.
Vật mà Tôn Kỳ ném cho Nguyên Sa chính là minh văn dùng để áp chế Ám Vô Giới.
Hắn hơi ngẩn ngơ, tốt như vậy?! chẳng lẽ đây là: trời ban cơ duyên, không nhận tức có tội.
Hắn mong mỏi Ám Vô Giới, Tôn Kỳ liền trải đường cho hắn?!.
Năm người Tôn Kỳ thấp thỏm, vẫn chưa phải lúc ra tay, 200 con bảo vệ ngọn núi vẫn còn, bạo động phải lớn thêm chút nữa.
Ba phút sau, có tiếng rít gào của đám Ám Man tộc, Tôn Kỳ gật đầu, bọn kia làm không tệ.
Mặc dù nói bị Ám Vô Giới áp chế nhưng cũng không đại biểu Thần tộc chỉ có thể dùng thân thể, bọn họ thủ đoạn vẫn là có rất nhiều.
Tiếng kêu đã thu hút được sự chú ý của đám hộ vệ, một nhóm hai mươi con tách ra.
Tôn Kỳ vẫn lặng yên chờ.
Năm phút sau, lại là tiếng kêu gào của đám Ám Man tộc, nhóm bên kia vẫn rất biết cách làm việc.
Bên kia đều kinh nghiệm phong phú, thậm chí có mấy cái trưởng quan uy tín, không có Tôn Kỳ bọn họ càng tốt thể hiện phẩm chất.
Tiếp theo là một nhóm năm mươi con Ám Man tộc.
Vẫn là một đi không trở lại.
Đám hộ vệ Ám Man tộc bắt đầu thấy lo lắng, bọn chúng phải làm sao đây? không có vương chỉ huy bọn chúng rất lóng ngóng.
Đây là hậu quả của con vương độc tài, không có nó, không con nào dám tự quyết ứng biến.
Nhưng bọn chúng buộc phải đưa ra quyết định, không có cơ hội cho bọn chúng hỏi ý vương.
Cuối cùng bọn chúng theo tính cách vương để làm việc, đó là: dùng dao mổ trâu giết gà.
Bọn chúng phái ra 100 con, chỉ để lại 30 con giữ núi.
Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng, thời cơ tốt.
Bên kia 26 người chống lại 100 con Ám Man tộc cũng là quá sức, sẽ không thể thu hút thêm.
30 con giữ núi, bọn hắn phải tự giải quyết.
Tôn Kỳ phất tay ra lệnh tiến lên.
Sở Trung Nhân dẫn đầu, trên trán mở ra con mắt thứ ba.
Con mắt thứ ba này rất thần kỳ có thể phá chướng hư vọng, nếu như kết hợp với công pháp hiệu quả càng tăng gấp bội, nhưng hiện tại bị Ám Vô Giới áp chế, không thể vận chuyển công pháp nên hiệu quả chỉ trong phạm vi mười mét, tính năng cũng bớt đi rất nhiều.
Con mắt thứ ba sẽ cho hắn nhìn thấy những thứ hoàn toàn khác biệt với mắt thường.
Để dùng con mắt này, hắn phải phong lại hai con mắt kia.
Đây là trả giá.
Ba mắt không thể dùng cùng lúc.
Khi còn cách đám hộ vệ hai trăm mét, Tôn Kỳ giơ tay cho dừng lại, tách ra, Dạ Tuyết cánh trái, Nguyên Sa cánh phải, Tôn Kỳ, Sở Trung Nhân, Tinh Nguyệt trung tâm.
Mỗi người bọn họ sẽ đối phó với sáu tên gần nhất.
Sáu con này cách đồng bọn 160 mét, cách bọn Tôn Kỳ 40 mét.
Dự đoán tối đa 30 giây, bọn kia sẽ tới kịp.
Bởi vậy phải trong 30 giây này đánh chết sáu con này, chuẩn bị nghênh tiếp đám còn lại.
Bọn họ cần nhanh, mạnh, bất ngờ, một kích lôi đình diệt sát.
Mỗi người một tên, Nguyên Sa hai tên.
Nguyên Sa tròn mắt, hơi bất mãn, nhưng cũng không cãi lại.
Bọn họ đồng loạt lấy ra vũ khí.
Trùng hợp là cả năm bọn họ đều dùng kiếm.
Tôn Kỳ giơ ba ngón tay, bắt đầu gập xuống từng ngón.
Ba… hai… một.
Xông lên!
Tôn Kỳ đạp bước phóng lên như con báo.
Con Ám Man tộc nghe động liền quay đầu.
Phốc! mũi kiếm đã xuyên thủng cổ họng nó.
Khi nó cảm giác thấy đau thì một bàn chân đã đạp nó ngã xuống, rút ra mũi kiếm.
Tôn Kỳ đầu tiên giải quyết đối thủ, bốn tên kia sửng sốt, không ngờ tên vô lại này chiến lực cũng mạnh như vậy.
Bọn họ cũng nhanh chóng giải quyết bọn còn lại, mất tổng cộng 20 giây, đây chỉ là sáu con yếu, nguy hiểm chính là bọn còn lại, trong số đó có cả mấy con lực lượng tương đương tứ dực, ngũ dực.
Tất nhiên đây chỉ là riêng lực lượng, xét toàn diện một Thần tộc tam dực cũng đủ giết sạch đám này, vì bọn họ còn có kỹ xảo, công pháp, minh văn...
Nhưng hiện tại bị áp chế, bị bọn chúng đánh trúng một cái chỉ sợ toái xương phá cốt.
Năm người Tôn Kỳ, Nguyên Sa, Dạ Tuyết, Sở Trung Nhân, Tinh Nguyệt điên cuồng tấn công.
Đám sinh vật này tứ chi phát triển, đầu óc lại có chút ngốc.
Bọn họ dựa vào thân pháp chiếm lợi thế.
Một con Ám Man tộc gầm lên giận dữ, hai tay như núi lớn đổ xuống.
Tôn Kỳ đạp bước tránh đi.
Oanh! nắm đấm phá ra một lỗ lớn.
Tôn Kỳ vòng ra sau lưng, dùng toàn lực chém xuống.— QUẢNG CÁO —
Con Ám Man tộc chậm nhưng vẫn kịp nghiêng đầu.
Phốc! Tôn Kỳ chém lệch, lưỡi kiếm chém vào bả vai, đụng phải xương bả vai, rắc rắc kiếm gãy.
Tôn Kỳ cấp tộc lùi lại.
Con Ám Man tộc gầm lên, cơn đau đã kích thích hung tính của nó.
Nó quay người điên cuồng đuổi đánh.
Tôn Kỳ liên tục lùi lại, nhưng không gian của hắn nhanh chóng bị co hẹp.
Rất nhiều con Ám Man tộc khác đã tới vây quanh.
Hắn liền ném kiếm gãy.
Con Ám Man tộc phất tay gạt, hoàn toàn vô sự, chỉ càng chọc tức nó.
Nó nhảy chồm lên.
Tôn Kỳ bình tĩnh không sợ, lấy ra Khai Sơn Việt Phủ.
Phủ hắn luyện vẫn chưa một lần dùng qua, không phải hắn không dùng mà hắn cần một thời cơ dùng máu để khai quang phủ.
Hắn chính đang chờ một cuộc chiến như thế này.
Bại lộ? hắn cố ý bại lộ, đây sẽ là đòn sát thủ ngoài sáng của hắn.
Con thú như thái sơn áp đỉnh, từ trên cao đổ xuống.
Tôn Kỳ cười nhạt, ngu ngốc, trên không không có chỗ mượn lực tránh né, chính là một cái bao cát.
Tôn Kỳ cầm phủ chém.
Phốc! không ngoài dự đoán, con Ám Man tộc tách ra làm hai, hai mảnh đổ sang hai bên, Tôn Kỳ ở giữa, ngửa mặt tắm máu.
Mùi huyết tính kích thích sát tính, dã tính của hắn.
Tôn Kỳ lúc này cần nâng sát ý đến cực hạn, sau đó cảm nhiễm chiến phủ.
Kiếm là vương, đao là bá, thương là chính, tiên là uyển… phủ chính là cuồng.
Cuồng bạo, điên cuồng.
Càng cuồng càng điên, phủ càng mạnh.
Bất chấp tất cả điên cuồng chém giết, đây mới là con đường người dùng phủ nên đi.
Chém, chém, chém… chém phá hết thảy.
