Vòng thi thứ hai, lượt đấu loại thứ hai, từ năm trăm chọn hai trăm năm mươi. Các trận đấu liên tiếp diễn ra, khốc liệt và dã man hơn vòng trước. Càng vào sâu, càng tới gần hy vọng, bọn họ càng tỏ ra quyết tâm, quyết liệt hơn.
Những thí sinh được đánh giá cao vẫn thuận lợi vào vòng sau. Có kẻ khá nhẹ nhàng, có kẻ mất thêm chút thời gian.
Lượt đấu loại thứ hai kết thúc, lượt đấu thứ ba ngay lập tức mở ra. Thời gian phục hồi?! Không có.
Lượt đấu này từ hai trăm năm mươi sẽ chọn một trăm hai mươi năm. Các thí sinh lại một lần nữa bốc thăm.
Tôn Kỳ lần này thi đấu khá sớm, ngay từ trận thứ hai mươi.
Đối thủ lần này của Tôn Kỳ là một trong bát đại gia tộc Nghệ gia một vị thiên tài, gọi là Nghệ Cơ.
Hai bên nhìn nhau không vội động thủ. Nghệ Cơ lúc này tay kết thủ ấn, ma khí từ đầu ngón tay nàng trào vào, hóa thành một con bươm bướm, sau đó lại là con tiếp theo, con tiếp theo…
Nghệ gia có một loại ma pháp đặc biệt gọi là Hóa Điệp Ma Pháp. Ma pháp vừa động hóa thành ngàn vạn cánh bướm, bay khắp sân đấu. Không giống như thân pháp huyễn ảnh hay huyễn thuật đều có chân thân và phân thân ảo ảnh.
Bình thường thì chỉ có chân thân mới có lực cộng kích, phân thân ảo ảnh chỉ để che mắt đối thủ. Nhưng mà Hóa Điệp Ma Pháp lại khác, mỗi con bướm đều là chân thân cũng là phân thân, mỗi con bướm đều có lực công kích sát thương thực.
Cả sân đấu lúc này đang tràn ngập những con bươm bướm bay chập chờn. Nghệ Cơ tay vẫn đang kết ấn, từng cánh bướm sinh ra từ trong tay của nàng. Khi cánh bướm đã bao phủ một nửa sân đấu, nàng cảm thấy tự tin nắm chắc phần thắng, nàng mở miệng cười nói:
“Thế của ta đã thành, Tinh Niệm công tử không có phần thắng. Chịu thua đi!”
“Ngươi biết ta?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Đến vòng đấu này thông tin của các thí sinh đều được tìm hiểu rõ. Tinh Niệm công tử lại xuất thân từ Vĩnh Lục Sơn Cư, không khó điều tra được.” Nghệ Cơ khẽ cười đáp.
Từ ngay khi Tiến Hóa bí cảnh chuẩn bị thi tuyển thì tình báo của các thế lực đã bắt đầu thu thập thông tin thí sinh, có sòng bạc thì dựa vào đó mở cá cược, các thế lực thì dựa vào đó để sớm chuẩn bị.
Mấy vòng đấu trước đó do quá nhiều thí sinh mà rất khó xác định được đối thủ. Nhưng đến vòng này, số thí sinh được rút gọn, bảng thông tin của các đối thủ đã nằm sẵn trên từng tay thí sinh.
Vậy nên cho dù gặp đối thủ nào thì Nghệ Cơ cũng biết rõ thông tin về đối phương. Các thí sinh khác đều là như vậy, duy chỉ có Tôn Kỳ là khác biệt, vì hắn không có thế lực chống lưng nên hắn cũng không có thông tin tình báo. Nhưng mà Tôn Kỳ thật sự cũng không cần những thông tin này, hắn tự tin có thể đánh bại mọi đối thủ.
Tôn Kỳ thần sắc như thường, nói:
“Nếu như vậy ngươi cũng biết được thế mạnh của ta. Hồ điệp hình như đều sợ lửa và độc đi.”
Nghệ Cơ che miệng khẽ cười:
“Công tử quá nghĩ, hồ điệp của ta đều do ma khí hóa thành, không phải thực thể, làm gì có chuyện sợ độc. Cho dù lửa có đốt được hồ điệp nhưng mà hồ điệp của ta sinh sôi vô cùng vô tận, đốt mãi không hết. Cuối cùng, công tử sẽ hao hết ma khí mà chết.”
Tôn Kỳ có chút bất ngờ nhưng lại hoàn toàn không lo lắng. Nên biết Hỏa Lô Tâm Pháp đốt cháy ma khí bản thân để sinh ra lửa, còn lửa của Hỏa Hỏa thì lại thiêu cháy ma khí, khắc chế ma khí. Tôn Kỳ chỉ dùng Hỏa Lô Tâm Pháp làm dẫn, còn nền tảng vẫn là lửa của Hỏa Hỏa.
Những cánh bướm này là từ ma khí huyễn hóa lại càng trở thành mồi ngon cho lửa của Hỏa Hỏa, có vẻ thông tin đối phương có được chỉ dừng lại ở Hỏa Lô Tâm Pháp.
Nếu như chỉ là Hỏa Lô Tâm Pháp thì hắn thua không thể nghi ngờ, vì Hỏa Lô Tâm Pháp tiêu hao rất nhiều ma khí, cho dù linh khí của hắn cũng không chịu được lâu, mà hiệu quả chiến đấu lại thấp.
Tôn Kỳ làm bộ nhíu mày một cái, nói:
“Nếu vậy thì ta chỉ còn có thể dùng chiêu thứ ba.”
Nghệ Cơ nghe vậy có chút tâm thần không yên. Chỉ sợ Tôn Kỳ còn ẩn dấu lá bài tẩy khác, điều này cũng dễ hiểu, để đi được đến cuối cùng, trong tay không nắm vài lá bài tẩy là không được.
Lá bài tẩy của Tôn Kỳ sẽ là gì đây? Vũ khí của Hợp Nhất cảnh sao? Hay là một loại dược cực độc nào đó? Theo lẽ thường mà nói luyện linh sư sức chiến đấu thường yếu hơn cùng giai, bằng chứng là đến vòng này chỉ còn mười luyện linh sư, chỉ có Tôn Kỳ là nổi bật nhất.
Vậy nên luyện linh sư ít khi trực tiếp đánh nhau, nhưng mà tại Ma giới, ai có thể sống bình yên mãi trong nhà? Cho nên các luyện linh sư thường có hỗ trợ chiến đấu như độc dược, ma thú, vũ khí…
Tôn Kỳ cầm thương xoay tròn mấy vòng, sau đó nâng niu cây thương trên tay. Nghệ Cơ nhìn thấy hành động này thì sắc mặt ngưng trọng, thầm nói: quả nhiên là dùng vũ khí của Hợp Nhất cảnh.
Khán giả trên sân cũng chăm chú nhìn Tôn Kỳ, suy nghĩ không khác Nghệ Cơ là mấy.
Tôn Kỳ thần thái nghiêm túc mở miệng nói:
“Cây thương này là Ngân Vũ Huyết Sa Vô Địch Thần Thương, được làm từ Ngân Hải Trầm Sa Huyết Thạch, lấy từ mười vạn dặm dưới đáy biển Đông, được Cổ Lộc đại sư chế luyện trong một trăm ngày…”
Nghệ Cơ nghe Tôn Kỳ nói mà khóe mắt giật giật, lời này có chút quen thuộc, chẳng phải lúc trước đã từng dùng chiêu này. Đây chẳng phải là đùa nàng sao? Coi nàng là con ngốc à?
Nghệ Cơ cố nặn ra nụ cười nói:
“Công tử thích đùa. Sao không xuất ra bản lĩnh thật sự?”
Tôn Kỳ vẫn bình thản đáp;
“Ta không có đùa. Ta đã giới thiệu vũ khí của mình, bây giờ đến tiểu thư.”
Nghệ Cơ khuôn mặt hơi cứng, ẩn ẩn có sự tức giận, đây là đang khinh thường trí thông minh của nàng.
Trên đài cao, Nghệ gia tộc trưởng vỗ đùi cười lớn, nói:
“Không ngờ luyện linh sư hội ngoài đào tạo luyện linh sư, còn biết đào tạo diễn viên hài.”
Mấy vị gia chủ ngồi đấy cũng cười theo ha hả. Công Tôn Độ thì sắc mặt không đổi, kẻ có thể phản sát ba Tạo Thể cảnh há có thể đơn giản. Chính Công Tôn Độ cũng không nhìn thấu Tôn Kỳ.
Trên sân đấu, Nghệ Cơ đã không còn kiên nhẫn đùa với Tôn Kỳ, nàng giơ tay chỉ thẳng, ra lệnh:
“Tấn công!”
Vô tận hồ điệp từ bốn phương tám hướng ập tới Tôn Kỳ, chặn mọi đường lui. Nếu như tại bên ngoài chiến đấu thì còn có cơ hội né tránh, nhưng nếu chỉ giới hạn trên sân đấu thì tuyệt nhiên chỉ có thể chống đỡ.
Trước đó mấy trận chiến, Nghệ Cơ cũng là dùng cách này, tuy không có chiến thắng nghiền ép tuyệt đối, nhưng chiến thắng vẫn là dễ dàng. Chưa có ai phá được ma pháp này của nàng.
Tôn Kỳ căng lên lồng ma khí bảo vệ, từng con hồ điệp đụng vào lồng bảo vệ nổ lốp đốp, mỗi con hồ điệp sát thương không lớn, chỉ tiêu hao một ít ma khí lồng bảo vệ. Nhưng mà hồ điệp tấn công liên miên không dứt, sớm muộn sẽ bào mòn hết lồng bảo vệ, tấn công trực tiếp vào Tôn Kỳ.
Hắn tất nhiên sẽ không để mình rơi vào thế bị động. Tôn Kỳ múa thương xoay tròn, thương ảnh huyễn hóa vô số, đánh tan rất nhiều hồ điệp.
Số lượng hồ điệp bị mất đi một mảng chưa kịp bổ sung, Tôn Kỳ nhân lúc này lao ra vòng vây, mũi thương chỉ thẳng hướng Nghệ Cơ.
Nghệ Cơ tụ lại hồ điệp trước thân, tạo thành một vòng bảo vệ.
Tôn Kỳ tiến công như vũ bão, thương ảnh như mưa trút xuống đánh tan lớp hồ điệp bảo vệ.
Nghệ Cơ không nao núng, một chỉ điểm ra, vô số hồ điệp từ ngón tay của nàng bay ra, tiến thẳng đến chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, mũi thương bốc lên hỏa diễm, ngọn lửa diễn hóa thành một con hỏa xà cuốn quanh thân thương. Mũi thương quét đến đâu, hồ điệp bốc cháy tan ra đến đó.
Mũi thương nhắm thẳng đầu Nghệ Cơ mà tiến. Nghệ Cơ vội vàng nghiên thân né tránh. Tôn Kỳ nhếch mép cười, mũi thương đâm thẳng lập tức đối hướng quét ngang chém bay cổ của Nghệ Cơ, chính là một chiêu Hồi Thủ Xà.
Thân hình Nghệ Cơ lập tức đổ sụp nhưng mà Tôn Kỳ chưa kịp vui mừng thì thân hình Nghệ Cơ lập tức hóa thành hòa điệp tan rã. Tôn Kỳ thấy vậy thì nhíu mày.
Tại một chỗ khác trên sân, bầy hồ điệp tụ lại hóa thành Nghệ Cơ.
