Chương 1153

“Tao thật sự là già rồi, nếu không tao sẽ không nghĩ ra cái cách ngu xuẩn như vậy đế cho mày lợi dụng sơ hở, muốn mang đi thì có thể, mấy người bên cạnh tao có liên quan cũng đưa đi đi, nếu không ngày nào đó bị tao bắt được, tao không có dễ nói chuyện như hôm nay đâu.

Công tước Otto phủi quần áo, quan sát xung quanh, không nhìn ra sự khác biệt, liền lạnh lùng hừ một tiếng lùng, thầm nghĩ: “Ẩn nấp cũng đủ tốt đấy, người bên cạnh ông ta đều được tuyển chọn và sàng lọc cẩn thận, có thể chui vào chứng tỏ bản lĩnh không tệ.

“Lời ông nói thật khiến người khác đau lòng, tôi là con của ông, tôi thông minh như vậy, ông làm sao có thể ngu ngốc được”

“Đúng là người của tôi tôi nhất định sẽ mang hết đi, nhưng không phải người của tôi, ông lại âm thầm nhét vào, không sợ tối hôm đó tôi trả lại hết cho ông sao?”

Vừa nói vừa cười híp mắt đếm số người có mặt tại ngang ngược mang mười người đã được rửa sạch sẽ rời đi.

“Thưa ngài, có cần chúng tôi đuổi theo đoạt lại không?”

Nhìn thấy con vịt đã đến bên miệng còn bị người khác cướp mất, Đỗ Huy liếc nhìn sắc mặt ảm đạm rõ ràng của Công tước Otto, ghé vào tai ông ta thì thầm.

“Không được, cứ để nó mang đi, tìm người theo dõi xem nó đã đi đâu, chuyện khác tạm thời không cần xen vào”

Nói xong, ông ta trực tiếp xoay người rời đi, vừa đi về phía trước vừa ho khan, đầu tóc bạc trắng, nhìn qua liền thấy đau lòng.

Đỗ Huy chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu lại, nhanh chóng dứt khoát giao việc, mang theo đám người lặng lẽ rời đi.

Có một số việc, mặc dù Công tước Otto không nói gì nhưng không có nghĩa là mọi người không biết, lần này thả cho người ta chạy thì chắc chản lần sau cũng không giữ được. Người ta đều đã đi đại tiện ngay trước cửa nhà mình, không trả lại một phần lễ lớn thì đúng là không ổn.

Mặc dù Công tước Otto không biết hành động của Đỗ Huy như thế.

nào nhưng cũng đoán được mấy phần, trực tiếp quay về, không gọi anh ta tất nhiên chính là ngầm đồng ý. Gần đây lòng của Abel quá lớn rồi, đã đến lúc phải giảm bớt lòng hăng hái của anh ta!

Sau khi trở lại phòng, ông ta vịn vào bức tường từ từ ngồi xuống giường, hít thở sâu vài cái mới cảm thấy thoải mái hơn.

Nước da vốn dĩ xanh tím từ từ trở lại bình thường, ông ta lấy hộp thuốc bên hông ra, khó khăn cởi bỏ quần áo rồi cởi từng lớp băng quấn trên ngực, vết thương lại bị rỉ máu. May mà sợi chỉ khâu lại vết thương không bị gì, ông ta khử trùng đơn giản, bôi thuốc rồi quấn lại, sau khi làm xong, quần áo đã ướt gần hết.

Ở phía bên kia, NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đã thăm dò được đại khái sau cả ngày phân loại và điều tra dữ liệu.

Tin tức rời đi của Abel cũng đến tay họ, Abel và Công tước Otto.

đều không ở, đây là cơ hội tốt nhất để rời đi, nhưng bên ngoài số người chờ đợi muốn bắt bọn họ còn nhiều hơn trước kia gấp mấy lần.

Tra tới tra lui cuối cùng cũng tra ra được Aron và hai người còn lại, sắc mặt NhanKiến Định cũng tái mét, cơ hội thoáng cái đã vụt mất, nếu động tác của anh ấy không nhanh lên thì không thể nào giúp được ông ngoại! Vì vậy, làm thế nào để loại bỏ nó trở thành một vấn đề lớn.

“Nhà của Abel quả thực đã bị ông ngoại sai người thiêu rụi. Mười người cứu chúng ta trước đó một người cũng không ra được, nhứng chứng cứ mà chúng ta mang đến, bao gồm cả thư từ và các bằng chứng khác đều bị đốt thành tro”

Hoäc Anh Tuấn nghe điện thoại rồi quay lại, sắc mặt vô cùng khó nhìn nói với NhanKiến Định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện