Lần này Thành Chu không hoảng loạn đòi chạy đi dập lửa nữa, bởi vì vẻ mặt cậu trai đã giúp hắn hiểu rằng cảnh hoả hoạn lần này cũng như hai thảm cảnh đã xảy ra lúc trước, sẽ lặp đi lặp lại khi bạn càng đến gần nó hơn.

“Cậu không sợ sao?” Thành Chu không khỏi tò mò trước sự bình tĩnh quá mức của cậu trai.

Nhậm Hoa nhìn hắn một cái, “Bác sĩ nói em bị bệnh thiếu thốn tình cảm, hầu như không có các cảm xúc sợ hãi này nọ.”

“Vậy à? Hèn chi.” Thành Chu có chút hâm mộ cậu trai.

“Nói vậy mà anh cũng tin sao?” Cậu bỗng cười to, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười đến rơi cả nước mắt.

Hà Sinh do dự vươn tay nhẹ xoa đầu cậu trai.

Cậu không cười nữa, đưa tay lau mắt.

Thành Chu nhíu mày… Vậy ra lý do cậu ta bình tĩnh chỉ là vì quá sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ ư? Hà Sinh thở dài, “Trên mặt đất toàn là tàn thuốc, cậu ngồi đây hút thuốc bao lâu rồi?”

“Không nhớ nữa, chắc từ khoảng hai giờ tối hôm qua.”

“Vì sao lại ngồi ở chỗ này?” Giọng Hà Sinh rất dịu dàng, hệt như anh hàng xóm nhà bên ngồi cạnh tâm sự với cậu trai vậy.

Nhậm Hoa thấp giọng nói: “… Ở đây an toàn nhất.”

“Làm sao cậu biết ở đây an toàn nhất?” Hà Sinh và Tư Đồ nhìn nhau.

“Nguyên Nguyên nói với em đấy. Nhóc bảo em đợi ở chỗ này, đừng đi đâu cả, cũng đừng về nhà. Mới đầu em không tin… nhưng sau đó…” Cậu trai lại lấy ra một điếu thuốc nữa.

Thành Chu thừa dịp tước đi thuốc lá trong tay Nhậm Hoa.

“Con nít đừng hút thuốc lá nhiều quá. Thuốc lá giết tinh còn giết thể lực, gây nhiều đàm, còn trẻ thì xuất tinh sớm, trung niên thì bất lực, đến lúc già thì viêm phế quản. Nếu không muốn còn trai tráng mà đã tàn tật thì đừng hút thuốc.”

“Nói hươu nói vượn!” Nhậm Hoa không hề tin.

“Thật đấy, không tin cậu cứ hỏi bác sĩ đi. Hơn nữa, cậu xem đâu có vận động viên nào hút thuốc lá đâu.” Thành Chu chân thành nói.

“Không sao cả, dù sao sau này em cũng không có ý định kết hôn.” Cậu trai đưa tay định cướp thuốc lá về.

Thành Chu không chịu, “Bây giờ cậu nói như vậy, nhưng tương lai cậu nhất định sẽ hối hận!”

“Em còn không biết tương lai mình thế nào mà. Quan tâm làm chi?!”

Tư Đồ thấy Thành Chu đã kéo chủ đề đến đâu đâu nên đành phải ngăn cơn sóng dữ một lần nữa, “Nhậm Hoa, cậu có biết bây giờ Nguyên Nguyên đang ở đâu không?”

Nhậm Hoa lắc đầu, “Em không biết, em còn qua nhà nhóc để kiếm, nhưng người nhà thằng bé không chịu mở cửa.”

“Nói cho bọn anh nghe chuyện xảy ra trong toà nhà này xem.”

“Vâng.” Cậu trai suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, “Đến lúc này chính em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra và vì sao mọi thứ lại biến thành thế này, nhưng từ chín giờ sáng hôm qua đến giờ thì em đã rút ra được một ít quy luật. Các anh đi theo em đi, tai nghe chỉ là giả, mắt thấy mới là thật. Xem xong các anh sẽ hiểu thôi.”

Ngay lúc cậu trai đứng dậy, một quả bóng rất bẩn lăn từ trên lầu xuống dưới.

Thành Chu thuận tay nhặt lấy trái bóng vừa lăn qua trước mặt mình. Đây chính là quả bóng Nhậm Hoa đưa cho Nguyên Nguyên sao? Vậy có khi nào Nguyên Nguyên đang ở lầu trên không?

Thành Chu ngẩng nhìn lên tầng trên.

Đầu tiên, Nhậm Hoa dẫn cả bọn đến trước cửa căn hộ 205.

“Sáng sớm hôm qua khoảng mười giờ rưỡi, em ở trên sân thượng phát hiện khói bốc lên từ nhà họ, nhưng em gọi thế nào cũng chẳng có ai chú ý cả. Về sau em lại phát hiện điện thoại cũng không gọi được, thế nên đành phải xuống gõ cửa nhà họ.”

Nhậm Hoa chỉ vào khe cửa vẫn đang có khói bốc lên ngùn ngụt kia, “Nhưng em có gõ thế nào thì vẫn không thấy ai mở cửa. Em thử chạy đi nhưng mỗi lần em bước ra cửa chính dưới lầu thì lại thấy mình chạy vào cửa chính, thử lần nào cũng vậy. Em thử trèo ra cửa sổ nhưng kết quả vẫn như cũ. Em còn chạy lên sân thượng để thu hút sự chú ý của người ngoài, nhưng người ta cứ như không hề thấy em, dù em hô to cỡ nào thì vẫn vô dụng.”

“Các anh nghe đi, bên trong còn có tiếng kêu thảm thiết nữa kìa.”

Tư Đồ nhìn cánh cửa kia, tuy không đến gần nó nhưng tiếng kêu thảm thiết bên trong vẫn truyền ra rõ mồn một. Thật kì lạ, tiếng kêu rõ ràng như vậy mà vừa rồi họ đứng tại đầu cầu thang thì lại không nghe thấy gì cả.

“Em hết cách, đành đi gõ cửa nhà khác… nhưng mà…” Vẻ mặt cậu trai có chút méo mó.

“Đợi một chút!” Hà Sinh nhìn quanh, “Thành Chu đâu? Có ai thấy anh ấy không vậy?”

Tư Đồ quay phắt lại nhìn, “Anh mới thấy hắn cúi người nhặt cái gì đấy, sau đó…”

Sau đó bọn họ đi theo cậu trai đến hộ 205. Cả bọn đều cho rằng Thành Chu chắc chắn cũng theo sau. Nào ngờ… một người lớn tồng ngồng cạnh họ như vậy lại biến đâu mất tăm!

Tư Đồ bắt lấy cánh tay Nhậm Hoa khiến cậu hốt hoảng.

Ánh mắt Tư Đồ có phần dữ tợn, “Tao không cảm giác thấy Thành Chu được nữa rồi. Rốt cuộc thì mày là ai hả?”

Nhậm Hoa dù lớn mật nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc, thần kinh vốn đã rất căng thẳng sau khi trải qua một đêm dài đầy sợ hãi, giờ lại bị Tư Đồ ép hỏi như vậy bèn lập tức hét to một tiếng rồi ra sức giãy dụa quằn quại đến nổi không ai giữ được cậu cả.

“Tư Đồ! Bình tĩnh một chút đi! Đứa nhỏ này là người sống đấy!” Hà Sinh đẩy Tư Đồ ra, kéo Nhậm Hoa đến bên cạnh.

Nhậm Hoa vừa sợ vừa tức lại vừa căng thẳng, quát ầm lên: “Tôi không làm gì cả! Anh làm gì dữ vậy? Làm sao tôi biết vì sao bạn anh biến mất? Không phải các anh tới bắt quỷ sao? Các anh dữ dằn với tôi thì được gì? Có gan thì anh bắt hết đám ma quỷ kia đi!”

“Nhậm Hoa!” Hà Sinh xoay người quát bảo cậu trai ngừng khiêu khích Tư Đồ, “Anh nói thật với cậu, nếu cậu muốn sống sót ra khỏi đây mà dựa vào sức của anh với Tư Đồ thì cũng vô ích thôi, người duy nhất có thể cứu cậu chỉ có Thành Chu. Vậy nên anh hi vọng cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, xem xem Thành Chu có thể đến nơi nào? Ví dụ trong toà nhà này, cậu thấy nơi đáng sợ hoặc kì lạ nhất là nơi nào?”

Lúc này Thành Chu đang ở đâu?

Hắn vẫn còn đứng ở chỗ cũ, nhưng hắn phát hiện sau khi hắn nhặt bóng xong thì hai người bạn nhỏ của hắn đã biến đâu mất tiêu rồi!

Thành Chu thấy trên lầu không có người, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng nhìn lại cổ tay của mình.

Phù… May quá, linh bài vẫn còn.

Chỉ cần còn linh bài, hắn tin bọn Tư Đồ sẽ tìm được mình mau thôi.

Thành Chu quyết định ngồi im chờ đợi, không đi đâu cả.

“Cộp cộp cộp…”

Tiếng giày cao gót giẫm trên cầu thang vang lên.

Thành Chu nghiêng đầu nhìn.

Một cô gái khoảng hai mươi bốn tuổi ăn mặc như người phương Tây đang vịn cầu thang đi tới.

Thành Chu vô ý thức cảm thấy cô gái này thoạt trông rất quen mắt, đến khi nhìn kỹ lại thì dựng hết cả tóc gáy.

Đấy không phải cô gái tóc tai bù xù vừa dội nước bà già ban nãy sao?

Mới như vậy mà đã ăn mặc chỉnh tề với vẻ mặt như chưa hề xảy ra chuyện gì…. Cô ấy định đi đâu thế nhỉ?

Cô gái thấy Thành Chu nhưng hờ hững lướt ngang qua hắn.

Đôi nam nữ xa lạ vô tình gặp nhau, nếu không có hứng thú với nhau thì tự nhiên sẽ chẳng ai chủ động đáp lại ai cả.

Cô gái đi đến trước cửa một căn phòng sâu phía trong bên trái lầu hai rồi đưa tay gõ cửa thật mạnh, “Này! Lầu hai, hộ 205 kia, mấy người có ở nhà không vậy? Ngày nào cũng mang giày da đi tới đi lui trong nhà, di chuyển bàn ghế cũng chẳng biết dùng tay nâng lên. Bộ bị đau mông hả? Hở tí là kéo qua kéo lại! Mấy người không thấy ồn nhưng còn chúng tôi sống bên dưới thì sao hả?”

Thành Chu kinh ngạc nhận ra căn phòng cô gái đang gõ chính là căn phòng vừa bốc cháy lúc nãy, nhưng hiện tại, trước cửa căn phòng này lại sạch trơn, không hề có tí khói nào bốc lên cả.

Cô gái từ gõ cửa đổi thành đập cửa, tiếng mắng chửi ngày càng khó nghe.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng 205 rốt cuộc cũng mở ra, một gã đàn ông hơi già, thoạt nhìn trên năm mươi tuổi vừa mở cửa ra liền mắng: “Ngày nào cũng lên phá rối! Mà chỉ có mỗi mình nhà mày thôi! Ông đây không thích đổi sang dép lê thì liên quan đ*o gì đến chúng bây? Sợ ồn hả? Sợ thì mua biệt thự ở đi! Không có tiền mua biệt thự thì kiếm thằng đại gia nào mà cưới đấy, đừng có suốt ngày đi loanh quanh kiếm chuyện. Tao là tao thấy mày đói đòn lắm rồi đấy con ạ!”

“Hừ! Đồ ông già thối tha, sống mãi không chết!? Ông ở nhà rảnh rỗi quá đi tới đi lui hả? Ông nghĩ tôi không biết là ông cố tình sao? Cả dãy nhà này ai không biết ông chơi khốn nhất! Chỉ có thất đức là giỏi!”

Gã đàn ông hơi già tức giận bèn mắng lại.

Một cô gái trẻ và một gã già độc mồm độc miệng mắng nhau, có thể thấy kết quả như thế nào rồi…

Cô gái tức giận đến đỏ bừng mặt mày, sau khi bị gã đàn ông đóng sập cửa bèn hét lớn vào cửa: “Ông già mặt dày thối nát sống hoài không chết! Tôi nguyền rủa cả nhà ông cháy sạch sẽ! Cả nhà ông phải chết cháy hết mới tốt!”

Sau cửa cũng vọng ra tiếng mắng của gã già: “Con nhãi chết tiệt kia! Loại đàn bà con gái như vậy cả đời đừng hòng lấy được chồng! Miệng lưỡi đanh đá như thế thì có ngày thối mặt!”

Hai bên cứ chửi bới qua cánh cửa như vậy, cuối cùng cô gái hất đầu nổi giận đùng đùng đi xuống lầu.

Chỉ chốc lát sau, Thành Chu lại nghe tiếng mắng to và tiếng đóng sập cửa dưới lầu.

“Mày đi đâu đó? Lại đi tìm thằng Minh lầu trên phải không? Tao đã nói rồi, thằng đó không phải là đồ tốt, nhìn mặt đã biết ngay là trai bao, mày đừng để cho nó dắt mũi!”

“Mẹ, mẹ quá đáng lắm! Anh Minh không phải loại người như vậy! Còn mẹ đấy, mau tống bà nội vào nhà đi, đừng để bả ngồi tám nhảm ở ngoài đường nữa. Cả dãy nhà ai chẳng biết bả chuyên gia đi nói láo!”

Cô gái lại chạy lên lầu cộp cộp cộp qua trước mặt Thành Chu, trên tay là thứ gì đó giống như một bọc đồ ăn.

Thành Chu lắc đầu, ôm quả bóng ngồi xuống cầu thang.

Ngồi một hồi lâu, Thành Chu mất tự nhiên nhích nhích mông một chút.

Cả hành lang yên tĩnh cực kỳ, màn kịch vừa rồi hệt như chỉ là ảo giác của hắn.

Thêm vào đó, hắn cứ cảm giác giống như có thứ gì đó sau lưng mình, nhưng hắn không dám quay đầu lại.

Cảm giác bứt rứt này ngày càng mãnh liệt, khiến Thành Chu ngồi không yên.

Anh nhà chuẩn bị tâm lý thật kĩ lưỡng, sau đó… một tay vịn lan can, một tay ôm quả bóng, rướn người về phía trước, chậm chạp đứng lên rồi quay đầu nhìn lên lầu trên.

Một con chó Bắc Kinh đang ngồi trên cầu thang giữa lầu hai và lầu ba nhìn hắn trong im lặng.

Thành Chu cười cười tự giễu.

Con chó thấy hắn đứng dậy bèn đứng lên quay người đi lên lầu.

Thành Chu không nhúc nhích.

Con chó đang chạy lên lầu trên trông thấy Thành Chu không đuổi theo bèn chạy về chỗ cũ, tiếp tục yên lặng nhìn Thành Chu.

Sự việc lặp lại mấy lần, cuối cùng Thành Chu cũng hiểu ra… Con chó kia muốn hắn đi theo nó ư?

Thế nhưng mà… Thành Chu do dự, hắn sợ nếu mình rời khỏi đây thì sẽ lạc mất Tư Đồ và Hà Sinh. Hơn nữa, cậu trai kia cũng bảo nơi này là an toàn nhất mà!

Nhưng một chuyện nữa lại xảy ra, khiến cho Thành Chu không thể không rời khỏi lầu hai.

Một bóng dáng nho nhỏ bỗng chạy vút lên từ lầu một, vụt qua mặt Thành Chu.

“Nguyên Nguyên?!”

Nhóc nhỏ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

“Nguyên Nguyên! Chú đang tìm con đây này. Mẹ con đâu rồi?”

Nguyên Nguyên chỉ chỉ lên trên lầu, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt.

“Mẹ con ở trên sao? Lầu ba sao? Ở nhà ông ngoại bà ngoại con sao?” Thành bước lên một bước.

“… Chú ơi, ông ta đến rồi, mau chạy đi! Mẹ bảo đừng để ông ta bắt được!” Nguyên Nguyên nói xong liền chạy lên trên với một tốc độ quá nhanh so với một đứa bé mới ba, bốn tuổi.

“Ông ta là ai? Nguyên Nguyên, con chờ chú với!” Thành Chu vô thức đuổi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện