Cho đến khi cảm thấy ống tay áo hơi bị rách và giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Anh Tuấn à, nếu như, em chỉ nói là nếu như chúng ta gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn bất luận như: thế nào anh cũng phải đưa Hướng Minh rời khỏi, được không?”
Cô biết rõ bản thân nặng như thế nào, nếu phía sau thật sự có người đuổi theo kịp thì cô chắc chắn không thể chạy thoát được bởi vậy thay vì gây rắc rối cho mọi người thì chỉ bằng cứ để cô ở lại, Abel sẽ không bao giờ giết cô.
Chỉ cần không chết và chỉ cần mọi người có thể chạy được ra ngoài thì cô mới có cơ hội được cứu ra nếu không mọi người sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Nói cái gì ngớ ngẩn vậy, em nghĩ anh là loại người như vậy sao?
Cho dù có chết thì anh cũng sẽ chết cùng với em còn Hướng Minh và Tinh Hòa thì không cần phải lo lắng, nếu chúng ta không còn nữa thì chúng sẽ được anh trai chăm sóc!”
Giang Anh Tuấn rất cởi mở nhưng cũng rất bảo thủ.
Trong mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có mình Nhan Nhã Quỳnh, anh thích NhanHướng Minh và Tinh Hòa bởi vì chúng do Nhan Nhã Quỳnh sinh ra nếu không theo tính khí của anh thì làm sao có thể thích trẻ con được.
“Nhưng..”
Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn rồi lo lắng mà bám chặt vào người anh, cô liếc nhìn Hướng Minh đang ngồi nghỉ ngơi mà cảm thấy đau nhói trong lòng sau đó cô lại quay đầu nhìn sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống mím môi và không nói gì.
“Đi bộ thêm hai vòng nữa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi”
Nếu không đi lại một chút thì sau mười phút nghỉ ngơi sẽ không thể đứng lên mà đi được, Hoäc Anh Tuấn liền bình tĩnh chuyển đề tài.
Sau khi được vài bước và đợi cho Nhan Nhã Quỳnh có thể tự mình bước đi thì anh mới buông tay ra để cô tự đi thêm hai vòng, sau đó đỡ cô ngồi lại xuống gốc cây để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi và giúp cô xoa bóp chân.
Bọn họ không động đậy mà ngồi yên lặng bên gốc cây và chỉ nghe thấy tiếng “xào xạc” từ gió thổi qua lá ở phía xa.
Không lâu sau Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy bản thân đã hô hấp bình thường trở lại và thời gian trôi qua cũng thật nhanh, đã hết mười phút rồi.
“Cần phải nhanh lên một chút, có lẽ ở phía sau có người đuổi theo”
Cũng không biết anh ta phán đoán như thế nào nhưng người đội trưởng sờ vào thân cây rồi đứng thẳng lưng, cả người giống như cây súng dựng lên vậy.
“Ước chừng phải đi trong bao lâu nữa”
Bên cạnh không phải là một đứa trẻ thì chính là một người phụ nữ thậm chí có một người vẫn còn sơ sinh vì vậy NhanKiến Định biết rất rõ một đội như thế này không thể đi quá xa được, tốt hơn là nên tìm một nơi ẩn nấp để trốn qua đêm. . Đam Mỹ Cổ Đại
Đợi đến sáng mai ông ngoại chưa thấy họ quay lại chắc chắn sẽ phái người đi tìm.
Điều này không chỉ an toàn hơn và tiết kiệm sức lực hơn mà còn có thể xem xét về tình hình trước mắt vẫn chưa rõ.
“Với tốc độ vừa rồi sẽ mất khoảng mười lăm phút, nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ mất hơn ba mươi phút nhưng tôi không khuyên mọi người về ý kiến tìm một nơi để trốn bởi vì đắng sau có quá nhiều người đang đuổi theo và dù ở đâu cũng sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa, anh hãy nhìn xung quang xem”
Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay vào bốn phía rồi nói tiếp.
“Chỗ này bằng phẳng thậm chí còn không có nhiều cây cao cho nên căn bản là không đủ chỗ cho mọi người trốn, thưa ngài, chúng ta phải tăng tốc độ thôi cho dù người của tôi có thể đánh nhiều người nhưng đông như vậy thì tôi không chắc!”
Cô biết rõ bản thân nặng như thế nào, nếu phía sau thật sự có người đuổi theo kịp thì cô chắc chắn không thể chạy thoát được bởi vậy thay vì gây rắc rối cho mọi người thì chỉ bằng cứ để cô ở lại, Abel sẽ không bao giờ giết cô.
Chỉ cần không chết và chỉ cần mọi người có thể chạy được ra ngoài thì cô mới có cơ hội được cứu ra nếu không mọi người sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Nói cái gì ngớ ngẩn vậy, em nghĩ anh là loại người như vậy sao?
Cho dù có chết thì anh cũng sẽ chết cùng với em còn Hướng Minh và Tinh Hòa thì không cần phải lo lắng, nếu chúng ta không còn nữa thì chúng sẽ được anh trai chăm sóc!”
Giang Anh Tuấn rất cởi mở nhưng cũng rất bảo thủ.
Trong mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có mình Nhan Nhã Quỳnh, anh thích NhanHướng Minh và Tinh Hòa bởi vì chúng do Nhan Nhã Quỳnh sinh ra nếu không theo tính khí của anh thì làm sao có thể thích trẻ con được.
“Nhưng..”
Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn rồi lo lắng mà bám chặt vào người anh, cô liếc nhìn Hướng Minh đang ngồi nghỉ ngơi mà cảm thấy đau nhói trong lòng sau đó cô lại quay đầu nhìn sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống mím môi và không nói gì.
“Đi bộ thêm hai vòng nữa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi”
Nếu không đi lại một chút thì sau mười phút nghỉ ngơi sẽ không thể đứng lên mà đi được, Hoäc Anh Tuấn liền bình tĩnh chuyển đề tài.
Sau khi được vài bước và đợi cho Nhan Nhã Quỳnh có thể tự mình bước đi thì anh mới buông tay ra để cô tự đi thêm hai vòng, sau đó đỡ cô ngồi lại xuống gốc cây để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi và giúp cô xoa bóp chân.
Bọn họ không động đậy mà ngồi yên lặng bên gốc cây và chỉ nghe thấy tiếng “xào xạc” từ gió thổi qua lá ở phía xa.
Không lâu sau Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy bản thân đã hô hấp bình thường trở lại và thời gian trôi qua cũng thật nhanh, đã hết mười phút rồi.
“Cần phải nhanh lên một chút, có lẽ ở phía sau có người đuổi theo”
Cũng không biết anh ta phán đoán như thế nào nhưng người đội trưởng sờ vào thân cây rồi đứng thẳng lưng, cả người giống như cây súng dựng lên vậy.
“Ước chừng phải đi trong bao lâu nữa”
Bên cạnh không phải là một đứa trẻ thì chính là một người phụ nữ thậm chí có một người vẫn còn sơ sinh vì vậy NhanKiến Định biết rất rõ một đội như thế này không thể đi quá xa được, tốt hơn là nên tìm một nơi ẩn nấp để trốn qua đêm. . Đam Mỹ Cổ Đại
Đợi đến sáng mai ông ngoại chưa thấy họ quay lại chắc chắn sẽ phái người đi tìm.
Điều này không chỉ an toàn hơn và tiết kiệm sức lực hơn mà còn có thể xem xét về tình hình trước mắt vẫn chưa rõ.
“Với tốc độ vừa rồi sẽ mất khoảng mười lăm phút, nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ mất hơn ba mươi phút nhưng tôi không khuyên mọi người về ý kiến tìm một nơi để trốn bởi vì đắng sau có quá nhiều người đang đuổi theo và dù ở đâu cũng sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa, anh hãy nhìn xung quang xem”
Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay vào bốn phía rồi nói tiếp.
“Chỗ này bằng phẳng thậm chí còn không có nhiều cây cao cho nên căn bản là không đủ chỗ cho mọi người trốn, thưa ngài, chúng ta phải tăng tốc độ thôi cho dù người của tôi có thể đánh nhiều người nhưng đông như vậy thì tôi không chắc!”
Danh sách chương