Một tháng nữa lại trôi qua, trong thời gian này Tôn Kỳ khá nhàn nhã.
Mỗi ngày, hắn đều là tu luyện, sau đó nghe bọn Tiểu U đưa thông tin về, thỉnh thoảng hắn cũng luyện một vài lô đan cấp thấp, bán ra ngoài kiếm tiền.
Hôm nay như thường lệ, bọn Tiểu U lại báo cáo những chuyện nghe được.
“Ca, hôm nay ta nghe được binh lính Trần gia truy đuổi tên trộm đã hoàn toàn rút về. Có chuyện trưởng lão Nguyên gia léng phéng với thiếu phụ Trần gia nhưng khi Trần gia ùa vào phòng bắt quả tang thì lại chỉ thấy một mình thiếu phụ Trần gia. Hôm nay Trần gia lại đánh chết một tên thị nữ do trong lúc quét dọn thị nữ này làm đổ đèn dầu...”
Bọn Tiểu U thay nhau báo cáo, đầu tiên là chuyện liên quan đến Trần gia, sau đó là những chuyện xảy ra trong thành.
Tôn Kỳ ngồi trên ghế chậm rãi lắng nghe, sắp xếp, phân tích thông tin trong đầu.
Một lúc sau, Tiểu U ngập ngừng một chút rồi nói:
“Nghe nói Trần gia có một vị thiên tài luyện đan gọi là Trần Thanh Huyên...”
“Ồ! Rồi sao?” Tôn Kỳ tỏ ra hứng thú.
“Vị tiểu thư Trần gia này thiên phú luyện đan xác thực rất cao nhưng so với đệ nhất thiên tài mỹ nữ An Tịnh Quyên thì kém một chút. Hai bọn họ thường được đem ra so sánh với nhau. Sắp tới An Tịnh Quyên có thể sẽ nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên, từ đây nhất phi trùng thiên. Ta lại nghe nói Trần gia tiểu thư đã đánh đuổi vài tên dược đồng.” Tiểu U cẩn thận báo cáo mọi chuyện mình biết.
Tôn Kỳ nghe xong thì ánh mắt đảo vài vòng, sau đó sáng rực nói:
“Quả là tin tức tốt! đúng thứ ta đang cần.”
Tiểu U nghe vậy liền thầm than trong lòng: vị ca ca này quả nhiên đang nhắm tới Trần gia, vậy bọn ta cũng phải chuẩn bị đường lui cho mình.
Tôn Kỳ đưa cho ba đứa trẻ mỗi đứa một viên ma thạch rồi lại tĩnh tâm ngồi trên ghế suy nghĩ.
Lại qua mười ngày nữa, từ Trần gia truyền ra tin tức: Trần gia muốn tuyển tạp vụ.
Tôn Kỳ nghe tin này thì ánh mắt lấp lóe, cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã đến.
Sáng sớm hôm sau, tại cổng sau của Trần gia, một hàng dài xếp hàng chờ đợi. Có thể thấy sức hút của việc làm tạp vụ cho một thế lực lớn cuốn hút như thế nào.
Làm việc trong Trần gia chắc chắn không cần lo lắng cái ăn, cái mặc, lương lại tương đối ổn định hậu hĩnh so với ra bên ngoài chém giết. Nếu ngươi là tạp vụ Trần gia thì ra ngoài ngươi còn có thể dựa thế, vênh mặt hất hàm với một số kẻ. Nếu ngươi biết hành xử khôn khéo, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của vị lão gia nào đó thì có thể cất nhắc ngươi trở thành tâm phúc.
Tất nhiên đi đôi với lợi ích cũng là mạo hiểm. Làm việc cho thế lực lớn ngươi luôn phải có giác ngộ có thể bị đem ra hy sinh bất cứ lúc nào, chỉ cần làm phật lòng một chút bề trên, ngươi cũng có thể chết.
Nói tóm lại sức hút của Trần gia vẫn là rất đáng giá mạo hiểm.
Tôn Kỳ xếp hàng nửa ngày mới tới phiên mình. Một tên trung niên ngồi trên bàn cắm cúi ghi chép, mở miệng hỏi:
“Tên? tu vi? Có thể được làm gì?”
Tôn Kỳ khom lưng báo cáo:
“Sùng Chính, tu vi Luyện Linh nhất trọng, trước kia làm trong dược hiệu. Ta xin vào làm dược đồng.”
Tên trung niên ngước mắt nhìn Tôn Kỳ hỏi lại:
“Làm trong dược hiệu được bao nhiêu năm?”
“Sáu mươi năm.” Tôn Kỳ trả lời.
“Tên dược hiệu?”
“Thiên Dương cửa hàng, thành Thực Nguyệt.”
Tên trung niên này ghi chép lại rồi nói:
“Ngươi đứng sang bên kia.”
Tên trung niên này sở dĩ hỏi Tôn Kỳ nhiều hơn bình thường vì lần này tuyển tạp vụ cho Trần gia nhưng thực chất là kiếm vài tên dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư.
Thanh Huyên tiểu thư thiên phú luyện đan cực cao, được xem là một trong những hy vọng của gia tộc. Nhưng đáng tiếc cho nàng trong thành lại xuất hiện một cái An gia An Tịnh Quyên, nhan sắc và thiên phú luyện đan đều nhỉnh hơn nàng. Bọn họ thường được lấy ra so sánh với nhau và tất nhiên An Tịnh Quyên luôn hơn nàng một bậc.
Điều này làm Thanh Huyên tiểu thư không phục, nàng vẫn luôn cố gắng ganh đua với An Tịnh Quyên nhưng mà khi biết tin An Tịnh Quyên sắp đến thành Hắc Liên làm Thanh Huyên tiểu thư tức điên.
Nếu như An Tịnh Quyên thật sự gia nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên vậy thì khoảng cách giữa hai bọn họ sẽ càng ngày càng lớn, thậm chí trở thành hai thế giới khác nhau. Vậy nên trong thời gian này Thanh Huyên tiểu thư vô cùng nỗ lực luyện đan, mong có thể lọt vào mắt xanh của luyện linh sư hội thành Hắc Liên.
Nhưng mà dục tốc bất đạt, nàng càng gấp thì càng thất bại. Tính tình của Thanh Huyên tiểu thư trong thời gian này khá thất thường, ai cũng không dám trêu chọc nàng. Mỗi lần luyện đan thất bại nàng đều đổ lỗi cho dược đồng. Vậy nên đã có mấy tên dược đồng bị đánh chết, nhẹ hơn thì cũng bị đánh một trận rồi đuổi ra ngoài.
Lần này tuyển tạp vụ cho Trần gia, thực chất là tìm vài dược đồng tốt cho Thanh Huyên tiểu thư. Vậy nên tên trung niên khi nghe Tôn Kỳ nói muốn làm dược đồng thì hắn mới hỏi kỹ thêm vài câu.
Lại qua hai canh giờ nữa thì mới ghi chép hết số lượng xếp hàng.
Các nhóm làm các công việc tạp vụ khác nhau được chia ra đi khảo nghiệm. Nhóm đăng ký làm dược đồng của Tôn Kỳ có tổng cộng mười tám tên.
Bọn họ được dẫn vào một trong căn phòng, đã xếp đặt sẵn giấy viết. Tên quản sự dẫn đội cao giọng nói:
“Các ngươi ngồi vào bàn, trả lời các câu hỏi trong đề thi nếu đúng được bốn mươi trên năm mươi câu thì các ngươi được thông qua vòng thứ nhất. Thời gian là một canh giờ.”
Đám đăng ký làm dược đồng nhanh chóng ngồi vào bàn, mở ra tập đề thi. Bên trong vẽ hoặc miêu tả một loại thảo dược, nhiệm vụ của ngươi là phải ghi lại tên thảo dược đó.
Phần thi này với Tôn Kỳ tất nhiên là dễ như ăn bánh. Hắn vốn là đan sư cửu cấp, lại thường xuyên giao lưu với ma linh sư, ma dược sư như đám Đại ca, Nhị ca. Trình độ đan đạo của hắn còn cao hơn cả vị Thanh Huyên tiểu thư kia.
Một canh giờ kết thúc, Tôn Kỳ trả lời đúng hoàn toàn, lấy được quyền qua vòng. Cùng với hắn còn có thêm chín tên khác.
Vòng thi thứ hai cũng là vòng cuối cùng lập tức bắt đầu. Vòng thi này là phải phân biệt từng loại thảo dược trong một đống thảo dược. Vòng này diễn ra trong một canh giờ.
Khi vòng thi này kết thúc chỉ còn lại năm tên. Tên quản sự lại một lần nữa ghi chép thông tin, rồi nói:
“Các ngươi bây giờ chính thức trở thành dược đồng của Trần gia, mỗi ngày các ngươi sẽ được sáu ma thạch, nếu làm bề trên vui lòng thì có thể được thưởng thêm. Từ nay ra ngoài đường sẽ không ai dám bắt nạt các ngươi nữa...”
Tên quản sự tiếp tục nói huyên thuyên về lợi ích khi gia nhập Trần gia.
Sau đó hắn dẫn nhóm Tôn Kỳ đi đến một khu nhà ở, tên quản sự nói:
“Từ bây giờ các ngươi sẽ ở lại đây. Khi có chuyện sẽ gọi các ngươi. Các ngươi làm quen với nhau đi.”
Nói xong thì hắn quay đầu đi.
Trong khu nhà ở có một cái sân lớn làm trung tâm, đã có mấy tên đứng trước sân chỉ trỏ cười nói, hẳn là những dược đồng cũ. Một tên nói:
“Trần ca xem kìa lại một đám lính mới. Đám này hẳn là chuẩn bị cho Thanh Huyên tiểu thư.”
“Hắc... hắc... dạo gần đây Thanh Huyên tiểu thư tính tình không tốt, chỉ sợ bọn này sẽ rất thảm.” một tên khác nói.
“Chưa chắc. Biết đâu bọn chúng lại lọt vào mắt xanh của Thanh Huyên tiểu thư thì sao?” tên gọi Trần ca lên tiếng nhưng đó là giọng mỉa mai châm chọc.
Tôn Kỳ không thèm để ý mấy lời này, hắn trọn một căn phòng trống rồi chui vào ở. Còn bốn tên kia thì lẽo đẽo theo sau đám dược đồng cũ nịnh nọt.
Tôn Kỳ tuy là trong phòng nhưng vẫn dùng thần thức quan sát bọn kia nói chuyện.
Có tám tên dược đồng cũ, đứng đầu là một tên gọi Trần Lãng. Trước đây hắn vốn không phải họ Trần nhưng nhiều năm đi theo đại trưởng lão làm việc, cũng coi như là một tâm phúc của đại trưởng lão. Khi đại trưởng lão lên nắm quyền lớn thì ban cho hắn họ Trần. Điều này chính là một đại vinh dự với đám tạp vụ. Vậy nên Trần Lãng mới có thể trở thành đại ca trong đây.
Còn lại bảy tên kia cũng là nhiều năm đi theo các vị trưởng lão khác. Ngoài ra còn có một tên họ Vũ đang làm dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư nhưng đoán chừng kết quả của hắn chỉ sợ không tốt.
Từ lúc Thanh Huyên tiểu thư nghe tin An Tịnh Quyên có thể gia nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên thì tính tình tiểu thư hay nổi nóng cáu gắt, nàng đã đánh chết hai tên dược đồng, đuổi đi ba tên. Tên họ Vũ chính là tên thứ sáu, không biết hắn có thể chịu đựng được bao lâu.
Nếu như tên họ Vũ bị đuổi thì tiếp theo có thể sẽ chọn một tên trong số đám dược đồng mới. Mà Trần Lãng thì có thể ảnh hưởng một chút đến cái tên được chọn. Khi đám dược đồng mới biết điều này thì ra sức nịnh hót, đút lót cho Trần Lãng vì bọn chúng ai cũng không muốn làm dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư.
Riêng chỉ có Tôn Kỳ là vẫn không có động tĩnh gì. Tên Trần Lãng nhìn về phía phòng của Tôn Kỳ nở một nụ cười độc ác: Ngươi không biết điều thì cũng đừng trách ta.
Nhưng mà hắn nào biết Tôn Kỳ chính là mong muốn như vậy.
.....
NGOẠI TRUYỆN:
Đám đồ đệ cùng Thầy mình đang trên đường đi thì một tên học trò giương mắt nhìn phương xa, rồi nói:
“Thưa Thầy, phía trước hình như có đám người.”