Chém sông, chém núi, chém thiên, chém địa, chém thiên hạ, chém hư vô.
Người mở đường, người tiên phong nên có tinh thần của phủ, một viên đạo tâm trảm phá mọi vật cản.
Dù đó có là núi lớn, sông dài, vũ trụ vô minh… Ta một phủ mở ra thiên địa vũ trụ.
Mọi người đều đề cao đao, thương, kiếm, kích… coi kẻ dùng phủ quá mãn phu, chỉ có kẻ ngốc tứ chi phát triển mới dùng.
Đó là vì chưa ai hiểu được phủ, dùng phủ đến cực hạn, đó là đại trí, đại tuệ, đại bao dung, là khai mở.
Tôn Kỳ hung mãnh, gầm lên giống như một con ác thú được tự do, tóc tung bay, hai mắt huyết hồng, hắn đang đẩy bản thân đến trạng thái cuồng bạo, muốn dùng máu của bọn Ám Man tộc rửa chiến phủ.
Gào! đám Ám Man tộc gầm lên.
Tôn Kỳ vung phủ, máu tưới không trung.
Khai Sơn Việt Phủ trầm trọng vô cùng, chỉ cần bị chém trúng chắc chắn đứt lìa, xương cốt của đám sinh vật này rất cứng nhưng đối với Khai Sơn Việt Phủ lại như là đậu hũ.
Không thể ngăn được.
Hắn lúc này vô cùng cuồng điên.
Đám Nguyên Sa khóe mắt nhảy lên, cảm thấy đáng sợ, tên này là hung thú chuyển sinh sao? không cần mạng nữa rồi! dám trực tiếp xông tới.
Mặc dù không ưa phong cách chiến đấu này nhưng không thể phủ nhận, nhờ Tôn Kỳ, bọn hắn được giảm tải rất nhiều.
Dạ Tuyết thân pháp như bông tuyết rơi, luôn luôn xảo diệu tránh đi được sát chiêu, dù cho có tấn công vào góc chết, không biết vì sao nàng vẫn có thể tránh được.
Trong lúc này nàng bị ba con vây giết, một con tương đương tứ dực, hai con tương đương tam dực.
Mặc dù có thể dễ dàng tránh đi nhưng nàng không có sát chiêu đủ mạnh.
Chính xác hơn, không dùng thần khí, nàng chỉ bằng lực lượng thân thể, rất khó giết được đám này.
Nhưng ít nhất cũng không chết nhanh được.
Sở Trung Nhân con mắt thứ ba giúp hắn thấy được rất nhiều thứ ẩn giấu.
Tạm thời cũng không cần lo cho hắn.
Nguyên Sa, tên này… không cần lo! mọi người chết hết, hắn cũng không chết được.
Có tồn tại kia trong người, ai có thể giết được hắn.
Còn lại Tinh Nguyệt, thật khiến Tôn Kỳ bất ngờ, ngoài hắn ra, nàng là người diệt địch nhiều nhất.
Tinh Nguyệt dùng máu Ám Man tộc vẽ minh văn, nơi đây bị áp chế, minh văn cũng khó sử dụng, nhất là những minh văn phức tạp cần điều động nhiều thiên địa đại đạo.
Máu Ám Man tộc lại chính là mực tốt nhất, không chịu ảnh hưởng của áp chế.
Tinh Nguyệt trong lúc tránh né, lấy ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, tại không điểm bút, giống như Trác từng làm.
Tôn Kỳ liếc thấy cũng không thể không thán phục, nàng thật sự thiên phú minh văn tuyệt hảo.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ bằng một nét vẽ, Tinh Nguyệt đã hoàn thành một cái minh văn, nàng tung chưởng đẩy đi.
Oanh! minh văn đập lên người Ám Man tộc nổ bể phá ra một cái huyết động, con Ám Man tộc vẫn chưa chết được, minh văn còn chưa mạnh đến mức một chiêu giết địch, nhưng được thế này cũng là rất khá.
Tinh Nguyệt dùng chiêu lấy mỡ nó rán nó, hiệu quả vô cùng.
Trận chiến này diễn ra nhanh, cuồng loạn vô cùng, kết thúc càng nhanh.
10 phút giải quyết 30 tên, tám phần là Tôn Kỳ giết, một phần là Tinh Nguyệt giết, một phần là tổng ba người còn lại giết.
Thuận lợi! năm người bọn họ mỉm cười, hơi chút thả lỏng.
Từng bước tiến lại gần, bọn họ vẫn vô cùng cẩn thận, đặc biệt là Sở Trung Nhân, hắn đảo mắt láo liên tìm điểm bất thường, có thể là bẫy rập, có thể là cường giả ẩn nấp, có thể là Ám Vô Giới...
Khi cách ngọn núi năm mươi mét, vẫn không thấy gì, Sở Trung Nhân mạnh dạn tiến bước.
Chợt! Dạ Tuyết lạnh sống lưng, đây là thuật tiên tri tự hành khởi động báo hiệu.
Trong đầu nàng lướt qua hình ảnh Sở Trung Nhân bị đập thành huyết nhục, Tinh Nguyệt bị thủng một lỗ trước bụng, nàng bị dập nát nửa người dưới đang bò cầu sinh, nét mặt cực độ sợ hãi.
Tôn Kỳ và Nguyên Sa không thấy.
Thuật tiên tri, cái này rất kỳ diệu, có khi đúng có khi sai, có khi lại đột nhiên có cảm ứng.
“Nguy hiểm!” đây là tất cả lời Dạ Tuyết có thể thốt lên được.
Mọi người quay đầu nhìn nàng nghi ngờ, đặc biệt là Sở Trung Nhân, con mắt thứ ba của hắn không phát hiện ra được thứ gì, nguy hiểm ở đâu?
Đột nhiên mặt đất dưới chân vỡ ra, mọi người loạng choạng lui bước, dù chỉ mới trồi lên một chút, nhưng có thể nhận ra đây là đầu mãng xà hay ít nhất trong mắt bọn họ thấy giống mãng xà.
Không quan trọng nó là thứ gì, hiển nhiên đây là thủ vệ Ám Vô Giới.
Sở Trung Nhân không phát hiện vì con mãng xà giống như hòa vào một với mặt đất.
Mọi người cảm giác nguy hiểm, lập tức lui bước muốn chạy.
Tôn Kỳ ngay lúc này khiến mọi người bất ngờ khi hắn lại xông lên.
Nếu đây là mãng xà, vậy thì có hay không đặc tính giống loài rắn ở Đại Thế Giới.
Rắn là loài máu lạnh, bọn chúng khi tỉnh giấc cần một chút thời gian làm nóng, lúc đó mới có thể linh hoạt di chuyển, nhân lúc nó còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cho nó một đòn chí mạng.
Tôn Kỳ phải đánh cược.
Hắn nhảy lên cầm phủ bổ xuống.
Bịch! lưỡi phủ vậy mà không thể bổ đôi đầu con mãng xà, chỉ cắm vào được nửa mét thì dừng lại, quá cứng!
Con mãng xà này thực lực chỉ sợ rất mạnh, tất nhiên rồi, nếu không mạnh sao có thể làm thủ vệ cuối cùng.
Một phủ này đã hoàn toàn thức tỉnh và chọc giận con mãng xà.
Nó há miệng rít lên, toàn thân vùng vẫy, đất đá rơi khỏi người.
Lúc này mọi người có thể thấy rõ một chút chân diện mục của nó.
Quả thật là một con đại mãng xà, đầu nó to như quả đồi, thân nó quấn mười vòng quanh ngọn núi.
Trên đầu nó không có mắt, nhưng có chín cái lỗ khí giống như lỗ mũi.
Hàm răng dài nhọn, không có răng nanh, khá giống hàm răng trăn, lưỡi lại giống lưỡi bò.
Tôn Kỳ lúc này vẫn đang cầm chiến phủ, cắm trên đầu mãng xà, hắn hiện tại đang rất nguy hiểm.
Hắn tất nhiên ý thức được điểm này, hắn liên tục cởi bỏ bảy vòng phong ấn.
Ầm! đầu con mãng xà đập xuống đất, quá nặng, không thể gượng dậy nổi, lưỡi phủ cắm sâu thêm một gang tay.
Con mãng xà vẫy vùng, toàn thân xoắn như giun.
Cái đuôi quét tới, Tôn Kỳ không thể không rời tay chiến phủ, nhảy lên một cái tránh né.
Để lại chiến phủ, hắn còn có thể áp chế mãng xà.
Tôn Kỳ lùi xa, mọi người tụ lại, sắc mặt ngưng trọng.
Bọn họ có rất nhiều câu hỏi tỷ như con mãng xà kia là gì? cấp độ thế nào? Dạ Tuyết làm sao phát hiện? cái phủ kia là cái gì, có thể áp chế được mãng xà, liệu có giết được nó? Nhưng lúc này không phải lúc để hỏi những câu đó, có một câu hỏi thiết thực hơn: bây giờ phải làm sao?
Tôn Kỳ là đội trưởng, mọi người đều chờ hắn.
Tôn Kỳ lúc này cũng đang cấp tốc nghĩ cách.
Nếu như cởi bỏ toàn bộ phong ấn liệu có thể đè chết con mãng xà?
Hắn chưa kịp làm ra quyết định thì ngọn núi ong ong phát ra sóng không gian, con mãng xà như được cung cấp thêm vô cùng lực lượng, nó rít lên một tiếng lớn, hất đầu.— QUẢNG CÁO —
Phốc! Khai Sơn Việt Phủ bay ngược ra sau, bổ vào một tảng đá, tảng đá bể làm hai.
Bọn Tôn Kỳ tái mặt quên mất nơi đây có Ám Vô Giới chi phối.
Làm sao bây giờ? sinh vật này cho bọn hắn cảm giác cực độ nguy hiểm.
Tôn Kỳ quyết định nhanh chóng.
“Chạy! tản ra chạy.”
Thoát được người nào hay người đó, không thể đánh lại.
Mọi người quay đầu, trong lòng bọn họ có lẽ phục duy nhất quyết định này của Tôn Kỳ.
Vút! đại mãng xà quét đuôi.
Tôn Kỳ nhảy lên né tránh.
Bộp! huyết nhục tung tóe, Sở Trung Nhân bị đập thành thịt vụn, né không kịp.
Quá cường đại! không biết hắn có kịp thoát hồn vào thạch ấn.
Tôn Kỳ phất tay thu lại chiến phủ, siết chặt tay, chiến phủ lúc này là bảo mệnh.
“Hai ngươi đi trước, bọn ta đoạn hậu.” Tôn Kỳ nhìn chằm chằm con mãng xà, không quay đầu nói.
Trong lời hắn hai người đi trước rất rõ ràng chỉ Dạ Tuyết và Tinh Nguyện.
Bọn ta là hắn và Nguyên Sa.
Bọn họ hơi chút chần chừ.
“Nhanh!” Tôn Kỳ hét lên một tiếng.
Lúc này đầu con mãng xà húc tới, Tôn Kỳ giơ cao chiến phủ chém xuống ngăn cản.
Ầm! hắn liên tục lùi lại, cày ra một rãnh sâu.
Dạ Tuyết và Tinh Nguyệt liếc nhau một cái lập tức biến mất tại chỗ.
“Kiên trì! bọn ta tìm cứu viện.”
Tôn Kỳ nhăn mặt, huyết khí cuộn trào, hắn vẫn chưa thể dừng lại con mãng xà.
Nguyên Sa lúc này lao tới hỗ trợ, hắn lần đầu tiên đồng tình với quyết định của Tôn Kỳ.
Nam nhi nên là như vậy.
Tôn Kỳ thấy vậy hét lớn:
“Không cần ngươi!”
Cùng lúc, hắn phất tay ném một vật cho Nguyên Sa.
Nguyên Sa cảnh giác, muốn né tránh.
Hắn thế nhưng bị Tôn Kỳ chơi rất nhiều lần, phải cảnh giác.
Lần trước trong tâm của Vu, Tôn Kỳ cũng ném như vậy, sau đó hắn thê thảm.
“Minh văn áp chế Ám Vô Giới.
Ngươi đi tìm Ám Vô Giới.” Tôn Kỳ gồng hết sức nói mấy lời.
Vật mà Tôn Kỳ ném cho Nguyên Sa chính là minh văn dùng để áp chế Ám Vô Giới.
Hắn hơi ngẩn ngơ, tốt như vậy?! chẳng lẽ đây là: trời ban cơ duyên, không nhận tức có tội.
Hắn mong mỏi Ám Vô Giới, Tôn Kỳ liền trải đường cho hắn?!.
Danh sách chương