Sáng sớm ngày thứ hai, Tinh Niệm lững thững bước ra khỏi lều của mình. Hắn nhìn thấy năm vệt sáng biến mất tại năm phương hướng khác nhau, hẳn là bọn Chu Khải đã bắt đầu đi tìm Huyết Chu quả, hắn nhếch mép cười tự nhủ: các ngươi dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được bổn thiên tài, ngày hôm qua chỉ là các ngươi may mắn, hôm nay ta sẽ tung ra con át chủ bài.
Tinh Niệm luôn tự cho mình là trung tâm của tất cả, thượng thiên sủng nhi. Hôm nay hắn muốn tìm Huyết Chu quả vượt qua bọn Chu Khải nhưng hắn lại chẳng chịu bỏ ra nỗ lực tương ứng.
Sau khi dậy muộn hơn bọn Chu Khải, rồi lại từ tốn chuẩn bị đồ đạc. Nửa canh giờ sau, Tinh Niệm mới xuất phát.
Lại nửa canh giờ sau, Tinh Niệm gặp cây thứ nhất, trên thân cây là một con bọ màu ám kim, đầu có sừng nhọn, toàn thân bọc giáp nhìn có vẻ rất cứng rắn.
Không suy nghĩ nhiều, Tinh Niệm lấy ra một lọ Bạo Hồn đan tinh dược cho Tiểu Tinh uống.
Tiểu Tinh lập tức rơi vào trạng thái cuồng bạo, lao vào tấn công con ma thú côn trùng. Chỉ ba mươi tức thời gian, Tiểu Tinh xé rách con ma thú. Tinh Niệm bước lên đánh dấu ký hiệu sau đó cả hai tiếp tục tiến lên.
Tinh Niệm dùng lá bài tẩy là Bạo Hồn đan tinh dược thì tin chắc tốc độ giết ma thú của minh sẽ nhanh hơn bọn Chu Khải.
Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều Bạo Hồn đan tinh dược là để phục thù trong đấu trường nhưng lại không ngờ là sẽ tham gia thu hoạch Huyết Chu quả lần này.
Ngày hôm qua, hắn còn không dùng đến cũng vì tự tin mình giỏi hơn bọn Chu Khải, hắn cũng có chút tiếc tinh dược. Nhưng hôm nay hắn bất chấp nghĩ nhiều lại trực tiếp dùng lá bài tẩy này.
Rất nhanh, cây thứ hai, cây thứ ba ….
Cho đến khi tinh dược hết tác dụng, Tinh Niệm đã được năm cây nữa.
Sau đó, Tinh Niệm tự mình chém giết chờ cho Tiểu Tinh phục hồi phần nào rồi lại cho phục dụng tinh dược tiếp tục.
Cứ như vậy cho đến cuối ngày, Tinh Niệm được tổng cộng hai mươi bảy cây cộng thêm hôm qua nữa là ba mươi sáu cây. Con số này quả là vượt bậc so với ngày đầu tiên.
Tinh Niệm trở lại chỗ tạm cư với tinh thần sảng khoái đầy tự đắc.
Nhưng hắn rất nhanh khó chịu vì:
Kim Thiên Lãnh được sáu mươi cây, Hoa Mạc cùng Chu Khải được bốn mươi cây, Dung Vạn Tái được ba mươi năm cây, còn Lạc Mộ Hoa thì được năm mươi hai cây.
Kết quả này khiến hắn có chút không vui vì hắn chỉ hơn được mỗi Dung Vạn Tái một cây mà Dung Vạn Tái tu vi lại thua hắn.
Hắn lại hằn học chui vào lều, quyết định ngày mai phải vượt qua bọn Chu Khải.
Ngày thứ ba đến, Tinh Niệm mặc dù rất cố gắng nhưng số lượng cây trong khu vực an toàn này đã không còn nhiều như hai ngày đầu.
Kết thúc ngày thứ ba, Tinh Niệm được năm mươi cây. Bọn Chu Khải cũng không có tăng đột biến.
Kim Thiên Lãnh được bảy mươi mốt cây, Hoa Mạc được bốn mươi chín cây, Chu Khải được năm mươi bốn cây, Dung Vạn Tái được bốn mươi năm cây, Lạc Mộ Hoa được sáu mươi sáu cây.
Kết thúc ba ngày tranh đoạt đến ngày mai là ngày thu hoạch. Tuy nói có mười ngày thu hoạch Huyết Chu quả nhưng thực chất thời gian lại vô cùng gấp rút và rất eo hẹp. Vì ngươi phải nhanh chóng thu hoạch trái cây của ngươi nếu chậm có thể bị ma thú hay kẻ khác hái trộm dù sao thì đặt ký hiệu cũng không có nghĩa đó là vật trong túi của ngươi. Lúc trước không ai giành vì trái cây còn chưa thành thục nhưng đến lúc thu hoạch thì luôn có kẻ bất chấp, ai nhanh thì được.
Dù đây là khu vực đã được dọn sẵn nhưng không thiếu những kẻ hay ma thú liều mạng.
Đồng dạng ngươi cũng có thể đi cướp của kẻ khác cùng của ma thú.
Ngày mới vừa bắt đầu, sáu đạo quang từ nơi tạm cư đã bay theo các hướng.
Tinh Niệm đứng trước một cây Huyết Chu quả có ký hiệu của hắn. Hắn đang chờ.
Ma quang tinh phản chiếu những tia nắng mặt trời đầu tiên lên Huyết Chu quả, trái cây nhanh chóng đổi màu từ vàng sang đỏ máu, một hương thơm nhàn nhạt bay ra. Cả Liên Vân vân sơn mạch đều ánh đỏ lập lờ hiện lên, cỗ hương thơm trái cây chín lan ra khắp núi rừng báo hiệu Huyết Chu quả thành thục, mùa thu hoạch bắt đầu.
Tinh Niệm nhìn trái cây đỏ mọng, mùi thơm say mê liền biết thời điểm đã đến. Tinh Niệm phất tay, một cỗ hồn lực bay ra cuốn hết ba trái cây vào túi.
Rất nhanh, Tinh Niệm phóng đến nơi khác.
Nửa ngày sau, hắn đã đi hết các cây có ký hiệu của mình, thu hoạch cũng không tệ nhưng đáng ghét chính là bọn đạo chích nào đó đã hái hết mấy cây của hắn. Bọn đạo chích này có thể là ma thú cũng có thể là ai đó hoặc là bọn Chu Khải, sao lại không? Bọn Chu Khải vì muốn chèn ép mình đây mà, có thể lắm. Không, chắc chắn là như vậy rồi!
Càng suy nghĩ, Tinh Niệm càng thấy đúng, hắn cảm thấy tất cả bọn họ đều xoay quanh mình, đều ganh tỵ với mình, đều vì mình mà làm gì đó.
Tinh Niệm cắn răng đưa ra quyết định, ra khỏi khu vực an toàn tiến sâu vào trong sơn mạch, hắn không thể để cho bọn kia đắc ý được.
Một đường hướng phía sâu mà đi.
Đang đi hắn bỗng nhiên dừng lại, nhảy lên cây lúp trong một tán lá, giương mắt nhìn về phía trước.
Ba con dã cẩu đang đánh nhau với một con dã trư tranh một gốc Huyết Chu quả.
Ba con dã cẩu luôn phiên tiến công vào điểm mù của con dã trư, cuối cùng con dã trư vết thương chồng chất mất máu mà chết.
Đánh chết đối thủ, hai con dã cẩu đang định đi hái trái thì con dã cẩu có chùm lông vàng trên đầu gầm gừ sủa mấy tiếng, xem ra là con chỉ huy.
Hai con dã cẩu lập tức tản ra di chuyển theo hai hướng, con dã cẩu có chùm lông vàng thì đứng đó nhe răng đe doạ nhìn về một phía.
Tinh Niệm nhíu mày có chút khó hiểu bọn dã cẩu này đang làm gì? Hắn đang định để bọn dã cẩu lúc hái trái cây mà mất cảnh giác sẽ ra tay đánh lén. Nhưng bây giờ sự tình có vẻ không như mong muốn.
Nhìn hai con dã cẩu đang di chuyển thì tinh quang trong đầu Tinh Niệm loé lên, bị phát hiện.
Nếu đã không thể đánh lén thì đánh chính diện vậy, hắn cũng không sợ bọn cẩu này chút nào.
Con dã cẩu chỉ huy chỉ tương đương Luyện Linh tứ trọng sơ kỳ, hai con còn lại chỉ tương đương Luyện Linh tam trọng đỉnh phong.
Tinh Niệm nhảy xuống cây, phóng tới một con dã cẩu không cho chúng hình thành thế vây công.
Con chỉ huy thấy thế liền cùng một con còn lại chạy đến tấn công, Tinh Niệm chỉ nhếch mép, cái này không ngoài dự đoán.
Tinh Niệm phất tay Tiểu Tinh bay ra chặn đường hai con dã cẩu.
Con dã cẩu phóng tới Tinh Niệm giơ vuốt há miệng mắt bắn tinh quang, Tinh Niệm lách người qua một bên, rút ra chuỷ thù cắm thập vào đầu con dã cẩu.
Một chiêu chí mạng, con dã cẩu lăn ra chết ngay tại chỗ.
Ở bên kia chiến trường, Tiểu Tinh không ngừng bị thương, liên tục lui về phía sau. Con chỉ huy thấy đồng bạn chết liền bỏ qua Tiểu Tinh, chạy đến tấn công Tinh Niệm.
Tinh Niệm không tham chiến mà liên tục chạy lòng vòng chờ Tiểu Tinh. Quả nhiên, Tiểu Tinh ở trạng thái dùng Bạo Hồn đan tinh dược rất nhanh giết chết con dã cẩu.
Tiểu Tinh nhanh chóng bay đến chỗ con chỉ huy, từ phía sau tung một đấm vào sườn con chỉ huy khiến nó bay ngang tông vào một gốc cây nằm im không nhúc nhích như chết.
Tinh Niệm thấy thế thì cười ha ha. Đi tới chỗ xác con dã cẩu chỉ huy, Tinh Niệm không ngừng tung cước đá.
“Đuổi này! Đuổi này! Ta cho ngươi đuổi ta này!....”
Sau khi hả hê trút giận, Tinh Niệm cầm chuỷ thủ cúi xuống định cho con dã cẩu mấy đâm vào đầu.
Bỗng nhiên, con dã cẩu mở mắt, táp một phát ngang thân Tinh Niệm. Tinh Niệm bật ngược lại phía sau, tay ôm vết thương kêu lên đau đớn. Con dã cẩu nhân cơ hội này bật dậy chạy trốn vào rừng sâu.
Tinh Niệm đầy đau đớn cùng tức giận không ngờ bị một con dã cẩu lừa. Tinh Niệm hạ lệnh cho Tiểu Tinh:
“Giết! nhất định phải giết con tạp chủng đó. Giết không được ngươi cũng đừng quay về.”
Tiểu Tinh nhận lệnh nhanh chóng bay về hướng chạy của con dã cẩu.
Tinh Niệm lấy ra đan dược nuốt vào, ổn định vết thương, sau đó tìm một nơi an toàn tiếp tục chữa thương.
Con dã cẩu lần này tấn công có chút khác biệt với các ma thú hắn đã đụng độ trước đó làm hắn chuyển tay không kịp dẫn đến bị thương.
Ma thú tại Ma giới là những sinh mệnh có máu thịt khác với Ma tộc có dạng ma linh mà ma linh không sợ sát thương vật lý. Để tồn tại sống sót trong Ma giới, ma thú đã tiến hoá có thể dùng độc, sóng âm, linh hồn công kích… để tấn công ma linh, còn hộp sọ thì bảo vệ chúng khỏi ma linh công kích.
Khi ma thú tiến đến cao giai thì cơ thể chúng phát sinh biến hoá, các bộ phận trên thân biến thành hồn khí có tác dụng như hồn binh. Vậy nên tại Ma giới, ma thú hoàn toàn không sợ tiên thiên lợi thế của Ma tộc, muốn giết bọn chúng thì phải cận thân chém giết.
Nhưng cũng có đôi khi ma thú cấp thấp phát sinh dị biến một bộ phận trên cơ thể có tác dụng như hồn binh, tỷ như con dã cẩu có chùm lông vàng vừa rồi, móng vuốt biến dị thành hồn binh có thể gây sát thương cho ma linh Tinh Niệm.
Rột… rột …. Xoạt …. Xoạt
Con dã cẩu mạng trên mình vết thương chồng chất, máu không ngừng chảy, nhanh chóng luồn vào trong bụi rậm, theo sát ngay sau là Tiểu Tinh.
Con dã cẩu liên tục đổi hướng, chui vào chỗ hẹp nhưng rất tiếc vô dụng, không thể cắt đuôi Tiểu Tinh. Tiểu Tinh vốn là linh hồn thể sao lại ngại mấy chỗ hẹp chứ, xuyên qua là được.
Con dã cẩu chui vào một cái hang hẹp tối tăm, Tiểu Tinh đuổi theo. Chạy một lúc thì đến cuối hang, con dã cẩu không thể làm gì ngoài quay đầu lại, Tiểu Tinh vừa đúng lúc chạy tới.
Con dã cẩu nhe răng gầm gừ đe doạ nhưng vô dụng, Tiểu Tinh không có suy nghĩ chỉ có nhận mệnh lệnh giết bằng được con dã cẩu này.
Con dã cẩu thấy đe doạ không có tác dụng thì nó nộ ra vẻ tuyệt vọng. Đúng lúc này, thân thể Tiểu Tinh kịch liệt thu nhỏ, khí tức cấp tốc hạ xuống, tinh dược Bạo Hồn bắt đầu hết tác dụng.
Con dã cẩu thấy thế thì lộ ra hy vọng, nhảy tới tấn công đối phương. Tiểu Tinh cũng nhào vào tấn công.
Con dã cẩu nhảy lên táp một táp ngang thân Tiểu Tinh, Tiểu Tinh giáng một đấm vào đầu con dã cẩu.
Con dã cẩu lại cắn vào vai trái Tiểu Tinh, Tiểu Tinh tung một đấm vào mắt con dã cẩu khiến nó bay ra ngoài.
Con dã cẩu đập vào vách hang bật ngược lại, máu lại chảy nhiều hơn. Con dã cẩu xiêu xiêu vẹo vẹo đúng dậy hung tính đại phát, nó gầm lên một tiếng dùng hết khí lực còn lại nhào lên, nó muốn cùng chết.
Con dã cẩu há miệng cắn vào cổ Tiểu Tinh, hai móng trước cắm sâu vào thân Tiểu Tinh, ra sức ngấu nghiến.
Tiểu Tinh hai tay nắm lại đấm vào hai mắt con dã cẩu.
Bốp! một tiếng vang lên, đầu con dã cẩu nổ tung.
Tinh Niệm luôn tự cho mình là trung tâm của tất cả, thượng thiên sủng nhi. Hôm nay hắn muốn tìm Huyết Chu quả vượt qua bọn Chu Khải nhưng hắn lại chẳng chịu bỏ ra nỗ lực tương ứng.
Sau khi dậy muộn hơn bọn Chu Khải, rồi lại từ tốn chuẩn bị đồ đạc. Nửa canh giờ sau, Tinh Niệm mới xuất phát.
Lại nửa canh giờ sau, Tinh Niệm gặp cây thứ nhất, trên thân cây là một con bọ màu ám kim, đầu có sừng nhọn, toàn thân bọc giáp nhìn có vẻ rất cứng rắn.
Không suy nghĩ nhiều, Tinh Niệm lấy ra một lọ Bạo Hồn đan tinh dược cho Tiểu Tinh uống.
Tiểu Tinh lập tức rơi vào trạng thái cuồng bạo, lao vào tấn công con ma thú côn trùng. Chỉ ba mươi tức thời gian, Tiểu Tinh xé rách con ma thú. Tinh Niệm bước lên đánh dấu ký hiệu sau đó cả hai tiếp tục tiến lên.
Tinh Niệm dùng lá bài tẩy là Bạo Hồn đan tinh dược thì tin chắc tốc độ giết ma thú của minh sẽ nhanh hơn bọn Chu Khải.
Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều Bạo Hồn đan tinh dược là để phục thù trong đấu trường nhưng lại không ngờ là sẽ tham gia thu hoạch Huyết Chu quả lần này.
Ngày hôm qua, hắn còn không dùng đến cũng vì tự tin mình giỏi hơn bọn Chu Khải, hắn cũng có chút tiếc tinh dược. Nhưng hôm nay hắn bất chấp nghĩ nhiều lại trực tiếp dùng lá bài tẩy này.
Rất nhanh, cây thứ hai, cây thứ ba ….
Cho đến khi tinh dược hết tác dụng, Tinh Niệm đã được năm cây nữa.
Sau đó, Tinh Niệm tự mình chém giết chờ cho Tiểu Tinh phục hồi phần nào rồi lại cho phục dụng tinh dược tiếp tục.
Cứ như vậy cho đến cuối ngày, Tinh Niệm được tổng cộng hai mươi bảy cây cộng thêm hôm qua nữa là ba mươi sáu cây. Con số này quả là vượt bậc so với ngày đầu tiên.
Tinh Niệm trở lại chỗ tạm cư với tinh thần sảng khoái đầy tự đắc.
Nhưng hắn rất nhanh khó chịu vì:
Kim Thiên Lãnh được sáu mươi cây, Hoa Mạc cùng Chu Khải được bốn mươi cây, Dung Vạn Tái được ba mươi năm cây, còn Lạc Mộ Hoa thì được năm mươi hai cây.
Kết quả này khiến hắn có chút không vui vì hắn chỉ hơn được mỗi Dung Vạn Tái một cây mà Dung Vạn Tái tu vi lại thua hắn.
Hắn lại hằn học chui vào lều, quyết định ngày mai phải vượt qua bọn Chu Khải.
Ngày thứ ba đến, Tinh Niệm mặc dù rất cố gắng nhưng số lượng cây trong khu vực an toàn này đã không còn nhiều như hai ngày đầu.
Kết thúc ngày thứ ba, Tinh Niệm được năm mươi cây. Bọn Chu Khải cũng không có tăng đột biến.
Kim Thiên Lãnh được bảy mươi mốt cây, Hoa Mạc được bốn mươi chín cây, Chu Khải được năm mươi bốn cây, Dung Vạn Tái được bốn mươi năm cây, Lạc Mộ Hoa được sáu mươi sáu cây.
Kết thúc ba ngày tranh đoạt đến ngày mai là ngày thu hoạch. Tuy nói có mười ngày thu hoạch Huyết Chu quả nhưng thực chất thời gian lại vô cùng gấp rút và rất eo hẹp. Vì ngươi phải nhanh chóng thu hoạch trái cây của ngươi nếu chậm có thể bị ma thú hay kẻ khác hái trộm dù sao thì đặt ký hiệu cũng không có nghĩa đó là vật trong túi của ngươi. Lúc trước không ai giành vì trái cây còn chưa thành thục nhưng đến lúc thu hoạch thì luôn có kẻ bất chấp, ai nhanh thì được.
Dù đây là khu vực đã được dọn sẵn nhưng không thiếu những kẻ hay ma thú liều mạng.
Đồng dạng ngươi cũng có thể đi cướp của kẻ khác cùng của ma thú.
Ngày mới vừa bắt đầu, sáu đạo quang từ nơi tạm cư đã bay theo các hướng.
Tinh Niệm đứng trước một cây Huyết Chu quả có ký hiệu của hắn. Hắn đang chờ.
Ma quang tinh phản chiếu những tia nắng mặt trời đầu tiên lên Huyết Chu quả, trái cây nhanh chóng đổi màu từ vàng sang đỏ máu, một hương thơm nhàn nhạt bay ra. Cả Liên Vân vân sơn mạch đều ánh đỏ lập lờ hiện lên, cỗ hương thơm trái cây chín lan ra khắp núi rừng báo hiệu Huyết Chu quả thành thục, mùa thu hoạch bắt đầu.
Tinh Niệm nhìn trái cây đỏ mọng, mùi thơm say mê liền biết thời điểm đã đến. Tinh Niệm phất tay, một cỗ hồn lực bay ra cuốn hết ba trái cây vào túi.
Rất nhanh, Tinh Niệm phóng đến nơi khác.
Nửa ngày sau, hắn đã đi hết các cây có ký hiệu của mình, thu hoạch cũng không tệ nhưng đáng ghét chính là bọn đạo chích nào đó đã hái hết mấy cây của hắn. Bọn đạo chích này có thể là ma thú cũng có thể là ai đó hoặc là bọn Chu Khải, sao lại không? Bọn Chu Khải vì muốn chèn ép mình đây mà, có thể lắm. Không, chắc chắn là như vậy rồi!
Càng suy nghĩ, Tinh Niệm càng thấy đúng, hắn cảm thấy tất cả bọn họ đều xoay quanh mình, đều ganh tỵ với mình, đều vì mình mà làm gì đó.
Tinh Niệm cắn răng đưa ra quyết định, ra khỏi khu vực an toàn tiến sâu vào trong sơn mạch, hắn không thể để cho bọn kia đắc ý được.
Một đường hướng phía sâu mà đi.
Đang đi hắn bỗng nhiên dừng lại, nhảy lên cây lúp trong một tán lá, giương mắt nhìn về phía trước.
Ba con dã cẩu đang đánh nhau với một con dã trư tranh một gốc Huyết Chu quả.
Ba con dã cẩu luôn phiên tiến công vào điểm mù của con dã trư, cuối cùng con dã trư vết thương chồng chất mất máu mà chết.
Đánh chết đối thủ, hai con dã cẩu đang định đi hái trái thì con dã cẩu có chùm lông vàng trên đầu gầm gừ sủa mấy tiếng, xem ra là con chỉ huy.
Hai con dã cẩu lập tức tản ra di chuyển theo hai hướng, con dã cẩu có chùm lông vàng thì đứng đó nhe răng đe doạ nhìn về một phía.
Tinh Niệm nhíu mày có chút khó hiểu bọn dã cẩu này đang làm gì? Hắn đang định để bọn dã cẩu lúc hái trái cây mà mất cảnh giác sẽ ra tay đánh lén. Nhưng bây giờ sự tình có vẻ không như mong muốn.
Nhìn hai con dã cẩu đang di chuyển thì tinh quang trong đầu Tinh Niệm loé lên, bị phát hiện.
Nếu đã không thể đánh lén thì đánh chính diện vậy, hắn cũng không sợ bọn cẩu này chút nào.
Con dã cẩu chỉ huy chỉ tương đương Luyện Linh tứ trọng sơ kỳ, hai con còn lại chỉ tương đương Luyện Linh tam trọng đỉnh phong.
Tinh Niệm nhảy xuống cây, phóng tới một con dã cẩu không cho chúng hình thành thế vây công.
Con chỉ huy thấy thế liền cùng một con còn lại chạy đến tấn công, Tinh Niệm chỉ nhếch mép, cái này không ngoài dự đoán.
Tinh Niệm phất tay Tiểu Tinh bay ra chặn đường hai con dã cẩu.
Con dã cẩu phóng tới Tinh Niệm giơ vuốt há miệng mắt bắn tinh quang, Tinh Niệm lách người qua một bên, rút ra chuỷ thù cắm thập vào đầu con dã cẩu.
Một chiêu chí mạng, con dã cẩu lăn ra chết ngay tại chỗ.
Ở bên kia chiến trường, Tiểu Tinh không ngừng bị thương, liên tục lui về phía sau. Con chỉ huy thấy đồng bạn chết liền bỏ qua Tiểu Tinh, chạy đến tấn công Tinh Niệm.
Tinh Niệm không tham chiến mà liên tục chạy lòng vòng chờ Tiểu Tinh. Quả nhiên, Tiểu Tinh ở trạng thái dùng Bạo Hồn đan tinh dược rất nhanh giết chết con dã cẩu.
Tiểu Tinh nhanh chóng bay đến chỗ con chỉ huy, từ phía sau tung một đấm vào sườn con chỉ huy khiến nó bay ngang tông vào một gốc cây nằm im không nhúc nhích như chết.
Tinh Niệm thấy thế thì cười ha ha. Đi tới chỗ xác con dã cẩu chỉ huy, Tinh Niệm không ngừng tung cước đá.
“Đuổi này! Đuổi này! Ta cho ngươi đuổi ta này!....”
Sau khi hả hê trút giận, Tinh Niệm cầm chuỷ thủ cúi xuống định cho con dã cẩu mấy đâm vào đầu.
Bỗng nhiên, con dã cẩu mở mắt, táp một phát ngang thân Tinh Niệm. Tinh Niệm bật ngược lại phía sau, tay ôm vết thương kêu lên đau đớn. Con dã cẩu nhân cơ hội này bật dậy chạy trốn vào rừng sâu.
Tinh Niệm đầy đau đớn cùng tức giận không ngờ bị một con dã cẩu lừa. Tinh Niệm hạ lệnh cho Tiểu Tinh:
“Giết! nhất định phải giết con tạp chủng đó. Giết không được ngươi cũng đừng quay về.”
Tiểu Tinh nhận lệnh nhanh chóng bay về hướng chạy của con dã cẩu.
Tinh Niệm lấy ra đan dược nuốt vào, ổn định vết thương, sau đó tìm một nơi an toàn tiếp tục chữa thương.
Con dã cẩu lần này tấn công có chút khác biệt với các ma thú hắn đã đụng độ trước đó làm hắn chuyển tay không kịp dẫn đến bị thương.
Ma thú tại Ma giới là những sinh mệnh có máu thịt khác với Ma tộc có dạng ma linh mà ma linh không sợ sát thương vật lý. Để tồn tại sống sót trong Ma giới, ma thú đã tiến hoá có thể dùng độc, sóng âm, linh hồn công kích… để tấn công ma linh, còn hộp sọ thì bảo vệ chúng khỏi ma linh công kích.
Khi ma thú tiến đến cao giai thì cơ thể chúng phát sinh biến hoá, các bộ phận trên thân biến thành hồn khí có tác dụng như hồn binh. Vậy nên tại Ma giới, ma thú hoàn toàn không sợ tiên thiên lợi thế của Ma tộc, muốn giết bọn chúng thì phải cận thân chém giết.
Nhưng cũng có đôi khi ma thú cấp thấp phát sinh dị biến một bộ phận trên cơ thể có tác dụng như hồn binh, tỷ như con dã cẩu có chùm lông vàng vừa rồi, móng vuốt biến dị thành hồn binh có thể gây sát thương cho ma linh Tinh Niệm.
Rột… rột …. Xoạt …. Xoạt
Con dã cẩu mạng trên mình vết thương chồng chất, máu không ngừng chảy, nhanh chóng luồn vào trong bụi rậm, theo sát ngay sau là Tiểu Tinh.
Con dã cẩu liên tục đổi hướng, chui vào chỗ hẹp nhưng rất tiếc vô dụng, không thể cắt đuôi Tiểu Tinh. Tiểu Tinh vốn là linh hồn thể sao lại ngại mấy chỗ hẹp chứ, xuyên qua là được.
Con dã cẩu chui vào một cái hang hẹp tối tăm, Tiểu Tinh đuổi theo. Chạy một lúc thì đến cuối hang, con dã cẩu không thể làm gì ngoài quay đầu lại, Tiểu Tinh vừa đúng lúc chạy tới.
Con dã cẩu nhe răng gầm gừ đe doạ nhưng vô dụng, Tiểu Tinh không có suy nghĩ chỉ có nhận mệnh lệnh giết bằng được con dã cẩu này.
Con dã cẩu thấy đe doạ không có tác dụng thì nó nộ ra vẻ tuyệt vọng. Đúng lúc này, thân thể Tiểu Tinh kịch liệt thu nhỏ, khí tức cấp tốc hạ xuống, tinh dược Bạo Hồn bắt đầu hết tác dụng.
Con dã cẩu thấy thế thì lộ ra hy vọng, nhảy tới tấn công đối phương. Tiểu Tinh cũng nhào vào tấn công.
Con dã cẩu nhảy lên táp một táp ngang thân Tiểu Tinh, Tiểu Tinh giáng một đấm vào đầu con dã cẩu.
Con dã cẩu lại cắn vào vai trái Tiểu Tinh, Tiểu Tinh tung một đấm vào mắt con dã cẩu khiến nó bay ra ngoài.
Con dã cẩu đập vào vách hang bật ngược lại, máu lại chảy nhiều hơn. Con dã cẩu xiêu xiêu vẹo vẹo đúng dậy hung tính đại phát, nó gầm lên một tiếng dùng hết khí lực còn lại nhào lên, nó muốn cùng chết.
Con dã cẩu há miệng cắn vào cổ Tiểu Tinh, hai móng trước cắm sâu vào thân Tiểu Tinh, ra sức ngấu nghiến.
Tiểu Tinh hai tay nắm lại đấm vào hai mắt con dã cẩu.
Bốp! một tiếng vang lên, đầu con dã cẩu nổ tung.
Danh sách chương