“Cô Nhật Linh yên tâm, Tổng giám đốc Tuấn nổi tiếng là người rất biết giữ mình, chúng tôi chỉ nghiêm túc bàn chuyện làm ắn thôi.”

Đối tác làm ăn mỉm cười, tâng bốc nói, nhưng trong lòng anh ta thì lại nghĩ: Nếu sớm biết Trần Nhật Linh cũng đi cùng thì anh ta nhất định sẽ không chọn địa điểm là “Thiên Đường”! Trần Nhật Linh cười đáp lại nhưng không nói gì, cô ta chỉ ôm chặt cánh tay của Giang Anh Tuấn hơn.

Thông thường thì rất hiếm khi có khách hàng nữ đến “Thiên Đường”, hôm nay Trần Nhật Linh đến đây là chuyện ngoài dự tính. Khó khăn lắm cô ta mới sắp được gả cho Giang Anh Tuấn như ước nguyện, đương nhiên cô ta phải quản chặt anh, chỉ hận không thể bám riết lấy anh từng giây từng phút chứ đừng nói gì đến việc để anh đến những địa điểm ăn chơi ong bướm như thế này.

Cô ta biết ngoại hình của mình không thuộc hàng xuất sắc nhưng lần này cô ta có thể thuyết phục ông nội Giang Anh Tuấn đồng ý hôn sự của cô ta và anh hoàn toàn là bởi vì cô ta có một ông bố có năng lực.

Nhưng như vậy thì đã sao, cuối cùng người có được Giang Anh Tuấn vẫn là cô ta.

Mấy người họ đi về phía phòng bao VIP đã được đặt trước thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên ngoài một phòng bao gần đó.

Mắt Giang Anh Tuấn dường như lập tức nhíu chặt lại.

Nhan Nhã Quỳnh đang đứng bên ngoài phòng bao, đứng bên cạnh cô còn có một anh chàng có vẻ đã uống say, dường như anh ta còn không ngừng áp sát vào người Nhan Nhã Quỳnh.

Cô đứng thẳng người, cong hai tay lại và đẩy ra, cố chặn cơ thể của đối phương lại, khuôn mặt thì vẫn mỉm cười lịch sự. Năm năm trước, sau khi cô cùng đường, phải dấn thân vào “Thiên Đường”

thì cô đã được chị Hồng đào tạo, dù cho là nụ cười giả tạo thì cô cũng có thể cười đến say đắm lòng người.

“Nhan Nhã Quỳnh, người đẹp có tiếng bậc nhất của Hải Phòng năm nào, ông đây muốn nhìn cô một cái cũng phải xếp hàng, bây giờ chẳng phải cô cũng phải đứng trước mặt cười với ông đây sao, hahahaha.”

“Trông cô bây giờ đáng thương như vậy, hay là ông đây đại phát từ bi, thu nhận cô nhé. Bây giờ thứ đáng giá nhất còn lại trên người cô cũng chỉ còn mỗi khuôn mặt, ngoài ông ra thì còn ai dám cần cô nữa…”

Hai má của người đàn ông đỏ ửng, mùi rượu trong hơi thở anh ta phà hết lên mặt Nhan Nhã Quỳnh, từ đầu đến cuối nụ cười của cô vẫn không có chút thay đổi thái quá nào, chẳng khác gì một người máy.

Giang Anh Tuấn tối sầm mặt, anh nhìn Nhan Nhã Quỳnh chằm chằm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Kể từ lần trước, sau khi cô biết được anh sắp kết hôn thì cô đã cố tình không đến gặp anh, mà trong bốn năm nay Nhan Nhã Quỳnh cũng rất ngoan ngoãn, cô chưa từng chủ động tìm đến anh khi anh không yêu cau.

Sao anh có thể ngờ được cô lại trở về “Thiên Đường”, thấy người phụ nữ của anh ngược đãi bản thân như vậy trước mặt anh thì anh chỉ cảm thấy như bị tát một cái thật đau vào mặt.

Dường như Nhan Nhã Quỳnh đã cảm nhận được ánh mắt từ phía anh, cô quay đầu nhìn sang Giang Anh Tuấn, tỉm cô khẽ run lên nhưng vẻ mặt vẫn không có biểu hiện đặc biệt nào, cô nhanh chóng quay đầu lại.

Hay lắm, dám thấy anh mà xem như không thấy, Giang Anh Tuấn hơi tức giận.

“Anh Tuấn, chúng ta đi thôi.”

Từ lúc Trần Nhật Linh nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh thì sắc mặt cô ta đã tái nhạt, cô ta nhìn cô hằm hằm, thấy cô vẫn như trước đây, ánh mắt biết cười, thanh tú đáng yêu thì sự bất an trong lòng cô ta lại càng dữ dội hơn.

Thì ra cô vẫn luôn ở “Thiên Đường”, cô ta lại nhìn sang biểu hiện của Giang Anh Tuấn, rõ ràng là anh đã sớm biết chuyện này, vậy bọn họ…

Trần Nhật Linh không dám nghĩ thêm nữa, cô ta kéo tay anh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.

Giang Anh Tuấn nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái, trong lòng anh vô cùng tức giận vì việc cô trở lại “Thiên Đường”, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình thản của cô, hức, anh cũng muốn xem thử cô chịu đựng được bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện