Tư Đồ Liệt và Tư Đồ Dao nhìn thấy trên giường tự dưng xuất hiện thêm một thân thể bé bỏng thì tỏ vẻ khó hiểu.

“Chuyện gì thế này?” Tư Đồ Liệt chỉ vào cơ thể bé bỏng của thằng nhóc và hỏi bằng giọng ngạc nhiên tột độ: “Sao nó đến đây? Nó sao lại… sao lại tự dưng xuất hiện ở đây?”

Tư Đồ Dao rảo bước đến cửa, mở cửa ra ra nhìn chung quanh.

Cùng lúc đó Tư Đồ Liệt đi đến bên cửa sổ, đứng khuất sau màn thăm dò bên ngoài.

Một lát sau, Tư Đồ Liệt vén hẳn màn cửa ra, Tư Đồ Dao vội vàng khóa cửa lại, hai người lắc đầu với nhau rồi lần lượt trở về bên giường, nghiêm túc nhìn hai mẹ con họ bằng ánh mắt phức tạp.

Hồng Diệp đẩy Tinh Hà một cái.

Tinh Hà kêu khẽ rồi biến mất.

Thân thể bé bỏng trên giường cựa quậy, mắt từ từ hé ra.

Tiểu Tinh Hà ngồi bật dậy nhìn chung quanh, lập tức nhảy xuống giường, chui vào giữa hai chiếc ghế sô pha ôm gối khúm núm cố gắng lẩn trốn.

Nơi đây không còn là thế giới nó cảm thấy an toàn nữa, nơi đây là thế giới hiện thực, điều nó có thể làm là cố gắng làm mất đi giác quan và đưa mình quay về thế giới mang lại cảm giác an toàn cho nó.

Tư Đồ siết lấy ngực áo của mình.

Hà Sinh thở dài nhè nhẹ và hỏi: “Đó là con anh à?”

Tư Đồ không đáp.

Tư Đồ Liệt nhướng mày nhìn Tiểu Tinh Hà đang co ro trốn trong kẽ hở sô pha rồi quát lên: “Ra đây!”

Tư Đồ Dao kéo ông lại, nhỏ giọng bày tỏ sự bất bình: “Ba, đừng làm dữ như vậy, thằng bé bị các người dọa gần chết rồi. Khụ khụ!”

Tư Đồ Dao đến bên sô pha và ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Tinh Hà, “Tinh Hà, là cô đây.”

Mắt Tinh Hà dán chặt xuống đất.

“Tinh Hà? Con có nghe thấy cô nói gì không? Con nói cho cô biết sao con lại đến đây được không Tinh Hà?”

Tinh Hà không có phản ứng.

Tư Đồ Liệt đi đến đẩy nhẹ con gái ra, “Sức khỏe con không tốt, qua bên kia ngồi đi. Để ba hỏi nó!”

“Ba, đừng như vậy! Thằng bé này có làm gì sai đâu?” Tư Đồ Dao đứng chắn trước mặt Tư Đồ Liệt.

“Sai? Vì nó mà Tranh Tử đã chết, mẹ con phát điên, gia đình chúng ta sắp tan nát, nó không có lỗi, nó có tội.”

“Ba!”

“Ba từng nói đừng bao giờ để ba nhìn thấy nó. Ba không quan tâm là ai đưa nó đến đây và có mục đích gì, ba chỉ muốn nó trả lời câu hỏi của ba rồi làm ơn khiến nó biến mất trước mặt ba bằng tốc độ nhanh nhất.”

“Ba, đứa bé này bị tự kỷ, dù ba có đánh chết nó cũng không hỏi được gì đâu.” Tư Đồ Dao húng hắng ho hai tiếng, lấy bình thuốc nhỏ trong túi xách ra uống thêm một viên.

Tư Đồ Liệt mặc kệ Tiểu Tinh Hà, quay sang hỏi con gái đầy vẻ ngờ vực: “Con cứ uống thuốc thế này có sao không đấy?”

“Không sao, không chết nổi đâu ba.” Tư Đồ Dao mỉm cười rồi chuyển chủ đề, đẩy ba mình đến ngồi vào ghế dựa đặt cạnh giường.

“Ba.” Tư Đồ Dao ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh Tinh Hà, vuốt tóc nó, chần chừ chốc lát mới nói: “Thật ra con cũng không phải cố ý đến đây.”

“Là sao?”

“Tức là lúc còn ở nhà họ Tôn, con mơ thấy một giấc mơ rất lạ, vâng, còn thường nằm mơ lắm, trong mơ con bị một trúng một tia sét, sau đó cảm thấy đầu đau dữ dội, được một lát thì hình như nghe thấy tiếng mở cửa. Con cũng chẳng biết đó là mơ hay thật, tóm lại sau khi tỉnh dậy con phát hiện mình đã ngồi trong đại sảnh của viện điều dưỡng.”

“Không có ai nhìn thấy con đi vào sao?”

“Không có, góc con ngồi khuất lắm. Con từng hỏi tiếp tân có thấy ai đưa con đến không, họ bảo thậm chí họ còn chẳng biết con vào từ lúc nào.”

“Giống nó.”

“Vâng.”

Hai người lại nhìn sang Tư Đồ Tinh Hà.

Tư Đồ Dao vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Tinh Hà, “Ba, còn một việc nữa…”

“Việc gì?”

“Con nghe lén Tôn Phúc và Tôn Quốc Hoằng nói chuyện, hình như dạo gần đây Tôn Quốc Hoằng mắc phải bệnh lạ, đến bất cứ nơi nào cũng không dám tắt đèn, vì vừa tắt đèn là sẽ nhìn thấy…”

Tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, Tư Đồ Dao lấy điện thoại ra xem, cô cười lạnh một tiếng rồi bắt máy.

Tư Đồ Liệt hỏi: “Ai đấy? Tôn Quốc Hoằng?”

Tư Đồ Dao gật đầu.

“Mở loa ngoài, ba muốn nghe xem nó nói gì.” Tư Đồ Liệt không cho con gái cơ hội từ chối.

Tư Đồ Dao mỉm cười hờ hững và mở loa ngoài.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Thứ đàn bà độc ác Tư Đồ Dao nhà cô, những chuyện này còn chẳng phải do cô giả thần giả quỷ?” Vừa mở loa ngoài, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng chửi rủa độc địa.

“Quốc Hoằng? Anh sao rồi? Anh đang nói cái gì? Khụ khụ?” Thái độ của Tư Đồ Dao đột nhiên thay đổi, giọng cô trở nên dịu dàng và đau khổ.

“Cô còn giả vờ! Thứ độc ác nhà cô! Thầy pháp nói với tôi cô đang âm thầm giở trò ma quỷ, ông ấy đuổi theo nó đến nhà chúng ta kia kìa…”

“Quốc Hoằng!” Tư Đồ Dao ngắt lời gã: “Thầy pháp cái gì? Ba đang trong giai đoạn mấu chốt, anh sao có thể qua lại với đám thầy bà của thế giới bên kia? Nhỡ để người khác hay biết dù ba em có nhúng tay vào cũng khó lòng giúp được ba đấy. Có phải anh bị người ta dụ dỗ rồi không? Chuyện bị gạt cả mớ tiền lần trước anh còn chưa chừa sao?”

“Câm mồm! Đừng xem tôi như con nít!”

“Được được, em không nói anh nữa, khụ khụ, Quốc Hoằng, chúng mình làm vợ chồng bao nhiêu năm nay, em đối xử với anh thế nào trong lòng anh chắc cũng rõ. Hôm nay anh không biết phải trái đúng sai đã mắng em độc ác, em… Hu hu hu… Sức khỏe em không tốt, chuyện anh có bồ nhí em là người hay biết cuối cùng, ba mẹ đều che giấu giùm anh, nhưng anh xem em có nói anh tiếng nào không?”

Sắc mặt Tư Đồ Liệt tỏ vẻ quái lạ, dường như ông ta không ngờ con gái mình lại còn một bộ mặt này.

Trong góc phòng, Tư Đồ hình như đang vùng vẫy với gì đó, nhưng đột nhiên lại mỉm cười. Đây chính là chị của anh ta, ngoài cha ruột và em trai, chị không bao giờ để lộ vẻ mạnh mẽ của mình trước mặt bất cứ một ai. Rất gian xảo, rất thông minh.

Bên kia điện thoại, Tôn Quốc Hoằng hình như cứng họng trong chốc lát.

Tư Đồ Dao thút thít khóc, tiếng khóc của cô yếu ớt, nhỏ nhẹ khiến người khác phải thương xót, “Bạn tốt của anh là Đỗ Uy từng tìm em mấy lần, nói muốn bán tin quan trọng cho em, em cảm thấy anh ta không có ý tốt nên không để ý đến anh ta.”

“Đỗ Uy từng tìm cô?” Tôn Quốc Hoằng vừa ngờ vực vừa nổi giận.

“Vâng, bây giờ em đã biết anh ta muốn bán cho em tin gì rồi, cô gái kia của anh từng tới tìm em.”

“Trân Trân tới tìm cô?” Giọng Tôn Quốc Hoằng đột nhiên cao vút.

“Vâng ạ, cô ấy vác cái bụng to đến ra oai với thứ hoa tàn ít bướm sắp lìa đời em đây. Quốc Hoằng, em yêu anh nhường nào mà anh lại nỡ bảo cô gái của anh đến làm nhục em như vậy…”

Tư Đồ Dao nấc lên một tiếng, “Em biết mấy năm nay em bệnh tật liên miên, không thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, anh lạnh nhạt với em cũng là chuyện thường. Em từng nghĩ muốn ly hôn để trả tự do cho anh, nhưng ba mẹ lại bảo làm vậy sẽ khiến gia đình mình mang tiếng, tương lai anh phải theo con đường chính trị, nếu để những chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng thì tiền đồ của anh sẽ bị hủy mất.”

“Quốc Hoằng, có thể anh đã chẳng còn yêu em nữa, có thể vì em quá ngốc, em sợ ảnh hưởng đến tương lai của anh nên thà để anh hận em cũng vẫn muốn đợi đến khi anh đứng vững trong giới chính trị rồi mới rời khỏi anh. Dù sao với tấm thân tàn này của em, em còn sống được mấy năm nữa chứ?”

Tôn Quốc Hoằng im lặng.

“Nhưng cô bạn gái của anh chỉ mấy năm thôi cũng chẳng muốn đợi, trước mặt bao nhiêu người lại vác cái bụng to tướng đến sỉ nhục em, lúc ấy nào phải chỉ có mình em ở đó, em mất mặt còn anh thì sao? Thôi, em nói những điều này anh lại bảo em nói xấu người yêu của anh. Nhưng ai bảo em yêu anh đến mức không màng anh có hận em hay không, vậy nên em vẫn phải nói. Anh bảo cô bồ của anh kiên nhẫn thêm đi, sớm muộn cũng có ngày cô ấy trở thành vợ chính thức của anh, con của cô ấy sẽ mang họ Tôn thôi, vội vàng hấp tấp chỉ tổ làm trò cười lúc trà dư tửu hậu cho người khác và cản trở đường công danh của anh chứ có được lợi ích gì đâu? Khụ khụ!”

Tôn Quốc Hoằng im lặng rất lâu mới nói: “Thật sự không phải cô hại tôi?”

“Em hại anh? Ha ha! Nực cười… Anh lại nghĩ em hại anh? Làm sao em có thể hại anh? Em hạ độc anh? Hay thuê sát thủ giết anh? Hay giao sổ sách của anh cho cảnh sát? Anh đừng quên em chả bao giờ đến công ty của anh, phòng làm việc của anh từ sau lần anh bảo không cho em vào, em cũng chẳng bao giờ đặt chân đến nữa, mà dù vào thì đã sao? Mấy năm nay anh về nhà được bao nhiêu lần? Quốc Hoằng à Quốc Hoằng…”

Thành Chu phải bật ngón cái khen Tư Đồ Dao, nếu chẳng phải giọng nói ai oán và vẻ mặt của cô không khớp với nhau, có lẽ cả người lẫn quỷ trong căn phòng này đều cho rằng cô ấy yêu Tôn Quốc Hoằng đến chết đi sống lại.

Nhưng vì sao Tư Đồ Dao lại làm thế? Tư Đồ Dao cố ý cho đối phương thời gian để bình tĩnh lại rồi mới nói: “Quốc Hoằng, ông thầy anh mời đến có đang ở bên cạnh anh không?”

“…Có.”

“Ông ấy đang nghe chúng ta nói chuyện sao?”

“Ừ.”

“Ông ấy từ đâu ra vậy? Quốc Hoằng, anh gặp phải chuyện gì không?” Giọng của Tư Đồ Dao tràn ngập quan tâm lo lắng.

Tôn Quốc Hoằng không muốn nói thật với Tư Đồ Dao nên chỉ đáp qua loa: “Có người dùng phép thuật hại anh, thầy đi ngang qua cứu anh.”

Tư Đồ Dao thấp giọng hỏi đầy vẻ hoài nghi: “Trùng hợp vậy ư? Lúc đó anh đang ở đâu?”

“Quán cà phê.”

“Thầy pháp đó đến từ lúc nào? Quốc Hoằng, anh có chắc chuyện đó không phải do bạn bè đùa với anh không? Quốc Hoằng à, khoảng thời gian này rất mấu chốt với ba, anh… Tốt nhất hãy cẩn thận với người bên cạnh mình. Anh có tin em hay không cũng không sao, em chỉ hy vọng anh mọi chuyện suôn sẻ anh có hiểu không?”

Thành Chu thật sự phải quỳ rạp dưới chân chị gái Tư Đồ Dao này rồi, đúng là diễn xuất phái thực lực!

Mấy câu này của chị Dao tuy không nói rõ nhưng càng khiến người khác hoài nghi ông thầy pháp lai lịch mơ hồ kia.

Tôn Quốc Hoằng chỉ cần không phải não phẳng nhất định sẽ sinh lòng hoài nghi, huống hồ gã còn là người tự xưng thông minh.

Người thông minh chính là những kẻ đa nghi nhất.

Một lát sau, Tôn Quốc Hoằng hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở viện điều dưỡng thăm mẹ em.”

Tôn Quốc Hoằng hình như nói gì đó bên kia rồi mới trả lời Tư Đồ Dao: “Có phải em hại anh hay không anh đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, nếu em, nếu em…”

“Quốc Hoằng.” Tư Đồ Dao ngắt lời gã, “Hai đứa mình ly hôn đi.”

Nói xong, Tư Đồ Dao lập tức cúp điện thoại.

Tư Đồ Liệt không biết nên phải thể hiện ra vẻ mặt gì với con gái nữa, bởi thế ông đành hắng giọng bảo: “Ly hôn đi, vốn nên rời khỏi thằng súc sinh đó từ sớm.”

Tư Đồ Dao cười bảo: “Ba, ba nói gì vậy? Tôn Quốc Hoằng đời nào lại ly hôn với con, ba mẹ hắn cũng không đồng ý đâu. Ba đừng thấy hắn đối xử với ả nhân tình nhân ngãi kia có tình nghĩa lắm, con chưa chết hắn tuyệt đối không dám công khai chuyện ả ta và đứa con riêng ấy đâu.”

“Tiểu Dao, rốt cuộc con tính làm thế nào?”

Tư Đồ Dao chỉ cười không đáp.

Hà Sinh cũng nhịn không được bảo với Tư Đồ: “Chị anh cừ quá.”

Tư Đồ kiêu ngạo.

Hà Sinh bất cẩn còn chêm thêm một câu: “Hồi nhỏ chắc anh bị chị anh ăn hiếp dữ lắm ha?”

“Hà Sinh.” Tư Đồ quàng vai bá cổ Hà Sinh.

“Hửm?”

“Có phải cậu muốn tôi ăn hiếp cậu thử xem không?”

Hà Sinh lập tức biến mất rồi trốn đến sau lưng Tiểu Tinh Hà. Hà Sinh vốn mềm lòng, với Hồng Diệp cậu còn có thể thương yêu cưng chiều chứ đừng nói Tiểu Tinh Hà bé bỏng mắc bệnh tự kỷ?

Hà Sinh lấy chocolate ra dỗ thằng bé.

Nhưng Tiểu Tinh Hà không để ý đến cậu, Hà Sinh rất hụt hẫng.

Hà Sinh lại nhoáng cái xuất hiện bên cạnh Tư Đồ và đẩy anh một cái.

“Sao?” Tư Đồ nghiêng đầu nhìn cậu.

Hà Sinh hất cằm về phía Tiểu Tinh Hà, “Con trai anh bên kia kìa.”

Tư Đồ nhún vai, “Ba mẹ và chị tôi cũng có mặt.”

Thành Chu cười bảo: “Anh có thể chạy qua ôm họ, bọn tôi không để ý đâu.”

Hà Sinh gật đầu.

Tư Đồ trừng mắt Thành Chu, nhưng bắt gặp Hồng Diệp đang ở kế bên trông như sắp mưu tính gì đó thì lập tức chuyển mục tiêu sang Hà Sinh.

Hà Sinh cười khổ bảo: “Em dễ ăn hiếp lắm đúng không?”

Tư Đồ thật thà gật đầu.

Hà Sinh trừng mắt, “Anh cứ trơ mắt nhìn con trai mình ngồi co ro ở đó hả?”

Tư Đồ lúng túng đáp: “Chứ tôi phải làm thế nào?”

Hà Sinh ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào anh chưa bao giờ tiếp xúc với nó?”

Tư Đồ không nói gì.

Thành Chu nhìn Tiểu Tinh Hà rồi dắt Hồng Diệp qua hỏi Tư Đồ, “Mẹ anh không sao chứ?”

“Cũng vậy thôi. Tinh thần bà ấy bị tổn thương, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ đỡ.”

Thành Chu đánh bạo khều Tư Đồ, “Kìa, con trai anh ở bên đó đó.”

“Tôi nhìn thấy rồi! Mấy người đâu cần phải lần lượt tới nhắc tôi!”

Thành Chu và Hà Sinh cùng nhìn anh ta bằng ánh mắt không vừa lòng.

Bị hai người nhìn chằm chằm, Tư Đồ cuối cùng đành phải đầu hàng, “Tôi qua đó, tôi đi qua đó bây giờ đây có được chưa?”

Tư Đồ hít sâu vào một hơi rồi từng bước từng bước đến gần Tiểu Tinh Hà.

Hồng Diệp túm áo ông già nhà nó, “Con cá Tư Đồ nhất định không thương con mình.”

“Bậy nào! Làm gì có người cha nào không thương con mình?”

Hồng Diệp đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ba ơi, vậy ba của ba có thương ba không?”

Thành Chu: “…Sao đột nhiên con lại nghĩ đến chuyện đó?”

“Bởi vì ba chẳng bao giờ chịu dẫn con đi gặp bà nội, ba hại con thiếu mất tình bà cháu thiêng liêng! Ba có biết không, con nít bây giờ đứa nào cũng có sáu bao lì xì, còn con chỉ có một, con đáng thương lắm đúng không?”

Thành Chu… chỉ thấy một đàn quạ quang quác bay qua.

“Giải quyết xong chuyện của Tư Đồ chúng ta đi thăm bà nội đi ba, hứa rồi nha, ngoéo tay nhau một trăm năm không được nuốt lời!” Hồng Diệp không đợi ông già đồng ý đã hoàn thành “quá trình” trên tay anh nhà.

Thành Chu giơ cổ tay bị cắn lên xem và cười bất đắc dĩ.

“Quác!”

Ủa? Hình như nghe thấy tiếng quạ thật?

“Cốp cốp!” Có thứ gì đó đập vào cửa sổ.

Hai cha con Tư Đồ đồng loạt nhìn ra cửa sổ.

Tư Đồ Liệt ra hiệu bảo con gái đừng nhúc nhích, còn ông ta thì đến bên cửa sổ hé màn nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt Tư Đồ Liệt như đông lại.

“Ba? Bên ngoài có gì thế?” Tư Đồ Dao hỏi.

Tư Đồ Liệt chỉ ra ngoài, quay đầu trả lời bằng giọng không dám chắc cho lắm: “Bên ngoài… có quạ. Nhiều quạ lắm, hình như đều đang nhìn chằm chằm vào nơi của chúng ta… Trời ơi! Nhất định là ba nhìn nhầm rồi! Tiểu Dao, gọi bảo vệ, trong phòng này nhất định có người đã bỏ thuốc tạo ảo giác. Những con quạ đó, còn có… đứa bé đó, chúng chắc chắn không thể nào là thật. Chúng ta bị ảo giác rồi!”

Tư Đồ Dao không tin, cô đi đến bên sô pha nhẹ nhàng chạm vào Tiểu Tinh Hà, “Ba, không phải ảo giác, Tinh Hà đúng là ở đây.”

“Không, nhất định có vấn đề. Trước đây thậm chí ba còn nhìn thấy Tranh Tử đứng ngoài cửa sổ…” Tư Đồ Liệt bưng mặt ngồi phịch xuống ghế.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tư Đồ.

Tư Đồ nhún vai, “Có thân thể rồi mà đôi lúc quên nên lỡ bị ông già liếc thấy.”

Thành Chu hỏi Hồng Diệp: “Quạ ngoài kia do con gọi đến à?”

Hồng Diệp giơ tay vẽ một vòng trên không trung rồi chỉ về hướng Tư Đồ Tinh Hà.

“Chúng là bạn của nó, không phải của con. Con nói rồi mà, sức mạnh tinh thần của nó rất dữ dội, còn hơn cả Tư Đồ. Tư Đồ này, đây là gien di truyền nhà ngươi à?”

Tư Đồ quay lại nhún vai, “Chắc là từ bên nhà mẹ tôi, à nói luôn, vấn đề này sau khi nhìn thấy bóng trắng tôi mới vỡ lẽ.”

Hồng Diệp khoanh tay, bĩu môi và nói đầy vẻ khinh bỉ: “Có sức mạnh tinh thần dữ dội như vậy mà đến giờ vẫn chưa xử lý xong kẻ thù, đúng là toàn lũ ngốc.”

Tư Đồ… nhịn.

Nhưng Hồng Diệp nào chịu bỏ qua cho anh ta, nó tiếp tục giễu cợt: “Đừng nói tới giờ các ngươi vẫn chưa khẳng định được kẻ thù là ai nha?”

Tư Đồ dừng bước, xoay người lại và nói từng chữ một: “Boss ơi, không cần ngài đây nhọc lòng, kẻ thù nhà tôi bọn tôi sẽ tự giải quyết.”

“Thế nhanh tí đi. Với cả ngươi không cần đứa con này thật à? Cho ta làm điểm tâm được không, còn cả linh hồn của chị và mẹ ngươi cũng khá… Ư ư!” Hồng Diệp quơ quào chống lại việc ba nó đang bịt miệng nó.

Thành Chu ôm Hồng Diệp, bịt miệng nó lại và áy náy nói với Tư Đồ: “Con nít chưa hiểu chuyện nên chỉ nói lung tung, anh đừng để ý đến nó, chốc về nhà tôi dạy dỗ nó lại.”

Khóe miệng Tư Đồ giật giật, “Cảm ơn, dạy dỗ thì khỏi, làm phiền ngài tối về cho ngài ấy ăn no chút là được rồi.”

Thành Chu luôn mồm đồng ý.

Vẻ mặt Hà Sinh quái quái.

Hồng Diệp chợt thôi không vùng vẫy nữa, nó dùng sức đẩy ông già nó ra, ngước lên và nở nụ cười ngọt ngào với ông già nhà nó: “Ba yêu dấu của con ơi, ba nói thật ấy à? Tối nay ba sẽ cho con ăn no thêm chút chút?”

“Ừa, ừa, tối cho con ăn khuya đến no cành hông luôn!”

“Ba nè, hứa mà nuốt lời là biến thành heo mập đó nha.” Hồng Diệp cười tít cả mắt, chẳng biết nó đang vui vẻ vì chuyện gì.

Hai cha con nhà này hòa thuận vui vẻ – Ít ra nhìn bề ngoài là vậy.

Còn hai cha con bên kia thì không hay cho lắm.

Dường như không muốn kéo dài thời gian nữa, Tư Đồ sải bước lớn đến bên cạnh Tinh Hà, sau đó… Dùng một tay xách cổ áo Tiểu Tinh Hà lên.

Thành Chu, Hà Sinh há mỏ.

Tư Đồ Liệt chỉ vào Tinh Hà tự dưng lơ lửng trên không, vội vàng ấn chuông báo động. Ông khẳng định căn phòng này bị bỏ thuốc tạo ảo giác!

Tư Đồ Dao cũng che miệng.

“Ối, xin lỗi, quên mất họ còn ở đây.” Tư Đồ cười chẳng tí thật lòng với Hà Sinh và Thành Chu rồi phất tay ném Tiểu Tinh Hà lên ghế sô pha.

Đầu Tiểu Tinh Hà cuối cùng cũng chịu cử động, nó quay sang nhìn về hướng Tư Đồ đang đứng.

Tư Đồ muốn biến mất nhưng cố gắng dằn lòng.

Tư Đồ Liệt liên tục ấn chương nhưng hệ thống cứ như bị trục trặc, không có phản ứng gì cả.

Tư Đồ Liệt vừa ấn chuông vừa kéo con gái ra sau lưng mình, đồng thời cảnh giác nhìn Tiểu Tinh Hà trên ghế sô pha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện