Tôn Kỳ lại miệt mài nghiên cứu tỉ lệ tinh dược Hoa Anh Túc trong đan dược.
Lần thí nghiệm vừa rồi gây nghiện quá nhanh, quá đáng sợ nếu bán ra loại đan dược này thì hậu quả rất lớn hắn không gánh nổi.
Vậy nên hắn cần giảm lượng tinh dược Hoa Anh Túc, hắn muốn điều chỉnh thời gian nghiện lên ba mươi ngày và phải dùng thường xuyên mới gây nghiện.
Như thế thì sẽ khiến hắn ít bị chú ý, an toàn và khó bị lộ.
Kẻ nghiện cũng sẽ từ từ vào tròng mà không hay biết, đợi đến khi đã nghiện thì làm gì cũng muộn màng.
Ba tháng sau, tại trong tầng hầm cửa hàng, Tôn Kỳ nhìn hai tác phẩm của mình hài lòng.
Hai tên Ma tộc này phải hơn một tháng mới bắt đầu bị nghiện.
Loại đan dược mới này có thể được tung ra thị trường.
Tôn Kỳ bắt đầu bán loại đan dược có trộn thêm tinh dược Hoa Anh Túc cho bọn thợ săn.
Bọn thợ săn dùng đan dược mới thì thích mê vì đan dược này không chỉ có tác dụng như bình thường mà còn khiến bọn hắn có tinh thần sảng khoái, giảm đau, xoá ưu phiền, cảm thấy yêu đời.
Tiếng tốt đồn xa.
Cửa hàng Sơn Dược trong lúc vô tình liền trở thành cửa hàng đan dược bọn thợ săn sẽ đến mua đầu tiên, nếu không có đan dược mới đi nơi khác mua, thậm chí có kẻ sẵn sàng đợi đan dược mà không mua chỗ khác.
Một tháng trôi qua cửa hàng càng lúc càng đông, Tôn Kỳ phải cắm đầu vào luyện đan.
Tôn Kỳ còn không có thời gian kiểm tra lợi nhuận thu được.
Khách hàng của hắn bắt đầu xuất hiện nhiều thành phần đa dạng: thợ săn, tán tu, tu sĩ nghèo, binh lính, tiểu gia tộc….
Số lượng và thành phần khách hàng tăng lên nhanh chóng.
Nếu như Tôn Kỳ mở cửa ngày đêm thì chắc chắn số khách sẽ tăng gấp đôi.
Nhưng mà không thể vì ban đêm hắn còn phải sưu hồn thí nghiệm.
Thời gian này hắn chỉ sưu hồn được bảy bộ ma pháp mới chủ yếu là của bọn tán tu và tu sĩ nghèo.
Hắn còn chưa nghĩ đụng đến bọn lính và tiểu gia tộc tu sĩ.
Hắn cần thêm thời gian chuẩn bị mới đụng đến bọn họ. Bọn họ dù sao cũng có chút địa vị danh phận nếu như mất tích sẽ khiến kẻ để ý.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi loại đan mới ra thị trường.
Số con nghiện bắt đầu xuất hiện, bọn họ đến cửa hàng thì mua bằng được đan dược không cần quan là loại đan dược gì.
Lại ba tháng nữa trôi qua, số con nghiện ước chừng đạt năm mươi.
Có mấy con nghiện hết tiền ngồi ngóng chờ trước cửa tiệm, ngồi nhìn từng viên đan dược mà nhỏ dãi.
Tôn Kỳ biết nếu như để bọn hắn tiếp tục ngồi trước cửa hàng với vẻ nhếch nhác như vậy sẽ ảnh hưởng danh tiếng cửa hàng, sẽ có kẻ nghĩ đến cửa hàng bán đan dược có vấn đề.
Vì theo lẽ thường nếu ngươi không có ma thạch mua đan dược thì cũng không cần ngồi ngóng trước cửa hàng mong được bố thí.
Lại nói nếu như con nghiện khi lên cơn mà không có đan dược, bọn chúng có thể bất chấp tất cả để có được đan dược, kể cả lao vào cửa hàng ăn cướp.
Vậy là Tôn Kỳ quyết định thu nhận bọn hắn làm công cho mình, trả công mỗi ngày một viên đan dược.
Tiền công này phi thường bóc lột nhưng bọn nghiện đã không còn lựa chọn, với bọn chúng mà nói giá tiền công này lại đầy đủ vì bọn chúng chỉ còn quan tâm đến đan dược mà bỏ mặc mọi thứ.
Đã không còn thứ gì quan trọng bằng đan dược.
Có tất cả sáu tên nghiện tu vi từ Luyện Linh tứ trọng đến lục trọng. Mấy tên này từ khi nghiện ngập thì chiến lực giảm mạnh, thuộc loại yếu nhược trong cùng giai.
Công việc của bọn hắn chủ yếu là ra ngoài thu nhập thảo dược cho hắn và đặc biệt dụ dỗ thêm khách hàng mới.
Tất nhiên đối tượng dụ hoặc mới do Tôn Kỳ tự mình chỉ định.
Hắn nhắm đến một số công tử thiếu gia ăn chơi, bọn này vừa yếu vừa dễ dụ. Quan trọng là bọn hắn tu luyện ma pháp của gia tộc mà mỗi gia tộc có thể thành lập được đều nhờ có ma pháp Tạo Thể cảnh làm căn cơ.
Mục tiêu đầu tiên là Dương Ngang, em họ thiên tài luyện đan Dương Tùng.
Dương gia vốn là gia tộc luyện đan lớn tại thành Thực Nguyệt, Dương Hiên là gia chủ cũng là trưởng lão luyện linh sư hội, địa vị cực cao.
Dương Hiên có một con trai là Dương Tùng. Dương Tùng có thiên phú luyện đan cực cao, chiếm hết mọi sự chú ý của gia tộc, từ lâu được định sẵn là gia chủ kế tiếp.
Những thanh niên trong Dương gia chỉ có thể làm nền cho Dương Tùng.
Dương Ngang cũng là như vậy, thiên phú luyện đan cùng tu luyện của hắn không tệ nhưng so với Dương Tùng thì như đom đóm so mặt trời, làm cho hắn dần dần trở nên chán nản lười biếng, cuối cùng biến thành công tử ăn chơi không tiền đồ.
Tôn Kỳ cho thuộc hạ tiếp cận Dương Ngang, dụ dỗ dùng thử đan dược mới.
Chỉ ba tháng sau Dương Ngang đã thành con nghiện, hắn thường xuyên đến cửa hang Sơn Dược mua đan.
Tôn Kỳ chọn thời cơ thích hợp, lập tức ra tay bắt giữ.
Tôn Kỳ sưu hồn tên này được khá nhiều thứ hữu ích: một bộ ma pháp cấp Tạo Thể cảnh, vài loại đan phương từ nhất cấp đến tứ cấp.
Vụ mất tích của Dương Ngang gây xôn xao nhỏ trong thành Thực Nguyệt, trở thành câu chuyện phiếm trên bàn ăn.
Nhưng với Dương gia thì khác, Dương gia dù sao cũng là gia tộc có địa vị cao trong thành, một thành viên trong gia tộc bỗng nhiên mất tích khiến bọn họ không thể chấp nhận được.
Dương gia tích cực điều tra, cuối cùng manh mối dẫn đến chợ đen liền bị cắt đứt.
Trong chợ đen không thể biết được ai với ai làm sao mà tìm. Tuy thế chợ đen cũng bị lục lọi xáo trộn một phen.
Nhưng vẫn không tìm được tung tích Dương Ngang.
Chỉ có thể tạm kết luận Dương Ngang mất tích trong chợ đen, nhiều khả năng đã chết.
Dương gia điều tra đến kẻ thường bên cạnh Dương Ngang nhưng cũng lâm vào ngõ cụt.
Tôn Kỳ đã giết chết tên thuộc hạ đi dụ dỗ Dương Ngang.
Vụ án Dương Ngang đành ngừng lại.
Tôn Kỳ mặc dù không bị điều tra tới nhưng hắn cũng hiểu do giá trị của Dương Ngang còn chưa đủ nặng, nếu như là Dương Tùng thì chỉ sợ Dương gia sẽ lật cả cái chợ đen này tìm manh mối.
Nếu hắn liên tục ra tay với mấy tên thiếu gia ăn chơi, chỉ sợ sớm muộn cũng bị điều tra ra.
Tôn Kỳ quyết định tạm chuyển mục tiêu vào mấy gia tộc nhỏ.
Mỗi tháng, Tôn Kỳ sẽ thu gặt một, hai tên.
Tạo nên những vụ án mất tích quỷ dị.
Trong chợ đen lập tức lan truyền một tin đồn: nếu như ngươi cầm trong tay một túi đan dược đi vào một con hẻm vắng một mình, ngươi rải từng viên đan dược trên đường đi của mình, ngươi chỉ được phép tiến tới không được quay đầu lại dù có bất cứ chuyện gì.
Ngươi sẽ nghe tiếng bước chân sau lưng, tiếng nhai đan rốp rốp.
Khi ngươi tới cuối con đường, ngươi thả toàn bộ túi đan dược xuống, ngươi sẽ nghe thấy tiếng xột xoạt nhai đan dược, lúc đó ngươi hãy nói tên kẻ mà ngươi muốn giết nếu như ngươi nghe tiếng gầm gừ nhẹ thì yêu cầu của ngươi đã được đáp ứng.
Trong quá trình này ngươi tuyệt đối không được quay đầu lại nếu không ngươi sẽ bị ăn mất, nếu như đan dược của ngươi không đủ yêu cầu thì ngươi cũng bị ăn mất.
Tin đồn lúc đầu chỉ bị xem là trò đùa của ai đó, nhưng cũng có vài kẻ muốn thử xem sao? Kết quả là có vài kẻ mất tích, không biết có phải là tin đồn có thật hay không.
Mất tích, tin đồn, cướp bóc, lừa đảo… chính là những đặc trưng của chợ đen.
Mỗi tháng Tôn Kỳ đều có thêm một, hai cuốn ma pháp mới.
Thỉnh thoảng lại có thêm đan phương, một vài bí mật gia tộc, một vài chỗ giấu đồ bí mật.
Còn về ma thạch thì quá nhiều hắn cũng lười đếm.
Hắn cũng không cần bỏ sức ra dụ dỗ tìm khách.
Số kẻ mắc vào lưới của hắn đã rất nhiều, tuỳ thời hắn có thể gặt hái.
Bây giờ nếu như hắn tăng giá mười lần thì mấy con nghiện cũng vẫn lao đầu vào mua. Hắn không thiếu ma thạch nên chưa cần tăng giá.
Tôn Kỳ tạm giao việc mua bán lại cho hồn nô. Hắn quyết định bế quan nghiên cứu cảnh giới tiếp theo.
Thời gian bế quan kéo dài một năm mới kết thúc.
Tôn Kỳ đã xây dựng thành công hai cảnh giới tiếp theo giúp linh khí luân chuyển ba huyệt Đan Điền, Đản Trung, Thiên Đột.
Tôn Kỳ cũng không nghĩ mình sẽ bế quan lâu như vậy nhưng trong lúc nghiên cứu thì linh quang chợt loé, sáng tạo ma pháp thuận lợi, liền một mạch xây dựng hai cảnh giới tiếp theo.
Tôn Kỳ gọi ma pháp này là Linh Khí Quyết.
Mà Linh Khí Quyết chính xác hơn là linh pháp không phải ma pháp.
Ma pháp là dựa trên ma khí còn Linh Khí Quyết là dựa trên linh khí nên gọi là linh pháp mới chính xác.
Khi Tôn Kỳ xuất quan thì gặp bọn con nghiện lê lết ngoài cửa hàng cầu mua đan, Tôn Kỳ bế quan lâu ngoài dự định nên số đan dược chuẩn bị không đầy đủ.
Tôn Kỳ bắt tay vào luyện đan.
Hắn chỉ luyện Trích Hồn Đan nhất hoàn, rồi thêm vào tinh dược Hoa Anh Túc.
Bọn con nghiện vốn chẳng quan tâm đan gì chỉ cần thoả cơn nghiện của bọn chúng là đủ.
Phải mất mấy ngày sau mọi chuyện mới dần trở lại bình thường.
Tôn Kỳ quyết định từ nay chỉ bán Trích Hồn Đan cho con nghiện.
Hắn bây giờ tập trung vào nâng cao trình độ luyện đan của mình.
Thời gian từng năm trôi qua.
Đã hai mươi năm kể từ khi Tôn Kỳ lấy lại được linh trí.
Tôn Kỳ hiện tại vẫn là Luyện Linh lục trọng nhưng Linh Khí Quyết đã được đẩy lên tầng bốn.
Trình độ luyện đan của hắn đã đạt tới đan sư ngũ cấp cao giai, nhưng bên ngoài thì là đan sư nhị cấp cao giai.
Thời gian này Tôn Kỳ chỉ tập trung luyện đan mà tạm gác lại chuyện tu luyện, đợi hắn hoàn thành Linh Khí Quyết lục tầng.
Khi tu vi và linh pháp của hắn cùng tầng thứ thì cũng là lúc hắn có thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu, đến lúc đó hắn mới tiếp tục đột phá.
Lần thí nghiệm vừa rồi gây nghiện quá nhanh, quá đáng sợ nếu bán ra loại đan dược này thì hậu quả rất lớn hắn không gánh nổi.
Vậy nên hắn cần giảm lượng tinh dược Hoa Anh Túc, hắn muốn điều chỉnh thời gian nghiện lên ba mươi ngày và phải dùng thường xuyên mới gây nghiện.
Như thế thì sẽ khiến hắn ít bị chú ý, an toàn và khó bị lộ.
Kẻ nghiện cũng sẽ từ từ vào tròng mà không hay biết, đợi đến khi đã nghiện thì làm gì cũng muộn màng.
Ba tháng sau, tại trong tầng hầm cửa hàng, Tôn Kỳ nhìn hai tác phẩm của mình hài lòng.
Hai tên Ma tộc này phải hơn một tháng mới bắt đầu bị nghiện.
Loại đan dược mới này có thể được tung ra thị trường.
Tôn Kỳ bắt đầu bán loại đan dược có trộn thêm tinh dược Hoa Anh Túc cho bọn thợ săn.
Bọn thợ săn dùng đan dược mới thì thích mê vì đan dược này không chỉ có tác dụng như bình thường mà còn khiến bọn hắn có tinh thần sảng khoái, giảm đau, xoá ưu phiền, cảm thấy yêu đời.
Tiếng tốt đồn xa.
Cửa hàng Sơn Dược trong lúc vô tình liền trở thành cửa hàng đan dược bọn thợ săn sẽ đến mua đầu tiên, nếu không có đan dược mới đi nơi khác mua, thậm chí có kẻ sẵn sàng đợi đan dược mà không mua chỗ khác.
Một tháng trôi qua cửa hàng càng lúc càng đông, Tôn Kỳ phải cắm đầu vào luyện đan.
Tôn Kỳ còn không có thời gian kiểm tra lợi nhuận thu được.
Khách hàng của hắn bắt đầu xuất hiện nhiều thành phần đa dạng: thợ săn, tán tu, tu sĩ nghèo, binh lính, tiểu gia tộc….
Số lượng và thành phần khách hàng tăng lên nhanh chóng.
Nếu như Tôn Kỳ mở cửa ngày đêm thì chắc chắn số khách sẽ tăng gấp đôi.
Nhưng mà không thể vì ban đêm hắn còn phải sưu hồn thí nghiệm.
Thời gian này hắn chỉ sưu hồn được bảy bộ ma pháp mới chủ yếu là của bọn tán tu và tu sĩ nghèo.
Hắn còn chưa nghĩ đụng đến bọn lính và tiểu gia tộc tu sĩ.
Hắn cần thêm thời gian chuẩn bị mới đụng đến bọn họ. Bọn họ dù sao cũng có chút địa vị danh phận nếu như mất tích sẽ khiến kẻ để ý.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi loại đan mới ra thị trường.
Số con nghiện bắt đầu xuất hiện, bọn họ đến cửa hàng thì mua bằng được đan dược không cần quan là loại đan dược gì.
Lại ba tháng nữa trôi qua, số con nghiện ước chừng đạt năm mươi.
Có mấy con nghiện hết tiền ngồi ngóng chờ trước cửa tiệm, ngồi nhìn từng viên đan dược mà nhỏ dãi.
Tôn Kỳ biết nếu như để bọn hắn tiếp tục ngồi trước cửa hàng với vẻ nhếch nhác như vậy sẽ ảnh hưởng danh tiếng cửa hàng, sẽ có kẻ nghĩ đến cửa hàng bán đan dược có vấn đề.
Vì theo lẽ thường nếu ngươi không có ma thạch mua đan dược thì cũng không cần ngồi ngóng trước cửa hàng mong được bố thí.
Lại nói nếu như con nghiện khi lên cơn mà không có đan dược, bọn chúng có thể bất chấp tất cả để có được đan dược, kể cả lao vào cửa hàng ăn cướp.
Vậy là Tôn Kỳ quyết định thu nhận bọn hắn làm công cho mình, trả công mỗi ngày một viên đan dược.
Tiền công này phi thường bóc lột nhưng bọn nghiện đã không còn lựa chọn, với bọn chúng mà nói giá tiền công này lại đầy đủ vì bọn chúng chỉ còn quan tâm đến đan dược mà bỏ mặc mọi thứ.
Đã không còn thứ gì quan trọng bằng đan dược.
Có tất cả sáu tên nghiện tu vi từ Luyện Linh tứ trọng đến lục trọng. Mấy tên này từ khi nghiện ngập thì chiến lực giảm mạnh, thuộc loại yếu nhược trong cùng giai.
Công việc của bọn hắn chủ yếu là ra ngoài thu nhập thảo dược cho hắn và đặc biệt dụ dỗ thêm khách hàng mới.
Tất nhiên đối tượng dụ hoặc mới do Tôn Kỳ tự mình chỉ định.
Hắn nhắm đến một số công tử thiếu gia ăn chơi, bọn này vừa yếu vừa dễ dụ. Quan trọng là bọn hắn tu luyện ma pháp của gia tộc mà mỗi gia tộc có thể thành lập được đều nhờ có ma pháp Tạo Thể cảnh làm căn cơ.
Mục tiêu đầu tiên là Dương Ngang, em họ thiên tài luyện đan Dương Tùng.
Dương gia vốn là gia tộc luyện đan lớn tại thành Thực Nguyệt, Dương Hiên là gia chủ cũng là trưởng lão luyện linh sư hội, địa vị cực cao.
Dương Hiên có một con trai là Dương Tùng. Dương Tùng có thiên phú luyện đan cực cao, chiếm hết mọi sự chú ý của gia tộc, từ lâu được định sẵn là gia chủ kế tiếp.
Những thanh niên trong Dương gia chỉ có thể làm nền cho Dương Tùng.
Dương Ngang cũng là như vậy, thiên phú luyện đan cùng tu luyện của hắn không tệ nhưng so với Dương Tùng thì như đom đóm so mặt trời, làm cho hắn dần dần trở nên chán nản lười biếng, cuối cùng biến thành công tử ăn chơi không tiền đồ.
Tôn Kỳ cho thuộc hạ tiếp cận Dương Ngang, dụ dỗ dùng thử đan dược mới.
Chỉ ba tháng sau Dương Ngang đã thành con nghiện, hắn thường xuyên đến cửa hang Sơn Dược mua đan.
Tôn Kỳ chọn thời cơ thích hợp, lập tức ra tay bắt giữ.
Tôn Kỳ sưu hồn tên này được khá nhiều thứ hữu ích: một bộ ma pháp cấp Tạo Thể cảnh, vài loại đan phương từ nhất cấp đến tứ cấp.
Vụ mất tích của Dương Ngang gây xôn xao nhỏ trong thành Thực Nguyệt, trở thành câu chuyện phiếm trên bàn ăn.
Nhưng với Dương gia thì khác, Dương gia dù sao cũng là gia tộc có địa vị cao trong thành, một thành viên trong gia tộc bỗng nhiên mất tích khiến bọn họ không thể chấp nhận được.
Dương gia tích cực điều tra, cuối cùng manh mối dẫn đến chợ đen liền bị cắt đứt.
Trong chợ đen không thể biết được ai với ai làm sao mà tìm. Tuy thế chợ đen cũng bị lục lọi xáo trộn một phen.
Nhưng vẫn không tìm được tung tích Dương Ngang.
Chỉ có thể tạm kết luận Dương Ngang mất tích trong chợ đen, nhiều khả năng đã chết.
Dương gia điều tra đến kẻ thường bên cạnh Dương Ngang nhưng cũng lâm vào ngõ cụt.
Tôn Kỳ đã giết chết tên thuộc hạ đi dụ dỗ Dương Ngang.
Vụ án Dương Ngang đành ngừng lại.
Tôn Kỳ mặc dù không bị điều tra tới nhưng hắn cũng hiểu do giá trị của Dương Ngang còn chưa đủ nặng, nếu như là Dương Tùng thì chỉ sợ Dương gia sẽ lật cả cái chợ đen này tìm manh mối.
Nếu hắn liên tục ra tay với mấy tên thiếu gia ăn chơi, chỉ sợ sớm muộn cũng bị điều tra ra.
Tôn Kỳ quyết định tạm chuyển mục tiêu vào mấy gia tộc nhỏ.
Mỗi tháng, Tôn Kỳ sẽ thu gặt một, hai tên.
Tạo nên những vụ án mất tích quỷ dị.
Trong chợ đen lập tức lan truyền một tin đồn: nếu như ngươi cầm trong tay một túi đan dược đi vào một con hẻm vắng một mình, ngươi rải từng viên đan dược trên đường đi của mình, ngươi chỉ được phép tiến tới không được quay đầu lại dù có bất cứ chuyện gì.
Ngươi sẽ nghe tiếng bước chân sau lưng, tiếng nhai đan rốp rốp.
Khi ngươi tới cuối con đường, ngươi thả toàn bộ túi đan dược xuống, ngươi sẽ nghe thấy tiếng xột xoạt nhai đan dược, lúc đó ngươi hãy nói tên kẻ mà ngươi muốn giết nếu như ngươi nghe tiếng gầm gừ nhẹ thì yêu cầu của ngươi đã được đáp ứng.
Trong quá trình này ngươi tuyệt đối không được quay đầu lại nếu không ngươi sẽ bị ăn mất, nếu như đan dược của ngươi không đủ yêu cầu thì ngươi cũng bị ăn mất.
Tin đồn lúc đầu chỉ bị xem là trò đùa của ai đó, nhưng cũng có vài kẻ muốn thử xem sao? Kết quả là có vài kẻ mất tích, không biết có phải là tin đồn có thật hay không.
Mất tích, tin đồn, cướp bóc, lừa đảo… chính là những đặc trưng của chợ đen.
Mỗi tháng Tôn Kỳ đều có thêm một, hai cuốn ma pháp mới.
Thỉnh thoảng lại có thêm đan phương, một vài bí mật gia tộc, một vài chỗ giấu đồ bí mật.
Còn về ma thạch thì quá nhiều hắn cũng lười đếm.
Hắn cũng không cần bỏ sức ra dụ dỗ tìm khách.
Số kẻ mắc vào lưới của hắn đã rất nhiều, tuỳ thời hắn có thể gặt hái.
Bây giờ nếu như hắn tăng giá mười lần thì mấy con nghiện cũng vẫn lao đầu vào mua. Hắn không thiếu ma thạch nên chưa cần tăng giá.
Tôn Kỳ tạm giao việc mua bán lại cho hồn nô. Hắn quyết định bế quan nghiên cứu cảnh giới tiếp theo.
Thời gian bế quan kéo dài một năm mới kết thúc.
Tôn Kỳ đã xây dựng thành công hai cảnh giới tiếp theo giúp linh khí luân chuyển ba huyệt Đan Điền, Đản Trung, Thiên Đột.
Tôn Kỳ cũng không nghĩ mình sẽ bế quan lâu như vậy nhưng trong lúc nghiên cứu thì linh quang chợt loé, sáng tạo ma pháp thuận lợi, liền một mạch xây dựng hai cảnh giới tiếp theo.
Tôn Kỳ gọi ma pháp này là Linh Khí Quyết.
Mà Linh Khí Quyết chính xác hơn là linh pháp không phải ma pháp.
Ma pháp là dựa trên ma khí còn Linh Khí Quyết là dựa trên linh khí nên gọi là linh pháp mới chính xác.
Khi Tôn Kỳ xuất quan thì gặp bọn con nghiện lê lết ngoài cửa hàng cầu mua đan, Tôn Kỳ bế quan lâu ngoài dự định nên số đan dược chuẩn bị không đầy đủ.
Tôn Kỳ bắt tay vào luyện đan.
Hắn chỉ luyện Trích Hồn Đan nhất hoàn, rồi thêm vào tinh dược Hoa Anh Túc.
Bọn con nghiện vốn chẳng quan tâm đan gì chỉ cần thoả cơn nghiện của bọn chúng là đủ.
Phải mất mấy ngày sau mọi chuyện mới dần trở lại bình thường.
Tôn Kỳ quyết định từ nay chỉ bán Trích Hồn Đan cho con nghiện.
Hắn bây giờ tập trung vào nâng cao trình độ luyện đan của mình.
Thời gian từng năm trôi qua.
Đã hai mươi năm kể từ khi Tôn Kỳ lấy lại được linh trí.
Tôn Kỳ hiện tại vẫn là Luyện Linh lục trọng nhưng Linh Khí Quyết đã được đẩy lên tầng bốn.
Trình độ luyện đan của hắn đã đạt tới đan sư ngũ cấp cao giai, nhưng bên ngoài thì là đan sư nhị cấp cao giai.
Thời gian này Tôn Kỳ chỉ tập trung luyện đan mà tạm gác lại chuyện tu luyện, đợi hắn hoàn thành Linh Khí Quyết lục tầng.
Khi tu vi và linh pháp của hắn cùng tầng thứ thì cũng là lúc hắn có thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu, đến lúc đó hắn mới tiếp tục đột phá.
Danh sách chương