“Hai gã Tôn, Đỗ và những kẻ khác nhìn thấy điềm báo tử vong tuy không phải tôi gây ra nhưng đúng như Thành Chu đã hỏi, bóng trắng đó quả thật có liên quan mật thiết với tôi, vì vậy tôi không thể không quản lý bọn họ.”

Bọn họ? Thành Chu nắm được điểm đáng ngờ.

Dường như Tư Đồ đoán được nghi vấn của Thành Chu, anh ta mỉm cười và nói với Thành Chu: “Tôi biết ngài muốn hỏi gì, vấn đề này chốc nữa tôi sẽ trả lời ngài.”

Tư Đồ lại tiếp: “Tên lừa ngốc Tôn Quốc Hoằng bị dọa như vậy chốc nữa nhất định sẽ chạy qua cầu xin hai người giúp đỡ. Tiền của hắn không moi thì uổng, Thành Chu lát nữa ngài và Hà Sinh cứ nhận mối này, nhưng phải chém thật đẹp cho tôi.”

“Được! Tí nữa mà thấp hơn mười vạn là không thèm để ý tới hắn!” Thành Chu nghiến răng.

Tư Đồ phì cười, “Mười vạn?”

Thành Chu nhìn Hà Sinh, anh vẫn chưa rành giá thị trường cho lắm.

Thật ra Hà Sinh cũng không rành, ở quê cậu thu tiền chỉ cho có lệ, mẹ cậu mỗi lần không tính quá tám ngàn, nhưng chuyện này có liên quan đến khu vực, bà lại chẳng nổi tiếng lắm.

Vì vậy Hà Sinh thật thà trả lời: “Mười vạn là nhiều rồi.”

Tư Đồ đang định cho họ một con số để tham khảo nhưng Hồng Diệp đã hỏi: “Tôn Quốc Hoằng còn bao nhiêu gia tài?”

“…Vẫn là ngài độc nhất.” Tư Đồ cảm thấy mình không theo lầm người.

“Cha Tôn Quốc Hoằng là Tôn Phúc Quan chức vị cao nhưng rất thận trọng, quỹ đen không nhiều, tiền mặt trong các tài khoản cộng lại chừng mười triệu. Nhưng thằng con Tôn Quốc Hoằng thì khác, tên này lợi dụng các mối quan hệ của ông già kiếm chác khá lắm, theo tôi biết hắn còn có cả tài khoản ở nước ngoài.”

Tư Đồ liệt kê cả đống số liệu, chứng tỏ anh ta đã điều tra kỹ Tôn Quốc Hoằng.

Hồng Diệp vuốt cằm, “Ngươi muốn Tôn Quốc Hoằng trắng tay?”

Tư Đồ vốn không có ý định giấu diếm, “Chơi cho hắn chết quá dễ dàng, lợi cho hắn quá. Tôi muốn hắn biến thành bi kịch nhân gian, lâm vào bước đường của sự nghèo khó.”

Tức là sao? Khiến Tôn Quốc Hoằng biến thành trắng tay, vậy chẳng phải tất cả tài sản của hắn đều được “chuyển” sang đây sao? Nghe tới đó trái tim bé nhỏ của Thành Chu run lẩy bẩy, ban nãy Tư Đồ báo ra dãy số, anh đã choáng váng, nếu số tài sản đó biến thành của anh… Ngày mai anh đi từ chức ngay và luôn!

Phong Thu, Triệu Cảm hoảng sợ, hai người bắt đầu hết dám nghe tiếp. Sau đó quả thật kỳ lạ, họ chẳng nghe thấy gì nữa, tiếng động chung quanh vẫn truyền vào tai, chỉ có tiếng nói chuyện của bốn người là không.

Phong, Triệu không dám nhìn khẩu hình để đoán mà chỉ cúi đầu dùng cơm.

Hai người biết điều, bọn Thành Chu nói chuyện cũng không cần quá dè dặt.

Hồng Diệp kề tai thì thầm với Thành Chu, “Có phải ba tưởng Tư Đồ đều sẽ lấy hết mớ tiền đó cho ba không?”

Thành Chu ngại ngùng liếc phía đối diện.

“Giờ họ không nghe thấy gì hết.”

Thành Chu lập tức hiện nguyên hình, kích động nắm lấy tay Tư Đồ, “Không cần nhiều lắm đâu, một nửa là được rồi.”

Tư Đồ câm nín.

Hà Sinh cười khổ, “Anh Thành, chuyện này e là khó. Làm nghề này của chúng ta trong mạng đều có thiếu hụt, đại đa số đều là thiếu tiền, anh có biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Vì để cân bằng. Làm nghề này của bọn mình nếu muốn gây chuyện xấu hoặc tham lam thì kiếm tiền dễ như trở bàn tay, nhưng như vậy sẽ gieo nghiệp ác, thế nên mọi người không dám hét giá quá cao.”

“Ủa vậy người ta tình nguyện đưa tiền cũng không được hả?”

“Không phải không được, nhưng phần lớn số tiền chẳng thể giữ lâu. Nếu anh tiếp xúc với người ngành này thường xuyên hơn sẽ biết, những người nổi bật đều nghèo rớt mồng tơi, hoặc không con cái, hoặc tàn phế, hoặc sống cô đơn cả đời, người càng lợi hại càng chịu trừng phạt nghiêm trọng. Đây cũng là nguyên nhân nghề này càng lúc càng đi xuống.”

“Tại sao chúng ta phải chịu trừng phạt? Không phải chúng ta đang giúp người khác à?” Thành Chu lấy làm khó hiểu.

Tư Đồ chen lời: “Vì chúng ta không được công nhận là chính quy.”

“Hả?”

Tư Đồ đáp: “Ngài cảm thấy mình đang làm việc tốt nhưng địa phủ lại không thấy thế. Theo họ thì ngài rảnh rỗi sinh nông nổi lo chuyện bao đồng, ỷ vào chút phép thuật đi gây rối trật tự của địa phủ, thậm chí đôi khi còn chèn ép nhân viên chính quy của họ.”

Hà Sinh gật đầu, “Ví dụ như khi anh giữ em và Tư Đồ lại đã phạm quy. Còn có Diêu Phương Thanh trước đây nhận được sự bảo vệ của người có phép thuật cao cường nên tạm thời thoát được xét xử của địa phủ. Hay Diêu Phương Thanh nhờ anh qua mặt địa phủ, đưa thẳng con trai Nguyên Nguyên của cô ta đi đầu thai, hoặc âm hôn của tàu trưởng và chị Như, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của chúng ta còn được chính tay báo thù. Với cả việc Hồng Diệp ăn… Khụ!”

“Nói tóm lại những việc này đều quấy nhiễu công việc thường ngày của địa phủ, vi phạm vào luật hai giới âm dương không được qua lại. Anh nói xem ông trời không trừng phạt chúng ta thì trừng phạt ai?”

Thành Chu há hốc mồm.

Hóa ra cái nghề anh tưởng rất có tương lai kia lại bị ông trời kỳ thị dữ vậy?

Tư Đồ còn ác ý bồi thêm: “Hồi nãy ngài giúp Phong Thu và Triệu Cảm tính số mạng là đã tiết lộ thiên cơ, chính là chuyện ông trời phản cảm nhất.”

“…Giờ tôi tuyên bố chậu vàng rửa tay ngay được không?” Thành Chu lau mồ hôi, may mà chưa hăng máu đi từ chức, hên quá hên quá.

“Muộn rồi, anh đã vào nghề. Không, phải nói là anh Thành trời định sẵn kiếm ăn bằng nghề này. Tốc độ anh học đạo thuật và vẽ bùa đều nhanh hơn em nhiều. Anh xem anh mới học chưa bao lâu đã có thể vận dụng điêu luyện vài phép đơn giản, bùa anh vẽ cũng có hiệu quả.” Hà Sinh nói bằng giọng hâm mộ.

Tư Đồ trầm ngâm, “Tôi hoài nghi thân phận tế phẩm của ngài là do trời phạt, bởi vì ngài nhất định sẽ trở thành một người phá vỡ thế cân bằng.”

“Yên tâm, ba là của con, chỉ cần có con không ai được phép động đấy ba!” Hồng Diệp ngạo nghễ vừa nói vừa phất tay.

Kết giới biến mất, cuộc trò chuyện đến đây là hết.

Thành Chu dù có không cam lòng cũng đã bước lên thuyền giặc, chỉ đành dong buồm theo tới cùng.

Hồng Diệp, Hà Sinh và Tư Đồ đưa mắt nhìn nhau một cái.

Tư Đồ quay sang cười nói với Phong, Triệu: “Ngại quá, có vài lời hai người sống các anh không nên nghe.”

“Không sao không sao.” Hai người tỏ vẻ không để bụng.

“Sĩ quan Vanh… Thầy tôi giờ có khỏe không?”

“Sức khỏe vẫn ổn, ngày nào cũng hành hạ bọn trẻ một trận ra trò.” Triệu Cảm đáp.

Phong Thu do dự một chút rồi nói với Tư Đồ: “Anh Tranh, nếu anh bằng lòng, anh có thể đi thăm sĩ quan Vanh không?”

“Đúng!” Triệu Cảm gật mạnh, “Nếu anh đã không ngại để hai chúng tôi được nhìn thấy anh, chắc anh cũng không ngại đi thăm sĩ quan Vanh chứ.”

Đều từng là người trong quân đội, lại còn có quan hệ sâu xa, hai người trước mặt Tư Đồ không gọi anh Vanh nữa mà dùng cách gọi trong quân đội.

Không biết Tư Đồ nghĩ gì, anh ta chẳng mở miệng đồng ý hay từ chối.

Thành Chu và Hà Sinh nhìn nhau không nói tiếng nào.

Hồng Diệp khép hờ mắt như đang trao đổi với ai đó.

Triệu Cảm đánh bạo nói: “Anh Tranh, có lẽ anh không biết đâu, anh hy sinh đã khiến sĩ quan Vanh bị đả kích nặng nề. Theo tôi được biết, anh mất không bao lâu, sĩ quan Vanh chẳng hiểu vì sao làm căng với cấp trên lắm, sau đó mặc kệ thượng cấp cố giữ lại thế nào vẫn nhất quyết rút khỏi quân đội. Nghe nói vốn ông ấy có thể đến khu vực tiếp tục chức vụ sĩ quan huấn luyện, nhưng ông ấy từ chối. Về sau vì có vài anh em cũ không hòa nhập được với cuộc sống bên ngoài, ông ấy mới bỏ tiền mở công ty vệ sĩ. Anh thấy ông ấy lấy tên Tranh Vanh đã chứng tỏ ông ấy xem trọng anh đến mức nào. Anh… nên đến thăm ông ấy một lần.”

“Anh Tranh, anh có gì khó xử phải không? Hay chuyện anh hy sinh còn có ẩn tình không muốn để sĩ quan Vanh biết?” Phong Thu rõ ràng suy nghĩ sâu hơn Triệu Cảm.

Tư Đồ chợt mỉm cười, chẳng qua nụ cười này của anh vô cùng thê lương và pha chút tự giễu.

“Có ẩn tình hay chỗ khó xử còn đỡ. Chẳng qua tôi không dám gặp thôi. Người ta là xa nhà lâu ngày nên bồn chồn, còn tôi lại sợ bị đòn.”

Mọi người đều biết “sợ bị đòn” là giả, “không dám gặp” mới là thật.

Nhưng tại sao lại không dám gặp?

“Các người không tin? Tôi sợ bị đánh thật đó, các người đừng thấy ông ấy tuổi cao mà xem thường nắm đấm của ông ấy.” Tư Đồ cười khẽ, vô thức sờ trán.

“Anh làm gì mà sợ bị thầy anh đánh?” Thành Chu nhịn không được hỏi.

Tư Đồ nhún vai, “Sau khi chết đi tôi từng làm rất nhiều chuyện mà chín phần mười ai nghe xong cũng muốn đánh.”

Thành Chu nhớ lại Tư Đồ trước đây bảo vì để trở nên lợi hại như bây giờ, anh ta đã ăn tươi nuốt sống những hồn ma khác.

…Chuyện này đúng thật không nên nhắc trước mặt mấy thầy cô.

“Nhưng anh có thể tránh nhắc tới mấy chuyện đó mà?” Triệu Cảnh thở dài, “Anh Tranh chắc anh cũng biết tối nay về chúng tôi sẽ kể hết những chuyện xảy ra cho ông ấy biết, bao gồm cả chuyện của anh. Đương nhiên nếu mọi người muốn chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi sẽ không nói gì hết.”

Tư Đồ phất tay, “Chỉ cần Thành Chu không để ý, các anh không cần giữ bí mật, nhưng chỉ kể với thầy tôi thôi.”

“Vậy anh còn không chịu đi gặp ông ấy?” Triệu Cảm nghĩ sao nói vậy.

Trên mặt Tư Đồ có vẻ đau khổ, “Nhưng tôi quả thật không muốn bị đánh. Sau khi tôi chết đi, ông ấy nhất định tìm mọi biện pháp để điều tra về tôi. Một khi điều tra kỹ lưỡng, rất có khả năng ông ấy sẽ biết vì sao tôi có đứa con trai kia. Với tính tình của ông ấy, mỗi chuyện này thôi đã đủ để ông ấy đánh chết tôi rồi.”

Lần đầu tiên Tư Đồ lộ vẻ buồn rầu, “Thế nên đúng thật là tôi không dám đi gặp ông ấy.”

“Tư Đồ, anh có con trai hả?” Thành Chu cả kinh.

“Ủa tôi chưa từng nhắc tới à?”

“Đương nhiên là chưa!”

Không chỉ Thành Chu, cả Hà Sinh cũng ngạc nhiên nhìn anh ta, “Anh thường ra ngoài cả ngày không về là đi thăm con trai sao?”

Phong Thu và Triệu Cảm cùng nghĩ, chẳng lẽ chỉ có mình họ tò mò vì sao anh ta lại có đứa con này à?

“Không chỉ thăm nó mà còn vài người nữa. Với lại còn một số chuyện cần làm.” Tư Đồ trả lời qua loa.

“Sao anh không cho bọn tôi biết anh còn có một đứa con chứ? Anh mà nói thì chúng ta có thể cùng đi thăm nó, biết đâu nó với Hồng Diệp còn trở thành bạn tốt.”

Hồng Diệp, Tư Đồ, Hà Sinh: “…”

Tinh thần buôn dưa lê của Thành Chu trỗi dậy, anh ôm con chồm về phía trước và hỏi dồn: “Con trai anh bao lớn rồi? Tên gì?”

Tư Đồ nhấp một ngụm trà sữa, kiềm chế cảm xúc rồi đáp: “Nó tên Tư Đồ Tinh Hà, năm nay năm tuổi, trước mắt vẫn đang ở một nhà trẻ tư nhân.”

“Con anh mới năm tuổi thôi á?” Triệu Cảm ngạc nhiên, “Công ty vệ sĩ của bọn tôi thành lập được năm năm rồi. Anh…”

“Tôi chết gần sáu năm, đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ, tôi chết rồi nó còn chưa ra đời.”

Hà Sinh vốn nhạy cảm, cậu nhận ra trong giọng của anh ta khá cay đắng, xem ra tình cảm anh ta dành cho đứa con này rất phức tạp? Nhưng vì sao chứ?

“Năm tuổi à.” Thành Chu suy nghĩ theo chiều hướng hết sức bình thường, anh như bất cứ người làm cha nào trên đời, nghe thấy con quỷ bạn thân của mình có con trai tuổi xấp xỉ nhóc nhà mình thì vui lắm.

“Hồng Diệp sắp có bạn rồi. Tư Đồ, anh và con trai có từng gặp nhau không? Dẫn nó ra được không? Nếu không được chúng ta dắt Hồng Diệp đi thăm nó, tôi tin hai đứa sẽ trở thành bạn thân. Ngày mai anh thấy có được không?”

Nghe vậy, khóe miệng Hồng Diệp rũ xuống tỏ vẻ khinh thường, nhưng vừa liếc sang Tư Đồ, tròng mắt nó đảo tròn, khóe miệng lại nhếch lên, vỗ đôi bàn tay bé tí vào nhau cái bốp, nói bằng giọng ngây thơ hồn nhiên: “Được í, ngày mai đi gặp bạn tốt! Ba ơi, bạn tốt phải chia sẻ thức ăn với nhau đúng không?”

“Đương nhiên, ngày mai chúng ta…”

“Quá tốt rồi! Ngày mai bảo nó chia thức ăn ngon cho con, sau đó con sẽ cân nhắc xem có kết bạn với nó hay không. Ừ, về sau đều kết bạn kiểu này đi, tụi nó phải cống nạp thức ăn trước, con hài lòng mới tính tiếp.”

Hồng Diệp cảm thấy ý tưởng này hay cực – Bản thân nó chẳng hứng thú gì với việc kết bạn, trong suy nghĩ của nó, chỉ có nó ăn của người khác chứ người khác đừng hòng rớ vào “thức ăn” của nó!

Thành Chu nhìn con trai bằng ánh mắt lo lắng. Tư tưởng này là ai dạy nó thế? Trường học? TV? Hay là… Bản chất con trai đã phát triển sai hướng?

Hồng Diệp liếm mép để lộ nụ cười tham lam, hoàn toàn không buồn che giấu sự “thèm khát” với con trai Tư Đồ.

Tư Đồ đột nhiên đứng dậy và nói với vẻ mặt vô cảm: “Chẳng phải bảo đi thăm thầy tôi sao? Vậy đi thôi.”

Phong Thu Triệu Cảm hồ hởi đứng dậy, “Tốt quá! Cuối cùng anh cũng thông suốt.”

“Anh hết sợ rồi hả?” Hà Sinh cười hỏi.

Mặt Tư Đồ giật nhẹ, khoác vai Hà Sinh và nói nghiêm túc: “Chốc nữa cậu bảo vệ tôi nhé.”

“Ngày mai thì sao? Hồng Diệp hình như rất có hứng thú với con trai của anh.” Hà Sinh thấp giọng hỏi, tuy cả hai đều biết câu này không thể nào lọt khỏi tai Hồng Diệp.

“Hai thầy trò tình cảm sâu đậm gặp lại nhau sau phen sinh ly tử biệt, dù có ôm nhau khóc lóc mười ngày nửa tháng cũng là bình thường đúng không?”

Hà Sinh gượng cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện