Ý thức được bản thân tựa hồ thật sự xuyên qua, Tu Diệp Vân trầm mặc. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mình chẳng qua là đi ngủ thôi mà, vì cái gì tỉnh lại liền biến thành nhi tử tiểu thụ? Kỳ thật, biến thành ai cũng không có quan hệ gì, vấn đề là, hắn bây giờ đang ở trong tiểu thuyết của Mai Ngạn a, thế này phải giải thích sao đây? Tu Diệp Vân lấy lại bình tĩnh, ‘Đã đến rồi, thì mặc theo’, nếu hiện tại bản thân là nhi tử tiểu thụ, vậy coi như tạm thời thuận theo tự nhiên. Cố gắng một ngày kia, nga không, nói không chừng là hôm nay, khi tỉnh lại sẽ trở về? Sau đó phát hiện đây chỉ là một giấc mộng sâu!
Mặc kệ thế nào, mình bây giờ đã chiếm thân thể nhi tử tiểu thụ, vậy nên sửa lại tư tưởng đi? Tổng không thể tự khinh bỉ mình a?”Tuyết Lỵ Nhĩ, ta còn chưa có tên phải không?”
“Ca ca!” Ánh mắt Tuyết Lỵ Nhĩ đột nhiên sáng lên, “Ca ca rốt cục chuẩn bị đặt cho mình một cái tên sao? Thật tốt quá, sau này ta cùng Ti Kha tỷ tỷ cũng có thể gọi tên ngươi a!”
“Ân, nghe kỹ, ca ca ngươi, ta từ hôm nay trở đi gọi là Tu Diệp Vân. Ngươi hãy gọi ta là Diệp Vân ca ca, biết không?”
“Ân, Diệp Vân ca ca, Diệp Vân ca ca.” Tuyết Lỵ Nhĩ hưng phấn hô liền hai tiếng.
Tốt lắm, Tu Diệp Vân đã quyết định xong dự tính sau khi thương thế lành, nhất định phải đi nhìn xem tên phụ thân vô lương tâm của mình, ách… Tên của y.. Tu… Trạch Vũ, nghe tên này, Tu Diệp Vân nhíu mày, thế nào cũng bắt đầu bằng ‘Tu’ như mình, đừng nói Mai Ngạn là chiếu theo tên mình đặt a. Đúng rồi, nói tiếp, Tu Diệp Vân mau xem xem y trông như thế nào, có thể khiến nhi tử cùng huyết thống mê mẩn xoay vòng vòng như vậy. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân mới phát hiện, bản thân còn chưa biết bộ dạng nhi tử tiểu thụ ra sao đâu.
“Tuyết Lỵ Nhĩ, có gương không?”
“Có a, nhưng ở phòng khác, Diệp Vân ca ca trước cứ tự họa đi.”
Tu Diệp Vân lúc này mới nhớ tới, trong tiểu thuyết Mai Ngạn viết qua, thế giới này có hai loại gương, một loại là thật thể, giống như loại gương mình vẫn biết, mà một loại khác là dùng ma pháp họa ra thành gương, nó có tên là Thủy Nguyệt. Kỳ thật rất tiện lợi, dễ dàng mang theo bên mình a.
“Phải phải, ta sẽ tự họa.” Tu Diệp Vân nhớ lại ma pháp trên sách, khẽ nhẩm câu thần chú không biết đúng hay sai, sau đó dùng ngón trỏ vẽ một hình bầu dục ở trước mặt. Nháy mắt, trước mắt Tu Diệp Vân xuất hiện một cái gương.
“Ha ha.” Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn cái gương Tu Diệp Vân họa ra, không khỏi cười ra tiếng.”Diệp Vân ca ca pháp lực của ngươi thế nào so với trước kia càng yếu kém vậy?”
“Ân?” Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ.
“Thủy Nguyệt kỳ thật là một loại ma pháp có thể biểu hiện pháp lực mạnh yếu, pháp lực càng mạnh, gương họa ra càng xinh đẹp. Diệp Vân ca ca trước kia tuy rằng không thế học tập, nhưng tự họa lại thập phần tốt, ta nhớ cái gương kia… phát ra kim quang, còn khắc hoa văn phức tạp, xinh đẹp cực kỳ, mà giờ, tựa như cái đồng thau, hơn nữa còn là đồng chưa tạo hình.” Tuyết Lỵ Nhĩ lấy tay sờ sờ gương Tu Diệp Vân họa ra, còn nói thêm, “Tựa hồ còn gỉ sét này!”
“Ta mất ký ức.” Tu Diệp Vân bĩu môi, Tuyết Lỵ Nhĩ nói chuyện thật đúng là thẳng thắn!
“Ta biết ngươi mất ký ức, nhưng mà Diệp Vân ca ca, vì cái gì mất trí nhớ lại ngay cả pháp lực cũng mất?” Tuyết Lỵ Nhĩ khờ dại nhìn người trước mắt, tựa hồ là chuẩn bị truy vấn.
“Tuyết Lỵ Nhĩ, điều này chứng tỏ ta đã quên hết, làm lại một lần nữa là được. Không cần lo lắng.” Tu Diệp Vân xoa xoa đầu Tuyết Lỵ Nhĩ, mái tóc mềm mềm, đứa nhỏ khả ái lại thông minh lanh lợi khiến Tu Diệp Vân muốn nhu rối mái tóc của bé.
“Ân, kỳ thật ta cũng hi vọng Diệp Vân ca ca có thể quên hết, đừng nhớ tới Trạch Vũ điện hạ nữa.”
“Vì cái gì? Trạch Vũ điện hạ là ai?” Tu Diệp Vân giả ngu.
“Y là phụ thân của ngươi, có điều ngươi lại thích y, vì việc này, tộc nhân không ít người khinh bỉ ngươi, trước kia ngươi không có tên, ta luôn kêu ngươi là ca ca, Ti Kha tỷ tỷ gọi ngươi là điện hạ, còn những người khác, đều không chủ động nói chuyện với nươi, có chuyện gì cũng đều kêu ngươi một tiếng Tiểu Môi. Kỳ thật, phụ tử luyến cũng không có gì, vấn đề là Trạch Vũ điện hạ không thích ngươi, y thích chính là nhi tử Tinh linh vương Minh Tuyết điện hạ, các tộc nhân đều cho rằng, bọn họ là một đôi, bởi vậy mới khinh bỉ ngươi.”
“Nga!” Trong lòng Tu Diệp Vân càng thêm xem thường, sau đó nói với Tuyết Lỵ Nhĩ, “Yên tâm, từ giờ trở đi ta muốn ai cũng sẽ không muốn y.”
Sau đó, Tu Diệp Vân nhớ tới mình còn chưa xem tự họa, vì thế liền chuyển hướng Thủy Nguyệt, nhìn thấy người trong Thủy Nguyệt, hốc mắt hơi sâu khiến Tu Diệp Vân nhìn qua giống một người ngoại quốc, mũi thẳng, môi hồng nhuận, đôi mắt màu lam, tóc bạc mềm mại, da mặt trắng nõn trong suốt, bởi không có chút máu mà thoáng tái nhợt. Nhìn thân thể, khẳng định là hơn một mét tám lăm. Tu Diệp Vân vỗ vỗ mặt nhi tử tiểu thụ… không, hiện tại là mặt mình, thực trơn a! Đại khái chính là kiểu mỹ công cường thụ cực phẩm của Mai Ngạn đi! Tóm lại, nhi tử tiểu thụ… không, bản thân thực phiêu lượng mà không mất anh tuấn. NND (bà nó *chửi*), vì sao trước kia mình chưa thấy qua? Bằng không đã sớm nuốt vào bụng.
Tu Diệp Vân nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên sắc mặt càng đổi càng đen, trong lòng hắn càng khinh bỉ Tu Trạch Vũ, nhi tử tiểu thụ lớn lên hấp dẫn như vậy, ngay cả mình nhìn cũng có chút động tâm, Tu Trạch Vũ lại xem chướng mắt. Thật sự là… Ánh mắt cao như vậy! Đáng tiếc cho một người bộ dạng thế này bị Tu Trạch Vũ ‘lãng phí’. Bất quá, Tu Diệp Vân dầu gì cũng đọc qua sách một chút, nhi tử tiểu thụ thống khổ, Tu Trạch Vũ cũng chẳng vui vẻ hơn, nhi tử Tinh linh vương Minh Tuyết điện hạ mà y thích vẫn chưa tỏ vẻ gì, cũng không biết y rốt cuộc có thích Tu Trạch Vũ hay không, điều này làm cho Tu Trạch Vũ khổ não rất lâu.
“Diệp Vân ca ca?” Tuyết Lỵ Nhĩ thấy Tu Diệp Vân trầm tư, nhẹ giọng gọi.
“Ân?” Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ, nhíu nhíu mày, “Này, vì sao tai ngươi lại nhọn?”
“Diệp Vân ca ca, ta là Tinh linh a.” Tuyết Lỵ Nhĩ mỉm cười giải thích, “Diệp Vân ca ca quả nhiên là cái gì cũng không nhớ. Linh Vực là nơi Tinh linh cùng nhân loại cùng tồn tại, nhân loại cũng giống Tinh linh, có sinh mệnh vô tận. Nhân loại cùng Tinh linh ở chung vô cùng tốt, có điều chúng ta có cùng chung một địch nhân.”
“Thú tộc?” Tu Diệp Vân bắt đầu đoán mò, dù sao đoán sai cũng không có gì đáng ngại.
“Đương nhiên không phải, dù bất đồng chủng tộc nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng sảy ra chiến tranh đâu! Hơn nữa, chúng ta còn có thể đi du lịch các nơi! Địch nhân chân chính, là Huyết tinh linh, bọn hắn từng phản bội Tinh linh tộc cùng nhân loại, bởi vậy Tinh linh vương cùng quốc vương bệ hạ đều thực tức giận, bọn họ trục xuất, diệt sạch Huyết tinh linh, hơn nữa hạ lệnh, chỉ cần Huyết tinh linh tiếp tục đặt chân vào Linh Vực, giết không cần báo. Huyết tinh linh bị trục xuất sau tự hợp thành một chủng tộc, hơn nữa dựa vào Thú tộc, gần mấy trăm năm qua bọn hắn đều không hề bước vào lĩnh giới của chúng ta, nhưng ai biết được bọn hắn có thể ngóc đầu lại hay không? Bởi vậy quốc vương bệ hạ vẫn đang bày kết giới cùng phong ấn ở rất nhiều nơi, muốn giảm bớt lực lượng Huyết tinh linh, khiến bọn chúng cho dù tiến nhập vào, cũng vô pháp gây chiến với chúng ta, như vậy, bọn chúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, a! Có điều, nghe nói cũng có kẻ đào thoát_ hình như là trong lúc vô ý đụng phải thứ đặc thù gì đó, khiến phong ấn trên người hắn được giải khai, sau đó chạy thoát.”
Có chút tàn nhẫn… Tu Diệp Vân run lên, cho dù Tuyết Lỵ Nhĩ nói có thể chạy thoát, xác suất phỏng chừng cũng là chỉ 0,1%.
“Vậy… Vì sao ta lại có cánh?” Tu Diệp Vân phát hiện một cặp cánh trong suốt phía sau.
“Đây là nguyên nhân nhân loại có được sinh mệnh vô tận a! Cho nên, cánh của các ngươi rất trọng yếu nga, nếu muốn chết, bẻ gẫy cánh đi, tuy rằng rất đau, nhưng sẽ chết ngay trong nháy mắt.”
“Ách… Ngươi là muốn cho ta biết, lần sau tự sát không cần dùng đao sao?”
Tuyết Lỵ Nhĩ cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong, “Đúng vậy.”
Tu Diệp Vân liếc mắt, Tuyết Lỵ Nhĩ này, tựa hồ khá thành thục, một chút cũng không giống tiểu hài tử, không dễ chơi!
Ngày X tháng X năm 2009, Tu Diệp Vân xuyên vào một quyển sách, nhập vào một người muốn kết thúc sinh mệnh, Tu Diệp Vân bắt đầu muốn thay đổi hết thảy. Tối thiểu, từ giờ trở đi, tên mình là Tu Diệp Vân, mà mình, không thích Tu Trạch Vũ!
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Ngày trôi qua thực nhàm chán, đã nhiều ngày, Tu Diệp Vân vẫn luôn ở bên Tuyết Lỵ Nhĩ cùng Ti Kha. Kỳ thật ngay từ đầu, Tu Diệp Vân vẫn rất chờ mong thấy cha hắn Tu Trạch Vũ, xem y rốt cuộc là thần thánh phương nào. Thế nhưng, mấy ngày nay nói chuyện với Tuyết Lỵ Nhĩ, mới phát hiện mình còn rất nhiều việc còn chưa biết.
Bản thân lúc xem tiểu thuyết đọc nhanh như gió, nhất định đã quên rất nhiều nội dung. Mượn hiện tại mà nói đi, Tu Diệp Vân chỉ biết ngoài 3 kết luận mình cho ra ban đầu, còn thứ khác hoàn toàn không biết.
Nói tới ma pháp, Tu Diệp Vân lại càng tức giận, tựa hồ trừ tự họa, cái gì hắn cũng không biết. Dựa theo lời Tuyết Lỵ Nhĩ, ma lực bản thân hiện giờ chỉ sợ còn không bằng bé.
Không đến mức đó đi! Tu Diệp Vân không khỏi có chút phát điên, cái gì cũng có thể quên, nhưng ma pháp cũng không thể quên, bằng không sau này sao có thể sinh tồn tại thế giới này a. Không được! Tu Diệp Vân đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, hắn muốn đi học ma pháp, nói thế nào cũng phải học được ma pháp.
“Tuyết Lỵ Nhĩ! Ti Kha” Tu Diệp Vân đi ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Tuyết Lỵ Nhĩ cùng Ti Kha đang vây quanh một đống cỏ thảo luận cái gì đó.
“Diệp Vân ca ca!” Tuyết Lỵ Nhĩ chạy tới, bổ nhào vào đùi Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ, thở dài, hóa ra nhóc này cũng có mặt trẻ con. Vậy mới đúng a, giả bộ thành thục cái gì?
“Hửm!” Ti Kha đối thanh, lại tiếp tục xem thứ trong tay mình.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Tu Diệp Vân hỏi. Hắn nhìn Ti Kha, không khỏi hoài nghi nàng học trì dũ thuật thế nào, sao có thể ưu tú đến vậy. Có lần Tu Diệp Vân hỏi Ti Kha có phải đã cứu rất nhiều người hay không, kết quả Ti Kha thản nhiên nói câu, ‘A, không phải rất nhiều, tâm tình tốt thì cứu nhiều một chút.’ Tu Diệp Vân không khỏi nhíu mày, xem ra tiểu thuyết quả nhiên là không thể tin, trong đó viết, Ti Kha là một nữ nhân ôn nhu hướng thủy, mà trước mắt, chuẩn xác mà nói, có chút máu lạnh…
“Diệp Vân ca ca, đây là Ma Huyễn thảo, thế nào, rất được đúng không?” Tuyết Lỵ Nhĩ nói.
Tu Diệp Vân cẩn thận nhìn Ma Huyễn thảo trên tay Ti Kha, nói là thảo, kỳ thật cũng giống hoa. Càng chuẩn xác mà nói, mỗi nhánh cỏ đều mọc bảy phiến lá, màu sắc mỗi phiến đều không giống nhau, theo thứ tự là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử (7 sắc cầu vồng), hơn nữa cảm giác tựa hồ phi thường trơn nhẵn, phảng phất có một tầng thạch anh bao bên ngoài, dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt.
“Rất đẹp a.” Tu Diệp Vân phát ra một tiếng cảm thán.
“Đừng chăm chú nhìn, sẽ trúng huyễn thuật (ảo giác).” Ti Kha quăng thảo xuống đất, nói với Tu Diệp Vân.”Ngươi đêm đó do trúng huyễn thuật của xích diệp, mới cùng phụ thân ngươi Trạch Vũ điện hạ làm_tình tròn một đêm.”
“Mỗi phiến lá này tác dụng còn giống nhau?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Phải.” Ti Kha đáp.
Không, vấn đề không phải cái này, mà là, “Vì cái gì ta lại trúng huyễn thuật của xích diệp?”
“Không biết, có lẽ là Trạch Vũ điện hạ đi, đại khái là muốn Minh Tuyết điện hạ dùng thứ đó, kết quả bị ngươi đụng tới, đương nhiên, cũng không phải mình y có thể làm chuyện này.”
“Cái gì?” Tu Diệp Vân có chút run rẩy, nói cách khác, mình có 50% có thể là vật hi sinh cho Tu Trạch Vũ, tra tấn một đêm rồi bị hung hăng vứt bỏ? Được rồi, Tu Trạch Vũ, lão tử nhất định sẽ trả thù! “Ti Kha, có thể dạy ta ma pháp không?”
“Không!” Ti Kha phủ định hoàn toàn, “Có điều nếu ngươi thật sự muốn học, hay là tới trường học đi.”
“Học… Trường học?”
“Được rồi, Tu Trạch Vũ Hoàng Gia Ma Pháp Học Viện.”
“Vì cái gì còn có từ Tu Trạch Vũ!” Tu Diệp Vân nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Bởi vì đó là do cha ngươi sáng lập, đương nhiên phải có tên y.” Ti Kha như hoàn toàn không chú ý Tu Diệp Vân đang tức giận, tiếp tục nói, “Ngươi nếu muốn đi, phải nhanh, ngày mai có bài khảo sát cho tân sinh nhập học.”
“Vậy làm phiền ngươi, Ti Kha Đại tiểu thư, nhờ ngươi ngày mai mang ta đi đi.” Tu Diệp Vân hai tay đan nhau, chỉ bộ khẩn cầu.
“Không cần như vậy, kỳ thật dù ngươi không nói, ta cũng tính cho ngươi đi.” Ti Kha nói.
“Thật vậy chăng?” Tu Diệp Vân có chút vui vẻ, xem ra Ti Kha tâm địa cũng không tệ lắm, “Thật cám ơn ngươi!”
“Không cần cảm tạ ta.” Ti Kha mặt không chút thay đổi nói, “Ta sở dĩ muốn đưa ngươi đi, là bởi ngươi không biết ma pháp thật sự rất phiền toái!” Nói xong, bỏ lại Tu Diệp Vân xấu hổ cùng Tuyết Lỵ Nhĩ cười thập phần vui vẻ bước vào nhà.
“Sao lại thế chứ!” Tu Diệp Vân đá cục đá trên mặt đất.
“Diệp Vân ca ca, kỳ thật Ti Kha tỷ tỷ là vì tốt cho ngươi, nếu là người khác, tỷ ấy mới mặc kệ ấy. Ngươi không được Trạch Vũ điện hạ thừa nhận, mà Ma Pháp Học Viện lại không có người giám hộ sẽ không thể vào học, là do Ti Kha tỷ tỷ nguyện ý trở thành người giám hộ của ngươi, mới có thể cho ngươi vào, tuy rằng ngươi không hảo hảo học…” Nói đến đây, Tuyết Lỵ Nhĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Ngẫm lại ư, Ti Kha tỷ tỷ cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, người ta ở nhà cũng là công chúa đó a! Hiện giờ ngươi mất ký ức, tuy rằng ngươi đã nói không hề thích Trạch Vũ điện hạ, thế nhưng, ngươi trước kia thường xuyên bị người khác khi dễ, mỗi lần đều là Ti Kha tỷ tỷ giúp ngươi chữa thương, tỷ ấy mỗi lần đều khóc đến sưng đỏ cả mắt, bởi ngươi mỗi lần đều thực thảm, cho nên tỷ ấy muốn ngươi có năng lực có thể tự bảo hộ mình.” Tuyết Lỵ Nhĩ dùng bàn tay nhỏ bé phấn nộn nắm tay Tu Diệp Vân, ôn nhu nói.
“Ta trước kia thường xuyên bị người ta khi dễ?” Được rồi, các ngươi thảm, nếu còn để ta thấy các ngươi, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi.”Yên tâm đi, loại chuyện này sẽ không phát sinh lần nữa, ta học qua Taekwondo, Sanda, Karatedo, không ai còn dám khi dễ ta.”
“Ân, Diệp Vân ca ca có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt, bất quá, Taekwondo, Sanda, Karatedo là cái gì?”
“Tiểu nha đầu, đừng quản nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng, Diệp Vân ca ca nhà ngươi đã cường đại hơn trước rất nhiều là được rồi!”
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Nhân loại cùng Tinh linh cùng tồn tại trên một mảnh đất ở Linh Vực gọi là Vũ Phong, mà Vũ Phong lại chia làm Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục, Bắc đại lục, mà bởi vì giữa Đông đại lục cùng Tây đại lục bị ngăn bởi Lang Nguyệt hà, cho nên không thể trực tiếp tới, có thể ngồi thuyền, không thì là đi đường vòng, từ Đông đại lục đến Nam đại lục rồi đến Tây đại lục, hoặc là từ Đông đại lục đến Bắc đại lục rồi đến Tây đại lục. Có điều…
“Ti Kha, vì sao chúng ta không đi thuyền a?” Tu Diệp Vân một bên xoa bóp bắp chân của mình, vừa đi, cả người thoạt nhìn như lão gù.
“Bởi vì bây giờ còn quá sớm, không có thuyền.”
“Vậy chúng ta tự họa là được mà?”
“Không được, không có giấy phép Tinh linh cùng nhân loại không thể chèo thuyền.”
Chèo thuyền còn phải thi giấy phép a. Tu Diệp Vân một bên nói thầm, một bên nhận mệnh tiếp tục đi. Một lát sau, Tu Diệp Vân lại nói, “Ti Kha, chúng ta vì sao không phi hành?” Nói xong, lưng Tu Diệp Vân run lên, để Ti Kha thấy đôi cánh trong suốt hắn vừa mới thả ra.
“Hừ, muốn bay ngươi liền bay đi, xảy ra chuyện cũng đừng trách ta.”
“Bay thì bay!” Tu Diệp Vân liền triển khai cánh, nhất phi trùng thiên, thế nhưng, bay ước chừng chưa tới hai thước, hắn liền từ trên trời rơi xuống.
“Ai u.” Tu Diệp Vân đỡ eo mình đứng lên, “Sao lại như vậy?” Lão tử còn chưa kịp phấn khích đâu!
“Thu phóng cánh là một việc cực kỳ tốn thể lực, ngay cả Tinh linh khỏe mạnh như chúng ta, bình thường còn không thế dùng cánh, huống chi là một nhân loại vừa bệnh nặng mới khỏi như ngươi? Ở Linh Vực, đại khái chỉ có Tinh linh vương Minh Tinh bệ hạ cùng quốc vương Liệt Diễm bệ hạ có thể tự do sử dụng cánh. Ngoài ra, đại khái còn Minh Tuyết điện hạ cùng Trạch Vũ điện hạ, đương nhiên, còn có vài quý tộc.” Ti Kha cười cười nói, “Bọn hắn có huyết thống tối ưu thôi.”
“Này!” Tu Diệp Vân bất mãn, “Ta cũng có huyết thống tối ưu mà, ta là như tử của Tu Trạch Vũ, vì cái gì ta lại không được?”
“Ngươi thật sự là nhi tử Trạch Vũ điện hạ, có điều, ngươi là do y cùng một hạ nhân sở sinh, Trạch Vũ điện hạ lúc tuổi trẻ ham chơi, mới có ngươi, sau y bắt đầu thích đồng giới, bởi vậy để hạ nhân kia sinh ngươi xong, hạ nhân kia chết, ngươi liền lưu lại bên cạnh Trạch Vũ điện hạ, cho nên, ngươi cũng không thể xem như huyết thống thuần tuý.”
Tu Diệp Vân bĩu môi, định luật xuyên qua sẽ làm một nhân vật cao quý bị phá vỡ, “Nga, đúng rồi, vậy… Nam nhân có thể sinh con hay không?” Tu Diệp Vân quên coi cuốn sách có phải nam nam sinh tử hay không.
“Có thể, bất quá chỉ có một, trưởng tử của Tinh linh vương, cũng chính là Minh Tuyết điện hạ, là nam Tinh linh duy nhất khắp Linh Vực có thể mang thai.”
Mẹ nó_, Tu Diệp Vân trong lòng đột nhiên mắng một tiếng, vừa rồi bản thân lại đi đau lòng, lại có thể nghĩ ‘Vì cái gì mình không thể sinh’, thực làm nhục hình tượng công của mình, xem ra, tình cảm nhi tử tiểu thụ đối với Tu Trạch Vũ vẫn còn tồn tại trên người mình, hơn nữa, phần cảm tình này còn có thể thỉnh thoảng có thể chạm tới thần kinh mẫn cảm của mình.
Đây là cái quái gì chứ! Không có biện pháp, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội ‘thỏa mãn’ cho nhi tử tiểu thụ này, sau đó khiến loại cảm giác này hoàn toàn tiêu thất!
Mặc kệ thế nào, mình bây giờ đã chiếm thân thể nhi tử tiểu thụ, vậy nên sửa lại tư tưởng đi? Tổng không thể tự khinh bỉ mình a?”Tuyết Lỵ Nhĩ, ta còn chưa có tên phải không?”
“Ca ca!” Ánh mắt Tuyết Lỵ Nhĩ đột nhiên sáng lên, “Ca ca rốt cục chuẩn bị đặt cho mình một cái tên sao? Thật tốt quá, sau này ta cùng Ti Kha tỷ tỷ cũng có thể gọi tên ngươi a!”
“Ân, nghe kỹ, ca ca ngươi, ta từ hôm nay trở đi gọi là Tu Diệp Vân. Ngươi hãy gọi ta là Diệp Vân ca ca, biết không?”
“Ân, Diệp Vân ca ca, Diệp Vân ca ca.” Tuyết Lỵ Nhĩ hưng phấn hô liền hai tiếng.
Tốt lắm, Tu Diệp Vân đã quyết định xong dự tính sau khi thương thế lành, nhất định phải đi nhìn xem tên phụ thân vô lương tâm của mình, ách… Tên của y.. Tu… Trạch Vũ, nghe tên này, Tu Diệp Vân nhíu mày, thế nào cũng bắt đầu bằng ‘Tu’ như mình, đừng nói Mai Ngạn là chiếu theo tên mình đặt a. Đúng rồi, nói tiếp, Tu Diệp Vân mau xem xem y trông như thế nào, có thể khiến nhi tử cùng huyết thống mê mẩn xoay vòng vòng như vậy. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân mới phát hiện, bản thân còn chưa biết bộ dạng nhi tử tiểu thụ ra sao đâu.
“Tuyết Lỵ Nhĩ, có gương không?”
“Có a, nhưng ở phòng khác, Diệp Vân ca ca trước cứ tự họa đi.”
Tu Diệp Vân lúc này mới nhớ tới, trong tiểu thuyết Mai Ngạn viết qua, thế giới này có hai loại gương, một loại là thật thể, giống như loại gương mình vẫn biết, mà một loại khác là dùng ma pháp họa ra thành gương, nó có tên là Thủy Nguyệt. Kỳ thật rất tiện lợi, dễ dàng mang theo bên mình a.
“Phải phải, ta sẽ tự họa.” Tu Diệp Vân nhớ lại ma pháp trên sách, khẽ nhẩm câu thần chú không biết đúng hay sai, sau đó dùng ngón trỏ vẽ một hình bầu dục ở trước mặt. Nháy mắt, trước mắt Tu Diệp Vân xuất hiện một cái gương.
“Ha ha.” Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn cái gương Tu Diệp Vân họa ra, không khỏi cười ra tiếng.”Diệp Vân ca ca pháp lực của ngươi thế nào so với trước kia càng yếu kém vậy?”
“Ân?” Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ.
“Thủy Nguyệt kỳ thật là một loại ma pháp có thể biểu hiện pháp lực mạnh yếu, pháp lực càng mạnh, gương họa ra càng xinh đẹp. Diệp Vân ca ca trước kia tuy rằng không thế học tập, nhưng tự họa lại thập phần tốt, ta nhớ cái gương kia… phát ra kim quang, còn khắc hoa văn phức tạp, xinh đẹp cực kỳ, mà giờ, tựa như cái đồng thau, hơn nữa còn là đồng chưa tạo hình.” Tuyết Lỵ Nhĩ lấy tay sờ sờ gương Tu Diệp Vân họa ra, còn nói thêm, “Tựa hồ còn gỉ sét này!”
“Ta mất ký ức.” Tu Diệp Vân bĩu môi, Tuyết Lỵ Nhĩ nói chuyện thật đúng là thẳng thắn!
“Ta biết ngươi mất ký ức, nhưng mà Diệp Vân ca ca, vì cái gì mất trí nhớ lại ngay cả pháp lực cũng mất?” Tuyết Lỵ Nhĩ khờ dại nhìn người trước mắt, tựa hồ là chuẩn bị truy vấn.
“Tuyết Lỵ Nhĩ, điều này chứng tỏ ta đã quên hết, làm lại một lần nữa là được. Không cần lo lắng.” Tu Diệp Vân xoa xoa đầu Tuyết Lỵ Nhĩ, mái tóc mềm mềm, đứa nhỏ khả ái lại thông minh lanh lợi khiến Tu Diệp Vân muốn nhu rối mái tóc của bé.
“Ân, kỳ thật ta cũng hi vọng Diệp Vân ca ca có thể quên hết, đừng nhớ tới Trạch Vũ điện hạ nữa.”
“Vì cái gì? Trạch Vũ điện hạ là ai?” Tu Diệp Vân giả ngu.
“Y là phụ thân của ngươi, có điều ngươi lại thích y, vì việc này, tộc nhân không ít người khinh bỉ ngươi, trước kia ngươi không có tên, ta luôn kêu ngươi là ca ca, Ti Kha tỷ tỷ gọi ngươi là điện hạ, còn những người khác, đều không chủ động nói chuyện với nươi, có chuyện gì cũng đều kêu ngươi một tiếng Tiểu Môi. Kỳ thật, phụ tử luyến cũng không có gì, vấn đề là Trạch Vũ điện hạ không thích ngươi, y thích chính là nhi tử Tinh linh vương Minh Tuyết điện hạ, các tộc nhân đều cho rằng, bọn họ là một đôi, bởi vậy mới khinh bỉ ngươi.”
“Nga!” Trong lòng Tu Diệp Vân càng thêm xem thường, sau đó nói với Tuyết Lỵ Nhĩ, “Yên tâm, từ giờ trở đi ta muốn ai cũng sẽ không muốn y.”
Sau đó, Tu Diệp Vân nhớ tới mình còn chưa xem tự họa, vì thế liền chuyển hướng Thủy Nguyệt, nhìn thấy người trong Thủy Nguyệt, hốc mắt hơi sâu khiến Tu Diệp Vân nhìn qua giống một người ngoại quốc, mũi thẳng, môi hồng nhuận, đôi mắt màu lam, tóc bạc mềm mại, da mặt trắng nõn trong suốt, bởi không có chút máu mà thoáng tái nhợt. Nhìn thân thể, khẳng định là hơn một mét tám lăm. Tu Diệp Vân vỗ vỗ mặt nhi tử tiểu thụ… không, hiện tại là mặt mình, thực trơn a! Đại khái chính là kiểu mỹ công cường thụ cực phẩm của Mai Ngạn đi! Tóm lại, nhi tử tiểu thụ… không, bản thân thực phiêu lượng mà không mất anh tuấn. NND (bà nó *chửi*), vì sao trước kia mình chưa thấy qua? Bằng không đã sớm nuốt vào bụng.
Tu Diệp Vân nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên sắc mặt càng đổi càng đen, trong lòng hắn càng khinh bỉ Tu Trạch Vũ, nhi tử tiểu thụ lớn lên hấp dẫn như vậy, ngay cả mình nhìn cũng có chút động tâm, Tu Trạch Vũ lại xem chướng mắt. Thật sự là… Ánh mắt cao như vậy! Đáng tiếc cho một người bộ dạng thế này bị Tu Trạch Vũ ‘lãng phí’. Bất quá, Tu Diệp Vân dầu gì cũng đọc qua sách một chút, nhi tử tiểu thụ thống khổ, Tu Trạch Vũ cũng chẳng vui vẻ hơn, nhi tử Tinh linh vương Minh Tuyết điện hạ mà y thích vẫn chưa tỏ vẻ gì, cũng không biết y rốt cuộc có thích Tu Trạch Vũ hay không, điều này làm cho Tu Trạch Vũ khổ não rất lâu.
“Diệp Vân ca ca?” Tuyết Lỵ Nhĩ thấy Tu Diệp Vân trầm tư, nhẹ giọng gọi.
“Ân?” Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ, nhíu nhíu mày, “Này, vì sao tai ngươi lại nhọn?”
“Diệp Vân ca ca, ta là Tinh linh a.” Tuyết Lỵ Nhĩ mỉm cười giải thích, “Diệp Vân ca ca quả nhiên là cái gì cũng không nhớ. Linh Vực là nơi Tinh linh cùng nhân loại cùng tồn tại, nhân loại cũng giống Tinh linh, có sinh mệnh vô tận. Nhân loại cùng Tinh linh ở chung vô cùng tốt, có điều chúng ta có cùng chung một địch nhân.”
“Thú tộc?” Tu Diệp Vân bắt đầu đoán mò, dù sao đoán sai cũng không có gì đáng ngại.
“Đương nhiên không phải, dù bất đồng chủng tộc nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng sảy ra chiến tranh đâu! Hơn nữa, chúng ta còn có thể đi du lịch các nơi! Địch nhân chân chính, là Huyết tinh linh, bọn hắn từng phản bội Tinh linh tộc cùng nhân loại, bởi vậy Tinh linh vương cùng quốc vương bệ hạ đều thực tức giận, bọn họ trục xuất, diệt sạch Huyết tinh linh, hơn nữa hạ lệnh, chỉ cần Huyết tinh linh tiếp tục đặt chân vào Linh Vực, giết không cần báo. Huyết tinh linh bị trục xuất sau tự hợp thành một chủng tộc, hơn nữa dựa vào Thú tộc, gần mấy trăm năm qua bọn hắn đều không hề bước vào lĩnh giới của chúng ta, nhưng ai biết được bọn hắn có thể ngóc đầu lại hay không? Bởi vậy quốc vương bệ hạ vẫn đang bày kết giới cùng phong ấn ở rất nhiều nơi, muốn giảm bớt lực lượng Huyết tinh linh, khiến bọn chúng cho dù tiến nhập vào, cũng vô pháp gây chiến với chúng ta, như vậy, bọn chúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, a! Có điều, nghe nói cũng có kẻ đào thoát_ hình như là trong lúc vô ý đụng phải thứ đặc thù gì đó, khiến phong ấn trên người hắn được giải khai, sau đó chạy thoát.”
Có chút tàn nhẫn… Tu Diệp Vân run lên, cho dù Tuyết Lỵ Nhĩ nói có thể chạy thoát, xác suất phỏng chừng cũng là chỉ 0,1%.
“Vậy… Vì sao ta lại có cánh?” Tu Diệp Vân phát hiện một cặp cánh trong suốt phía sau.
“Đây là nguyên nhân nhân loại có được sinh mệnh vô tận a! Cho nên, cánh của các ngươi rất trọng yếu nga, nếu muốn chết, bẻ gẫy cánh đi, tuy rằng rất đau, nhưng sẽ chết ngay trong nháy mắt.”
“Ách… Ngươi là muốn cho ta biết, lần sau tự sát không cần dùng đao sao?”
Tuyết Lỵ Nhĩ cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong, “Đúng vậy.”
Tu Diệp Vân liếc mắt, Tuyết Lỵ Nhĩ này, tựa hồ khá thành thục, một chút cũng không giống tiểu hài tử, không dễ chơi!
Ngày X tháng X năm 2009, Tu Diệp Vân xuyên vào một quyển sách, nhập vào một người muốn kết thúc sinh mệnh, Tu Diệp Vân bắt đầu muốn thay đổi hết thảy. Tối thiểu, từ giờ trở đi, tên mình là Tu Diệp Vân, mà mình, không thích Tu Trạch Vũ!
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Ngày trôi qua thực nhàm chán, đã nhiều ngày, Tu Diệp Vân vẫn luôn ở bên Tuyết Lỵ Nhĩ cùng Ti Kha. Kỳ thật ngay từ đầu, Tu Diệp Vân vẫn rất chờ mong thấy cha hắn Tu Trạch Vũ, xem y rốt cuộc là thần thánh phương nào. Thế nhưng, mấy ngày nay nói chuyện với Tuyết Lỵ Nhĩ, mới phát hiện mình còn rất nhiều việc còn chưa biết.
Bản thân lúc xem tiểu thuyết đọc nhanh như gió, nhất định đã quên rất nhiều nội dung. Mượn hiện tại mà nói đi, Tu Diệp Vân chỉ biết ngoài 3 kết luận mình cho ra ban đầu, còn thứ khác hoàn toàn không biết.
Nói tới ma pháp, Tu Diệp Vân lại càng tức giận, tựa hồ trừ tự họa, cái gì hắn cũng không biết. Dựa theo lời Tuyết Lỵ Nhĩ, ma lực bản thân hiện giờ chỉ sợ còn không bằng bé.
Không đến mức đó đi! Tu Diệp Vân không khỏi có chút phát điên, cái gì cũng có thể quên, nhưng ma pháp cũng không thể quên, bằng không sau này sao có thể sinh tồn tại thế giới này a. Không được! Tu Diệp Vân đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, hắn muốn đi học ma pháp, nói thế nào cũng phải học được ma pháp.
“Tuyết Lỵ Nhĩ! Ti Kha” Tu Diệp Vân đi ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Tuyết Lỵ Nhĩ cùng Ti Kha đang vây quanh một đống cỏ thảo luận cái gì đó.
“Diệp Vân ca ca!” Tuyết Lỵ Nhĩ chạy tới, bổ nhào vào đùi Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ, thở dài, hóa ra nhóc này cũng có mặt trẻ con. Vậy mới đúng a, giả bộ thành thục cái gì?
“Hửm!” Ti Kha đối thanh, lại tiếp tục xem thứ trong tay mình.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Tu Diệp Vân hỏi. Hắn nhìn Ti Kha, không khỏi hoài nghi nàng học trì dũ thuật thế nào, sao có thể ưu tú đến vậy. Có lần Tu Diệp Vân hỏi Ti Kha có phải đã cứu rất nhiều người hay không, kết quả Ti Kha thản nhiên nói câu, ‘A, không phải rất nhiều, tâm tình tốt thì cứu nhiều một chút.’ Tu Diệp Vân không khỏi nhíu mày, xem ra tiểu thuyết quả nhiên là không thể tin, trong đó viết, Ti Kha là một nữ nhân ôn nhu hướng thủy, mà trước mắt, chuẩn xác mà nói, có chút máu lạnh…
“Diệp Vân ca ca, đây là Ma Huyễn thảo, thế nào, rất được đúng không?” Tuyết Lỵ Nhĩ nói.
Tu Diệp Vân cẩn thận nhìn Ma Huyễn thảo trên tay Ti Kha, nói là thảo, kỳ thật cũng giống hoa. Càng chuẩn xác mà nói, mỗi nhánh cỏ đều mọc bảy phiến lá, màu sắc mỗi phiến đều không giống nhau, theo thứ tự là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử (7 sắc cầu vồng), hơn nữa cảm giác tựa hồ phi thường trơn nhẵn, phảng phất có một tầng thạch anh bao bên ngoài, dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt.
“Rất đẹp a.” Tu Diệp Vân phát ra một tiếng cảm thán.
“Đừng chăm chú nhìn, sẽ trúng huyễn thuật (ảo giác).” Ti Kha quăng thảo xuống đất, nói với Tu Diệp Vân.”Ngươi đêm đó do trúng huyễn thuật của xích diệp, mới cùng phụ thân ngươi Trạch Vũ điện hạ làm_tình tròn một đêm.”
“Mỗi phiến lá này tác dụng còn giống nhau?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Phải.” Ti Kha đáp.
Không, vấn đề không phải cái này, mà là, “Vì cái gì ta lại trúng huyễn thuật của xích diệp?”
“Không biết, có lẽ là Trạch Vũ điện hạ đi, đại khái là muốn Minh Tuyết điện hạ dùng thứ đó, kết quả bị ngươi đụng tới, đương nhiên, cũng không phải mình y có thể làm chuyện này.”
“Cái gì?” Tu Diệp Vân có chút run rẩy, nói cách khác, mình có 50% có thể là vật hi sinh cho Tu Trạch Vũ, tra tấn một đêm rồi bị hung hăng vứt bỏ? Được rồi, Tu Trạch Vũ, lão tử nhất định sẽ trả thù! “Ti Kha, có thể dạy ta ma pháp không?”
“Không!” Ti Kha phủ định hoàn toàn, “Có điều nếu ngươi thật sự muốn học, hay là tới trường học đi.”
“Học… Trường học?”
“Được rồi, Tu Trạch Vũ Hoàng Gia Ma Pháp Học Viện.”
“Vì cái gì còn có từ Tu Trạch Vũ!” Tu Diệp Vân nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Bởi vì đó là do cha ngươi sáng lập, đương nhiên phải có tên y.” Ti Kha như hoàn toàn không chú ý Tu Diệp Vân đang tức giận, tiếp tục nói, “Ngươi nếu muốn đi, phải nhanh, ngày mai có bài khảo sát cho tân sinh nhập học.”
“Vậy làm phiền ngươi, Ti Kha Đại tiểu thư, nhờ ngươi ngày mai mang ta đi đi.” Tu Diệp Vân hai tay đan nhau, chỉ bộ khẩn cầu.
“Không cần như vậy, kỳ thật dù ngươi không nói, ta cũng tính cho ngươi đi.” Ti Kha nói.
“Thật vậy chăng?” Tu Diệp Vân có chút vui vẻ, xem ra Ti Kha tâm địa cũng không tệ lắm, “Thật cám ơn ngươi!”
“Không cần cảm tạ ta.” Ti Kha mặt không chút thay đổi nói, “Ta sở dĩ muốn đưa ngươi đi, là bởi ngươi không biết ma pháp thật sự rất phiền toái!” Nói xong, bỏ lại Tu Diệp Vân xấu hổ cùng Tuyết Lỵ Nhĩ cười thập phần vui vẻ bước vào nhà.
“Sao lại thế chứ!” Tu Diệp Vân đá cục đá trên mặt đất.
“Diệp Vân ca ca, kỳ thật Ti Kha tỷ tỷ là vì tốt cho ngươi, nếu là người khác, tỷ ấy mới mặc kệ ấy. Ngươi không được Trạch Vũ điện hạ thừa nhận, mà Ma Pháp Học Viện lại không có người giám hộ sẽ không thể vào học, là do Ti Kha tỷ tỷ nguyện ý trở thành người giám hộ của ngươi, mới có thể cho ngươi vào, tuy rằng ngươi không hảo hảo học…” Nói đến đây, Tuyết Lỵ Nhĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Ngẫm lại ư, Ti Kha tỷ tỷ cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, người ta ở nhà cũng là công chúa đó a! Hiện giờ ngươi mất ký ức, tuy rằng ngươi đã nói không hề thích Trạch Vũ điện hạ, thế nhưng, ngươi trước kia thường xuyên bị người khác khi dễ, mỗi lần đều là Ti Kha tỷ tỷ giúp ngươi chữa thương, tỷ ấy mỗi lần đều khóc đến sưng đỏ cả mắt, bởi ngươi mỗi lần đều thực thảm, cho nên tỷ ấy muốn ngươi có năng lực có thể tự bảo hộ mình.” Tuyết Lỵ Nhĩ dùng bàn tay nhỏ bé phấn nộn nắm tay Tu Diệp Vân, ôn nhu nói.
“Ta trước kia thường xuyên bị người ta khi dễ?” Được rồi, các ngươi thảm, nếu còn để ta thấy các ngươi, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi.”Yên tâm đi, loại chuyện này sẽ không phát sinh lần nữa, ta học qua Taekwondo, Sanda, Karatedo, không ai còn dám khi dễ ta.”
“Ân, Diệp Vân ca ca có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt, bất quá, Taekwondo, Sanda, Karatedo là cái gì?”
“Tiểu nha đầu, đừng quản nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng, Diệp Vân ca ca nhà ngươi đã cường đại hơn trước rất nhiều là được rồi!”
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Nhân loại cùng Tinh linh cùng tồn tại trên một mảnh đất ở Linh Vực gọi là Vũ Phong, mà Vũ Phong lại chia làm Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục, Bắc đại lục, mà bởi vì giữa Đông đại lục cùng Tây đại lục bị ngăn bởi Lang Nguyệt hà, cho nên không thể trực tiếp tới, có thể ngồi thuyền, không thì là đi đường vòng, từ Đông đại lục đến Nam đại lục rồi đến Tây đại lục, hoặc là từ Đông đại lục đến Bắc đại lục rồi đến Tây đại lục. Có điều…
“Ti Kha, vì sao chúng ta không đi thuyền a?” Tu Diệp Vân một bên xoa bóp bắp chân của mình, vừa đi, cả người thoạt nhìn như lão gù.
“Bởi vì bây giờ còn quá sớm, không có thuyền.”
“Vậy chúng ta tự họa là được mà?”
“Không được, không có giấy phép Tinh linh cùng nhân loại không thể chèo thuyền.”
Chèo thuyền còn phải thi giấy phép a. Tu Diệp Vân một bên nói thầm, một bên nhận mệnh tiếp tục đi. Một lát sau, Tu Diệp Vân lại nói, “Ti Kha, chúng ta vì sao không phi hành?” Nói xong, lưng Tu Diệp Vân run lên, để Ti Kha thấy đôi cánh trong suốt hắn vừa mới thả ra.
“Hừ, muốn bay ngươi liền bay đi, xảy ra chuyện cũng đừng trách ta.”
“Bay thì bay!” Tu Diệp Vân liền triển khai cánh, nhất phi trùng thiên, thế nhưng, bay ước chừng chưa tới hai thước, hắn liền từ trên trời rơi xuống.
“Ai u.” Tu Diệp Vân đỡ eo mình đứng lên, “Sao lại như vậy?” Lão tử còn chưa kịp phấn khích đâu!
“Thu phóng cánh là một việc cực kỳ tốn thể lực, ngay cả Tinh linh khỏe mạnh như chúng ta, bình thường còn không thế dùng cánh, huống chi là một nhân loại vừa bệnh nặng mới khỏi như ngươi? Ở Linh Vực, đại khái chỉ có Tinh linh vương Minh Tinh bệ hạ cùng quốc vương Liệt Diễm bệ hạ có thể tự do sử dụng cánh. Ngoài ra, đại khái còn Minh Tuyết điện hạ cùng Trạch Vũ điện hạ, đương nhiên, còn có vài quý tộc.” Ti Kha cười cười nói, “Bọn hắn có huyết thống tối ưu thôi.”
“Này!” Tu Diệp Vân bất mãn, “Ta cũng có huyết thống tối ưu mà, ta là như tử của Tu Trạch Vũ, vì cái gì ta lại không được?”
“Ngươi thật sự là nhi tử Trạch Vũ điện hạ, có điều, ngươi là do y cùng một hạ nhân sở sinh, Trạch Vũ điện hạ lúc tuổi trẻ ham chơi, mới có ngươi, sau y bắt đầu thích đồng giới, bởi vậy để hạ nhân kia sinh ngươi xong, hạ nhân kia chết, ngươi liền lưu lại bên cạnh Trạch Vũ điện hạ, cho nên, ngươi cũng không thể xem như huyết thống thuần tuý.”
Tu Diệp Vân bĩu môi, định luật xuyên qua sẽ làm một nhân vật cao quý bị phá vỡ, “Nga, đúng rồi, vậy… Nam nhân có thể sinh con hay không?” Tu Diệp Vân quên coi cuốn sách có phải nam nam sinh tử hay không.
“Có thể, bất quá chỉ có một, trưởng tử của Tinh linh vương, cũng chính là Minh Tuyết điện hạ, là nam Tinh linh duy nhất khắp Linh Vực có thể mang thai.”
Mẹ nó_, Tu Diệp Vân trong lòng đột nhiên mắng một tiếng, vừa rồi bản thân lại đi đau lòng, lại có thể nghĩ ‘Vì cái gì mình không thể sinh’, thực làm nhục hình tượng công của mình, xem ra, tình cảm nhi tử tiểu thụ đối với Tu Trạch Vũ vẫn còn tồn tại trên người mình, hơn nữa, phần cảm tình này còn có thể thỉnh thoảng có thể chạm tới thần kinh mẫn cảm của mình.
Đây là cái quái gì chứ! Không có biện pháp, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội ‘thỏa mãn’ cho nhi tử tiểu thụ này, sau đó khiến loại cảm giác này hoàn toàn tiêu thất!
Danh sách chương