Tiểu hòa thượng cười xảo quyệt, ném ánh mắt ác độc lên người Thành Chu.
Người cảnh sát cúi đầu ngơ ngác nhìn bụng mình. Anh rõ ràng đã bắn ba phát vào tiểu hoà thượng, nhưng vì cớ gì người đổ máu lại là chính bản thân anh? Cảnh sát trẻ ôm bụng ngã xuống.
Thành Chu xông lên phía trước đỡ lấy anh.
Tiểu hòa thượng nghiêng đầu nhìn hắn, không hề ngăn hắn cứu người mà chỉ theo chân hắn bước từng bước một vào trong phòng.
“Cứu với! Có ai ở đây không?” Thành Chu hướng ra ngoài cửa lớn điên cuồng gào thét đồng thời bối rối chặn máu tươi tràn ra từ miệng vết thương trên bụng cảnh sát.
“Cậu có hô nát cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu. Ngay từ lúc bước vào chúng ta đã rơi vào bẫy của nó rồi. Nơi này là địa bàn của nó, chúng ta tạm thời không được ra rồi.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
Thành Chu dìu cảnh sát đến ghế sô pha, “Bẫy ư? Làm sao có thể? Tôi đi theo cảnh sát tới đây mà…”
“Tôi sẽ giải thích với cậu sau, trước tiên cậu cầm máu giúp tên kia đi đã!” Tư Đồ đứng ra ngăn chặn đường nhìn thẳng tắp của tiểu hòa thượng với Thành Chu.
Thành Chu nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra qua kẽ tay mà căng thẳng đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người.
“Tôi cầm máu như thế nào đây? Bông băng đâu? Thuốc cầm máu đâu? Điện thoại đâu? Xe cứu thương! Đúng rồi, phải gọi xe cứu thương!” Thành Chu sợ hãi khiến tay chân lúng ta lúng túng.
“Thành Chu!” Tư Đồ hét to một tiếng, vừa cảnh giác tiểu hòa thượng, vừa chỉ dẫn hắn: “Không gọi điện thoại ra ngoài được đâu. Bình tĩnh lại, nghe tôi hướng dẫn đây, đừng nghĩ đến những thứ khác nữa. Bây giờ này, xem xem vết thương có xuyên thấu ra sau lưng tên kia hay không? Có bao nhiêu vết?”
Thành Chu nghe nói điện thoại không gọi ra ngoài được bèn ngẩn ngơ một chút rồi nhanh chóng nhìn lưng cảnh sát, “Có vết máu…Một…Hai… Có tất cả hai vết.”
“Vậy nghĩa là vẫn còn một viên đạn nằm trong bụng cậu ta. Bước thứ hai, đỡ lấy cậu ta, đặt cậu ta nằm ngửa trên ghế sa lon.”
Thành Chu vốn cực kì hoang mang, nhìn dáng vẻ đau đớn của cảnh sát mà không biết phải làm gì, nhưng lúc này trông thấy Tư Đồ bình tĩnh như vậy, hắn không sợ nữa, chỉ răm rắp làm theo lời gã.
“Bước thứ ba… Cậu mặc áo lót giữ ấm bên trong đúng không? Cởi ra cho tôi.”
Thành Chu nhanh chóng cởi ra, ném áo trong cho Tư Đồ.
Tư Đồ đưa tay bắt lấy áo trong, dùng hai tay xé mạnh nó thành những mảnh vải dài.
Thành Chu mau chóng mặc lại áo lông và áo khoác, chẳng buồn quan tâm đến những mảng máu nhuộm trên áo nữa.
Tư Đồ ném lại mớ vải đã xé cho Thành Chu, “Nghe đây! Cậu quấn vải lên trên miệng vết thương ở phần lưng và bụng của cậu ta, quấn thật chặt vào. Chỗ đầu nối không cần cột lại mà quấn chèn mảnh vải khác lên trên thêm một vòng.”
Thành Chu vén áo của cảnh sát lên rồi bắt đầu băng bó theo chỉ dẫn của Tư Đồ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là tay mơ, không khỏi luống cuống tay chân.
Thành Chu sắp khóc đến nơi, cảm thấy cảnh sát trẻ đã sắp không qua khỏi.
“Tư Đồ, anh tới đi, tôi không làm được… Vòng quấn cứ tuột ra…”
Tư Đồ nhìn trừng trừng tên tiểu hòa thượng vẫn đang cười quỷ dị, “Im đi! Không làm được cũng phải làm! Đừng chỉ quấn trên vết thương như vậy, phải ấn mạnh vào.”
