“Ây! Nếu đã quyết tâm sẽ trở nên mạnh mẽ, anh Định, anh đã nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Nhã Quỳnh bây giờ sẽ làm thế nào chưa? Nếu như Giang Anh Tuấn biết, anh ta chắc chắn sẽ đến giành lấy, nói không chừng đến lúc đó trái tim của Nhã Quỳnh sẽ mềm nhũn, chạy theo anh ta…
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Nhã Quỳnh là người không phân biệt được đúng sai như vậy sao? Đứa trẻ là Nhã Quỳnh hoài thai cũng là Nhã Quỳnh mang đi, vậy nó chính là đứa trẻ nhà họ Nhan, không có một chút quan hệ nào với nhà họ Giang cả”
Cắt ngang lời Lê Quốc Nam, NhanKiến Định mím môi, nhíu chặt mày, nghiến răng kèn kẹt.
Nếu Giang Anh Tuấn đang đứng ở ngay trước mặt thì sợ rằng anh ấy đã gặm cắn khắp nơi để kéo một miếng thịt trên người anh xuống.
Tiếng chuông sắc bén chọc thủng bầu không khí nặng nề trong phòng, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng.
NhanKiến Định đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại, Lê Quốc Nam có phần lo lắng Nhan Nhã Quỳnh. Tuy từ lúc mang thai đến giờ đứa trẻ được nuôi khá tốt nhưng dù sao lúc trước đã bị cân nặng quá nên mọi việc đều phải cẩn thận, nếu không hai mẹ con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trong phòng Nhan Nhã Quỳnh còn đang say giấc nồng, Lê Quốc Nam đơn giản kiểm tra trước cho cô một ít.
Trong khoảng thời gian này, để có thể chăm sóc tốt cho Nhan Nhã Quỳnh, bác sĩ thiên tài khoa thần kinh như anh ta cũng sắp nhanh chóng có thể thành bác sĩ khoa phụ sản mất rồi.
May mà cô chỉ hơi bị cảm lạnh, uống nhiều nước ấm sau đó chỉ cần cẩn thận là không có việc gì.
Vừa nãy anh ta ở trong phòng khách, nơi bị đánh đau âm ở. Trong lòng Lê Quốc Nam cũng mang theo chút áy náy vì không chăm sóc tốt cho cô, nếu không cũng không đứng yên một chỗ cho NhanKiến Định đánh. Lúc bình thường, dù anh ta không đánh lại thì gắng sức cũng có thể chạy thoát.
Bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đợi đến khi đứa bé được sáu tháng, bụng của cô quá lớn cũng không thích hợp đi xa nhà. Đến lúc đó không chỉ người mang thai vất vả mà người đi cùng cũng rất mệt.
“Anh Nam, anh trai đã trở về chưa ạ?”
Cô mở mắt, trong phòng u ám không thấy rõ bốn phía. Đầu Nhan Nhã Quỳnh ngủ đến mơ hồ, không biết bây giờ đã là chiều tối.
Anh ta vẻ mặt dịu dàng sờ đầu cô gái nhỏ: “Là anh đánh thức em rồi”
“Không đâu, chỉ là trong lòng em nhớ anh trai nên mới tỉnh lại xem anh ấy đã quay về chưa thôi”
Bị bàn tay to khô ráo, ấm áp sờ loạn trên đầu, Nhan Nhã Quỳnh đưa tay vỗ nhẹ, trừng mắt bực mình nhìn anh ta.
“Anh ấy đã về từ sớm rồi, chỉ có em còn ngủ giống như heo. Hôm qua em vất vả cả đêm rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi. Anh Định bây giờ đang có việc bận”
Phụ nữ có thai vốn thích ngủ. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Cũng tại hôm qua anh ta không tốt, vậy mà không ngăn cản đến cùng làm hại cô bị mệt.
“Ừm. Vậy đợi chút nữa anh trai rảnh rỗi nhất định phải gọi em đấy….Nhớ gọi em nhé…”
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ trên giường đảo mắt cái lại ngủ rồi.
Lê Quốc Nam bật cười, đắp chăn giúp cô, xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.
NhanKiến Định đang muốn xuống lầu xem qua tình hình một chút. Vừa mới quay người thì chợt có một khuôn mặt lớn đập vào mắt, anh ấy cố gắng kìm nén một tiếng hét chói tai xuống ngược lại cổ họng, nếu không phải nhanh chóng bịt miệng thì chắc tiếng hét kia đã bật ra rồi.
“Em muốn chết à, ban ngày ban mặt tự dưng đứng đẳng sau dọa người ta. Mặc dù anh là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng cũng phải hết hồn đấy!”
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Nhã Quỳnh là người không phân biệt được đúng sai như vậy sao? Đứa trẻ là Nhã Quỳnh hoài thai cũng là Nhã Quỳnh mang đi, vậy nó chính là đứa trẻ nhà họ Nhan, không có một chút quan hệ nào với nhà họ Giang cả”
Cắt ngang lời Lê Quốc Nam, NhanKiến Định mím môi, nhíu chặt mày, nghiến răng kèn kẹt.
Nếu Giang Anh Tuấn đang đứng ở ngay trước mặt thì sợ rằng anh ấy đã gặm cắn khắp nơi để kéo một miếng thịt trên người anh xuống.
Tiếng chuông sắc bén chọc thủng bầu không khí nặng nề trong phòng, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng.
NhanKiến Định đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại, Lê Quốc Nam có phần lo lắng Nhan Nhã Quỳnh. Tuy từ lúc mang thai đến giờ đứa trẻ được nuôi khá tốt nhưng dù sao lúc trước đã bị cân nặng quá nên mọi việc đều phải cẩn thận, nếu không hai mẹ con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trong phòng Nhan Nhã Quỳnh còn đang say giấc nồng, Lê Quốc Nam đơn giản kiểm tra trước cho cô một ít.
Trong khoảng thời gian này, để có thể chăm sóc tốt cho Nhan Nhã Quỳnh, bác sĩ thiên tài khoa thần kinh như anh ta cũng sắp nhanh chóng có thể thành bác sĩ khoa phụ sản mất rồi.
May mà cô chỉ hơi bị cảm lạnh, uống nhiều nước ấm sau đó chỉ cần cẩn thận là không có việc gì.
Vừa nãy anh ta ở trong phòng khách, nơi bị đánh đau âm ở. Trong lòng Lê Quốc Nam cũng mang theo chút áy náy vì không chăm sóc tốt cho cô, nếu không cũng không đứng yên một chỗ cho NhanKiến Định đánh. Lúc bình thường, dù anh ta không đánh lại thì gắng sức cũng có thể chạy thoát.
Bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đợi đến khi đứa bé được sáu tháng, bụng của cô quá lớn cũng không thích hợp đi xa nhà. Đến lúc đó không chỉ người mang thai vất vả mà người đi cùng cũng rất mệt.
“Anh Nam, anh trai đã trở về chưa ạ?”
Cô mở mắt, trong phòng u ám không thấy rõ bốn phía. Đầu Nhan Nhã Quỳnh ngủ đến mơ hồ, không biết bây giờ đã là chiều tối.
Anh ta vẻ mặt dịu dàng sờ đầu cô gái nhỏ: “Là anh đánh thức em rồi”
“Không đâu, chỉ là trong lòng em nhớ anh trai nên mới tỉnh lại xem anh ấy đã quay về chưa thôi”
Bị bàn tay to khô ráo, ấm áp sờ loạn trên đầu, Nhan Nhã Quỳnh đưa tay vỗ nhẹ, trừng mắt bực mình nhìn anh ta.
“Anh ấy đã về từ sớm rồi, chỉ có em còn ngủ giống như heo. Hôm qua em vất vả cả đêm rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi. Anh Định bây giờ đang có việc bận”
Phụ nữ có thai vốn thích ngủ. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Cũng tại hôm qua anh ta không tốt, vậy mà không ngăn cản đến cùng làm hại cô bị mệt.
“Ừm. Vậy đợi chút nữa anh trai rảnh rỗi nhất định phải gọi em đấy….Nhớ gọi em nhé…”
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ trên giường đảo mắt cái lại ngủ rồi.
Lê Quốc Nam bật cười, đắp chăn giúp cô, xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.
NhanKiến Định đang muốn xuống lầu xem qua tình hình một chút. Vừa mới quay người thì chợt có một khuôn mặt lớn đập vào mắt, anh ấy cố gắng kìm nén một tiếng hét chói tai xuống ngược lại cổ họng, nếu không phải nhanh chóng bịt miệng thì chắc tiếng hét kia đã bật ra rồi.
“Em muốn chết à, ban ngày ban mặt tự dưng đứng đẳng sau dọa người ta. Mặc dù anh là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng cũng phải hết hồn đấy!”
Danh sách chương