“Ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Ta còn muốn hỏi ngươi chuyện gì xảy ra đây!” Tức Vũ trừng mắt Tu Diệp Vân, “Ngươi sao lại chết? Ta đem ngươi ném lại Linh Vực, còn trái với thiên quy, bị cha mắng muốn chết, may mắn cha mềm lòng, giúp ta lén gạt đi, kết quả… Kết quả ngươi đi không bao lâu, lại chết?” Tức Vũ một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ta nói ngươi chết thì chết, tại sao lại… còn chạy tới cái chốn này?”
“Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng a!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ.
“Ngươi… Quên đi, ta mặc kệ ngươi, nhóm tiểu thụ nhà ta còn đang chờ ta đây.”
Tu Diệp Vân vừa nghe lời này, lập tức mềm nhũn, “Tức Vũ đại thần a… Ngươi không thể đi, ngươi phải cứu ta, ngươi ít nhất… ngươi ít nhất lấy giúp ta cái thân thể a!”
“Bộ dạng hiện giờ của ngươi, trừ phi tá thi hoàn hồn, có điều ta đã tìm qua, thật sự không thấy thân thể nào phù hợp với ngươi.”
“Kia…”
“Bởi vậy, ta còn tính tới Linh Vực trộm thi thể của ngươi! Chỉ là… Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện thi thể của ngươi còn tồn tại.” Tức Vũ nói.
“Nhưng mà, thân thể của ta, phỏng chừng đã bị tàn phá không chịu nổi.” Nghĩ đến hình phạt mình từng chịu, Tu Diệp Vân không dám tưởng tượng thân thể của mình biến thành cái dạng gì.
“Ta phải lập tức tới kiểm tra.”
“Cám ơn…”
“Không cảm tạ.”Tức Vũ khoát tay liền chuẩn bị đi.
“Chờ một chút!” Tu Diệp Vân gọi Tức Vũ lại, “Nếu có thể… Có thể hay không, lén đem thi thể Minh Tuyết lấy ra luôn.”
“Hảo hảo hảo!” Tức Vũ bĩu môi, “Nga, đúng rồi!” Tức Vũ giống như nhớ ra chuyện gì đó trọng yếu, “Ngươi bây giờ đã là quỷ, tốt nhất đừng nghĩ tới cừu hận, ta vừa rồi khi nhìn thấy ngươi, ngươi đã sắp bị lệ khí thôn tính hoàn toàn, nếu ta không tới sớm, ngươi đã sớm thành lệ quỷ vô thức đi làm hại nhân gian! Ngươi hiện tại thực an toàn, bởi vậy hắc bạch vô thường mới đáp ứng ta, tạm thời không thu ngươi vào địa phủ, thế nhưng nếu ngươi hóa thân lệ quỷ, ta liền cứu không được ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng tái sống sót.”
“Thế nhưng đó cũng không phải là chuyện ta có thể khống chế a.” Tu Diệp Vân nói, làm hại hắn lưu lạc đến tận đây, làm sao hắn có thể không suy nghĩ đến chứ? Còn có Vân Na kia… Tu Diệp Vân hận không thể giết nàng, nàng là vạn ác chi nguyên a. (căn nguyên tội ác)
“Này cho ngươi, nếu cảm thấy bản thân không ổn, liền đem nó xát lên ngực một hồi!” Tức Vũ đưa cho Tu Diệp Vân một cái vòng hình trụ gì đó, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, hắn bắn gì đó vào Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân bị trúng một kích, lập tức biến mất không thấy.
Tu Diệp Vân cảm giác có cái gì lôi kéo mình đi, hoặc nên nói là bay… Tốc độ cực nhanh, khiến hắn muốn nôn mửa.
Đợi khi mở mắt ra, Tu Diệp Vân phát hiện mình đã trở lại thư phòng vị hoàng thượng vừa nãy.
Được rồi… Hắn thật sự không muốn quay lại với cái mặt than tuấn mỹ đến cực điểm này.
Bởi vì quá mức im lặng, Tu Diệp Vân không khỏi bắt đầu phát ngốc.
Bản thân cứ như vậy mà chết. Bị chết thực thảm. Mặc dù như thế, hắn cũng không nghĩ tới… Minh Tuyết lại lao đến dùng thân cản đao.
Không nghĩ tới, Minh Tuyết lại làm tới mức như vậy. Nhớ rõ Minh Tuyết lúc ấy còn nói cái gì? Y giống như nói, y thích bảo bối, y giống như nói, hy vọng mình tha thứ cho y.
Minh Tuyết, vì muốn ta có thể tha thứ cho ngươi, ngươi lại làm tới mức này? Tu Diệp Vân thừa nhận, không khó chịu là không có khả năng. Rõ ràng một người như vậy, ôm lấy mình, thân thể từng chút xụi lơ, thanh âm dần dần suy yếu. Nhưng vẫn gắt gao ôm mình, đau đớn vì mình đỡ từng đao kia.
Thẳng đến cuối cùng sắp không được, mới run rẩy nói ra hy vọng mình tha thứ cho y, Minh Tuyết như vậy, làm cho Tu Diệp Vân một lần nữa thấy được chân thật.
Từ khi hắn cùng Minh Tuyết hoàn toàn đoạn tuyệt, hắn vẫn không chịu tin tưởng lời Minh Tuyết nói, cũng không đi quan tâm Minh Tuyết. Thế nhưng, Tu Diệp Vân không thể không nói, một khắc kia Minh Tuyết ôm lấy mình, hắn nghe Minh Tuyết nói thích mình, thích bảo bối, hắn tin Minh Tuyết.
Khi hắn ôm Minh Tuyết, nhìn Minh Tuyết nhắm chặt hai mắt, cho dù là nói dối, nhưng nghĩ đôi mắt mình từng cho là thuần khiết kia, không bao giờ … mở ra nữa, hắn… cơ hồ đã tha thứ Minh Tuyết.
Không phải người ta luôn nói, người sắp chết luôn nói lời thật tâm sao? Thế nhưng, Minh Tuyết vì cái gì lại ngu ngốc như vậy. Muốn cược trận cuối cùng sao? Nghĩ muốn làm cho mình, tin tưởng y…
Tu Diệp Vân vừa nghĩ, một bên dùng thứ Tức Vũ cho hắn xoa xoa trái tim, vẫn duy trì thanh tỉnh.
Đang lúc này, nam nhân kia tựa hồ đã phê xong tấu chương, bởi vậy thổi tắt nến, đẩy cửa ra khỏi phòng. Suy nghĩ của Tu Diệp Vân bị hắc ám bất ngờ đánh gãy, hắn thấy người nọ đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, cũng đi theo ra ngoài.
Hắn cũng không muốn đứng ở cái nơi tối đen này.
Gặp nam nhân kia đi đến dục trì tắm rửa, Tu Diệp Vân nhìn bồn nước bốc khói nghi ngút, cũng đi theo người nọ bước vào trong nước, có điều, hắn một chút cảm giác ấm áp cũng không có, bởi vì căn bản không đụng được vào nước. Tu Diệp Vân nhìn nam nhân trước mặt đứng đắn tắm rửa, bĩu môi, thật không thú vị. Thế nào lại có người giữ mãi một biểu tình như vậy chứ? Tu Diệp Vân ở trong nước bơi qua bơi lại, quay về phía sau lao tới phía trước, quả thực đem dục trì của người này trở thành bể bơi.
Bơi chán, Tu Diệp Vân ngừng lại, đứng ở bên cạnh nam nhân, còn dựa sát nam nhân, sờ trên sờ dưới. Nam nhân một chút phản ứng đều không có, tiếp tục tắm. Cảm giác thất bại đè nặng Tu Diệp Vân, biết rõ người khác không nhìn thấy mình, cũng không cảm giác được mình, ai…
Lúc sau, nam nhân đi tới nơi gọi là Bàn Long điện. Tu Diệp Vân lý giải, vừa nghe liền biết là tẩm cung của hoàng đế. Chỉ thấy nam nhân sau khi đi vào cũng không đi ngủ, mà ngồi bên giường, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám vừa rồi xuất hiện ở ngự thư phòng lại tới, “Hoàng Thượng, hôm nay, muốn tới tẩm cung của vị nương nương nào không ạ?”
Tu Diệp Vân khinh bỉ liếc nam nhân một cái, thì ra ngươi vẫn có dục vọng bình thường a. Hắn còn tưởng rằng nam nhân này thuộc loại hình băng sơn cấm dục chứ, hoàn hảo hoàn hảo, y còn có phi tử, hơn nữa không chỉ một người.
“Không, hôm nay trẫm ngủ tại Bàn Long điện.”
“Thế nhưng, Hoàng Thượng, ngài… ngài đã… đã nhiều năm… Không có lâm hạnh nương nương nào.” Tiểu thái giám run rẩy nói.
Quả nhiên, nam nhân nghe vậy không hờn giận nhíu mày, “Đi xuống, về sau nói sau, trẫm hôm nay mệt mỏi.” Nói xong, liền vẫy lui tiểu thái giám. Tiểu thái giám không dám phản kháng chủ tử nhà mình, chỉ có thể rời khỏi Bàn Long điện.
Đợi tiểu thái giám đi rồi, nam nhân mới cởi bỏ ngoại bào, chỉ chừa một kiện lý y mỏng manh, sau đó chậm rãi nằm lên giường. Tu Diệp Vân cảm thấy nhàm chán, cũng theo nam nhân nằm lên đó, nằm ở bên cạnh nam nhân. Thủ vẫn không an phận huy đến huy đi, liền hy vọng có người có thể thấy hắn.
“Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?” Đang lúc Tu Diệp Vân phất tay nhiệt tình, nam nhân mở miệng.
Tu Diệp Vân nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ có mình và nam nhân này ở đây. Tu Diệp Vân cả kinh, buông tay, sau đó bật dậy nhìn nam nhân, “Ngươi đang hỏi ta?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhìn thấy ta?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhìn thấy khi nào?”
“Ngươi khi nào xuất hiện trẫm khi đó nhìn thấy.”
“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Tu Diệp Vân nghẹn lời. Người nam nhân này quá mạnh mẽ, lại có thể nhìn thấy mà vờ như không phát hiện còn giữ mặt không chút thay đổi lâu như vậy. “Ngươi nếu nhìn thấy ta, vì sao không phản ứng lại một chút?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Trẫm vì sao phải phản ứng?” Nam nhân hỏi ngược lại.
“Vậy ngươi hiện tại mở miệng nói chuyện làm gì!”
“Bởi vì ngươi ngủ ở long sàng của trẫm, này là vi phạm cung quy.”
“…”
Tu Diệp Vân không thèm đáp, sau đó nằm trở về. Không nghĩ tới còn có người có thể thấy mình, tuy rằng, bản thân… có vẻ như… không quá thích vị Hoàng Thượng này.
Qua hồi lâu, hai người đều không nói chuyện, vẫn im lặng. Đột nhiên, nam nhân kia lại mở miệng trước, “Ngươi tên là gì?”
“Ngươi nói tên ngươi trước đi.”
“Ngươi gọi ta là Hoàng Thượng là được.”
“Ngươi không có tên?” Tu Diệp Vân có chút bất đắc dĩ.
“Tục danh của trẫm há có thể dễ dàng nói cho ngươi biết? Hơn nữa, tên của trẫm cũng chỉ có người tối thân mật với trẫm mới có thể kêu.” Nam nhân nói như thế.
MD… Tu Diệp Vân vò đầu, tên đứng đắn này thật khiến mình muốn xé nát y! Nào có người đầu óc vận chuyển quanh co như vậy! Không phải chỉ có cái tên thôi sao? Bản thân cũng không nhất định sẽ kêu, thật sự là kỳ quái… “Hảo hảo hảo, tên của ta, cũng chỉ có ái nhân của ta mới có thể kêu, ngươi kêu ta lão công là được.” Tu Diệp Vân có điểm khinh bỉ chính mình, này tuyệt đối là ‘linh cảm’ trong nháy mắt.
“Lão công, sao lại xưng hô như thế?”
Tu Diệp Vân khóe miệng khẽ nhếch, không nghĩ tới người này thật sự tính kêu như vậy, “Này… Là mọi người ở gia hương của ta đều gọi ta như vậy, ngươi kêu như vậy, ta nghe liền quen.”
“Nga.”
Tu Diệp Vân bĩu môi, xem đi, người này lại bắt đầu không thú vị, “Hảo, Hoàng Thượng, ta ngủ.” Nói ra những lời này, Tu Diệp Vân căn bản không có suy nghĩ tới việc quỷ có thể ngủ hay không.
Nam nhân sửa lại chăn trên người, sau đó đem hai tay đặt trên bụng, “Ngươi chiếm giường của trẫm.”
“Không quan hệ, ngươi coi như ta không tồn tại là được, ta chỉ là một vật thể trong suốt.”
Nam nhân không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, tựa hồ đang phán đoán Tu Diệp Vân nói vậy đúng hay sai, qua một lát, nam nhân mở miệng lần nữa, “Hảo, lão công, trẫm ngủ.”
Sau đó, Tu Diệp Vân nghẹn cười nghẹn đến nội thương, người này đứng đắn thì đứng đắn, nhưng cũng kích phát ra một chút đáng yêu.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Sự thật chứng minh, Tu Diệp Vân là một con quỷ, là căn bản ngủ không yên. Nằm ở bên cạnh nam nhân kia dáng nằm nghiêm chỉnh, một chút buồn ngủ đều không có. Nhàm chán ngồi dậy, đầu tiên là quan sát ‘Hoàng Thượng’ bên người.
Kỳ thật, nam nhân này trông khá thuận mắt. Mày kiếm nhập tấn, mắt phượng cũng xinh đẹp, lông mi tuy rằng không phải đặc biệt dài, nhưng lại tinh mịn, còn loan loan, môi mặc dù hồng nhuận, nhưng cũng đĩnh mỏng, cảm giác rất vô tình.
Chỉ là, cái diện mạo không tồi như vậy, thế nào lại bày ra cái mặt than thế chứ? Tu Diệp Vân không ngừng tiếc nuối. Từ khi thấy người này, cơ hồ không có quá nhiều biểu tình, còn đứng đắn muốn chết, biểu cảm duy nhất, đại khái cũng chỉ có nhíu mày.
Ai… Tu Diệp Vân hiện tại thập phần mong Tức Vũ mau chóng tìm được thi thể của mình, sau đó ra sao cũng được, chính là đừng để mình bộ dạng trôi nổi như thế này.
Tu Diệp Vân liền ngồi như vậy, mãi cho đến khi nam nhân rời giường. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, ngày vẫn chưa sáng hẳn, người này đã tỉnh, hơn nữa, xem bộ dạng nam nhân, tựa hồ đã thành thói quen. Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đúng rồi, Hoàng Thượng cổ đại phải vào triều sớm.
Tu Diệp Vân nhìn nam nhân rửa mặt, sau đó được các cung nữ hầu hạ mặc y phục, chính là cố tình không liếc mình lấy một cái. Đợi xong hết thảy, liền bước ra khỏi phòng.
Tu Diệp Vân lại bị xem như vô hình. Bất quá lại nói, nam nhân này cũng thật giỏi nhẫn nhịn, rõ ràng có thể thấy mình, thế mà lại có thể làm mắt cũng không nháy lấy một lần, rốt cuộc năng lực thế này là từ đâu huấn luyện ra chứ?
Tu Diệp Vân thật sự nhàm chán đến cực điểm, chuẩn bị theo nam nhân vào triều đến trước mặt y ‘khiêu vũ’, hắn cũng không tin người này lại một chút phản ứng đều không có. Có điều ý tưởng này của Tu Diệp Vân lập tức bị dương quang bên ngoài đả kích không còn sót lại chút gì. Ngay khi Tu Diệp Vân bay ra cửa phòng, cảm giác thân mình đau dữ dội, lập tức phi trở về phòng, lại phát hiện… Y phục của mình giống như bị đốt cháy.
Tu Diệp Vân buồn bực, lúc này mới nhớ tới, nào có con quỷ nào xuất môn vào ban ngày chứ…
Bất đắc dĩ, Tu Diệp Vân đành ở lại trong phòng.
Chờ a từ từ a chờ… Đến buổi chiều, cũng không thấy người nào tiến vào. Tu Diệp Vân giận cực điểm, nghĩ tới cái người mình đang muốn đùa đang ở đâu a.
Lại đến buổi tối, không kém lắm so với thời gian ngày hôm qua, nam nhân rốt cục đã trở lại, Tu Diệp Vân thán dài một hơi, “Hoàng Thượng hảo.” Hắn rốt cục tìm được người có thể nói chuyện.
“Ngươi còn chưa đi?” Nam nhân xem Tu Diệp Vân, có chút kinh ngạc.
“Thanh thiên bạch nhật, ta đi thế nào?”
“Nga.” Nam nhân lên tiếng, lại không có thêm câu nào.
“Ta nói…” Tu Diệp Vân ‘hưu!’ một cái bay tới trước mặt nam nhân, trên cao nhìn xuống nam nhân, “Ngươi không sợ ta sao? Ta chính là quỷ a!” Nói xong, Tu Diệp Vân còn làm ra biểu tình khủng bố.
Nam nhân kia nhìn Tu Diệp Vân, trên mặt vẫn không có biểu tình gì dư thừa, qua một lát, y nói, “Trẫm là thượng đế, quỷ quái so với người còn thấy được nhiều hơn.”
Thượng đế? Ách… Tha thứ Tu Diệp Vân, từ thượng đế này không ở trong phạm vi học thức của hắn. “Cái gì là thượng đế?”
“So với Hoàng Đế cao một bậc, so với Ngọc Đế thấp một bậc.” Nói xong, y phục của nam nhân cũng cởi xong, “Ngươi đêm nay có đi hay không?” Nam nhân hỏi như vậy.
“Ách…” Tu Diệp Vân chớp mi, sau đó bay đến bên giường, mặt hướng nam nhân, cố ý lộ ra nụ cười xấu xa, “Thế nào, luyến tiếc ta?”
Nam nhân nhíu mày, “Không, nếu ngươi không đi, trẫm liền nói ngủ ngon, nếu ngươi đi, trẫm không cần nhắc lại.”
Gặp nam nhân đáp nghiêm túc như vậy, Tu Diệp Vân muốn ‘đùa giỡn’ cũng nháy mắt không còn hứng, “Ta không đi.” Đi rồi cũng không biết đi chỗ nào, còn không bằng ngốc ở chỗ này, hảo chờ tin tức tốt của Tức Vũ.
“Nga.” Nam nhân gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Tu Diệp Vân, “Lão công, ngủ ngon.” Nói xong liền nhắm mắt lại, lập tức ngủ.
Một tiếng lão công này, làm Tu Diệp Vân có xúc động muốn khóc. Vốn chỉ là vui đùa, nhưng đột nhiên nghe thấy có người nói với mình ‘lão công ngủ ngon’, cảm giác cũng thật ấm áp.
Tu Diệp Vân nhịn xuống nước mắt, hắn… nhớ nhà, tưởng niệm Vũ Phong đại lục, tưởng niệm người trên đại lục, tưởng niệm … người hữu tình với mình. Tu Diệp Vân phiêu đến cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, Tức Vũ, ngươi chừng nào thì… Mới có thể đem đồ tới đây?
Ta… còn có thể… tái kiến những người đó không? Những người đã lưu lại hoa ngân trong lòng mình…
Ai… Một tiếng thở dài, lại có ai có thể nghe thấy? Ước chừng, cũng chỉ có gió mát cùng trăng thanh, tại trong đêm khuya tĩnh mịch này, làm bạn cùng Tu Diệp Vân.
Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân tỉnh lại. Đích thật là tỉnh lại, bởi vì, đêm qua hắn ghé vào cửa sổ, cư nhiên kỳ tích lại ngủ thiếp đi. Nam nhân kia đã đi rồi, Tu Diệp Vân lắc đầu, vừa nghĩ lại một mình một người vượt qua cả ngày.
Đột nhiên, Tu Diệp Vân thoáng nhìn một cây dù giấy dầu dựng thẳng bên giường. Hắn nhíu mày, thứ này… hình như ngày hôm qua không có? Phiêu tới gần cây dù, Tu Diệp Vân lấy tay sờ sờ, cư nhiên có thể đụng vào. Tu Diệp Vân lập tức hưng phấn, mở dù, sau đó phiêu ra cửa.
Tìm nơi người ít đi lại, bằng không người khác thấy một cây dù lửng lơ di chuyển không bị hù chết mới là lạ. Cuối cùng, Tu Diệp Vân rốt cục đi tới nơi nam nhân vào triều —— Thái An điện.
Tu Diệp Vân kêu một tiếng hưng phấn, cầm dù giấy dầu làm một đống động tác khôi hài. Kết quả, phát hiện nam nhân vẫn đứng đắn vào triều, đứng đắn nghe các đại thần thượng tấu, sau đó nghiêm túc đưa ra phương pháp giải quyết.
Tu Diệp Vân bĩu môi, sớm đã biết, nam nhân này đặc biệt có thể giả trang, thật sự là… Cẩn thận bị lôi đánh. Nhìn xem chung quanh, Tu Diệp Vân có chút kỳ quái, các đại thần này, thấy một cây dù bay vào, đều không thấy quỷ dị sao? Nhìn nhìn một đám đại thần đều cúi đầu, Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, có lẽ là bọn họ không phát hiện. Vì thế, Tu Diệp Vân bay tới bên người nam nhân.
Thế nhưng, vẫn không ai có phản ứng, nên thượng tấu thì thượng tấu, nên cúi đầu thì cúi đầu.
“Khụ khụ.” Tu Diệp Vân ho khan hai tiếng, “Hoàng Thượng, bọn họ thế nào một chút phản ứng đều không có?” Không phải cả quốc gia dưới tay nam nhân này dẫn dắt, đều luyện được bản lĩnh giả trang chứ?
“Bởi vì, cái chuôi dù này đặc thù, chỉ có ta và ngươi có thể đụng đến nhìn đến.”
Tu Diệp Vân khóe miệng giật giật, này… đống hành động vừa rồi mình làm cũng chỉ mình nam nhân này nhìn thấy a! Hại mình phí nhiều khí lực như vậy. Tu Diệp Vân thở ra một hơi, sau đó đặt mông trên tay nắm của long ỷ, hắn sắp mệt chết đi được.
Đang lúc Tu Diệp Vân nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nam nhân búng tay, Tu Diệp Vân liền bị đẩy lùi ra ngoài, bay qua xà nhà. Tại thời khắc ‘cất cánh’, Tu Diệp Vân nghe thấy nam nhân nói, “Còn đây là long ỷ, không phải để đùa! Vui đùa như thế, không thể chấp nhận được!” Biểu tình kia, vẫn là chính khí nghiêm nghị.
Tu Diệp Vân thất bại ngồi trên xà ngang, hắn phát hiện, có một loại người bản thân không đối phó được, thì đó là, loại người đặc biệt đứng đắn! Hung hăng trừng nam nhân một cái, Tu Diệp Vân mang theo dù bỏ đi.
Có điều đi chỗ nào mới tốt đây? Đúng rồi! Đi Tàng thư các, tra sách sử, hiểu biết lịch sử quốc gia.
“Ta còn muốn hỏi ngươi chuyện gì xảy ra đây!” Tức Vũ trừng mắt Tu Diệp Vân, “Ngươi sao lại chết? Ta đem ngươi ném lại Linh Vực, còn trái với thiên quy, bị cha mắng muốn chết, may mắn cha mềm lòng, giúp ta lén gạt đi, kết quả… Kết quả ngươi đi không bao lâu, lại chết?” Tức Vũ một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ta nói ngươi chết thì chết, tại sao lại… còn chạy tới cái chốn này?”
“Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng a!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ.
“Ngươi… Quên đi, ta mặc kệ ngươi, nhóm tiểu thụ nhà ta còn đang chờ ta đây.”
Tu Diệp Vân vừa nghe lời này, lập tức mềm nhũn, “Tức Vũ đại thần a… Ngươi không thể đi, ngươi phải cứu ta, ngươi ít nhất… ngươi ít nhất lấy giúp ta cái thân thể a!”
“Bộ dạng hiện giờ của ngươi, trừ phi tá thi hoàn hồn, có điều ta đã tìm qua, thật sự không thấy thân thể nào phù hợp với ngươi.”
“Kia…”
“Bởi vậy, ta còn tính tới Linh Vực trộm thi thể của ngươi! Chỉ là… Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện thi thể của ngươi còn tồn tại.” Tức Vũ nói.
“Nhưng mà, thân thể của ta, phỏng chừng đã bị tàn phá không chịu nổi.” Nghĩ đến hình phạt mình từng chịu, Tu Diệp Vân không dám tưởng tượng thân thể của mình biến thành cái dạng gì.
“Ta phải lập tức tới kiểm tra.”
“Cám ơn…”
“Không cảm tạ.”Tức Vũ khoát tay liền chuẩn bị đi.
“Chờ một chút!” Tu Diệp Vân gọi Tức Vũ lại, “Nếu có thể… Có thể hay không, lén đem thi thể Minh Tuyết lấy ra luôn.”
“Hảo hảo hảo!” Tức Vũ bĩu môi, “Nga, đúng rồi!” Tức Vũ giống như nhớ ra chuyện gì đó trọng yếu, “Ngươi bây giờ đã là quỷ, tốt nhất đừng nghĩ tới cừu hận, ta vừa rồi khi nhìn thấy ngươi, ngươi đã sắp bị lệ khí thôn tính hoàn toàn, nếu ta không tới sớm, ngươi đã sớm thành lệ quỷ vô thức đi làm hại nhân gian! Ngươi hiện tại thực an toàn, bởi vậy hắc bạch vô thường mới đáp ứng ta, tạm thời không thu ngươi vào địa phủ, thế nhưng nếu ngươi hóa thân lệ quỷ, ta liền cứu không được ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng tái sống sót.”
“Thế nhưng đó cũng không phải là chuyện ta có thể khống chế a.” Tu Diệp Vân nói, làm hại hắn lưu lạc đến tận đây, làm sao hắn có thể không suy nghĩ đến chứ? Còn có Vân Na kia… Tu Diệp Vân hận không thể giết nàng, nàng là vạn ác chi nguyên a. (căn nguyên tội ác)
“Này cho ngươi, nếu cảm thấy bản thân không ổn, liền đem nó xát lên ngực một hồi!” Tức Vũ đưa cho Tu Diệp Vân một cái vòng hình trụ gì đó, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, hắn bắn gì đó vào Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân bị trúng một kích, lập tức biến mất không thấy.
Tu Diệp Vân cảm giác có cái gì lôi kéo mình đi, hoặc nên nói là bay… Tốc độ cực nhanh, khiến hắn muốn nôn mửa.
Đợi khi mở mắt ra, Tu Diệp Vân phát hiện mình đã trở lại thư phòng vị hoàng thượng vừa nãy.
Được rồi… Hắn thật sự không muốn quay lại với cái mặt than tuấn mỹ đến cực điểm này.
Bởi vì quá mức im lặng, Tu Diệp Vân không khỏi bắt đầu phát ngốc.
Bản thân cứ như vậy mà chết. Bị chết thực thảm. Mặc dù như thế, hắn cũng không nghĩ tới… Minh Tuyết lại lao đến dùng thân cản đao.
Không nghĩ tới, Minh Tuyết lại làm tới mức như vậy. Nhớ rõ Minh Tuyết lúc ấy còn nói cái gì? Y giống như nói, y thích bảo bối, y giống như nói, hy vọng mình tha thứ cho y.
Minh Tuyết, vì muốn ta có thể tha thứ cho ngươi, ngươi lại làm tới mức này? Tu Diệp Vân thừa nhận, không khó chịu là không có khả năng. Rõ ràng một người như vậy, ôm lấy mình, thân thể từng chút xụi lơ, thanh âm dần dần suy yếu. Nhưng vẫn gắt gao ôm mình, đau đớn vì mình đỡ từng đao kia.
Thẳng đến cuối cùng sắp không được, mới run rẩy nói ra hy vọng mình tha thứ cho y, Minh Tuyết như vậy, làm cho Tu Diệp Vân một lần nữa thấy được chân thật.
Từ khi hắn cùng Minh Tuyết hoàn toàn đoạn tuyệt, hắn vẫn không chịu tin tưởng lời Minh Tuyết nói, cũng không đi quan tâm Minh Tuyết. Thế nhưng, Tu Diệp Vân không thể không nói, một khắc kia Minh Tuyết ôm lấy mình, hắn nghe Minh Tuyết nói thích mình, thích bảo bối, hắn tin Minh Tuyết.
Khi hắn ôm Minh Tuyết, nhìn Minh Tuyết nhắm chặt hai mắt, cho dù là nói dối, nhưng nghĩ đôi mắt mình từng cho là thuần khiết kia, không bao giờ … mở ra nữa, hắn… cơ hồ đã tha thứ Minh Tuyết.
Không phải người ta luôn nói, người sắp chết luôn nói lời thật tâm sao? Thế nhưng, Minh Tuyết vì cái gì lại ngu ngốc như vậy. Muốn cược trận cuối cùng sao? Nghĩ muốn làm cho mình, tin tưởng y…
Tu Diệp Vân vừa nghĩ, một bên dùng thứ Tức Vũ cho hắn xoa xoa trái tim, vẫn duy trì thanh tỉnh.
Đang lúc này, nam nhân kia tựa hồ đã phê xong tấu chương, bởi vậy thổi tắt nến, đẩy cửa ra khỏi phòng. Suy nghĩ của Tu Diệp Vân bị hắc ám bất ngờ đánh gãy, hắn thấy người nọ đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, cũng đi theo ra ngoài.
Hắn cũng không muốn đứng ở cái nơi tối đen này.
Gặp nam nhân kia đi đến dục trì tắm rửa, Tu Diệp Vân nhìn bồn nước bốc khói nghi ngút, cũng đi theo người nọ bước vào trong nước, có điều, hắn một chút cảm giác ấm áp cũng không có, bởi vì căn bản không đụng được vào nước. Tu Diệp Vân nhìn nam nhân trước mặt đứng đắn tắm rửa, bĩu môi, thật không thú vị. Thế nào lại có người giữ mãi một biểu tình như vậy chứ? Tu Diệp Vân ở trong nước bơi qua bơi lại, quay về phía sau lao tới phía trước, quả thực đem dục trì của người này trở thành bể bơi.
Bơi chán, Tu Diệp Vân ngừng lại, đứng ở bên cạnh nam nhân, còn dựa sát nam nhân, sờ trên sờ dưới. Nam nhân một chút phản ứng đều không có, tiếp tục tắm. Cảm giác thất bại đè nặng Tu Diệp Vân, biết rõ người khác không nhìn thấy mình, cũng không cảm giác được mình, ai…
Lúc sau, nam nhân đi tới nơi gọi là Bàn Long điện. Tu Diệp Vân lý giải, vừa nghe liền biết là tẩm cung của hoàng đế. Chỉ thấy nam nhân sau khi đi vào cũng không đi ngủ, mà ngồi bên giường, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám vừa rồi xuất hiện ở ngự thư phòng lại tới, “Hoàng Thượng, hôm nay, muốn tới tẩm cung của vị nương nương nào không ạ?”
Tu Diệp Vân khinh bỉ liếc nam nhân một cái, thì ra ngươi vẫn có dục vọng bình thường a. Hắn còn tưởng rằng nam nhân này thuộc loại hình băng sơn cấm dục chứ, hoàn hảo hoàn hảo, y còn có phi tử, hơn nữa không chỉ một người.
“Không, hôm nay trẫm ngủ tại Bàn Long điện.”
“Thế nhưng, Hoàng Thượng, ngài… ngài đã… đã nhiều năm… Không có lâm hạnh nương nương nào.” Tiểu thái giám run rẩy nói.
Quả nhiên, nam nhân nghe vậy không hờn giận nhíu mày, “Đi xuống, về sau nói sau, trẫm hôm nay mệt mỏi.” Nói xong, liền vẫy lui tiểu thái giám. Tiểu thái giám không dám phản kháng chủ tử nhà mình, chỉ có thể rời khỏi Bàn Long điện.
Đợi tiểu thái giám đi rồi, nam nhân mới cởi bỏ ngoại bào, chỉ chừa một kiện lý y mỏng manh, sau đó chậm rãi nằm lên giường. Tu Diệp Vân cảm thấy nhàm chán, cũng theo nam nhân nằm lên đó, nằm ở bên cạnh nam nhân. Thủ vẫn không an phận huy đến huy đi, liền hy vọng có người có thể thấy hắn.
“Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?” Đang lúc Tu Diệp Vân phất tay nhiệt tình, nam nhân mở miệng.
Tu Diệp Vân nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ có mình và nam nhân này ở đây. Tu Diệp Vân cả kinh, buông tay, sau đó bật dậy nhìn nam nhân, “Ngươi đang hỏi ta?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhìn thấy ta?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhìn thấy khi nào?”
“Ngươi khi nào xuất hiện trẫm khi đó nhìn thấy.”
“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Tu Diệp Vân nghẹn lời. Người nam nhân này quá mạnh mẽ, lại có thể nhìn thấy mà vờ như không phát hiện còn giữ mặt không chút thay đổi lâu như vậy. “Ngươi nếu nhìn thấy ta, vì sao không phản ứng lại một chút?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Trẫm vì sao phải phản ứng?” Nam nhân hỏi ngược lại.
“Vậy ngươi hiện tại mở miệng nói chuyện làm gì!”
“Bởi vì ngươi ngủ ở long sàng của trẫm, này là vi phạm cung quy.”
“…”
Tu Diệp Vân không thèm đáp, sau đó nằm trở về. Không nghĩ tới còn có người có thể thấy mình, tuy rằng, bản thân… có vẻ như… không quá thích vị Hoàng Thượng này.
Qua hồi lâu, hai người đều không nói chuyện, vẫn im lặng. Đột nhiên, nam nhân kia lại mở miệng trước, “Ngươi tên là gì?”
“Ngươi nói tên ngươi trước đi.”
“Ngươi gọi ta là Hoàng Thượng là được.”
“Ngươi không có tên?” Tu Diệp Vân có chút bất đắc dĩ.
“Tục danh của trẫm há có thể dễ dàng nói cho ngươi biết? Hơn nữa, tên của trẫm cũng chỉ có người tối thân mật với trẫm mới có thể kêu.” Nam nhân nói như thế.
MD… Tu Diệp Vân vò đầu, tên đứng đắn này thật khiến mình muốn xé nát y! Nào có người đầu óc vận chuyển quanh co như vậy! Không phải chỉ có cái tên thôi sao? Bản thân cũng không nhất định sẽ kêu, thật sự là kỳ quái… “Hảo hảo hảo, tên của ta, cũng chỉ có ái nhân của ta mới có thể kêu, ngươi kêu ta lão công là được.” Tu Diệp Vân có điểm khinh bỉ chính mình, này tuyệt đối là ‘linh cảm’ trong nháy mắt.
“Lão công, sao lại xưng hô như thế?”
Tu Diệp Vân khóe miệng khẽ nhếch, không nghĩ tới người này thật sự tính kêu như vậy, “Này… Là mọi người ở gia hương của ta đều gọi ta như vậy, ngươi kêu như vậy, ta nghe liền quen.”
“Nga.”
Tu Diệp Vân bĩu môi, xem đi, người này lại bắt đầu không thú vị, “Hảo, Hoàng Thượng, ta ngủ.” Nói ra những lời này, Tu Diệp Vân căn bản không có suy nghĩ tới việc quỷ có thể ngủ hay không.
Nam nhân sửa lại chăn trên người, sau đó đem hai tay đặt trên bụng, “Ngươi chiếm giường của trẫm.”
“Không quan hệ, ngươi coi như ta không tồn tại là được, ta chỉ là một vật thể trong suốt.”
Nam nhân không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, tựa hồ đang phán đoán Tu Diệp Vân nói vậy đúng hay sai, qua một lát, nam nhân mở miệng lần nữa, “Hảo, lão công, trẫm ngủ.”
Sau đó, Tu Diệp Vân nghẹn cười nghẹn đến nội thương, người này đứng đắn thì đứng đắn, nhưng cũng kích phát ra một chút đáng yêu.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Sự thật chứng minh, Tu Diệp Vân là một con quỷ, là căn bản ngủ không yên. Nằm ở bên cạnh nam nhân kia dáng nằm nghiêm chỉnh, một chút buồn ngủ đều không có. Nhàm chán ngồi dậy, đầu tiên là quan sát ‘Hoàng Thượng’ bên người.
Kỳ thật, nam nhân này trông khá thuận mắt. Mày kiếm nhập tấn, mắt phượng cũng xinh đẹp, lông mi tuy rằng không phải đặc biệt dài, nhưng lại tinh mịn, còn loan loan, môi mặc dù hồng nhuận, nhưng cũng đĩnh mỏng, cảm giác rất vô tình.
Chỉ là, cái diện mạo không tồi như vậy, thế nào lại bày ra cái mặt than thế chứ? Tu Diệp Vân không ngừng tiếc nuối. Từ khi thấy người này, cơ hồ không có quá nhiều biểu tình, còn đứng đắn muốn chết, biểu cảm duy nhất, đại khái cũng chỉ có nhíu mày.
Ai… Tu Diệp Vân hiện tại thập phần mong Tức Vũ mau chóng tìm được thi thể của mình, sau đó ra sao cũng được, chính là đừng để mình bộ dạng trôi nổi như thế này.
Tu Diệp Vân liền ngồi như vậy, mãi cho đến khi nam nhân rời giường. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, ngày vẫn chưa sáng hẳn, người này đã tỉnh, hơn nữa, xem bộ dạng nam nhân, tựa hồ đã thành thói quen. Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đúng rồi, Hoàng Thượng cổ đại phải vào triều sớm.
Tu Diệp Vân nhìn nam nhân rửa mặt, sau đó được các cung nữ hầu hạ mặc y phục, chính là cố tình không liếc mình lấy một cái. Đợi xong hết thảy, liền bước ra khỏi phòng.
Tu Diệp Vân lại bị xem như vô hình. Bất quá lại nói, nam nhân này cũng thật giỏi nhẫn nhịn, rõ ràng có thể thấy mình, thế mà lại có thể làm mắt cũng không nháy lấy một lần, rốt cuộc năng lực thế này là từ đâu huấn luyện ra chứ?
Tu Diệp Vân thật sự nhàm chán đến cực điểm, chuẩn bị theo nam nhân vào triều đến trước mặt y ‘khiêu vũ’, hắn cũng không tin người này lại một chút phản ứng đều không có. Có điều ý tưởng này của Tu Diệp Vân lập tức bị dương quang bên ngoài đả kích không còn sót lại chút gì. Ngay khi Tu Diệp Vân bay ra cửa phòng, cảm giác thân mình đau dữ dội, lập tức phi trở về phòng, lại phát hiện… Y phục của mình giống như bị đốt cháy.
Tu Diệp Vân buồn bực, lúc này mới nhớ tới, nào có con quỷ nào xuất môn vào ban ngày chứ…
Bất đắc dĩ, Tu Diệp Vân đành ở lại trong phòng.
Chờ a từ từ a chờ… Đến buổi chiều, cũng không thấy người nào tiến vào. Tu Diệp Vân giận cực điểm, nghĩ tới cái người mình đang muốn đùa đang ở đâu a.
Lại đến buổi tối, không kém lắm so với thời gian ngày hôm qua, nam nhân rốt cục đã trở lại, Tu Diệp Vân thán dài một hơi, “Hoàng Thượng hảo.” Hắn rốt cục tìm được người có thể nói chuyện.
“Ngươi còn chưa đi?” Nam nhân xem Tu Diệp Vân, có chút kinh ngạc.
“Thanh thiên bạch nhật, ta đi thế nào?”
“Nga.” Nam nhân lên tiếng, lại không có thêm câu nào.
“Ta nói…” Tu Diệp Vân ‘hưu!’ một cái bay tới trước mặt nam nhân, trên cao nhìn xuống nam nhân, “Ngươi không sợ ta sao? Ta chính là quỷ a!” Nói xong, Tu Diệp Vân còn làm ra biểu tình khủng bố.
Nam nhân kia nhìn Tu Diệp Vân, trên mặt vẫn không có biểu tình gì dư thừa, qua một lát, y nói, “Trẫm là thượng đế, quỷ quái so với người còn thấy được nhiều hơn.”
Thượng đế? Ách… Tha thứ Tu Diệp Vân, từ thượng đế này không ở trong phạm vi học thức của hắn. “Cái gì là thượng đế?”
“So với Hoàng Đế cao một bậc, so với Ngọc Đế thấp một bậc.” Nói xong, y phục của nam nhân cũng cởi xong, “Ngươi đêm nay có đi hay không?” Nam nhân hỏi như vậy.
“Ách…” Tu Diệp Vân chớp mi, sau đó bay đến bên giường, mặt hướng nam nhân, cố ý lộ ra nụ cười xấu xa, “Thế nào, luyến tiếc ta?”
Nam nhân nhíu mày, “Không, nếu ngươi không đi, trẫm liền nói ngủ ngon, nếu ngươi đi, trẫm không cần nhắc lại.”
Gặp nam nhân đáp nghiêm túc như vậy, Tu Diệp Vân muốn ‘đùa giỡn’ cũng nháy mắt không còn hứng, “Ta không đi.” Đi rồi cũng không biết đi chỗ nào, còn không bằng ngốc ở chỗ này, hảo chờ tin tức tốt của Tức Vũ.
“Nga.” Nam nhân gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Tu Diệp Vân, “Lão công, ngủ ngon.” Nói xong liền nhắm mắt lại, lập tức ngủ.
Một tiếng lão công này, làm Tu Diệp Vân có xúc động muốn khóc. Vốn chỉ là vui đùa, nhưng đột nhiên nghe thấy có người nói với mình ‘lão công ngủ ngon’, cảm giác cũng thật ấm áp.
Tu Diệp Vân nhịn xuống nước mắt, hắn… nhớ nhà, tưởng niệm Vũ Phong đại lục, tưởng niệm người trên đại lục, tưởng niệm … người hữu tình với mình. Tu Diệp Vân phiêu đến cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, Tức Vũ, ngươi chừng nào thì… Mới có thể đem đồ tới đây?
Ta… còn có thể… tái kiến những người đó không? Những người đã lưu lại hoa ngân trong lòng mình…
Ai… Một tiếng thở dài, lại có ai có thể nghe thấy? Ước chừng, cũng chỉ có gió mát cùng trăng thanh, tại trong đêm khuya tĩnh mịch này, làm bạn cùng Tu Diệp Vân.
Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân tỉnh lại. Đích thật là tỉnh lại, bởi vì, đêm qua hắn ghé vào cửa sổ, cư nhiên kỳ tích lại ngủ thiếp đi. Nam nhân kia đã đi rồi, Tu Diệp Vân lắc đầu, vừa nghĩ lại một mình một người vượt qua cả ngày.
Đột nhiên, Tu Diệp Vân thoáng nhìn một cây dù giấy dầu dựng thẳng bên giường. Hắn nhíu mày, thứ này… hình như ngày hôm qua không có? Phiêu tới gần cây dù, Tu Diệp Vân lấy tay sờ sờ, cư nhiên có thể đụng vào. Tu Diệp Vân lập tức hưng phấn, mở dù, sau đó phiêu ra cửa.
Tìm nơi người ít đi lại, bằng không người khác thấy một cây dù lửng lơ di chuyển không bị hù chết mới là lạ. Cuối cùng, Tu Diệp Vân rốt cục đi tới nơi nam nhân vào triều —— Thái An điện.
Tu Diệp Vân kêu một tiếng hưng phấn, cầm dù giấy dầu làm một đống động tác khôi hài. Kết quả, phát hiện nam nhân vẫn đứng đắn vào triều, đứng đắn nghe các đại thần thượng tấu, sau đó nghiêm túc đưa ra phương pháp giải quyết.
Tu Diệp Vân bĩu môi, sớm đã biết, nam nhân này đặc biệt có thể giả trang, thật sự là… Cẩn thận bị lôi đánh. Nhìn xem chung quanh, Tu Diệp Vân có chút kỳ quái, các đại thần này, thấy một cây dù bay vào, đều không thấy quỷ dị sao? Nhìn nhìn một đám đại thần đều cúi đầu, Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, có lẽ là bọn họ không phát hiện. Vì thế, Tu Diệp Vân bay tới bên người nam nhân.
Thế nhưng, vẫn không ai có phản ứng, nên thượng tấu thì thượng tấu, nên cúi đầu thì cúi đầu.
“Khụ khụ.” Tu Diệp Vân ho khan hai tiếng, “Hoàng Thượng, bọn họ thế nào một chút phản ứng đều không có?” Không phải cả quốc gia dưới tay nam nhân này dẫn dắt, đều luyện được bản lĩnh giả trang chứ?
“Bởi vì, cái chuôi dù này đặc thù, chỉ có ta và ngươi có thể đụng đến nhìn đến.”
Tu Diệp Vân khóe miệng giật giật, này… đống hành động vừa rồi mình làm cũng chỉ mình nam nhân này nhìn thấy a! Hại mình phí nhiều khí lực như vậy. Tu Diệp Vân thở ra một hơi, sau đó đặt mông trên tay nắm của long ỷ, hắn sắp mệt chết đi được.
Đang lúc Tu Diệp Vân nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nam nhân búng tay, Tu Diệp Vân liền bị đẩy lùi ra ngoài, bay qua xà nhà. Tại thời khắc ‘cất cánh’, Tu Diệp Vân nghe thấy nam nhân nói, “Còn đây là long ỷ, không phải để đùa! Vui đùa như thế, không thể chấp nhận được!” Biểu tình kia, vẫn là chính khí nghiêm nghị.
Tu Diệp Vân thất bại ngồi trên xà ngang, hắn phát hiện, có một loại người bản thân không đối phó được, thì đó là, loại người đặc biệt đứng đắn! Hung hăng trừng nam nhân một cái, Tu Diệp Vân mang theo dù bỏ đi.
Có điều đi chỗ nào mới tốt đây? Đúng rồi! Đi Tàng thư các, tra sách sử, hiểu biết lịch sử quốc gia.
Danh sách chương