Tư Đồ cũng không hy vọng nhiều vào tính mạng của người cảnh sát, hoàn toàn chỉ chọn biện pháp cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu mà thôi. Bị dính ba phát đạn với khoảng cách gần như vậy mà còn một viên nằm trong bụng thì có trời mới biết mạch máu vào nội tạng của cậu ta có bị chấn thương hoặc dập vỡ hay không.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Thành Chu không nhận ra nước mắt mình đã chảy xuống. Hắn không khóc vì sợ hãi hay đau lòng mà chỉ vì cảm thấy bản thân sao quá vô dụng. Rõ ràng ngày trước hắn đã học qua khoá cấp cứu ở công ty, vậy mà giờ đây hắn đã trả lại toàn bộ kiến thức cho thầy giáo rồi.
“Có… có… băng dán…”
“Cậu nói cái gì?”
“Trong túi tôi…” Cảnh sát trẻ đau đến chết đi sống lại, vất vả lắm mới nói ra được những lời này.
Thành Chu bổ nhào qua chiếc túi, hắn sợ tiểu hòa thượng sẽ cướp đi nó đi mất.
Nhưng tiểu hòa thượng chỉ nhìn bọn hắn, thật giống như một con mèo gian trá đang thưởng thức những phút giây giãy dụa của lũ chuột trước khi chết.
Thành Chu mở túi ra rồi dốc nó xuống đất. Đồ đạc bên trong rơi tan tác, bao gồm một cuộn băng keo trong suốt.
Nếu như là bình thường, Thành Chu chắc chắn sẽ tò mò vì sao cảnh sát trẻ như không lại để một cuộn băng dán chiếm diện tích như vậy trong túi, nhưng ngay bây giờ món đồ này có thể cứu được một mạng người.
Băng dán tốt hơn những thớ vải không đủ dài rất nhiều. Thành Chu nâng dậy cảnh sát dậy rồi quấn từng vòng quanh anh ta cho đến khi sử dụng hết toàn bộ cuộn băng.
Trong lúc ấy, không biết cảnh sát trẻ đã hôn mê bất tỉnh do đau đớn hay do mất máu, Thành Chu vỗ nhẹ vào mặt anh ta mấy cái nhưng chẳng nhận lại được một phản ứng nào từ anh cả.
“Chỉ phí công mà thôi.” Tiểu hòa thượng âm trầm cười nhạo.
Thành Chu khẽ hít sâu, cầm súng ngắn của cảnh sát trẻ đi đến bên Tư Đồ.
“Mở chốt an toàn như thế nào?” Thành Chu nghiêng đầu thấp giọng hỏi Tư Đồ.
Tư Đồ nghiêng mắt nhìn, “Đã mở sẵn rồi. Cậu muốn làm gì?”
“Vậy thì tốt rồi.” Thành Chu nâng súng chĩa về tiểu hòa thượng, “Nói, Hồng Diệp ở nơi nào? Trần Nhan đâu? Gã choai choai đâu? Không nói… là tao bắn đấy!”
“Bắn thì bắn đi! Nhanh lên, mau tới đánh chết tao đi. Tao đã sớm không muốn sống rồi…Ha ha ha!” Tiểu hòa thượng vui vẻ cười rộ lên.
Tư Đồ đè tay Thành Chu xuống, “Không cần nổ súng, vô dụng thôi.”
“Tại sao lại vô dụng?” Thành Chu không hề phát hiện ra giọng của mình đang run rẩy. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chạm vào súng, vốn hắn luôn cho rằng chĩa súng vào người khác sẽ rất dễ dàng, nhưng đến khi rơi vào hoàn cảnh này mới phát hiện chuyện căn bản không đơn giản như vậy. Ngón trỏ của đang chế trụ cò súng của hắn vẫn không dám dùng lực nhưng đồng thời cũng ngập ngừng vì sợ không kịp nổ súng khi cần thiết, căng thẳng đến độ đông cứng lại.
“Nếu hữu dụng thì tôi đã bắn nó chết quách rồi chứ có ngu sao mà đứng như thế này à?” Tư Đồ bất đắc dĩ trả lời.
Thành Chu kinh ngạc… Ngay cả Tư Đồ cũng không có cách nào sao?
Tư Đồ giải thích: “Chẳng lẽ cậu không thấy người cảnh sát kia bắn vào tên tiểu hoà thượng mà cuối cùng chính cậu ta mới là kẻ bị trúng đạn ư?”
“Tại sao lại như vậy?” Thành Chu giật nẩy người. Hắn cho rằng cảnh sát kia đã bị tiểu hòa thượng thôi miên nên mới nổ súng đả thương chính mình.
“Tôi nói rồi, đây là địa bàn của nó. Ở đây nó gần như vô địch, chỉ cần nó muốn thì tất cả những đòn tấn công vào nó sẽ đảo ngược về nguyên chủ. Đưa súng cho tôi, đừng tự hại mình.” Tôi cũng không muốn trở thành lương thực của sếp bự Hồng Diệp đâu. Tư Đồ đưa tay.
Thành Chu thoáng do dự nhưng sau đó đành giao súng ngắn cho Tư Đồ.
“Ờ mà Hà Sinh đâu rồi?” Thành Chu lúc này mới phát hiện thiếu đi một thành viên trọng yếu.
“Cậu ta có việc rời đi ở nhà ga rồi.” Tư Đồ không nói nhiều.
“Để cho tao đoán xem, đừng bảo là con ma tên Hà Sinh ấy đã đi tìm tên quái vật Hồng Diệp kia nhé?” Tiểu hòa thượng nghiêng đầu, làm ra vẻ đáng yêu, bất quá khuôn mặt chỉ có mỗi đôi mắt của nó càng khiến người ta sởn hết cả gai óc.
“Mày mới là quái vật ấy! Cả nhà mày đều là quái vật ấy!” Thành Chu sợ thì sợ, nhưng không ai được phép nói xấu con hắn, huống chi còn dám mắng nhóc nhỏ là quái vật.
“Đúng vậy, mày nói không sai, cả nhà tao đều là quái vật đấy….Ha ha ha…”
“Đồ điên! Đồ thần kinh! Đừng đến đây!” Thành Chu chợt phát hiện tiểu hòa thượng đang đến gần bọn hắn từng bước một.
“Mày đang đợi con quái vật kia sao? Nó sẽ không tới đâu. Tao đã giam nó lại rồi, chờ tao ăn hết mày xong tao sẽ đi xử nó!” Giọng điệu tiểu hòa thượng bỗng trở nên hung ác.
“Ý của nó là, nó phải ăn hết cậu xong mới có đủ sức mạnh để chống chọi với Hồng Diệp. Cho nên Thành Chu à, vì Hồng Diệp, cậu đừng để bị nó ăn tươi đấy.” Tư Đồ kéo Thành Chu lui về sau, mặc dù gã biết rõ như vậy vẫn không có hiệu quả gì.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm thế nào mới có thể đối phó nó?” Thành Chu hỏi dồn.
“Cố gắng kéo dài thời gian.” Trong đầu Thành Chu vang lên giọng Tư Đồ. Không đợi Thành Chu mở miệng hỏi tiếp, gã nhanh chóng nói thêm một câu: “Đừng hỏi tôi kéo dài như thế nào. Cậu cứ hỏi nó đi, nó đang có hứng thú với cậu, lại còn đang đắc ý nên không thể ăn tươi cậu nhanh như thế được đâu. Mau!”
Thành Chu nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đồ, quyết định tin tưởng gã, rồi mau mắn quay đầu dũng cảm đối mặt tiểu hòa thượng: “Có phải tất cả những chuyện ở khe xuyên việt đều là do mày làm không?”
Tiểu hòa thượng dừng chân, “Ừ, thì sao? Mày muốn kéo dài thời gian à?”
Thành Chu hốt hoảng, cho rằng tiểu hòa thượng đã nghe được lời Tư Đồ truyền đến ban nãy.
“Tiếp tục hỏi đi!” Tư Đồ lại thấp giọng nói vọng vào đầu hắn.
“Tại sao mày phải làm như vậy? Tại sao muốn nhiều người xuyên việt như vậy? Những người kia đã đi đâu? Đến cùng thì bọn họ còn sống hay đã chết?”
“Bọn bây nghĩ nhiều đến thế làm gì? Với kinh nghiệm của tao, kỳ thật càng nghĩ ít thì càng hạnh phúc. Những kẻ nghĩ nhiều đều sống rất mệt đấy. Thành Chu, mày không mệt mỏi sao? Mày không muốn thay đổi cuộc sống sao?”
“Mày giam Hồng Diệp ở đâu? Trần Nhan còn sống không?”
“Mày muốn Trần Nhan sống à?”
Thành Chu thấy có tia sáng bèn tranh thủ nói: “Đúng! Cả Hồng Diệp và gã choai choai, cùng với những người khác vẫn đang sống sót trong tay mày nữa.”
Tiểu hòa thượng lắc đầu, cười cười quái dị mặc cho trên mặt không hề hiện ra dáng cười, chỉ có ánh mắt là cong cong, “Mày tham lam quá rồi. A, tao có sáng kiến như thế này. Nào, Thành Chu, chúng ta cùng chơi một trò chơi kinh dị thường bắt gặp trong những bộ phim nào.”
“Trò chơi gì?”
“Mạng đổi mạng.”
Thành Chu cơ hồ đoán được tiểu hòa thượng sẽ nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, tiểu hòa thượng cất giọng thích chí: “Hồng Diệp, Trần Nhan, gã choai choai, bọn cảnh sát hình sự phòng bên cạnh hoặc bất cứ kẻ nào khác, thậm chí tên cảnh sát đang thoi thóp này… chỉ cần mày đổi bản thân mình để lấy một trong số chúng thì kẻ đó sẽ sống sót rời khỏi đây. Nhớ kỹ đấy, chỉ có thể đổi một người mà thôi.”
Thành Chu nhìn về phía Tư Đồ.
“Chỉ là sống sót rời khỏi đây thôi… Tên tiểu hoà thượng không tốt bụng như vậy đâu, nó đang chơi chữ đấy. Tiếp tục thoả hiệp với nó đi.” Giọng Tư Đồ tiếp tục vang lên trong hắn.
Nhưng tiểu hòa thượng hệt như biết rõ lời Tư Đồ, lập tức âm hiểm nói: “Mày chỉ có mười giây đồng hồ để cân nhắc thôi. Quá mười giây, nếu như mày không chọn được thì tao sẽ ăn sạch mày! Và cũng đừng mong những kẻ kia sống sót! Bắt đầu đếm ngược… Mười…Chín…Tám…”
Mẹ kiếp! Thành Chu và Tư Đồ cùng mắng thầm.
Có ai chơi như thế không? Ăn gian quá!
“Bốn… Ba… Hai…”
“Chọn chính cậu đi!” Tư Đồ rống lên cùng lúc với chữ “Một” của tiểu hòa thượng phát ra.
Tiểu hòa thượng đánh tới!
Thành Chu bối rối không kịp nghĩ nhiều, lập tức hô to: “Tao chọn chính mình!”
Tiểu hòa thượng dừng lại chút rồi điên cuồng cười to, “Không có lựa chọn này! Người ích kỷ càng đáng chết hơn!”
“Vậy chọn lại… Tao chọn Hồng Diệp! Thả Hồng Diệp ra đi!”
“Đã muộn!”
Tư Đồ gấp rút định kéo Thành Chu tránh đòn tiểu hòa thượng nhưng chỉ bắt được không khí. Tiểu hòa thượng đã tách Thành Chu ra khỏi gã.
“Thành Chu!” Tư Đồ vô cùng mong rằng ấn ký của Hồng Diệp trên người Thành Chu vẫn còn tác dụng.
Thành Chu sợ đến cứng đơ thân thể. Hắn chỉ thấy một bóng mờ nhanh chóng bao phủ khắp thân thể mình, mọi thứ chung quanh thoáng trở nên đen kịt.
Luồng âm khí cực lạnh tựa như rắn độc quấn chặt lấy cổ tay phải hắn. Một tia sáng đỏ chợt loé lên, luồng khí kia biến mất nhưng lại kéo theo nhiều con rắn âm khí khác quấn lấy hắn.
Ánh sáng màu đỏ tiếp tục loé lên, nhưng khi nó càng tiêu diệt nhiều rắn âm khí thì càng yếu ớt dần.
Rốt cục, một luồng âm khí hóa thành mãng xà bất thình lình bức phá khỏi tia sáng đỏ, quấn chặt lấy cổ Thành Chu!
Hai tay Thành Chu liền níu lấy cổ, muốn giật con rắn âm khí vô hình ấy ra.
“Ặc —— Ặc!” Thành Chu đỏ bừng mặt, hắn sắp không thở được nữa rồi.
Cảm giác xói mòn như mất đi thứ gì đó quan trọng trong thân thể lại xuất hiện một lần nữa.
Phải chăng hắn rốt cuộc sẽ không sống nổi lần này sao?
Nhưng thật kỳ lạ, trong nháy mắt trước khi chết, thứ hắn nghĩ đến không phải Hồng Diệp cũng không phải mẹ mình, mà là phong thư vẫn chưa gửi đi… Biết vậy đã đi gửi nó trước cho rồi.
Trước khi mất đi tri giác, Thành Chu đã nghĩ như vậy.
Trong giây phút khi Thành Chu sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, một bóng hình nho nhỏ màu đỏ bỗng thoát ra trên người Thành Chu, lao thẳng vào nơi nào đó trong bóng tối.
“Ah ah ah ——!”
Là ai đã kêu lên thảm thiết?
Người cảnh sát cúi đầu ngơ ngác nhìn bụng mình. Anh rõ ràng đã bắn ba phát vào tiểu hoà thượng, nhưng vì cớ gì người đổ máu lại là chính bản thân anh? Cảnh sát trẻ ôm bụng ngã xuống.
Thành Chu xông lên phía trước đỡ lấy anh.
Tiểu hòa thượng nghiêng đầu nhìn hắn, không hề ngăn hắn cứu người mà chỉ theo chân hắn bước từng bước một vào trong phòng.
“Cứu với! Có ai ở đây không?” Thành Chu hướng ra ngoài cửa lớn điên cuồng gào thét đồng thời bối rối chặn máu tươi tràn ra từ miệng vết thương trên bụng cảnh sát.
“Cậu có hô nát cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu. Ngay từ lúc bước vào chúng ta đã rơi vào bẫy của nó rồi. Nơi này là địa bàn của nó, chúng ta tạm thời không được ra rồi.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
Thành Chu dìu cảnh sát đến ghế sô pha, “Bẫy ư? Làm sao có thể? Tôi đi theo cảnh sát tới đây mà…”
“Tôi sẽ giải thích với cậu sau, trước tiên cậu cầm máu giúp tên kia đi đã!” Tư Đồ đứng ra ngăn chặn đường nhìn thẳng tắp của tiểu hòa thượng với Thành Chu.
Thành Chu nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra qua kẽ tay mà căng thẳng đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người.
“Tôi cầm máu như thế nào đây? Bông băng đâu? Thuốc cầm máu đâu? Điện thoại đâu? Xe cứu thương! Đúng rồi, phải gọi xe cứu thương!” Thành Chu sợ hãi khiến tay chân lúng ta lúng túng.
“Thành Chu!” Tư Đồ hét to một tiếng, vừa cảnh giác tiểu hòa thượng, vừa chỉ dẫn hắn: “Không gọi điện thoại ra ngoài được đâu. Bình tĩnh lại, nghe tôi hướng dẫn đây, đừng nghĩ đến những thứ khác nữa. Bây giờ này, xem xem vết thương có xuyên thấu ra sau lưng tên kia hay không? Có bao nhiêu vết?”
Thành Chu nghe nói điện thoại không gọi ra ngoài được bèn ngẩn ngơ một chút rồi nhanh chóng nhìn lưng cảnh sát, “Có vết máu…Một…Hai… Có tất cả hai vết.”
“Vậy nghĩa là vẫn còn một viên đạn nằm trong bụng cậu ta. Bước thứ hai, đỡ lấy cậu ta, đặt cậu ta nằm ngửa trên ghế sa lon.”
Thành Chu vốn cực kì hoang mang, nhìn dáng vẻ đau đớn của cảnh sát mà không biết phải làm gì, nhưng lúc này trông thấy Tư Đồ bình tĩnh như vậy, hắn không sợ nữa, chỉ răm rắp làm theo lời gã.
“Bước thứ ba… Cậu mặc áo lót giữ ấm bên trong đúng không? Cởi ra cho tôi.”
Thành Chu nhanh chóng cởi ra, ném áo trong cho Tư Đồ.
Tư Đồ đưa tay bắt lấy áo trong, dùng hai tay xé mạnh nó thành những mảnh vải dài.
Thành Chu mau chóng mặc lại áo lông và áo khoác, chẳng buồn quan tâm đến những mảng máu nhuộm trên áo nữa.
Tư Đồ ném lại mớ vải đã xé cho Thành Chu, “Nghe đây! Cậu quấn vải lên trên miệng vết thương ở phần lưng và bụng của cậu ta, quấn thật chặt vào. Chỗ đầu nối không cần cột lại mà quấn chèn mảnh vải khác lên trên thêm một vòng.”
Thành Chu vén áo của cảnh sát lên rồi bắt đầu băng bó theo chỉ dẫn của Tư Đồ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là tay mơ, không khỏi luống cuống tay chân.
Thành Chu sắp khóc đến nơi, cảm thấy cảnh sát trẻ đã sắp không qua khỏi.
“Tư Đồ, anh tới đi, tôi không làm được… Vòng quấn cứ tuột ra…”
Tư Đồ nhìn trừng trừng tên tiểu hòa thượng vẫn đang cười quỷ dị, “Im đi! Không làm được cũng phải làm! Đừng chỉ quấn trên vết thương như vậy, phải ấn mạnh vào.”
Tư Đồ cũng không hy vọng nhiều vào tính mạng của người cảnh sát, hoàn toàn chỉ chọn biện pháp cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu mà thôi. Bị dính ba phát đạn với khoảng cách gần như vậy mà còn một viên nằm trong bụng thì có trời mới biết mạch máu vào nội tạng của cậu ta có bị chấn thương hoặc dập vỡ hay không.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Thành Chu không nhận ra nước mắt mình đã chảy xuống. Hắn không khóc vì sợ hãi hay đau lòng mà chỉ vì cảm thấy bản thân sao quá vô dụng. Rõ ràng ngày trước hắn đã học qua khoá cấp cứu ở công ty, vậy mà giờ đây hắn đã trả lại toàn bộ kiến thức cho thầy giáo rồi.
“Có… có… băng dán…”
“Cậu nói cái gì?”
“Trong túi tôi…” Cảnh sát trẻ đau đến chết đi sống lại, vất vả lắm mới nói ra được những lời này.
Thành Chu bổ nhào qua chiếc túi, hắn sợ tiểu hòa thượng sẽ cướp đi nó đi mất.
Nhưng tiểu hòa thượng chỉ nhìn bọn hắn, thật giống như một con mèo gian trá đang thưởng thức những phút giây giãy dụa của lũ chuột trước khi chết.
Thành Chu mở túi ra rồi dốc nó xuống đất. Đồ đạc bên trong rơi tan tác, bao gồm một cuộn băng keo trong suốt.
Nếu như là bình thường, Thành Chu chắc chắn sẽ tò mò vì sao cảnh sát trẻ như không lại để một cuộn băng dán chiếm diện tích như vậy trong túi, nhưng ngay bây giờ món đồ này có thể cứu được một mạng người.
Băng dán tốt hơn những thớ vải không đủ dài rất nhiều. Thành Chu nâng dậy cảnh sát dậy rồi quấn từng vòng quanh anh ta cho đến khi sử dụng hết toàn bộ cuộn băng.
Trong lúc ấy, không biết cảnh sát trẻ đã hôn mê bất tỉnh do đau đớn hay do mất máu, Thành Chu vỗ nhẹ vào mặt anh ta mấy cái nhưng chẳng nhận lại được một phản ứng nào từ anh cả.
“Chỉ phí công mà thôi.” Tiểu hòa thượng âm trầm cười nhạo.
Thành Chu khẽ hít sâu, cầm súng ngắn của cảnh sát trẻ đi đến bên Tư Đồ.
“Mở chốt an toàn như thế nào?” Thành Chu nghiêng đầu thấp giọng hỏi Tư Đồ.
Tư Đồ nghiêng mắt nhìn, “Đã mở sẵn rồi. Cậu muốn làm gì?”
“Vậy thì tốt rồi.” Thành Chu nâng súng chĩa về tiểu hòa thượng, “Nói, Hồng Diệp ở nơi nào? Trần Nhan đâu? Gã choai choai đâu? Không nói… là tao bắn đấy!”
“Bắn thì bắn đi! Nhanh lên, mau tới đánh chết tao đi. Tao đã sớm không muốn sống rồi…Ha ha ha!” Tiểu hòa thượng vui vẻ cười rộ lên.
Tư Đồ đè tay Thành Chu xuống, “Không cần nổ súng, vô dụng thôi.”
“Tại sao lại vô dụng?” Thành Chu không hề phát hiện ra giọng của mình đang run rẩy. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chạm vào súng, vốn hắn luôn cho rằng chĩa súng vào người khác sẽ rất dễ dàng, nhưng đến khi rơi vào hoàn cảnh này mới phát hiện chuyện căn bản không đơn giản như vậy. Ngón trỏ của đang chế trụ cò súng của hắn vẫn không dám dùng lực nhưng đồng thời cũng ngập ngừng vì sợ không kịp nổ súng khi cần thiết, căng thẳng đến độ đông cứng lại.
“Nếu hữu dụng thì tôi đã bắn nó chết quách rồi chứ có ngu sao mà đứng như thế này à?” Tư Đồ bất đắc dĩ trả lời.
Thành Chu kinh ngạc… Ngay cả Tư Đồ cũng không có cách nào sao?
Tư Đồ giải thích: “Chẳng lẽ cậu không thấy người cảnh sát kia bắn vào tên tiểu hoà thượng mà cuối cùng chính cậu ta mới là kẻ bị trúng đạn ư?”
“Tại sao lại như vậy?” Thành Chu giật nẩy người. Hắn cho rằng cảnh sát kia đã bị tiểu hòa thượng thôi miên nên mới nổ súng đả thương chính mình.
“Tôi nói rồi, đây là địa bàn của nó. Ở đây nó gần như vô địch, chỉ cần nó muốn thì tất cả những đòn tấn công vào nó sẽ đảo ngược về nguyên chủ. Đưa súng cho tôi, đừng tự hại mình.” Tôi cũng không muốn trở thành lương thực của sếp bự Hồng Diệp đâu. Tư Đồ đưa tay.
Thành Chu thoáng do dự nhưng sau đó đành giao súng ngắn cho Tư Đồ.
“Ờ mà Hà Sinh đâu rồi?” Thành Chu lúc này mới phát hiện thiếu đi một thành viên trọng yếu.
“Cậu ta có việc rời đi ở nhà ga rồi.” Tư Đồ không nói nhiều.
“Để cho tao đoán xem, đừng bảo là con ma tên Hà Sinh ấy đã đi tìm tên quái vật Hồng Diệp kia nhé?” Tiểu hòa thượng nghiêng đầu, làm ra vẻ đáng yêu, bất quá khuôn mặt chỉ có mỗi đôi mắt của nó càng khiến người ta sởn hết cả gai óc.
“Mày mới là quái vật ấy! Cả nhà mày đều là quái vật ấy!” Thành Chu sợ thì sợ, nhưng không ai được phép nói xấu con hắn, huống chi còn dám mắng nhóc nhỏ là quái vật.
“Đúng vậy, mày nói không sai, cả nhà tao đều là quái vật đấy….Ha ha ha…”
“Đồ điên! Đồ thần kinh! Đừng đến đây!” Thành Chu chợt phát hiện tiểu hòa thượng đang đến gần bọn hắn từng bước một.
“Mày đang đợi con quái vật kia sao? Nó sẽ không tới đâu. Tao đã giam nó lại rồi, chờ tao ăn hết mày xong tao sẽ đi xử nó!” Giọng điệu tiểu hòa thượng bỗng trở nên hung ác.
“Ý của nó là, nó phải ăn hết cậu xong mới có đủ sức mạnh để chống chọi với Hồng Diệp. Cho nên Thành Chu à, vì Hồng Diệp, cậu đừng để bị nó ăn tươi đấy.” Tư Đồ kéo Thành Chu lui về sau, mặc dù gã biết rõ như vậy vẫn không có hiệu quả gì.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm thế nào mới có thể đối phó nó?” Thành Chu hỏi dồn.
“Cố gắng kéo dài thời gian.” Trong đầu Thành Chu vang lên giọng Tư Đồ. Không đợi Thành Chu mở miệng hỏi tiếp, gã nhanh chóng nói thêm một câu: “Đừng hỏi tôi kéo dài như thế nào. Cậu cứ hỏi nó đi, nó đang có hứng thú với cậu, lại còn đang đắc ý nên không thể ăn tươi cậu nhanh như thế được đâu. Mau!”
Thành Chu nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đồ, quyết định tin tưởng gã, rồi mau mắn quay đầu dũng cảm đối mặt tiểu hòa thượng: “Có phải tất cả những chuyện ở khe xuyên việt đều là do mày làm không?”
Tiểu hòa thượng dừng chân, “Ừ, thì sao? Mày muốn kéo dài thời gian à?”
Thành Chu hốt hoảng, cho rằng tiểu hòa thượng đã nghe được lời Tư Đồ truyền đến ban nãy.
“Tiếp tục hỏi đi!” Tư Đồ lại thấp giọng nói vọng vào đầu hắn.
“Tại sao mày phải làm như vậy? Tại sao muốn nhiều người xuyên việt như vậy? Những người kia đã đi đâu? Đến cùng thì bọn họ còn sống hay đã chết?”
“Bọn bây nghĩ nhiều đến thế làm gì? Với kinh nghiệm của tao, kỳ thật càng nghĩ ít thì càng hạnh phúc. Những kẻ nghĩ nhiều đều sống rất mệt đấy. Thành Chu, mày không mệt mỏi sao? Mày không muốn thay đổi cuộc sống sao?”
“Mày giam Hồng Diệp ở đâu? Trần Nhan còn sống không?”
“Mày muốn Trần Nhan sống à?”
Thành Chu thấy có tia sáng bèn tranh thủ nói: “Đúng! Cả Hồng Diệp và gã choai choai, cùng với những người khác vẫn đang sống sót trong tay mày nữa.”
Tiểu hòa thượng lắc đầu, cười cười quái dị mặc cho trên mặt không hề hiện ra dáng cười, chỉ có ánh mắt là cong cong, “Mày tham lam quá rồi. A, tao có sáng kiến như thế này. Nào, Thành Chu, chúng ta cùng chơi một trò chơi kinh dị thường bắt gặp trong những bộ phim nào.”
“Trò chơi gì?”
“Mạng đổi mạng.”
Thành Chu cơ hồ đoán được tiểu hòa thượng sẽ nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, tiểu hòa thượng cất giọng thích chí: “Hồng Diệp, Trần Nhan, gã choai choai, bọn cảnh sát hình sự phòng bên cạnh hoặc bất cứ kẻ nào khác, thậm chí tên cảnh sát đang thoi thóp này… chỉ cần mày đổi bản thân mình để lấy một trong số chúng thì kẻ đó sẽ sống sót rời khỏi đây. Nhớ kỹ đấy, chỉ có thể đổi một người mà thôi.”
Thành Chu nhìn về phía Tư Đồ.
“Chỉ là sống sót rời khỏi đây thôi… Tên tiểu hoà thượng không tốt bụng như vậy đâu, nó đang chơi chữ đấy. Tiếp tục thoả hiệp với nó đi.” Giọng Tư Đồ tiếp tục vang lên trong hắn.
Nhưng tiểu hòa thượng hệt như biết rõ lời Tư Đồ, lập tức âm hiểm nói: “Mày chỉ có mười giây đồng hồ để cân nhắc thôi. Quá mười giây, nếu như mày không chọn được thì tao sẽ ăn sạch mày! Và cũng đừng mong những kẻ kia sống sót! Bắt đầu đếm ngược… Mười…Chín…Tám…”
Mẹ kiếp! Thành Chu và Tư Đồ cùng mắng thầm.
Có ai chơi như thế không? Ăn gian quá!
“Bốn… Ba… Hai…”
“Chọn chính cậu đi!” Tư Đồ rống lên cùng lúc với chữ “Một” của tiểu hòa thượng phát ra.
Tiểu hòa thượng đánh tới!
Thành Chu bối rối không kịp nghĩ nhiều, lập tức hô to: “Tao chọn chính mình!”
Tiểu hòa thượng dừng lại chút rồi điên cuồng cười to, “Không có lựa chọn này! Người ích kỷ càng đáng chết hơn!”
“Vậy chọn lại… Tao chọn Hồng Diệp! Thả Hồng Diệp ra đi!”
“Đã muộn!”
Tư Đồ gấp rút định kéo Thành Chu tránh đòn tiểu hòa thượng nhưng chỉ bắt được không khí. Tiểu hòa thượng đã tách Thành Chu ra khỏi gã.
“Thành Chu!” Tư Đồ vô cùng mong rằng ấn ký của Hồng Diệp trên người Thành Chu vẫn còn tác dụng.
Thành Chu sợ đến cứng đơ thân thể. Hắn chỉ thấy một bóng mờ nhanh chóng bao phủ khắp thân thể mình, mọi thứ chung quanh thoáng trở nên đen kịt.
Luồng âm khí cực lạnh tựa như rắn độc quấn chặt lấy cổ tay phải hắn. Một tia sáng đỏ chợt loé lên, luồng khí kia biến mất nhưng lại kéo theo nhiều con rắn âm khí khác quấn lấy hắn.
Ánh sáng màu đỏ tiếp tục loé lên, nhưng khi nó càng tiêu diệt nhiều rắn âm khí thì càng yếu ớt dần.
Rốt cục, một luồng âm khí hóa thành mãng xà bất thình lình bức phá khỏi tia sáng đỏ, quấn chặt lấy cổ Thành Chu!
Hai tay Thành Chu liền níu lấy cổ, muốn giật con rắn âm khí vô hình ấy ra.
“Ặc —— Ặc!” Thành Chu đỏ bừng mặt, hắn sắp không thở được nữa rồi.
Cảm giác xói mòn như mất đi thứ gì đó quan trọng trong thân thể lại xuất hiện một lần nữa.
Phải chăng hắn rốt cuộc sẽ không sống nổi lần này sao?
Nhưng thật kỳ lạ, trong nháy mắt trước khi chết, thứ hắn nghĩ đến không phải Hồng Diệp cũng không phải mẹ mình, mà là phong thư vẫn chưa gửi đi… Biết vậy đã đi gửi nó trước cho rồi.
Trước khi mất đi tri giác, Thành Chu đã nghĩ như vậy.
Trong giây phút khi Thành Chu sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, một bóng hình nho nhỏ màu đỏ bỗng thoát ra trên người Thành Chu, lao thẳng vào nơi nào đó trong bóng tối.
“Ah ah ah ——!”
Là ai đã kêu lên thảm thiết?
Danh sách chương