Tu Diệp Vân tỉnh lại, liền phát hiện người bên cạnh đã không thấy. Đêm qua là hắn ở bên Tu Trạch Vũ, thế nhưng lúc này sao lại không thấy người? Trước kia, người này đều giống như bạch tuộc, gắt gao ôm lấy mình.

Kỳ quái… Thật sự là kỳ quái…

Tu Diệp Vân xuống giường đi rửa mặt, xử lý tóc, khiến tinh thần tỉnh táo một ít. Sau đó trở lại bên giường, thu dọn chăn, đột nhiên, hắn phát hiện trong chăn nổi lên một khối, Tu Diệp Vân nghi hoặc, một phen xốc chăn lên.

Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm vật nọ sửng sốt nửa ngày. Hắn thừa nhận, ‘thứ này’ hắn chỉ thấy qua một lần, ở Mạt Huyễn đại lục, cái hiệu quả thứ ba mắc cười kia.

Được rồi… Tu Trạch Vũ lại biến thành tiểu nhân nhi bằng ngón cái.

Chỉ thấy tiểu nhân nhi trên giường nhu nhu ánh mắt, sau đó bò lên người mình. Đợi lúc thanh tỉnh, nhìn Tu Diệp Vân trước mắt, đột nhiên kêu to, giống như bị kinh hách.

“A ——!”

Tu Diệp Vân cảm thấy Tu Trạch Vũ há to miệng kinh ngạc trước mắt này cực kỳ đáng yêu, vì thế vui vẻ nở nụ cười. Tu Trạch Vũ… Quả nhiên bất kỳ thời điểm nào, đều đáng yêu như vậy a…

“Lão sư… Lão sư… Ngươi cười cái gì?”

Tu Diệp Vân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, còn là thanh âm thập phần non nớt.

“Lão sư… Lão sư…”

Tu Diệp Vân tươi cười biến mất, sau đó nhìn người trước mắt.

Từ từ… Trước không cần lo tới người trước mắt. Mình đây… Đây là nơi nào? Tu Diệp Vân nhìn nhìn bốn phía, trên tường là bức tranh đủ loại màu sắc, dưới đất còn có rất nhiều món đồ chơi. Kỳ quái, mình không phải đang ở trong phòng sao? Thế nào trong nháy mắt cảnh tượng liền thay đổi? Chính mình… mình không phải là lại xuyên qua chứ! Tu Diệp Vân lập tức nổi lên cảnh báo, đề cao cảnh giác. Cái này không thể được a, mình ở Linh Vực đã có những điều quý trọng, sao có thể nói đi là đi?

“Lão sư… Ô… Ngươi sao lại không để ý tới ta…”

Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, nhìn tiểu hài tử mắt đo đỏ trước mặt. Trên đầu đeo mũ tai mèo, mặc quần đùi nhỏ phía sau còn mọc ra cái đuôi mèo. Thời điểm thấy tiểu hài tử này, Tu Diệp Vân có chút…buông lỏng tâm tư.

Bởi vì, hài tử này hắn vẫn nhận ra được, đây không phải là Tu Trạch Vũ sao?

“Ô ô… Lão sư là người xấu, lão sư không để ý tới Tiểu Vũ…” Tiểu Vũ khóc, ngồi bệt xuông đất, “Lão sư nói ai giả làm miêu miêu nhanh nhất sẽ thưởng một cái hôn a… Ô ô… Tiểu Vũ mặc nhanh nhất, thế mà lão sư không để ý tới Tiểu Vũ…”

“Ách…” Tu Diệp Vân sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên hôn Tiểu Vũ một cái, “Tu Trạch Vũ, ngươi nói xem, ngươi đang chơi trò gì đây?”

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi khó hiểu, “Ta không phải Tu Trạch Vũ, ta gọi là Tiểu Vũ!”

“Hảo hảo hảo!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ đáp lời, “Như vậy Tiểu Vũ, ngươi đang chơi trò gì vậy?”

“Ta…” Tiểu Vũ còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm khác đánh gãy.

“Tiểu Vũ, tại sao lại là ngươi mặc nhanh nhất!”

Tu Diệp Vân ngẩng đầu, nhìn tiểu hài tử trước mắt, sau đó bật cười một tiếng, “Quân Bạch, ngươi thành thật nhất, ngươi nói, các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”

“Tiểu Bạch, lão sư thật kỳ quái nga… Vừa rồi còn kêu ta là Tu Trạch Vũ, hiện tại lại gọi ngươi Quân Bạch…” Tiểu Vũ đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, “Nhưng mà lão sư thưởng ta hôn nhẹ nga.” Tiểu Vũ hưng phấn nói.

“Hừ! Tiếp theo, ta nhất định mặc nhanh hơn ngươi!”

Được rồi… Tu Diệp Vân vừa mới buông tâm lại bắt đầu dâng lên, tình huống hiện tại này, so với vừa rồi càng thêm không xong. Tu Trạch Vũ cùng Lãnh Quân Bạch rõ ràng biến thành tiểu hài tử, còn gọi mình là lão sư.

Tu Diệp Vân không thể lý giải tình huống hiện tại. Được rồi… Này còn chưa tính, vốn tưởng rằng hai người này thương lượng cùng đùa giỡn mình, thế nhưng… hai đôi mắt kia cũng quá trong suốt, căn bản nhìn không ra là đang gạt người.

Sau đó… trạng huống lúc sau, mới càng khiến Tu Diệp Vân hoàn toàn tâm nhảy lên cổ họng.

Từ cánh cửa nhỏ liên tục đi ra bốn tiểu hài tử. Đứa thứ nhất xụ mặt, diện vô biểu tình, đứa thứ hai thực đáng yêu, chỉ là có chút âm u, đứa thứ ba vẫn lộ mỉm cười, thoạt nhìn thật ôn nhu, đứa thứ tứ, cúi đầu, tựa hồ không quá tiếp xúc với người khác.

“Tiểu Minh! Các ngươi cũng xong rồi!” Tiểu Bạch vừa thấy bốn người, liền vọt qua. “Ha ha… Tiểu Hâm, ngươi mặc bộ miêu miêu thật đáng yêu…”

Đi đầu là Tiểu Hâm mặt không chút thay đổi liếc Tiểu Bạch một cái, sau đó nắm cái đuôi của mình chơi.

Tu Diệp Vân nhìn sáu tiểu hài tử hoàn toàn không để ý đến mình, không khỏi hắng giọng một cái, “Khụ khụ…”

Vì thế, bọn nhỏ yên tĩnh trở lại.

Tu Diệp Vân nhìn đứa thứ hai, “Tiểu Phàm?” Nhìn đứa thứ hai gật đầu, lại quá đứa thứ ba, “Tiểu Minh?” Tiểu Minh cũng gật gật đầu, “Tiểu Tuyết?” Tu Diệp Vân lại hỏi hài tử thứ tư.

Đứa nhỏ thử tư ngẩng đầu, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, sau đó gật gật đầu.

Tu Diệp Vân cơ hồ một trận mê muội, hắn lui lại mấy bước, sau đó ngồi xuống ghế.

“Lão sư, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Minh quan tâm hỏi.

Tu Diệp Vân lắc đầu, hắn cần chỉnh lại toàn bộ sự việc, lại phát hiện hắn căn bản sửa không được, trên thực tế, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

“Lão sư nhất định là quá mệt mỏi!” Tiểu Hâm thản nhiên nói. Năm đứa kia lập tức gật đầu.

Tu Diệp Vân thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn sáu đứa nhỏ, “Các ngươi liền nói thật đi, có phải đã ăn dược của Ti Kha, sau đó liên hợp lại chỉnh ta không?” Đột nhiên nhớ tới Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc gần đây nghiên cứu loại tân dược gì đó, hơn nữa mỗi lần nhìn mình đều mặt cười xấu xa, không chừng mấy người này đang liên hợp lại chỉnh mình đây!

Đại khái là Tu Diệp Vân quá mức nghiêm túc, bởi vậy thoạt nhìn đặc biệt hung dữ, hắn bộ dáng này, thế nhưng dọa Tiểu Minh bật khóc.

Tiểu Minh vừa khóc. Mấy đứa khác thấy Tiểu Minh khóc, cũng nhịn không được cùng khóc theo, “Ô ô… Lão sư thật đáng sợ… Lão sư thật đáng sợ…” Không biết ai kêu trước, sau đó tất cả đều lặp lại những lời này.

Tu Diệp Vân đầu phát đau. Ngươi cho là bọn họ là nhạc khí? Hợp tấu lên sẽ dễ nghe?

Ha ha… Đừng nghĩ, căn bản không có khả năng, mấy người này bây giờ là tiểu hài tử, tiếng khóc lại hòa cùng nhau, khiến Tu Diệp Vân giống như não bị chấn động, sắp muốn ói ra rồi.

“Mấy đứa, đừng khóc, là lão sư sai rồi…” Vì để lỗ tai mình không bị tra tấn, Tu Diệp Vân lập tức tiến tới an ủi.

Tiểu hài tử chính là dễ dụ, Tu Diệp Vân ôn nhu một chút, chúng liền ngưng khóc, chỉ có Tiểu Minh còn đang nức nở.

Tu Diệp Vân kéo Tiểu Minh lại, “Tiểu Minh ngoan, là lão sư không đúng, lão sư không nên hung dữ.”

“Kia… Lão sư hôn nhẹ…” Tiểu Minh nhào vào lòng Tu Diệp Vân, đem nước mắt nước mũi cọ lên quần áo Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó nhìn áo của mình khóe miệng giật giật, có điều vẫn hôn lên hai má Tiểu Minh một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nộn nộn…

Kết quả, Tu Diệp Vân bị cả đám đè ép… Đứa nào cùng nhào tới muốn hôn hôn.

Cuối cùng ngăn lại được thanh âm đáng sợ, Tu Diệp Vân lại trở lại ghế, “Các ngươi đều đổi xong quần áo?” Tu Diệp Vân cũng không biết mục đích chúng thay quần áo, có điều… Vì không để bọn nhỏ nghi ngờ, cũng chỉ đành hỏi như vậy.

Sáu tiểu hài tử nhất tề gật đầu.

“Kia bắt đầu đi.” Tu Diệp Vân tiếp tục nói.

Chỉ thấy sáu tiểu hài tử xếp thành hai hàng, ba trước ba sau thẳng hàng.

Tu Diệp Vân lăng lăng nhìn sáu tiểu hài tử, đợi động tác kế tiếp của bọn nhỏ.

Tiểu Minh đứng giữa ở hàng đầu, sau đó nghênh nghênh cái đầu, “Ta là một tiểu miêu mễ a… chuẩn bị —— hát!”

Thế là, sáu đứa nhỏ cùng nhau hát, “Ta là một tiểu miêu mễ a… Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo, có một ngày ta đi theo lão sư… Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo..., lão sư ta vừa tuấn lại suất a… Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo, đi theo hắn còn có tình yêu a meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo…” Bọn nhỏ không chỉ hát, còn có động tác múa.

Tiểu móng vuốt huy đến huy đi, đặc biệt đáng yêu, thường thường còn uốn éo cái mông.

Có điều… Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, nhớ mang máng… Ở thế giới cũ của mình, có một bài hát thiếu nhi, ca từ là gì nhỉ? Nga… Đúng rồi… ‘ta có một con lừa nhỏ cho tới bây giờ ta không cưỡi… ’

“Lão sư! Là chúng ta nhảy không tốt sao? Ngươi sao không nói lời nào!” Tiểu Minh đáng thương hề hề nhìn Tu Diệp Vân, thoạt nhìn tựa hồ lại muốn khóc.

“Không… Không có… Tốt… Tốt lắm!” Tu Diệp Vân lập tức khen. Nhưng trong đầu, vẫn như cũ một mảnh hỗn loạn. Hắn hiện tại duy nhất muốn biết chính là đây rốt cuộc là tình huống nào, mấy hài tử này, vô luận từ góc độ nào nhìn đến, đều là sáu lão bà của mình, thế nhưng… Bọn họ sao lại biến thành tiểu hài tử? Hơn nữa, cư nhiên đều không nhận ra mình!

“Lão sư vừa thấy đã biết nói cho có lệ.” Tiểu Vũ nói, trong mắt bắt đầu tích tụ nước mắt.

Tiểu hài tử đều như vậy, một đứa khóc, những đứa khác đều sẽ khóc, mà lúc này Tu Diệp Vân đối mặt với mấy đứa nhỏ, lại có vẻ dị thường đoàn kết.

Lập tức, tiếng khóc bạo phát ra, còn kèm theo bi thương cùng bất mãn với việc Tu Diệp Vân nói có lệ.

Tu Diệp Vân thực phiền táo, bởi vậy vỗ mạnh xuống, “Đều câm miệng cho ta! Không được khóc!”

Ngay sau đó Tu Diệp Vân liền hối hận, kỳ thật trong nháy mắt hắn đập xuống bàn, liền biết mình sẽ tạo ra hiệu quả tương phản. Quả nhiên, bọn nhỏ im lặng một chút, Tiểu Hâm thậm chí còn hấp hấp nước mũi nó chát ghét, nhưng nó chẳng thèm lau đi, bởi vì một giây đồng hồ sau, tiếng khóc lớn hơn nữa liền bộc phát ra, tạc tới đầu Tu Diệp Vân ong ong. “Đừng… Đừng khóc a… Ách…”

“Ô oa ——!” Tiểu Vũ cầm lấy đồ chơi trên đất, một đám ném tới Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân chật vật trốn tránh ‘bom đồ chơi’ này, miệng không ngừng nói, “Cái kia… Lão sư sai rồi… Không không không… Lão sư lại sai rồi… Lão sư thực xin lỗi các ngươi…” Hắn nói những lời này, quả thực so với trượng phu mèo mả bên ngoài mang áy náy về khẩn cầu thê tử tha thứ còn thê lương hơn…

Thần của ta a… Cứu cứu ta đi… Tu Diệp Vân ở trong lòng hò hét. Vừa nhấc mắt, thấy Tiểu Hâm còn hấp hấp nước mũi, Tu Diệp Vân lập tức cười lên tiếng, cầm lấy khăn tay, giúp hài tử kia lau nước mũi. Trong lòng nghĩ đến Diệp Hoài Hâm khiết phích nghiêm trọng kia, quả thực muốn phì cười.

“Cám ơn lão sư.” Tiểu Hâm thanh âm nhu nhu, lại thành công khiến mấy đứa đình chỉ khóc. Mấy đứa nhỏ ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, sau đó đều hút hút nước mũi, chờ Tu Diệp Vân lau cho tụi nó.

Còn biết giả bệnh sao? Tu Diệp Vân cảm thấy… Hắn hiện tại thật sự mệt ‘ác’… Đám nhỏ còn làm được như vậy sao? Lau nước mũi còn muốn lau tập thể? Trước kia thế nào không thấy các ngươi đoàn kết như vậy?

Hầu hạ một đám xong, Tu Diệp Vân ngồi dưới đất nhìn sáu tiểu hài tử thất thần. Đột nhiên, cánh tay bị người lắc lắc, Tu Diệp Vân hoàn hồn, chỉ thấy Tiểu Minh cọ cọ khuỷu tay Tu Diệp Vân, “Lão sư, ngươi nói hôm nay kể cho chúng ta nghe truyện cổ tích Bạch mã vương tử cùng sáu tiểu thụ nha…”

Cảm thụ được tiểu nhân nhi mềm mại trong lòng, Tu Diệp Vân khóe miệng run rẩy. Bạch mã vương tử? … Cùng… Sáu? Tiểu thụ?

“Lão sư… Ngươi kể mau đi…” Tiểu Minh vừa nói tựa hồ làm cho tất cả nhớ ra cái gì đó, vì thế cùng nhau nhào tới, dán lấy Tu Diệp Vân đòi nghe chuyện cổ tích.

Tu Diệp Vân hắng giọng một cái, ở trong đầu nhanh chóng nhớ lại chuyện công chúa bạch tuyết.

“Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, tên là Bạch Tuyết, nàng có một bà mẹ kế luôn đố kị với…” Tu Diệp Vân kể chẳng chút hấp dẫn, nhưng mấy đứa nhỏ lại nghe thật sự chuyên tâm, “Sau khi Bạch Tuyết bị hại, gặp sáu nam nhân xinh đẹp…” Tu Diệp Vân tiếp tục, bọn nhỏ vẫn thực chăm chú, “Bạch Tuyết ăn nhầm quả táo độc, các nam nhân vì nàng tạo ra một cỗ quan tài thủy tinh…” Tu Diệp Vân ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy có chút mông lung…

“Sau đó thì sao?”

“Lão sư… Sau đó thì sao?”

“Sau đó a… Sau đó bạch mã vương tử xuất hiện … Nói chỉ có chân ái mới có thể cứu được Bạch Tuyết.” Tu Diệp Vân buồn bực nhìn mấy đứa nhỏ tinh lực dư thừa, “Vì thế, vương tử phân biệt hôn sáu nam tử một chút, tản mát ra năng lượng ái tình, cứu sống công chúa Bạch Tuyết.” Tu Diệp Vân đầu hỗn loạn, cảm giác muốn ngủ.

“Lão sư… Cuối cùng thì sao?”

“Cuối cùng? Cuối cùng bạch mã vương tử bởi vì cứu Bạch Tuyết mà được sáu nam nhân ưu ái, vì thế tạo thành một đoạn giai thoại, công chúa Bạch Tuyết cũng đưa tới lời chúc phúc chân thành.” Nói xong, Tu Diệp Vân hoàn toàn thiếp đi.

Khi tỉnh lại, Tu Diệp Vân cảm giác có cái gì đang cắn đầu ngón tay mình, còn có chút đau đau! Mở to mắt, lại nhìn thấy Tu Trạch Vũ nhỏ bằng ngón cái.

Tu Diệp Vân đứng dậy, đem Tu Trạch Vũ đặt vào lòng bàn tay, thì ra vừa rồi là cơn mộng… Có điều… bình tĩnh nhìn nhìn tiểu nhân nhi trong tay, đầu Tu Diệp Vân lại bắt đầu choáng váng, vậy đây là tình huống gì?

“Diệp Vân? Diệp Vân…”

Tu Diệp Vân nghe thấy có người gọi mình, sau đó cảm giác thân thể của mình loạng choạng, đột nhiên phát hiện Tu Trạch Vũ trong tay đã biến mất. Một trận hắc ám đánh úp lại, sau đó lại là quang minh.

“Diệp Vân, ngươi sao lại ngủ gục trên bàn vậy?” Tu Trạch Vũ hỏi.

Tu Diệp Vân nhăn mi, này mới phát hiện, bản thân thế nào lại gục xuống bàn ngủ. Mà Tu Trạch Vũ trước mắt, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Được rồi… Tu Diệp Vân xem như hiểu được … Vừa rồi tất cả đều là mộng… có điều cảm thấy mộng này cũng quá chân thật…

Qua mấy ngày, là ngày Tu Diệp Vân tới chỗ Minh Tinh, khi đi đến cửa tẩm cung, lại nghe thấy hai tiểu hài tử Tu Việt Thanh cùng Tu Việt Tĩnh đòi Minh Tinh kể chuyện cho chúng nghe. Tu Diệp Vân trong khoảng thời gian ngắn chợt nổi hứng thú, vẫn chưa quấy rầy, nhưng mà… Nghe thanh âm bên trong, Tu Diệp Vân chau mày.

“Như vậy… Ta kể cho các ngươi nghe chuyện cổ tích, tên là ‘Bạch mã vương tử cùng sáu tiểu thụ’…”

Được rồi… Tu Diệp Vân tựa hồ đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Lẳng lặng đợi Minh Tinh kể hết câu chuyện giống hệt mình trong mộng đã kể, Tu Diệp Vân đi vào. Ôm lấy hai nhi tử, thuấn di tới chỗ Ti Kha.

“Tu Diệp Vân, ngươi không gõ cửa?” Ti Kha không vui hỏi.

“Hừ! Ti Kha a… Mấy người bọn họ… Càng lúc càng lớn mật, ngươi nói đúng không?” Đương nhiên, nếu như không có mỹ nữ ngài trợ giúp, bọn họ lấy đâu ra lá gan này? Tu Diệp Vân oán thầm.

Ti Kha ngẩn người, sau đó chớp mi, “Thế nào? Ngươi khó chịu?”

Tu Diệp Vân bất đắc dĩ cười, “Giúp ta trông nom hài tử, đêm nay trước trừng phạt một người…” Ném hài tử lại, Tu Diệp Vân lại một lần nữa trở về.

“Diệp Vân, làm sao vậy? Hài tử… đâu?”

“Minh Tinh a… Cái chuyện vương tử cùng tiểu thụ kia, ngươi tựa hồ nhớ rất rõ?” Tu Diệp Vân cười tiến tời gần Minh Tinh.

“Diệp… Diệp Vân… Ngươi, ngươi hãy nghe ta nói… Ô… Ân…” Môi bị ngăn chặn, Minh Tinh đỏ mặt đáp lại.

“Hừ… Có cái gì giải thích, ngày mai nói sau…”

Vì thế… Tắt đèn… Kéo màn…

Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân xem như hiểu được vì sao lại thế. Mấy người này thương lượng hảo hảo chỉnh mình, vì thế, thừa dịp mình ngủ, sau đó ăn dược của Ti Kha, còn đưa mình tới căn phòng họ đã bài trí tốt, đợi dược hiệu của bọn họ sắp hết hiệu lực, lại đánh mê mình, đưa tới tẩm cung của Tu Trạch Vũ. Nói cách khác, giấc mộng duy nhất của hắn, chính là Tu Trạch Vũ bằng ngón tay kia, mà những thứ khác, toàn bộ là chân thật.

Không tồi a… Biết phân công hợp tác rồi a? Này có nên xem là hiện tượng tốt?

“Diệp Vân… Đừng nóng giận… Chúng ta… Chúng ta chỉ là nghĩ ra vài điểm tình thú mà thôi…” Lãnh Quân Bạch bị Tu Diệp Vân ôm vào trong ngực, giống đại khuyển giở trò làm nũng.

Mấy ngày nay, Tu Diệp Vân thần thánh quang lâm tới chỗ tất cả, nhưng mà, mỗi người đều giở trò làm nũng để mình mềm lòng, mà ngay cả Diệp Hoài Hâm, cũng hiếm khi nhu hòa như vậy. Được rồi… Tu Diệp Vân rốt cục bất đắc dĩ thở dài. Tình thú? Thật sự là… đặc biệt tình thú…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện