Lê Quốc Nam không thể tỏ vẻ nhát gan trước mặt Nhan Kiến Định được, chắc có lẽ là khi còn bé bị chỉnh đốn quá thê thảm cho nên chỉ cần Nhan Kiến Định vừa xuất hiện thì anh ta có thể khôi phục lại hình tượng công tử dịu dàng lịch sự của mình ngay lập tức kết hợp với vẻ bề ngoài của anh ta, thật sự rất dọa người.
“Học, đi học mà, anh Kiến Định và Nhã Quỳnh cứ từ từ nói chuyện, em đưa Hướng Minh về nhà trước, nếu có chuyện gì thì nhớ nói cho em biết, em bảo đảm sẽ hợp tác với mọi người.”
Đương nhiên, không nhất định rằng hôm nay anh có thể ra ngoài.
Nhan Kiến Định đứng tại chỗ, tức đến mức đau răng.
Ôm kẻ đầu sỏ quay về phòng, Lê Quốc Nam không chút nương tay quăng Nhan Hướng Minh lên trên giường: “Hướng Minh, thằng nhóc không có lương tâm, nếu không phải vì cháu thì làm sao mà cậu lại phải chịu ấm ức như vậy, quả nhiên người mà có đầu óc bình thường thì chẳng ai đi nghe lén làm gì!”
Hướng Minh giãy dụa cố gắng cứu mình ra khỏi chăn bông, ngồi ở trên giường, vừa sửa sang lại ngoại hình của mình, vừa bĩu môi nói: “Bỗng dưng hôm nay cậu nói với cháu rằng muốn đưa chúng ta đến Hải Phòng… Cháu cảm thấy có chút kỳ lạ, cho nên…”
Bĩu môi, Hướng Minh sờ lên mái tóc đã được sửa lại gọng gàng như ý, tự mình bước ra khỏi giường: “Cậu ơi, là Hướng Minh sai, Hướng Minh bảo đảm sẽ không có lần sau”
“Còn có lần sau nữa sao! Hướng Minh, nếu như còn có lần sau nữa thì chắc có lẽ cháu chỉ có thể chờ đến tiết Thanh Minh để mà thắp nhang cho chú Nam thôi…”
Vẻ mặt Lê Quốc Nam buồn rười rượi nằm ỳ trên giường, rốt cuộc là ngủ trên giường mềm mại sung sướng như thế không chịu, hết lần này tới lân khác cứ thích đi xem náo nhiệt, haizz… .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Chú Nam, chú cứ đi ngủ trước đi, Hướng Minh sẽ tự học.’ Nhan Hướng Minh nhìn Lê Quốc Nam, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn học, cũng may hai người bọn họ đã trải qua chuyện này cũng khá nhiều lần, một kẻ nằm một người ngồi cũng rất hạnh phúc.
Nhan Nhã Quỳnh nhìn Nhan Kiến Định hiếm khi bị chật vật như vậy, “phốc”
một cái rồi bật cười.
Nhan Kiến Định bất đắc dĩ chỉnh trang lại quần áo của mình một chút, trừng mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh, trong ánh mắt ngầm có ý lên án, như thể muốn nói rằng anh ấy như cậy là vì ai chứ.
“Được rồi, ngừng một chút đi kẻo cười đến mức sốc hông, mấy ngày nay em và Hướng Minh ở nhà thu dọn đồ đạc, anh sẽ sắp xếp chuyện của Giang Anh Tuấn, sẽ không để anh ta đến quấy rây chúng ta”.
“Được, anh trai, anh đi nhanh lên đi, em đến xem anh Quốc Nam thử một chút”
Nhan Nhã Quỳnh cười đẩy Nhan Kiến Định ra trước cửa phòng mình, ghét bỏ thay quần áo trước, sau đó chắp hai tay sau lưng, bước hình chữ bát đi về phía phòng của Nhan Hướng Minh.
“Anh Quốc Nam, nằm trên giường có thoải mái không?”
Nhan Nhã Quỳnh lặng lẽ mở cửa, nhẹ nhàng khoan thai bước đến bên giường, giọng nói u oán: “Hướng Minh cũng đã ngồi ở chỗ kia rồi, anh nói thử xem nếu như em nói với anh trai một chút thì…”
Lê Quốc Nam y như một con lật đật trở mình, động tác linh hoạt không hề giống với người cao một mét tám, trong phút chốc đã nhảy đến bên cạnh Nhan Hướng Minh, giả vờ giả vịt câm sách, rung đùi bắt đầu đọc.
Ánh mắt của Nhan Nhã Quỳnh hơi đảo một chút, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, vỗ vỗ đùi của mình rồi cười: “Anh Quốc Nam, phản ứng của anh mỗi lần đều không giống nhau, thật sự rất thú vị, anh đã làm như thế nào mà hay vậy…!”
“Học, đi học mà, anh Kiến Định và Nhã Quỳnh cứ từ từ nói chuyện, em đưa Hướng Minh về nhà trước, nếu có chuyện gì thì nhớ nói cho em biết, em bảo đảm sẽ hợp tác với mọi người.”
Đương nhiên, không nhất định rằng hôm nay anh có thể ra ngoài.
Nhan Kiến Định đứng tại chỗ, tức đến mức đau răng.
Ôm kẻ đầu sỏ quay về phòng, Lê Quốc Nam không chút nương tay quăng Nhan Hướng Minh lên trên giường: “Hướng Minh, thằng nhóc không có lương tâm, nếu không phải vì cháu thì làm sao mà cậu lại phải chịu ấm ức như vậy, quả nhiên người mà có đầu óc bình thường thì chẳng ai đi nghe lén làm gì!”
Hướng Minh giãy dụa cố gắng cứu mình ra khỏi chăn bông, ngồi ở trên giường, vừa sửa sang lại ngoại hình của mình, vừa bĩu môi nói: “Bỗng dưng hôm nay cậu nói với cháu rằng muốn đưa chúng ta đến Hải Phòng… Cháu cảm thấy có chút kỳ lạ, cho nên…”
Bĩu môi, Hướng Minh sờ lên mái tóc đã được sửa lại gọng gàng như ý, tự mình bước ra khỏi giường: “Cậu ơi, là Hướng Minh sai, Hướng Minh bảo đảm sẽ không có lần sau”
“Còn có lần sau nữa sao! Hướng Minh, nếu như còn có lần sau nữa thì chắc có lẽ cháu chỉ có thể chờ đến tiết Thanh Minh để mà thắp nhang cho chú Nam thôi…”
Vẻ mặt Lê Quốc Nam buồn rười rượi nằm ỳ trên giường, rốt cuộc là ngủ trên giường mềm mại sung sướng như thế không chịu, hết lần này tới lân khác cứ thích đi xem náo nhiệt, haizz… .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Chú Nam, chú cứ đi ngủ trước đi, Hướng Minh sẽ tự học.’ Nhan Hướng Minh nhìn Lê Quốc Nam, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn học, cũng may hai người bọn họ đã trải qua chuyện này cũng khá nhiều lần, một kẻ nằm một người ngồi cũng rất hạnh phúc.
Nhan Nhã Quỳnh nhìn Nhan Kiến Định hiếm khi bị chật vật như vậy, “phốc”
một cái rồi bật cười.
Nhan Kiến Định bất đắc dĩ chỉnh trang lại quần áo của mình một chút, trừng mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh, trong ánh mắt ngầm có ý lên án, như thể muốn nói rằng anh ấy như cậy là vì ai chứ.
“Được rồi, ngừng một chút đi kẻo cười đến mức sốc hông, mấy ngày nay em và Hướng Minh ở nhà thu dọn đồ đạc, anh sẽ sắp xếp chuyện của Giang Anh Tuấn, sẽ không để anh ta đến quấy rây chúng ta”.
“Được, anh trai, anh đi nhanh lên đi, em đến xem anh Quốc Nam thử một chút”
Nhan Nhã Quỳnh cười đẩy Nhan Kiến Định ra trước cửa phòng mình, ghét bỏ thay quần áo trước, sau đó chắp hai tay sau lưng, bước hình chữ bát đi về phía phòng của Nhan Hướng Minh.
“Anh Quốc Nam, nằm trên giường có thoải mái không?”
Nhan Nhã Quỳnh lặng lẽ mở cửa, nhẹ nhàng khoan thai bước đến bên giường, giọng nói u oán: “Hướng Minh cũng đã ngồi ở chỗ kia rồi, anh nói thử xem nếu như em nói với anh trai một chút thì…”
Lê Quốc Nam y như một con lật đật trở mình, động tác linh hoạt không hề giống với người cao một mét tám, trong phút chốc đã nhảy đến bên cạnh Nhan Hướng Minh, giả vờ giả vịt câm sách, rung đùi bắt đầu đọc.
Ánh mắt của Nhan Nhã Quỳnh hơi đảo một chút, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, vỗ vỗ đùi của mình rồi cười: “Anh Quốc Nam, phản ứng của anh mỗi lần đều không giống nhau, thật sự rất thú vị, anh đã làm như thế nào mà hay vậy…!”
Danh sách chương