Tu Diệp Vân quả thực bất đắc dĩ tới cực điểm, lần đầu tiên ở trên giường, rõ ràng là ở trên người ta, vậy mà lại có cảm giác như bị cưỡng gian. Ngươi nói đi, ngươi không cho ta đụng ngươi, vậy ngươi cởi y phục làm gì? Trực tiếp giống như tiểu cẩu nằm xuống lộ cúc hoa ra không thì tốt rồi!
Tay chống ở hai bên thân Diệp Hoài Hâm, trực tiếp tiến vào. Ngay cả tiền diễn đều lược bỏ.
Tu Diệp Vân khó chịu nhìn khuôn mặt Diệp Hoài Hâm không chút thay đổi, sau đó chậm rãi ma xát vài cái. Lão tử cũng không tin ngươi có thể duy trì như vậy! Kháo! Bị ngươi đạp hai lần, quả thực… Quả thực là mất mặt!
Diệp Hoài Hâm nhìn ánh mắt Tu Diệp Vân hừng hực lửa giận, đột nhiên cười cười.
Tu Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, “Ai u, Hoàng Thượng còn đang bị ta đạp hư, ngài thế nào còn vui vẻ như vậy, còn cười?” Bắt lấy mọi cơ hội châm chọc, Tu Diệp Vân vẫn nhẫn nại, chậm rãi không ngừng ma xát nội bích Diệp Hoài Hâm, không tính đẩy nhanh tốc độ.
Nghe Tu Diệp Vân nói như vậy, Diệp Hoài Hâm lập tức tắt lịm tươi cười. Qua một lát, y đột nhiên nói, “Trẫm cảm thấy, lão công ngươi có chút lớn, khiến trẫm không quá thoải mái, hy vọng ngươi có thể nhanh một chút.”
Tu Diệp Vân run rẩy một chút, thiếu chút nữa liền mềm nhũn. Vì cái gì dưới tình huống như vậy, người này còn có thể nói ra lời như vậy? Nghe rõ ràng… Có chút tình tứ hàm xúc, nhưng bày ra cái bộ mặt vạn phần đứng đắn kia, Tu Diệp Vân liền cảm thấy, không khí lãng mạn vốn đã không nhiều lắm, liền không còn một mảnh.
“Lão công.”
Tu Diệp Vân trừng mắt nhìn Diệp Hoài Hâm một cái, càng làm cho hắn buồn bực chính là, người này… Còn gọi mình là lão công.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, kêu Diệp Hoài Hâm gọi mình ‘lão công’ căn bản là một sai lầm.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi vì sao đột nhiên bất động.”
“Ngươi hy vọng ta động?” Tu Diệp Vân cười hì hì nhướn mày, vẻ mặt gian manh, người nọ nhịn không nổi rồi sao? “Đúng vậy, ta hy vọng sớm chấm dứt, bởi vì giữ chân mình kiểu này, mệt chết đi.”
“Kia… Hoàng Thượng tôn quý… Ngài có thể khoát chân ngài lên cánh tay ta hoặc là trên vai hoặc là triền trên lưng?” Tu Diệp Vân nghiến răng nghiến lợi nói, tươi cười vừa mới lộ ra bị lời Diệp Hoài Hâm đả kích không còn sót lại chút gì, vốn tưởng rằng… Người này có chút cảm giác, vốn tưởng rằng kế tiếp phải nói là ‘nhanh một chút hay chậm một chút?’ gì gì đó…
“Không thể.”
Tu Diệp Vân lười nói qua nói lại với người này, hắn sợ không cẩn thận, bản thân không phải mềm nhũn thì là tiết sớm hoặc là bị đạp nếu không chính là về sau nhìn thấy người này sẽ không cứng nổi nữa. Vì thế, chỉ có thể đem tình sự ngọt ngào trở thành một nhiệm vụ để hoàn thành, thập phần không thú vị.
Diệp Hoài Hâm, ngươi có thể khiến lão tử có ý tưởng ‘làm tình là chuyện không thú vị’, cũng đủ khiến người ta bội phục. Nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân nhanh hơn đẩy tốc độ, được rồi… Trên thực tế, hắn vẫn chờ mong Diệp Hoài Hâm có thể có chút biểu tình khác, nếu không, hắn thật sự cảm thấy thực thất bại.
Nhưng, kỳ thật Tu Diệp Vân cũng không biết, Diệp Hoài Hâm thật sự không chút ham thích nào với chuyện này, hài tử độc nhất là thành phẩm duy nhất của y, mà các phi tử khác, y cơ hồ chưa từng chạm qua, trong ấn tượng của y, hai người thân thiết thì cởi sạch y phục là tốt rồi, về phần phía trên y là dạng nữ nhân gì, Diệp Hoài Hâm cho tới bây giờ cũng không chú ý qua, bởi vậy, hiện tại đến phiên y nằm dưới, y chỉ biết là, cởi y phục, sau đó chủ động mở chân ra.
Cũng bởi vậy, y vẫn dùng tay cầm lấy đùi mình, cũng không chịu mượn nơi đáp một chút… Trên thực tế, y không nghĩ ra phải làm như thế nào…
Tốc độ của Tu Diệp Vân càng lúc càng nhanh, tựa hồ đã muốn đạt tới đỉnh, mà Diệp Hoài Hâm đột nhiên thần sắc biến đổi, y nhanh chóng túm lấy một cái gối đầu, sau đó úp lên mặt, che đi cả đầu.
Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn người này, sau đó cuối cùng đâm tới vài cái, trút ra. Có lẽ là đã lâu chưa từng làm chuyện như vậy, trong thời gian ngắn, Tu Diệp Vân thậm chí có chút hồi phục như cũ. Đương nhiên, hắn hồi không phải vì Diệp Hoài Hâm làm gì đó, chỉ đơn thuần là hoài niệm cảm giác cao trào thôi.
Haiz… Ai thán một hơi, thật sự là không hay ho. Rời khỏi thân thể Diệp Hoài Hâm, Tu Diệp Vân đột nhiên thấy, trên bụng Diệp Hoài Hâm có lượng bạch chước. Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, xác định không phải của mình, vì mình trực tiếp bắn bên trong. Như vậy… Đó là của Diệp Hoài Hâm.
Tu Diệp Vân dùng sức giật gối trên mặt Diệp Hoài Hâm, sau đó, tựa như thấy được kỳ quan mà nhìn chằm chằm Diệp Hoài Hâm. Trên gương mặt kiên cường thường ngày, nháy mắt nhu hòa đi vài phần, làn da cũng phiếm đỏ, ánh mắt trở nên mê mang, Tu Diệp Vân vừa lòng cười một cái, đây mới là biểu tình người bị thượng nên có a…
Nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, bỗng trở thành… Mị nhãn như tơ a…
Tu Diệp Vân đột nhiên cúi đầu, ở trên môi Diệp Hoài Hâm đặt lên một nụ hôn sâu. Kết quả có thể nghĩ, tự nhiên là lại bị Diệp Hoài Hâm đạp xuống giường. Tu Diệp Vân đứng lên nhìn Diệp Hoài Hâm, người kia đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Trong Lộ Vũ điện Vũ Phong đại lục, chỉ nghe thấy ‘ba!’ một tiếng, bọn thị nữ đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn Ti Kha y sư.
Vừa rồi Ti Kha y sư, thế nhưng lại đánh Minh Tinh bệ hạ một cái tát.
“Minh Tinh! Ngươi tại sao có thể như vậy! Ngươi không ăn cơm, không chỉ ngươi chết, hài tử trong bụng ngươi cũng sẽ chết ngươi biết không!” Ti Kha đã hoàn toàn quăng thứ lễ nghi quân thần ra sau đầu, nàng dùng sức lay bả vai Minh Tinh, tựa hồ muốn lay tỉnh người đang ngốc trệ này, “Nếu Tu Diệp Vân còn sống, sẽ không vì ngươi không ăn cơm mà đau lòng ngươi, hắn nhất định sẽ khổ sở, bởi vì hắn nhất định cảm thấy ngươi là vì không thích hài tử nên mới như vậy!”
“Ta không có! Ta thương hắn! Ta cũng yêu hài tử!” Tựa hồ là bị câu nói của Ti Kha tác động, Minh Tinh đột nhiên rống to, “Nhưng lại có ích gì chứ! Ta yêu hài tử này, Diệp Vân sẽ trở về sao? Đều tại hài tử này, làm hại ta không có năng lực, không có cách nào cứu Diệp Vân, ta yêu nó… cũng hận nó… Hận nó khiến ta ở thời khắc mấu chốt mất đi cơ hội cứu người… Ô…” Minh Tinh đột nhiên bụm mặt, yên lặng nức nở.
Ti Kha nhíu mày nhìn Minh Tinh, sau đó vỗ vỗ bả vai Minh Tinh, thả nhẹ thanh âm, “Bệ hạ, ngài hẳn nên hảo hảo sinh hạ hài tử, bởi vì, trên người nó không chỉ có chảy dòng máu của ngài, đồng thời, còn có của Tu Diệp Vân.”
“Ta càng hận chính mình…” Minh Tinh tựa hồ không nghe được lời của Ti Kha.
“Bất kể như thế nào, bệ hạ ngài hảo hảo ngẫm lại, ngài nhiều ngày không ăn cơm không uống dược, chính ta cùng Bạch Kim Ngọc đã không buông tha cho ngài, ngài làm sao có thể buông tha cho chính mình? Ta đã nói đến nước này… Vừa rồi Ti Kha có nhiều mạo phạm, thỉnh bệ hạ trách phạt.” Ti Kha quỳ gối trước mặt Minh Tinh, tựa hồ đang chờ đợi Minh Tinh phát lệnh trách phạt.
Minh Tinh nhìn Ti Kha quỳ trên mặt đất, biểu tình của nàng thập phần kiên định.
Tay không tự giác xoa bụng, vuốt ve, động tác chậm rãi mềm nhẹ. Một chút một chút, ánh mắt Minh Tinh dần dần nhu hòa lại, trong mắt, cũng tựa hồ có được tia hy vọng.
Y thật sự yêu hài tử này. Thế nhưng… y cũng cảm thấy thực vô lực. Vì cái gì hai lần mang thai, người mình yêu đều không có bên người? Mà lúc này đây, lại là vĩnh viễn không còn thấy được …
Tu Diệp Vân mất, còn mình… Thật sự có thể cam đoan, hảo hảo nuôi dưỡng hài tử này sao? Minh Tinh không muốn nghĩ tiếp.
Nhưng mà… Lại lần nữa nhìn phía Ti Kha, biểu tình của nàng tuy rằng kiên định, chỉ là… Môi lại run nhè nhẹ. Nàng không phải không sợ mạo phạm mình, mà vì muốn tốt cho mình, tốt cho hài tử, mới làm chuyện như vậy.
“Ti Kha…” Minh Tinh nhẹ giọng hô, nhiều ngày không ăn cơm, thanh âm của y thập phần suy yếu, hơn nữa vừa rồi lớn tiếng gào to, toàn thân sớm thoát khí lực.
“Bệ hạ?” Ti Kha ngẩng đầu, trong mắt dâng lên một tia hy vọng.
“Ta muốn… Hảo hảo… Đem hài tử sinh hạ…” Nói xong, liền hôn mê.
Ti Kha lập tức đứng lên, thần tình đều là vui sướng, đồng thời thở dài một hơi, nhiều ngày như vậy, tâm tình rốt cục buông xuống.
Nhìn Minh Tinh đã hôn mê, Ti Kha cười cười, hôn mê cũng không là gì, so với không ăn không uống, này đã tính là gì. Vì thế, lập tức phân phó bọn thị nữ hảo hảo chiếu cố Minh Tinh, sau đó cùng Bạch Kim Ngọc một lần nữa ngao chế chén dược, chuẩn bị chờ Minh Tinh tỉnh lại, có thể trực tiếp uống.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của thị nữ, Minh Tinh tỉnh lại. Được Bạch Kim Ngọc đỡ ngồi dậy, sau đó liền thấy Ti Kha bưng chén dược đi đến.
“Bệ hạ, nên uống dược.”
Minh Tinh tiếp nhận chén, uống một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày. Dược này, sao đắng như vậy…
“Bệ hạ, thuốc đắng dã tật.” Ti Kha cười nói, “Đây là dược an thai, ngài nhất định phải ráng uống hết đi.”
Minh Tinh nghe Ti Kha nói như vậy, liền biết chén dược này quan hệ trực tiếp đến an nguy của bảo bối. Lại cũng biết lâu nay mình đã ‘ngược đãi’ bản thân và bảo bối, Minh Tinh khẽ cắn môi, chịu đựng uống cạn chén dược.
Coi như, đây là đang bồi thường bảo bối đi. Chỉ hy vọng bảo bối sau khi sinh ra, đừng biến thành tiểu khổ qua (trái mướp đắng). Nghĩ đến đây, Minh Tinh cười cười, ánh mắt nhìn tới bụng, tràn đầy tình yêu.
Bảo bối, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi, ta sẽ không để cho phụ thân ngươi… thất vọng.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Nghe Diệp Hoài Hâm nói, về sau phải mỗi cuối tuần lại cùng y làm chuyện đó một lần, liên tục bốn tháng. Tu Diệp Vân lúc ấy nghe xong thiếu chút nữa muốn hôn mê, chẳng lẽ, muốn hắn liên tục bốn tháng, đều lăn sàng với mặt than này?
Tu Diệp Vân thở dài, này rốt cuộc ai đạp hư ai a? Không phải nói Diệp Hoài Hâm không đẹp, cũng không phải Tu Diệp Vân là cái loại trông mặt mà bắt hình dong chỉ có phản ứng với mỹ nhân, nhưng mà, cùng đầu gỗ làm, này không thể trách hắn cảm thấy buồn bực.
Vốn dĩ, Tu Diệp Vân phát hiện Diệp Hoài Hâm này động tình lúc cao trào là lúc đẹp nhất, nhưng mà… Từ lần đầu tiên hắn hôn Hâm mặt than một chút, Hâm mặt than còn có cảnh giác. Mỗi lần, chỉ cần làm xong, sẽ lập tức đạp Tu Diệp Vân xuống giường. Đợi Tu Diệp Vân nghiêm mặt đứng lên từ mặt đất, Hâm mặt than đã hoàn toàn khôi phục.
Thất bại… Mất mặt… Buồn bực… Quả thực là tâm tình rối rắm.
Hắn a… Công! Cư nhiên bị một tiểu thụ! Đá bay…
Tâm tình không tốt, rất không tốt! Hoàn toàn không có cái loại thoải mái sau khi hoan ái nên có. Tu Diệp Vân phiêu tới Diệp điện, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Hoài Quân, kể ra sự tình bi thảm.
“Quân Bạch a, ta bị đá, ai…” Tu Diệp Vân thở dài, “Quân Bạch a, ngươi tuyệt đối sẽ không đá ta đúng không?” Nói xong, lấy tay sờ sờ mặt Diệp Hoài Quân.
Diệp Hoài Quân đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Ai? Quân Bạch, ngươi vừa rồi nhíu mày!” Tu Diệp Vân kinh ngạc, “Đến, mau làm biểu tình ngày đó ta dạy ngươi thể hiện ra xem.” Nói xong, Tu Diệp Vân dùng hai tay túm hai gò má mình, sau đó đem miệng kéo thành một nụ cười quỷ dị.
“A… A…” Diệp Hoài Quân cười cười, còn ra chút âm thanh.
Tu Diệp Vân kinh hãi, vừa rồi có thể hiểu là Diệp Hoài Quân không chỉ nở nụ cười, còn cười ra tiếng hay không? Đang lúc Tu Diệp Vân kinh ngạc, Diệp Hoài Quân lại làm chuyện càng khiến hắn ngạc nhiên. Chỉ thấy Diệp Hoài Quân giơ tay lên, cũng hướng tới hướng Tu Diệp Vân giật giật, giống như đang lặp lại động tác Tu Diệp Vân sờ mặt y lúc nãy.
“Quân Bạch a, ngươi có phải có thể thấy được ta không?” Tu Diệp Vân hỏi, nếu như là như vậy, như vậy… Về sau, sợ là không thể tiếp tục gọi y là Quân Bạch.
Lần này Diệp Hoài Quân không có phản ứng, qua hồi lâu, Diệp Hoài Quân đột nhiên cầm bút, viết lên giấy: Ngươi… tồn tại thật sao?
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Quân Bạch là ai? Vì sao gọi ta là Quân Bạch?
“Ách…” Tu Diệp Vân nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, chỉ là, con ngươi Diệp Hoài Quân nhìn mình, Tu Diệp Vân cảm thấy, lúc này đây, y giống như thật sự thấy rõ mình ở chỗ nào rồi.
Không sao, ta không ghét tên này. Thậm chí thực thích.
“Vậy… Ta… Có thể tiếp tục gọi ngươi như vậy sao?”
Có thể.
Diệp Hoài Hâm cười cười, sau đó lại viết nói: Ta sẽ nở nụ cười.
Tiếp theo, Diệp Hoài Quân lộ ra nụ cười còn sáng lạn hơn hồi nãy nữa. Tươi cười như vậy, làm cho Tu Diệp Vân có chút giật mình, Diệp Hoài Quân cười như vậy, thật giống như Lãnh Quân Bạch tái hiện, Tu Diệp Vân kìm lòng không đậu tiến lên, “Quân Bạch…”
Có lẽ là trong con ngươi của Tu Diệp Vân lóe ra trân thành cùng tình yêu tràn đầy, hay là khoảng cách đột nhiên kéo gần, Diệp Hoài Quân bỗng đỏ mặt.
Ngươi thoạt nhìn thực phiền não. Diệp Hoài Quân viết nói.
“Đúng vậy a.” Tu Diệp Vân ôm đầu.
Vì sao?
“Còn không phải do hoàng huynh ngươi?” Tu Diệp Vân tự cố tự nói, “Cư nhiên đạp ta từ trên giường xuống, rất sỉ nhục người, cho dù tính cách quái dị, cũng không thể như vậy đi.” Tu Diệp Vân oán giận.
Diệp Hoài Hâm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Diệp Hoài Hâm không nói lời nào, Tu Diệp Vân còn nói thêm, “Đúng rồi, ngươi hiện tại thấy được ta sao?”
Diệp Hoài Hâm lắc đầu, viết nói: Chỉ có thể nghe thấy thanh âm, cảm ứng phương hướng của ngươi.
Tu Diệp Vân gật gật đầu. Có lẽ tiếp xúc thêm, người này có thể thấy mình. “Lúc này thế nào lại đến phiên ngươi không vui?” Hắn phát giác Diệp Hoài Quân rõ ràng tinh thần sa sút.
Diệp Hoài Quân lắc đầu, hiển nhiên không muốn nói nguyên nhân. Qua một lát, y hỏi Tu Diệp Vân: Đúng rồi, ngươi tên là gì?
Tu Diệp Vân bĩu môi, vốn định báo tên thật, lại đột nhiên đình chỉ. “Ngươi kêu ta lão công là được.”
Diệp Hoài Quân lắc đầu mỉm cười: Ta cũng không phải lão bà của ngươi.
Tu Diệp Vân đột nhiên thất thần, “Ngươi… Ngươi sao lại biết nghĩa từ ‘lão công’?”
Không biết, chỉ là biết thôi.
“Ta… Ta gọi là Tu Diệp Vân.” Tu Diệp Vân đột nhiên nói. Giống như muốn đi chứng minh thứ gì đó, hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Hoài Quân.
Nghe cái tên kia, Diệp Hoài Quân lập tức nở nụ cười: Vì sao đột nhiên nghiêm túc vậy?
Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân không phản ứng chút nào, trong lòng cực kỳ thất vọng. Vốn, thấy Diệp Hoài Quân mạc danh hiểu được ý nghĩa lão công lão bà, có lẽ, y thật sự là Lãnh Quân Bạch, thế nhưng… Nếu như là Lãnh Quân Bạch, sao có thể nghe đến tên mình lại một chút phản ứng đều không có chứ?
Làm sao vậy? Diệp Hoài Quân hỏi.
Tu Diệp Vân lắc đầu, “Không có gì. Cái kia… Hôm nay… Còn có chút chuyện, ta đi trước.” Nói xong, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi, giống như muốn chạy trốn.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, loại ảo tưởng đem Diệp Hoài Quân trở thành Lãnh Quân Bạch, lập tức liền tan biến.
Diệp Hoài Quân nhìn bóng dáng Tu Diệp Vân nhanh chóng thoát đi, ánh mắt đột nhiên cảm thấy thực chát. Chậm rãi, y cảm thấy hốc mắt tựa hồ có chút chất lỏng, mới để ý ánh mắt có chút mông lung. Qua một lát, chất lỏng tựa hồ dày hơn, Diệp Hoài Quân trát trát ánh mắt, đột nhiên, có cái gì chảy xuống…
Mặn mặn…
Diệp Hoài Quân đưa tay sờ sờ, là chất lỏng trong suốt.
Còn nhớ trước đây, khi mẫu hậu nhìn y thường xuyên sẽ có thứ trong suốt từ hốc mắt chảy ra. Này… Chẳng lẽ là nước mắt?
Không rõ vì sao đột nhiên rơi lệ, chỉ là… khi y nghe tới ba chữ ‘Tu Diệp Vân’, đột nhiên có cái gì chợt lóe qua, trong nháy mắt đó, tâm… cực kỳ đau.
Người này hôm nay thoát đi như thế, về sau, còn có thể đến nữa sao?
Tay chống ở hai bên thân Diệp Hoài Hâm, trực tiếp tiến vào. Ngay cả tiền diễn đều lược bỏ.
Tu Diệp Vân khó chịu nhìn khuôn mặt Diệp Hoài Hâm không chút thay đổi, sau đó chậm rãi ma xát vài cái. Lão tử cũng không tin ngươi có thể duy trì như vậy! Kháo! Bị ngươi đạp hai lần, quả thực… Quả thực là mất mặt!
Diệp Hoài Hâm nhìn ánh mắt Tu Diệp Vân hừng hực lửa giận, đột nhiên cười cười.
Tu Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, “Ai u, Hoàng Thượng còn đang bị ta đạp hư, ngài thế nào còn vui vẻ như vậy, còn cười?” Bắt lấy mọi cơ hội châm chọc, Tu Diệp Vân vẫn nhẫn nại, chậm rãi không ngừng ma xát nội bích Diệp Hoài Hâm, không tính đẩy nhanh tốc độ.
Nghe Tu Diệp Vân nói như vậy, Diệp Hoài Hâm lập tức tắt lịm tươi cười. Qua một lát, y đột nhiên nói, “Trẫm cảm thấy, lão công ngươi có chút lớn, khiến trẫm không quá thoải mái, hy vọng ngươi có thể nhanh một chút.”
Tu Diệp Vân run rẩy một chút, thiếu chút nữa liền mềm nhũn. Vì cái gì dưới tình huống như vậy, người này còn có thể nói ra lời như vậy? Nghe rõ ràng… Có chút tình tứ hàm xúc, nhưng bày ra cái bộ mặt vạn phần đứng đắn kia, Tu Diệp Vân liền cảm thấy, không khí lãng mạn vốn đã không nhiều lắm, liền không còn một mảnh.
“Lão công.”
Tu Diệp Vân trừng mắt nhìn Diệp Hoài Hâm một cái, càng làm cho hắn buồn bực chính là, người này… Còn gọi mình là lão công.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, kêu Diệp Hoài Hâm gọi mình ‘lão công’ căn bản là một sai lầm.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi vì sao đột nhiên bất động.”
“Ngươi hy vọng ta động?” Tu Diệp Vân cười hì hì nhướn mày, vẻ mặt gian manh, người nọ nhịn không nổi rồi sao? “Đúng vậy, ta hy vọng sớm chấm dứt, bởi vì giữ chân mình kiểu này, mệt chết đi.”
“Kia… Hoàng Thượng tôn quý… Ngài có thể khoát chân ngài lên cánh tay ta hoặc là trên vai hoặc là triền trên lưng?” Tu Diệp Vân nghiến răng nghiến lợi nói, tươi cười vừa mới lộ ra bị lời Diệp Hoài Hâm đả kích không còn sót lại chút gì, vốn tưởng rằng… Người này có chút cảm giác, vốn tưởng rằng kế tiếp phải nói là ‘nhanh một chút hay chậm một chút?’ gì gì đó…
“Không thể.”
Tu Diệp Vân lười nói qua nói lại với người này, hắn sợ không cẩn thận, bản thân không phải mềm nhũn thì là tiết sớm hoặc là bị đạp nếu không chính là về sau nhìn thấy người này sẽ không cứng nổi nữa. Vì thế, chỉ có thể đem tình sự ngọt ngào trở thành một nhiệm vụ để hoàn thành, thập phần không thú vị.
Diệp Hoài Hâm, ngươi có thể khiến lão tử có ý tưởng ‘làm tình là chuyện không thú vị’, cũng đủ khiến người ta bội phục. Nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân nhanh hơn đẩy tốc độ, được rồi… Trên thực tế, hắn vẫn chờ mong Diệp Hoài Hâm có thể có chút biểu tình khác, nếu không, hắn thật sự cảm thấy thực thất bại.
Nhưng, kỳ thật Tu Diệp Vân cũng không biết, Diệp Hoài Hâm thật sự không chút ham thích nào với chuyện này, hài tử độc nhất là thành phẩm duy nhất của y, mà các phi tử khác, y cơ hồ chưa từng chạm qua, trong ấn tượng của y, hai người thân thiết thì cởi sạch y phục là tốt rồi, về phần phía trên y là dạng nữ nhân gì, Diệp Hoài Hâm cho tới bây giờ cũng không chú ý qua, bởi vậy, hiện tại đến phiên y nằm dưới, y chỉ biết là, cởi y phục, sau đó chủ động mở chân ra.
Cũng bởi vậy, y vẫn dùng tay cầm lấy đùi mình, cũng không chịu mượn nơi đáp một chút… Trên thực tế, y không nghĩ ra phải làm như thế nào…
Tốc độ của Tu Diệp Vân càng lúc càng nhanh, tựa hồ đã muốn đạt tới đỉnh, mà Diệp Hoài Hâm đột nhiên thần sắc biến đổi, y nhanh chóng túm lấy một cái gối đầu, sau đó úp lên mặt, che đi cả đầu.
Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn người này, sau đó cuối cùng đâm tới vài cái, trút ra. Có lẽ là đã lâu chưa từng làm chuyện như vậy, trong thời gian ngắn, Tu Diệp Vân thậm chí có chút hồi phục như cũ. Đương nhiên, hắn hồi không phải vì Diệp Hoài Hâm làm gì đó, chỉ đơn thuần là hoài niệm cảm giác cao trào thôi.
Haiz… Ai thán một hơi, thật sự là không hay ho. Rời khỏi thân thể Diệp Hoài Hâm, Tu Diệp Vân đột nhiên thấy, trên bụng Diệp Hoài Hâm có lượng bạch chước. Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, xác định không phải của mình, vì mình trực tiếp bắn bên trong. Như vậy… Đó là của Diệp Hoài Hâm.
Tu Diệp Vân dùng sức giật gối trên mặt Diệp Hoài Hâm, sau đó, tựa như thấy được kỳ quan mà nhìn chằm chằm Diệp Hoài Hâm. Trên gương mặt kiên cường thường ngày, nháy mắt nhu hòa đi vài phần, làn da cũng phiếm đỏ, ánh mắt trở nên mê mang, Tu Diệp Vân vừa lòng cười một cái, đây mới là biểu tình người bị thượng nên có a…
Nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, bỗng trở thành… Mị nhãn như tơ a…
Tu Diệp Vân đột nhiên cúi đầu, ở trên môi Diệp Hoài Hâm đặt lên một nụ hôn sâu. Kết quả có thể nghĩ, tự nhiên là lại bị Diệp Hoài Hâm đạp xuống giường. Tu Diệp Vân đứng lên nhìn Diệp Hoài Hâm, người kia đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Trong Lộ Vũ điện Vũ Phong đại lục, chỉ nghe thấy ‘ba!’ một tiếng, bọn thị nữ đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn Ti Kha y sư.
Vừa rồi Ti Kha y sư, thế nhưng lại đánh Minh Tinh bệ hạ một cái tát.
“Minh Tinh! Ngươi tại sao có thể như vậy! Ngươi không ăn cơm, không chỉ ngươi chết, hài tử trong bụng ngươi cũng sẽ chết ngươi biết không!” Ti Kha đã hoàn toàn quăng thứ lễ nghi quân thần ra sau đầu, nàng dùng sức lay bả vai Minh Tinh, tựa hồ muốn lay tỉnh người đang ngốc trệ này, “Nếu Tu Diệp Vân còn sống, sẽ không vì ngươi không ăn cơm mà đau lòng ngươi, hắn nhất định sẽ khổ sở, bởi vì hắn nhất định cảm thấy ngươi là vì không thích hài tử nên mới như vậy!”
“Ta không có! Ta thương hắn! Ta cũng yêu hài tử!” Tựa hồ là bị câu nói của Ti Kha tác động, Minh Tinh đột nhiên rống to, “Nhưng lại có ích gì chứ! Ta yêu hài tử này, Diệp Vân sẽ trở về sao? Đều tại hài tử này, làm hại ta không có năng lực, không có cách nào cứu Diệp Vân, ta yêu nó… cũng hận nó… Hận nó khiến ta ở thời khắc mấu chốt mất đi cơ hội cứu người… Ô…” Minh Tinh đột nhiên bụm mặt, yên lặng nức nở.
Ti Kha nhíu mày nhìn Minh Tinh, sau đó vỗ vỗ bả vai Minh Tinh, thả nhẹ thanh âm, “Bệ hạ, ngài hẳn nên hảo hảo sinh hạ hài tử, bởi vì, trên người nó không chỉ có chảy dòng máu của ngài, đồng thời, còn có của Tu Diệp Vân.”
“Ta càng hận chính mình…” Minh Tinh tựa hồ không nghe được lời của Ti Kha.
“Bất kể như thế nào, bệ hạ ngài hảo hảo ngẫm lại, ngài nhiều ngày không ăn cơm không uống dược, chính ta cùng Bạch Kim Ngọc đã không buông tha cho ngài, ngài làm sao có thể buông tha cho chính mình? Ta đã nói đến nước này… Vừa rồi Ti Kha có nhiều mạo phạm, thỉnh bệ hạ trách phạt.” Ti Kha quỳ gối trước mặt Minh Tinh, tựa hồ đang chờ đợi Minh Tinh phát lệnh trách phạt.
Minh Tinh nhìn Ti Kha quỳ trên mặt đất, biểu tình của nàng thập phần kiên định.
Tay không tự giác xoa bụng, vuốt ve, động tác chậm rãi mềm nhẹ. Một chút một chút, ánh mắt Minh Tinh dần dần nhu hòa lại, trong mắt, cũng tựa hồ có được tia hy vọng.
Y thật sự yêu hài tử này. Thế nhưng… y cũng cảm thấy thực vô lực. Vì cái gì hai lần mang thai, người mình yêu đều không có bên người? Mà lúc này đây, lại là vĩnh viễn không còn thấy được …
Tu Diệp Vân mất, còn mình… Thật sự có thể cam đoan, hảo hảo nuôi dưỡng hài tử này sao? Minh Tinh không muốn nghĩ tiếp.
Nhưng mà… Lại lần nữa nhìn phía Ti Kha, biểu tình của nàng tuy rằng kiên định, chỉ là… Môi lại run nhè nhẹ. Nàng không phải không sợ mạo phạm mình, mà vì muốn tốt cho mình, tốt cho hài tử, mới làm chuyện như vậy.
“Ti Kha…” Minh Tinh nhẹ giọng hô, nhiều ngày không ăn cơm, thanh âm của y thập phần suy yếu, hơn nữa vừa rồi lớn tiếng gào to, toàn thân sớm thoát khí lực.
“Bệ hạ?” Ti Kha ngẩng đầu, trong mắt dâng lên một tia hy vọng.
“Ta muốn… Hảo hảo… Đem hài tử sinh hạ…” Nói xong, liền hôn mê.
Ti Kha lập tức đứng lên, thần tình đều là vui sướng, đồng thời thở dài một hơi, nhiều ngày như vậy, tâm tình rốt cục buông xuống.
Nhìn Minh Tinh đã hôn mê, Ti Kha cười cười, hôn mê cũng không là gì, so với không ăn không uống, này đã tính là gì. Vì thế, lập tức phân phó bọn thị nữ hảo hảo chiếu cố Minh Tinh, sau đó cùng Bạch Kim Ngọc một lần nữa ngao chế chén dược, chuẩn bị chờ Minh Tinh tỉnh lại, có thể trực tiếp uống.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của thị nữ, Minh Tinh tỉnh lại. Được Bạch Kim Ngọc đỡ ngồi dậy, sau đó liền thấy Ti Kha bưng chén dược đi đến.
“Bệ hạ, nên uống dược.”
Minh Tinh tiếp nhận chén, uống một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày. Dược này, sao đắng như vậy…
“Bệ hạ, thuốc đắng dã tật.” Ti Kha cười nói, “Đây là dược an thai, ngài nhất định phải ráng uống hết đi.”
Minh Tinh nghe Ti Kha nói như vậy, liền biết chén dược này quan hệ trực tiếp đến an nguy của bảo bối. Lại cũng biết lâu nay mình đã ‘ngược đãi’ bản thân và bảo bối, Minh Tinh khẽ cắn môi, chịu đựng uống cạn chén dược.
Coi như, đây là đang bồi thường bảo bối đi. Chỉ hy vọng bảo bối sau khi sinh ra, đừng biến thành tiểu khổ qua (trái mướp đắng). Nghĩ đến đây, Minh Tinh cười cười, ánh mắt nhìn tới bụng, tràn đầy tình yêu.
Bảo bối, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi, ta sẽ không để cho phụ thân ngươi… thất vọng.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Nghe Diệp Hoài Hâm nói, về sau phải mỗi cuối tuần lại cùng y làm chuyện đó một lần, liên tục bốn tháng. Tu Diệp Vân lúc ấy nghe xong thiếu chút nữa muốn hôn mê, chẳng lẽ, muốn hắn liên tục bốn tháng, đều lăn sàng với mặt than này?
Tu Diệp Vân thở dài, này rốt cuộc ai đạp hư ai a? Không phải nói Diệp Hoài Hâm không đẹp, cũng không phải Tu Diệp Vân là cái loại trông mặt mà bắt hình dong chỉ có phản ứng với mỹ nhân, nhưng mà, cùng đầu gỗ làm, này không thể trách hắn cảm thấy buồn bực.
Vốn dĩ, Tu Diệp Vân phát hiện Diệp Hoài Hâm này động tình lúc cao trào là lúc đẹp nhất, nhưng mà… Từ lần đầu tiên hắn hôn Hâm mặt than một chút, Hâm mặt than còn có cảnh giác. Mỗi lần, chỉ cần làm xong, sẽ lập tức đạp Tu Diệp Vân xuống giường. Đợi Tu Diệp Vân nghiêm mặt đứng lên từ mặt đất, Hâm mặt than đã hoàn toàn khôi phục.
Thất bại… Mất mặt… Buồn bực… Quả thực là tâm tình rối rắm.
Hắn a… Công! Cư nhiên bị một tiểu thụ! Đá bay…
Tâm tình không tốt, rất không tốt! Hoàn toàn không có cái loại thoải mái sau khi hoan ái nên có. Tu Diệp Vân phiêu tới Diệp điện, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Hoài Quân, kể ra sự tình bi thảm.
“Quân Bạch a, ta bị đá, ai…” Tu Diệp Vân thở dài, “Quân Bạch a, ngươi tuyệt đối sẽ không đá ta đúng không?” Nói xong, lấy tay sờ sờ mặt Diệp Hoài Quân.
Diệp Hoài Quân đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Ai? Quân Bạch, ngươi vừa rồi nhíu mày!” Tu Diệp Vân kinh ngạc, “Đến, mau làm biểu tình ngày đó ta dạy ngươi thể hiện ra xem.” Nói xong, Tu Diệp Vân dùng hai tay túm hai gò má mình, sau đó đem miệng kéo thành một nụ cười quỷ dị.
“A… A…” Diệp Hoài Quân cười cười, còn ra chút âm thanh.
Tu Diệp Vân kinh hãi, vừa rồi có thể hiểu là Diệp Hoài Quân không chỉ nở nụ cười, còn cười ra tiếng hay không? Đang lúc Tu Diệp Vân kinh ngạc, Diệp Hoài Quân lại làm chuyện càng khiến hắn ngạc nhiên. Chỉ thấy Diệp Hoài Quân giơ tay lên, cũng hướng tới hướng Tu Diệp Vân giật giật, giống như đang lặp lại động tác Tu Diệp Vân sờ mặt y lúc nãy.
“Quân Bạch a, ngươi có phải có thể thấy được ta không?” Tu Diệp Vân hỏi, nếu như là như vậy, như vậy… Về sau, sợ là không thể tiếp tục gọi y là Quân Bạch.
Lần này Diệp Hoài Quân không có phản ứng, qua hồi lâu, Diệp Hoài Quân đột nhiên cầm bút, viết lên giấy: Ngươi… tồn tại thật sao?
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Quân Bạch là ai? Vì sao gọi ta là Quân Bạch?
“Ách…” Tu Diệp Vân nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, chỉ là, con ngươi Diệp Hoài Quân nhìn mình, Tu Diệp Vân cảm thấy, lúc này đây, y giống như thật sự thấy rõ mình ở chỗ nào rồi.
Không sao, ta không ghét tên này. Thậm chí thực thích.
“Vậy… Ta… Có thể tiếp tục gọi ngươi như vậy sao?”
Có thể.
Diệp Hoài Hâm cười cười, sau đó lại viết nói: Ta sẽ nở nụ cười.
Tiếp theo, Diệp Hoài Quân lộ ra nụ cười còn sáng lạn hơn hồi nãy nữa. Tươi cười như vậy, làm cho Tu Diệp Vân có chút giật mình, Diệp Hoài Quân cười như vậy, thật giống như Lãnh Quân Bạch tái hiện, Tu Diệp Vân kìm lòng không đậu tiến lên, “Quân Bạch…”
Có lẽ là trong con ngươi của Tu Diệp Vân lóe ra trân thành cùng tình yêu tràn đầy, hay là khoảng cách đột nhiên kéo gần, Diệp Hoài Quân bỗng đỏ mặt.
Ngươi thoạt nhìn thực phiền não. Diệp Hoài Quân viết nói.
“Đúng vậy a.” Tu Diệp Vân ôm đầu.
Vì sao?
“Còn không phải do hoàng huynh ngươi?” Tu Diệp Vân tự cố tự nói, “Cư nhiên đạp ta từ trên giường xuống, rất sỉ nhục người, cho dù tính cách quái dị, cũng không thể như vậy đi.” Tu Diệp Vân oán giận.
Diệp Hoài Hâm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Diệp Hoài Hâm không nói lời nào, Tu Diệp Vân còn nói thêm, “Đúng rồi, ngươi hiện tại thấy được ta sao?”
Diệp Hoài Hâm lắc đầu, viết nói: Chỉ có thể nghe thấy thanh âm, cảm ứng phương hướng của ngươi.
Tu Diệp Vân gật gật đầu. Có lẽ tiếp xúc thêm, người này có thể thấy mình. “Lúc này thế nào lại đến phiên ngươi không vui?” Hắn phát giác Diệp Hoài Quân rõ ràng tinh thần sa sút.
Diệp Hoài Quân lắc đầu, hiển nhiên không muốn nói nguyên nhân. Qua một lát, y hỏi Tu Diệp Vân: Đúng rồi, ngươi tên là gì?
Tu Diệp Vân bĩu môi, vốn định báo tên thật, lại đột nhiên đình chỉ. “Ngươi kêu ta lão công là được.”
Diệp Hoài Quân lắc đầu mỉm cười: Ta cũng không phải lão bà của ngươi.
Tu Diệp Vân đột nhiên thất thần, “Ngươi… Ngươi sao lại biết nghĩa từ ‘lão công’?”
Không biết, chỉ là biết thôi.
“Ta… Ta gọi là Tu Diệp Vân.” Tu Diệp Vân đột nhiên nói. Giống như muốn đi chứng minh thứ gì đó, hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Hoài Quân.
Nghe cái tên kia, Diệp Hoài Quân lập tức nở nụ cười: Vì sao đột nhiên nghiêm túc vậy?
Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân không phản ứng chút nào, trong lòng cực kỳ thất vọng. Vốn, thấy Diệp Hoài Quân mạc danh hiểu được ý nghĩa lão công lão bà, có lẽ, y thật sự là Lãnh Quân Bạch, thế nhưng… Nếu như là Lãnh Quân Bạch, sao có thể nghe đến tên mình lại một chút phản ứng đều không có chứ?
Làm sao vậy? Diệp Hoài Quân hỏi.
Tu Diệp Vân lắc đầu, “Không có gì. Cái kia… Hôm nay… Còn có chút chuyện, ta đi trước.” Nói xong, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi, giống như muốn chạy trốn.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, loại ảo tưởng đem Diệp Hoài Quân trở thành Lãnh Quân Bạch, lập tức liền tan biến.
Diệp Hoài Quân nhìn bóng dáng Tu Diệp Vân nhanh chóng thoát đi, ánh mắt đột nhiên cảm thấy thực chát. Chậm rãi, y cảm thấy hốc mắt tựa hồ có chút chất lỏng, mới để ý ánh mắt có chút mông lung. Qua một lát, chất lỏng tựa hồ dày hơn, Diệp Hoài Quân trát trát ánh mắt, đột nhiên, có cái gì chảy xuống…
Mặn mặn…
Diệp Hoài Quân đưa tay sờ sờ, là chất lỏng trong suốt.
Còn nhớ trước đây, khi mẫu hậu nhìn y thường xuyên sẽ có thứ trong suốt từ hốc mắt chảy ra. Này… Chẳng lẽ là nước mắt?
Không rõ vì sao đột nhiên rơi lệ, chỉ là… khi y nghe tới ba chữ ‘Tu Diệp Vân’, đột nhiên có cái gì chợt lóe qua, trong nháy mắt đó, tâm… cực kỳ đau.
Người này hôm nay thoát đi như thế, về sau, còn có thể đến nữa sao?
Danh sách chương