Khi người Thầy còn đang ở phía xa thì có một đám người đã chạy tới chào mừng. Nhìn kỹ chính là lão già đã được người Thầy cứu khỏi bệnh tật trước đó. Lão giả dắt theo gia đình cùng một số dân làng niềm nở tiếp đón người Thầy, nói:
“Thưa Thầy, đa tạ Thầy đã cứu kẻ hèn mọn này khỏi cơn bệnh tật. Hôm nay kẻ hèn mọn này cùng gia đình và dân làng đến đây chào đón Thầy, hy vọng có thể mời Thầy một bữa ăn.”
Người Thầy nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, lão già vui mừng.
Bọn họ đến một bãi cỏ xanh trước làng, nơi đây đã bày sẵn bàn ghế cùng đồ ăn. Lão già mời người Thầy vào vị trí trang trọng nhất, rồi tất cả cùng ngồi vào bàn, ăn uống vui vẻ.
Lão giả cùng dân làng thỉnh thoảng hỏi người Thầy vài điều, người Thầy đều tận tình giải đáp. Làm cho bọn họ như sáng mắt, sáng lòng. Một lúc sau người Thầy nói:
“Các ngươi có nguyện ý theo ta.”
Dân làng cúi đầu khó đưa ra quyết định rồi bọn họ đưa ánh mắt nhìn trưởng làng của mình, chờ lão ra quyết định. Lão già mặt mày căng thẳng, phân vân, lão cũng không biết nên quyết định thế nào.
Người Thầy thấy thế thì đứng dậy rời đi, đám học trò cũng rời bàn đi theo. Lão già ú ớ giơ tay với lại nhưng lại không thể mở ra được lời.
Sau khi đã đi xa, một cậu học trò hỏi:
“Thưa Thầy, Thầy thường nói cần bao dung, sao Thầy lại bỏ bọn họ?”
Người Thầy mỉm cười đáp:
“Một tôi không thể thờ hai chủ. Vì bọn họ sẽ thích chủ này mà khinh chủ nọ. Không thể vừa thờ Thần tộc lại vừa theo ta. Trong trận chung cực chiến, ta sẽ tiêu diệt hết bọn họ.”
Mỗi ngày, hắn đều là tu luyện, sau đó nghe bọn Tiểu U đưa thông tin về, thỉnh thoảng hắn cũng luyện một vài lô đan cấp thấp, bán ra ngoài kiếm tiền.
Hôm nay như thường lệ, bọn Tiểu U lại báo cáo những chuyện nghe được.
“Ca, hôm nay ta nghe được binh lính Trần gia truy đuổi tên trộm đã hoàn toàn rút về. Có chuyện trưởng lão Nguyên gia léng phéng với thiếu phụ Trần gia nhưng khi Trần gia ùa vào phòng bắt quả tang thì lại chỉ thấy một mình thiếu phụ Trần gia. Hôm nay Trần gia lại đánh chết một tên thị nữ do trong lúc quét dọn thị nữ này làm đổ đèn dầu...”
Bọn Tiểu U thay nhau báo cáo, đầu tiên là chuyện liên quan đến Trần gia, sau đó là những chuyện xảy ra trong thành.
Tôn Kỳ ngồi trên ghế chậm rãi lắng nghe, sắp xếp, phân tích thông tin trong đầu.
Một lúc sau, Tiểu U ngập ngừng một chút rồi nói:
“Nghe nói Trần gia có một vị thiên tài luyện đan gọi là Trần Thanh Huyên...”
“Ồ! Rồi sao?” Tôn Kỳ tỏ ra hứng thú.
“Vị tiểu thư Trần gia này thiên phú luyện đan xác thực rất cao nhưng so với đệ nhất thiên tài mỹ nữ An Tịnh Quyên thì kém một chút. Hai bọn họ thường được đem ra so sánh với nhau. Sắp tới An Tịnh Quyên có thể sẽ nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên, từ đây nhất phi trùng thiên. Ta lại nghe nói Trần gia tiểu thư đã đánh đuổi vài tên dược đồng.” Tiểu U cẩn thận báo cáo mọi chuyện mình biết.
Tôn Kỳ nghe xong thì ánh mắt đảo vài vòng, sau đó sáng rực nói:
“Quả là tin tức tốt! đúng thứ ta đang cần.”
Tiểu U nghe vậy liền thầm than trong lòng: vị ca ca này quả nhiên đang nhắm tới Trần gia, vậy bọn ta cũng phải chuẩn bị đường lui cho mình.
Tôn Kỳ đưa cho ba đứa trẻ mỗi đứa một viên ma thạch rồi lại tĩnh tâm ngồi trên ghế suy nghĩ.
Lại qua mười ngày nữa, từ Trần gia truyền ra tin tức: Trần gia muốn tuyển tạp vụ.
Tôn Kỳ nghe tin này thì ánh mắt lấp lóe, cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã đến.
Sáng sớm hôm sau, tại cổng sau của Trần gia, một hàng dài xếp hàng chờ đợi. Có thể thấy sức hút của việc làm tạp vụ cho một thế lực lớn cuốn hút như thế nào.
Làm việc trong Trần gia chắc chắn không cần lo lắng cái ăn, cái mặc, lương lại tương đối ổn định hậu hĩnh so với ra bên ngoài chém giết. Nếu ngươi là tạp vụ Trần gia thì ra ngoài ngươi còn có thể dựa thế, vênh mặt hất hàm với một số kẻ. Nếu ngươi biết hành xử khôn khéo, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của vị lão gia nào đó thì có thể cất nhắc ngươi trở thành tâm phúc.
Tất nhiên đi đôi với lợi ích cũng là mạo hiểm. Làm việc cho thế lực lớn ngươi luôn phải có giác ngộ có thể bị đem ra hy sinh bất cứ lúc nào, chỉ cần làm phật lòng một chút bề trên, ngươi cũng có thể chết.
Nói tóm lại sức hút của Trần gia vẫn là rất đáng giá mạo hiểm.
Tôn Kỳ xếp hàng nửa ngày mới tới phiên mình. Một tên trung niên ngồi trên bàn cắm cúi ghi chép, mở miệng hỏi:
“Tên? tu vi? Có thể được làm gì?”
Tôn Kỳ khom lưng báo cáo:
“Sùng Chính, tu vi Luyện Linh nhất trọng, trước kia làm trong dược hiệu. Ta xin vào làm dược đồng.”
Tên trung niên ngước mắt nhìn Tôn Kỳ hỏi lại:
“Làm trong dược hiệu được bao nhiêu năm?”
“Sáu mươi năm.” Tôn Kỳ trả lời.
“Tên dược hiệu?”
“Thiên Dương cửa hàng, thành Thực Nguyệt.”
Tên trung niên này ghi chép lại rồi nói:
“Ngươi đứng sang bên kia.”
Tên trung niên này sở dĩ hỏi Tôn Kỳ nhiều hơn bình thường vì lần này tuyển tạp vụ cho Trần gia nhưng thực chất là kiếm vài tên dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư.
Thanh Huyên tiểu thư thiên phú luyện đan cực cao, được xem là một trong những hy vọng của gia tộc. Nhưng đáng tiếc cho nàng trong thành lại xuất hiện một cái An gia An Tịnh Quyên, nhan sắc và thiên phú luyện đan đều nhỉnh hơn nàng. Bọn họ thường được lấy ra so sánh với nhau và tất nhiên An Tịnh Quyên luôn hơn nàng một bậc.
Điều này làm Thanh Huyên tiểu thư không phục, nàng vẫn luôn cố gắng ganh đua với An Tịnh Quyên nhưng mà khi biết tin An Tịnh Quyên sắp đến thành Hắc Liên làm Thanh Huyên tiểu thư tức điên.
Nếu như An Tịnh Quyên thật sự gia nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên vậy thì khoảng cách giữa hai bọn họ sẽ càng ngày càng lớn, thậm chí trở thành hai thế giới khác nhau. Vậy nên trong thời gian này Thanh Huyên tiểu thư vô cùng nỗ lực luyện đan, mong có thể lọt vào mắt xanh của luyện linh sư hội thành Hắc Liên.
Nhưng mà dục tốc bất đạt, nàng càng gấp thì càng thất bại. Tính tình của Thanh Huyên tiểu thư trong thời gian này khá thất thường, ai cũng không dám trêu chọc nàng. Mỗi lần luyện đan thất bại nàng đều đổ lỗi cho dược đồng. Vậy nên đã có mấy tên dược đồng bị đánh chết, nhẹ hơn thì cũng bị đánh một trận rồi đuổi ra ngoài.
Lần này tuyển tạp vụ cho Trần gia, thực chất là tìm vài dược đồng tốt cho Thanh Huyên tiểu thư. Vậy nên tên trung niên khi nghe Tôn Kỳ nói muốn làm dược đồng thì hắn mới hỏi kỹ thêm vài câu.
Lại qua hai canh giờ nữa thì mới ghi chép hết số lượng xếp hàng.
Các nhóm làm các công việc tạp vụ khác nhau được chia ra đi khảo nghiệm. Nhóm đăng ký làm dược đồng của Tôn Kỳ có tổng cộng mười tám tên.
Bọn họ được dẫn vào một trong căn phòng, đã xếp đặt sẵn giấy viết. Tên quản sự dẫn đội cao giọng nói:
“Các ngươi ngồi vào bàn, trả lời các câu hỏi trong đề thi nếu đúng được bốn mươi trên năm mươi câu thì các ngươi được thông qua vòng thứ nhất. Thời gian là một canh giờ.”
Đám đăng ký làm dược đồng nhanh chóng ngồi vào bàn, mở ra tập đề thi. Bên trong vẽ hoặc miêu tả một loại thảo dược, nhiệm vụ của ngươi là phải ghi lại tên thảo dược đó.
Phần thi này với Tôn Kỳ tất nhiên là dễ như ăn bánh. Hắn vốn là đan sư cửu cấp, lại thường xuyên giao lưu với ma linh sư, ma dược sư như đám Đại ca, Nhị ca. Trình độ đan đạo của hắn còn cao hơn cả vị Thanh Huyên tiểu thư kia.
Một canh giờ kết thúc, Tôn Kỳ trả lời đúng hoàn toàn, lấy được quyền qua vòng. Cùng với hắn còn có thêm chín tên khác.
Vòng thi thứ hai cũng là vòng cuối cùng lập tức bắt đầu. Vòng thi này là phải phân biệt từng loại thảo dược trong một đống thảo dược. Vòng này diễn ra trong một canh giờ.
Khi vòng thi này kết thúc chỉ còn lại năm tên. Tên quản sự lại một lần nữa ghi chép thông tin, rồi nói:
“Các ngươi bây giờ chính thức trở thành dược đồng của Trần gia, mỗi ngày các ngươi sẽ được sáu ma thạch, nếu làm bề trên vui lòng thì có thể được thưởng thêm. Từ nay ra ngoài đường sẽ không ai dám bắt nạt các ngươi nữa...”
Tên quản sự tiếp tục nói huyên thuyên về lợi ích khi gia nhập Trần gia.
Sau đó hắn dẫn nhóm Tôn Kỳ đi đến một khu nhà ở, tên quản sự nói:
“Từ bây giờ các ngươi sẽ ở lại đây. Khi có chuyện sẽ gọi các ngươi. Các ngươi làm quen với nhau đi.”
Nói xong thì hắn quay đầu đi.
Trong khu nhà ở có một cái sân lớn làm trung tâm, đã có mấy tên đứng trước sân chỉ trỏ cười nói, hẳn là những dược đồng cũ. Một tên nói:
“Trần ca xem kìa lại một đám lính mới. Đám này hẳn là chuẩn bị cho Thanh Huyên tiểu thư.”
“Hắc... hắc... dạo gần đây Thanh Huyên tiểu thư tính tình không tốt, chỉ sợ bọn này sẽ rất thảm.” một tên khác nói.
“Chưa chắc. Biết đâu bọn chúng lại lọt vào mắt xanh của Thanh Huyên tiểu thư thì sao?” tên gọi Trần ca lên tiếng nhưng đó là giọng mỉa mai châm chọc.
Tôn Kỳ không thèm để ý mấy lời này, hắn trọn một căn phòng trống rồi chui vào ở. Còn bốn tên kia thì lẽo đẽo theo sau đám dược đồng cũ nịnh nọt.
Tôn Kỳ tuy là trong phòng nhưng vẫn dùng thần thức quan sát bọn kia nói chuyện.
Có tám tên dược đồng cũ, đứng đầu là một tên gọi Trần Lãng. Trước đây hắn vốn không phải họ Trần nhưng nhiều năm đi theo đại trưởng lão làm việc, cũng coi như là một tâm phúc của đại trưởng lão. Khi đại trưởng lão lên nắm quyền lớn thì ban cho hắn họ Trần. Điều này chính là một đại vinh dự với đám tạp vụ. Vậy nên Trần Lãng mới có thể trở thành đại ca trong đây.
Còn lại bảy tên kia cũng là nhiều năm đi theo các vị trưởng lão khác. Ngoài ra còn có một tên họ Vũ đang làm dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư nhưng đoán chừng kết quả của hắn chỉ sợ không tốt.
Từ lúc Thanh Huyên tiểu thư nghe tin An Tịnh Quyên có thể gia nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên thì tính tình tiểu thư hay nổi nóng cáu gắt, nàng đã đánh chết hai tên dược đồng, đuổi đi ba tên. Tên họ Vũ chính là tên thứ sáu, không biết hắn có thể chịu đựng được bao lâu.
Nếu như tên họ Vũ bị đuổi thì tiếp theo có thể sẽ chọn một tên trong số đám dược đồng mới. Mà Trần Lãng thì có thể ảnh hưởng một chút đến cái tên được chọn. Khi đám dược đồng mới biết điều này thì ra sức nịnh hót, đút lót cho Trần Lãng vì bọn chúng ai cũng không muốn làm dược đồng cho Thanh Huyên tiểu thư.
Riêng chỉ có Tôn Kỳ là vẫn không có động tĩnh gì. Tên Trần Lãng nhìn về phía phòng của Tôn Kỳ nở một nụ cười độc ác: Ngươi không biết điều thì cũng đừng trách ta.
Nhưng mà hắn nào biết Tôn Kỳ chính là mong muốn như vậy.
.....
NGOẠI TRUYỆN:
Đám đồ đệ cùng Thầy mình đang trên đường đi thì một tên học trò giương mắt nhìn phương xa, rồi nói:
“Thưa Thầy, phía trước hình như có đám người.”
Khi người Thầy còn đang ở phía xa thì có một đám người đã chạy tới chào mừng. Nhìn kỹ chính là lão già đã được người Thầy cứu khỏi bệnh tật trước đó. Lão giả dắt theo gia đình cùng một số dân làng niềm nở tiếp đón người Thầy, nói:
“Thưa Thầy, đa tạ Thầy đã cứu kẻ hèn mọn này khỏi cơn bệnh tật. Hôm nay kẻ hèn mọn này cùng gia đình và dân làng đến đây chào đón Thầy, hy vọng có thể mời Thầy một bữa ăn.”
Người Thầy nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, lão già vui mừng.
Bọn họ đến một bãi cỏ xanh trước làng, nơi đây đã bày sẵn bàn ghế cùng đồ ăn. Lão già mời người Thầy vào vị trí trang trọng nhất, rồi tất cả cùng ngồi vào bàn, ăn uống vui vẻ.
Lão giả cùng dân làng thỉnh thoảng hỏi người Thầy vài điều, người Thầy đều tận tình giải đáp. Làm cho bọn họ như sáng mắt, sáng lòng. Một lúc sau người Thầy nói:
“Các ngươi có nguyện ý theo ta.”
Dân làng cúi đầu khó đưa ra quyết định rồi bọn họ đưa ánh mắt nhìn trưởng làng của mình, chờ lão ra quyết định. Lão già mặt mày căng thẳng, phân vân, lão cũng không biết nên quyết định thế nào.
Người Thầy thấy thế thì đứng dậy rời đi, đám học trò cũng rời bàn đi theo. Lão già ú ớ giơ tay với lại nhưng lại không thể mở ra được lời.
Sau khi đã đi xa, một cậu học trò hỏi:
“Thưa Thầy, Thầy thường nói cần bao dung, sao Thầy lại bỏ bọn họ?”
Người Thầy mỉm cười đáp:
“Một tôi không thể thờ hai chủ. Vì bọn họ sẽ thích chủ này mà khinh chủ nọ. Không thể vừa thờ Thần tộc lại vừa theo ta. Trong trận chung cực chiến, ta sẽ tiêu diệt hết bọn họ.”
Danh sách chương