Thằng con được trúng tuyển đặc cách thì người làm cha chính là kẻ vui nhất! Liên tiếp vài ngày hễ thấy Hồng Diệp là đều cười tủm tỉm, ngoài ra còn ân cần hỏi han.

Chẳng cần phải nói, những món ăn tối đều là những món khoái khẩu của Hồng Diệp.

Ăn như vậy được một tuần, Thành Chu chợt tỉnh ngộ, học phí thì khỏi đóng nhưng mà tiền ăn là phải chi nha! Cứ cái đà này, mỗi ngày năm mươi đồng là bằng hai tháng học phí con mợ nó rồi! Huống chi kèm theo giấy thông báo trúng tuyển của trường tiểu học Đông Nam Lộ là một cái biên lai nữa.

Mặc dù miễn học phí, nhưng vẫn còn chi phí linh tinh, nhiều quá chừng nhiều luôn, tính ra chắc cũng cỡ sáu trăm chứ không ít.

Thật không hổ là trường tiểu học thực nghiệm mà, tiền thu vào cũng ngang ngửa với trường tư nhân! Thành Chu vừa chửi vừa rủa chế độ giáo dục ăn tiền trên đầu con dân, cắn răng rút sáu trăm đồng ra khỏi ngân hàng mà giao cho con đóng học phí.

Anh nhà đến công ty than thở thì còn bị đồng nghiệp mắng ngược lại: “Cái số thằng con nhà chú may mắn vê lờ ấy! Giỏi gì mà giỏi dữ vậy! Chẳng cần đợi ông cha nó nuôi nấng làm gì! Bốn tuổi! Mới có bốn tuổi mà đã trở thành học sinh đặc biệt được miễn toàn bộ học phí của trường Đông Nam Lộ! Chú còn sợ cái gì nữa hả? Một năm sáu trăm đồng mà còn sợ nhiều? Con gái anh đây một năm đóng sáu ngàn nè! Ngoại trừ học phí trường học ra, còn phải đóng tiền học thêm, tiền học piano, thêm mấy khoảng này nọ nữa cũng lên đến khoảng một vạn đó!”

“Đúng đó! Cái tên Thành Chu chết tiệt nhà cậu đừng có mà khoe khoang ở đây nhá! Thằng con lão Trương đi du học một năm cũng trên hai mươi vạn, lão Trương muốn thắt cổ chết tới nơi, cậu còn bày đặt khoe khoang con cậu là thiên tài này thiên tài nọ nữa! Nghe cũng đủ biết sau này nếu con cậu mà là du học sinh thì cũng được nhà nước trợ cấp.”

Thành Chu bị ăn chửi nhưng trong lòng thì sướng rơn.

“Vậy hả… anh thấy con tôi giống du học sinh được nhà nước trợ cấp? Bọn hiệu trưởng cũng nói chỉ cần nó biểu hiện tốt là sẽ gửi vào trường trung học trọng điểm á!” Thành Chu đã cố giữ cho mặt mình bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút đắc ý.

“Uầy! Du học sinh mà được nhà nước trợ cấp là giỏi lắm đó nha! Tiền ai mà nhiều vậy, cho tôi mượn chín mười vạn xài chơi coi!” Lão Trương nghe thấy, trong lòng khó chịu, liền liếc mắt.

Thành Chu nhanh chóng rụt cổ, làm ra vẻ chưa nghe thấy gì hết.

Cô đồng nghiệp Tiểu Linh tự cho mình là anh hùng đại hiệp Diệp Khai* trong truyền thuyết bắn cho gã một ánh nhìn khinh thường.

(*Diệp Khai là một nhân vật trong Tiểu Lý phi đao hệ liệt)

Quay đầu lại thì thấy lấp ló lỗ tai của một đồng nghiệp nữ khác nữa là Trần Nghiên, cán bộ hành chính tổng hợp phòng Thương mại.

Trần Nghiên cười cười, đẩy Đinh Linh ra, hỏi Thành Chu: “Thành Chu, chừng nào anh mới mang nhóc nhỏ đến cho chúng em xem mặt đây? Lầm lầm lì lì trở về từ chuyến công tác Nhật Bản lại xách theo một thằng nhóc, nếu như không phải do anh xin nghỉ nhiều như vậy thì bọn em cũng không biết anh có một đứa nhỏ bốn tuổi đâu đấy. À mà lần trước anh bảo tìm phòng mới, có phải là do nhà anh thiếu phòng hay không vậy?”

Thành Chu nghĩ thầm nếu như không phải do hoàn cảnh ép buộc thì còn lâu ta mới nói cho mấy người chuyện ta có con. Bây giờ thì cả công ty đều biết Thành Chu phòng Thương mại lầu hai đã có một đứa con rơi… Tụi bây còn chưa thấy mặt vợ tao nữa cơ mà! Trong lòng tức thì tức thế thôi, ngoài miệng anh nhà vẫn ngoan ngoãn thành thật trả lời: “Đúng vậy, phòng ở hiện tại của anh nhỏ quá, nhóc con lại lớn rất nhanh, cho nên định tìm một căn hộ lớn hơn.”

“Tìm được phòng chưa?”

“Chưa nữa…”

“Cần tìm phụ không?” Trần Nghiên nhiệt tình.

“Được, cảm ơn nhé.”

“Vậy anh muốn điều kiện phòng như thế nào?”

“Vừa rẻ vừa tốt.           “

“Thành Chu!”

Thành Chu còn tính múa mép khua môi chút nữa thì một giọng giận dữ truyền đến, tới lúc đón tiếp khách hàng rồi.

Thành Chu thở dài, ôm cặp da nặng trịch đi ra cửa cùng đồng nghiệp Lý Gia Thành bất hạnh bị phân chung nhóm với hắn.

“Gia Thành à, nếu cậu mà là Lý Gia Thành kia thì thật là tốt biết bao nhiêu!” (Bạn này trùng tên với tỷ phú Trung Quốc tên là Lý Gia Thành)

“Như thế thì anh được lợi gì?” Lý Gia Thành hai mươi hai tuổi, ma mới của công ty quay đầu lại.

“Tốt xấu gì… Chúng ta là đều là đồng nghiệp mà.”

“Đừng nghĩ rằng tôi sẽ cho anh mượn tiền.” Lý Gia Thành nói toạc ra âm mưu của Thành Chu.

“Bây giờ ai chăm nhóc con đây?”

“Anh nói gì?”

“Tôi nói hôm nay tôi không thể làm tăng ca được! Tôi phải đi về hầu hạ nhóc nhỏ nhà tôi nữa!”

Lý Gia Thành nghiêng đầu nhìn sang hắn, quyết định chừa cho hắn chút mặt mũi vì dù sao hắn cũng là tiền bối ở công ty.

“Được rồi, nghe nói nhóc nhỏ nhà anh vừa đậu vào trường tiểu học Đông Nam Lộ phải không?”

“Đúng vậy. Hôm nay chúng ta đi tàu điện ngầm hả?”

“Đương nhiên! Không phải công ty đã nói là do tiết kiệm kinh phí nên không chi trả tiền taxi sao? Lại nói về trường tiểu học thực nghiệm Đông Nam Lộ, tôi cũng có một nhóc em họ học ở đó đó. Có điều…”

“Em họ cậu hả? Mới học tiểu học thôi à?” Hai người rẽ vào trạm tàu điện, Thành Chu ra ý bảo Lý Gia Thành mua vé.

“Ừm, chú tôi nhỏ tuổi hơn cha tôi nhiều lắm, kết hôn lại trễ nữa, thật vất vả mới có được một cục cưng tài năng như vậy. Mới có tí tuổi mà đã bắt nó học bậc cao, vừa học vẽ vừa học tiếng Anh mỗi ngày hoài hoài.”

“Trẻ con bây giờ thật đáng thương.” Ngoại trừ thằng nhỏ nhà ta!

“Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc?” Thành Chu nhận lấy vé.

“Nó gặp tai nạn ở trường, khi phát hiện ra thì đã…” Lý Gia Thành thở dài, vẻ mặt tiếc thương vô hạn nhóc em họ của mình.

“À, ra là vậy.” Thành Chu không biết xử lý như thế nào với mấy tình huống này nữa, các bạn bảo phải nói gì mới được đây? Nên nói người ta hãy nén bi thương, hay nên bắt chước nước ngoài nói rằng ‘Tôi rất tiếc’ đây? “Cả nhà chú tôi đau buồn trong một thời gian dài. Chuyện xảy ra từ tháng mười một năm ngoái, nhưng bây giờ vẫn cứ như chỉ cách có hai tháng.

Lại nói, nhóc em họ của tôi có thể được xem là một thiên tài nhỏ, phương diện mỹ thuật trời sinh đặc biệt! Thầy cô ở trường cứ đem nó đi thi suốt, trong đó còn có một cuộc thi quốc tế nữa cơ, anh nói nó có lợi hại không? Đáng tiếc, trời đố kị người tài, mới có tí tuổi đã….”

Vẻ mặt Lý Gia Thành lơ lửng, bỗng nhiên nói ra một câu: “Hy vọng con anh thuận buồm xuôi gió.”

“Éc, cảm ơn.” Cái thằng cờ-hó! Ý mày là sao đây hả?! Tính trù ẻo con tao gặp chuyện xui xẻo hả?!

Mãi cho đến bảy giờ tối mới tan tầm, anh nhà vội vã chạy tới trường học đón Hồng Diệp ngồi đợi trong lớp mỹ thuật của cô Hà về nhà, chưa kịp ngồi nóng ghế đã bị xua đi làm cơm, rồi đút cơm cho cái bao tử không đáy kia, tắm rửa múa may tới mười một giờ, thấy giờ đã khuya bèn tống nhóc nhỏ đi ngủ.

Chưa nằm xuống được bao lâu, đang ngủ thì bị nhóc con lay dậy, đòi hắn ký tên giùm nó.

“Thật là… không phải đã xin trường cho nhóc mày nghỉ đông rồi sao, cô Hà sao lại kéo nhóc mày đi học thêm lớp phụ đạo mỹ thuật vậy không biết. Cũng “ít” có rảnh lắm nha.”

Thành Chu lèo nhèo không muốn chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, miễn cưỡng vươn một tay, ký tên qua loa trên bức vẽ của Hồng Diệp, sau đó nhanh chóng chui vào chăn.

Vào những ngày lạnh như vậy, nhà không máy điều hoà nên chẳng ấm hơn bên ngoài được bao nhiêu hết trơn.

Cực khổ lắm mới đuổi được nhóc quỷ, đêm khuya lại nhận được điện thoại của Lý Gia Thành, nói rằng bảng điện tử bọn họ bán cho khách hàng gặp trục trặc, bây giờ người ta đến xưởng kiểm tra thì không tìm thấy dụng cụ điện tương thích, bắt bọn họ phải gọi người đến giải thích.

Thành Chu tức giận, hỏi chuyện này không phải do bộ phận Kỹ thuật giải quyết sao? Tại sao lại người bán là bọn họ chứ?

Dừng lại một lúc, chỉ nghe Lý Gia Thành lạnh lùng trả lời qua điện thoại: “Lúc anh công tác trở về, công ty chưa nói rõ với anh sao? Anh có biết vì sao tôi lại được công ty phân vào bộ phận Thương mại, vì sao được phân làm cộng sự với anh không?”

“Bởi vì cậu là người mới, công ty muốn tôi giúp cậu làm quen với tình huống xử lý với khách hàng ư?” Thành Chu cười ngượng.

“…Ngày một tháng một đầu năm nay, công ty tiến hành cải cách, đổi bộ phận Thương mại thành bộ phận Kỹ thuật Thương mại.

Một nhân viên kinh doanh được xếp với một nhân viên kỹ thuật, như vậy sẽ đáp ứng được yêu cầu và thắc mắc của khách hàng một cách chuyên nghiệp, đồng thời khi xuất hiện vấn đề thì bộ phận Thương mại sẽ không rơi vào bế tắc.

Trừ khi sự việc thực sự không giải quyết được, còn không thì người ở bộ phận Kỹ thuật sẽ không đứng ra giải quyết.

Bây giờ anh đã rõ chưa? Hai ta sẽ gặp nhau ở cổng nhà máy.” Lý Gia Thành nói xong liền cúp máy.

Tiền bối như ta đây thật là ức chế mà! Thành Chu bất đắc dĩ mặc quần áo đi ra ngoài.

Cùng Lý Gia Thành chạy tới nhà máy khách hàng, Thành Chu phụ trách nhận lỗi, dâng điếu thuốc biếu khách hàng, Lý Gia Thành phụ trách xem bảng điện tử. Khi điếu thuốc của bên đối diện còn chưa tàn thì Lý Gia Thành mặt mày âm trầm đi tới ra dấu Thành Chu đến bàn chuyện riêng.

“Sao rồi? Đã biết được gì chưa?” Thành Chu thấp giọng hỏi.

“Hoá đơn này là ở đâu ra vậy? Từ ban đầu luôn đó?”

“Ở công ty, sao thế?” Tim Thành Chu bắt đầu đập nhanh.

“Hoá đơn bị lỗi rồi.”

“Gì cơ?!”

“Sai loại hàng rồi. Là loại XI-03, không phải loại XL-03.”

Thành Chu cố ôm một tia hy vọng nhỏ, hỏi khẽ: “Có khi nào chỉ nhầm một lô hay không?”

“Tôi kiểm tra rồi. Không phải một lô không đâu, là toàn bộ đấy!”

Chân Thành Chu mềm nhũn.

Việc lớn rồi! Phải biết rằng bảng điện tử ở công ty bọn họ đều được sản xuất từ Đài Loan với Hàn Quốc, loại nào ra loại nấy, hàng nhập về nếu không bị lỗi thì không thể nào trả lại nhà máy ở bên đó được.

Cũng như vậy, cần hàng loại nào thì phải đặt hàng loại đó mới sản xuất, vì vậy hàng trữ rất ít.

Nhất là với thị trường điện tử đang cạnh tranh gay gắt lại mau lỗi thời như thế này thì không có công ty nào ngu ngốc mà cung cấp lượng hàng lớn như thế vào bất kì lúc nào được.

Nếu như lần này lượng hàng mà khách yêu cầu bị sai toàn bộ, thì chẳng những công ty anh nhà bị lỗ mất một lượng lớn tiền vốn mà còn phải cung cấp đúng loại hàng cho khách nữa.

Nhưng vào lúc này, khách hàng có thể sẽ bị giao hàng trễ, đi kèm điều đó là tổn thất… Mà với tình hình này, khách hàng người ta đã đến tận nhà máy kiểm tra, khách hàng cũng có người mua riêng của họ, họ cũng có thời gian giao hàng riêng. Ai sẽ phải gánh những hậu quả liên lục này đây? Mặt Thành Chu trở nên trắng bệch.

“Hiện tại chỉ còn cách xin lỗi khách hàng, sau đó lập tức báo cáo lên cấp trên, xem xem họ xử lý như thế nào.

Mặt khác, phải mau quay về công ty để điều tra đơn đặt hàng! Hy vọng sai sót này không phải là do lỗi của chúng ta. Thành Chu, khi tìm điều tra được thì phải báo ngay, được không?”

Thành Chu cười khổ, sao cái kẻ đến sau hắn ba năm này cũng biết cách làm việc như thế nào vậy?

Hai người chạy về công ty ngay trong đêm ấy, tìm kiếm đơn đặt hàng ở phòng làm việc. Tìm mãi cả buổi trời mới thấy, cả hai đồng thời thở dài một hơi.

“Nhanh lên! Tìm trong toàn bộ đơn xem đã sai sót chỗ nào!”

Thành Chu nhìn trúng phóc tờ đơn ── bởi vì hoá đơn ban đầu là do hắn làm, lập tức phấn chấn kiểm tra đơn đặt hàng.

Hoá đơn ban đầu là từ bộ phận Thương mại Thành Chu → đến chỗ Quản lí – Lão Trương – phê duyệt → cán bộ hành chính tổng hợp Trần Nghiên đánh máy thành đơn yêu cầu đặt hàng → sau khi được Tổng giám đốc kí tên đóng mộc thì trở thành đơn đặt hàng chính thức.

Đơn đặt hàng bản gốc, bản sao, chính thức… tổng cộng có ba bản.

Cuối cùng cũng phát hiện ra sai sót trên tờ đơn đặt hàng chính thức.

Nhìn tên người khai, là Liễu Song Song.

“Liễu Song Song?”

“Sao vậy? Cậu quen người này hả?” Thành Chu lau lau mồ hôi, dù đây không phải sai sót của hắn nhưng vấn đề vẫn còn đang dang dở, phải xem thử xem nên giải quyết thế nào đã.

Lý Gia Thành lắc đầu, “Cũng không hẳn là quen. Nếu không nhờ xem tin tức tôi cũng chẳng biết công ty ta còn có một người là Liễu Song Song nữa.”

“Tin tức? Liễu Song Song nổi tiếng lắm sao?”

Lý Gia Thành nhìn hắn một cái.

“Vốn đang trông cậy vào trách nhiệm của Liễu Song Song, giờ thì xong rồi, không biết công ty để sai sót kia cho ai gánh nữa đây!”

“Là sao?” Thành Chu lú lẫn cả lên.

“Liễu Song Song đã tự tử khoảng một tháng trước rồi. Không ai biết nguyên nhân hết.”

“A?”

“Lên tin tức là bởi vì nơi cô ấy chết rất nổi tiếng. Tin trên báo mạng truyền đi rất nhanh, nói là ở căn phòng nào đó ở tiểu khu Tam Nguyên ấy. Nếu không phải Trung Quốc thịnh hành ba cái vụ mê tín ma quỷ này nọ thì nơi đó còn lâu mới nổi tiếng!”

“Tiểu khu Tam.. Tam Nguyên…” Thành Chu ngập ngừng.

Thầm nghĩ may là hắn không ham đồ rẻ, bằng không việc hắn có thể sống tới hôm nay hay không sẽ là một dấu chấm hỏi lớn! Sau này nên né chỗ đó đi thôi.

Sáng sớm mọi người tới công ty làm việc, Thành Chu và Lý Gia Thành liền báo cáo chuyện này lên cấp trên, cũng đưa các bản giấy tờ kèm theo để làm chứng.

Do sự tình quá lớn, dự tính phí tổn thất sẽ không thấp, thủ trưởng bộ phận Thương mại hốt hoảng đi cùng hai người Thành, Lý tìm Tổng giám đốc Bộ Đối ngoại mậu dịch lầu 6 – Trương Hoàn.

Trương Hoàn sau khi nghe tường trình thì trầm tư một hồi, đưa cho hai người các văn bản và thông tin cần thiết, rồi gọi đến bên đại diện của khách hàng hẹn thời gian gặp mặt.

Sau đó nhanh chóng mang hai người Thành, Lý hướng đến công ty bên kia.

Việc đầu tiên sau khi Trương Hoàn gặp mặt gặp người đại diện là nhận lỗi, nói rằng sẽ cung cấp bảng điện tử trong thời gian sớm nhất có thể.

Rồi không đợi đối phương từ chối hoặc đòi bồi thường, gã liền đem chuyện Liễu Song Song tự sát kèm theo một màn thêm mắm thêm muối.

Nói chung, cũng khỏi phải xem Trương Hoàn thoái thác ra sao, chỉ cần gã chém gió đôi ba câu là đã đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu người chết, nhưng gã cũng không trách mắng hoặc tỏ vẻ đau đớn, mà ngược lại, chỉ kể với người đại diện rằng Liễu Song Song khi còn sống là một người tài giỏi như thế nào, nhưng vì bị người chồng sắp cưới phản bội nên bị tổn thương nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần, cứ thế mà ngẩn ngơ trong lúc làm việc rồi hồ đồ mà tự tử.

Trương Hoàn bố láo mãi khiến lòng Thành Chu thầm kêu oan giùm người yêu của Liễu Song Song, ta nghe kể đâu phải giống vậy đâu! Người yêu của cô ấy cũng muốn tự sát theo luôn mà, sao dám vu oan con người ta thành như vậy! Nhưng bên cạnh đó, lời nói của Trương Hoàn cũng khiến người đại diện cảm thông với hoàn cảnh của Liễu Song Song, căm giận tên-người-yêu-dối-trá của cô, khiến lửa giận dành cho công ty AHS hạ thấp đến cực điểm.

Trương Hoàn thấy hiệu-ứng-người-chết xuất hiện, liền lập tức hứa hẹn rằng không chỉ cung cấp hàng trong thời gian ngắn nhất, còn tán dương tấm lòng cao cả của người đại diện, nói rằng đó là niềm hạnh phúc của công ty AHS, hứa hẹn sau này chỉ cần là người đại diện này đặt hàng ở công ty gã, thì thoả thuận sẽ giảm 10% giá thành.

Đến khi người đại diện gật đầu, Trương Hoàn lập tức sai người gọi điện thoại qua nhà máy đối tác ở Hàn Quốc để đặt hàng khẩn cấp, bên Hàn Quốc trả lời rằng không thể giao hàng trong một tuần được. Trương Hoàn nói vậy thì gã sẽ qua công ty đối tác tại Đài Loan, tuy hơi đắt hơn một chút nhưng sản xuất hàng hoá trong vòng một tuần hẳn sẽ không thành vấn đề.

Nhà máy ở Hàn Quốc nghe vậy, cắn răng nhận đơn đặt hàng với mức giá gốc.

Bàn lại thời điểm giao hàng lần nữa, dưới sự chỉ huy của Trương Hoàn, Thành Chu cùng Lý Gia Thành như con quay tới lui mòng mòng đến nỗi đầu óc choáng váng luôn.

Mãi cho đến bảy giờ tối, sự tình phát sinh mới kết thúc.

Về đến nhà, anh nhà tay mở cửa mà lòng vẫn cảm thấy mình còn may mắn chán.

Cỡ mà đơn đặt hàng lần này do hắn viết thì… Thôi, ngủ ngủ! Ai tới cũng không để ý!! Nạn lớn ko chết, tất sau có phúc*! Ngày mai ta phải đi mua vé số mới được! Thành Chu rảo bước vào nhà, lại không biết rằng hoạ này vừa đi, hoạ khác lại kéo đến.

(*Nguyên văn là: Đại nan bất tử tất hữu hậu phúc)

Hơn nữa hoạ này là do chính tay hắn mà ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện