Lãnh Quân Bạch ở ngoài Lâm Biển đợi đã lâu vẫn không thấy Tu Diệp Vân, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng qua là mấy con trùng, thế nào lại bắt lâu như vậy? Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Lãnh Quân Bạch theo hướng Tu Diệp Vân vừa đi, tiến vào sâu bên trong.
Đi thật lâu, Lãnh Quân Bạch vẫn không thấy bóng dáng Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch có chút sốt ruột, ngươi nói một người thế nào bỗng nhiên không thấy tăm hơi? Lớn tiếng gọi tên Tu Diệp Vân mấy lần, lại không được đáp lại. Đột nhiên, Lãnh Quân Bạch cảm thấy phía sau có cái gì đang nhích lại gần mình, Lãnh Quân Bạch cười, nhất định là Tu Diệp Vân đang trêu mình đây! Vì thế, y mạnh quay đầu lại.
“Ô… Tê…” Một thứ hắc sắc nào đó nháy mắt chui vào trán Lãnh Quân Bạch rồi biến mất không thấy. Lãnh Quân Bạch ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, “Đau quá…” Y ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, mơ hồ thấy có người lại gần mình, “Minh… Minh Tuyết điện hạ?”
Minh Tuyết bước đến trước mặt Lãnh Quân Bạch, không nói lời nào. Vừa rồi phái người đem Tu Diệp Vân đi xong y vẫn ở lại, y biết ái nhân Tu Diệp Vân nói tới sẽ đến tìm hắn, y thật muốn nhìn, là ai làm cho Tu Diệp Vân cười vui vẻ như vậy!
Kết quả, không nghĩ tới người này cư nhiên là Lãnh Quân Bạch.
“Minh Tuyết điện hạ…” Lãnh Quân Bạch lại nói một câu, sau đó liền nhịn không được đau đớn ngã xuống, y nằm trên đất, ôm chặt đầu.
“Lãnh phó hiệu trưởng, vật kia đối với ngươi cũng không có gì xấu, ta đi trước.” Nói xong, Minh Tuyết không nhìn tới Lãnh Quân Bạch, thuấn di rời khỏi Lâm Hải.
Lãnh Quân Bạch thống khổ ôm đầu mình, một lát sau, y đột nhiên cảm thấy đầu không còn đau đớn như trước, chính là đồng thời, ý thức so với lúc trước càng thêm mơ hồ, Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng ấn đầu, lại lập tức lâm vào hôn mê.
Minh Tuyết hồi Cần Tuyết điện, đi vào phòng ngủ của mình. Y nhẹ nhàng gõ lên tường, trên tường thế nhưng xuất hiện một cánh cửa. Đẩy cửa ra, Minh Tuyết đi vào, cánh cửa lại tự động tiêu thất.
Nguyên lai đây là một mật thất, ban đầu là một con đường trật hẹp, qua một hồi, rốt cục Minh Tuyết cũng tới nơi hắc y nhân đem Tu Diệp Vân tới, Tu Diệp Vân bị an trí trên một cái giường.
Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân trên giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Năm đó Cần Trạch chết, Minh Tuyết từng liều mạng cầu Ti Kha cứu sống hắn, thế nhưng Ti Kha đều nói không có cách nào. Thẳng đến một năm trước, Minh Tuyết trong lúc vô ý phát hiện chỗ Ti Kha có một loại thảo dược tên là Ngọc Thanh, loại thảo dược này có thể cứu người sống lại. Chẳng qua phương pháp là một mạng đổi một mạng.
Một người ăn Ngọc Thanh liên tục một năm, máu của người đó có thể giúp người chết sống lại, nói như vậy, chỉ cần dùng huyết là dẫn dược là được, chỉ là… Lượng huyết phải đủ cho người nhận hấp thụ, bởi vậy, kẻ hiến huyết nhất định sẽ chết.
Ti Kha sợ Minh Tuyết biết sẽ lạm sát kẻ vô tội, bởi vậy không nói cho y biết phương pháp này, ai ngờ, vẫn bị Minh Tuyết biết. Lúc ấy, Minh Tuyết đến tìm Ti Kha, nhưng Ti Kha không muốn giúp Minh Tuyết cứu sống Cần Trạch. Mà Minh Tuyết cũng không cưỡng cầu, sau lưng Ti Kha lén đem thi thể Cần Trạch bảo tồn hoàn hảo, còn tìm được kẻ hiến huyết hoàn hảo. Kẻ đó chính là Tiểu Môi.
Thời điểm kia, Tu Trạch Vũ cùng Tiểu Môi không có chút tình cảm nào, mà Tu Trạch Vũ đối với y nói gì nghe đấy, vì thế, Minh Tuyết liền quyết định bắt Tiểu Môi làm hiến huyết giả, bởi vì Tiểu Môi trước kia hèn mọn tới độ không có giá trị tồn tại.
Bởi vậy, khi y nói với Tu Trạch Vũ gã liền đồng ý, dù sao khi đó Tiểu Môi căn bản là không thể so sánh với Minh Tuyết. Vì thế đêm đó, Tu Trạch Vũ đem Ngọc Thanh ngao thành nước uy Tiểu Môi, đây là vì cái sao Tu Trạch Vũ lại hôn Tiểu Môi.
Vốn tính toán một năm sau trực tiếp ra tay lấy huyết của Tiểu Môi, chính là không nghĩ tới Tiểu Môi cư nhiên mất ức, biến thành Tu Diệp Vân hoàn toàn bất đồng như hiện giờ. Bởi vậy, Minh Tuyết bắt đầu tiếp cận Tu Diệp Vân, vì muốn làm cho hắn buông cảnh giác, cũng may thủ huyết không có sai lầm gì. Thế nhưng không nghĩ tới… sau khi tiếp cận Tu Diệp Vân, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Hiện giờ, tròn một năm sau khi Tiểu Môi dùng Ngọc Thanh, mà Minh Tuyết… Y siết quyền, y thật sự vẫn luôn lừa Tu Diệp Vân, ngay từ đầu y thích chính là Cần Trạch… Là Cần Trạch! Y làm sao có thể khiến mình hoài thượng hài tử của Tu Diệp Vân chứ? Không có khả năng…
“Động thủ đi…” Minh Tuyết nhẹ nhàng nói một câu với hắc y nhân bên cạnh. Tu Diệp Vân lúc này, tứ chi đều bị thiết liên trói chặt, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hắc y nhân cầm dao trong tay, đang chuẩn bị cắt vào cổ tay Tu Diệp Vân.
“Chờ một chút!” Vừa lúc đó, cửa bị người ngoài phá ra. Người đó là Tu Trạch Vũ.
Minh Tuyết khẽ cau mày, “Ngươi tới làm gì?”
“Minh Tuyết, đừng…” Tu Trạch Vũ lắc lắc đầu.
“Đừng? Đừng cái gì?”
“Ngươi không nên làm vậy, chúng ta đổi người khác đi, chỉ cần không phải Tu Diệp Vân là được.” Tu Trạch Vũ nói, trong giọng nói tràn đầy khẩn cầu.
“Không được!” Minh Tuyết lắc lắc, “Ta đã đợi nhiều năm như vậy, không thể đợi thêm nữa!”
“Chẳng lẽ ngươi không có chút tình cảm nào với hắn sao? Tu Diệp Vân đối với ngươi tốt như vậy, cái gì cũng đều cho ngươi, ngươi vì sao còn muốn hắn chết!” Tu Trạch Vũ rống to, lần đầu tiên… Đối với Minh Tuyết…
Nhìn Tu Trạch Vũ hét đến khàn giọng, Minh Tuyết xoay người, không nhìn gã, mà ý bảo hắc y nhân tiếp tục.
Tu Trạch Vũ đi đến trước mặt Minh Tuyết, “Ngươi đổi người đi, ta van cầu ngươi, nhiều lắm thì đợi thêm một năm, về sau ngươi cùng Cần Trạch sẽ hảo hảo, ta cầu ngươi, nếu Tu Diệp Vân chết, ngươi có biết bao nhiêu người sẽ thương tâm không!”
“Tu Trạch Vũ, đã tới thời điểm này, ngươi cư nhiên bảo ta dừng lại! Chớ quên, chuyện này ngươi cũng có phần!” Minh Tuyết nhìn chằm chằm Tu Trạch Vũ, “Thế nào, đau lòng?”
“Hắn không phải Tiểu Môi ngươi hiểu hay không! Hắn không phải Tiểu Môi!” Tu Trạch Vũ bắt lấy tay Minh Tuyết, “Đừng… Không cần…”
Minh Tuyết thoát khỏi tay Tu Trạch Vũ, mím môi, không biết đang suy nghĩ gì. Tu Trạch Vũ cúi đầu, đột nhiên, Tu Trạch Vũ quỳ xuống, “Ta van cầu ngươi.”
“Không có khả năng, Cần Trạch là sinh mệnh của ta, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này!”
“Cơ hội về sau còn có thể có!” Tu Trạch Vũ lớn tiếng kêu lên, “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không cần Tu Diệp Vân sao? Minh Tuyết, ta van cầu ngươi đừng như vậy!”
“Ta đương nhiên không cần! Tu Diệp Vân tính là cái gì? Ta cho ngươi biết, trong lòng ta, Cần Trạch so với vương vị còn trọng yếu hơn.”
“Ở trong mắt ngươi, trừ bỏ Cần Trạch, người khác không phải người sao? Vậy mẫu phi ngươi đâu? Nàng cũng không trọng yếu bằng Cần Trạch sao?”
“Đúng vậy.” Minh Tuyết mặt không chút thay đổi đáp.
Tu Trạch Vũ thất vọng nhìn Minh Tuyết, không được, gã không thể để Minh Tuyết thương tổn Tu Diệp Vân, gã không thể để Tu Diệp Vân chết! Nghĩ đến đây, Tu Trạch Vũ đứng lên, dưới bàn tay phát động Hư vô ma pháp. Chính vào lúc này, Minh Tuyết so với Tu Trạch Vũ nhanh hơn một bước, y quăng ra một cây thiết liên hướng Tu Trạch Vũ, thiết liên liền tự động trói chặt Tu Trạch Vũ. Bị trói ngụ Tu Trạch Vũ nháy mắt mất hết khí lực, cả người xụi lơ, ma pháp cũng không phát được.
“Ta sớm biết ngươi sẽ làm như vậy.” Minh Tuyết nói, “Cho nên ta đã chuẩn bị phong ấn liên.”
“Minh Tuyết… Ngươi sẽ hối hận… Ngươi sẽ hối hận…” Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân trên giường, không ngừng đích lặp lại những lời này, trong ánh mắt tràn đầy bi ai, tuyệt vọng. Loại thê lương này, còn hơn cả thống khổ ngày đó ở Mạt Huyễn đại lục gã kể cho Tu Diệp Vân nghe.
Tu Trạch Vũ nháy mắt, nhìn dao trong tay hắc y nhân nhắm ngay cổ tay Tu Diệp Vân, sau đó chuẩn xác cắt xuống.
Tu Diệp Vân vẫn có thể nghe thấy Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ đối thoại, nhưng hắn cũng hy vọng mình thật sự hôn mê còn tốt hơn. Bởi vì, lời Minh Tuyết nói ra, thật sự làm cho lòng người lạnh băng.
Cảm giác lạnh lẽo len vào từng mạch máu, sau đó là một trận đau đớn, người chung quanh đều không phát ra âm thanh, rất im lặng, Tu Diệp Vân dường như cảm thấy mình có thể nghe thấy thanh âm máu lưu động, đột nhiên… có cảm giác sợ hãi.
Bản thân… Có phải cứ thế mà chết không? Nhưng vào lúc này, Minh Tuyết đi từ từ đến gần Tu Diệp Vân. Y quỳ gối bên giường, nhìn Tu Diệp Vân. “Diệp Vân… Thực xin lỗi, đợi Cần Trạch sống lại, ta không bao giờ … phiền ngươi nữa…”
“Ha hả… Hắn sẽ chết …” Tu Trạch Vũ ngồi một bên xen vào, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.
“Câm miệng!” Minh Tuyết đi qua quăng cho Tu Trạch Vũ một cái tát, “Ta đã biết… Ta biết ngươi thích hắn có phải hay không!”
“Đúng vậy!” Tu Trạch Vũ dùng thanh âm cao hơn cả Minh Tuyết mà rống lại, “Cho nên, nếu hôm nay hắn chết! Ta liền… Ta liền…”
Tu Diệp Vân nằm trên giường nghe, trong lòng vừa động.
“Ta sẽ chết cùng hắn! Hắn còn chưa đối tốt với ta đâu, sao có thể để hắn chết một mình chứ?” Tu Trạch Vũ nói xong, chậm rãi cúi đầu, “Mỗi lần đều giống nhau, làm cái gì cũng không nghĩ ta, đi ra ngoài chơi thì nghĩ mua quà cho ngươi, lúc ăn cũng chỉ nghĩ đến Lãnh Quân Bạch, hơi quá đáng…”
Minh Tuyết đưa lưng về phía Tu Trạch Vũ, đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt. Minh Tuyết lau nước mắt, tự giễu cười cười, lại không rõ vì sao rơi lệ, ngẩng đầu, nhìn cổ tay kia không ngừng trào ra máu tươi, Minh Tuyết nức nở một tiếng, nước mắt càng rơi càng nhiều.
“Ngươi giết ta đi, sớm biết ta sẽ thích Tu Diệp Vân, ta nên ăn luôn Ngọc Thanh kia, sẽ không đút cho Tu Diệp Vân.” Tu Trạch Vũ chậm rãi nói.
Nghe Tu Trạch Vũ nói, Tu Diệp Vân rất muốn cười, nếu bình thường, bản thân đại khái sẽ kêu gã giống tiểu hài tử đi, thật là, nói chuyện vĩnh viễn không thèm động não, vĩnh viễn đều ngây thơ như vậy, nhưng cũng lại đáng yêu như vậy.
Thế nhưng, hiện tại nghĩ mấy cái đó có lợi gì? Tu Diệp Vân đã chậm rãi cảm thấy chút ý thức của bản thân dần dần tiêu thất, cảm giác tử vong đến gẩn, ha ha, ý thức giống như càng ngày càng xa, Tu Diệp Vân dở khóc dở cười.
Minh Tuyết, thì ra đây mới là mục đích của ngươi, ngươi không tồi a, ngay từ đầu, ngươi nói ngươi không coi ta là thế thân, ta tin, nhưng ta đã sai rồi, sau đó, ngươi giết con của chúng ta, ta nghĩ trong lòng ngươi chỉ có vương vị, ta lại sai một lần nữa, con mẹ nó trong lòng ngươi căn bản ngay cả vương vị đều không có, con mẹ nó trong lòng ngươi chỉ có Cần Trạch!
Vĩnh viễn đều là…!
Là ai từng nói? Luyến ái (恋) là một từ thực biến_thái, phía trên là nửa đầu của ‘biến’ (变), phía dưới là nửa đuôi của ‘thái’ (态)… Ha hả… Minh Tuyết ngươi chính là kẻ biến_thái!
“Chủ nhân, thủ huyết xong.” Hắc y nhân cung kính nói.
“Tốt.” Minh Tuyết tiếp nhận bao huyết hắc y nhân đưa lên, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, y phất tay, hắc y nhân từ một khác chỗ nâng ra một cái quan tài thủy tinh. Người nằm bên trong nằm, đúng là Cần Trạch.
Đích xác, hắn cùng với Tu Diệp Vân, giống nhau như đúc.
“Cần Trạch…” Minh Tuyết nhìn Cần Trạch, thanh âm đều run rẩy, y vuốt ve hai má Cần Trạch, đột nhiên ngửa đầu uống cạn huyết của Tu Diệp Vân rồi một hơi một hơi trút vào miệng Cần Trạch.
“Đã chết nhiều năm như vậy, ngươi còn dùng miệng chạm vào hắn, không thấy ghê tởm a.” Tu Trạch Vũ ở một bên đột nhiên nói, lập tức bị hắc y nhân bên cạnh hung hăng đạp một cước. Tu Trạch Vũ sợ đau, lập tức đau đến nói không ra lời.
Mà Minh Tuyết vẫn chút không để ý tới Tu Trạch Vũ châm chọc khiêu khích, tiếp tục làm chuyện của y.
Về phần Tu Diệp Vân, cho dù nhắm mắt, nhưng theo lời Tu Trạch Vũ nói, hắn không thể không nghe rõ Minh Tuyết đang làm cái gì. Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác theo phát sinh phía bên kia mà bạo vọng.
Thân thể, bất tri bất giác càng ngày càng nóng, Tu Diệp Vân ý đồ giật giật ngón tay, giật mình. Cảm giác, thân thể hình như đang chậm rãi khôi phục khí lực.
“Cần Trạch…” Minh Tuyết ôn nhu gọi tên Cần Trạch, mang theo điểm chờ mong, mà thanh âm chờ mong này, cũng làm cho ngọn lửa trong lòng Tu Diệp Vân càng đốt càng vượng, càng ngày càng nhiệt, Tu Diệp Vân quả thực cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều phát đau, giống như cái gì đó bị áp chế đang cực lực phá nát lồng ngực mình.
“Cần Trạch…”
Tu Diệp Vân thống khổ nhíu mày, thanh âm của Minh Tuyết như chất xúc tác, ngọn lửa trong lòng không ngừng bị thúc giục, du biến toàn thân, hắn cảm thấy ánh mắt cũng bắt đầu đau, có loại dục vọng muốn mở to mắt.
Mắt… Nhiệt… Mau mở! Tu Diệp Vân nói với mình như vậy, mau! Hắn sắp không thể chịu đựng được, có cái gì đang hội tụ ở mắt cùng đại não.
“Cần Trạch…”
“A ————!” Khi Minh Tuyết lại một lần nữa kêu tên Cần Trạch, Tu Diệp Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như đang chịu cảm giác vô cùng thống khổ.
Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, thiết liên giam cầm hắn cũng bị xả đứt hoàn toàn. Ngân phát xinh đẹp ban đầu đột nhiên chậm rãi biến đỏ, mà đôi mắt lam sắc của Tu Diệp Vân cũng biến thành đỏ sậm, cả người nháy mắt toát ra tà khí.
Tu Trạch Vũ cùng Minh Tuyết thấy một màn như vậy đều sợ ngây người, Tu Diệp Vân lúc này, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, hắn yên lặng nhìn chằm chằm Minh Tuyết, khi Minh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, đã đi tới trước mặt Minh Tuyết, túm lấy cổ Minh Tuyết, Minh Tuyết lập tức lấy tay ngăn cản, nhưng khí lực của Tu Diệp Vân thật lớn, Minh Tuyết căn bản là giãy không ra.
“Diệp Vân, Diệp Vân ngươi đừng như vậy, hắn sẽ chết đó.” Tu Trạch Vũ thấy Tu Diệp Vân hoàn toàn mất lý trí, cố gắng tiến lên ngăn cản, thế nhưng vừa mới đụng tới tay Tu Diệp Vân, liền bị một cỗ lực thật lớn đánh văng ra.
“Ô…” Minh Tuyết sắc mặt trắng bệch, thống khổ nhìn Tu Diệp Vân.
Thế nhưng Tu Diệp Vân không có nhìn y, mà nhìn về phía Tu Trạch Vũ bị mình đánh văng ra, nhìn chăm chú.
“Tu Diệp Vân…” ThấyTu Diệp Vân nhìn mình, Tu Trạch Vũ kìm lòng không đậu kêu tên hắn.
Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ, lệ khí trong mắt chậm rãi giảm bớt, tay siết cổ Minh Tuyết cũng dần lới lỏng.
“Diệp Vân…”
“Ô…” Tu Diệp Vân ôm đầu, theo đường trước mặt chạy đi, thẳng đến khi ra khỏi mật thất, trước mắt một mảng mơ hồ, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi, không biết chạy bao lâu, cũng không biết chạy tới nơi nào, Tu Diệp Vân nghe thấy có người ôn nhu gọi tên mình.
Tu Diệp Vân giơ tay lên, muốn vuốt ve gương mặt người nọ, nhưng đột nhiên, ngọn lửa đã dịu đi lại bùng lên trên tay, bàn tay muốn ôn nhu lại chuyển thành thô bạo siết lấy vai người nọ, đem người đẩy ngã xuống đất.
“A… Diệp Vân?”
Lúc này, Tu Diệp Vân đã không còn nghe được thanh âm gì nữa.
Trong nhà Lãnh Quân Bạch, Duẫn Phàm vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như gặp ác mộng.
Đi thật lâu, Lãnh Quân Bạch vẫn không thấy bóng dáng Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch có chút sốt ruột, ngươi nói một người thế nào bỗng nhiên không thấy tăm hơi? Lớn tiếng gọi tên Tu Diệp Vân mấy lần, lại không được đáp lại. Đột nhiên, Lãnh Quân Bạch cảm thấy phía sau có cái gì đang nhích lại gần mình, Lãnh Quân Bạch cười, nhất định là Tu Diệp Vân đang trêu mình đây! Vì thế, y mạnh quay đầu lại.
“Ô… Tê…” Một thứ hắc sắc nào đó nháy mắt chui vào trán Lãnh Quân Bạch rồi biến mất không thấy. Lãnh Quân Bạch ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, “Đau quá…” Y ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, mơ hồ thấy có người lại gần mình, “Minh… Minh Tuyết điện hạ?”
Minh Tuyết bước đến trước mặt Lãnh Quân Bạch, không nói lời nào. Vừa rồi phái người đem Tu Diệp Vân đi xong y vẫn ở lại, y biết ái nhân Tu Diệp Vân nói tới sẽ đến tìm hắn, y thật muốn nhìn, là ai làm cho Tu Diệp Vân cười vui vẻ như vậy!
Kết quả, không nghĩ tới người này cư nhiên là Lãnh Quân Bạch.
“Minh Tuyết điện hạ…” Lãnh Quân Bạch lại nói một câu, sau đó liền nhịn không được đau đớn ngã xuống, y nằm trên đất, ôm chặt đầu.
“Lãnh phó hiệu trưởng, vật kia đối với ngươi cũng không có gì xấu, ta đi trước.” Nói xong, Minh Tuyết không nhìn tới Lãnh Quân Bạch, thuấn di rời khỏi Lâm Hải.
Lãnh Quân Bạch thống khổ ôm đầu mình, một lát sau, y đột nhiên cảm thấy đầu không còn đau đớn như trước, chính là đồng thời, ý thức so với lúc trước càng thêm mơ hồ, Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng ấn đầu, lại lập tức lâm vào hôn mê.
Minh Tuyết hồi Cần Tuyết điện, đi vào phòng ngủ của mình. Y nhẹ nhàng gõ lên tường, trên tường thế nhưng xuất hiện một cánh cửa. Đẩy cửa ra, Minh Tuyết đi vào, cánh cửa lại tự động tiêu thất.
Nguyên lai đây là một mật thất, ban đầu là một con đường trật hẹp, qua một hồi, rốt cục Minh Tuyết cũng tới nơi hắc y nhân đem Tu Diệp Vân tới, Tu Diệp Vân bị an trí trên một cái giường.
Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân trên giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Năm đó Cần Trạch chết, Minh Tuyết từng liều mạng cầu Ti Kha cứu sống hắn, thế nhưng Ti Kha đều nói không có cách nào. Thẳng đến một năm trước, Minh Tuyết trong lúc vô ý phát hiện chỗ Ti Kha có một loại thảo dược tên là Ngọc Thanh, loại thảo dược này có thể cứu người sống lại. Chẳng qua phương pháp là một mạng đổi một mạng.
Một người ăn Ngọc Thanh liên tục một năm, máu của người đó có thể giúp người chết sống lại, nói như vậy, chỉ cần dùng huyết là dẫn dược là được, chỉ là… Lượng huyết phải đủ cho người nhận hấp thụ, bởi vậy, kẻ hiến huyết nhất định sẽ chết.
Ti Kha sợ Minh Tuyết biết sẽ lạm sát kẻ vô tội, bởi vậy không nói cho y biết phương pháp này, ai ngờ, vẫn bị Minh Tuyết biết. Lúc ấy, Minh Tuyết đến tìm Ti Kha, nhưng Ti Kha không muốn giúp Minh Tuyết cứu sống Cần Trạch. Mà Minh Tuyết cũng không cưỡng cầu, sau lưng Ti Kha lén đem thi thể Cần Trạch bảo tồn hoàn hảo, còn tìm được kẻ hiến huyết hoàn hảo. Kẻ đó chính là Tiểu Môi.
Thời điểm kia, Tu Trạch Vũ cùng Tiểu Môi không có chút tình cảm nào, mà Tu Trạch Vũ đối với y nói gì nghe đấy, vì thế, Minh Tuyết liền quyết định bắt Tiểu Môi làm hiến huyết giả, bởi vì Tiểu Môi trước kia hèn mọn tới độ không có giá trị tồn tại.
Bởi vậy, khi y nói với Tu Trạch Vũ gã liền đồng ý, dù sao khi đó Tiểu Môi căn bản là không thể so sánh với Minh Tuyết. Vì thế đêm đó, Tu Trạch Vũ đem Ngọc Thanh ngao thành nước uy Tiểu Môi, đây là vì cái sao Tu Trạch Vũ lại hôn Tiểu Môi.
Vốn tính toán một năm sau trực tiếp ra tay lấy huyết của Tiểu Môi, chính là không nghĩ tới Tiểu Môi cư nhiên mất ức, biến thành Tu Diệp Vân hoàn toàn bất đồng như hiện giờ. Bởi vậy, Minh Tuyết bắt đầu tiếp cận Tu Diệp Vân, vì muốn làm cho hắn buông cảnh giác, cũng may thủ huyết không có sai lầm gì. Thế nhưng không nghĩ tới… sau khi tiếp cận Tu Diệp Vân, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Hiện giờ, tròn một năm sau khi Tiểu Môi dùng Ngọc Thanh, mà Minh Tuyết… Y siết quyền, y thật sự vẫn luôn lừa Tu Diệp Vân, ngay từ đầu y thích chính là Cần Trạch… Là Cần Trạch! Y làm sao có thể khiến mình hoài thượng hài tử của Tu Diệp Vân chứ? Không có khả năng…
“Động thủ đi…” Minh Tuyết nhẹ nhàng nói một câu với hắc y nhân bên cạnh. Tu Diệp Vân lúc này, tứ chi đều bị thiết liên trói chặt, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hắc y nhân cầm dao trong tay, đang chuẩn bị cắt vào cổ tay Tu Diệp Vân.
“Chờ một chút!” Vừa lúc đó, cửa bị người ngoài phá ra. Người đó là Tu Trạch Vũ.
Minh Tuyết khẽ cau mày, “Ngươi tới làm gì?”
“Minh Tuyết, đừng…” Tu Trạch Vũ lắc lắc đầu.
“Đừng? Đừng cái gì?”
“Ngươi không nên làm vậy, chúng ta đổi người khác đi, chỉ cần không phải Tu Diệp Vân là được.” Tu Trạch Vũ nói, trong giọng nói tràn đầy khẩn cầu.
“Không được!” Minh Tuyết lắc lắc, “Ta đã đợi nhiều năm như vậy, không thể đợi thêm nữa!”
“Chẳng lẽ ngươi không có chút tình cảm nào với hắn sao? Tu Diệp Vân đối với ngươi tốt như vậy, cái gì cũng đều cho ngươi, ngươi vì sao còn muốn hắn chết!” Tu Trạch Vũ rống to, lần đầu tiên… Đối với Minh Tuyết…
Nhìn Tu Trạch Vũ hét đến khàn giọng, Minh Tuyết xoay người, không nhìn gã, mà ý bảo hắc y nhân tiếp tục.
Tu Trạch Vũ đi đến trước mặt Minh Tuyết, “Ngươi đổi người đi, ta van cầu ngươi, nhiều lắm thì đợi thêm một năm, về sau ngươi cùng Cần Trạch sẽ hảo hảo, ta cầu ngươi, nếu Tu Diệp Vân chết, ngươi có biết bao nhiêu người sẽ thương tâm không!”
“Tu Trạch Vũ, đã tới thời điểm này, ngươi cư nhiên bảo ta dừng lại! Chớ quên, chuyện này ngươi cũng có phần!” Minh Tuyết nhìn chằm chằm Tu Trạch Vũ, “Thế nào, đau lòng?”
“Hắn không phải Tiểu Môi ngươi hiểu hay không! Hắn không phải Tiểu Môi!” Tu Trạch Vũ bắt lấy tay Minh Tuyết, “Đừng… Không cần…”
Minh Tuyết thoát khỏi tay Tu Trạch Vũ, mím môi, không biết đang suy nghĩ gì. Tu Trạch Vũ cúi đầu, đột nhiên, Tu Trạch Vũ quỳ xuống, “Ta van cầu ngươi.”
“Không có khả năng, Cần Trạch là sinh mệnh của ta, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này!”
“Cơ hội về sau còn có thể có!” Tu Trạch Vũ lớn tiếng kêu lên, “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không cần Tu Diệp Vân sao? Minh Tuyết, ta van cầu ngươi đừng như vậy!”
“Ta đương nhiên không cần! Tu Diệp Vân tính là cái gì? Ta cho ngươi biết, trong lòng ta, Cần Trạch so với vương vị còn trọng yếu hơn.”
“Ở trong mắt ngươi, trừ bỏ Cần Trạch, người khác không phải người sao? Vậy mẫu phi ngươi đâu? Nàng cũng không trọng yếu bằng Cần Trạch sao?”
“Đúng vậy.” Minh Tuyết mặt không chút thay đổi đáp.
Tu Trạch Vũ thất vọng nhìn Minh Tuyết, không được, gã không thể để Minh Tuyết thương tổn Tu Diệp Vân, gã không thể để Tu Diệp Vân chết! Nghĩ đến đây, Tu Trạch Vũ đứng lên, dưới bàn tay phát động Hư vô ma pháp. Chính vào lúc này, Minh Tuyết so với Tu Trạch Vũ nhanh hơn một bước, y quăng ra một cây thiết liên hướng Tu Trạch Vũ, thiết liên liền tự động trói chặt Tu Trạch Vũ. Bị trói ngụ Tu Trạch Vũ nháy mắt mất hết khí lực, cả người xụi lơ, ma pháp cũng không phát được.
“Ta sớm biết ngươi sẽ làm như vậy.” Minh Tuyết nói, “Cho nên ta đã chuẩn bị phong ấn liên.”
“Minh Tuyết… Ngươi sẽ hối hận… Ngươi sẽ hối hận…” Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân trên giường, không ngừng đích lặp lại những lời này, trong ánh mắt tràn đầy bi ai, tuyệt vọng. Loại thê lương này, còn hơn cả thống khổ ngày đó ở Mạt Huyễn đại lục gã kể cho Tu Diệp Vân nghe.
Tu Trạch Vũ nháy mắt, nhìn dao trong tay hắc y nhân nhắm ngay cổ tay Tu Diệp Vân, sau đó chuẩn xác cắt xuống.
Tu Diệp Vân vẫn có thể nghe thấy Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ đối thoại, nhưng hắn cũng hy vọng mình thật sự hôn mê còn tốt hơn. Bởi vì, lời Minh Tuyết nói ra, thật sự làm cho lòng người lạnh băng.
Cảm giác lạnh lẽo len vào từng mạch máu, sau đó là một trận đau đớn, người chung quanh đều không phát ra âm thanh, rất im lặng, Tu Diệp Vân dường như cảm thấy mình có thể nghe thấy thanh âm máu lưu động, đột nhiên… có cảm giác sợ hãi.
Bản thân… Có phải cứ thế mà chết không? Nhưng vào lúc này, Minh Tuyết đi từ từ đến gần Tu Diệp Vân. Y quỳ gối bên giường, nhìn Tu Diệp Vân. “Diệp Vân… Thực xin lỗi, đợi Cần Trạch sống lại, ta không bao giờ … phiền ngươi nữa…”
“Ha hả… Hắn sẽ chết …” Tu Trạch Vũ ngồi một bên xen vào, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.
“Câm miệng!” Minh Tuyết đi qua quăng cho Tu Trạch Vũ một cái tát, “Ta đã biết… Ta biết ngươi thích hắn có phải hay không!”
“Đúng vậy!” Tu Trạch Vũ dùng thanh âm cao hơn cả Minh Tuyết mà rống lại, “Cho nên, nếu hôm nay hắn chết! Ta liền… Ta liền…”
Tu Diệp Vân nằm trên giường nghe, trong lòng vừa động.
“Ta sẽ chết cùng hắn! Hắn còn chưa đối tốt với ta đâu, sao có thể để hắn chết một mình chứ?” Tu Trạch Vũ nói xong, chậm rãi cúi đầu, “Mỗi lần đều giống nhau, làm cái gì cũng không nghĩ ta, đi ra ngoài chơi thì nghĩ mua quà cho ngươi, lúc ăn cũng chỉ nghĩ đến Lãnh Quân Bạch, hơi quá đáng…”
Minh Tuyết đưa lưng về phía Tu Trạch Vũ, đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt. Minh Tuyết lau nước mắt, tự giễu cười cười, lại không rõ vì sao rơi lệ, ngẩng đầu, nhìn cổ tay kia không ngừng trào ra máu tươi, Minh Tuyết nức nở một tiếng, nước mắt càng rơi càng nhiều.
“Ngươi giết ta đi, sớm biết ta sẽ thích Tu Diệp Vân, ta nên ăn luôn Ngọc Thanh kia, sẽ không đút cho Tu Diệp Vân.” Tu Trạch Vũ chậm rãi nói.
Nghe Tu Trạch Vũ nói, Tu Diệp Vân rất muốn cười, nếu bình thường, bản thân đại khái sẽ kêu gã giống tiểu hài tử đi, thật là, nói chuyện vĩnh viễn không thèm động não, vĩnh viễn đều ngây thơ như vậy, nhưng cũng lại đáng yêu như vậy.
Thế nhưng, hiện tại nghĩ mấy cái đó có lợi gì? Tu Diệp Vân đã chậm rãi cảm thấy chút ý thức của bản thân dần dần tiêu thất, cảm giác tử vong đến gẩn, ha ha, ý thức giống như càng ngày càng xa, Tu Diệp Vân dở khóc dở cười.
Minh Tuyết, thì ra đây mới là mục đích của ngươi, ngươi không tồi a, ngay từ đầu, ngươi nói ngươi không coi ta là thế thân, ta tin, nhưng ta đã sai rồi, sau đó, ngươi giết con của chúng ta, ta nghĩ trong lòng ngươi chỉ có vương vị, ta lại sai một lần nữa, con mẹ nó trong lòng ngươi căn bản ngay cả vương vị đều không có, con mẹ nó trong lòng ngươi chỉ có Cần Trạch!
Vĩnh viễn đều là…!
Là ai từng nói? Luyến ái (恋) là một từ thực biến_thái, phía trên là nửa đầu của ‘biến’ (变), phía dưới là nửa đuôi của ‘thái’ (态)… Ha hả… Minh Tuyết ngươi chính là kẻ biến_thái!
“Chủ nhân, thủ huyết xong.” Hắc y nhân cung kính nói.
“Tốt.” Minh Tuyết tiếp nhận bao huyết hắc y nhân đưa lên, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, y phất tay, hắc y nhân từ một khác chỗ nâng ra một cái quan tài thủy tinh. Người nằm bên trong nằm, đúng là Cần Trạch.
Đích xác, hắn cùng với Tu Diệp Vân, giống nhau như đúc.
“Cần Trạch…” Minh Tuyết nhìn Cần Trạch, thanh âm đều run rẩy, y vuốt ve hai má Cần Trạch, đột nhiên ngửa đầu uống cạn huyết của Tu Diệp Vân rồi một hơi một hơi trút vào miệng Cần Trạch.
“Đã chết nhiều năm như vậy, ngươi còn dùng miệng chạm vào hắn, không thấy ghê tởm a.” Tu Trạch Vũ ở một bên đột nhiên nói, lập tức bị hắc y nhân bên cạnh hung hăng đạp một cước. Tu Trạch Vũ sợ đau, lập tức đau đến nói không ra lời.
Mà Minh Tuyết vẫn chút không để ý tới Tu Trạch Vũ châm chọc khiêu khích, tiếp tục làm chuyện của y.
Về phần Tu Diệp Vân, cho dù nhắm mắt, nhưng theo lời Tu Trạch Vũ nói, hắn không thể không nghe rõ Minh Tuyết đang làm cái gì. Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác theo phát sinh phía bên kia mà bạo vọng.
Thân thể, bất tri bất giác càng ngày càng nóng, Tu Diệp Vân ý đồ giật giật ngón tay, giật mình. Cảm giác, thân thể hình như đang chậm rãi khôi phục khí lực.
“Cần Trạch…” Minh Tuyết ôn nhu gọi tên Cần Trạch, mang theo điểm chờ mong, mà thanh âm chờ mong này, cũng làm cho ngọn lửa trong lòng Tu Diệp Vân càng đốt càng vượng, càng ngày càng nhiệt, Tu Diệp Vân quả thực cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều phát đau, giống như cái gì đó bị áp chế đang cực lực phá nát lồng ngực mình.
“Cần Trạch…”
Tu Diệp Vân thống khổ nhíu mày, thanh âm của Minh Tuyết như chất xúc tác, ngọn lửa trong lòng không ngừng bị thúc giục, du biến toàn thân, hắn cảm thấy ánh mắt cũng bắt đầu đau, có loại dục vọng muốn mở to mắt.
Mắt… Nhiệt… Mau mở! Tu Diệp Vân nói với mình như vậy, mau! Hắn sắp không thể chịu đựng được, có cái gì đang hội tụ ở mắt cùng đại não.
“Cần Trạch…”
“A ————!” Khi Minh Tuyết lại một lần nữa kêu tên Cần Trạch, Tu Diệp Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như đang chịu cảm giác vô cùng thống khổ.
Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, thiết liên giam cầm hắn cũng bị xả đứt hoàn toàn. Ngân phát xinh đẹp ban đầu đột nhiên chậm rãi biến đỏ, mà đôi mắt lam sắc của Tu Diệp Vân cũng biến thành đỏ sậm, cả người nháy mắt toát ra tà khí.
Tu Trạch Vũ cùng Minh Tuyết thấy một màn như vậy đều sợ ngây người, Tu Diệp Vân lúc này, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, hắn yên lặng nhìn chằm chằm Minh Tuyết, khi Minh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, đã đi tới trước mặt Minh Tuyết, túm lấy cổ Minh Tuyết, Minh Tuyết lập tức lấy tay ngăn cản, nhưng khí lực của Tu Diệp Vân thật lớn, Minh Tuyết căn bản là giãy không ra.
“Diệp Vân, Diệp Vân ngươi đừng như vậy, hắn sẽ chết đó.” Tu Trạch Vũ thấy Tu Diệp Vân hoàn toàn mất lý trí, cố gắng tiến lên ngăn cản, thế nhưng vừa mới đụng tới tay Tu Diệp Vân, liền bị một cỗ lực thật lớn đánh văng ra.
“Ô…” Minh Tuyết sắc mặt trắng bệch, thống khổ nhìn Tu Diệp Vân.
Thế nhưng Tu Diệp Vân không có nhìn y, mà nhìn về phía Tu Trạch Vũ bị mình đánh văng ra, nhìn chăm chú.
“Tu Diệp Vân…” ThấyTu Diệp Vân nhìn mình, Tu Trạch Vũ kìm lòng không đậu kêu tên hắn.
Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ, lệ khí trong mắt chậm rãi giảm bớt, tay siết cổ Minh Tuyết cũng dần lới lỏng.
“Diệp Vân…”
“Ô…” Tu Diệp Vân ôm đầu, theo đường trước mặt chạy đi, thẳng đến khi ra khỏi mật thất, trước mắt một mảng mơ hồ, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi, không biết chạy bao lâu, cũng không biết chạy tới nơi nào, Tu Diệp Vân nghe thấy có người ôn nhu gọi tên mình.
Tu Diệp Vân giơ tay lên, muốn vuốt ve gương mặt người nọ, nhưng đột nhiên, ngọn lửa đã dịu đi lại bùng lên trên tay, bàn tay muốn ôn nhu lại chuyển thành thô bạo siết lấy vai người nọ, đem người đẩy ngã xuống đất.
“A… Diệp Vân?”
Lúc này, Tu Diệp Vân đã không còn nghe được thanh âm gì nữa.
Trong nhà Lãnh Quân Bạch, Duẫn Phàm vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như gặp ác mộng.
Danh sách chương