Nghệ Cơ lúc này thần thái như thường, không có cảm giác bị trọng thương. Những trận chiến trước đó của nàng chính là như vậy, cho dù đối thủ có tấn công thế nào đi chăng nữa cũng không thể giết được nàng, chỉ cần còn lại một con hồ điệp thì nàng bất tử. Chỉ cần ma khí của nàng không cạn thì hồ điệp liên tục sinh ra không dứt.
Để chuẩn bị cho cuộc thi lần này, trưởng lão trong gia tộc đã ban cho nàng một viên ma châu bên trong cất chứa một lượng ma khí khổng lồ. Vậy nên tại các trận chiến trước, nàng luôn đứng ở thế bất bại.
Từ đó trận chiến đấu chuyển sang chiến đấu tiêu hao và đối thủ đều là tiêu hao hết trước nàng. Trong trận chiến của nàng khi đối thủ cảm thấy không ổn thường tự động rút lui, chưa có kẻ nào phải chết.
Tôn Kỳ nhìn thấy cảnh này thì có chút ngạc nhiên.
Nghệ Cơ mở miệng nói:
“Công tử chắc biết: ta có thể hóa điệp, đã là đứng ở thế bất bại. Công tử nên…”
Nghệ Cơ bỗng dừng nói, nhìn thái độ của Tôn Kỳ, sau đó hỏi:
“Công tử có biết ta có thể hóa điệp không vậy?”
Tôn Kỳ gãi gãi đầu, ái ngại trả lời:
“Ta thật sự không biết.”
Nghệ Cơ nghe vậy thì nổi giận, đây chính là khinh thường nàng a.
Để chuẩn bị cho từng trận chiến, nàng trước đó đã phải tìm hiểu cặn kẽ mọi đối thủ, còn hắn… đối thủ của mình thế nào hắn cũng không biết. Hắn nghĩ lần này thi đấu là dạo chơi vườn hoa sao?
Nghệ Cơ không biết được rằng trong mắt Tôn Kỳ lần này thi đấu quả thật là dạo chơi vườn hoa. Hắn tự tin nắm chắc chiến thắng, chỉ là phần thưởng có đáng để hắn tranh hạng nhất hay không thôi.
Nghệ Cơ bão nổi, tay kết thủ ấn, hồ điệp liên miên bất tận được huyễn hóa ra, có đủ loại màu sắc.
Có hỏa hồ điệp, lôi hồ điệp, hắc hồ điệp, phong hồ điệp…
Mỗi loại hồ điệp đều mang một đặc tính khác nhau. Nếu như gặp kẻ khác đã phải luống cuống chống đỡ nhưng với Tôn Kỳ thì hoàn toàn không khó.
Hắn cảm thấy đã chơi đủ, hắn búng tay một cái, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón trỏ.
Tôn Kỳ dí ngọn lửa vào một con hồ điệp bay gần đó. Ngọn lửa lập tức đốt cháy con hồ điệp, nhưng không như lần trước ngọn lửa đốt xong hồ điệp thì tự tắt, lần này ngọn lửa không tự tắt mà còn lan sang những con hồ điệp lân cận.
Ngọn lửa càng lan càng lớn, càng dữ dội. Nghệ Cơ cũng cảm thấy không ổn.
Nàng lập tức dùng thủy hồ điệp, thổ hồ điệp bao lại ngọn lửa hòng dập tắt. Nhưng mà nàng nhận ra tất cả đều vô dụng, ngọn lửa không những không được kiềm chế mà còn cháy lớn hơn.
Nghệ Cơ đổi thủ ấn, hồ điệp lập tức tán ra, tránh xa ngọn lửa. Những tưởng ngọn lửa sẽ tự tắt nhưng bằng cách nào đó, ngọn lửa có thể lần theo sợi ma khí, đốt cháy từng con hồ điệp.
Để hồ điệp tán ra cũng chỉ có thể làm chậm ngọn lửa, sớm muộn ngọn lửa cũng sẽ nuốt chửng hết hồ điệp.
Đến lúc này, Nghệ Cơ mới cảm thấy Hóa Điệp Ma Pháp chưa chắc giúp nàng đứng ở thế bất bại.
Những thí sinh được đánh giá cao vẫn thuận lợi vào vòng sau. Có kẻ khá nhẹ nhàng, có kẻ mất thêm chút thời gian.
Lượt đấu loại thứ hai kết thúc, lượt đấu thứ ba ngay lập tức mở ra. Thời gian phục hồi?! Không có.
Lượt đấu này từ hai trăm năm mươi sẽ chọn một trăm hai mươi năm. Các thí sinh lại một lần nữa bốc thăm.
Tôn Kỳ lần này thi đấu khá sớm, ngay từ trận thứ hai mươi.
Đối thủ lần này của Tôn Kỳ là một trong bát đại gia tộc Nghệ gia một vị thiên tài, gọi là Nghệ Cơ.
Hai bên nhìn nhau không vội động thủ. Nghệ Cơ lúc này tay kết thủ ấn, ma khí từ đầu ngón tay nàng trào vào, hóa thành một con bươm bướm, sau đó lại là con tiếp theo, con tiếp theo…
Nghệ gia có một loại ma pháp đặc biệt gọi là Hóa Điệp Ma Pháp. Ma pháp vừa động hóa thành ngàn vạn cánh bướm, bay khắp sân đấu. Không giống như thân pháp huyễn ảnh hay huyễn thuật đều có chân thân và phân thân ảo ảnh.
Bình thường thì chỉ có chân thân mới có lực cộng kích, phân thân ảo ảnh chỉ để che mắt đối thủ. Nhưng mà Hóa Điệp Ma Pháp lại khác, mỗi con bướm đều là chân thân cũng là phân thân, mỗi con bướm đều có lực công kích sát thương thực.
Cả sân đấu lúc này đang tràn ngập những con bươm bướm bay chập chờn. Nghệ Cơ tay vẫn đang kết ấn, từng cánh bướm sinh ra từ trong tay của nàng. Khi cánh bướm đã bao phủ một nửa sân đấu, nàng cảm thấy tự tin nắm chắc phần thắng, nàng mở miệng cười nói:
“Thế của ta đã thành, Tinh Niệm công tử không có phần thắng. Chịu thua đi!”
“Ngươi biết ta?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Đến vòng đấu này thông tin của các thí sinh đều được tìm hiểu rõ. Tinh Niệm công tử lại xuất thân từ Vĩnh Lục Sơn Cư, không khó điều tra được.” Nghệ Cơ khẽ cười đáp.
Từ ngay khi Tiến Hóa bí cảnh chuẩn bị thi tuyển thì tình báo của các thế lực đã bắt đầu thu thập thông tin thí sinh, có sòng bạc thì dựa vào đó mở cá cược, các thế lực thì dựa vào đó để sớm chuẩn bị.
Mấy vòng đấu trước đó do quá nhiều thí sinh mà rất khó xác định được đối thủ. Nhưng đến vòng này, số thí sinh được rút gọn, bảng thông tin của các đối thủ đã nằm sẵn trên từng tay thí sinh.
Vậy nên cho dù gặp đối thủ nào thì Nghệ Cơ cũng biết rõ thông tin về đối phương. Các thí sinh khác đều là như vậy, duy chỉ có Tôn Kỳ là khác biệt, vì hắn không có thế lực chống lưng nên hắn cũng không có thông tin tình báo. Nhưng mà Tôn Kỳ thật sự cũng không cần những thông tin này, hắn tự tin có thể đánh bại mọi đối thủ.
Tôn Kỳ thần sắc như thường, nói:
“Nếu như vậy ngươi cũng biết được thế mạnh của ta. Hồ điệp hình như đều sợ lửa và độc đi.”
Nghệ Cơ che miệng khẽ cười:
“Công tử quá nghĩ, hồ điệp của ta đều do ma khí hóa thành, không phải thực thể, làm gì có chuyện sợ độc. Cho dù lửa có đốt được hồ điệp nhưng mà hồ điệp của ta sinh sôi vô cùng vô tận, đốt mãi không hết. Cuối cùng, công tử sẽ hao hết ma khí mà chết.”
Tôn Kỳ có chút bất ngờ nhưng lại hoàn toàn không lo lắng. Nên biết Hỏa Lô Tâm Pháp đốt cháy ma khí bản thân để sinh ra lửa, còn lửa của Hỏa Hỏa thì lại thiêu cháy ma khí, khắc chế ma khí. Tôn Kỳ chỉ dùng Hỏa Lô Tâm Pháp làm dẫn, còn nền tảng vẫn là lửa của Hỏa Hỏa.
Những cánh bướm này là từ ma khí huyễn hóa lại càng trở thành mồi ngon cho lửa của Hỏa Hỏa, có vẻ thông tin đối phương có được chỉ dừng lại ở Hỏa Lô Tâm Pháp.
Nếu như chỉ là Hỏa Lô Tâm Pháp thì hắn thua không thể nghi ngờ, vì Hỏa Lô Tâm Pháp tiêu hao rất nhiều ma khí, cho dù linh khí của hắn cũng không chịu được lâu, mà hiệu quả chiến đấu lại thấp.
Tôn Kỳ làm bộ nhíu mày một cái, nói:
“Nếu vậy thì ta chỉ còn có thể dùng chiêu thứ ba.”
Nghệ Cơ nghe vậy có chút tâm thần không yên. Chỉ sợ Tôn Kỳ còn ẩn dấu lá bài tẩy khác, điều này cũng dễ hiểu, để đi được đến cuối cùng, trong tay không nắm vài lá bài tẩy là không được.
Lá bài tẩy của Tôn Kỳ sẽ là gì đây? Vũ khí của Hợp Nhất cảnh sao? Hay là một loại dược cực độc nào đó? Theo lẽ thường mà nói luyện linh sư sức chiến đấu thường yếu hơn cùng giai, bằng chứng là đến vòng này chỉ còn mười luyện linh sư, chỉ có Tôn Kỳ là nổi bật nhất.
Vậy nên luyện linh sư ít khi trực tiếp đánh nhau, nhưng mà tại Ma giới, ai có thể sống bình yên mãi trong nhà? Cho nên các luyện linh sư thường có hỗ trợ chiến đấu như độc dược, ma thú, vũ khí…
Tôn Kỳ cầm thương xoay tròn mấy vòng, sau đó nâng niu cây thương trên tay. Nghệ Cơ nhìn thấy hành động này thì sắc mặt ngưng trọng, thầm nói: quả nhiên là dùng vũ khí của Hợp Nhất cảnh.
Khán giả trên sân cũng chăm chú nhìn Tôn Kỳ, suy nghĩ không khác Nghệ Cơ là mấy.
Tôn Kỳ thần thái nghiêm túc mở miệng nói:
“Cây thương này là Ngân Vũ Huyết Sa Vô Địch Thần Thương, được làm từ Ngân Hải Trầm Sa Huyết Thạch, lấy từ mười vạn dặm dưới đáy biển Đông, được Cổ Lộc đại sư chế luyện trong một trăm ngày…”
Nghệ Cơ nghe Tôn Kỳ nói mà khóe mắt giật giật, lời này có chút quen thuộc, chẳng phải lúc trước đã từng dùng chiêu này. Đây chẳng phải là đùa nàng sao? Coi nàng là con ngốc à?
Nghệ Cơ cố nặn ra nụ cười nói:
“Công tử thích đùa. Sao không xuất ra bản lĩnh thật sự?”
Tôn Kỳ vẫn bình thản đáp;
“Ta không có đùa. Ta đã giới thiệu vũ khí của mình, bây giờ đến tiểu thư.”
Nghệ Cơ khuôn mặt hơi cứng, ẩn ẩn có sự tức giận, đây là đang khinh thường trí thông minh của nàng.
Trên đài cao, Nghệ gia tộc trưởng vỗ đùi cười lớn, nói:
“Không ngờ luyện linh sư hội ngoài đào tạo luyện linh sư, còn biết đào tạo diễn viên hài.”
Mấy vị gia chủ ngồi đấy cũng cười theo ha hả. Công Tôn Độ thì sắc mặt không đổi, kẻ có thể phản sát ba Tạo Thể cảnh há có thể đơn giản. Chính Công Tôn Độ cũng không nhìn thấu Tôn Kỳ.
Trên sân đấu, Nghệ Cơ đã không còn kiên nhẫn đùa với Tôn Kỳ, nàng giơ tay chỉ thẳng, ra lệnh:
“Tấn công!”
Vô tận hồ điệp từ bốn phương tám hướng ập tới Tôn Kỳ, chặn mọi đường lui. Nếu như tại bên ngoài chiến đấu thì còn có cơ hội né tránh, nhưng nếu chỉ giới hạn trên sân đấu thì tuyệt nhiên chỉ có thể chống đỡ.
Trước đó mấy trận chiến, Nghệ Cơ cũng là dùng cách này, tuy không có chiến thắng nghiền ép tuyệt đối, nhưng chiến thắng vẫn là dễ dàng. Chưa có ai phá được ma pháp này của nàng.
Tôn Kỳ căng lên lồng ma khí bảo vệ, từng con hồ điệp đụng vào lồng bảo vệ nổ lốp đốp, mỗi con hồ điệp sát thương không lớn, chỉ tiêu hao một ít ma khí lồng bảo vệ. Nhưng mà hồ điệp tấn công liên miên không dứt, sớm muộn sẽ bào mòn hết lồng bảo vệ, tấn công trực tiếp vào Tôn Kỳ.
Hắn tất nhiên sẽ không để mình rơi vào thế bị động. Tôn Kỳ múa thương xoay tròn, thương ảnh huyễn hóa vô số, đánh tan rất nhiều hồ điệp.
Số lượng hồ điệp bị mất đi một mảng chưa kịp bổ sung, Tôn Kỳ nhân lúc này lao ra vòng vây, mũi thương chỉ thẳng hướng Nghệ Cơ.
Nghệ Cơ tụ lại hồ điệp trước thân, tạo thành một vòng bảo vệ.
Tôn Kỳ tiến công như vũ bão, thương ảnh như mưa trút xuống đánh tan lớp hồ điệp bảo vệ.
Nghệ Cơ không nao núng, một chỉ điểm ra, vô số hồ điệp từ ngón tay của nàng bay ra, tiến thẳng đến chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, mũi thương bốc lên hỏa diễm, ngọn lửa diễn hóa thành một con hỏa xà cuốn quanh thân thương. Mũi thương quét đến đâu, hồ điệp bốc cháy tan ra đến đó.
Mũi thương nhắm thẳng đầu Nghệ Cơ mà tiến. Nghệ Cơ vội vàng nghiên thân né tránh. Tôn Kỳ nhếch mép cười, mũi thương đâm thẳng lập tức đối hướng quét ngang chém bay cổ của Nghệ Cơ, chính là một chiêu Hồi Thủ Xà.
Thân hình Nghệ Cơ lập tức đổ sụp nhưng mà Tôn Kỳ chưa kịp vui mừng thì thân hình Nghệ Cơ lập tức hóa thành hòa điệp tan rã. Tôn Kỳ thấy vậy thì nhíu mày.
Tại một chỗ khác trên sân, bầy hồ điệp tụ lại hóa thành Nghệ Cơ.
Nghệ Cơ lúc này thần thái như thường, không có cảm giác bị trọng thương. Những trận chiến trước đó của nàng chính là như vậy, cho dù đối thủ có tấn công thế nào đi chăng nữa cũng không thể giết được nàng, chỉ cần còn lại một con hồ điệp thì nàng bất tử. Chỉ cần ma khí của nàng không cạn thì hồ điệp liên tục sinh ra không dứt.
Để chuẩn bị cho cuộc thi lần này, trưởng lão trong gia tộc đã ban cho nàng một viên ma châu bên trong cất chứa một lượng ma khí khổng lồ. Vậy nên tại các trận chiến trước, nàng luôn đứng ở thế bất bại.
Từ đó trận chiến đấu chuyển sang chiến đấu tiêu hao và đối thủ đều là tiêu hao hết trước nàng. Trong trận chiến của nàng khi đối thủ cảm thấy không ổn thường tự động rút lui, chưa có kẻ nào phải chết.
Tôn Kỳ nhìn thấy cảnh này thì có chút ngạc nhiên.
Nghệ Cơ mở miệng nói:
“Công tử chắc biết: ta có thể hóa điệp, đã là đứng ở thế bất bại. Công tử nên…”
Nghệ Cơ bỗng dừng nói, nhìn thái độ của Tôn Kỳ, sau đó hỏi:
“Công tử có biết ta có thể hóa điệp không vậy?”
Tôn Kỳ gãi gãi đầu, ái ngại trả lời:
“Ta thật sự không biết.”
Nghệ Cơ nghe vậy thì nổi giận, đây chính là khinh thường nàng a.
Để chuẩn bị cho từng trận chiến, nàng trước đó đã phải tìm hiểu cặn kẽ mọi đối thủ, còn hắn… đối thủ của mình thế nào hắn cũng không biết. Hắn nghĩ lần này thi đấu là dạo chơi vườn hoa sao?
Nghệ Cơ không biết được rằng trong mắt Tôn Kỳ lần này thi đấu quả thật là dạo chơi vườn hoa. Hắn tự tin nắm chắc chiến thắng, chỉ là phần thưởng có đáng để hắn tranh hạng nhất hay không thôi.
Nghệ Cơ bão nổi, tay kết thủ ấn, hồ điệp liên miên bất tận được huyễn hóa ra, có đủ loại màu sắc.
Có hỏa hồ điệp, lôi hồ điệp, hắc hồ điệp, phong hồ điệp…
Mỗi loại hồ điệp đều mang một đặc tính khác nhau. Nếu như gặp kẻ khác đã phải luống cuống chống đỡ nhưng với Tôn Kỳ thì hoàn toàn không khó.
Hắn cảm thấy đã chơi đủ, hắn búng tay một cái, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón trỏ.
Tôn Kỳ dí ngọn lửa vào một con hồ điệp bay gần đó. Ngọn lửa lập tức đốt cháy con hồ điệp, nhưng không như lần trước ngọn lửa đốt xong hồ điệp thì tự tắt, lần này ngọn lửa không tự tắt mà còn lan sang những con hồ điệp lân cận.
Ngọn lửa càng lan càng lớn, càng dữ dội. Nghệ Cơ cũng cảm thấy không ổn.
Nàng lập tức dùng thủy hồ điệp, thổ hồ điệp bao lại ngọn lửa hòng dập tắt. Nhưng mà nàng nhận ra tất cả đều vô dụng, ngọn lửa không những không được kiềm chế mà còn cháy lớn hơn.
Nghệ Cơ đổi thủ ấn, hồ điệp lập tức tán ra, tránh xa ngọn lửa. Những tưởng ngọn lửa sẽ tự tắt nhưng bằng cách nào đó, ngọn lửa có thể lần theo sợi ma khí, đốt cháy từng con hồ điệp.
Để hồ điệp tán ra cũng chỉ có thể làm chậm ngọn lửa, sớm muộn ngọn lửa cũng sẽ nuốt chửng hết hồ điệp.
Đến lúc này, Nghệ Cơ mới cảm thấy Hóa Điệp Ma Pháp chưa chắc giúp nàng đứng ở thế bất bại.
Danh sách chương