Đó là một bà già đang ngồi phơi nắng ở chân tường.

Bà già vừa gầy lại vừa nhỏ con, vài sợi tóc bạc ít ỏi bết dính trên đầu, ánh mắt đục ngầu, trên người là áo bông kiểu cũ thắt nút dưới nách. Bà tựa lên ghế trúc nhỏ với dáng ngồi rất khó xem, co ro dưới góc tường. Nếu không để ý kỹ, sẽ không ai thấy được bà.

Không đợi Thành Chu mở miệng, Tư Đồ đã mỉm cười hỏi: “Chào chị cả ạ, bọn em đến tìm Diêu Phương Thanh. Không biết cô ấy có ở nhà không ạ?”

Chị cả? Thành Chu không khỏi trợn mắt nhìn Tư Đồ bên cạnh.

Bà già thoạt nhìn chừng tám mươi tuổi không hề nổi giận vì cách gọi này mà còn trông như rất vui, mỉm cười làm lộ ra hàm lợi loe hoe vài chiếc răng: “Các cậu tìm Phương Thanh à? Con bé kia đã không chịu nổi ở đây rồi, kết hôn xong là chuyển đi luôn đấy.”

“Kết hôn ư?” Thành Chu sững sờ.

Bà già đánh giá Thành Chu rồi nhìn Tư Đồ cùng Hà Sinh, sau đó như đã hiểu ra điều gì đó, bà cười hắc hắc.

“Cậu còn không biết con Diêu kết hôn rồi sao? Cơ mà cũng khó trách, con bé kết hôn nhưng không phát thiệp mời, chỉ đến khi mẹ con bé phát bánh kẹo cưới thì hàng xóm bọn tôi mới biết nó lấy chồng đấy.”

“Cha mẹ của Diêu Phương Thanh nói với chị cả rằng cô ấy kết hôn ư? Vậy họ có nói cô ấy kết hôn với ai không? Nhà trai làm gì? Đang ở nơi nào?” Tư Đồ cười hỏi như đang nói chuyện phiếm.

“Chàng trai à, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Người ta đã kết hôn, cậu còn chưa từ bỏ ý định à?”

Thành Chu phát hiện câu nói sau cùng của bà già rất giống như đang nói với hắn.

Tư Đồ cũng nhìn ra, bèn rất biết thời biết thế mà rằng: “Chị cả à, chị đừng chê cười thằng Hai nhà bọn em chứ. Nó ấy, nó thích Diêu Phương Thanh lâu lắm rồi, nhưng hồi ở trường không dám thổ lộ, về sau rời gia đình lập nghiệp một thời gian, lần này trở về tậu được nhà cửa mới có gan chạy đến tìm Diêu Phương Thanh, vốn cũng muốn thử thời vận đấy… nhưng ôi… thật đáng tiếc… Con gái tốt đều đã lấy chồng sớm cả rồi.”

Bà già như nghe được bí mật, cười đến là vui vẻ, “Không sao không sao, đàn ông con trai tuấn tú lịch sự, có nhà cửa, có công việc như vậy còn sợ không tìm được vợ tốt sao?”

“Đúng vậy, em cũng bảo nó như thế, vậy mà thằng Hai nhà em cứ buồn tình mãi.” Tư Đồ tiếp tục lấy Thành Chu làm vỏ bọc rồi chọc ghẹo hắn cùng với bà già.

Thành Chu vừa thẹn vừa bất đắc dĩ, bộ dáng xoắn xuýt kia khiến hắn càng giống như mình có chuyện tình đời hệt như vậy vậy.

Hà Sinh ở bên cạnh nhìn hắn đầy cảm thông, nhưng vẫn hùa theo Tư Đồ mà chém thêm mấy chữ: “Anh họ à…”

Có lẽ lâu rồi bà già chưa được nói chuyện phiếm với ai, đã thế đối tượng trò chuyện lại là ba anh đẹp trai trẻ tuổi, thế nên Tư Đồ chỉ mấy câu đã khiến bà già hớn hở mặt mày, chuyện thầm kín gì cũng nói toẹt ra hết.

Sau khi oán trách thằng con nhà mình và vợ nó một tràng, bà già đổi chủ đề, “Thật ra đấy, tôi nói chú Hai nhà các cậu không cưới phải con bé nhà họ Diêu là may mắn đấy. Lỡ mà cưới rồi thì có mà hối hận!”

“Ô? Sao lại nói như vậy?” Vẻ mặt Tư Đồ như tràn đầy kinh ngạc.

Bà giả đảo mắt qua lại, thấy chung quanh trừ bọn họ ra không còn ai nữa bèn lộ ra vẻ khinh thường, nhỏ giọng hờ hững nói: “Là do cha của nó đấy thôi, suốt ngày rượu chè chơi gái đánh bạc, chẳng phải thứ tốt lành gì! Từ nhỏ đã hư hỏng, lớn lên cũng đầu đường xó chợ, còn từng ngồi tù, lấy vợ cũng không phải loại tốt, vừa lười vừa lăng loàn. Hàng xóm ở đây ai lại không biết ả ta bán sắc ở lầu dưới! Có cha có mẹ như thế thì con Diêu đến nhà ai là nhà đó cầm chắc vận rủi luôn!”

Ba người Thành Chu chăm chú lắng nghe.

Với tư cách là người yêu thầm Diêu Phương Thanh, Thành Chu tự nhiên muốn thanh minh hộ cô vài câu, “Cha mẹ của cô ấy là cha mẹ của cô ấy. Diêu Phương Thanh là một cô gái tốt, làm sao lại khó lấy chồng chỉ vì cha mẹ mình được?”

“Cô gái tốt ư?” Bà già nhếch miệng đầy khinh miệt, “Gia đình như vậy, cha mẹ như vậy thì làm sao dạy dỗ một đứa con gái nên người cho được? Cậu biết không, khi lên cấp hai, nghe mẹ bảo rằng sẽ không cho học phí đến trường nữa, nó khóc lóc vài ngày rồi đi ra ngoài vòng vo một chuyến, đến khi quay về thì đã có tiền đóng học phí rồi. Về sau chuyện này cứ xảy ra liên tục, có đôi khi con bé ấy còn chẳng quay về nhà. Nhà nó nghèo như vậy, có được chút tiền đều bị ông cha đánh bạc thua sạch, nhưng con bé ấy vẫn ăn mặc không thua kém gì bọn cùng trang lứa… Cậu cho rằng nó lấy tiền ở đâu ra? Hừ!”

Thành Chu… đã rõ hàm ý của bà già.

Bà già vẫn tiếp tục: “Cha nó còn thường xuyên ép nó giao tiền ra cho ổng, tiếng mắng chửi vang khắp dãy nhà, hàng xóm chúng tôi còn nghe được. Mà công nhận cha nó đúng là ngu thật, người ta là tốt khoe xấu che, còn ổng thì ngược lại, cứ như sợ người khác không biết con gái mình bán thân không bằng ấy. Cậu không biết Diêu An mắng con bé kia tàn tệ đến cỡ nào đâu! Con gái ruột của ổng mà vậy đấy!”

Thành Chu không cách nào tưởng tượng nổi cô gái tên Diêu Phương Thanh gặp hắn đêm ấy lại có thân thế như vậy. Không ngờ một cô gái trẻ đẹp, tốt bụng lại sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh này, còn tốt nghiệp được đại học.

Có phải vì thân thế như vậy nên cô mới xem một tên đàn ông như Hoàng Vũ là hy vọng tương lai của mình? Nhưng nếu xét lại thì Hoàng Vũ dường như rất phù hợp để trở thành người tình trong mộng của bao cô gái có gia cảnh bi thảm: Là quân nhân, kiên cường, có địa vị, hoàn toàn là đối tượng để các cô gái thoát khỏi nỗi ám ảnh gia đình, thoát khỏi loại cha mẹ như thế kia.

Hy vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều, hận thù càng chất chứa! Hận đến mức đánh đổi cả sinh mệnh để nguyền rủa người có lỗi với mình.

Bà già nói rất nhiều về Diêu Phương Thanh và chuyện gia đình cô nhưng không hề có một lời tốt đẹp nào, tất cả đều là khinh bỉ và châm chọc.

“… Dù cháu gái tôi không thi lên đại học, nhưng nó không giống con Diêu suốt ngày tô son điểm phấn kia, nó vẫn là một đứa con gái ngoan đấy nhé. Thế là con Diêu ghen tức vì cháu gái tôi quen được bạn trai tốt, bèn đi nói xấu sau lưng cháu tôi, còn bảo rằng cháu tôi sai người đến hại nó nữa.”

Và rồi bà già càng nói càng lạc đề, Tư Đồ mỉm cười kéo trọng tâm câu chuyện về lại lần nữa, “Nhà Diêu ở lầu ba đúng không ạ? Đã đến rồi, bọn em vẫn tính đi lên xem chút, nếu hỏi được địa chỉ của Diêu Phương Thanh thì cũng tốt. Dù sao thì thằng Hai nhà bọn em vẫn mong gặp lại Diêu Phương Thanh lắm. Đúng rồi, hai ngày nay nhà Diêu có chuyện gì không ạ?”

Bà già bị ngắt lời cũng không mất hứng gì nhiều, chỉ nhăn mày nói: “Nhà Diêu thì có chuyện gì cho được? Ba ngày hai bữa là cãi nhau với đánh nhau! Có điều cậu nhắc tôi mới nhớ, hôm qua tôi còn nhìn thấy con Diêu kia mà. Con bé ấy vẫn cứ chứng nào tật nấy, thấy mặt mà chẳng thèm chào hỏi ai. Hừ, kiêu ngạo cái gì? Chẳng phải chỉ lên đại học thôi sao? Có gì hơn người đâu chứ? Cháu tôi nói con bé ấy nhờ ngủ với thầy giáo mới có thể lên lớp, đã thế còn mang bầu…”

Đúng lúc này, cánh cửa sổ phía trên bà già đột nhiên mở ra, một cô gái tóc tai bù xù bỗng nhoài người dội một ấm nước sôi xuống ngay chỗ bà già, vừa dội vừa mắng: “Đồ bà già sống hoài không chết, suốt ngày cứ đi nói láo! Một ngày không nói láo là bà sẽ chết đúng không? Bà nói xấu con điếm Diêu Phương Thanh kia thì thôi, làm gì phải lôi cả tôi theo nữa?! Bà già ngu ngốc! Anh Minh chia tay tôi là do bà hết đấy! Tôi cho bà nói này! Cho bà nói này! Luộc chín bà này, đồ sống dai như đỉa!”

Nước sôi sùng sục dội xuống, bà già ôm mặt kêu lên thảm thiết!

Thành Chu kinh ngạc đến ngây người, nổi da gà khắp toàn thân, định sấn đến đoạt lấy ấm nước sôi của cô gái kia nhưng lại bị Tư Đồ và Hà Sinh kéo ra.

“Đừng đi!” Hà Sinh gọi.

“Chúng ta đã vào trong mất rồi.” Giọng Tư Đồ có chút khó chịu, gã không ngờ rằng mình lại bị qua mặt như vậy.

Vào ư? Vào đâu cơ? Thành Chu nắm chặt cánh tay Hà Sinh.

Hắn muốn bản thân mình phải dũng cảm lên, hắn cũng tự nhủ rằng phải cố gắng tiếp nhận hết thảy những thứ này, nhưng từ khi những sự kiện kì dị và cảnh tượng siêu thực xảy ra trước mặt mình, hắn phát hiện mình không thể nào tỉnh táo để đối mặt với chúng được!

“Chúng ta thử lùi về sau, rời khỏi phạm vi toà nhà này xem.” Tư Đồ bảo Hà Sinh kéo Thành Chu lui về phía sau từng bước một.

Đến bước thứ mười, tiếng gào thét thảm thương của bà già biến mất trong phút chốc, cảnh vật xung quanh như khôi phục lại bộ dáng ban đầu khi bọn hắn đặt chân đến.

Thành Chu mở to mắt nhìn bà già gà gật phơi nắng dưới chân tường mà không nói nổi thành lời.

“Lùi thêm một bước nữa xem.” Tư Đồ thở nhẹ ra một chút.

Hà Sinh kéo Thành Chu về sau một bước. Trong nháy mắt, bà già dưới chân tường cũng biến mất, chỉ còn lại dãy nhà lầu năm tầng cũ kỹ cô độc.

Thành Chu thở hắt ra một hơi, buông lỏng cánh tay Hà Sinh nhưng lại nhanh chóng hoảng hốt khi bắt gặp ánh mắt Tư Đồ!

Tư Đồ đang nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn.

Thành Chu thậm chí còn chẳng dám quay đầu lại.

Hà Sinh thì chậm rãi xoay người.

Thành Chu vội thở dốc hai cái rồi quay phắt lại mà không để chính mình do dự thêm một phút nào nữa.

Ngay phía sau lưng là lối vào âm u đối diện bọn hắn, mà lúc này, chân của bọn hắn đã bước nửa bước qua cửa.

“Đây là chuyện gì thế này?” Thành Chu không biết mình đang hỏi trong run rẩy.

Tư Đồ không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc cầu thang tối tăm: “Có vẻ như chúng ta được phép vào đây một chuyến rồi.”

Hà Sinh an ủi Thành Chu, “Anh Thành, anh đừng sợ, tụi em đều ở bên cạnh anh mà. Chỉ cần anh đừng vứt đi linh bài của tụi em thì dù tụi em có bị tách ra vẫn có thể tìm được anh ngay thôi.”

Thành Chu nuốt nước bọt, nức nở nói: “… Hà Sinh, vì sao sau khi nghe xong câu này của cậu, anh lại có dự cảm rằng anh nhất định sẽ vứt đi linh bài của mấy đứa ấy nhỉ?”

Tư Đồ và Hà Sinh vốn hơi căng thẳng liền cùng mỉm cười khi nghe Thành Chu nói như vậy.

“Được rồi, đừng tự hù doạ mình nữa. Thành Chu, tôi cảm thấy kết giới này không có ác ý với chúng ta, hoặc có thể nói rằng Diêu Phương Thanh cũng không muốn làm hại cậu. Có lẽ cô ấy chỉ muốn cho cậu thấy thứ gì đó mà thôi.” Tư Đồ nói xong bèn trầm ngâm suy nghĩ.

Hà Sinh gật đầu, “Em cũng thấy như thế, dường như Diêu Phương Thanh muốn nói cho anh điều gì đó. Đi thôi, dù sao mục đích chúng ta đây là để tìm Diêu Phương Thanh mà, không muốn vào cũng không được.”

Thành Chu cũng biết việc này chắc chắc không thể tránh khỏi, nhưng hắn vẫn thắc mắc: “Mấy đứa có cảm thấy có người sống trong toà nhà này không?”

“Có đấy, bà già và cô gái vừa rồi đều là người sống đấy.” Tư Đồ đáp.

Thành Chu kêu to, “Tôi không tin đâu! Bà già kia bị luộc chín như vậy mà sao còn sống được cơ chứ?”

“Bởi thế nên nơi này mới khiến cho tôi cảm thấy kỳ lạ…” Tư Đồ tỏ vẻ gã cũng không hiểu nổi.

====

Sau đây là màn kịch nhỏ mừng năm mới 2014 mà Dịch tỷ gửi đến độc giả chúng ta:

Lại nói vào một đêm nào đó, Thành Chu cảm thấy buồn tè vô cùng, bèn đứng lên đi đến nhà vệ sinh rồi mơ màng lôi ra Cậu bé Thành Chu từ quần ngủ bốn mảnh mà trút bầu tâm sự cho thật đã.

Hồng Diệp cũng lạch bạch đến đứng cạnh ba nó, vừa ngáp vừa cởi sịp, móc ra chú trym be bé rồi phóng ra tia nước tí hon.

Thành Chu hé mắt nhìn một chút, cười cợt thằng con nhưng không mang theo bất cứ sắc thái kì thị nào, “Nhỏ xíu!”

Hồng Diệp, “… Muốn xem đại bác không?”

“… Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á ——————!!!!!”

Trong đêm tối tĩnh mịch, nhà Thành bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết hệt như trong những vụ án mạng đã xảy ra trước đây.

Hàng xóm chung quanh phàm là nghe thấy đều có chung một suy nghĩ kèm theo một chút mừng vui khó hiểu: Thằng đàn ông tốt số mua được căn nhà vừa to vừa rẻ kia rốt cục cũng gặp ma rồi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện