Khi Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ đến Cần Tuyết điện, bọn hắn tận mắt nhìn thấy giữa không trung hiện ra một vòng tròn lam sắc, sau đó một đám Độc quỷ từ bên trong nhảy ra, mà trên đất, lại thêm một vòng tròn lam sắc, có Độc quỷ đang từ chỗ ấy chui lên, lúc này… rõ ràng số lượng lớn hơn rất nhiều.
Nhóm vệ binh hoảng sợ nhìn chằm chằm sinh vật quái dị trên đất, mỗi người đều chuẩn bị ma pháp.
“Các ngươi toàn bộ đều đi vào bảo hộ người bên trong, mấy thứ này các ngươi không đối phó được.” Tu Diệp Vân hét lớn, sau đó giơ kiếm lên, rót ý niệm lực. Mà một bên Tức Vũ, đã thuận lợi cho kiêm di động giữa không trung, “Tin tưởng hắn, nhanh đi vào! Có biến hãy ra thông tri!” Tức Vũ nói với bọn thị vệ, sau đó xoay người, phất tay, kiếm lập tức bay ra.
‘Hưu!’
‘Xuy!’
Kiếm bay vào thân thể Độc quỷ, Tu Diệp Vân nghe thấy rõ tiếng vật cứng đâm vào da thịt. Lúc Tức Vũ thành công giải quyết Độc quỷ thứ năm, kiếm của Tu Diệp Vân cũng thành công bay lên không trung, hắn vung tay lên, gia nhập chiến đấu.
Dần dần, Độc quỷ càng ngày càng nhiều, mỗi lần Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ tiêu diệt chỉ còn lại một hai con thì sẽ lại có một đám mới xuất hiện, hơn nữa số lượng mỗi lúc một nhiều lên, điều này khiến Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ có chút không thể ứng đối.
Thế nhưng, Tu Diệp Vân chỉ cần vừa nghĩ tới Vũ Phong đại lục trừ mình cùng Tức Vũ không ai có thể ứng đối với mấy thứ này, hắn liền đả khởi tinh thần.
“Tu Diệp Vân! Nếu mỏi tay, trực tiếp cầm kiếm đánh cũng được, có điều hiệu quả sẽ giảm phân nửa!” Tức Vũ nói xong, đã phi thân nhảy lên, sau đó nắm lấy kiếm, lại vung hai cái, Độc quỷ trước mắt chia làm hai nửa, cuối cùng hòa tan.
Tu Diệp Vân có chút ngây ngốc, hắn… Lại có thể nhìn thấy khinh công trong tiểu thuyết.
“Đừng phát ngốc!” Tức Vũ nắm lấy kiếm của Tu Diệp Vân sau đó ném cho hắn, “Tiếp theo!”
Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, tiếp được kiếm, sau đó mãnh liệt xoay người, trực tiếp bổ về Độc quỷ phía sau mình, hai con, ba con… Độc quỷ cuối cùng đầu thân phân cách. Tiếp theo, hai người lợi dụng loại phương pháp này, liên tục công kích Độc quỷ, bởi vì thái quá mức xuất thần, tay đều không còn cảm giác, hoặc là nói… tay đã muốn chết lặng.
“Một con cuối cùng!” Tu Diệp Vân thét lớn, k mạnh mẽ đâm vào bụng Độc quỷ, mà Tức Vũ, cũng lao tới, trực tiếp đá bay đầu Độc quỷ!
“Hô…” Tu Diệp Vân thở ra một hơi, “Nơi này… Hẳn tạm thời sẽ không xuất hiện Độc quỷ…”
“Ứng…” Tức Vũ còn chưa nói xong, liền thấy một tên lính máu chảy đầm đìa chạy ra, thở phì phò, hé miệng muốn nói gì, tuy nhiên chưa kịp nói đã ngã xuống đất. Tức Vũ chạy qua thăm dò hơi thở, “Đã chết, bên trong có Độc quỷ!”
Tu Diệp Vân nghe vậy, lập tức Thuấn di vào Cần Tuyết điện. Lúc này, bọn lính đều chắn trước giường Minh Tuyết, không ngừng dùng ma pháp công kích lũ Độc quỷ đang tiến ngày càng gần, Tu Diệp Vân liếc nhanh bốn phía, đã phát hiện Bạch Kim Ngọc ngồi trên đất, cùng với Ti Kha bên cạnh mặt không còn huyết sắc. Cánh tay và chân Bạch Kim Ngọc tựa hồ đã bị thương.
Tu Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt đột nhiên biến thành tàn nhẫn! Vọt tới bên giường, sau đó mạnh mẽ chém vào Độc quỷ đang muốn công kích binh lính, Độc quỷ bị Tu Diệp Vân chém thành hai nửa, chất lỏng ghê tởm bắn tung toé, thẳng lên mặt người lính kia. Binh lính ngơ ngác nhìn Tu Diệp Vân, khi gã còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Tu Diệp Vân kéo qua một bên. Tu Diệp Vân không để ý đến binh lính đang kinh ngạc, mà tiếp tục huy động kiếm, bổ về phía đám Độc quỷ đang không ngừng chui lên khỏi mặt đất.
Ngay khi chỉ còn khoảng mười con Độc quỷ, hắn đột nhiên phát hiện, kiếm không dùng được, chém vào Độc quỷ, chỉ làm chúng lùi bước, lại không tan biến. Đây là chuyện gì? Tu Diệp Vân khó hiểu.
Đúng lúc này, Tức Vũ đột nhiên chạy vào hô, “Tu Diệp Vân, dược trên kiếm của ngươi không đủ! Nhận lấy!” Nói xong, hắn ném dược cho Tu Diệp Vân, “Ngươi đổ dược trước, còn lại để ta ứng phó!”
Tu Diệp Vân đón được bình dược, sau đó liếc nhìn Minh Tuyết được đám lính bảo hộ, tuy rằng thấy không rõ, nhưng… nhưng vẫn thấy được làn da nhợt nhạt lộ ra. Nhắm mắt lại, Tu Diệp Vân không nhìn nhiều, ra khỏi Cần Tuyết điện, tới một nơi khá an toàn, sau đó đổ dược lên thân kiếm.
Đột nhiên, trân châu trước ngực Tu Diệp Vân phát sáng, Tu Diệp Vân nắm trân châu, thầm nói một tiếng không xong, không kịp báo cho Tức Vũ, hắn nghĩ Tức Vũ nhất định cũng biết rồi, vì thế, hắn thu hồi dược, lập tức lao tới nơi Độc quỷ vừa xuất hiện.
Tu Diệp Vân thực có chút ngoài ý muốn, khi hắn chạy tới nơi, đám Độc quỷ đang nghe lời đứng thành một hàng, cúi đầu. Tu Diệp Vân đến gần một chút, liền thấy hai nam nhân, mặc dù không khủng bố như trong TV miêu tả, nhưng… y phục hắc bạch phân minh cũng biểu lộ thân phận của bọn họ. “Hắc Bạch vô thường…”
“Ai u… Thật tốt, người xuyên qua vẫn thật tốt, ngay cả tự giới thiệu cũng không cần nói!” Hắc vô thường nói.
“Các ngươi đến ‘đóng cửa’ sao?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Được rồi, chúng ta trước đem lũ Độc quỷ về âm phủ, sau đó sẽ đóng cửa.” Bạch vô thường đáp, sau đó nhẹ nhàng khoát tay áo, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cánh cửa, giống như đã thấy ban nãy, do một vòng tròn lam sắc hình thành.
Sau đó, chỉ nghe Hắc vô thường kêu một tiếng ‘Trở về’, đám Độc quỷ liền sắp xếp thành đội bắt đầu đi, Độc quỷ đầu tiên đẩy cửa ra, sau đó đám sau nối đuôi đi vào, cho đến khi toàn bộ Độc quỷ đều tiến vào, Hắc vô thường đưa tay về phía cửa, sau đó cửa liền đóng lại.
Cuối cùng, Bạch vô thường lại một lần nữa phất tay, cửa liền biến mất. “Tốt lắm, nơi này đã không còn vấn đề, Tức Vũ ở đâu?”
“Đi theo ta!” Tu Diệp Vân nói.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân ngồi dưới đất, ánh mắt hối lỗi nhìn Tức Vũ cũng đang ngồi dưới đất, lúc ấy chỉ còn mình Tức Vũ chiến đấu, dần dần, bắt đầu không thể đối phó với Độc quỷ, mà đám lính kia, lại vào đúng lúc này một chút hữu dụng đều không có.
Cuối cùng, Tức Vũ đã muốn sức cùng lực kiệt, một con Độc quỷ đứng trước hắn, kém chút nữa là chém tới đầu hắn, may mắn Tức Vũ tập võ từ nhỏ, xoay người tránh thoát, có điều, khi hắn ngẩng đầu lần nữa, lại phát hiện hắn bị Độc quỷ bao vây, cả đám đều giương nanh múa vuốt, hơn nữa cách hắn rất gần.
Nếu không phải Hắc Bạch vô thường tới đúng lúc, Tức Vũ quả thực hoài nghi hắn còn có mạng trở về để thấy bảy vị lão bà nhà hắn không. Lúc sau, Hắc Bạch vô thường thuận lợi đưa lũ Độc quỷ còn chưa chết về âm phủ, sau đó liền đóng cửa.
“Thật có lỗi, lúc ấy không quản được nhiều như vậy.” Tu Diệp Vân lại nói lần nữa.
“Ai… Ta cũng không trách ngươi.” Tức Vũ nói, sau đó mắt nhìn đến Ti Kha đang bôi dược cho Bạch Kim Ngọc, lại nhìn nhìn người vẫn ngủ trên giường, “Hắn chính là Minh Tuyết?” Tức Vũ hỏi.
“Ân.” Tu Diệp Vân tâm tình phức tạp trả lời.
“Sắc mặt của hắn tốt hơn nhiều, phỏng chừng dược đã có hiệu quả, nói không chừng, không bao lâu sẽ có thể tỉnh.” Nói xong, Tức Vũ lấy ra một bao dược đông y lớn, “Đây… Là cho người bị thương điều dưỡng thân mình, vốn tưởng không đủ dùng, không ngờ Hắc Bạch vô thường lại mang theo cả bao lớn như vậy.”
“Lần này thật là thập phần cảm tạ ngươi.” Tu Diệp Vân nhận bao lớn, thật sự rất lớn, Tu Diệp Vân xách xách, còn rất nặng.
“Đúng rồi, ngươi không tới xem Minh Tuyết sao?” Ta thấy ngươi, vẫn một mực chiếu cố Lãnh Quân Bạch, Tức Vũ nghĩ thầm.
“Ta chỉ nói với ngươi a.” Tu Diệp Vân nhìn Tức Vũ cười thập phần chân thành, “Ta sợ hãi, hắn chỉ đem ta làm thế thân.”
“Thì ra là như vậy a…” Tức Vũ trầm ngâm một lát, “Kỳ thật, ngươi hẳn nên cho hắn một cơ hội đúng không? Hỏi rõ ràng một chút là tốt rồi?” Nói xong, Tức Vũ lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải nhớ kỹ.” Tuy rằng, hắn chưa từng làm được điều này, thế nhưng… Có thể làm được hay không, chung quy phải xem Tu Diệp Vân nghĩ như thế nào.
“Ai…” Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân thở dài, sau đó đứng lên, “Ta… đi xem hắn.” Nói xong, liền từ từ đến bên Minh Tuyết. Này… Có thể nói suốt mấy ngày nay, đây là lần đầu hắn ‘gặp’ Minh Tuyết.
Dược của Tức Vũ quả nhiên hữu dụng, sắc mặt của Minh Tuyết đã không còn xanh xao, nhưng… vẫn đang rất yếu ớt, y không giống Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch mắt luôn mở to, mà Minh Tuyết, đôi mắt đóng chặt, mày cũng nhíu. Tu Diệp Vân giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ ấn đường của Minh Tuyết, mày Minh Tuyết thoáng giãn ra.
Nhìn Minh Tuyết, Tu Diệp Vân thậm chí ngay cả nói cũng nói không nên lời, hắn thật muốn Minh Tuyết nhanh tỉnh lại, sau đó hỏi rõ chân tướng sự tình! Thế nhưng… Minh Tuyết hiện tại yếu ớt như vậy, Tu Diệp Vân lại muốn để y nghỉ ngơi nhiều, thật sự là… Con mẹ nó mâu thuẫn.
“Tu Diệp Vân, lúc này… Ta… Cám ơn ngươi.”
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, phát hiện Tu Trạch Vũ mặt không đổi đứng bên cạnh hắn, “Ngươi vào khi nào?” Tu Diệp Vân hỏi.
Nghe Tu Diệp Vân hỏi, vẻ băng sơn của Tu Trạch Vũ liền dao động, “Ngươi… Ngươi vẫn cứ nhìn Minh Tuyết, đương nhiên chú ý không đến ta!”
“Ai u… Lời này nghe thực yếu ớt!” Tu Diệp Vân nói.
“Ngươi…”
“Hơn nữa, có người cảm ơn như vậy sao? Thanh âm như muỗi kêu vậy!” Tu Diệp Vân liếc Tu Trạch Vũ một cái.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ khôi phục bản tính, “Nghe không được coi như ngươi xui xẻo!” Sau đó gã nhìn nhìn Minh Tuyết, “Không nhìn!” Nói xong, xoay người muốn đi, Tu Diệp Vân này, khiến gã ngay cả tâm tình thăm Minh Tuyết cũng không có! Lại nghĩ đến một loạt sự tình xảy ra ở Mạt Huyễn đại lục, lại đột nhiên… đột nhiên ngay cả tức giận cũng không nổi… Thay vào đó, đỏ ửng lan tràn đến cả cổ.
“Này… Ngươi không cần tức giận tới mức đó đi?” Tu Diệp Vân trực tiếp lý giải vệt đỏ ửng của Tu Trạch Vũ thành ‘đỏ mặt tía tai’.
“Không có!” Tu Trạch Vũ quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Tu Diệp Vân, sau đó xoay người lần nữa, lúc này, thật sự rời khỏi Cần Tuyết điện.
Tu Diệp Vân khóe miệng loan loan, hắn thừa nhận, khi Tu Trạch Vũ quay đầu lại, lộ ra gương mặt hồng dị thường thì hắn thập phần muốn cười, bởi vì… thật sự buồn cười, mặt kia… So với cô nương người ta thoa son còn hồng hơn, hơn nữa biểu tình phẫn hận kia, thật sự là đáng yêu!
Đáng yêu… Tu Diệp Vân vỗ vỗ đầu mình, hắn sao có thể dùng cái từ này đi hình dung Tu Trạch Vũ? Ai… Nói sai nói sai, là đáng giận mới đúng… Ân… Là đáng giận…
Quay đầu lại, lại nhìn Minh Tuyết vài lần, cuối cùng, vẫn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y một chút, sau đó, đứng lên, đi đến bên Tức Vũ, “Ta phải về xem Lãnh Quân Bạch, ngươi… vẫn nên đi theo ta đi.”
“Đó là đương nhiên.” Nói xong, Tức Vũ đứng lên, “Tính thời gian, Lãnh Quân Bạch hẳn cũng đã tỉnh.”
Tức Vũ nói một chút cũng không sai, khi Tu Diệp Vân trở lại nhà Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch đang chân trần đứng trên bậc thang, thấy Tu Diệp Vân trở lại, y ngơ ngác.
“Quân Bạch? Quân Bạch ngươi đã tỉnh?” Tu Diệp Vân kinh hỉ kêu lên, sau đó liền nhấc chân muốn lên cầu thang.
“Đợi… Đợi một chút… Diệp Vân ngươi không nên cử động…” Thấy Tu Diệp Vân cực kỳ kích động chạy về phía mình, Lãnh Quân Bạch đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Lãnh Quân Bạch.
“Ngươi không nên cử động.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch liền bắt đầu vịn tay vịn từng bước đi xuống cầu thang.
“Ngươi…” Tu Diệp Vân phát hiện Lãnh Quân Bạch đi lại hết sức khó nhọc, cảm giác như chính mình đang cạn kiệt sức lực, “Quân Bạch…” Tu Diệp Vân quay đầu lại nhìn Tức Vũ, “Hắn dương như vẫn không được tốt?”
“Hắn mới vừa giải hết độc, thân thể còn chưa được bồi bổ, suy yếu là bình thường, hắn có thể đứng lên, đã không tệ.” Tức Vũ nói.
“Quân Bạch… Ta…” Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân càng thêm lo lắng cho Lãnh Quân Bạch, muốn đi lên.
“Đã nói không cần tới, tự ta có thể, ngươi đừng xem thường người khác!” Nói xong, Lãnh Quân Bạch bước xuống bậc thang cuối cùng, sau đó, từ từ tới gần Tu Diệp Vân, từng bước một… giống như tiểu hài tử mới tập đi, có chút lắc lư.
Ánh mắt Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm vào Lãnh Quân Bạch, sợ y không cẩn thận liền ngã xuống, như vậy, mình cũng có thể lập tức đỡ được người. Chậm rãi, Lãnh Quân Bạch tới trước mặt Tu Diệp Vân, y nhìn nhìn Tu Diệp Vân, không nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Vốn muốn cho ngươi một cái ôm chào đón ngươi trở về, thế nhưng tay lại một chút khí lực cũng không có.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch bày ra biểu tình bất mãn, “Này uy! Nói thế nào thì ta cũng suýt chết, nên đổi ngươi… cho ta một cái ôm đi… Ân, như vậy, ha ha, mới là huynh đệ tốt…”
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Lãnh Quân Bạch, sờ sờ đầu y. Đột nhiên… Hắn cảm giác Lãnh Quân Bạch giống như đang nhẹ nhàng run rẩy, Tu Diệp Vân lấy tay vuốt ve lưng y.
Tay Lãnh Quân Bạch lần lên eo Tu Diệp Vân, kỳ thật, y cảm thấy, chỉ cần Tu Diệp Vân chịu ôm mình, như vậy mình liền có cơ hội ôm lấy hắn, kỳ thật… kỳ thật y không nói với Tu Diệp Vân, khi bị Độc quỷ công kích, y rất sợ hãi, không biết sợ cái gì, chỉ là sợ hãi mà thôi.
Y biết, nếu y chết… Vậy sẽ không còn được gặp lại Tu Diệp Vân, liệu Tu Diệp Vân có thể vì y mà khóc hay không, y cũng nhìn không tới, Lãnh Quân Bạch nghĩ, không khỏi ướt khóe mắt, y ngẩng đầu, lại phát hiện phía sau Tu Diệp Vân có một người không quen biết đang cười cười nhìn mình cùng Tu Diệp Vân, có chút rối rắm, nước mắt liền rơi xuống.
“Quân Bạch… Ngươi đang khóc sao?” Tu Diệp Vân nhẹ giọng hỏi.
“Không… Không có…” Lãnh Quân Bạch lập tức lau nước mắt, sau đó lắc đầu.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó buông Lãnh Quân Bạch ra, nâng chặt y lên, “Ai nha ta xem xem… đôi mắt này, thật là đỏ a…” Nói xong, Tu Diệp Vân làm bộ kinh ngạc.
Lãnh Quân Bạch mặt lập tức đỏ lên, chi chi ngô ngô nửa ngày, rốt cục phun ra một câu, “Ta… Ta chẳng qua là đã lâu không gặp huynh đệ ngươi, quá kích động thôi…”
“Được rồi được rồi, chạy về phòng đi, bệnh còn chưa hết đâu! Đừng đứng cả ngày như thế!” Tu Diệp Vân nghiêm túc nói.
Lãnh Quân Bạch gật gật đầu, sau đó bước đi từng bước, kết quả chân lại mềm nhũn, thân mình nghiêng về trước. Tu Diệp Vân thấy thế, lập tức ôm lấy người, “Để ta đi…” Nói xong, gõ lên đầu Lãnh Quân Bạch, sau đó ôm ngang lấy người. Lãnh Quân Bạch một tay vòng qua cổ Tu Diệp Vân, một tay cầm lấy y phục Tu Diệp Vân, “Ngươi ở trước mặt bao người lại đối xử với người ta như vậy…” Nói xong, thẹn thùng nháy mắt mấy cái.
“Coi như có chút sức sống.” Tu Diệp Vân cười nói, “Có điều, cho dù như vậy, ngươi cũng phải lên giường nghỉ ngơi cho ta!”
“Người ta đã biết…” Lãnh Quân Bạch thập phần ‘mảnh mai’ nhấc đầu tựa vào trước ngực Tu Diệp Vân, chỉ là… ánh mắt lại xen lẫn bi ai.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó chuẩn bị ôm người lên lầu.
“Tu Diệp Vân chờ một chút.” Tức Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tu Diệp Vân quay đầu lại, cười cười hối lỗi với Tức Vũ, “Thực xin lỗi, ta quên mất ngươi… Thập phần xin lỗi… Thật sự…”
“Không phải, ta phải đi, tính cáo biệt ngươi.” Tức Vũ nói.
“Ân… Ta xem như thiếu ngươi một cái nhân tình.”
“Thôi đi, chúng ta cũng không phải cũng một thế giới, muốn trả cũng không thể!” Tức Vũ đột nhiên nói, lưu manh mười phần. Đột nhiên, hắn nhìn Tu Diệp Vân, “Cái kia…”
“Ân?”
“Ách… Ngươi có một… Hảo huynh đệ.” Tức Vũ nói, “Cần… Hảo hảo chiếu cố hắn…” Nói xong, Tức Vũ ý vị thâm trường nhìn Tu Diệp Vân một cái, “Ta đi đây! Đừng quên để người bị thương uống thuốc a!” Dứt lời, liền biến mất.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó liền ôm Lãnh Quân Bạch trở về phòng, đem người đặt lên giường, đắp kín chăn, sau đó mình cũng thay y phục chuẩn bị đi ngủ. “Nhanh ngủ đi.”
“Tu Diệp Vân…”
“Làm sao vậy?”
“Ta nghe Trần bá nói, lúc ta hôn mê, vẫn luôn mở tròn mắt.” Lãnh Quân Bạch nói.
“Ân.”
“Ngươi có biết ta vì sao lại luôn mở to mắt không? Bởi vì… Ta trước khi hôn mê vẫn luôn bắt bản thân mở to mắt, ta một mực chờ ngươi tới cứu ta…”
Những lời này của Lãnh Quân Bạch, tràn ngập bi thương. Tu Diệp Vân vừa chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Lãnh Quân Bạch cắt đứt.
“Kết quả, ngươi tên huynh đệ không nghĩa khí, đến cuối cùng vẫn không tới!”
Ngữ khí đột nhiên chuyển biến, khiến Tu Diệp Vân không kịp phản ứng, “Quân Bạch…”
“Ha ha ha, ngủ đi.” Nói xong, nhắm mắt lại. Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó bán ngồi, thay Lãnh Quân Bạch chỉnh lại góc chăn, sau đó lại nằm xuống, cũng nhắm hai mắt lại.
Lại nói, sau khi Tức Vũ về đến nhà, lập tức dùng bút lông viết vài thứ lên giấy.
Tên đầu tiên là: Tức Hi, Tên thứ hai: Mộ Dung Vô Thương, tên thứ ba: Tu Diệp Vân.
Bảy tiểu thụ nhà Tức Vũ nhìn thấy mảnh giấy này, cũng không rõ đây là vật gì, nhất là, trên giấy còn có cái tên bọn họ không quen biết —— Tu Diệp Vân. Bọn họ nghi hoặc a, là ai có thể được xếp thứ ba? Hơn nữa, Tức Vũ từ lúc nào lại quen biết người này? Không phải là… Hắn lại thích người khác? Mà lúc này, mấy nhi tử của Tức Vũ, cũng khó hiểu nhìn Tức Vũ.
Vì thế, Tức Vũ giữa ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của mọi người, lại viết thêm vài chữ, câu này còn rất dài, ‘Danh sách những người ta nhận thức trễ, đây là người thứ ba.’
Nhóm vệ binh hoảng sợ nhìn chằm chằm sinh vật quái dị trên đất, mỗi người đều chuẩn bị ma pháp.
“Các ngươi toàn bộ đều đi vào bảo hộ người bên trong, mấy thứ này các ngươi không đối phó được.” Tu Diệp Vân hét lớn, sau đó giơ kiếm lên, rót ý niệm lực. Mà một bên Tức Vũ, đã thuận lợi cho kiêm di động giữa không trung, “Tin tưởng hắn, nhanh đi vào! Có biến hãy ra thông tri!” Tức Vũ nói với bọn thị vệ, sau đó xoay người, phất tay, kiếm lập tức bay ra.
‘Hưu!’
‘Xuy!’
Kiếm bay vào thân thể Độc quỷ, Tu Diệp Vân nghe thấy rõ tiếng vật cứng đâm vào da thịt. Lúc Tức Vũ thành công giải quyết Độc quỷ thứ năm, kiếm của Tu Diệp Vân cũng thành công bay lên không trung, hắn vung tay lên, gia nhập chiến đấu.
Dần dần, Độc quỷ càng ngày càng nhiều, mỗi lần Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ tiêu diệt chỉ còn lại một hai con thì sẽ lại có một đám mới xuất hiện, hơn nữa số lượng mỗi lúc một nhiều lên, điều này khiến Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ có chút không thể ứng đối.
Thế nhưng, Tu Diệp Vân chỉ cần vừa nghĩ tới Vũ Phong đại lục trừ mình cùng Tức Vũ không ai có thể ứng đối với mấy thứ này, hắn liền đả khởi tinh thần.
“Tu Diệp Vân! Nếu mỏi tay, trực tiếp cầm kiếm đánh cũng được, có điều hiệu quả sẽ giảm phân nửa!” Tức Vũ nói xong, đã phi thân nhảy lên, sau đó nắm lấy kiếm, lại vung hai cái, Độc quỷ trước mắt chia làm hai nửa, cuối cùng hòa tan.
Tu Diệp Vân có chút ngây ngốc, hắn… Lại có thể nhìn thấy khinh công trong tiểu thuyết.
“Đừng phát ngốc!” Tức Vũ nắm lấy kiếm của Tu Diệp Vân sau đó ném cho hắn, “Tiếp theo!”
Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, tiếp được kiếm, sau đó mãnh liệt xoay người, trực tiếp bổ về Độc quỷ phía sau mình, hai con, ba con… Độc quỷ cuối cùng đầu thân phân cách. Tiếp theo, hai người lợi dụng loại phương pháp này, liên tục công kích Độc quỷ, bởi vì thái quá mức xuất thần, tay đều không còn cảm giác, hoặc là nói… tay đã muốn chết lặng.
“Một con cuối cùng!” Tu Diệp Vân thét lớn, k mạnh mẽ đâm vào bụng Độc quỷ, mà Tức Vũ, cũng lao tới, trực tiếp đá bay đầu Độc quỷ!
“Hô…” Tu Diệp Vân thở ra một hơi, “Nơi này… Hẳn tạm thời sẽ không xuất hiện Độc quỷ…”
“Ứng…” Tức Vũ còn chưa nói xong, liền thấy một tên lính máu chảy đầm đìa chạy ra, thở phì phò, hé miệng muốn nói gì, tuy nhiên chưa kịp nói đã ngã xuống đất. Tức Vũ chạy qua thăm dò hơi thở, “Đã chết, bên trong có Độc quỷ!”
Tu Diệp Vân nghe vậy, lập tức Thuấn di vào Cần Tuyết điện. Lúc này, bọn lính đều chắn trước giường Minh Tuyết, không ngừng dùng ma pháp công kích lũ Độc quỷ đang tiến ngày càng gần, Tu Diệp Vân liếc nhanh bốn phía, đã phát hiện Bạch Kim Ngọc ngồi trên đất, cùng với Ti Kha bên cạnh mặt không còn huyết sắc. Cánh tay và chân Bạch Kim Ngọc tựa hồ đã bị thương.
Tu Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt đột nhiên biến thành tàn nhẫn! Vọt tới bên giường, sau đó mạnh mẽ chém vào Độc quỷ đang muốn công kích binh lính, Độc quỷ bị Tu Diệp Vân chém thành hai nửa, chất lỏng ghê tởm bắn tung toé, thẳng lên mặt người lính kia. Binh lính ngơ ngác nhìn Tu Diệp Vân, khi gã còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Tu Diệp Vân kéo qua một bên. Tu Diệp Vân không để ý đến binh lính đang kinh ngạc, mà tiếp tục huy động kiếm, bổ về phía đám Độc quỷ đang không ngừng chui lên khỏi mặt đất.
Ngay khi chỉ còn khoảng mười con Độc quỷ, hắn đột nhiên phát hiện, kiếm không dùng được, chém vào Độc quỷ, chỉ làm chúng lùi bước, lại không tan biến. Đây là chuyện gì? Tu Diệp Vân khó hiểu.
Đúng lúc này, Tức Vũ đột nhiên chạy vào hô, “Tu Diệp Vân, dược trên kiếm của ngươi không đủ! Nhận lấy!” Nói xong, hắn ném dược cho Tu Diệp Vân, “Ngươi đổ dược trước, còn lại để ta ứng phó!”
Tu Diệp Vân đón được bình dược, sau đó liếc nhìn Minh Tuyết được đám lính bảo hộ, tuy rằng thấy không rõ, nhưng… nhưng vẫn thấy được làn da nhợt nhạt lộ ra. Nhắm mắt lại, Tu Diệp Vân không nhìn nhiều, ra khỏi Cần Tuyết điện, tới một nơi khá an toàn, sau đó đổ dược lên thân kiếm.
Đột nhiên, trân châu trước ngực Tu Diệp Vân phát sáng, Tu Diệp Vân nắm trân châu, thầm nói một tiếng không xong, không kịp báo cho Tức Vũ, hắn nghĩ Tức Vũ nhất định cũng biết rồi, vì thế, hắn thu hồi dược, lập tức lao tới nơi Độc quỷ vừa xuất hiện.
Tu Diệp Vân thực có chút ngoài ý muốn, khi hắn chạy tới nơi, đám Độc quỷ đang nghe lời đứng thành một hàng, cúi đầu. Tu Diệp Vân đến gần một chút, liền thấy hai nam nhân, mặc dù không khủng bố như trong TV miêu tả, nhưng… y phục hắc bạch phân minh cũng biểu lộ thân phận của bọn họ. “Hắc Bạch vô thường…”
“Ai u… Thật tốt, người xuyên qua vẫn thật tốt, ngay cả tự giới thiệu cũng không cần nói!” Hắc vô thường nói.
“Các ngươi đến ‘đóng cửa’ sao?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Được rồi, chúng ta trước đem lũ Độc quỷ về âm phủ, sau đó sẽ đóng cửa.” Bạch vô thường đáp, sau đó nhẹ nhàng khoát tay áo, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cánh cửa, giống như đã thấy ban nãy, do một vòng tròn lam sắc hình thành.
Sau đó, chỉ nghe Hắc vô thường kêu một tiếng ‘Trở về’, đám Độc quỷ liền sắp xếp thành đội bắt đầu đi, Độc quỷ đầu tiên đẩy cửa ra, sau đó đám sau nối đuôi đi vào, cho đến khi toàn bộ Độc quỷ đều tiến vào, Hắc vô thường đưa tay về phía cửa, sau đó cửa liền đóng lại.
Cuối cùng, Bạch vô thường lại một lần nữa phất tay, cửa liền biến mất. “Tốt lắm, nơi này đã không còn vấn đề, Tức Vũ ở đâu?”
“Đi theo ta!” Tu Diệp Vân nói.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân ngồi dưới đất, ánh mắt hối lỗi nhìn Tức Vũ cũng đang ngồi dưới đất, lúc ấy chỉ còn mình Tức Vũ chiến đấu, dần dần, bắt đầu không thể đối phó với Độc quỷ, mà đám lính kia, lại vào đúng lúc này một chút hữu dụng đều không có.
Cuối cùng, Tức Vũ đã muốn sức cùng lực kiệt, một con Độc quỷ đứng trước hắn, kém chút nữa là chém tới đầu hắn, may mắn Tức Vũ tập võ từ nhỏ, xoay người tránh thoát, có điều, khi hắn ngẩng đầu lần nữa, lại phát hiện hắn bị Độc quỷ bao vây, cả đám đều giương nanh múa vuốt, hơn nữa cách hắn rất gần.
Nếu không phải Hắc Bạch vô thường tới đúng lúc, Tức Vũ quả thực hoài nghi hắn còn có mạng trở về để thấy bảy vị lão bà nhà hắn không. Lúc sau, Hắc Bạch vô thường thuận lợi đưa lũ Độc quỷ còn chưa chết về âm phủ, sau đó liền đóng cửa.
“Thật có lỗi, lúc ấy không quản được nhiều như vậy.” Tu Diệp Vân lại nói lần nữa.
“Ai… Ta cũng không trách ngươi.” Tức Vũ nói, sau đó mắt nhìn đến Ti Kha đang bôi dược cho Bạch Kim Ngọc, lại nhìn nhìn người vẫn ngủ trên giường, “Hắn chính là Minh Tuyết?” Tức Vũ hỏi.
“Ân.” Tu Diệp Vân tâm tình phức tạp trả lời.
“Sắc mặt của hắn tốt hơn nhiều, phỏng chừng dược đã có hiệu quả, nói không chừng, không bao lâu sẽ có thể tỉnh.” Nói xong, Tức Vũ lấy ra một bao dược đông y lớn, “Đây… Là cho người bị thương điều dưỡng thân mình, vốn tưởng không đủ dùng, không ngờ Hắc Bạch vô thường lại mang theo cả bao lớn như vậy.”
“Lần này thật là thập phần cảm tạ ngươi.” Tu Diệp Vân nhận bao lớn, thật sự rất lớn, Tu Diệp Vân xách xách, còn rất nặng.
“Đúng rồi, ngươi không tới xem Minh Tuyết sao?” Ta thấy ngươi, vẫn một mực chiếu cố Lãnh Quân Bạch, Tức Vũ nghĩ thầm.
“Ta chỉ nói với ngươi a.” Tu Diệp Vân nhìn Tức Vũ cười thập phần chân thành, “Ta sợ hãi, hắn chỉ đem ta làm thế thân.”
“Thì ra là như vậy a…” Tức Vũ trầm ngâm một lát, “Kỳ thật, ngươi hẳn nên cho hắn một cơ hội đúng không? Hỏi rõ ràng một chút là tốt rồi?” Nói xong, Tức Vũ lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải nhớ kỹ.” Tuy rằng, hắn chưa từng làm được điều này, thế nhưng… Có thể làm được hay không, chung quy phải xem Tu Diệp Vân nghĩ như thế nào.
“Ai…” Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân thở dài, sau đó đứng lên, “Ta… đi xem hắn.” Nói xong, liền từ từ đến bên Minh Tuyết. Này… Có thể nói suốt mấy ngày nay, đây là lần đầu hắn ‘gặp’ Minh Tuyết.
Dược của Tức Vũ quả nhiên hữu dụng, sắc mặt của Minh Tuyết đã không còn xanh xao, nhưng… vẫn đang rất yếu ớt, y không giống Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch mắt luôn mở to, mà Minh Tuyết, đôi mắt đóng chặt, mày cũng nhíu. Tu Diệp Vân giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ ấn đường của Minh Tuyết, mày Minh Tuyết thoáng giãn ra.
Nhìn Minh Tuyết, Tu Diệp Vân thậm chí ngay cả nói cũng nói không nên lời, hắn thật muốn Minh Tuyết nhanh tỉnh lại, sau đó hỏi rõ chân tướng sự tình! Thế nhưng… Minh Tuyết hiện tại yếu ớt như vậy, Tu Diệp Vân lại muốn để y nghỉ ngơi nhiều, thật sự là… Con mẹ nó mâu thuẫn.
“Tu Diệp Vân, lúc này… Ta… Cám ơn ngươi.”
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, phát hiện Tu Trạch Vũ mặt không đổi đứng bên cạnh hắn, “Ngươi vào khi nào?” Tu Diệp Vân hỏi.
Nghe Tu Diệp Vân hỏi, vẻ băng sơn của Tu Trạch Vũ liền dao động, “Ngươi… Ngươi vẫn cứ nhìn Minh Tuyết, đương nhiên chú ý không đến ta!”
“Ai u… Lời này nghe thực yếu ớt!” Tu Diệp Vân nói.
“Ngươi…”
“Hơn nữa, có người cảm ơn như vậy sao? Thanh âm như muỗi kêu vậy!” Tu Diệp Vân liếc Tu Trạch Vũ một cái.
“Hừ!” Tu Trạch Vũ khôi phục bản tính, “Nghe không được coi như ngươi xui xẻo!” Sau đó gã nhìn nhìn Minh Tuyết, “Không nhìn!” Nói xong, xoay người muốn đi, Tu Diệp Vân này, khiến gã ngay cả tâm tình thăm Minh Tuyết cũng không có! Lại nghĩ đến một loạt sự tình xảy ra ở Mạt Huyễn đại lục, lại đột nhiên… đột nhiên ngay cả tức giận cũng không nổi… Thay vào đó, đỏ ửng lan tràn đến cả cổ.
“Này… Ngươi không cần tức giận tới mức đó đi?” Tu Diệp Vân trực tiếp lý giải vệt đỏ ửng của Tu Trạch Vũ thành ‘đỏ mặt tía tai’.
“Không có!” Tu Trạch Vũ quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Tu Diệp Vân, sau đó xoay người lần nữa, lúc này, thật sự rời khỏi Cần Tuyết điện.
Tu Diệp Vân khóe miệng loan loan, hắn thừa nhận, khi Tu Trạch Vũ quay đầu lại, lộ ra gương mặt hồng dị thường thì hắn thập phần muốn cười, bởi vì… thật sự buồn cười, mặt kia… So với cô nương người ta thoa son còn hồng hơn, hơn nữa biểu tình phẫn hận kia, thật sự là đáng yêu!
Đáng yêu… Tu Diệp Vân vỗ vỗ đầu mình, hắn sao có thể dùng cái từ này đi hình dung Tu Trạch Vũ? Ai… Nói sai nói sai, là đáng giận mới đúng… Ân… Là đáng giận…
Quay đầu lại, lại nhìn Minh Tuyết vài lần, cuối cùng, vẫn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y một chút, sau đó, đứng lên, đi đến bên Tức Vũ, “Ta phải về xem Lãnh Quân Bạch, ngươi… vẫn nên đi theo ta đi.”
“Đó là đương nhiên.” Nói xong, Tức Vũ đứng lên, “Tính thời gian, Lãnh Quân Bạch hẳn cũng đã tỉnh.”
Tức Vũ nói một chút cũng không sai, khi Tu Diệp Vân trở lại nhà Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch đang chân trần đứng trên bậc thang, thấy Tu Diệp Vân trở lại, y ngơ ngác.
“Quân Bạch? Quân Bạch ngươi đã tỉnh?” Tu Diệp Vân kinh hỉ kêu lên, sau đó liền nhấc chân muốn lên cầu thang.
“Đợi… Đợi một chút… Diệp Vân ngươi không nên cử động…” Thấy Tu Diệp Vân cực kỳ kích động chạy về phía mình, Lãnh Quân Bạch đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Lãnh Quân Bạch.
“Ngươi không nên cử động.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch liền bắt đầu vịn tay vịn từng bước đi xuống cầu thang.
“Ngươi…” Tu Diệp Vân phát hiện Lãnh Quân Bạch đi lại hết sức khó nhọc, cảm giác như chính mình đang cạn kiệt sức lực, “Quân Bạch…” Tu Diệp Vân quay đầu lại nhìn Tức Vũ, “Hắn dương như vẫn không được tốt?”
“Hắn mới vừa giải hết độc, thân thể còn chưa được bồi bổ, suy yếu là bình thường, hắn có thể đứng lên, đã không tệ.” Tức Vũ nói.
“Quân Bạch… Ta…” Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân càng thêm lo lắng cho Lãnh Quân Bạch, muốn đi lên.
“Đã nói không cần tới, tự ta có thể, ngươi đừng xem thường người khác!” Nói xong, Lãnh Quân Bạch bước xuống bậc thang cuối cùng, sau đó, từ từ tới gần Tu Diệp Vân, từng bước một… giống như tiểu hài tử mới tập đi, có chút lắc lư.
Ánh mắt Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm vào Lãnh Quân Bạch, sợ y không cẩn thận liền ngã xuống, như vậy, mình cũng có thể lập tức đỡ được người. Chậm rãi, Lãnh Quân Bạch tới trước mặt Tu Diệp Vân, y nhìn nhìn Tu Diệp Vân, không nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Vốn muốn cho ngươi một cái ôm chào đón ngươi trở về, thế nhưng tay lại một chút khí lực cũng không có.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch bày ra biểu tình bất mãn, “Này uy! Nói thế nào thì ta cũng suýt chết, nên đổi ngươi… cho ta một cái ôm đi… Ân, như vậy, ha ha, mới là huynh đệ tốt…”
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Lãnh Quân Bạch, sờ sờ đầu y. Đột nhiên… Hắn cảm giác Lãnh Quân Bạch giống như đang nhẹ nhàng run rẩy, Tu Diệp Vân lấy tay vuốt ve lưng y.
Tay Lãnh Quân Bạch lần lên eo Tu Diệp Vân, kỳ thật, y cảm thấy, chỉ cần Tu Diệp Vân chịu ôm mình, như vậy mình liền có cơ hội ôm lấy hắn, kỳ thật… kỳ thật y không nói với Tu Diệp Vân, khi bị Độc quỷ công kích, y rất sợ hãi, không biết sợ cái gì, chỉ là sợ hãi mà thôi.
Y biết, nếu y chết… Vậy sẽ không còn được gặp lại Tu Diệp Vân, liệu Tu Diệp Vân có thể vì y mà khóc hay không, y cũng nhìn không tới, Lãnh Quân Bạch nghĩ, không khỏi ướt khóe mắt, y ngẩng đầu, lại phát hiện phía sau Tu Diệp Vân có một người không quen biết đang cười cười nhìn mình cùng Tu Diệp Vân, có chút rối rắm, nước mắt liền rơi xuống.
“Quân Bạch… Ngươi đang khóc sao?” Tu Diệp Vân nhẹ giọng hỏi.
“Không… Không có…” Lãnh Quân Bạch lập tức lau nước mắt, sau đó lắc đầu.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó buông Lãnh Quân Bạch ra, nâng chặt y lên, “Ai nha ta xem xem… đôi mắt này, thật là đỏ a…” Nói xong, Tu Diệp Vân làm bộ kinh ngạc.
Lãnh Quân Bạch mặt lập tức đỏ lên, chi chi ngô ngô nửa ngày, rốt cục phun ra một câu, “Ta… Ta chẳng qua là đã lâu không gặp huynh đệ ngươi, quá kích động thôi…”
“Được rồi được rồi, chạy về phòng đi, bệnh còn chưa hết đâu! Đừng đứng cả ngày như thế!” Tu Diệp Vân nghiêm túc nói.
Lãnh Quân Bạch gật gật đầu, sau đó bước đi từng bước, kết quả chân lại mềm nhũn, thân mình nghiêng về trước. Tu Diệp Vân thấy thế, lập tức ôm lấy người, “Để ta đi…” Nói xong, gõ lên đầu Lãnh Quân Bạch, sau đó ôm ngang lấy người. Lãnh Quân Bạch một tay vòng qua cổ Tu Diệp Vân, một tay cầm lấy y phục Tu Diệp Vân, “Ngươi ở trước mặt bao người lại đối xử với người ta như vậy…” Nói xong, thẹn thùng nháy mắt mấy cái.
“Coi như có chút sức sống.” Tu Diệp Vân cười nói, “Có điều, cho dù như vậy, ngươi cũng phải lên giường nghỉ ngơi cho ta!”
“Người ta đã biết…” Lãnh Quân Bạch thập phần ‘mảnh mai’ nhấc đầu tựa vào trước ngực Tu Diệp Vân, chỉ là… ánh mắt lại xen lẫn bi ai.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó chuẩn bị ôm người lên lầu.
“Tu Diệp Vân chờ một chút.” Tức Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tu Diệp Vân quay đầu lại, cười cười hối lỗi với Tức Vũ, “Thực xin lỗi, ta quên mất ngươi… Thập phần xin lỗi… Thật sự…”
“Không phải, ta phải đi, tính cáo biệt ngươi.” Tức Vũ nói.
“Ân… Ta xem như thiếu ngươi một cái nhân tình.”
“Thôi đi, chúng ta cũng không phải cũng một thế giới, muốn trả cũng không thể!” Tức Vũ đột nhiên nói, lưu manh mười phần. Đột nhiên, hắn nhìn Tu Diệp Vân, “Cái kia…”
“Ân?”
“Ách… Ngươi có một… Hảo huynh đệ.” Tức Vũ nói, “Cần… Hảo hảo chiếu cố hắn…” Nói xong, Tức Vũ ý vị thâm trường nhìn Tu Diệp Vân một cái, “Ta đi đây! Đừng quên để người bị thương uống thuốc a!” Dứt lời, liền biến mất.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó liền ôm Lãnh Quân Bạch trở về phòng, đem người đặt lên giường, đắp kín chăn, sau đó mình cũng thay y phục chuẩn bị đi ngủ. “Nhanh ngủ đi.”
“Tu Diệp Vân…”
“Làm sao vậy?”
“Ta nghe Trần bá nói, lúc ta hôn mê, vẫn luôn mở tròn mắt.” Lãnh Quân Bạch nói.
“Ân.”
“Ngươi có biết ta vì sao lại luôn mở to mắt không? Bởi vì… Ta trước khi hôn mê vẫn luôn bắt bản thân mở to mắt, ta một mực chờ ngươi tới cứu ta…”
Những lời này của Lãnh Quân Bạch, tràn ngập bi thương. Tu Diệp Vân vừa chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Lãnh Quân Bạch cắt đứt.
“Kết quả, ngươi tên huynh đệ không nghĩa khí, đến cuối cùng vẫn không tới!”
Ngữ khí đột nhiên chuyển biến, khiến Tu Diệp Vân không kịp phản ứng, “Quân Bạch…”
“Ha ha ha, ngủ đi.” Nói xong, nhắm mắt lại. Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó bán ngồi, thay Lãnh Quân Bạch chỉnh lại góc chăn, sau đó lại nằm xuống, cũng nhắm hai mắt lại.
Lại nói, sau khi Tức Vũ về đến nhà, lập tức dùng bút lông viết vài thứ lên giấy.
Tên đầu tiên là: Tức Hi, Tên thứ hai: Mộ Dung Vô Thương, tên thứ ba: Tu Diệp Vân.
Bảy tiểu thụ nhà Tức Vũ nhìn thấy mảnh giấy này, cũng không rõ đây là vật gì, nhất là, trên giấy còn có cái tên bọn họ không quen biết —— Tu Diệp Vân. Bọn họ nghi hoặc a, là ai có thể được xếp thứ ba? Hơn nữa, Tức Vũ từ lúc nào lại quen biết người này? Không phải là… Hắn lại thích người khác? Mà lúc này, mấy nhi tử của Tức Vũ, cũng khó hiểu nhìn Tức Vũ.
Vì thế, Tức Vũ giữa ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của mọi người, lại viết thêm vài chữ, câu này còn rất dài, ‘Danh sách những người ta nhận thức trễ, đây là người thứ ba.’
Danh sách chương