Cô gái đã ngồi ở đây thật lâu.
Cô vẫn đang suy nghĩ, rằng cuộc đời mình vẫn chưa tính là dài.
Nhưng cô lại là một kẻ thất bại. Cô nghĩ.
Cô không thể bù đắp chút gì cho gánh nặng ba mươi năm nuôi nấng của cha mẹ, cũng không có sắc đẹp và trí thông minh để bù đắp cho cuộc đời mình.
Cô cảm thấy bản thân mình suốt từ bé cứ như làm nền cho người khác, đặc biệt là khi đứng cùng họ.
Lúc này, cô đã hai mươi sáu tuổi, một độ tuổi đánh dấu chặng đường thanh xuân sắp sửa trôi qua.
Cho đến nay cô vẫn chưa tìm được một nửa mảnh ghép của đời mình.
Cô cảm thấy mình yêu cầu không cao, không cần anh ấy có nhiều tiền, nhiều tài, địa vị… Đó là thứ ước mơ khi cô còn đôi mươi. Có người con gái nào lại không mong được gả cho một chàng trai khôi ngô nhiều tiền, nhiều quyền đâu chứ? Bây giờ, yêu cầu của cô thật sự không cao. Cô chỉ muốn tìm một người có thể gắn bó tương thân tương ái, biết đỡ đần, biết cảm thông cùng cô mà thôi. Thế nhưng thật khó khăn.
Tất cả mọi người đều bắt bẻ cô.
Cha mẹ bắt bẻ công việc của cô, bắt bẻ cả lời nói và việc làm.
Bạn bè bắt bẻ quần áo, cách ăn mặc, cách nói chuyện và làm việc của cô.
Người sếp ở công ty thì bắt bẻ cô cái này không tốt, cái kia không tốt, cho rằng đồng lương của cô sẽ đáng giá với một nhân viên khác tốt hơn.
Trong lần kết giao ngắn ngủi trước kia, người bạn trai chưa hề nắm tay cô lần nào cũng bắt bẻ cô, bảo rằng cô không đủ dịu dàng, không đủ hào phóng, ngôn hành cử chỉ đều thiếu phóng khoáng…
Nhưng cô vẫn cảm giác rằng mình rất tốt, cảm giác rằng tất cả những người kia đều không hiểu mình.
Mà hoàn cảnh của cô cũng không cho cô cơ hội để thể hiện giá trị bản thân.
Mình không thuộc về nơi này. Cô gái nghĩ như vậy.
Gia đình đích thực của mình, người yêu đích thực của mình, bạn bè đích thực của mình, nơi chốn đích thực của mình… đều không phải ở đây.
Cô gái đứng lên, mỉm cười nhìn về bầu trời màu lam, bước đến một cuộc đời mới đầy rực rỡ…
Cậu trai đứng trên vách núi không giăng lưới bảo hộ, ngửa đầu lên trời hít một hơi thật sâu.
Chính là chỗ này… Rốt cục cậu cũng đến nơi này.
Cậu trai ghì thật chặt chiếc ba lô to đùng, trong ba lô chứa tất cả những đồ vật mà cậu cho rằng sẽ thiết yếu khi tiến vào thế giới mới.
Ở thế giới này, cậu chỉ là một kẻ thất bại, nhưng ở một thế giới khác, cậu nhất định sẽ trở thành một anh hùng hô mưa gọi gió, một con người mở đường cho một tương lai tốt đẹp.
Đến lúc đó muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, vô số thiếu niên sẽ lấy cậu làm tiêu chuẩn, vô số thiếu nữ sẽ xem cậu như người tình trong mộng.
Cho dù xưng vương xưng bá không thành, nhưng với lợi thế xuyên không của cậu, ít nhất cậu cũng có thể dễ dàng lăn lộn, không lo ăn uống, nhỉ?
Cậu trai không nghĩ nhiều nữa, làm chuyện gì cũng cần phải mạo hiểm. Khuyết điểm lớn nhất đời cậu là lo trước lo sau, chỉ dám nghĩ mà không dám làm.
Hiện tại rốt cục đến lúc cậu phải dũng cảm rồi, sợ cái gì nữa? Tệ lắm là một chữ “chết” thôi mà.
Nhưng kinh nghiệm của người đi trước đã cho cậu biết, nhảy xuống từ nơi này, ít nhất cậu cũng có được 60% thành công được xuyên không đến một thế giới khác.
Cậu đã không còn lưu luyến gì ở thế giới này nữa. Cứ mãi u mê ở đây mà chờ chết, không bằng…
Cậu trai mỉm cười, bước ra một bước cuối cùng.
Cậu tin chắc rằng, từ nay về sau, cuộc sống mới của cậu sẽ bắt đầu.
Cô vẫn đang suy nghĩ, rằng cuộc đời mình vẫn chưa tính là dài.
Nhưng cô lại là một kẻ thất bại. Cô nghĩ.
Cô không thể bù đắp chút gì cho gánh nặng ba mươi năm nuôi nấng của cha mẹ, cũng không có sắc đẹp và trí thông minh để bù đắp cho cuộc đời mình.
Cô cảm thấy bản thân mình suốt từ bé cứ như làm nền cho người khác, đặc biệt là khi đứng cùng họ.
Lúc này, cô đã hai mươi sáu tuổi, một độ tuổi đánh dấu chặng đường thanh xuân sắp sửa trôi qua.
Cho đến nay cô vẫn chưa tìm được một nửa mảnh ghép của đời mình.
Cô cảm thấy mình yêu cầu không cao, không cần anh ấy có nhiều tiền, nhiều tài, địa vị… Đó là thứ ước mơ khi cô còn đôi mươi. Có người con gái nào lại không mong được gả cho một chàng trai khôi ngô nhiều tiền, nhiều quyền đâu chứ? Bây giờ, yêu cầu của cô thật sự không cao. Cô chỉ muốn tìm một người có thể gắn bó tương thân tương ái, biết đỡ đần, biết cảm thông cùng cô mà thôi. Thế nhưng thật khó khăn.
Tất cả mọi người đều bắt bẻ cô.
Cha mẹ bắt bẻ công việc của cô, bắt bẻ cả lời nói và việc làm.
Bạn bè bắt bẻ quần áo, cách ăn mặc, cách nói chuyện và làm việc của cô.
Người sếp ở công ty thì bắt bẻ cô cái này không tốt, cái kia không tốt, cho rằng đồng lương của cô sẽ đáng giá với một nhân viên khác tốt hơn.
Trong lần kết giao ngắn ngủi trước kia, người bạn trai chưa hề nắm tay cô lần nào cũng bắt bẻ cô, bảo rằng cô không đủ dịu dàng, không đủ hào phóng, ngôn hành cử chỉ đều thiếu phóng khoáng…
Nhưng cô vẫn cảm giác rằng mình rất tốt, cảm giác rằng tất cả những người kia đều không hiểu mình.
Mà hoàn cảnh của cô cũng không cho cô cơ hội để thể hiện giá trị bản thân.
Mình không thuộc về nơi này. Cô gái nghĩ như vậy.
Gia đình đích thực của mình, người yêu đích thực của mình, bạn bè đích thực của mình, nơi chốn đích thực của mình… đều không phải ở đây.
Cô gái đứng lên, mỉm cười nhìn về bầu trời màu lam, bước đến một cuộc đời mới đầy rực rỡ…
Cậu trai đứng trên vách núi không giăng lưới bảo hộ, ngửa đầu lên trời hít một hơi thật sâu.
Chính là chỗ này… Rốt cục cậu cũng đến nơi này.
Cậu trai ghì thật chặt chiếc ba lô to đùng, trong ba lô chứa tất cả những đồ vật mà cậu cho rằng sẽ thiết yếu khi tiến vào thế giới mới.
Ở thế giới này, cậu chỉ là một kẻ thất bại, nhưng ở một thế giới khác, cậu nhất định sẽ trở thành một anh hùng hô mưa gọi gió, một con người mở đường cho một tương lai tốt đẹp.
Đến lúc đó muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, vô số thiếu niên sẽ lấy cậu làm tiêu chuẩn, vô số thiếu nữ sẽ xem cậu như người tình trong mộng.
Cho dù xưng vương xưng bá không thành, nhưng với lợi thế xuyên không của cậu, ít nhất cậu cũng có thể dễ dàng lăn lộn, không lo ăn uống, nhỉ?
Cậu trai không nghĩ nhiều nữa, làm chuyện gì cũng cần phải mạo hiểm. Khuyết điểm lớn nhất đời cậu là lo trước lo sau, chỉ dám nghĩ mà không dám làm.
Hiện tại rốt cục đến lúc cậu phải dũng cảm rồi, sợ cái gì nữa? Tệ lắm là một chữ “chết” thôi mà.
Nhưng kinh nghiệm của người đi trước đã cho cậu biết, nhảy xuống từ nơi này, ít nhất cậu cũng có được 60% thành công được xuyên không đến một thế giới khác.
Cậu đã không còn lưu luyến gì ở thế giới này nữa. Cứ mãi u mê ở đây mà chờ chết, không bằng…
Cậu trai mỉm cười, bước ra một bước cuối cùng.
Cậu tin chắc rằng, từ nay về sau, cuộc sống mới của cậu sẽ bắt đầu.
Danh sách chương