Thời điểm Nguyễn Y Hàm biết tin đã hơn một tháng sau.
Trong khoảng thời gian này, một nửa là bận rộn với công việc, một nửa là muốn làm tê liệt bản thân, điện thoại của cô tựa hồ luôn trong trạng thái tắt máy.
Trong điện thoại đó, ngoại trừ bà nội, Tiểu Hải thì chính là Khương Trăn Nguyệt.
Bà nội ở bên cạnh nên sẽ không mang đến cho cô tin tức gì, Tần Hải Dao cũng sẽ không, duy nhất tin tức Nguyệt Nguyệt mỗi lần gửi tới đều có quan hệ với Tần Hải Dao, Nguyễn Y Hàm mỗi khi xem xong, trong lòng đều một trận phiền muộn, từ đó về sau cô dứt khoát không xem nữa.
Thời gian một tháng này.
Cô thường mơ thấy Tần Hải Dao.
Ở trong mơ, nàng luôn không được vui vẻ cho lắm, hoặc là đi một mình trên đường nhỏ nông thôn, hoặc là ngồi một mình trong biển hoa mà các nàng đã từng hôn nhau, gió thổi loạn tóc nàng, Tiểu Hải vươn tay nắm lấy làn gió, không nói một lời.
Đến lần cuối cùng mơ thấy Tiểu Hải, nàng ngồi ở bên trong vườn hoa, xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm với đôi mắt ngấn lệ: "A Hàm, chị vì cái gì còn chưa tới? Em kiên trì không nỗi nữa......"
Lập tức từ trong mộng bừng tỉnh.
Nguyễn Y Hàm một thân mồ hôi lạnh, cô thở hổn hển, tim đập dữ dội.
Cô kiểm tra đồng hồ, đã 11 giờ đêm, chỉ một lát sau, chuông cửa vang lên.
Giờ này, còn ai đến tìm?
Nguyễn Y Hàm sợ đánh thức bà nội, cô mang dép lê muốn đi mở cửa thì bà nội đã đi trước một bước, Nguyễn nãi nãi khoác áo ngủ ra mở cửa.
Là Tống Hòa.
Tống Hòa nhìn Nguyễn Y Hàm cắn cắn môi, trong mắt đều là sợ hãi cùng bất an: "A Hàm, đã xảy ra chuyện."
Những lời này, phảng phất như xác minh giấc mộng kia, Nguyễn Y Hàm trong nháy mắt mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Hòa.
Cô muốn hỏi, lại không dám mở miệng.
Tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tống Hòa bị ánh mắt sắc bén của cô làm cho hoảng sợ, không dám đem bí mật kia nói ra, Nguyễn nãi nãi xem xét Nguyễn Y Hàm, lại liếc nhìn Tống Hòa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh run rẩy lộ vẻ bất an.
Hiện tại, cô đã sớm đối với rất nhiều chuyện đều xem như phai nhạt, người thân duy nhất là bà nội lại ở bên cạnh, Nguyễn Y Hàm trong lòng run rẩy, Tiểu Hải, chẳng lẽ là Tiểu Hải......!
......!
Sau khi biết hết thảy, Nguyễn Y Hàm lao ra cửa phòng muốn đi lái xe, tay cô đều không kiềm chế được run rẩy.
Phía sau, Tống Hòa liên tục gọi cô, Nguyễn nãi nãi cũng lo lắng.
Đêm tối như mực, nhìn không thấy ánh sáng, Nguyễn Y Hàm chạy tới trước xe mở cửa, hai tay run rẩy, Tống Hòa chạy tới thở hồng hộc bắt lấy cô: "A Hàm, cậu đừng như vậy! Tôi với cậu cùng đi!"
"Cút......!Đều cút ngay!"
Trong bất tri bất giác, Nguyễn Y Hàm nước mắt giàn giụa, đưa tay chạm vào chìa khóa xe trong túi, cả người run lên thành một đoàn.
Tống Hòa nhìn cô cũng sốt ruột, khi nhận được tin tức từ chị Huệ, thời điểm đó Tống Hòa muốn phát điên rồi, nàng không thể tin được Cindy cư nhiên có thể làm ra loại chuyện này, mà Tần Hải Dao quan trọng đối với Nguyễn Y Hàm như thế nào, Tống Hòa đều biết rõ, cho nên trước tiên chạy tới nói với cô.
"Tiểu Hải, Tiểu Hải......"
Nguyễn Y Hàm nỉ non, Nguyễn nãi nãi bước đến ôm lấy cháu gái, bà nhìn nhìn Tống Hòa, Tống Hòa gật đầu, bà lấy chìa khóa xe từ tay Nguyễn Y Hàm.
Hiện tại có nói gì cũng vô ích.
Bọn họ cấp thiết muốn nhìn thấy Tiểu Hải.
Lên xe.
Cơ thể cùng trái tim của Nguyễn Y Hàm đều lạnh băng, trong đầu cô đều là lời nói cuối cùng mà Tiểu Hải đã nói qua.
—— A Hàm, em chỗ nào cũng không đi, liền ở chỗ này chờ chị.
Chờ chị, trở về yêu em.
......!
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, cơn đau nhói từ trong tim Nguyễn Y Hàm từng chút một tràn ra, nỗi sợ hãi cùng lo lắng sắp mất đi khiến cô không thể thở nổi.
Rất nhiều hình ảnh ở trong đầu hiện lên.
Tất cả đều liên quan đến Tần Hải Dao.
Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm khắc chế cảm xúc, cô run rẩy mở nguồn điện thoại.
Ngay lập tức, một loạt âm báo vang lên.
Tất cả tin nhắn đều đến từ Khương Trăn Nguyệt.
—— A Hàm, nghe điện thoại!
Cho đến bây giờ cậu vẫn muốn làm đà điểu sao?
Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải bị thương!!!
Cô ấy bị thương rất nặng, cậu nếu còn không đến...!liền sẽ muộn.
Cuối cùng, là tin nhắn Khương Trăn Nguyệt gửi tới đêm qua, chỉ vài chữ đơn giản, lại như nhát dao đâm vào trái tim của Nguyễn Y Hàm một cách mãnh liệt.
—— Cậu sẽ hối hận.
Hối hận sao?
Nguyễn Y Hàm lau đi giọt nước mắt trên mặt, nhìn về phía trước lo lắng lẩm bẩm: "Sẽ không, em ấy đã hứa với tôi là sẽ đợi tôi, em ấy sẽ không bỏ đi như vậy." Tay cô hướng trong túi sờ sờ, chạm vào con hạc giấy mà Tiểu Hải đã để lại cho cô.
Tống Hòa không còn biết nói gì để an ủi Nguyễn Y Hàm, nên chỉ có thể nỗ lực làm bản thân trấn tĩnh, chuyên tâm lái xe.
Ban đêm trên đường không có người.
Nhưng tới trong thôn, đường núi đi về phía nam nhàn nhạt trắng xóa, mặt trời dần dần mọc lên, tuy rằng yếu ớt nhưng cũng đủ sưởi ấm đất trời.
Xe càng chạy tới bên trong, trái tim của Nguyễn Y Hàm càng căng thẳng, có một khắc, cô thậm chí còn sợ đến địa điểm cần đến.
Tới cổng sân.
Khương Trăn Nguyệt ôm cánh tay đứng đó, nàng nhận được tin nhắn từ bà nội vào ban đêm, biết Nguyễn Y Hàm sẽ tới.
Nàng nhìn chiếc xe đang tiến đến từ xa, mặt vô biểu tình.
Nguyễn Y Hàm nhìn vào đôi mắt nàng, biểu tình tuyệt vọng, giống như một tù nhân đang chờ bị kết án.
Sân, về cơ bản vẫn giống như lúc cô rời đi.
Chỉ là ở giữa sân còn phơi nấm dại mà Tiểu Hải tự mình hái, đó là thời điểm lần nấu cơm trước sinh nhật, Nguyễn Y Hàm thuận miệng nói ăn ngon, cho nên nàng sẽ lên núi hái chúng bất cứ khi nào rảnh rỗi, nghĩ chờ cô đến liền sẽ có ăn.
Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng khó chịu, đã từng khuyên nhủ: "Tiểu Hải, nấm này vốn dĩ không nhiều lắm, cô hái rồi thì ăn đi, nếu không sẽ hư."
Đường núi khó đi, nấm tươi nhất là sau cơn mưa, khi đó, một cô gái như Tiểu Hải không biết lấy đâu ra nhiều nghị lực như vậy, mặc kệ đường núi có trơn trượt thế nào, nàng cũng đi hái nấm như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tần Hải Dao hơi mỉm cười, cố chấp quật cường, "Tôi sẽ phơi khô."
Cứ như vậy, nàng phơi một đống rồi lại một đống, đến lúc sau, chiếc túi đều chứa đầy nấm, nhưng nàng cũng không chờ được người nói nấm ăn ngon kia đến.
......!
Dưới ánh ban mai mờ ảo.
Khương Trăn Nguyệt nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Nguyễn Y Hàm, giọng không chút cảm xúc: "Ngài đã đến rồi? Nguyễn tổng, ngài rốt cuộc cũng chịu tới?"
Hai câu đầy sự chế giễu, làm tay chân Nguyễn Y Hàm đông cứng, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Khương Trăn Nguyệt: "Em ấy, em ấy ở đâu...?"
Âm thanh cô thực nhẹ, phảng phất như có gió thổi qua liền sẽ biến mất.
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm cô nửa ngày, nhàn nhạt nói: "Đi theo tôi."
Trong nhất thời, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống, đôi mắt của Nguyễn Y Hàm bởi vì kích động mà nóng lên, đi theo phía sau cô Tống Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Tống Hòa nhận được tin tức từ chị Huệ.
Chị Huệ đã gọi điện thoại cho nàng vào ban đêm, nói rằng chị ấy nhận được một cuộc gọi hoảng loạn từ Cindy bằng điện thoại bàn, nói cô ấy đã giết người, chạy trốn ra ngoài, hiện cảnh sát đang tìm kiếm cô ấy khắp nơi và họ đã tìm thấy nhà của cô ấy, Cindy không còn nơi nào có thể trốn, cô ấy đã mua thuốc trừ sâu gì đó, chỉ hy vọng cuối cùng, thi thể của mình có thể mai táng ở trước mộ cha mẹ.
Lúc đó chị Huệ còn tưởng rằng Cindy lại mơ thấy cha mẹ do uống nhiều quá nên nói mê sảng, nhưng cuối cùng chị ấy nghe thấy tiếng khóc gần như điên cuồng của Cindy, lập tức biết rằng tất cả những điều này không phải là giả.
"Em giết ai?"
Chị Huệ run rẩy hỏi, Cindy lẩm bẩm: "Tần Hải Dao, Tần Hải Dao......"
Nợ máu phải trả bằng máu.
Là Tần Thấm bố trí hiện trường tai nạn xe cộ giả, giết chết cha mẹ nàng, bà ta đã chết, Cindy muốn đi tìm Tần Hải Dao trả thù.
Nhưng không phải ai cũng có đủ dũng khí để giết người.
Cindy hối hận về khoảnh khắc cầm dao đâm vào Tần Hải Dao, nàng muốn rút tay ra nhưng không có đường quay đầu lại.
Khi nữ nhân kia ngã xuống, nàng cho rằng chính mình sẽ có được khoái cảm trả thù, nhưng nhìn máu tươi nóng trên tay, nhìn nụ cười nhẹ nhõm cuối cùng trên khóe miệng của nữ nhân kia, nàng gần như sụp đổ.
Khương Trăn Nguyệt bước vào, thấy Tiểu Hải ngã xuống, tất cả chai bia trên tay nàng đều rơi xuống đất, âm thanh lớn khiến Cindy nhất thời lấy lại tỉnh táo, nàng ta nhảy ra khỏi sân, vội vàng chạy trốn.
......!
Khương Trăn Nguyệt đưa Nguyễn Y Hàm đi khắp con đường nông thôn từng ngập tràn hương hoa, nhưng giờ đây, khi mùa thu se lạnh đến gần, tất cả những bông hoa đều héo úa, cô đơn cùng hoang vắng.
Nguyễn Y Hàm càng đi tâm càng lạnh, cô nhịn không được gọi Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đây là đi đâu vậy?"
Không phải muốn đi gặp Tiểu Hải sao?
Vì cái gì muốn tới nơi này?
Tiểu Hải hiện tại không phải nên ở bệnh viện sao......!
Khương Trăn Nguyệt không nói lời nào, tốc độ càng ngày càng nhanh, cuối cùng, nàng dừng lại ở giữa vườn hoa.
Nàng chỉ vào một mảnh địa phương nho nhỏ kia, nhàn nhạt nói: "Cô ấy ở chỗ này."
Nàng đã hứa với Tần Hải Dao và đã làm được.
—— Chúng ta uống qua nhiều rượu giao bôi như vậy, nếu như ở cổ đại, em đã là vợ của chị.
A Hàm, chúng ta thật hạnh phúc đúng không?
Nếu có thể, A Hàm, chúng ta cho chính mình thời gian 5 năm, không cần nhanh như vậy liền nói buông tay được không?
Đây là nguyện vọng cuối cùng em ước nguyện cùng với thần linh.
Nếu em nói trái tim của em vẫn luôn hướng về chị, chị sẽ tin sao?
A Hàm, em yêu chị.
Em sẽ ở chỗ này chờ chị, chờ chị trở về yêu em.
......!
Trầm mặc, điên cuồng, thống khổ, không thể tin được, không thể tin tưởng......! Một khắc kia, không có gì có thể hình dung tâm tình của Nguyễn Y Hàm, thân thể cô cứng đờ đứng ở chỗ đó, linh hồn tựa hồ bị rút cạn, hô hấp đều giống như bị ấn nút tạm dừng.
Toàn thân trên dưới, thứ duy nhất có thể cử động được chính là những giọt nước mắt.
Tiểu Hải, Tiểu Hải, chị tới rồi, chị trở về nhìn em đây......!
Ánh sáng yếu ớt sau bầu trời lạnh lẽo, dừng ở trên người, gió lạnh thấu xương.
Nguyễn Y Hàm đầu gối mềm nhũn, cô quỳ trên mặt đất, hai tay chống đỡ, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Sao có thể, Tiểu Hải, Tiểu Hải......"
Nàng không có khả năng chết.
Không có khả năng......!
Nước mắt của Khương Trăn Nguyệt cũng chảy xuống, nàng cắn môi, không nhìn Nguyễn Y Hàm: "Tiểu Hải nói, đây là số mệnh của cô ấy, cô ấy cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, cái chết đối với cô ấy mà nói có lẽ là một loại giải thoát, Tiểu Hải thậm chí không nghĩ muốn truy cứu trách nhiệm với Cindy, nói với cảnh sát rằng Cindy vô tình làm cô ấy bị thương, cô ấy nói đây là số mệnh, Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải là một lòng muốn chết."
Nông thôn cùng thành thị không giống nhau, chỗ nào cũng có máy theo dõi, lưới trời lồng lộng không nơi nào có thể trốn thoát.
Lúc ấy cũng chỉ có Tần Hải Dao cùng Cindy, thời điểm Khương Trăn Nguyệt bước vào, Tần Hải Dao đã ngã trên mặt đất, nàng không nhìn thấy quá trình, nhưng đoán cũng được đại khái.
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó.
Nàng ấy ôm lấy Tần Hải Dao, trên người đầy máu, ánh mắt cuối cùng của Tần Hải Dao vẫn hướng về phía cửa, nhìn nơi đó không có một bóng người, nàng nhẹ nhàng thở dài.
Nàng còn đang đợi cô.
Tới lúc sắp chết rồi, vẫn còn đang đợi cô.
......!
"Cô ấy nói không muốn trở lại thành thị, nếu chết, liền muốn chôn ở chỗ này." Khương Trăn Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt: "Cô ấy nói cả đời này, không được mẹ mình chấp nhận, thuộc hạ cũng sẽ không thừa nhận cô ấy là người của Tần gia, lúc còn sống không làm được, nên khi chết muốn làm vợ của cậu."
Bia mộ kia, đều do Khương Trăn Nguyệt đơn giản dùng một khúc gỗ để khắc.
—— Vợ của Nguyễn Y Hàm.
Giống như Tiểu Hải đã nói vài chữ vô cùng đơn giản, nhưng đẫm máu được trả lại hết cho Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm từng bước quỳ xuống trước mộ, tay cô chạm vào dòng chữ đã khắc, trong mắt đều là trống rỗng.
"Không có khả năng, không có khả năng......"
Tiểu Hải đã nói sẽ đợi cô.
Nàng là một nữ nhân kiên cường cỡ nào, nàng sẽ không lừa cô.
Nhưng, nhưng......!
Nước mắt của Nguyễn Y Hàm như hạt châu bị đứt, từng giọt rơi xuống, Khương Trăn Nguyệt nhìn cô yên lặng rơi lệ.
Mặt trời ở phía đông mọc lên, Nguyễn Y Hàm dùng sức ôm chặt lấy bia mộ, đau lòng kêu lên một tiếng: "Tiểu Hải, Tiểu Hải, Tần Hải Dao! Tần Hải Dao......"
Mùa thu lắm lá rơi, hết lớp này rồi đến lớp khác thay nhau rơi xuống, tạo thành một mảnh sắc vàng khiến chúng càng trở nên cô đơn cùng hiu quạnh.
Nguyễn Y Hàm ngửa đầu nhìn bầu trời, khóc tê tâm liệt phế, cô rất hối hận, cho tới giờ phút này, cô thật sự hối hận.
Vì cái gì......!
Cô vì cái gì không quay lại sớm hơn để gặp nàng...!
Cô vì cái gì biết rõ nàng luyến tiếc còn muốn rời khỏi......!
Cô thống khổ, cô đau đớn, Tiểu Hải làm sao lại không phải như thế......!
Cô rốt cuộc vì cái gì muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy, gút mắt ở đời trước, chuyện này có liên quan gì đến Tiểu Hải......!
Ít nhất, cô còn có tình yêu của bà nội, từ nhỏ đến lớn được bà nội sủng ái che chở.
Nhưng Tần Hải Dao thì sao?
Nàng từ khi sinh ra liền mang theo thống khổ.
Tiểu Hải, Tiểu Hải......!Nữ nhân dùng cả sinh mệnh để yêu cô, cứ như vậy đi rồi......!
Không đâu, các nàng đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Tần Hải Dao, em như thế nào có thể nói mà không giữ lời?
......!
Nguyễn Y Hàm khóc đến trời đất đều hỗn loạn, khóc đến cả người đều nhũn ra, khóc đến đau đớn muốn chết.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, trầm mặc không nói.
Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi mặc váy đỏ cưỡi ngựa chạy tới chỗ Khương Trăn Nguyệt cùng Nguyễn Y Hàm, kéo dây cương một chút, "Sư tỷ, ở đây làm gì vậy? Người đã tới như thế nào còn không mang qua, sư phụ vẫn đang chờ."
Nàng ấy nhìn Nguyễn Y Hàm, có chút kinh ngạc.
Khương Trăn Nguyệt bực bội nhíu mày: "Lạp Trân, đừng xen vào."
Nàng đây là giáo huấn người không biết quý trọng người yêu mình.
Cô gái được gọi là Lạp Trân tính tình cũng kiêu ngạo, nàng ấy căn bản không có để ý tới lời cảnh cáo của Khương Trăn Nguyệt, một đôi mắt thông thấu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm trong chốc lát, hỏi: "Chính là cô ấy sao? Quả nhiên thật xinh đẹp."
Lời này làm Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, cô nhìn chằm chằm vào Lạp Trân, muốn nghe ra ý tứ bên trong lời nói của nàng.
Đó là một thiếu nữ dân tộc điển hình, trên người có vẻ hào sảng cùng khí phách, đôi mắt sạch sẽ sắc bén, giống như chim ưng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Lạp Trân đối diện với đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, cong cong khóe môi: "Giả."
Cái gì?
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, Lạp Trân chỉ vào tấm bia mộ cô đang ôm gắt gao: "Đây là giả."
Một khắc kia.
Nguyễn Y Hàm giống như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, rất đau, nhưng đồng thời giống như được thần linh cứu rỗi, cô chậm rãi quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Trăn Nguyệt.
Môi cô run lên như lá rụng, muốn hỏi, lại không dám mở miệng.
Tiểu Hải, Tiểu Hải......!
Khương Trăn Nguyệt trợn mắt nhìn Lạp Trân, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, cảm giác mất đi như thế nào?"
Cảm giác mất đi như thế nào?
......!
Đối diện với đôi mắt của Khương Trăn Nguyệt, Nguyễn Y Hàm cứng đờ trong giây lát, cô cúi đầu, giống như phát điên mà dùng tay không đi đào bia mộ.
Lạp Trân hoảng sợ, muốn đi kéo cô lại, Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng ấy lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn lại.
Nàng làm sao muốn nhìn Nguyễn Y Hàm thương tâm khổ sở? Lại như thế nào nhẫn tâm lừa cô?
Nhưng......!Nàng không thể không làm như vậy.
Chỉ có như vậy, cảm thụ một lần sinh ly tử biệt, mới biết được trên đời này, thật sự giống như những gì người khác đã nói.
Đối mặt với sự sống và cái chết, mọi thứ đều trở nên tầm thường.
Cái gì yêu hận tình thù, cái gì ân oán đời trước, chẳng lẽ cả đời này A Hàm đều muốn ôm thù hận cùng không cam lòng để tồn tại sao?
Như vậy cũng tốt.
Tiểu Hải cũng coi như còn cho cô một cơ hội.
Bùn đất kia cùng với hương hoa rơi xuống, Nguyễn Y Hàm đào đến cuối cùng đầu ngón tay đều là máu, cô cũng không quan tâm vẫn dùng sức đi đào, tựa hồ đều không cảm giác được đau đớn.
Cũng may, Khương Trăn Nguyệt vẫn còn một chút lương tâm, không có chôn sâu.
Sau khi đào hết thảy những thứ đó lên, lộ ra một chiếc bình thủy tinh.
Nguyễn Y Hàm dừng lại một chút, cô thật cẩn thận đem chiếc bình thủy tinh ra.
Trong bình, chỉ có một con hạc giấy màu hồng nhạt.
Tần Hải Dao đã tự mình gắp và bỏ vào bên trong.
Gió thổi qua bay đi những giọt nước mắt trên mặt của Nguyễn Y Hàm, cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, mở nắp bình ra.
Hạc giấy lẻ loi rớt ra.
Nguyễn Y Hàm xoa xoa vết máu cùng bụi bẩn lung tung trên đùi, cô cúi đầu, cầm con hạc giấy với đôi tay run rẩy.
Lạp Trân nhìn một màn này, bản thân đau giùm Nguyễn Y Hàm đến nhe răng trợn mắt, nàng ấy nhịn không được đến sát Khương Trăn Nguyệt: "Sư tỷ, nữ nhân của dân tộc Hán bọn chị thật lợi hại, cô ấy không cảm thấy đau sao?"
Khương Trăn Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn nàng ấy: "Thời khắc cảm động như vậy, em liền không thể câm miệng sao?"
Lạp Trân lập tức câm miệng, nàng ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm run rẩy mở ra hạc giấy màu hồng nhạt, ở giữa con hạc giấy có mấy chữ do Tiểu Hải cầm bút viết ra.
—— A Hàm, em yêu chị, chưa từng hối hận..
Trong khoảng thời gian này, một nửa là bận rộn với công việc, một nửa là muốn làm tê liệt bản thân, điện thoại của cô tựa hồ luôn trong trạng thái tắt máy.
Trong điện thoại đó, ngoại trừ bà nội, Tiểu Hải thì chính là Khương Trăn Nguyệt.
Bà nội ở bên cạnh nên sẽ không mang đến cho cô tin tức gì, Tần Hải Dao cũng sẽ không, duy nhất tin tức Nguyệt Nguyệt mỗi lần gửi tới đều có quan hệ với Tần Hải Dao, Nguyễn Y Hàm mỗi khi xem xong, trong lòng đều một trận phiền muộn, từ đó về sau cô dứt khoát không xem nữa.
Thời gian một tháng này.
Cô thường mơ thấy Tần Hải Dao.
Ở trong mơ, nàng luôn không được vui vẻ cho lắm, hoặc là đi một mình trên đường nhỏ nông thôn, hoặc là ngồi một mình trong biển hoa mà các nàng đã từng hôn nhau, gió thổi loạn tóc nàng, Tiểu Hải vươn tay nắm lấy làn gió, không nói một lời.
Đến lần cuối cùng mơ thấy Tiểu Hải, nàng ngồi ở bên trong vườn hoa, xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm với đôi mắt ngấn lệ: "A Hàm, chị vì cái gì còn chưa tới? Em kiên trì không nỗi nữa......"
Lập tức từ trong mộng bừng tỉnh.
Nguyễn Y Hàm một thân mồ hôi lạnh, cô thở hổn hển, tim đập dữ dội.
Cô kiểm tra đồng hồ, đã 11 giờ đêm, chỉ một lát sau, chuông cửa vang lên.
Giờ này, còn ai đến tìm?
Nguyễn Y Hàm sợ đánh thức bà nội, cô mang dép lê muốn đi mở cửa thì bà nội đã đi trước một bước, Nguyễn nãi nãi khoác áo ngủ ra mở cửa.
Là Tống Hòa.
Tống Hòa nhìn Nguyễn Y Hàm cắn cắn môi, trong mắt đều là sợ hãi cùng bất an: "A Hàm, đã xảy ra chuyện."
Những lời này, phảng phất như xác minh giấc mộng kia, Nguyễn Y Hàm trong nháy mắt mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Hòa.
Cô muốn hỏi, lại không dám mở miệng.
Tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tống Hòa bị ánh mắt sắc bén của cô làm cho hoảng sợ, không dám đem bí mật kia nói ra, Nguyễn nãi nãi xem xét Nguyễn Y Hàm, lại liếc nhìn Tống Hòa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh run rẩy lộ vẻ bất an.
Hiện tại, cô đã sớm đối với rất nhiều chuyện đều xem như phai nhạt, người thân duy nhất là bà nội lại ở bên cạnh, Nguyễn Y Hàm trong lòng run rẩy, Tiểu Hải, chẳng lẽ là Tiểu Hải......!
......!
Sau khi biết hết thảy, Nguyễn Y Hàm lao ra cửa phòng muốn đi lái xe, tay cô đều không kiềm chế được run rẩy.
Phía sau, Tống Hòa liên tục gọi cô, Nguyễn nãi nãi cũng lo lắng.
Đêm tối như mực, nhìn không thấy ánh sáng, Nguyễn Y Hàm chạy tới trước xe mở cửa, hai tay run rẩy, Tống Hòa chạy tới thở hồng hộc bắt lấy cô: "A Hàm, cậu đừng như vậy! Tôi với cậu cùng đi!"
"Cút......!Đều cút ngay!"
Trong bất tri bất giác, Nguyễn Y Hàm nước mắt giàn giụa, đưa tay chạm vào chìa khóa xe trong túi, cả người run lên thành một đoàn.
Tống Hòa nhìn cô cũng sốt ruột, khi nhận được tin tức từ chị Huệ, thời điểm đó Tống Hòa muốn phát điên rồi, nàng không thể tin được Cindy cư nhiên có thể làm ra loại chuyện này, mà Tần Hải Dao quan trọng đối với Nguyễn Y Hàm như thế nào, Tống Hòa đều biết rõ, cho nên trước tiên chạy tới nói với cô.
"Tiểu Hải, Tiểu Hải......"
Nguyễn Y Hàm nỉ non, Nguyễn nãi nãi bước đến ôm lấy cháu gái, bà nhìn nhìn Tống Hòa, Tống Hòa gật đầu, bà lấy chìa khóa xe từ tay Nguyễn Y Hàm.
Hiện tại có nói gì cũng vô ích.
Bọn họ cấp thiết muốn nhìn thấy Tiểu Hải.
Lên xe.
Cơ thể cùng trái tim của Nguyễn Y Hàm đều lạnh băng, trong đầu cô đều là lời nói cuối cùng mà Tiểu Hải đã nói qua.
—— A Hàm, em chỗ nào cũng không đi, liền ở chỗ này chờ chị.
Chờ chị, trở về yêu em.
......!
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, cơn đau nhói từ trong tim Nguyễn Y Hàm từng chút một tràn ra, nỗi sợ hãi cùng lo lắng sắp mất đi khiến cô không thể thở nổi.
Rất nhiều hình ảnh ở trong đầu hiện lên.
Tất cả đều liên quan đến Tần Hải Dao.
Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm khắc chế cảm xúc, cô run rẩy mở nguồn điện thoại.
Ngay lập tức, một loạt âm báo vang lên.
Tất cả tin nhắn đều đến từ Khương Trăn Nguyệt.
—— A Hàm, nghe điện thoại!
Cho đến bây giờ cậu vẫn muốn làm đà điểu sao?
Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải bị thương!!!
Cô ấy bị thương rất nặng, cậu nếu còn không đến...!liền sẽ muộn.
Cuối cùng, là tin nhắn Khương Trăn Nguyệt gửi tới đêm qua, chỉ vài chữ đơn giản, lại như nhát dao đâm vào trái tim của Nguyễn Y Hàm một cách mãnh liệt.
—— Cậu sẽ hối hận.
Hối hận sao?
Nguyễn Y Hàm lau đi giọt nước mắt trên mặt, nhìn về phía trước lo lắng lẩm bẩm: "Sẽ không, em ấy đã hứa với tôi là sẽ đợi tôi, em ấy sẽ không bỏ đi như vậy." Tay cô hướng trong túi sờ sờ, chạm vào con hạc giấy mà Tiểu Hải đã để lại cho cô.
Tống Hòa không còn biết nói gì để an ủi Nguyễn Y Hàm, nên chỉ có thể nỗ lực làm bản thân trấn tĩnh, chuyên tâm lái xe.
Ban đêm trên đường không có người.
Nhưng tới trong thôn, đường núi đi về phía nam nhàn nhạt trắng xóa, mặt trời dần dần mọc lên, tuy rằng yếu ớt nhưng cũng đủ sưởi ấm đất trời.
Xe càng chạy tới bên trong, trái tim của Nguyễn Y Hàm càng căng thẳng, có một khắc, cô thậm chí còn sợ đến địa điểm cần đến.
Tới cổng sân.
Khương Trăn Nguyệt ôm cánh tay đứng đó, nàng nhận được tin nhắn từ bà nội vào ban đêm, biết Nguyễn Y Hàm sẽ tới.
Nàng nhìn chiếc xe đang tiến đến từ xa, mặt vô biểu tình.
Nguyễn Y Hàm nhìn vào đôi mắt nàng, biểu tình tuyệt vọng, giống như một tù nhân đang chờ bị kết án.
Sân, về cơ bản vẫn giống như lúc cô rời đi.
Chỉ là ở giữa sân còn phơi nấm dại mà Tiểu Hải tự mình hái, đó là thời điểm lần nấu cơm trước sinh nhật, Nguyễn Y Hàm thuận miệng nói ăn ngon, cho nên nàng sẽ lên núi hái chúng bất cứ khi nào rảnh rỗi, nghĩ chờ cô đến liền sẽ có ăn.
Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng khó chịu, đã từng khuyên nhủ: "Tiểu Hải, nấm này vốn dĩ không nhiều lắm, cô hái rồi thì ăn đi, nếu không sẽ hư."
Đường núi khó đi, nấm tươi nhất là sau cơn mưa, khi đó, một cô gái như Tiểu Hải không biết lấy đâu ra nhiều nghị lực như vậy, mặc kệ đường núi có trơn trượt thế nào, nàng cũng đi hái nấm như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tần Hải Dao hơi mỉm cười, cố chấp quật cường, "Tôi sẽ phơi khô."
Cứ như vậy, nàng phơi một đống rồi lại một đống, đến lúc sau, chiếc túi đều chứa đầy nấm, nhưng nàng cũng không chờ được người nói nấm ăn ngon kia đến.
......!
Dưới ánh ban mai mờ ảo.
Khương Trăn Nguyệt nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Nguyễn Y Hàm, giọng không chút cảm xúc: "Ngài đã đến rồi? Nguyễn tổng, ngài rốt cuộc cũng chịu tới?"
Hai câu đầy sự chế giễu, làm tay chân Nguyễn Y Hàm đông cứng, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Khương Trăn Nguyệt: "Em ấy, em ấy ở đâu...?"
Âm thanh cô thực nhẹ, phảng phất như có gió thổi qua liền sẽ biến mất.
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm cô nửa ngày, nhàn nhạt nói: "Đi theo tôi."
Trong nhất thời, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống, đôi mắt của Nguyễn Y Hàm bởi vì kích động mà nóng lên, đi theo phía sau cô Tống Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Tống Hòa nhận được tin tức từ chị Huệ.
Chị Huệ đã gọi điện thoại cho nàng vào ban đêm, nói rằng chị ấy nhận được một cuộc gọi hoảng loạn từ Cindy bằng điện thoại bàn, nói cô ấy đã giết người, chạy trốn ra ngoài, hiện cảnh sát đang tìm kiếm cô ấy khắp nơi và họ đã tìm thấy nhà của cô ấy, Cindy không còn nơi nào có thể trốn, cô ấy đã mua thuốc trừ sâu gì đó, chỉ hy vọng cuối cùng, thi thể của mình có thể mai táng ở trước mộ cha mẹ.
Lúc đó chị Huệ còn tưởng rằng Cindy lại mơ thấy cha mẹ do uống nhiều quá nên nói mê sảng, nhưng cuối cùng chị ấy nghe thấy tiếng khóc gần như điên cuồng của Cindy, lập tức biết rằng tất cả những điều này không phải là giả.
"Em giết ai?"
Chị Huệ run rẩy hỏi, Cindy lẩm bẩm: "Tần Hải Dao, Tần Hải Dao......"
Nợ máu phải trả bằng máu.
Là Tần Thấm bố trí hiện trường tai nạn xe cộ giả, giết chết cha mẹ nàng, bà ta đã chết, Cindy muốn đi tìm Tần Hải Dao trả thù.
Nhưng không phải ai cũng có đủ dũng khí để giết người.
Cindy hối hận về khoảnh khắc cầm dao đâm vào Tần Hải Dao, nàng muốn rút tay ra nhưng không có đường quay đầu lại.
Khi nữ nhân kia ngã xuống, nàng cho rằng chính mình sẽ có được khoái cảm trả thù, nhưng nhìn máu tươi nóng trên tay, nhìn nụ cười nhẹ nhõm cuối cùng trên khóe miệng của nữ nhân kia, nàng gần như sụp đổ.
Khương Trăn Nguyệt bước vào, thấy Tiểu Hải ngã xuống, tất cả chai bia trên tay nàng đều rơi xuống đất, âm thanh lớn khiến Cindy nhất thời lấy lại tỉnh táo, nàng ta nhảy ra khỏi sân, vội vàng chạy trốn.
......!
Khương Trăn Nguyệt đưa Nguyễn Y Hàm đi khắp con đường nông thôn từng ngập tràn hương hoa, nhưng giờ đây, khi mùa thu se lạnh đến gần, tất cả những bông hoa đều héo úa, cô đơn cùng hoang vắng.
Nguyễn Y Hàm càng đi tâm càng lạnh, cô nhịn không được gọi Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đây là đi đâu vậy?"
Không phải muốn đi gặp Tiểu Hải sao?
Vì cái gì muốn tới nơi này?
Tiểu Hải hiện tại không phải nên ở bệnh viện sao......!
Khương Trăn Nguyệt không nói lời nào, tốc độ càng ngày càng nhanh, cuối cùng, nàng dừng lại ở giữa vườn hoa.
Nàng chỉ vào một mảnh địa phương nho nhỏ kia, nhàn nhạt nói: "Cô ấy ở chỗ này."
Nàng đã hứa với Tần Hải Dao và đã làm được.
—— Chúng ta uống qua nhiều rượu giao bôi như vậy, nếu như ở cổ đại, em đã là vợ của chị.
A Hàm, chúng ta thật hạnh phúc đúng không?
Nếu có thể, A Hàm, chúng ta cho chính mình thời gian 5 năm, không cần nhanh như vậy liền nói buông tay được không?
Đây là nguyện vọng cuối cùng em ước nguyện cùng với thần linh.
Nếu em nói trái tim của em vẫn luôn hướng về chị, chị sẽ tin sao?
A Hàm, em yêu chị.
Em sẽ ở chỗ này chờ chị, chờ chị trở về yêu em.
......!
Trầm mặc, điên cuồng, thống khổ, không thể tin được, không thể tin tưởng......! Một khắc kia, không có gì có thể hình dung tâm tình của Nguyễn Y Hàm, thân thể cô cứng đờ đứng ở chỗ đó, linh hồn tựa hồ bị rút cạn, hô hấp đều giống như bị ấn nút tạm dừng.
Toàn thân trên dưới, thứ duy nhất có thể cử động được chính là những giọt nước mắt.
Tiểu Hải, Tiểu Hải, chị tới rồi, chị trở về nhìn em đây......!
Ánh sáng yếu ớt sau bầu trời lạnh lẽo, dừng ở trên người, gió lạnh thấu xương.
Nguyễn Y Hàm đầu gối mềm nhũn, cô quỳ trên mặt đất, hai tay chống đỡ, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Sao có thể, Tiểu Hải, Tiểu Hải......"
Nàng không có khả năng chết.
Không có khả năng......!
Nước mắt của Khương Trăn Nguyệt cũng chảy xuống, nàng cắn môi, không nhìn Nguyễn Y Hàm: "Tiểu Hải nói, đây là số mệnh của cô ấy, cô ấy cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, cái chết đối với cô ấy mà nói có lẽ là một loại giải thoát, Tiểu Hải thậm chí không nghĩ muốn truy cứu trách nhiệm với Cindy, nói với cảnh sát rằng Cindy vô tình làm cô ấy bị thương, cô ấy nói đây là số mệnh, Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải là một lòng muốn chết."
Nông thôn cùng thành thị không giống nhau, chỗ nào cũng có máy theo dõi, lưới trời lồng lộng không nơi nào có thể trốn thoát.
Lúc ấy cũng chỉ có Tần Hải Dao cùng Cindy, thời điểm Khương Trăn Nguyệt bước vào, Tần Hải Dao đã ngã trên mặt đất, nàng không nhìn thấy quá trình, nhưng đoán cũng được đại khái.
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó.
Nàng ấy ôm lấy Tần Hải Dao, trên người đầy máu, ánh mắt cuối cùng của Tần Hải Dao vẫn hướng về phía cửa, nhìn nơi đó không có một bóng người, nàng nhẹ nhàng thở dài.
Nàng còn đang đợi cô.
Tới lúc sắp chết rồi, vẫn còn đang đợi cô.
......!
"Cô ấy nói không muốn trở lại thành thị, nếu chết, liền muốn chôn ở chỗ này." Khương Trăn Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt: "Cô ấy nói cả đời này, không được mẹ mình chấp nhận, thuộc hạ cũng sẽ không thừa nhận cô ấy là người của Tần gia, lúc còn sống không làm được, nên khi chết muốn làm vợ của cậu."
Bia mộ kia, đều do Khương Trăn Nguyệt đơn giản dùng một khúc gỗ để khắc.
—— Vợ của Nguyễn Y Hàm.
Giống như Tiểu Hải đã nói vài chữ vô cùng đơn giản, nhưng đẫm máu được trả lại hết cho Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm từng bước quỳ xuống trước mộ, tay cô chạm vào dòng chữ đã khắc, trong mắt đều là trống rỗng.
"Không có khả năng, không có khả năng......"
Tiểu Hải đã nói sẽ đợi cô.
Nàng là một nữ nhân kiên cường cỡ nào, nàng sẽ không lừa cô.
Nhưng, nhưng......!
Nước mắt của Nguyễn Y Hàm như hạt châu bị đứt, từng giọt rơi xuống, Khương Trăn Nguyệt nhìn cô yên lặng rơi lệ.
Mặt trời ở phía đông mọc lên, Nguyễn Y Hàm dùng sức ôm chặt lấy bia mộ, đau lòng kêu lên một tiếng: "Tiểu Hải, Tiểu Hải, Tần Hải Dao! Tần Hải Dao......"
Mùa thu lắm lá rơi, hết lớp này rồi đến lớp khác thay nhau rơi xuống, tạo thành một mảnh sắc vàng khiến chúng càng trở nên cô đơn cùng hiu quạnh.
Nguyễn Y Hàm ngửa đầu nhìn bầu trời, khóc tê tâm liệt phế, cô rất hối hận, cho tới giờ phút này, cô thật sự hối hận.
Vì cái gì......!
Cô vì cái gì không quay lại sớm hơn để gặp nàng...!
Cô vì cái gì biết rõ nàng luyến tiếc còn muốn rời khỏi......!
Cô thống khổ, cô đau đớn, Tiểu Hải làm sao lại không phải như thế......!
Cô rốt cuộc vì cái gì muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy, gút mắt ở đời trước, chuyện này có liên quan gì đến Tiểu Hải......!
Ít nhất, cô còn có tình yêu của bà nội, từ nhỏ đến lớn được bà nội sủng ái che chở.
Nhưng Tần Hải Dao thì sao?
Nàng từ khi sinh ra liền mang theo thống khổ.
Tiểu Hải, Tiểu Hải......!Nữ nhân dùng cả sinh mệnh để yêu cô, cứ như vậy đi rồi......!
Không đâu, các nàng đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Tần Hải Dao, em như thế nào có thể nói mà không giữ lời?
......!
Nguyễn Y Hàm khóc đến trời đất đều hỗn loạn, khóc đến cả người đều nhũn ra, khóc đến đau đớn muốn chết.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, trầm mặc không nói.
Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi mặc váy đỏ cưỡi ngựa chạy tới chỗ Khương Trăn Nguyệt cùng Nguyễn Y Hàm, kéo dây cương một chút, "Sư tỷ, ở đây làm gì vậy? Người đã tới như thế nào còn không mang qua, sư phụ vẫn đang chờ."
Nàng ấy nhìn Nguyễn Y Hàm, có chút kinh ngạc.
Khương Trăn Nguyệt bực bội nhíu mày: "Lạp Trân, đừng xen vào."
Nàng đây là giáo huấn người không biết quý trọng người yêu mình.
Cô gái được gọi là Lạp Trân tính tình cũng kiêu ngạo, nàng ấy căn bản không có để ý tới lời cảnh cáo của Khương Trăn Nguyệt, một đôi mắt thông thấu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm trong chốc lát, hỏi: "Chính là cô ấy sao? Quả nhiên thật xinh đẹp."
Lời này làm Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, cô nhìn chằm chằm vào Lạp Trân, muốn nghe ra ý tứ bên trong lời nói của nàng.
Đó là một thiếu nữ dân tộc điển hình, trên người có vẻ hào sảng cùng khí phách, đôi mắt sạch sẽ sắc bén, giống như chim ưng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Lạp Trân đối diện với đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, cong cong khóe môi: "Giả."
Cái gì?
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, Lạp Trân chỉ vào tấm bia mộ cô đang ôm gắt gao: "Đây là giả."
Một khắc kia.
Nguyễn Y Hàm giống như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, rất đau, nhưng đồng thời giống như được thần linh cứu rỗi, cô chậm rãi quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Trăn Nguyệt.
Môi cô run lên như lá rụng, muốn hỏi, lại không dám mở miệng.
Tiểu Hải, Tiểu Hải......!
Khương Trăn Nguyệt trợn mắt nhìn Lạp Trân, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, cảm giác mất đi như thế nào?"
Cảm giác mất đi như thế nào?
......!
Đối diện với đôi mắt của Khương Trăn Nguyệt, Nguyễn Y Hàm cứng đờ trong giây lát, cô cúi đầu, giống như phát điên mà dùng tay không đi đào bia mộ.
Lạp Trân hoảng sợ, muốn đi kéo cô lại, Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng ấy lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn lại.
Nàng làm sao muốn nhìn Nguyễn Y Hàm thương tâm khổ sở? Lại như thế nào nhẫn tâm lừa cô?
Nhưng......!Nàng không thể không làm như vậy.
Chỉ có như vậy, cảm thụ một lần sinh ly tử biệt, mới biết được trên đời này, thật sự giống như những gì người khác đã nói.
Đối mặt với sự sống và cái chết, mọi thứ đều trở nên tầm thường.
Cái gì yêu hận tình thù, cái gì ân oán đời trước, chẳng lẽ cả đời này A Hàm đều muốn ôm thù hận cùng không cam lòng để tồn tại sao?
Như vậy cũng tốt.
Tiểu Hải cũng coi như còn cho cô một cơ hội.
Bùn đất kia cùng với hương hoa rơi xuống, Nguyễn Y Hàm đào đến cuối cùng đầu ngón tay đều là máu, cô cũng không quan tâm vẫn dùng sức đi đào, tựa hồ đều không cảm giác được đau đớn.
Cũng may, Khương Trăn Nguyệt vẫn còn một chút lương tâm, không có chôn sâu.
Sau khi đào hết thảy những thứ đó lên, lộ ra một chiếc bình thủy tinh.
Nguyễn Y Hàm dừng lại một chút, cô thật cẩn thận đem chiếc bình thủy tinh ra.
Trong bình, chỉ có một con hạc giấy màu hồng nhạt.
Tần Hải Dao đã tự mình gắp và bỏ vào bên trong.
Gió thổi qua bay đi những giọt nước mắt trên mặt của Nguyễn Y Hàm, cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, mở nắp bình ra.
Hạc giấy lẻ loi rớt ra.
Nguyễn Y Hàm xoa xoa vết máu cùng bụi bẩn lung tung trên đùi, cô cúi đầu, cầm con hạc giấy với đôi tay run rẩy.
Lạp Trân nhìn một màn này, bản thân đau giùm Nguyễn Y Hàm đến nhe răng trợn mắt, nàng ấy nhịn không được đến sát Khương Trăn Nguyệt: "Sư tỷ, nữ nhân của dân tộc Hán bọn chị thật lợi hại, cô ấy không cảm thấy đau sao?"
Khương Trăn Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn nàng ấy: "Thời khắc cảm động như vậy, em liền không thể câm miệng sao?"
Lạp Trân lập tức câm miệng, nàng ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm run rẩy mở ra hạc giấy màu hồng nhạt, ở giữa con hạc giấy có mấy chữ do Tiểu Hải cầm bút viết ra.
—— A Hàm, em yêu chị, chưa từng hối hận..
Danh sách chương