Từ phòng nghị sự đi ra, Tu Diệp Vân định trở về đột nhiên lại nhớ tới vẻ mặt Tu Trạch Vũ ban chiều, bất giác giác bật cười, người này cũng thật khôi hài, đôi khi thực không rõ, ai mới là nhi tử, ai mới là phụ thân.
Nghĩ thế, Tu Diệp Vân không khỏi bước chân đến Dạ Vũ điện, kết quả… Mới đến cửa đại điện đã nghe thấy tiếng khóc của ai đó, thảm hề hề. Không phải là Tu Trạch Vũ chứ? Vì muốn nhìn rõ ràng, Tu Diệp Vân khẽ mở khe cửa.
Chỉ thấy Tu Trạch Vũ dựa tường ngồi dưới đất, máu chảy dọc theo cánh tay, Tu Diệp Vân thấy rõ ràng, người khóc đúng là Tu Trạch Vũ. Nước mắt trào ra, Tu Trạch Vũ lại lấy tay lau đi, kết quả lại quệt máu lên mặt, máu loãng hòa với nước mắt, khuôn mặt nhìn vô cùng bẩn.
Tu Diệp Vân đẩy cửa đi vào, bên người Tu Trạch Vũ. “Sao lại như vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
Nghe thấy tiếng của Tu Diệp Vân, bả vai Tu Trạch Vũ đột nhiên rung động, vốn đang khóc thầm rốt cuộc nhịn không được, gã dịch thân mình sau đó ôm lấy chân Tu Diệp Vân.
“Này! Ngươi làm gì!” Tu Diệp Vân đá văng tay Tu Trạch Vũ, nhìn quần mình, tất cả đều là máu. Hắn có chút khiết phích a!
“Ô… Ô ô…” Bị Tu Diệp Vân gạt ngã Tu Trạch Vũ quỳ rạp trên đất, tiếng khóc còn chưa dừng, người cũng không đứng lên.
Tu Diệp Vân nhìn bộ dạng đáng thương của gã lại nhìn nhìn quần mình… Ai… Coi như hết, dù sao cũng đã bẩn, làm người tốt luôn đi. “Này, làm sao vậy?” Tu Diệp Vân ngồi xổm xuống, sau đó đỡ Tu Trạch Vũ dậy, “Ngươi đừng không nói lời nào a…” Tu Diệp Vân nói.
“Tu Diệp Vân… Đau chết…” Tu Trạch Vũ ngồi dậy lại lấy tay lau mặt, hai má đã bẩn giờ còn bẩn hơn.
“Ngươi nói cho ta biết trước, sao lại thế này?” Tu Diệp Vân hỏi, hắn buồn bực, sao có thể có người đả thương được Tu Trạch Vũ? Ma pháp của gã mạnh như vậy, cư nhiên còn bị thương? Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, trừ phi là gã tự nguyện.
“Đau…” Tu Trạch Vũ khóc nháo, “Đau chết…”
Tu Diệp Vân không khỏi phủ trán, cho dù đau gã cũng không cần phải như vậy đi! “Hảo hảo hảo, ta chữa trị cho ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân nâng cánh tay Tu Trạch Vũ lên, vừa thấy vết thương thực sâu tay gã liền nhíu mày. Chữa xong, Tu Diệp Vân lại hỏi, “Nói đi… Sao lại thế này?”
Tu Trạch Vũ nhìn cánh tay đã được Tu Diệp Vân chữa lành, bĩu môi, kỹ thuật thật tốt ngay cả sẹo cũng không lưu lại. Vừa rồi, khi Minh Tuyết ném quang cầu thì bản thân còn đang không ngừng khuyên y, bởi vậy… Khi gã kịp phản ứng thì đã chậm. Ma pháp phòng ngự chưa kịp phát ra hoàn chỉnh chỉ có thể làm lệch hướng quang cầu, tiếp theo lại dùng tay che, kết quả đương nhiên là bị thương cánh tay.
Minh Tuyết dù sao cũng là dùng Hư vô ma pháp, bản thân ngăn cản không kịp, bị đánh bay cũng là bình thường, lúc ấy sau lưng là tường cứng, dưới mông là đất lạnh như băng.
Đây là lần đầu tiên Minh Tuyết làm như thế với mình. Trước đây, y cũng từng tức giận thế nhưng… Nhưng lại chưa bao giờ sử dụng Hư vô ma pháp, vì sao lúc này… Tu Trạch Vũ hoàn toàn không rõ, nhưng gã có thể khẳng định là, lúc này đây… Gã bị Minh Tuyết đả thương đến sắp ‘chống đỡ’ không nổi…
Vì sao… tình yêu son sắt mấy trăm năm… lại đột nhiên có cảm giác chống đỡ không nổi.
“Này! Ta hỏi thì ngươi nói a!” Tu Diệp Vân hét lớn vào tai Tu Trạch Vũ, gã này sao lần nào cũng như vậy? Làm hắn cảm giác mình như Khổng Tước trên bình phong không ai xem, lại ngỡ rằng ai cũng mê mình.
“Ta tự mình hại mình được không!” Tu Trạch Vũ cũng rống lại, trên mặt là phẫn hận còn mang chút ủy khuất.
“Ta không tin.” Tu Diệp Vân nói, muốn hắn tin tưởng loại người tử kỷ như Tu Trạch Vũ sẽ tự mình hại mình, đánh chết cũng không thể tin! “Tu Trạch Vũ ta cho ngươi biết, ngươi đừng ỷ vào ta mỗi lần đều mù mắt đi quan tâm ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên! Không muốn nói đừng nói, ta cũng không cần nghe!” Kháo! Quả thực là ‘thị sủng mà kiêu’, khiến Tu Diệp Vân buồn bực chính là hắn rõ ràng không sủng Tu Trạch Vũ, không hiểu sao lại nghĩ đến từ này.
“Ngươi chính là mắt mù! Mắt ngươi bị mù mắt bị mù mắt bị mù!”
“Lão tử đúng là mắt mù, mắt mù mới đi nhìn ngươi! Lão tử tại sao không khinh bỉ ngươi chứ!” Nói xong, Tu Diệp Vân mạnh mẽ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tu Trạch Vũ, không nói được một lời.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ hừ lạnh, cúi đầu không nhìn Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân cảm thấy người trước mắt thực bất trị, những lời này thực vô nghĩa, đây không phải điều hắn sớm phát hiện rồi sao? Xem ra bản thân thật sự là bị mù, mới tự động bỏ qua điều quan trọng này! Kháo! Càng nghĩ càng giận, Tu Diệp Vân nhấc chân bước đi, thế nhưng hắn mới đi mấy bước, chân đã bị Tu Trạch Vũ ôm lấy.
“Ngươi đang làm gì đó? Lão tử hiện tại muốn đi tắm!” Tu Diệp Vân nói, sau đó lắc lắc chân, nào biết lúc này Tu Trạch Vũ giống như con đỉa lắc thế nào cũng không ra. “Tu Trạch Vũ!” Tu Diệp Vân sắp phát hoả.
“Ngươi… Ngươi đừng đi…” Tu Trạch Vũ nói, “Ngươi… Ngươi không thể đi…”
Tu Diệp Vân nhíu mày, sao giống như nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ vậy? “Ta nói, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không cho ngươi đi…”
“Tu Trạch Vũ ——!” Tu Diệp Vân hét lớn một tiếng, sau đó cúi người mạnh mẽ tách tay Tu Trạch Vũ ra, thấy gã buông tay Tu Diệp Vân lập tức rút chân ra. Tu Trạch Vũ… Tâm tình gã không ổn, rất không bình thường. Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân nhìn bốn phía, quả nhiên ở trong góc phát hiện một cái bình. Tu Diệp Vân cầm cái bình ngửi ngửi, kì quái… Không có vị rượu a…
“Ngươi đừng đụng vào rượu của ta!” Tu Trạch Vũ một phen túm lấy cái bình trong tay Tu Diệp Vân, sau đó ừng ực ừng ực thêm vài ngụm.
Này đúng là rượu a… Tu Diệp Vân buồn bực, không có vị rượu nhưng cái này không quan trọng, mà là… Gã này uống rượu còn nửa say nửa tỉnh. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, kết quả phát hiện… Tu Trạch Vũ lại ngậm rượu trong miệng, sau đó lại phun ra như suối. Phun một lần còn không đủ, cư nhiên còn không ngừng phun, so với lần trước còn xa hơn.
“Ngươi dừng lại cho ta.” Tu Diệp Vân lập tức ngăn cản hành vi ghê tởm của Tu Trạch Vũ, giật lấy bình rượu trong tay gã ném qua một bên, sau đó kéo y phục Tu Trạch Vũ lên lau miệng cho gã.
“Ô… Bị ngươi đoạt đi rồi…”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tu Diệp Vân hung tợn trừng mắt Tu Trạch Vũ đang hoa chân múa tay.
“Minh Tuyết bị ngươi đoạt đi rồi… Rượu cũng bị ngươi đoạt đi rồi…” Nói xong, Tu Trạch Vũ chụp lấy hai má Tu Diệp Vân, ngửa đầu ra phía sau, sau đó lại mạnh mẽ đập vào trán Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân quả thực mắt nổ đom đóm, “Ngươi… Ngươi có thể an tĩnh chút hay không!” Nói xong, Tu Diệp Vân bắt đầu thoát y phục Tu Trạch Vũ, hắn nhất định phải bắt người này đi tắm rửa nếu không ngày mai nhất định sẽ lên men! Hơn nữa… Hắn hiện tại bị Tu Trạch Vũ làm cho toàn thân không thoải mái.
“Ngươi làm gì? Ngươi làm gì… Ngươi còn muốn đoạt y phục của ta!” Tu Trạch Vũ không ngừng làm ầm ĩ.
“Ta mang ngươi đi tắm rửa a!” Tu Diệp Vân nói, chịu đựng cánh tay Tu Trạch Vũ không ngừng đánh lên mặt mình.
“Ô…” Tu Trạch Vũ nức nở một tiếng, sau đó đột nhiên chủ động lột y phục, cuối cùng chỉ còn lại nội khố. Gã y phục thành một đống, sau đó ném vào mặt Tu Diệp Vân, “Cho ngươi! Đều cho ngươi! Ngươi muốn thì cho ngươi!”
Tu Diệp Vân một phen quăng y phục Tu Trạch Vũ xuống, “Ai cần y phục của ngươi a!” Nói xong, hắn dùng ánh mắt quét toàn thân Tu Trạch Vũ một lần, “Hừ! Rất tốt, đỡ mất công ta!” Nói xong, hắn túm lấy tay Tu Trạch Vũ hỏi, “Tắm rửa ở chỗ nào?”
Tu Trạch Vũ vừa nghe, đột nhiên không hiểu sao lại hưng phấn lên, gã nắm lấy cánh tay Tu Diệp Vân, “Hắc hắc… Tắm rửa? Tắm rửa? Chúng ta đi dục trì tắm rửa!”
Kết quả, Tu Diệp Vân cứ như vậy bị Tu Trạch Vũ lôi tới dục trì, sau đó Tu Trạch Vũ ánh mắt mê mang nhìn Tu Diệp Vân, “Làm gì?”
Làm gì? Ngươi hỏi ta làm gì? Không phải nói tắm rửa sao! Tu Diệp Vân thở dài, không có biện pháp, đối phó với kẻ say là phải thật bình tĩnh, “Đi xuống tắm rửa.”
“Nha…” Tu Trạch Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lao vào dục trì. Tu Diệp Vân cảm thán thân hình kia cũng thực xinh đẹp.
Tu Diệp Vân nhìn nhìn dục trì này, cực kỳ lớn, quả thực như cái bể bơi a, ai… Quả nhiên, có quan hệ tốt với Tinh Linh vương…
Qua một lát, Tu Diệp Vân đột nhiên phát hiện trong dục trì thiếu cái gì đó, vỗ mạnh một cái vào đầu, mới phát hiện Tu Trạch Vũ từ lúc nhảy xuống vẫn không nổi lên. “Này! Tu Trạch Vũ… Tu Trạch Vũ! Nghe thấy thì nổi lên đi!” Dục trì không có chút phản ứng, Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, sau đó lập tức nhảy xuống nước.
Thấy Tu Trạch Vũ trôi nổi trong nước như đã mất đi ý thức, Tu Diệp Vân nhanh chóng bơi tới, lại không ngờ trong nháy mắt nắm tới tay Tu Trạch Vũ, gã đột nhiên mở to mắt khiến Tu Diệp Vân hoảng sợ, Tu Diệp Vân trồi lên mặt nước, Tu Trạch Vũ cũng cùng lúc ngoi lên.
“Tu Trạch Vũ… Đùa giỡn vậy rất vui vẻ đúng không…”
“Hắc hắc…” Tu Trạch Vũ nở nụ cười hai tiếng, đột nhiên hai tay vòng qua cổ Tu Diệp Vân, sau đó nhẹ nhàng nói, “Tu Diệp Vân… Ta chỉ biết… Chỉ có ngươi quan tâm ta…” Nói xong, gã đột nhiên đụng lên môi Tu Diệp Vân một cái, “Xét tới sự quan tâm của ngươi… Ta cho ngươi thượng được không?”
Tu Diệp Vân mạnh mẽ bắt lấy tay Tu Trạch Vũ, sau đó hung hăng tát gã một cái, cái tát mà mỗi lần vung lên nhưng không đánh xuống, lại dành cho ‘lần đầu tiên’ của gã. “Ta không biết bàn tay này làm ngươi thanh tỉnh hay càng thêm hồ đồ, nhưng ngươi không được phép nói như vậy thêm lần nào nữa, biết không.”
Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân, ánh mắt kia hẳn vẫn không rõ tình huống hiện tại.
“Tu Trạch Vũ, ta trở về.”
“Ngươi cùng Minh Tuyết đều cự tuyệt ta… Các ngươi đều đánh ta…” Tu Trạch Vũ thì thào nói nhỏ.
“Ngươi nói cái gì?” Tu Diệp Vân nghe không rõ.
“Tu Diệp Vân ngươi đừng đi, ngươi đợi mai hãy đi, ngươi đừng đi…”
“Tu Trạch Vũ… Ngươi…” Tu Diệp Vân còn chưa nói xong, đã bị Tu Trạch Vũ ôm chặt lấy, cảm giác Tu Trạch Vũ không ngừng run rẩy, Tu Diệp Vân thở dài, “Hảo… Hảo… Vậy ngươi phải tắm nhanh lên, sau đó lên giường đi ngủ đi.”
Nghe Tu Diệp Vân nói vậy, Tu Trạch Vũ chậm rãi buông Tu Diệp Vân, sau đó mất tự nhiên cầm khăn trà lên thân thể.
“Đưa khăn cho ta.” Tu Diệp Vân đoạt lấy khăn trong tay Tu Trạch Vũ, sau đó nhẹ nhàng lau sạch những vệt máu trên mặt Tu Trạch Vũ, trà lau thân thể gã. “Tốt lắm, nhanh đi lên.”
Tu Trạch Vũ nhìn nhìn Tu Diệp Vân, sau đó theo bậc thang ra khỏi dục trì, tiếp theo gã cầm khăn lau khô thân thể, “Ngươi… có muốn tẩy một chút không? Y phục của ngươi hình như bẩn hết…”
“Ngươi đi trước đi…” Tu Diệp Vân thở dài, cảm giác Tu Trạch Vũ đã thanh tỉnh không ít. Hắn vô lực thoát y phục, tắm rửa đến thư thái mới dừng lại. Vào phòng ngủ, Tu Diệp Vân vẫn không mặc y phục.
“Ngươi… Ngươi làm gì!” Tu Trạch Vũ đã nằm trên giường, kết quả thấy Tu Diệp Vân như vậy, không khỏi cau mày kêu lên.
“Kính nhờ, ta không có y phục.” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nói, “Ngươi không phải hẹp hòi như vậy chứ, ngay cả bộ y phục cũng không chịu bố thí cho ta.”
Tu Trạch Vũ không nói một tiếng xuống giường, sau đó cầm một kiện thụy y (đồ ngủ) đưa cho Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân lập tức choàng thụy y lên người, chất vải rất tuyệt, mặc lên người thoải mái cực kỳ. Quả là kẻ có tiền… “Mau đi ngủ đi…”
“Ngươi… Ngươi không ngủ sao?”
“Ta chờ ngươi ngủ rồi sẽ đi, vậy được rồi chứ?”
“Ngươi ngày mai hãy đi đi…”
“Ai…” Tu Diệp Vân thở dài, “Ta nằm úp sấp trên bàn, ngươi đi ngủ đi.” Nói xong, Tu Diệp Vân còn ngáp một cái, gặp phải Tu Trạch Vũ, hắn từ trước đến nay chỉ biết đến mệt.
“Ta nhường nửa giường cho ngươi.”Tu Trạch Vũ chi chi ngô ngô nói.
“Kia thật đúng là vinh dự và may mắn, có điều ta vẫn to lớn hơn.”
“Vậy hơn một nửa.”
“Sao đột nhiên hào phóng như vậy?” Tu Diệp Vân cười nói.
“…”
“Ta biết rồi, ngươi lên trước đi, ngủ bên trong a.”
“Ta sao phải ngủ bên trong?” Tu Trạch Vũ hỏi, gã thích đặt giường sát tường, hơn nữa… gã thích giường lớn, bởi vì có thể tùy ý quay cuồng.
“Ta thích ngủ bên ngoài.” Tu Diệp Vân đáp, mỗi lần thấy giường được đặt như vậy, hắn đều theo quán tính ngủ ở bên ngoài, cảm giác ngủ ở ngoài có thể bảo vệ được người ở trong, có bao nhiêu anh dũng, ha ha! Nghĩ thế, Tu Diệp Vân cười cười.”Nếu ngươi không muốn, ta có thể trở về.”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ cau mày, nội tâm giao chiến, cuối cùng thỏa hiệp, không có biện pháp, hôm nay gã thực không muốn để Tu Diệp Vân đi. “Được rồi.”
Hai người nằm trên giường, Tu Trạch Vũ vẫn luôn dựa lưng vào tường, mặt đối mặt với Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân nghe người ta nói qua, khi ngủ thích quay lưng vào tường là không có cảm giác an toàn, nghĩ thế, Tu Diệp Vân buồn bực, Tu Trạch Vũ… Không có cảm giác an toàn? Rất…
“Tu Diệp Vân…”
“Sao?”
“Nếu có một ngày, ngươi phát hiện có người lừa ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
“Ha ha…” Tu Diệp Vân cười cười, “Dùng thứ kẻ đó sợ nhất để chỉnh hắn, khiến hắn tuyệt vọng.” Nói xong, Tu Diệp Vân lại bổ sung, “Nếu ngươi nói là Minh Tuyết… Ta tạm thời còn chưa phát hiện việc hắn gạt ta, thế nhưng… Nếu ngày nào đó ta phát hiện ra, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Ngươi sẽ giết hắn?”
“Đương nhiên không biết…” Tu Diệp Vân đáp, còn tùy tình huống. Lừa nhẹ thì ‘đóng băng’ y một thời gian ngắn, đại lừa dùng tuyết chôn sống hắn thời gian dài, nếu lừa dối đến độ bản thân không thể chấp nhận thì khỏi cần ở bên nhau, nếu không ở bên nhau thì nói gì đến thời gian.
Lúc sau, Tu Trạch Vũ trầm mặc, Tu Diệp Vân biết gã không ngủ, nhưng cũng không chủ động nói chuyện. Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân cảm giác hơi thở Tu Trạch Vũ dần dần vững vàng, đã ngủ. Tu Diệp Vân lại thở dài, cũng nhắm hai mắt lại.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Ngày hôm sau khi Tu Diệp Vân tới thăm Minh Tuyết, Tu Trạch Vũ còn chưa tới, ngẫm lại cũng phải, sáng sớm lúc mình đi, tên kia còn chưa tỉnh đâu, phỏng chừng hôm qua uống say, ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi.
“Diệp Vân ngươi đang nghĩ gì vậy?” Minh Tuyết thấy Tu Diệp Vân như có suy nghĩ gì, nghi ngờ hỏi, bởi vì bên môi Tu Diệp Vân mang theo tươi cười.
“Ta đang nghĩ… Ngươi chừng nào mới có thể khỏe lại, đến lúc đó… Hảo hảo ăn ngươi.” Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, trêu đùa trả lời vấn đề của Minh Tuyết.
“Diệp Vân…” Minh Tuyết lấy tay khẽ đẩy Tu Diệp Vân, khuôn mặt đỏ lên.
“Ha ha…” Tu Diệp Vân cười cười, sờ sờ đầu Minh Tuyết, “Đêm qua Tu Trạch Vũ bị thương, ngươi có biết vì sao không?” Nói xong Tu Diệp Vân cảm giác Minh Tuyết thân mình cứng đờ, “Làm sao vậy?”
“Ta…” Minh Tuyết cúi đầu, “Dù sao hắn bình thường đối xử đặc biệt với ta, đột nhiên bị thương, cũng có chút bận tâm.” Minh Tuyết nói.
“Không biết tên kia bị sao nữa, có đôi khi làm mấy chuyện thật đúng là làm cho người ta lo lắng, hôm qua cư nhiên còn nói hắn tự mình hại mình, thực là…”
“Diệp Vân ngươi hôm qua qua đêm chỗ hắn sao?” Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, tay nắm lấy y phục Tu Diệp Vân, vẻ mặt khẩn trương.
“Ách… Đúng vậy, làm sao vậy?” Tu Diệp Vân khó hiểu nhìn Minh Tuyết, sao đột nhiên khẩn trương như vậy? “Diệp Vân… Ngươi không thể làm chuyện có lỗi với ta.” Minh Tuyết cau mày nói, khuôn mặt thập phần chọc người trìu mến.
“Ta không có a, làm sao vậy?”
“Vậy ngươi vì cái gì lại qua đêm bên đó.”
Nghe Minh Tuyết nói, Tu Diệp Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Ta qua đêm bên đó nhưng chúng ta cũng không làm cái gì a.”
“Vậy… Vậy ngươi vì sao lại tới Dạ Vũ điện.”
“A… Này…” Minh Tuyết hỏi vấn đề này Tu Diệp Vân cũng không biết trả lời thế nào, “Ân… Ban ngày, chúng ta cãi nhau một trận, cho nên muốn tới xem hắn một chút.” Tu Diệp Vân đáp.
“Diệp Vân ngươi có phải còn thích hắn hay không, bằng không… Bằng không ngươi vì sao lại để ý hắn như vậy.” Minh Tuyết nắm thật chặt y phục Tu Diệp Vân.
“Ách… Này, ta cũng rất để ý Lãnh Quân Bạch, thực để ý Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha, ngươi yên tâm, giờ ta và ngươi bên nhau, sẽ không đi thích người khác.” Tu Diệp Vân ôn nhu nói.
“Thật vậy chăng?” Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết không xác định hỏi lại một câu.
“Thực sự.” Tu Diệp Vân nhéo cái mũi Minh Tuyết, sau đó dùng ngón tay điểm lên môi y.
Minh Tuyết chôn đầu vào lòng Tu Diệp Vân, có thể thấy hai má ửng đỏ.
Buổi chiều, Tu Diệp Vân tới phòng nghị sự, nghe Minh Tinh nói Tu Trạch Vũ ốm nằm trên giường, bị thương rất nặng. Tu Diệp Vân thấy khó hiểu, không phải hôm qua đã chữa khỏi sao? Hay là… Gã này thực sự bị cái gì kích thích, bắt đầu tự mình hại mình sao? Hơn nữa… Lại lần nữa?
Tu Diệp Vân thở dài, càng ngày càng không hiểu nổi.
Nghĩ thế, Tu Diệp Vân không khỏi bước chân đến Dạ Vũ điện, kết quả… Mới đến cửa đại điện đã nghe thấy tiếng khóc của ai đó, thảm hề hề. Không phải là Tu Trạch Vũ chứ? Vì muốn nhìn rõ ràng, Tu Diệp Vân khẽ mở khe cửa.
Chỉ thấy Tu Trạch Vũ dựa tường ngồi dưới đất, máu chảy dọc theo cánh tay, Tu Diệp Vân thấy rõ ràng, người khóc đúng là Tu Trạch Vũ. Nước mắt trào ra, Tu Trạch Vũ lại lấy tay lau đi, kết quả lại quệt máu lên mặt, máu loãng hòa với nước mắt, khuôn mặt nhìn vô cùng bẩn.
Tu Diệp Vân đẩy cửa đi vào, bên người Tu Trạch Vũ. “Sao lại như vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
Nghe thấy tiếng của Tu Diệp Vân, bả vai Tu Trạch Vũ đột nhiên rung động, vốn đang khóc thầm rốt cuộc nhịn không được, gã dịch thân mình sau đó ôm lấy chân Tu Diệp Vân.
“Này! Ngươi làm gì!” Tu Diệp Vân đá văng tay Tu Trạch Vũ, nhìn quần mình, tất cả đều là máu. Hắn có chút khiết phích a!
“Ô… Ô ô…” Bị Tu Diệp Vân gạt ngã Tu Trạch Vũ quỳ rạp trên đất, tiếng khóc còn chưa dừng, người cũng không đứng lên.
Tu Diệp Vân nhìn bộ dạng đáng thương của gã lại nhìn nhìn quần mình… Ai… Coi như hết, dù sao cũng đã bẩn, làm người tốt luôn đi. “Này, làm sao vậy?” Tu Diệp Vân ngồi xổm xuống, sau đó đỡ Tu Trạch Vũ dậy, “Ngươi đừng không nói lời nào a…” Tu Diệp Vân nói.
“Tu Diệp Vân… Đau chết…” Tu Trạch Vũ ngồi dậy lại lấy tay lau mặt, hai má đã bẩn giờ còn bẩn hơn.
“Ngươi nói cho ta biết trước, sao lại thế này?” Tu Diệp Vân hỏi, hắn buồn bực, sao có thể có người đả thương được Tu Trạch Vũ? Ma pháp của gã mạnh như vậy, cư nhiên còn bị thương? Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, trừ phi là gã tự nguyện.
“Đau…” Tu Trạch Vũ khóc nháo, “Đau chết…”
Tu Diệp Vân không khỏi phủ trán, cho dù đau gã cũng không cần phải như vậy đi! “Hảo hảo hảo, ta chữa trị cho ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân nâng cánh tay Tu Trạch Vũ lên, vừa thấy vết thương thực sâu tay gã liền nhíu mày. Chữa xong, Tu Diệp Vân lại hỏi, “Nói đi… Sao lại thế này?”
Tu Trạch Vũ nhìn cánh tay đã được Tu Diệp Vân chữa lành, bĩu môi, kỹ thuật thật tốt ngay cả sẹo cũng không lưu lại. Vừa rồi, khi Minh Tuyết ném quang cầu thì bản thân còn đang không ngừng khuyên y, bởi vậy… Khi gã kịp phản ứng thì đã chậm. Ma pháp phòng ngự chưa kịp phát ra hoàn chỉnh chỉ có thể làm lệch hướng quang cầu, tiếp theo lại dùng tay che, kết quả đương nhiên là bị thương cánh tay.
Minh Tuyết dù sao cũng là dùng Hư vô ma pháp, bản thân ngăn cản không kịp, bị đánh bay cũng là bình thường, lúc ấy sau lưng là tường cứng, dưới mông là đất lạnh như băng.
Đây là lần đầu tiên Minh Tuyết làm như thế với mình. Trước đây, y cũng từng tức giận thế nhưng… Nhưng lại chưa bao giờ sử dụng Hư vô ma pháp, vì sao lúc này… Tu Trạch Vũ hoàn toàn không rõ, nhưng gã có thể khẳng định là, lúc này đây… Gã bị Minh Tuyết đả thương đến sắp ‘chống đỡ’ không nổi…
Vì sao… tình yêu son sắt mấy trăm năm… lại đột nhiên có cảm giác chống đỡ không nổi.
“Này! Ta hỏi thì ngươi nói a!” Tu Diệp Vân hét lớn vào tai Tu Trạch Vũ, gã này sao lần nào cũng như vậy? Làm hắn cảm giác mình như Khổng Tước trên bình phong không ai xem, lại ngỡ rằng ai cũng mê mình.
“Ta tự mình hại mình được không!” Tu Trạch Vũ cũng rống lại, trên mặt là phẫn hận còn mang chút ủy khuất.
“Ta không tin.” Tu Diệp Vân nói, muốn hắn tin tưởng loại người tử kỷ như Tu Trạch Vũ sẽ tự mình hại mình, đánh chết cũng không thể tin! “Tu Trạch Vũ ta cho ngươi biết, ngươi đừng ỷ vào ta mỗi lần đều mù mắt đi quan tâm ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên! Không muốn nói đừng nói, ta cũng không cần nghe!” Kháo! Quả thực là ‘thị sủng mà kiêu’, khiến Tu Diệp Vân buồn bực chính là hắn rõ ràng không sủng Tu Trạch Vũ, không hiểu sao lại nghĩ đến từ này.
“Ngươi chính là mắt mù! Mắt ngươi bị mù mắt bị mù mắt bị mù!”
“Lão tử đúng là mắt mù, mắt mù mới đi nhìn ngươi! Lão tử tại sao không khinh bỉ ngươi chứ!” Nói xong, Tu Diệp Vân mạnh mẽ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tu Trạch Vũ, không nói được một lời.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ hừ lạnh, cúi đầu không nhìn Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân cảm thấy người trước mắt thực bất trị, những lời này thực vô nghĩa, đây không phải điều hắn sớm phát hiện rồi sao? Xem ra bản thân thật sự là bị mù, mới tự động bỏ qua điều quan trọng này! Kháo! Càng nghĩ càng giận, Tu Diệp Vân nhấc chân bước đi, thế nhưng hắn mới đi mấy bước, chân đã bị Tu Trạch Vũ ôm lấy.
“Ngươi đang làm gì đó? Lão tử hiện tại muốn đi tắm!” Tu Diệp Vân nói, sau đó lắc lắc chân, nào biết lúc này Tu Trạch Vũ giống như con đỉa lắc thế nào cũng không ra. “Tu Trạch Vũ!” Tu Diệp Vân sắp phát hoả.
“Ngươi… Ngươi đừng đi…” Tu Trạch Vũ nói, “Ngươi… Ngươi không thể đi…”
Tu Diệp Vân nhíu mày, sao giống như nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ vậy? “Ta nói, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không cho ngươi đi…”
“Tu Trạch Vũ ——!” Tu Diệp Vân hét lớn một tiếng, sau đó cúi người mạnh mẽ tách tay Tu Trạch Vũ ra, thấy gã buông tay Tu Diệp Vân lập tức rút chân ra. Tu Trạch Vũ… Tâm tình gã không ổn, rất không bình thường. Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân nhìn bốn phía, quả nhiên ở trong góc phát hiện một cái bình. Tu Diệp Vân cầm cái bình ngửi ngửi, kì quái… Không có vị rượu a…
“Ngươi đừng đụng vào rượu của ta!” Tu Trạch Vũ một phen túm lấy cái bình trong tay Tu Diệp Vân, sau đó ừng ực ừng ực thêm vài ngụm.
Này đúng là rượu a… Tu Diệp Vân buồn bực, không có vị rượu nhưng cái này không quan trọng, mà là… Gã này uống rượu còn nửa say nửa tỉnh. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, kết quả phát hiện… Tu Trạch Vũ lại ngậm rượu trong miệng, sau đó lại phun ra như suối. Phun một lần còn không đủ, cư nhiên còn không ngừng phun, so với lần trước còn xa hơn.
“Ngươi dừng lại cho ta.” Tu Diệp Vân lập tức ngăn cản hành vi ghê tởm của Tu Trạch Vũ, giật lấy bình rượu trong tay gã ném qua một bên, sau đó kéo y phục Tu Trạch Vũ lên lau miệng cho gã.
“Ô… Bị ngươi đoạt đi rồi…”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tu Diệp Vân hung tợn trừng mắt Tu Trạch Vũ đang hoa chân múa tay.
“Minh Tuyết bị ngươi đoạt đi rồi… Rượu cũng bị ngươi đoạt đi rồi…” Nói xong, Tu Trạch Vũ chụp lấy hai má Tu Diệp Vân, ngửa đầu ra phía sau, sau đó lại mạnh mẽ đập vào trán Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân quả thực mắt nổ đom đóm, “Ngươi… Ngươi có thể an tĩnh chút hay không!” Nói xong, Tu Diệp Vân bắt đầu thoát y phục Tu Trạch Vũ, hắn nhất định phải bắt người này đi tắm rửa nếu không ngày mai nhất định sẽ lên men! Hơn nữa… Hắn hiện tại bị Tu Trạch Vũ làm cho toàn thân không thoải mái.
“Ngươi làm gì? Ngươi làm gì… Ngươi còn muốn đoạt y phục của ta!” Tu Trạch Vũ không ngừng làm ầm ĩ.
“Ta mang ngươi đi tắm rửa a!” Tu Diệp Vân nói, chịu đựng cánh tay Tu Trạch Vũ không ngừng đánh lên mặt mình.
“Ô…” Tu Trạch Vũ nức nở một tiếng, sau đó đột nhiên chủ động lột y phục, cuối cùng chỉ còn lại nội khố. Gã y phục thành một đống, sau đó ném vào mặt Tu Diệp Vân, “Cho ngươi! Đều cho ngươi! Ngươi muốn thì cho ngươi!”
Tu Diệp Vân một phen quăng y phục Tu Trạch Vũ xuống, “Ai cần y phục của ngươi a!” Nói xong, hắn dùng ánh mắt quét toàn thân Tu Trạch Vũ một lần, “Hừ! Rất tốt, đỡ mất công ta!” Nói xong, hắn túm lấy tay Tu Trạch Vũ hỏi, “Tắm rửa ở chỗ nào?”
Tu Trạch Vũ vừa nghe, đột nhiên không hiểu sao lại hưng phấn lên, gã nắm lấy cánh tay Tu Diệp Vân, “Hắc hắc… Tắm rửa? Tắm rửa? Chúng ta đi dục trì tắm rửa!”
Kết quả, Tu Diệp Vân cứ như vậy bị Tu Trạch Vũ lôi tới dục trì, sau đó Tu Trạch Vũ ánh mắt mê mang nhìn Tu Diệp Vân, “Làm gì?”
Làm gì? Ngươi hỏi ta làm gì? Không phải nói tắm rửa sao! Tu Diệp Vân thở dài, không có biện pháp, đối phó với kẻ say là phải thật bình tĩnh, “Đi xuống tắm rửa.”
“Nha…” Tu Trạch Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lao vào dục trì. Tu Diệp Vân cảm thán thân hình kia cũng thực xinh đẹp.
Tu Diệp Vân nhìn nhìn dục trì này, cực kỳ lớn, quả thực như cái bể bơi a, ai… Quả nhiên, có quan hệ tốt với Tinh Linh vương…
Qua một lát, Tu Diệp Vân đột nhiên phát hiện trong dục trì thiếu cái gì đó, vỗ mạnh một cái vào đầu, mới phát hiện Tu Trạch Vũ từ lúc nhảy xuống vẫn không nổi lên. “Này! Tu Trạch Vũ… Tu Trạch Vũ! Nghe thấy thì nổi lên đi!” Dục trì không có chút phản ứng, Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, sau đó lập tức nhảy xuống nước.
Thấy Tu Trạch Vũ trôi nổi trong nước như đã mất đi ý thức, Tu Diệp Vân nhanh chóng bơi tới, lại không ngờ trong nháy mắt nắm tới tay Tu Trạch Vũ, gã đột nhiên mở to mắt khiến Tu Diệp Vân hoảng sợ, Tu Diệp Vân trồi lên mặt nước, Tu Trạch Vũ cũng cùng lúc ngoi lên.
“Tu Trạch Vũ… Đùa giỡn vậy rất vui vẻ đúng không…”
“Hắc hắc…” Tu Trạch Vũ nở nụ cười hai tiếng, đột nhiên hai tay vòng qua cổ Tu Diệp Vân, sau đó nhẹ nhàng nói, “Tu Diệp Vân… Ta chỉ biết… Chỉ có ngươi quan tâm ta…” Nói xong, gã đột nhiên đụng lên môi Tu Diệp Vân một cái, “Xét tới sự quan tâm của ngươi… Ta cho ngươi thượng được không?”
Tu Diệp Vân mạnh mẽ bắt lấy tay Tu Trạch Vũ, sau đó hung hăng tát gã một cái, cái tát mà mỗi lần vung lên nhưng không đánh xuống, lại dành cho ‘lần đầu tiên’ của gã. “Ta không biết bàn tay này làm ngươi thanh tỉnh hay càng thêm hồ đồ, nhưng ngươi không được phép nói như vậy thêm lần nào nữa, biết không.”
Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân, ánh mắt kia hẳn vẫn không rõ tình huống hiện tại.
“Tu Trạch Vũ, ta trở về.”
“Ngươi cùng Minh Tuyết đều cự tuyệt ta… Các ngươi đều đánh ta…” Tu Trạch Vũ thì thào nói nhỏ.
“Ngươi nói cái gì?” Tu Diệp Vân nghe không rõ.
“Tu Diệp Vân ngươi đừng đi, ngươi đợi mai hãy đi, ngươi đừng đi…”
“Tu Trạch Vũ… Ngươi…” Tu Diệp Vân còn chưa nói xong, đã bị Tu Trạch Vũ ôm chặt lấy, cảm giác Tu Trạch Vũ không ngừng run rẩy, Tu Diệp Vân thở dài, “Hảo… Hảo… Vậy ngươi phải tắm nhanh lên, sau đó lên giường đi ngủ đi.”
Nghe Tu Diệp Vân nói vậy, Tu Trạch Vũ chậm rãi buông Tu Diệp Vân, sau đó mất tự nhiên cầm khăn trà lên thân thể.
“Đưa khăn cho ta.” Tu Diệp Vân đoạt lấy khăn trong tay Tu Trạch Vũ, sau đó nhẹ nhàng lau sạch những vệt máu trên mặt Tu Trạch Vũ, trà lau thân thể gã. “Tốt lắm, nhanh đi lên.”
Tu Trạch Vũ nhìn nhìn Tu Diệp Vân, sau đó theo bậc thang ra khỏi dục trì, tiếp theo gã cầm khăn lau khô thân thể, “Ngươi… có muốn tẩy một chút không? Y phục của ngươi hình như bẩn hết…”
“Ngươi đi trước đi…” Tu Diệp Vân thở dài, cảm giác Tu Trạch Vũ đã thanh tỉnh không ít. Hắn vô lực thoát y phục, tắm rửa đến thư thái mới dừng lại. Vào phòng ngủ, Tu Diệp Vân vẫn không mặc y phục.
“Ngươi… Ngươi làm gì!” Tu Trạch Vũ đã nằm trên giường, kết quả thấy Tu Diệp Vân như vậy, không khỏi cau mày kêu lên.
“Kính nhờ, ta không có y phục.” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nói, “Ngươi không phải hẹp hòi như vậy chứ, ngay cả bộ y phục cũng không chịu bố thí cho ta.”
Tu Trạch Vũ không nói một tiếng xuống giường, sau đó cầm một kiện thụy y (đồ ngủ) đưa cho Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân lập tức choàng thụy y lên người, chất vải rất tuyệt, mặc lên người thoải mái cực kỳ. Quả là kẻ có tiền… “Mau đi ngủ đi…”
“Ngươi… Ngươi không ngủ sao?”
“Ta chờ ngươi ngủ rồi sẽ đi, vậy được rồi chứ?”
“Ngươi ngày mai hãy đi đi…”
“Ai…” Tu Diệp Vân thở dài, “Ta nằm úp sấp trên bàn, ngươi đi ngủ đi.” Nói xong, Tu Diệp Vân còn ngáp một cái, gặp phải Tu Trạch Vũ, hắn từ trước đến nay chỉ biết đến mệt.
“Ta nhường nửa giường cho ngươi.”Tu Trạch Vũ chi chi ngô ngô nói.
“Kia thật đúng là vinh dự và may mắn, có điều ta vẫn to lớn hơn.”
“Vậy hơn một nửa.”
“Sao đột nhiên hào phóng như vậy?” Tu Diệp Vân cười nói.
“…”
“Ta biết rồi, ngươi lên trước đi, ngủ bên trong a.”
“Ta sao phải ngủ bên trong?” Tu Trạch Vũ hỏi, gã thích đặt giường sát tường, hơn nữa… gã thích giường lớn, bởi vì có thể tùy ý quay cuồng.
“Ta thích ngủ bên ngoài.” Tu Diệp Vân đáp, mỗi lần thấy giường được đặt như vậy, hắn đều theo quán tính ngủ ở bên ngoài, cảm giác ngủ ở ngoài có thể bảo vệ được người ở trong, có bao nhiêu anh dũng, ha ha! Nghĩ thế, Tu Diệp Vân cười cười.”Nếu ngươi không muốn, ta có thể trở về.”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ cau mày, nội tâm giao chiến, cuối cùng thỏa hiệp, không có biện pháp, hôm nay gã thực không muốn để Tu Diệp Vân đi. “Được rồi.”
Hai người nằm trên giường, Tu Trạch Vũ vẫn luôn dựa lưng vào tường, mặt đối mặt với Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân nghe người ta nói qua, khi ngủ thích quay lưng vào tường là không có cảm giác an toàn, nghĩ thế, Tu Diệp Vân buồn bực, Tu Trạch Vũ… Không có cảm giác an toàn? Rất…
“Tu Diệp Vân…”
“Sao?”
“Nếu có một ngày, ngươi phát hiện có người lừa ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
“Ha ha…” Tu Diệp Vân cười cười, “Dùng thứ kẻ đó sợ nhất để chỉnh hắn, khiến hắn tuyệt vọng.” Nói xong, Tu Diệp Vân lại bổ sung, “Nếu ngươi nói là Minh Tuyết… Ta tạm thời còn chưa phát hiện việc hắn gạt ta, thế nhưng… Nếu ngày nào đó ta phát hiện ra, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Ngươi sẽ giết hắn?”
“Đương nhiên không biết…” Tu Diệp Vân đáp, còn tùy tình huống. Lừa nhẹ thì ‘đóng băng’ y một thời gian ngắn, đại lừa dùng tuyết chôn sống hắn thời gian dài, nếu lừa dối đến độ bản thân không thể chấp nhận thì khỏi cần ở bên nhau, nếu không ở bên nhau thì nói gì đến thời gian.
Lúc sau, Tu Trạch Vũ trầm mặc, Tu Diệp Vân biết gã không ngủ, nhưng cũng không chủ động nói chuyện. Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân cảm giác hơi thở Tu Trạch Vũ dần dần vững vàng, đã ngủ. Tu Diệp Vân lại thở dài, cũng nhắm hai mắt lại.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Ngày hôm sau khi Tu Diệp Vân tới thăm Minh Tuyết, Tu Trạch Vũ còn chưa tới, ngẫm lại cũng phải, sáng sớm lúc mình đi, tên kia còn chưa tỉnh đâu, phỏng chừng hôm qua uống say, ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi.
“Diệp Vân ngươi đang nghĩ gì vậy?” Minh Tuyết thấy Tu Diệp Vân như có suy nghĩ gì, nghi ngờ hỏi, bởi vì bên môi Tu Diệp Vân mang theo tươi cười.
“Ta đang nghĩ… Ngươi chừng nào mới có thể khỏe lại, đến lúc đó… Hảo hảo ăn ngươi.” Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, trêu đùa trả lời vấn đề của Minh Tuyết.
“Diệp Vân…” Minh Tuyết lấy tay khẽ đẩy Tu Diệp Vân, khuôn mặt đỏ lên.
“Ha ha…” Tu Diệp Vân cười cười, sờ sờ đầu Minh Tuyết, “Đêm qua Tu Trạch Vũ bị thương, ngươi có biết vì sao không?” Nói xong Tu Diệp Vân cảm giác Minh Tuyết thân mình cứng đờ, “Làm sao vậy?”
“Ta…” Minh Tuyết cúi đầu, “Dù sao hắn bình thường đối xử đặc biệt với ta, đột nhiên bị thương, cũng có chút bận tâm.” Minh Tuyết nói.
“Không biết tên kia bị sao nữa, có đôi khi làm mấy chuyện thật đúng là làm cho người ta lo lắng, hôm qua cư nhiên còn nói hắn tự mình hại mình, thực là…”
“Diệp Vân ngươi hôm qua qua đêm chỗ hắn sao?” Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, tay nắm lấy y phục Tu Diệp Vân, vẻ mặt khẩn trương.
“Ách… Đúng vậy, làm sao vậy?” Tu Diệp Vân khó hiểu nhìn Minh Tuyết, sao đột nhiên khẩn trương như vậy? “Diệp Vân… Ngươi không thể làm chuyện có lỗi với ta.” Minh Tuyết cau mày nói, khuôn mặt thập phần chọc người trìu mến.
“Ta không có a, làm sao vậy?”
“Vậy ngươi vì cái gì lại qua đêm bên đó.”
Nghe Minh Tuyết nói, Tu Diệp Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Ta qua đêm bên đó nhưng chúng ta cũng không làm cái gì a.”
“Vậy… Vậy ngươi vì sao lại tới Dạ Vũ điện.”
“A… Này…” Minh Tuyết hỏi vấn đề này Tu Diệp Vân cũng không biết trả lời thế nào, “Ân… Ban ngày, chúng ta cãi nhau một trận, cho nên muốn tới xem hắn một chút.” Tu Diệp Vân đáp.
“Diệp Vân ngươi có phải còn thích hắn hay không, bằng không… Bằng không ngươi vì sao lại để ý hắn như vậy.” Minh Tuyết nắm thật chặt y phục Tu Diệp Vân.
“Ách… Này, ta cũng rất để ý Lãnh Quân Bạch, thực để ý Bạch Kim Ngọc cùng Ti Kha, ngươi yên tâm, giờ ta và ngươi bên nhau, sẽ không đi thích người khác.” Tu Diệp Vân ôn nhu nói.
“Thật vậy chăng?” Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết không xác định hỏi lại một câu.
“Thực sự.” Tu Diệp Vân nhéo cái mũi Minh Tuyết, sau đó dùng ngón tay điểm lên môi y.
Minh Tuyết chôn đầu vào lòng Tu Diệp Vân, có thể thấy hai má ửng đỏ.
Buổi chiều, Tu Diệp Vân tới phòng nghị sự, nghe Minh Tinh nói Tu Trạch Vũ ốm nằm trên giường, bị thương rất nặng. Tu Diệp Vân thấy khó hiểu, không phải hôm qua đã chữa khỏi sao? Hay là… Gã này thực sự bị cái gì kích thích, bắt đầu tự mình hại mình sao? Hơn nữa… Lại lần nữa?
Tu Diệp Vân thở dài, càng ngày càng không hiểu nổi.
Danh sách chương